Lý Chí Vỹ lúc này đã hoàn toàn ngây người ra, tuy rằng công ty tập đoàn thương mại Trường Hồng ở Hồng Kông này cũng có chút tiếng tăm, tuy nói Lý Văn Kiệt cũng vô cùng yêu thương gã, thoải mái với gã, nhưng chuyện giống như hôm nay thì gã quả thực không dám làm. Đây là ngọc bích chứ không phải việc ăn chơi phóng túng gì, đâu sợ ngón tay to nhỏ, tất cả cũng có thể bán được hơn trăm ngàn, thậm chí trên triệu đôla Hồng Kông. Cửa hàng châu ngọc Châu Đại Phúc đâu phải là nơi bán những thứ bình thường. Hơn ba mươi miếng ngọc này, dù gã không nhớ rõ giá của từng cái một nhưng tính nhẩm cũng phải lên đến mười tám triệu đôla Hồng Kông.
Huống hồ còn có miếng ngọc Như Ý, nó mới chính là vật quý của cửa tiệm này. Nó do nguyên khối ngọc mỡ dê Hòa Điền chạm khắc mà thành, mặt trên khắc một trăm chữ “thọ” không giống nhau, chữ chữ nối nhau, nét bút không đứt, toát lên được sự cao nhã của người viết vừa là món bảo bối của người giàu có. Lý Chí Vỹ trước đây không phải chưa từng chú ý đến nó, nhưng khi hỏi đến giá cả liền bỏ cuộc, bảy triệu tiền Hồng Kông đối với gã mà nói, đây đúng là một con số rất lớn. Nhưng bộ dạng Phương Minh Viễn hôm nay mua những miếng ngọc này giống như mua một thứ đồ uống bình thường ở đầu đường cuối ngõ, không thèm để ý cái gì.
Hơn nữa phản ứng của Châu Quốc Huy càng khiến Lý Chí Vỹ ý thức được rằng, người thanh niên này đến đây không chỉ có đơn giản như vậy, ít nhất Châu Quốc Huy cũng tin tưởng hắn không phải nói đùa, chính mình hôm nay e rằng đã đụng phải một nhân vật có tiếng, có phải tự mình tìm phiền phức cho mình không?
Đồng Đồng lúc này cũng cứng họng, tuy rằng cô đối với giá tiền của những miếng ngọc này không có một chút nhận thức trực quan, nhưng cô hiểu được, nhiều miếng ngọc như vậy nếu mua hết thì khẳng định không phải là một con số nhỏ, chí ít cũng đắt hơn rất nhiều so với miếng ngọc mình đang cầm trong tay. Chính mình vừa luôn miệng nói người ta mua không nổi, giờ chỉ trong nháy mắt, đối phương không nể tình trước mặt mọi người cho mình một cái tát. Nhất thời cô cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ biết đứng ngây người ra đó.
La Ninh từ nãy tới giờ không lên tiếng chen vào nên vẫn giữ được chút bình tĩnh, vươn tay kéo Đồng Đồng và Lý Chí Vỹ đi ra ngoài, hai người không phản ứng gì cứ như vậy để y kéo đi, ngay cả miếng ngọc Bồ Tát cũng quên không lấy.
Cho đến khi ra đến con đường lớn, sự ồn ào náo nhiệt của dòng người qua lại mới khiến hai người bình tĩnh trở lại.
- Thật là đáng ghét, tên tiểu tử đó chẳng phải cố ý tát vào mặt chúng ta hay sao?
Đồng Đồng tức giận giương nanh múa vuốt nói, nhưng cô ả cũng chẳng có dũng khí quay đầu trở lại chỗ đó.
La Ninh lắc đầu cười, nhẹ giọng nói:
- Chị Đồng, không đến kinh thành thì không biết chức quan của mình nhỏ, không đến Hồng Kông thì không biết mình ít tiền. Phía dưới một sở trưởng là chủ tịch của một huyện, nhưng ở trong kinh thành thì cũng không hơn một nhân viên của một phòng làm việc, còn ở Hồng Kông này kẻ có tiền nhiều đếm không xuể. Bỏ đi, cũng chẳng phải việc gì to tát cho lắm, người ta cũng đã nhường miếng ngọc đó cho chị rồi đúng không?
