Châu Quốc Huy dường như nghẹt thở, hô hấp có phần khó khăn, vị thiếu niên họ Phương này rốt cuộc là con cháu nhà quý tộc nào vậy, chỉ trong vài câu nói ngắn gọn đã bỏ ra một số tiền đáng giá mười triệu đôla Mỹ.
Họ Phương? Phải chăng chính là Phương gia kinh doanh dầu ở Kowloon, nhưng xét về tuổi tác thì không đúng, nhà họ Phương đó chỉ có hai người con trai đều khoảng ba mươi tưổi rồi, còn cháu nội thì chưa tới mười tuổi.
Hay là nhà họ Phương kinh doanh bảo hiểm tại Hồng Kông? Nếu xét tuổi tác thì không chênh lệch lắm, nhưng ông cụ nhà họ Phương này quản lý con cháu rất nghiêm khắc, nếu bỏ ra nhiều tiền như thế này chỉ để mua đồng hồ thì chắc chắn sẽ bị ông cụ đuổi ra khỏi cửa. Hay là nhà họ Phương kinh doanh quán rượu ở MaCao?
Chu Quốc Huy chỉ trong nháy mắt mà đầu óc đã nghĩ ra được nhiều điều, cùng một lúc đã liệt kê được tình hình của các gia đình mang họ Phương kinh doanh lớn tại Hồng Kông này. Nhưng không có một ai có thể tương xứng với người thanh niên trẻ đang đứng trước mặt. Châu Quốc Huy đưa hai tay ra nhận lấy chi phiếu, nhìn lướt qua, quả đúng là chi phiếu có thể thanh toán ngay của ngân hàng Thụy Sỹ.
- Cậu Phương, chậm thì nửa tháng, nhanh thì ba đến năm ngày, phía Vacheron Constantin sẽ đưa ra câu trả lời, tới lúc đó tôi liên hệ với cậu như thế nào?
Châu Quốc Huy lấy lại tư thế, khách khí nói đôi lời. Khách hàng lớn như thế này thì đương nhiên phải cung kính đón tiếp.
Phương Minh Viễn để lại số điện thoại và địa chỉ, Châu Quốc Huy nhìn kỹ hai lần, kinh ngạc nói:
- Cậu Phương sống tại gia đình Quách lão gia của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị ư?
Cái địa chỉ ghi trên giấy ông ta biết rất rõ, đó chính là nơi ở của Quách lão gia nổi tiếng lừng lẫy tại Hồng Kông này.
- Đúng vậy, tôi không phải là người Hồng Kông, tôi là người đại lục, là bạn cũ của Quách lão gia nên khi tới đây thì ở nhờ tại gia đình ông ấy.
Phương Minh Viễn gật đầu giải thích.
- Cậu là người đại lục?
Châu Quốc Huy lại thêm ngạc nhiên, Phương Minh Viễn nói tiếng Quảng Đông rất giỏi, khiến ông ta không nhận ra, nhưng khi biết Phương Minh Viễn sống trong nhà họ Quách thì càng yên tâm. Quách gia và cổ đông lớn của Châu Đại Phúc là Trịnh Dụ Đồng nhà họ Trịnh cũng có mối tâm giao, quan hệ của hai gia đình cũng rất thân thiết. Phương Minh Viễn có thể sống trong nhà họ Quách thì khẳng định đây là một người bằng hữu đáng tin của Quách gia.
Sau đó, Phương Minh Viễn còn chọn mấy chiếc đồng hồ kiểu dáng mới của Vacheron Constantin, những cái này đều mang về nước làm quà tặng. Đối với những chiếc đồng hồ đặt làm kia, phải mất một hai năm Phương Minh Viễn mới nhận được, Vacheron Constantin chế tạo đồng hồ rất chú trọng đến chất lượng, nên thời gian lâu như vậy là điều tất nhiên.
- Buổi mua sắm hôm nay tôi rất hài lòng, Châu Đại Phúc Châu Bảo Kim đúng là danh bất hư truyền.
Phương Minh Viễn đứng dậy cười nói:
- Thị trường ở đại lục rất rộng lớn, hi vọng có một ngày, tôi đứng ở đại lục cũng có thể nhìn thấy cửa hàng của các vị.
- Cảm ơn cậu Phương đã có lời khen ngợi, cảm ơn, cảm ơn.
Châu Quốc Huy mở cửa thay Phương Minh Viễn mà miệng vẫn không ngớt lời cười nói.
Hai người từ phòng kín đi ra chưa được mấy bước thì người phục vụ hớt hải chạy vào nói:
- Quản lý Châu, Quý khách, bạn của ngài đang cãi nhau với người khác ở quầy trưng bày châu báu.
- Hả?
Phương Minh Viễn có một chút lo lắng, chân bước thật nhanh, trước quầy trưng bày châu báu quả nhiên là mấy người Lâm Liên. Châu Quốc Huy cũng nhanh chóng đi theo sau Phương Minh Viễn. Phương Bân đang đứng ở gian hàng trưng bày đồng hồ cũng vội bước qua.
Lúc này, phía trước quầy trưng bày châu báu của tiệm Châu Đại Phúc đã tập trung rất nhiều người.
Chỉ nghe tiếng của một người phụ nữ:
- Quản lý, tôi muốn mua miếng ngọc này.
Sau đó nghe tiếng của Triệu Nhã:
- Rõ ràng là chúng tôi xem trước, căn cứ vào đâu mà phải bán cho cô.
- Cô không hiểu thế nào là kể đến trước người đến sau à?
Lâm Liên cũng bất mãn nói.
- Xem cả buổi trời cũng không quyết định được có nên mua hay không, không có tiền thì đừng đến đây làm mất mặt mình.
Người phụ nữ kia lại lên tiếng.
- Còn làm ảnh hưởng đến thời gian của người khác.
Âm thanh này nghe rất quen thuộc.
Phương Minh Viễn vội vàng chen vào giữa đám đông, Châu Quốc Huy cũng theo sau, trong đám người xem có người cất tiếng gọi:
- Quản lý Châu đến rồi.
Trong đám người đó, bọn Triệu Nhã ba nữ hai nam đang đứng giằng co, còn người nắm trong tay miếng ngọc bội chính là người phụ nữ trẻ tuổi đã gặp tại cổng rạp chiếu phim Ánh Thức hôm nọ.
- Chị Liên, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Minh Viễn trầm giọng hỏi.
