Thuốc mê Koizumi Jiro mặc dù lợi hại, nhưng trên thế giới này, lại không có thuốc mê nào không giải được. Trần Trung chỉdùng chậu nước đá lớn, đã làm hai gã thuộc hạ của mình tỉnh lại, mặc dù thần trí còn có chút mơ hồ, nhưng là đã khôi phục tám phần. Trần Trung lại tìm được trong suối nước nóng hai gã còn lại đang mê man, dùng biện pháp tương tự làm bọn họ tỉnh lại, hơn nữa từ nhân viên phục vụ suối nước nóng chỗ đó, đã biết có người đã từng dặn dò các cô, không nên đi quấy rầy khách nghỉ ngơi. Mà trên thân người kia có hình xăm.
Căn cứ vào lời nói của nhân viên phục vụ suối nước nóng, Trần Trung hoài nghi là do xã hội đen Nhật Bản gây nên. Nhưng bởi vì không biết chiêu thức ấy của đối phương cuối cùng là nhằm vào ai, Trần Trung và Phương Minh Viễn có chút khó khăn.
Theo như ý tứ của Trần Trung, chính là lập tức báo cảnh sát, nhưng Phương Minh Viễn lại quả quyết cự tuyệt. Tục ngữ nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng kẻ trộm. Không làm rõ ràng đối thủ rốt cuộc là ai, chẳng phải là ở Nhật Bản, tất cả mọi người phải lo lắng đề phòng sao.
Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng tin tưởng, dùng thực lực của năm người bọn Trần Trung, ở chỗ này nhất định có thể đủ để bảo vệ được an toàn của mấy người. Huống hồ ban ngày Phương Minh Viễn đã chú ý tới, cục cảnh sát ở đây cách khách sạn hồ Ashi cũng không xa, lộ trình cũng chỉ bảy tám km, chỉ cần báo động, cảnh sát sẽ đến rất nhanh.
Về phần Cameron và Asohon Kagetsu, Phương Minh Viễn cũng không vội vã đánh thức bọn họ, dù sao dùng nước đá cưỡng ép đem thần trí con người tỉnh lại, cái tư vị này cũng không hề dễ chịu gì, hơn nữa nếu làm không tốt còn có tác dụng phụ. Hơn nữa sức chiến đấu của bốn người cũng là tương đối có hạn, nếu chẳng may mơ mơ màng màng khiến đối phương nắm được, chẳng phải là làm chính mình thêm phiền.
Cho nên bốn người đều được chuyển qua phòng Phương Minh Viễn, lại từ trong phòng lấy ra một lượng lớn chăn, đắp cho bọn họ. Buổi tối tháng bảy vẫn tương đối mát, khách sạn hoog Ashi ở ngay bên hồ, hơi nước hơi nhiều một chút. Phương Minh Viễn không muốn ngày mai khi tỉnh lại bọn họ đều bị bệnh hết.
Cameron dĩ nhiên là Trần Trung bế lại đây, còn Lâm Liên các cô, chính là do Phương Minh Viễn tự tay bồng. Cũng may hắn từ nhỏ đã coi trọng rèn luyện thân thể, về sau đã có Trần Trung, càng là do Trần Trung giám sát, mỗi ngày đều dành thời gian để tiến hành rèn luyện, tố chất thân thể vô cùng tốt. Mặc dù không so được với bọn Trần Trung, cònso với người bình thường, cũng đã xem như là kẻ mạnh. Mấy người Lâm Liên thân thể lại nhẹ, bồng lên cũng không phải việc gian nan gì. So với việc này, thì thu sửa sang y phục của các cô, làm cho Phương Minh Viễn có áp lực hơn.
Cũng may thời gian cấp bách, cũng không ai biết kẻ bỏ thuốc đến lúc nào, Phương Minh Viễn cũng không có nhàn hạ đi thưởng thức diễm ngộ hiếm có này, tuy rằng đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn rất nhanh đã đem ba người đưa tới. Kế tiếp chính là việc ngụy trang.