La Ninh trong lòng thầm thở dài, Đồng Đồng này cậy mình là người ở Bắc Kinh nên lúc nào cũng mắt cao hơn trán. Hai lần xung đột này, nghiêm túc mà nói đều do cô ả chủ động gây chuyện. Ở cổng rạp chiếu phim, đối phương cũng chỉ gần đụng phải cô ả, cũng chưa phải hoàn toàn đụng vào, chỉ cần nói một đôi câu nhắc nhở đối phương cẩn thận một chút là được rồi, cần gì cứ phải lôi kéo qua lại yêu cầu người ta xin lỗi, may lúc ấy do Trình Long xuất hiện nên đã không xảy ra chuyện gì, mà cũng may chỗ cổng phụ rạp chiếu phim không có các phóng viên, nếu không thì đã rất phiền toái.
Trận tranh cãi hôm nay, nói cho cùng cũng chính do Đồng Đồng chủ động sinh sự, theo lý mà nói, người ta đang cầm đồ trong tay, chưa bỏ xuống thì người khác không nên giật lấy, đây là vấn đề lễ phép. Đồng Đồng cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, tức giận với một cô bé mười mấy tuổi đã là chuyện không nên rồi. Kết quả là bị người ta không chút do dự phản công ngay trước mặt, đúng là tự đi tìm phiền phức.
La Ninh biết, sở dĩ mình cùng Đồng Đồng đến Hồng Kông chơi mấy ngày, là do người trong nhà muốn làm tác hợp mình và Đồng Đồng, khiến La gia và Đồng gia có thể liên minh trong lĩnh vực chính trị. Điều này y không phủ nhận, La gia nếu có thể liên thủ với Đồng gia ở Bắc Kinh thì có thể tiến thêm một bước củng cố địa vị của La gia ở tỉnh Quảng Đông, đối với con đường làm quan của mình cũng được lợi rất nhiều. Nhưng mấy ngày nay, sự vênh váo đắc ý và tính xấu của cô ả cũng khiến y khó chịu.
Cho nên vừa rồi, từ đầu đến cuối La Ninh chỉ đứng bên cạnh không nói lời nào, để mặc cho Lý Chí Vỹ và Đồng Đồng biểu diễn.
- Phải không đó? La Ninh, anh rốt cuộc là đứng về phía bên nào vậy? Tôi đã bị mấy tên khốn khiếp kia lăng nhục, còn anh? Chỉ đứng một bên không nói tiếng nào.
Đồng Đồng tức giận giống như hai con chó đang gầm gừ muốn cắn nhau:
- Anh chỉ đứng giương mắt nhìn tôi bị mấy ngươi kia ức hiếp cũng không đứng ra giúp đỡ, anh có phải là đàn ông không vậy?
La Ninh lập tức nhíu mày, những lời này của Đồng Đồng quá đáng lắm rồi, tuy rằng La gia không sánh được với Đồng gia, nhưng cũng không kém phần, chỉ là một nhà ở Bắc Kinh, một nhà ở tỉnh lẻ, La gia đương nhiên muốn có nhiều bạn đồng minh ở Bắc Kinh, ngược lại Đồng gia cũng muốn có thêm một trợ thủ ở địa phương.
- Chị Đồng, vậy ý của chị là muốn tôi phải làm gì nào?
La Ninh lạnh nhạt nói:
- Bước ra rồi đánh nhau một trận ? Chưa cần nói đến nhân viên bảo vệ ở cửa hàng châu báo Châu Đại Phúc sẽ làm như thế nào, cho dù tôi đánh thắng đối phương, đối phương chắc chắn sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó chị và tôi đều bị tạm giam thì làm như thế nào? Ngày hôm sau tin tức truyền về đại lục, về Bắc Kinh, chị nghĩ xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào? La Ninh rất có tiền đồ, đến Hồng Kông đã đánh một thanh niên đánh tan tác,bản thân còn vào sở Cảnh Sát du lịch một vòng, há chẳng phải đem vinh quang thêm cho La gia.