- Minh Viễn, bọn chị xem miếng ngọc này, tiểu Nhã và Thiện Thiện đang thương lượng thì người phụ nữ này giật lấy miếng ngọc từ trong tay Tiểu Nhã.
Nhìn thấy Phương Minh Viễn từ xa đến, Lâm Liên liền tức giận nói:
- Tại sao cô ta lại không hiểu lễ phép là gì nhỉ?
Người phụ nữ cướp miếng ngọc bội đúng là kẻ “theo đuôi” bọn họ - Đồng Đồng. Ngày hôm đó tại cửa rạp chiếu phim, do sự xuất hiện đột ngột của Trình Long, tụi Phương Minh Viễn ”trốn thoát” mà chưa kịp xin lỗi khiến Đồng Đồng rất bất mãn, cho nên hôm nay khi thấy bóng dáng bọn Phương Minh Viễn, Đồng Đồng liền đi theo sau.
Mấy người Lâm Liên vào cửa hàng này đã chọn được một miếng ngọc Hoà Điền màu mỡ dê chạm khắc tượng Quan Âm bồ tát liền bị Đồng Đồng giật mất.
Ngọc Hoà Điền là một loại ngọc rất đặc biệt trong thế giới ngọc bội của Trung Hoa, sự nổi tiếng của ngọc bội Trung Hoa có thể dùng tính chất đặc biệt của ngọc Hoà Điền làm đại diện. Ngọc có “ngũ đức” đều hội tụ ở ngọc Hoà Điền, “mềm mại mà sáng bóng, chặt chẽ, khi gõ phát ra âm thanh dài mà thanh thoát, kết cấu rất nhỏ, khuyết điểm không che được ưu điểm, ưu điểm không che được khuyết điểm”, đây là những đặc điểm để ca ngợi ngọc Hòa Điền, từ lâu mọi người đều hướng về ngọc Hòa Điền, yêu thích, theo đuổi gần như si mê.
Hơn nữa ngọc mỡ dê còn là tinh hoa của ngọc Hoà Điền, vì màu sắc như mỡ dê, rất cổ điển, chất ngọc nhỏ mà thanh tú, trắng như mỡ cắt, làm cho người ta có cảm giác vừa nhìn đã thấy rất mềm mại. Đây chính là loại ngọc bạch tốt nhất, trước đây chỉ có vùng Tân Cương mới có loại ngọc này, sản lượng vô cùng ít, vô cùng quý giá.
Vốn ở người sưu tầm ngọc có cách nói “một lượng ngọc, một lượng vàng”. Ngọc quý như vậy ở nhân gian rất hiếm gặp, còn tuỳ theo sự sưu tầm khó khăn và hiếm gặp, đối với người sưu tầm ngọc mà nói, có được một miếng ngọc quý, đặt vào tủ kín chỉ để thưởng thức và cất giữ như vật báu, hoặc lưu truyền cho đời sau hoặc để cất giữ chờ tăng giá.
Đồng Đồng vốn chỉ muốn gây sự một chút, nhưng sau khi xem miếng ngọc này thì rất thích muốn mua về, thế nhưng bọn Triệu Nhã xem miếng ngọc này trước lại không chịu nhượng bộ, cho nên hai bên mới dẫn đến cãi nhau.
- Quản lý Châu, vị này là khách quý đến từ Bắc Kinh đại lục, nhìn thấy miếng ngọc quý trong tiệm của các vị, thôi thì bán nó cho tôi vậy, bảo người của ông gói lại giúp tôi.
Lý Chí Vỹ nhìn thấy Châu Quốc Huy, vui vẻ cao giọng nói, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi ba người Lâm Liên.
Châu Quốc Huy vừa nhìn thấy gã thì trong lòng có chút hồi hộp. Lý Chí Vỹ ở trong giới kinh doanh Hồng Kông cũng chẳng có tên tuổi gì, nhưng được biết đến là kẻ ăn chơi, gã đặc biệt rất mê gái, tuy nói gia sản của gã không bao nổi minh tinh nổi tiếng nhưng các tiểu minh tinh cùng gã quan hệ qua lại thì có thể thấy hàng ngày. Nhìn bộ dạng của gã thì khẳng định là đã bị mấy người Lâm Liên hớp hồn rồi. Nhưng nghĩ lại thấy thật buồn cười, Phương Minh Viễn có thể sống tại nhà của Quách gia thì sợ gì gã chứ.
- Thì ra là cậu ba của tập đoàn thương mại Trường Hồng đến, tôi đây không ra nghênh đón được xin thứ lỗi, thứ lỗi.
Châu Quốc Huy vội vàng cười nói, mọi người xung quanh thở ra nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Lý Chí Vỹ đắc ý nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt đương nhiên dừng lại trên người bọn Lâm Liên, còn Phương Minh Viễn và Phương Bân gã vốn không thèm để ý đến.
Phương Minh Viễn hướng về phía Châu Quốc Huy gật đầu nhè nhẹ biểu thị lòng biết ơn, người này sợ mình không biết thân phận của đối phương liền nhân cơ hội này nhắc nhở bản thân đây mà.
- Cứ vậy nhé, Quản lý Châu, tôi cũng đang gấp, ông bảo nhân viên gói miếng ngọc kia lại rồi đưa cho chúng tôi đi.
Lý Chí Vỹ nhắc lại lần nữa.
Châu Quốc Huy hơi nhíu mày tay cầm lấy miếng ngọc bội từ trong tay người bán hàng, nhìn lại vài lần rồi thấp giọng hỏi:
- Trong kho còn không?
Nhân viên bán hàng lắc đầu, Châu Quốc Huy gật đầu nhè nhẹ, câu trả lời này không làm ông ngạc nhiên, bởi các món châu báu trong tiệm Châu Đại Phúc này đều có số lượng rất ít, thậm chí có cái còn là độc nhất vô nhị, dù sao đây cũng là cửa hàngbán châu báu cao cấp không thể giống các tiệm bày bán bên đường với số lớn. Nhưng sự việc trước mắt cũng khiến ông thật khó giải quyết, đối với Lý Chí Vỹ hắn đương nhiên không muốn đắc tội, nhưng đối với Phương Minh Viễn ông càng không có lý do gì đắc tội, không những vì Phương Minh Viễn là bạn của Quách gia mà còn dựa vào cuộc giao dịch buôn bán lớn vừa rồi thì càng không thể đắc tội.