Đệm của Cameron và Phương Minh Viễn đều bị chuyển tới phòng ở hướng ban công, đứng ở cửa nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy trên đệm có người, ba cô gái trong phòng lại khá phiền toái, vừa muốn cho đối phương nhìn thấy trong phòng có người, lại phải đề phòng bọn hắn đến gần phát hiện không đúng. Bởi vì Phương Minh Viễn và Trần Trung cân đi nhắc lại, cảm thấy nếu nói là xã hội đen, thì khả năng lớn là nhằm vào ba cô gái.
Dù sao Cameron là người da trắng, ở Nhật Bản, xã hội đen nhằm vào người da trắng hành vi tương đối cẩn thận , hơn nữa Cameron ở Nhật Bản, cũng không có nghe nói người nào từng có xung đột.
Cũng tương tự khả năng không lớn là Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn ở Nhật Bản cũng không có kẻ thù nào, hơn nữa một thiếu niên, thì bắt cóc có thể có giá trị gì? Cho dù là căn cứ vào việc bọn họ có vệ sĩ hạng nhất mà phán đoán bọn họ là người giàu có, bọn cướp cũng phải cẩn thận điều tra mới dám xuống tay. Ở Nhật Bản, sức mạnh của người giàu có, có đôi khi Cục Cảnh Sát còn phải sợ.
Như vậy khả năng lớn chính là gặp sắc nảy lòng tham, Trần Trung không khỏi nhớ tới đến chuyện trên du thuyền ở hồ Ashi và buổi tối ở trong khách sạn đã gặp qua người thanh niên này.
Phương Minh Viễn nhớ đến, Vũ Điền Quang Ly và asohon Kagetsu đều nhắc qua, hành lý các cô có chứa tóc giả, vì thế từ trong hành lý hai cô lấy ra hai bộ tóc giả, đội lên khăn mặt ngụy trang. Cũng may đèn trong phòng cũng không sáng, lại đem chăn mỏng kéo cao thêm một ít, ngụy trang thành khuôn mặt dựa vào bên trong ngủ, dù cho có đi đến gần nếu không nhìn kỹ, thì không dễ dàng phát hiện.
Sau đó ba người bọn Trần Trung trở lại trong phòng của mình ngụy trang thành bị hôn mê, Phương Minh Viễn thì nấp ở ngoài ban công, còn lại hai người thì ở phòng Phương Minh Viễn bảo vệ mấy người Cameron.
Vừa mới bố trí không lâu, bọn Điền Trung Trọng Nhất đã gõ cửa, lúc ấy Trần Trung bọn họ đúng là đã chuẩn bị kỹ càng, những người này không tiếp cận thì thôi, một khi đã tiếp cận, liền lập tức động thủ bắt bọn chúng. Đồng thời ở ngoài ban công Phương Minh Viễn liền báo cảnh sát.
Bọn Điền Trung Trọng Nhất cũng là đối với thuốc mê của Koizumi Jiro rất tin tưởng, chỉ có điều ở trước cửa nhìn thoáng qua, xác nhận Trần Trung ba người quả thật là đang nằm lăn rađất ngủ, lại biết còn có hai người đang ở suối nước nóng nằm ngáy o..o., y nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có quan sát cẩn thận , cứ như vậy bị ba người bọn Trần Trung lừa.
Cửa mở ra, Trần Trung ba người lập tức liền nhảy dựng lên, hai người lập tức từ ban công trèo ra ngoài, theo hai bên trái phải chặn lối hành lang, Trần Trung và Phương Minh Viễn còn lại là áp vào cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở hành lang.