Đồng Đồng bị những lời nói của La Ninh làm cho nghẹn nói không nên lời, cô cũng hiểu, nếu sự việc xảy ra như vậy, đối với La Ninh và La gia mà nói thì đúng là nỗi ô nhục, mọi người sẽ cho rằng y làm mất mặt người dân trong nước.
- Không đơn giản như vậy đâu, nếu xảy ra việc đó thìcậu La đây không chỉ du lịch một ngày ở sở Cảnh Sát Hồng Kông đâu, nói không chừng còn phải ở lại đấy mấy ngày. Ha ha thằng nhóc kia không phải người bình thường đâu.
Lý Chí Vỹ cười nhạt nói mấy tiếng:
- Có thể tùy tiện bỏ ra ít nhất cũng phải hai ba chục triệu đồng tiền Hồng Kông để mua ngọc bội thì tuyệt đối không phải người thường, nếu lúc đó cậu La đánh hắn thật, hắn có thể dễ dàng bỏ qua không.
Tuy rằng Lý Chí Vỹ chẳng nói thêm điều gì nhưng La Ninh và Đồng Đồng đều hiểu, người ta sẽ sử dụng các mối quan hệ để làm khó y khi ở sở Cảnh Sát. Quạ đen trên trời thường đen, những việc như thế này bọn họ ở trong nước cũng nghe qua rất nhiều.
Tuy nhiên nếu đem so sánh với việc này, người mà Lý Chí Vỹ nói đến mới khiến bọn hắn quan tâm.
- Hai ba chục triệu đồng tiền Hồng Kông, không nhiều như vậy chứ!
Đồng Đồng khó tin hét lên, kéo theo sự chú ý của những người đi đường.
- Miếng ngọc Như Ý kia, một năm trước tôi đã từng hỏi qua, giá của nó là bảy triệu đồng tiền Hồng Kông , giờ đã qua một năm thì làm sao lại không tăng giá thêm một ít. Hơn nữa những miếng ngọc mà bọn họ mua, nếu rẻ cũng phải một trăm nghìn tiền Hồng Kông, nếu đắt thì lên đến tiền triệu tiền Hồng Kông, tổng cộng có ba mươi miếng mà, vậy cô tính xem sẽ phải trả bao nhiêu tiền?
Đối với Đồng Đồng, Lý Chí Vỹ cũng không mấy thiện cảm, cả ngày luôn mang bộ dạng hống hách ngang ngược, dáng dấp không có, tướng mạo cũng tầm thường, còn ra vẻ tạo cảm giác tốt bụng, tính khí cũng xấu. Nếu không phải có một ông bố làm quan lớn ở Bắc Kinh, và còn có La Ninh đi cùng thì gã không thèm để ý đến loại người phụ nữ như thế này.
Sắc mặt Đồng Đồng ngày càng khó coi, nếu không phải Lý Chí Vỹ đánh thức cô, cô cũng không ý thức được khoản tiền đó lớn đến cỡ nào.
- Ngọc bội mặc dù là một thứ tốt nhưng không thể ăn cũng không thể mặc, mọi người thử nghĩ coi, gia thế người thanh niên đó như thế nào mà dám bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua những miếng ngọc đó? Hơn nữa người có thân thế như vậy, nếu bị đánh trên phố thì kết quả sẽ như thế nào đây? Đây là Hồng Kông, không phải đại lục.
Lý Chí Vỹ bực mình nói….Sau này La Ninh và Đồng Đồng về nước, gã có lẽ nên đến chỗ Châu Quốc Huy một chuyến. Lý Chí Vỹ đang tính xem làm thế nào để hỏi thăm được lai lịch của người thanh niên này, tạo mối quan hệ, rồi bù đắp một chút những rạn nứt giữa đôi bên.
Đồng Đồng hít một hơi dài, nếu đích thực như lời Lý Chí Vỹ nói thì thân thế của người thanh niên này cũng đáng trên trăm triệu tiền Hồng Kông. Một thanh niên không thể tự nhiên mà giàu có như vậy được, chắc chắn ở sau lưng hắn phải có một gia tộc hùng mạnh
Tiếp đó, ba ngườibọn họ cũng tự nhiên không có hứng thú đi chơi, buồn chán tẻ nhạt bước trở về. Tiễn bọn La Ninh về khách sạn Lý Chí Vỹ liền vội vã rời đi.