Châu Quốc Huy trầm ngâm một lát:
- Cậu ba, thật xin lỗi nhưng vừa rồi các vị tiểu thư đây là người xem miếng ngọc này trước nên tôi muốn hỏi ý kiến các vị này trước, nếu mấy vị tiểu thư này không mua thì tôi sẽ gói lại cho cậu, thật đắc tội rồi, châu báu trong tiệm chúng tôi hôm nay sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho cậu.
Ánh mắt Lý Chí Vỹ lập tức dựng lên, gã không ngờ chính mình gây chuyện mà Chu Quốc Huy còn nói ra được những lời như vậy, đây không phải là tự tát vào mặt mình trước La Đinh và Đồng Đồng hay sao?
- Chu Quốc Huy ông đừng để tôi không biết xấu hổ nhé, chờ bọn họ không cần nữa mới bán cho tôi, ông có ý gì đây? Tôi nói cho ông biết, ông nhanh chóng gói miếng ngọc lại cho tôi.
Đồng Đồng đứng bên cạnh cũng nghiêm mặt lại, nặng nề hừ lên một tiếng.
Chu Quốc Huy mỉm cười nói:
- Cậu ba, xin cậu bớt giận, đây là quy định của cửa hàng, mọi người đều là khách quý của chúng tôi thì chúng tôi không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
- Nói láo, cái gì gọi là nặng bên này nhẹ bên kia, ông sao lại có thể đem chúng tôi và bọn kia ra tranh luận.
Lý Chí Vỹ thật sự tức giận, sau khi bọn La Ninh đến đây gã không ngừng thổi phồng gia thế bản thân mình tại Hông Kông này, nhưng hôm nay, trong cửa hàng này, lão già kia lại dám đôi co với mình, mua không được món đồ kia là chuyện nhỏ, nhưng làm mất mặt mình mới là chuyện lớn.
- Tôi hỏi lại ông một lần nữa, ông có bán hay không? Không bán tôi sẽ….
Hắn định nói nếu không bán thì sẽ đập cái cửa hàng của ngươi ngay, nhưng lời vừa tới cửa miệng thì kịp nuốt trở vào. Đây là cửa hàng châu ngọc Châu Đại Phúc, là một cửa hàng của Long đại ca, nhân viên đếm trên vạn người, gia sản trên hàng trăm triệu, so với tập đoàn thương mại Trường Hồng thì chỉ có hơn chứ không có kém, mình mà đập phá cửa hàng của ông ta, bố mình trở về sẽ lột da mình mất.
- Không bán thì tôi….
Lý Chí Vỹ ngập ngừng nói.
Phương Minh Viễn bước tiến lên phía trước nói Châu Quốc Huy:
- Ngài quản lý, tôi có thể xem miếng ngọc đó một chút không?
Châu Quốc Huy lập tức đưa miếng ngọc ra, sự tức giận của Lý Chí Vỹ liền chuyển hướng, gã nhìn Phương Minh Viễn vài lần rồi cười nhạt:
- Xem cái gì mà xem, không có tiền xem cũng làm được gì?
Phương Minh Viễn không có phản ứng gì với gã, đưa tay đón lấy miếng ngọc, đây chẳng qua là một miếng ngọc bài khắc tượng Quan thế âm bồ tát.
- Đây là một miếng ngọc mỡ dê cao cấp, ánh ngọc tinh tế mà mền mại, thể ngọc nõn nà, tinh khiết nhẵn nhụi, dày nặng ấm áp, đeo miếng ngọc này có thể dưỡng tính, trừ tà, rất có lợi cho người sử dụng, đẹp không sao nói hết. Cậu Phương nhìn kỹ xem, vì hạt nó rất nhỏ nên khiến cho người ta có cảm giác rất nhẵn nhụi, đây chính là “kết chặt như dẻ” mà cổ nhân thường hay nói đến, về điểm này thì những loại ngọc khác không bao giờ sánh kịp. Hơn nữa nó vừa ấm áp mềm mại, lại sáng bóng như mỡ, cho người ta cảm giác ôn hòa dịu dàng, đó chính là “ấm áp mềm mại mà trạch” như cổ nhân thường nói, ngọc mỡ dê được xưng là ngọc quý chính là nhờ sự ấm áp trong như mỡ dê mà lừng danh thiên hạ, hơn nữa nó có độ trong suốt được người đời gọi rằng “thế nước tốt”, chất ngọc trong suốt, vì vậy khi mài dũa thành miếng ngọc sẽ toát lên vẻ mọng nước, có sinh khí và tạp chất trong ngọc cũng ít đi, có loại còn đạt đến trình độ không tỳ vết. Hơn thế, trong ngoài như một, như cổ nhân thường nói khuyết điểm không che được ưu điểm, ưu điểm không che được khuyết điểm.
Châu Quốc Huy thấp giọng giảng giải cho Phương Minh Viễn nghe.
Đối với lĩnh vực ngọc bội thì Phương Minh Viễn không hiểu cho lắm, nhưng vốn làm trong ngành thăm dò địa chất nên cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì. Nếu là ngọc mỡ dê chính cống thì sau năm hai nghìn thì quốc gia cũng không có tiêu chuẩn chính thức về nó, ngọc này vốn là sản vật của núi Côn Luân khi tuyết rơi che phủ lên mặt sông. Ngọc mỡ dê có màu trắng như mỡ dê, không những trắng mà còn không có một vết đen nào, độ mỡ đặc biệt cao, không phải các loại sơn liệu hay ngọc tử bình thường có thể đặt được màu sắc như mỡ dê, những người chơi ngọc mấy chục năm cũng hiếm có cơ hội nhìn thấy. Chính vì ngọc mỡ dê lấy được rất khó hơn nữa nó còn rất hiếm, cho nên những người yêu ngọc thường rất khó có được một miếng ngọc mỡ dê, có thể ví khó như lên trời. Có thể nói, người bình thường có tiền cũng chưa chắc đã mua được ngọc mỡ dê tuyệt phẩm.
Đời sau tự xưng là ngọc mỡ dê, thực ra đa phần là tử ngọc hoặc sơn ngọc có màu trắng, ví dụ như ngọc trắng mà không có lớp bọc bên ngoài thì thường là sơn liệu. Vì vậy mà những người thợ gia công ngọc họ đều biết giá trị của tử ngọc cao gấp mấy lần sơn liệu, người thợ khéo tay sẽ luôn nghĩ cách để giữ lại lớp vỏ bọc bên ngoài. Một số muốn làm giả tử ngọc mà tìm cách đốt đi lớp da giả, việc này cũng thường hay gặp. Ngọc mà không có lớp vỏ bọc bên ngoài có phải tử ngọc hay không còn phải dựa vào kinh nghiệm và thị lực của người kiểm định để xác nhận, vì vậy mà luôn có tính tranh luận.
Nhưng đối với cửa hàng châu báu Châu Đại Phú mà nói thì sẽ không có chuyện mang đồ giả ra bán mà hủy hoại danh tiếng của mình, cho nên chất lượng ngọc ở đây có thể bảo đảm được.
Phương Minh Viễn xem lại miếng ngọc trong tay, rồi quay đầu nhìn ngắm những miếng ngọc khác trong quầy trưng bày, Châu Quốc Huy liền đưa tay ra chỉ từng cái một mà giới thiệu.
Cuối cùng, Phương Minh Viễn chú ý tới miếng Ngọc Như Ý nằm ở phía trên cùng của quầy trưng bày.
- Đây là miếng ngọc mỡ dê Như Ý quý giá nhất của tiệm chúng tôi, dài 44.5mm, mặt sau ngọc Như Ý sử dụng thủ pháp xử lý theo công nghệ cho nổi trên mặt nước gốm trong bình mỏng, độ dày mỏng cân xứng, lại chọn dùng công nghệ kỹ xảo khắc chạm rỗng, vị sư phụ khắc chạm ngọc lâu năm của công ty chúng tôiđã khắc một trăm chữ “thọ” không giống nhau trên bề mặt ngọc Như Ý, chữ chữ nối nhau, nét bút không đứt. Ngọc Như Ý chỉ nặng có bảy lượng, vừa thể hiện được hơi thở nồng hậu của người viết, vừa toát lên được cảm giác điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ. Có thể nói đây là bảo bối của cửa hàng chúng tôi.
- Này, ngươi nói xong chưa vậy?
Đồng Đồng nét mặt đã mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Đúng vậy, quản lý Châu, rốt cuộc ông có ý gì đây?
Lý Chí Vỹ mặt đầy tức giận nói.
Phương Minh Viễn tiện tay đem miếng ngọc trả lại cho Châu Quốc Huy, quay đầu nói với Đồng Đồng:
- Miếng ngọc này nhường lại cho ngươi, nơi này là Hồng Kông chứ không phải đại lục, làm việc gì cũng không nên làm mất mặt người khác.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Đồng Đồng lập tức giương to mắt, cao giọng nói:
- Mua không nổi thì bảo mua không nổi, cũng không cần phải thể hiện thế đâu.
Phương Minh Viễn không để ý đến cô ta, dùng ngón tay chỉ vào quầy trưng bày ngọc bội rồi nói:
-Cái này, cái này, còn cái này nữa, ừm, cả cái này nữa…
Cùng một lúc chỉ vào bốn năm miếng ngọc.
- Không có tiền thì đừng đứng đây mà tỏ vẻ rộng rãi.
Lý Chí Vỹ thấy tất cả những miếng ngọc mà Phương Minh Viễn chỉ ra đều có giá tương đối thấp nên không khỏi cười nhạt.
- Quý khách có muốn lấy mấy miếng ngọc này ra xem hay không?
Người bán hàng nhỏ nhẹ hỏi.
- Không, ngoài những miếng ngọc tôi chỉ ra thì tất cả những miếng ngọc còn lại tôi đều muốn mua. Phương Minh Viễnvung tay lên nói:
- Đúng rồi, còn cái kia nữa, nói xong hắn dùng tay chỉ đến miếng Ngọc Như Ý.
- Hả?
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc. Ngọc bội trong cửa hàng này có tất cả ba bốn chục miếng, ngoại trừ những miếng mà Phương Minh Viễn không cần ra thì còn khoảng ba mươi mấy cái, còn có miếng Ngọc Như Ý nữa, vừa rồi Châu Quốc Huy đã nói, đó là miếng ngọc quý của cửa hàng này, vậy giá tiền tưởng tượng là biết ngay, không ngờ vị thanh niên này dám mua toàn bộ.
- Cậu muốn mua hết?
Giọng nói của Châu Quốc Huy có chút run rẩy, đây chẳng phải là một vụ mua bán lớn hay sao.
- Toàn bộ tôi đều muốn.
Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột:
- Miếng Ngọc Như Ý đó cũng rất đẹp, vừa lúc tôi muốn mua quà tặng cho lễ mừng thọ Quách lão gia năm nay.
- A…Aa…
Châu Quốc Huy vừa gật đầu vừa nói với đám nhân viên đang ngây ra như phỗng:
- Đừng thất thần như vậy nữa, nhanh nhanh đưa những thứ này gói lại, nhớ giảm ba mươi phần trăm nhé, nhanh chóng tính tiền cho cậu ấy. Xin lỗi cậu Phương, quyền hạn của chúng tôi chỉ có thể giảm ba mươi phần trăm tổng giá trị tất cả các miếng ngọc này cho cậu.
- Minh Viễn, cậu cần mua nhiều như vậy hay sao?
Lâm Liên kéo tay Phương Minh Viễn nhẹ nhàng nói:
- Tức giận gã cũng không đáng để một lúc mua nhiều ngọc bội như vậy?
Phương Minh Viễn ngoảnh đầu lại cười nói:
- Yên tâm đi chị Liên.
Đừng chỉ nhìn thấy hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, hôm nay mua nhiều như vậy nhưng tính lâu dài về sau thì tuyệt đối không bị thiệt.
Ở quá khứ, theo sự phát triển đi lên của nền kinh tế Trung Quốc thì một bộ phận người dân cũng giàu có lên, vốn chịu sự ảnh hưởng của tính yêu thích chơi ngọc, gắn với sự giàu có, địa vị, phẩm chất, tất cả trở thành đối tượng của vòng truy đuổi hàng xa xỉ phẩm. Vào cuối những năm chín mươi, giá vàng quốc tế tăng liên tục, mười năm đầu của thế kỷ mới giá vàng tăng gần hai phẩy năm lần, trở thành nỗi kinh ngạc của người dân.
Nhưng không mấy người biết rằng chưa đến ba mươi năm sau, giá tiền của Ngọc Hòa Điền tăng hơn một vạn lần, thực sự trở thành cơn cuồng phong của loài đá.
Ở những năm tám mươi, nửa kg Ngọc Hòa Điền loại một khoảng mấy trăm đồng, nhưng đến năm 2010 thì giá tại thị trường cao nhất là một triệu nhân dân tệ.