Cả buổi chiều, Đồng Đồng nằm trong phòng nghỉ của mình, không có đi ra ngoài. La Ninh cũng đang tức giận nên cũng không đi tìm cô.
Nhưng đến chập tối, La Ninh đang cân nhắc xem có nên đi tìm Đồng Đồng ăn cơm không thì cô lại đến phòng y.
- La Ninh, tôi không cam tâm, anh phải giúp tôi giải quyết chuyện này.
Qua một buổi chiều suy nghĩ Đồng Đồng vẫn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở cửa hàng châu báu Châu Đại Phúc.
- Chị Đồng, tôi làm sao giúp chị giải quyết chuyện này được chứ?
La Ninh trong lòng thở dài, đã qua một buổi chiều mà người phụ nữ này vẫn nhớ mãi chuyện đó.
- Tôi hỏi anh, ở Hồng Kông có xã hội đen chứ?
Đồng Đồng nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
- Có.
Lòng y lập tức dậy lên cảm giác cảnh giác, tuy rằng ở đây có xã hội đen tồn tại, đối với rất nhiều người thì đây chẳng phải bí mật gì, nhưng làm sao cô ta lại hỏi chuyện này làm cái gì cơ chứ?
- Tôi đã từng nghe người ta nói, ở Hồng Kông trong lĩnh vực điện ảnh cũng có xã hội đen, đúng như vậy không?
Đồng Đồng lại hỏi tiếp.
La Ninh gật đầu, đây chẳng phải bí mật gì, xã hội đen của Hồng Kông và xã hội đen trong lĩnh vực điện ảnh cũng có rất nhiều quan hệ, thứ nhất là vì lợi nhuận ngành điện ảnh rất lớn, hơn nữa còn là nơi thực hiện việc rửa tiền dễ dàng, các ông trùm xã hội đen thành lập không ít các công ty điện ảnh, cũng nắm trong tay không ít ngôi sao. Đương nhiên cũng làm ra nhiều chuyện rắc rối.
- La Ninh, anh nói xem có thể tìm mấy tên xã hội đen đi hù dọa bọn nó không, ví dụ như lấy nước lạnh đựng trong bình axit, giả mạo axit dọa sẽ hủy hoại nhan sắc của tụi nó, phụ nữ đẹp rất coi trọng nhan sắc của mình. Hay là kiếm một số người tới đánh bọn nó?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có như vậy mới khiến cho bọn nó hiểu tôi cũng không phải người dễ chọc vào.
Huống hồ còn có miếng ngọc Như Ý, nó mới chính là vật quý của cửa tiệm này. Nó do nguyên khối ngọc mỡ dê Hòa Điền chạm khắc mà thành, mặt trên khắc một trăm chữ “thọ” không giống nhau, chữ chữ nối nhau, nét bút không đứt, toát lên được sự cao nhã của người viết vừa là món bảo bối của người giàu có. Lý Chí Vỹ trước đây không phải chưa từng chú ý đến nó, nhưng khi hỏi đến giá cả liền bỏ cuộc, bảy triệu tiền Hồng Kông đối với gã mà nói, đây đúng là một con số rất lớn. Nhưng bộ dạng Phương Minh Viễn hôm nay mua những miếng ngọc này giống như mua một thứ đồ uống bình thường ở đầu đường cuối ngõ, không thèm để ý cái gì.
Hơn nữa phản ứng của Châu Quốc Huy càng khiến Lý Chí Vỹ ý thức được rằng, người thanh niên này đến đây không chỉ có đơn giản như vậy, ít nhất Châu Quốc Huy cũng tin tưởng hắn không phải nói đùa, chính mình hôm nay e rằng đã đụng phải một nhân vật có tiếng, có phải tự mình tìm phiền phức cho mình không?
Đồng Đồng lúc này cũng cứng họng, tuy rằng cô đối với giá tiền của những miếng ngọc này không có một chút nhận thức trực quan, nhưng cô hiểu được, nhiều miếng ngọc như vậy nếu mua hết thì khẳng định không phải là một con số nhỏ, chí ít cũng đắt hơn rất nhiều so với miếng ngọc mình đang cầm trong tay. Chính mình vừa luôn miệng nói người ta mua không nổi, giờ chỉ trong nháy mắt, đối phương không nể tình trước mặt mọi người cho mình một cái tát. Nhất thời cô cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ biết đứng ngây người ra đó.