Đây được gọi là “vàng thì có giá nhưng ngọc thì vô giá”
Họ Phương? Phải chăng chính là Phương gia kinh doanh dầu ở Kowloon, nhưng xét về tuổi tác thì không đúng, nhà họ Phương đó chỉ có hai người con trai đều khoảng ba mươi tưổi rồi, còn cháu nội thì chưa tới mười tuổi.
Hay là nhà họ Phương kinh doanh bảo hiểm tại Hồng Kông? Nếu xét tuổi tác thì không chênh lệch lắm, nhưng ông cụ nhà họ Phương này quản lý con cháu rất nghiêm khắc, nếu bỏ ra nhiều tiền như thế này chỉ để mua đồng hồ thì chắc chắn sẽ bị ông cụ đuổi ra khỏi cửa. Hay là nhà họ Phương kinh doanh quán rượu ở MaCao?
Chu Quốc Huy chỉ trong nháy mắt mà đầu óc đã nghĩ ra được nhiều điều, cùng một lúc đã liệt kê được tình hình của các gia đình mang họ Phương kinh doanh lớn tại Hồng Kông này. Nhưng không có một ai có thể tương xứng với người thanh niên trẻ đang đứng trước mặt. Châu Quốc Huy đưa hai tay ra nhận lấy chi phiếu, nhìn lướt qua, quả đúng là chi phiếu có thể thanh toán ngay của ngân hàng Thụy Sỹ.
- Cậu Phương, chậm thì nửa tháng, nhanh thì ba đến năm ngày, phía Vacheron Constantin sẽ đưa ra câu trả lời, tới lúc đó tôi liên hệ với cậu như thế nào?
Châu Quốc Huy lấy lại tư thế, khách khí nói đôi lời. Khách hàng lớn như thế này thì đương nhiên phải cung kính đón tiếp.
Phương Minh Viễn để lại số điện thoại và địa chỉ, Châu Quốc Huy nhìn kỹ hai lần, kinh ngạc nói:
- Cậu Phương sống tại gia đình Quách lão gia của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị ư?
Cái địa chỉ ghi trên giấy ông ta biết rất rõ, đó chính là nơi ở của Quách lão gia nổi tiếng lừng lẫy tại Hồng Kông này.
- Đúng vậy, tôi không phải là người Hồng Kông, tôi là người đại lục, là bạn cũ của Quách lão gia nên khi tới đây thì ở nhờ tại gia đình ông ấy.
Phương Minh Viễn gật đầu giải thích.
- Cậu là người đại lục?
Châu Quốc Huy lại thêm ngạc nhiên, Phương Minh Viễn nói tiếng Quảng Đông rất giỏi, khiến ông ta không nhận ra, nhưng khi biết Phương Minh Viễn sống trong nhà họ Quách thì càng yên tâm. Quách gia và cổ đông lớn của Châu Đại Phúc là Trịnh Dụ Đồng nhà họ Trịnh cũng có mối tâm giao, quan hệ của hai gia đình cũng rất thân thiết. Phương Minh Viễn có thể sống trong nhà họ Quách thì khẳng định đây là một người bằng hữu đáng tin của Quách gia.
Sau đó, Phương Minh Viễn còn chọn mấy chiếc đồng hồ kiểu dáng mới của Vacheron Constantin, những cái này đều mang về nước làm quà tặng. Đối với những chiếc đồng hồ đặt làm kia, phải mất một hai năm Phương Minh Viễn mới nhận được, Vacheron Constantin chế tạo đồng hồ rất chú trọng đến chất lượng, nên thời gian lâu như vậy là điều tất nhiên.
- Buổi mua sắm hôm nay tôi rất hài lòng, Châu Đại Phúc Châu Bảo Kim đúng là danh bất hư truyền.
Phương Minh Viễn đứng dậy cười nói:
- Thị trường ở đại lục rất rộng lớn, hi vọng có một ngày, tôi đứng ở đại lục cũng có thể nhìn thấy cửa hàng của các vị.
- Cảm ơn cậu Phương đã có lời khen ngợi, cảm ơn, cảm ơn.
Châu Quốc Huy mở cửa thay Phương Minh Viễn mà miệng vẫn không ngớt lời cười nói.
Hai người từ phòng kín đi ra chưa được mấy bước thì người phục vụ hớt hải chạy vào nói:
- Quản lý Châu, Quý khách, bạn của ngài đang cãi nhau với người khác ở quầy trưng bày châu báu.
- Hả?
Phương Minh Viễn có một chút lo lắng, chân bước thật nhanh, trước quầy trưng bày châu báu quả nhiên là mấy người Lâm Liên. Châu Quốc Huy cũng nhanh chóng đi theo sau Phương Minh Viễn. Phương Bân đang đứng ở gian hàng trưng bày đồng hồ cũng vội bước qua.
Lúc này, phía trước quầy trưng bày châu báu của tiệm Châu Đại Phúc đã tập trung rất nhiều người.
Chỉ nghe tiếng của một người phụ nữ:
- Quản lý, tôi muốn mua miếng ngọc này.
Sau đó nghe tiếng của Triệu Nhã:
- Rõ ràng là chúng tôi xem trước, căn cứ vào đâu mà phải bán cho cô.
- Cô không hiểu thế nào là kể đến trước người đến sau à?
Lâm Liên cũng bất mãn nói.
- Xem cả buổi trời cũng không quyết định được có nên mua hay không, không có tiền thì đừng đến đây làm mất mặt mình.
Người phụ nữ kia lại lên tiếng.
- Còn làm ảnh hưởng đến thời gian của người khác.
Âm thanh này nghe rất quen thuộc.
Phương Minh Viễn vội vàng chen vào giữa đám đông, Châu Quốc Huy cũng theo sau, trong đám người xem có người cất tiếng gọi:
- Quản lý Châu đến rồi.
Trong đám người đó, bọn Triệu Nhã ba nữ hai nam đang đứng giằng co, còn người nắm trong tay miếng ngọc bội chính là người phụ nữ trẻ tuổi đã gặp tại cổng rạp chiếu phim Ánh Thức hôm nọ.
- Chị Liên, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Minh Viễn trầm giọng hỏi.
- Minh Viễn, bọn chị xem miếng ngọc này, tiểu Nhã và Thiện Thiện đang thương lượng thì người phụ nữ này giật lấy miếng ngọc từ trong tay Tiểu Nhã.