La Ninh từ nãy tới giờ không lên tiếng chen vào nên vẫn giữ được chút bình tĩnh, vươn tay kéo Đồng Đồng và Lý Chí Vỹ đi ra ngoài, hai người không phản ứng gì cứ như vậy để y kéo đi, ngay cả miếng ngọc Bồ Tát cũng quên không lấy.
Cho đến khi ra đến con đường lớn, sự ồn ào náo nhiệt của dòng người qua lại mới khiến hai người bình tĩnh trở lại.
- Thật là đáng ghét, tên tiểu tử đó chẳng phải cố ý tát vào mặt chúng ta hay sao?
Đồng Đồng tức giận giương nanh múa vuốt nói, nhưng cô ả cũng chẳng có dũng khí quay đầu trở lại chỗ đó.
La Ninh lắc đầu cười, nhẹ giọng nói:
- Chị Đồng, không đến kinh thành thì không biết chức quan của mình nhỏ, không đến Hồng Kông thì không biết mình ít tiền. Phía dưới một sở trưởng là chủ tịch của một huyện, nhưng ở trong kinh thành thì cũng không hơn một nhân viên của một phòng làm việc, còn ở Hồng Kông này kẻ có tiền nhiều đếm không xuể. Bỏ đi, cũng chẳng phải việc gì to tát cho lắm, người ta cũng đã nhường miếng ngọc đó cho chị rồi đúng không?
La Ninh trong lòng thầm thở dài, Đồng Đồng này cậy mình là người ở Bắc Kinh nên lúc nào cũng mắt cao hơn trán. Hai lần xung đột này, nghiêm túc mà nói đều do cô ả chủ động gây chuyện. Ở cổng rạp chiếu phim, đối phương cũng chỉ gần đụng phải cô ả, cũng chưa phải hoàn toàn đụng vào, chỉ cần nói một đôi câu nhắc nhở đối phương cẩn thận một chút là được rồi, cần gì cứ phải lôi kéo qua lại yêu cầu người ta xin lỗi, may lúc ấy do Trình Long xuất hiện nên đã không xảy ra chuyện gì, mà cũng may chỗ cổng phụ rạp chiếu phim không có các phóng viên, nếu không thì đã rất phiền toái.
Trận tranh cãi hôm nay, nói cho cùng cũng chính do Đồng Đồng chủ động sinh sự, theo lý mà nói, người ta đang cầm đồ trong tay, chưa bỏ xuống thì người khác không nên giật lấy, đây là vấn đề lễ phép. Đồng Đồng cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, tức giận với một cô bé mười mấy tuổi đã là chuyện không nên rồi. Kết quả là bị người ta không chút do dự phản công ngay trước mặt, đúng là tự đi tìm phiền phức.
La Ninh biết, sở dĩ mình cùng Đồng Đồng đến Hồng Kông chơi mấy ngày, là do người trong nhà muốn làm tác hợp mình và Đồng Đồng, khiến La gia và Đồng gia có thể liên minh trong lĩnh vực chính trị. Điều này y không phủ nhận, La gia nếu có thể liên thủ với Đồng gia ở Bắc Kinh thì có thể tiến thêm một bước củng cố địa vị của La gia ở tỉnh Quảng Đông, đối với con đường làm quan của mình cũng được lợi rất nhiều. Nhưng mấy ngày nay, sự vênh váo đắc ý và tính xấu của cô ả cũng khiến y khó chịu.
Cho nên vừa rồi, từ đầu đến cuối La Ninh chỉ đứng bên cạnh không nói lời nào, để mặc cho Lý Chí Vỹ và Đồng Đồng biểu diễn.
- Phải không đó? La Ninh, anh rốt cuộc là đứng về phía bên nào vậy? Tôi đã bị mấy tên khốn khiếp kia lăng nhục, còn anh? Chỉ đứng một bên không nói tiếng nào.