Nhìn thấy Phương Minh Viễn từ xa đến, Lâm Liên liền tức giận nói:
- Tại sao cô ta lại không hiểu lễ phép là gì nhỉ?
Người phụ nữ cướp miếng ngọc bội đúng là kẻ “theo đuôi” bọn họ - Đồng Đồng. Ngày hôm đó tại cửa rạp chiếu phim, do sự xuất hiện đột ngột của Trình Long, tụi Phương Minh Viễn ”trốn thoát” mà chưa kịp xin lỗi khiến Đồng Đồng rất bất mãn, cho nên hôm nay khi thấy bóng dáng bọn Phương Minh Viễn, Đồng Đồng liền đi theo sau.
Mấy người Lâm Liên vào cửa hàng này đã chọn được một miếng ngọc Hoà Điền màu mỡ dê chạm khắc tượng Quan Âm bồ tát liền bị Đồng Đồng giật mất.
Ngọc Hoà Điền là một loại ngọc rất đặc biệt trong thế giới ngọc bội của Trung Hoa, sự nổi tiếng của ngọc bội Trung Hoa có thể dùng tính chất đặc biệt của ngọc Hoà Điền làm đại diện. Ngọc có “ngũ đức” đều hội tụ ở ngọc Hoà Điền, “mềm mại mà sáng bóng, chặt chẽ, khi gõ phát ra âm thanh dài mà thanh thoát, kết cấu rất nhỏ, khuyết điểm không che được ưu điểm, ưu điểm không che được khuyết điểm”, đây là những đặc điểm để ca ngợi ngọc Hòa Điền, từ lâu mọi người đều hướng về ngọc Hòa Điền, yêu thích, theo đuổi gần như si mê.
Hơn nữa ngọc mỡ dê còn là tinh hoa của ngọc Hoà Điền, vì màu sắc như mỡ dê, rất cổ điển, chất ngọc nhỏ mà thanh tú, trắng như mỡ cắt, làm cho người ta có cảm giác vừa nhìn đã thấy rất mềm mại. Đây chính là loại ngọc bạch tốt nhất, trước đây chỉ có vùng Tân Cương mới có loại ngọc này, sản lượng vô cùng ít, vô cùng quý giá.
Vốn ở người sưu tầm ngọc có cách nói “một lượng ngọc, một lượng vàng”. Ngọc quý như vậy ở nhân gian rất hiếm gặp, còn tuỳ theo sự sưu tầm khó khăn và hiếm gặp, đối với người sưu tầm ngọc mà nói, có được một miếng ngọc quý, đặt vào tủ kín chỉ để thưởng thức và cất giữ như vật báu, hoặc lưu truyền cho đời sau hoặc để cất giữ chờ tăng giá.
Đồng Đồng vốn chỉ muốn gây sự một chút, nhưng sau khi xem miếng ngọc này thì rất thích muốn mua về, thế nhưng bọn Triệu Nhã xem miếng ngọc này trước lại không chịu nhượng bộ, cho nên hai bên mới dẫn đến cãi nhau.
- Quản lý Châu, vị này là khách quý đến từ Bắc Kinh đại lục, nhìn thấy miếng ngọc quý trong tiệm của các vị, thôi thì bán nó cho tôi vậy, bảo người của ông gói lại giúp tôi.
Lý Chí Vỹ nhìn thấy Châu Quốc Huy, vui vẻ cao giọng nói, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi ba người Lâm Liên.
Châu Quốc Huy vừa nhìn thấy gã thì trong lòng có chút hồi hộp. Lý Chí Vỹ ở trong giới kinh doanh Hồng Kông cũng chẳng có tên tuổi gì, nhưng được biết đến là kẻ ăn chơi, gã đặc biệt rất mê gái, tuy nói gia sản của gã không bao nổi minh tinh nổi tiếng nhưng các tiểu minh tinh cùng gã quan hệ qua lại thì có thể thấy hàng ngày. Nhìn bộ dạng của gã thì khẳng định là đã bị mấy người Lâm Liên hớp hồn rồi. Nhưng nghĩ lại thấy thật buồn cười, Phương Minh Viễn có thể sống tại nhà của Quách gia thì sợ gì gã chứ.
- Thì ra là cậu ba của tập đoàn thương mại Trường Hồng đến, tôi đây không ra nghênh đón được xin thứ lỗi, thứ lỗi.
Châu Quốc Huy vội vàng cười nói, mọi người xung quanh thở ra nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Lý Chí Vỹ đắc ý nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt đương nhiên dừng lại trên người bọn Lâm Liên, còn Phương Minh Viễn và Phương Bân gã vốn không thèm để ý đến.
Phương Minh Viễn hướng về phía Châu Quốc Huy gật đầu nhè nhẹ biểu thị lòng biết ơn, người này sợ mình không biết thân phận của đối phương liền nhân cơ hội này nhắc nhở bản thân đây mà.
- Cứ vậy nhé, Quản lý Châu, tôi cũng đang gấp, ông bảo nhân viên gói miếng ngọc kia lại rồi đưa cho chúng tôi đi.
Lý Chí Vỹ nhắc lại lần nữa.
Châu Quốc Huy hơi nhíu mày tay cầm lấy miếng ngọc bội từ trong tay người bán hàng, nhìn lại vài lần rồi thấp giọng hỏi:
- Trong kho còn không?
Nhân viên bán hàng lắc đầu, Châu Quốc Huy gật đầu nhè nhẹ, câu trả lời này không làm ông ngạc nhiên, bởi các món châu báu trong tiệm Châu Đại Phúc này đều có số lượng rất ít, thậm chí có cái còn là độc nhất vô nhị, dù sao đây cũng là cửa hàngbán châu báu cao cấp không thể giống các tiệm bày bán bên đường với số lớn. Nhưng sự việc trước mắt cũng khiến ông thật khó giải quyết, đối với Lý Chí Vỹ hắn đương nhiên không muốn đắc tội, nhưng đối với Phương Minh Viễn ông càng không có lý do gì đắc tội, không những vì Phương Minh Viễn là bạn của Quách gia mà còn dựa vào cuộc giao dịch buôn bán lớn vừa rồi thì càng không thể đắc tội.
Châu Quốc Huy trầm ngâm một lát:
- Cậu ba, thật xin lỗi nhưng vừa rồi các vị tiểu thư đây là người xem miếng ngọc này trước nên tôi muốn hỏi ý kiến các vị này trước, nếu mấy vị tiểu thư này không mua thì tôi sẽ gói lại cho cậu, thật đắc tội rồi, châu báu trong tiệm chúng tôi hôm nay sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho cậu.