Đồng Đồng tức giận giống như hai con chó đang gầm gừ muốn cắn nhau:
- Anh chỉ đứng giương mắt nhìn tôi bị mấy ngươi kia ức hiếp cũng không đứng ra giúp đỡ, anh có phải là đàn ông không vậy?
La Ninh lập tức nhíu mày, những lời này của Đồng Đồng quá đáng lắm rồi, tuy rằng La gia không sánh được với Đồng gia, nhưng cũng không kém phần, chỉ là một nhà ở Bắc Kinh, một nhà ở tỉnh lẻ, La gia đương nhiên muốn có nhiều bạn đồng minh ở Bắc Kinh, ngược lại Đồng gia cũng muốn có thêm một trợ thủ ở địa phương.
- Chị Đồng, vậy ý của chị là muốn tôi phải làm gì nào?
La Ninh lạnh nhạt nói:
- Bước ra rồi đánh nhau một trận ? Chưa cần nói đến nhân viên bảo vệ ở cửa hàng châu báo Châu Đại Phúc sẽ làm như thế nào, cho dù tôi đánh thắng đối phương, đối phương chắc chắn sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó chị và tôi đều bị tạm giam thì làm như thế nào? Ngày hôm sau tin tức truyền về đại lục, về Bắc Kinh, chị nghĩ xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào? La Ninh rất có tiền đồ, đến Hồng Kông đã đánh một thanh niên đánh tan tác,bản thân còn vào sở Cảnh Sát du lịch một vòng, há chẳng phải đem vinh quang thêm cho La gia.
Đồng Đồng bị những lời nói của La Ninh làm cho nghẹn nói không nên lời, cô cũng hiểu, nếu sự việc xảy ra như vậy, đối với La Ninh và La gia mà nói thì đúng là nỗi ô nhục, mọi người sẽ cho rằng y làm mất mặt người dân trong nước.
- Không đơn giản như vậy đâu, nếu xảy ra việc đó thìcậu La đây không chỉ du lịch một ngày ở sở Cảnh Sát Hồng Kông đâu, nói không chừng còn phải ở lại đấy mấy ngày. Ha ha thằng nhóc kia không phải người bình thường đâu.
Lý Chí Vỹ cười nhạt nói mấy tiếng:
- Có thể tùy tiện bỏ ra ít nhất cũng phải hai ba chục triệu đồng tiền Hồng Kông để mua ngọc bội thì tuyệt đối không phải người thường, nếu lúc đó cậu La đánh hắn thật, hắn có thể dễ dàng bỏ qua không.
Tuy rằng Lý Chí Vỹ chẳng nói thêm điều gì nhưng La Ninh và Đồng Đồng đều hiểu, người ta sẽ sử dụng các mối quan hệ để làm khó y khi ở sở Cảnh Sát. Quạ đen trên trời thường đen, những việc như thế này bọn họ ở trong nước cũng nghe qua rất nhiều.
Tuy nhiên nếu đem so sánh với việc này, người mà Lý Chí Vỹ nói đến mới khiến bọn hắn quan tâm.
- Hai ba chục triệu đồng tiền Hồng Kông, không nhiều như vậy chứ!
Đồng Đồng khó tin hét lên, kéo theo sự chú ý của những người đi đường.
- Miếng ngọc Như Ý kia, một năm trước tôi đã từng hỏi qua, giá của nó là bảy triệu đồng tiền Hồng Kông , giờ đã qua một năm thì làm sao lại không tăng giá thêm một ít. Hơn nữa những miếng ngọc mà bọn họ mua, nếu rẻ cũng phải một trăm nghìn tiền Hồng Kông, nếu đắt thì lên đến tiền triệu tiền Hồng Kông, tổng cộng có ba mươi miếng mà, vậy cô tính xem sẽ phải trả bao nhiêu tiền?
Đối với Đồng Đồng, Lý Chí Vỹ cũng không mấy thiện cảm, cả ngày luôn mang bộ dạng hống hách ngang ngược, dáng dấp không có, tướng mạo cũng tầm thường, còn ra vẻ tạo cảm giác tốt bụng, tính khí cũng xấu. Nếu không phải có một ông bố làm quan lớn ở Bắc Kinh, và còn có La Ninh đi cùng thì gã không thèm để ý đến loại người phụ nữ như thế này.
Sắc mặt Đồng Đồng ngày càng khó coi, nếu không phải Lý Chí Vỹ đánh thức cô, cô cũng không ý thức được khoản tiền đó lớn đến cỡ nào.
- Ngọc bội mặc dù là một thứ tốt nhưng không thể ăn cũng không thể mặc, mọi người thử nghĩ coi, gia thế người thanh niên đó như thế nào mà dám bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua những miếng ngọc đó? Hơn nữa người có thân thế như vậy, nếu bị đánh trên phố thì kết quả sẽ như thế nào đây? Đây là Hồng Kông, không phải đại lục.
Lý Chí Vỹ bực mình nói….Sau này La Ninh và Đồng Đồng về nước, gã có lẽ nên đến chỗ Châu Quốc Huy một chuyến. Lý Chí Vỹ đang tính xem làm thế nào để hỏi thăm được lai lịch của người thanh niên này, tạo mối quan hệ, rồi bù đắp một chút những rạn nứt giữa đôi bên.
Đồng Đồng hít một hơi dài, nếu đích thực như lời Lý Chí Vỹ nói thì thân thế của người thanh niên này cũng đáng trên trăm triệu tiền Hồng Kông. Một thanh niên không thể tự nhiên mà giàu có như vậy được, chắc chắn ở sau lưng hắn phải có một gia tộc hùng mạnh
Tiếp đó, ba ngườibọn họ cũng tự nhiên không có hứng thú đi chơi, buồn chán tẻ nhạt bước trở về. Tiễn bọn La Ninh về khách sạn Lý Chí Vỹ liền vội vã rời đi.
Cả buổi chiều, Đồng Đồng nằm trong phòng nghỉ của mình, không có đi ra ngoài. La Ninh cũng đang tức giận nên cũng không đi tìm cô.
Nhưng đến chập tối, La Ninh đang cân nhắc xem có nên đi tìm Đồng Đồng ăn cơm không thì cô lại đến phòng y.
- La Ninh, tôi không cam tâm, anh phải giúp tôi giải quyết chuyện này.
Qua một buổi chiều suy nghĩ Đồng Đồng vẫn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở cửa hàng châu báu Châu Đại Phúc.
- Chị Đồng, tôi làm sao giúp chị giải quyết chuyện này được chứ?
La Ninh trong lòng thở dài, đã qua một buổi chiều mà người phụ nữ này vẫn nhớ mãi chuyện đó.
- Tôi hỏi anh, ở Hồng Kông có xã hội đen chứ?
Đồng Đồng nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
- Có.
Lòng y lập tức dậy lên cảm giác cảnh giác, tuy rằng ở đây có xã hội đen tồn tại, đối với rất nhiều người thì đây chẳng phải bí mật gì, nhưng làm sao cô ta lại hỏi chuyện này làm cái gì cơ chứ?
- Tôi đã từng nghe người ta nói, ở Hồng Kông trong lĩnh vực điện ảnh cũng có xã hội đen, đúng như vậy không?
Đồng Đồng lại hỏi tiếp.
La Ninh gật đầu, đây chẳng phải bí mật gì, xã hội đen của Hồng Kông và xã hội đen trong lĩnh vực điện ảnh cũng có rất nhiều quan hệ, thứ nhất là vì lợi nhuận ngành điện ảnh rất lớn, hơn nữa còn là nơi thực hiện việc rửa tiền dễ dàng, các ông trùm xã hội đen thành lập không ít các công ty điện ảnh, cũng nắm trong tay không ít ngôi sao. Đương nhiên cũng làm ra nhiều chuyện rắc rối.
- La Ninh, anh nói xem có thể tìm mấy tên xã hội đen đi hù dọa bọn nó không, ví dụ như lấy nước lạnh đựng trong bình axit, giả mạo axit dọa sẽ hủy hoại nhan sắc của tụi nó, phụ nữ đẹp rất coi trọng nhan sắc của mình. Hay là kiếm một số người tới đánh bọn nó?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có như vậy mới khiến cho bọn nó hiểu tôi cũng không phải người dễ chọc vào.
/1605
|