Ánh mắt Lý Chí Vỹ lập tức dựng lên, gã không ngờ chính mình gây chuyện mà Chu Quốc Huy còn nói ra được những lời như vậy, đây không phải là tự tát vào mặt mình trước La Đinh và Đồng Đồng hay sao?
- Chu Quốc Huy ông đừng để tôi không biết xấu hổ nhé, chờ bọn họ không cần nữa mới bán cho tôi, ông có ý gì đây? Tôi nói cho ông biết, ông nhanh chóng gói miếng ngọc lại cho tôi.
Đồng Đồng đứng bên cạnh cũng nghiêm mặt lại, nặng nề hừ lên một tiếng.
Chu Quốc Huy mỉm cười nói:
- Cậu ba, xin cậu bớt giận, đây là quy định của cửa hàng, mọi người đều là khách quý của chúng tôi thì chúng tôi không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
- Nói láo, cái gì gọi là nặng bên này nhẹ bên kia, ông sao lại có thể đem chúng tôi và bọn kia ra tranh luận.
Lý Chí Vỹ thật sự tức giận, sau khi bọn La Ninh đến đây gã không ngừng thổi phồng gia thế bản thân mình tại Hông Kông này, nhưng hôm nay, trong cửa hàng này, lão già kia lại dám đôi co với mình, mua không được món đồ kia là chuyện nhỏ, nhưng làm mất mặt mình mới là chuyện lớn.
- Tôi hỏi lại ông một lần nữa, ông có bán hay không? Không bán tôi sẽ….
Hắn định nói nếu không bán thì sẽ đập cái cửa hàng của ngươi ngay, nhưng lời vừa tới cửa miệng thì kịp nuốt trở vào. Đây là cửa hàng châu ngọc Châu Đại Phúc, là một cửa hàng của Long đại ca, nhân viên đếm trên vạn người, gia sản trên hàng trăm triệu, so với tập đoàn thương mại Trường Hồng thì chỉ có hơn chứ không có kém, mình mà đập phá cửa hàng của ông ta, bố mình trở về sẽ lột da mình mất.
- Không bán thì tôi….
Lý Chí Vỹ ngập ngừng nói.
Phương Minh Viễn bước tiến lên phía trước nói Châu Quốc Huy:
- Ngài quản lý, tôi có thể xem miếng ngọc đó một chút không?
Châu Quốc Huy lập tức đưa miếng ngọc ra, sự tức giận của Lý Chí Vỹ liền chuyển hướng, gã nhìn Phương Minh Viễn vài lần rồi cười nhạt:
- Xem cái gì mà xem, không có tiền xem cũng làm được gì?
Phương Minh Viễn không có phản ứng gì với gã, đưa tay đón lấy miếng ngọc, đây chẳng qua là một miếng ngọc bài khắc tượng Quan thế âm bồ tát.
- Đây là một miếng ngọc mỡ dê cao cấp, ánh ngọc tinh tế mà mền mại, thể ngọc nõn nà, tinh khiết nhẵn nhụi, dày nặng ấm áp, đeo miếng ngọc này có thể dưỡng tính, trừ tà, rất có lợi cho người sử dụng, đẹp không sao nói hết. Cậu Phương nhìn kỹ xem, vì hạt nó rất nhỏ nên khiến cho người ta có cảm giác rất nhẵn nhụi, đây chính là “kết chặt như dẻ” mà cổ nhân thường hay nói đến, về điểm này thì những loại ngọc khác không bao giờ sánh kịp. Hơn nữa nó vừa ấm áp mềm mại, lại sáng bóng như mỡ, cho người ta cảm giác ôn hòa dịu dàng, đó chính là “ấm áp mềm mại mà trạch” như cổ nhân thường nói, ngọc mỡ dê được xưng là ngọc quý chính là nhờ sự ấm áp trong như mỡ dê mà lừng danh thiên hạ, hơn nữa nó có độ trong suốt được người đời gọi rằng “thế nước tốt”, chất ngọc trong suốt, vì vậy khi mài dũa thành miếng ngọc sẽ toát lên vẻ mọng nước, có sinh khí và tạp chất trong ngọc cũng ít đi, có loại còn đạt đến trình độ không tỳ vết. Hơn thế, trong ngoài như một, như cổ nhân thường nói khuyết điểm không che được ưu điểm, ưu điểm không che được khuyết điểm.
Châu Quốc Huy thấp giọng giảng giải cho Phương Minh Viễn nghe.
Đối với lĩnh vực ngọc bội thì Phương Minh Viễn không hiểu cho lắm, nhưng vốn làm trong ngành thăm dò địa chất nên cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì. Nếu là ngọc mỡ dê chính cống thì sau năm hai nghìn thì quốc gia cũng không có tiêu chuẩn chính thức về nó, ngọc này vốn là sản vật của núi Côn Luân khi tuyết rơi che phủ lên mặt sông. Ngọc mỡ dê có màu trắng như mỡ dê, không những trắng mà còn không có một vết đen nào, độ mỡ đặc biệt cao, không phải các loại sơn liệu hay ngọc tử bình thường có thể đặt được màu sắc như mỡ dê, những người chơi ngọc mấy chục năm cũng hiếm có cơ hội nhìn thấy. Chính vì ngọc mỡ dê lấy được rất khó hơn nữa nó còn rất hiếm, cho nên những người yêu ngọc thường rất khó có được một miếng ngọc mỡ dê, có thể ví khó như lên trời. Có thể nói, người bình thường có tiền cũng chưa chắc đã mua được ngọc mỡ dê tuyệt phẩm.
Đời sau tự xưng là ngọc mỡ dê, thực ra đa phần là tử ngọc hoặc sơn ngọc có màu trắng, ví dụ như ngọc trắng mà không có lớp bọc bên ngoài thì thường là sơn liệu. Vì vậy mà những người thợ gia công ngọc họ đều biết giá trị của tử ngọc cao gấp mấy lần sơn liệu, người thợ khéo tay sẽ luôn nghĩ cách để giữ lại lớp vỏ bọc bên ngoài. Một số muốn làm giả tử ngọc mà tìm cách đốt đi lớp da giả, việc này cũng thường hay gặp. Ngọc mà không có lớp vỏ bọc bên ngoài có phải tử ngọc hay không còn phải dựa vào kinh nghiệm và thị lực của người kiểm định để xác nhận, vì vậy mà luôn có tính tranh luận.
Nhưng đối với cửa hàng châu báu Châu Đại Phú mà nói thì sẽ không có chuyện mang đồ giả ra bán mà hủy hoại danh tiếng của mình, cho nên chất lượng ngọc ở đây có thể bảo đảm được.
Phương Minh Viễn xem lại miếng ngọc trong tay, rồi quay đầu nhìn ngắm những miếng ngọc khác trong quầy trưng bày, Châu Quốc Huy liền đưa tay ra chỉ từng cái một mà giới thiệu.
Cuối cùng, Phương Minh Viễn chú ý tới miếng Ngọc Như Ý nằm ở phía trên cùng của quầy trưng bày.
- Đây là miếng ngọc mỡ dê Như Ý quý giá nhất của tiệm chúng tôi, dài 44.5mm, mặt sau ngọc Như Ý sử dụng thủ pháp xử lý theo công nghệ cho nổi trên mặt nước gốm trong bình mỏng, độ dày mỏng cân xứng, lại chọn dùng công nghệ kỹ xảo khắc chạm rỗng, vị sư phụ khắc chạm ngọc lâu năm của công ty chúng tôiđã khắc một trăm chữ “thọ” không giống nhau trên bề mặt ngọc Như Ý, chữ chữ nối nhau, nét bút không đứt. Ngọc Như Ý chỉ nặng có bảy lượng, vừa thể hiện được hơi thở nồng hậu của người viết, vừa toát lên được cảm giác điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ. Có thể nói đây là bảo bối của cửa hàng chúng tôi.
- Này, ngươi nói xong chưa vậy?
Đồng Đồng nét mặt đã mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Đúng vậy, quản lý Châu, rốt cuộc ông có ý gì đây?
Lý Chí Vỹ mặt đầy tức giận nói.
Phương Minh Viễn tiện tay đem miếng ngọc trả lại cho Châu Quốc Huy, quay đầu nói với Đồng Đồng:
- Miếng ngọc này nhường lại cho ngươi, nơi này là Hồng Kông chứ không phải đại lục, làm việc gì cũng không nên làm mất mặt người khác.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Đồng Đồng lập tức giương to mắt, cao giọng nói:
- Mua không nổi thì bảo mua không nổi, cũng không cần phải thể hiện thế đâu.
Phương Minh Viễn không để ý đến cô ta, dùng ngón tay chỉ vào quầy trưng bày ngọc bội rồi nói:
-Cái này, cái này, còn cái này nữa, ừm, cả cái này nữa…
Cùng một lúc chỉ vào bốn năm miếng ngọc.
- Không có tiền thì đừng đứng đây mà tỏ vẻ rộng rãi.
Lý Chí Vỹ thấy tất cả những miếng ngọc mà Phương Minh Viễn chỉ ra đều có giá tương đối thấp nên không khỏi cười nhạt.
- Quý khách có muốn lấy mấy miếng ngọc này ra xem hay không?
Người bán hàng nhỏ nhẹ hỏi.
- Không, ngoài những miếng ngọc tôi chỉ ra thì tất cả những miếng ngọc còn lại tôi đều muốn mua. Phương Minh Viễnvung tay lên nói:
- Đúng rồi, còn cái kia nữa, nói xong hắn dùng tay chỉ đến miếng Ngọc Như Ý.
- Hả?
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc. Ngọc bội trong cửa hàng này có tất cả ba bốn chục miếng, ngoại trừ những miếng mà Phương Minh Viễn không cần ra thì còn khoảng ba mươi mấy cái, còn có miếng Ngọc Như Ý nữa, vừa rồi Châu Quốc Huy đã nói, đó là miếng ngọc quý của cửa hàng này, vậy giá tiền tưởng tượng là biết ngay, không ngờ vị thanh niên này dám mua toàn bộ.
- Cậu muốn mua hết?
Giọng nói của Châu Quốc Huy có chút run rẩy, đây chẳng phải là một vụ mua bán lớn hay sao.
- Toàn bộ tôi đều muốn.
Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột:
- Miếng Ngọc Như Ý đó cũng rất đẹp, vừa lúc tôi muốn mua quà tặng cho lễ mừng thọ Quách lão gia năm nay.
- A…Aa…
Châu Quốc Huy vừa gật đầu vừa nói với đám nhân viên đang ngây ra như phỗng:
- Đừng thất thần như vậy nữa, nhanh nhanh đưa những thứ này gói lại, nhớ giảm ba mươi phần trăm nhé, nhanh chóng tính tiền cho cậu ấy. Xin lỗi cậu Phương, quyền hạn của chúng tôi chỉ có thể giảm ba mươi phần trăm tổng giá trị tất cả các miếng ngọc này cho cậu.
- Minh Viễn, cậu cần mua nhiều như vậy hay sao?
Lâm Liên kéo tay Phương Minh Viễn nhẹ nhàng nói:
- Tức giận gã cũng không đáng để một lúc mua nhiều ngọc bội như vậy?
Phương Minh Viễn ngoảnh đầu lại cười nói:
- Yên tâm đi chị Liên.
Đừng chỉ nhìn thấy hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, hôm nay mua nhiều như vậy nhưng tính lâu dài về sau thì tuyệt đối không bị thiệt.
Ở quá khứ, theo sự phát triển đi lên của nền kinh tế Trung Quốc thì một bộ phận người dân cũng giàu có lên, vốn chịu sự ảnh hưởng của tính yêu thích chơi ngọc, gắn với sự giàu có, địa vị, phẩm chất, tất cả trở thành đối tượng của vòng truy đuổi hàng xa xỉ phẩm. Vào cuối những năm chín mươi, giá vàng quốc tế tăng liên tục, mười năm đầu của thế kỷ mới giá vàng tăng gần hai phẩy năm lần, trở thành nỗi kinh ngạc của người dân.
Nhưng không mấy người biết rằng chưa đến ba mươi năm sau, giá tiền của Ngọc Hòa Điền tăng hơn một vạn lần, thực sự trở thành cơn cuồng phong của loài đá.
Ở những năm tám mươi, nửa kg Ngọc Hòa Điền loại một khoảng mấy trăm đồng, nhưng đến năm 2010 thì giá tại thị trường cao nhất là một triệu nhân dân tệ.
Đây được gọi là “vàng thì có giá nhưng ngọc thì vô giá”
/1605
|