Đây cũng là Điền Trung Trọng Nhất vội vàng mới mắc sai lầm, không có phái người tiếp tục theo dõi Trần Trung bọn họ. Bởi vì đêm khuya yên tĩnh, tuy rằng có mười mấy nhân thủ, nhưng y cũng không dám mang toàn bộ đến đây, dù sao như vậy cũng rất chướng mắt . Tuy rằng nói trong khách sạn không có bố trí phương tiện theo dõi, nhưng vẫn có nhân viên khách sạn đi tuần tra đêm. Tầm hai ba người chia thành hai tốp buổi tối ra ngoài đi bộ, cũng không có gì kỳ quái, dù sao ở Nhật Bản, đàn ông bởi vì áp lực rất lớn, cho nên sau khi uống rượu , có thể ra ngoài chơi đùa, hành vi tương đối phóng đãng, có người còn khỏa thân mà chạy. Nhưng nếu đông người lại làm cho người khác nghi ngờ .
Cho nên ngoại trừ mang theo năm người ra, những người khác đều được y an bài đến nơi khác, hoặc là theo dõi hành động của nhân viên khách sạn, hoặc là đang cố tình làm phiền với những người này, làm cho bọn họ tạm thời không có thời gian tập trung đến đây.
Hơn nữa lần đầu tiên ở khu du lịch, trong khách sạnbắt cóc phụ nữ, những người này vừa hưng phấn kích thích, lại có chút thấp thỏm bất an, cho nên cũng không có ai ý thức được điểm này.
Kết quả là bị Trần Trung đột nhiên kéo cửa vọt ra, giống như mãnh hổ vồ tới, hai người Điền Trung Trọng Nhất lưu ở bên ngoài trông chừng, lập tức đã bị hắn gọn gàng linh hoạt đánh ngã trên mặt đất.
Điền Trung Trọng Nhất nghẹn họng nhìn trân trối hai người, còn chưa kịp nói chuyện, Phương Minh Viễn đã vung tay lên, bốn người liền cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, mắt hoa lên, toàn bộ đều biến thành màu trắng, còn chưa chờ thị lực bọn hắn khôi phục lại, đã cảm thấy phần bụng hay cổ đã dính đòn...
Căn cứ vào lời nói của nhân viên phục vụ suối nước nóng, Trần Trung hoài nghi là do xã hội đen Nhật Bản gây nên. Nhưng bởi vì không biết chiêu thức ấy của đối phương cuối cùng là nhằm vào ai, Trần Trung và Phương Minh Viễn có chút khó khăn.
Theo như ý tứ của Trần Trung, chính là lập tức báo cảnh sát, nhưng Phương Minh Viễn lại quả quyết cự tuyệt. Tục ngữ nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng kẻ trộm. Không làm rõ ràng đối thủ rốt cuộc là ai, chẳng phải là ở Nhật Bản, tất cả mọi người phải lo lắng đề phòng sao.
Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng tin tưởng, dùng thực lực của năm người bọn Trần Trung, ở chỗ này nhất định có thể đủ để bảo vệ được an toàn của mấy người. Huống hồ ban ngày Phương Minh Viễn đã chú ý tới, cục cảnh sát ở đây cách khách sạn hồ Ashi cũng không xa, lộ trình cũng chỉ bảy tám km, chỉ cần báo động, cảnh sát sẽ đến rất nhanh.
Về phần Cameron và Asohon Kagetsu, Phương Minh Viễn cũng không vội vã đánh thức bọn họ, dù sao dùng nước đá cưỡng ép đem thần trí con người tỉnh lại, cái tư vị này cũng không hề dễ chịu gì, hơn nữa nếu làm không tốt còn có tác dụng phụ. Hơn nữa sức chiến đấu của bốn người cũng là tương đối có hạn, nếu chẳng may mơ mơ màng màng khiến đối phương nắm được, chẳng phải là làm chính mình thêm phiền.
Cho nên bốn người đều được chuyển qua phòng Phương Minh Viễn, lại từ trong phòng lấy ra một lượng lớn chăn, đắp cho bọn họ. Buổi tối tháng bảy vẫn tương đối mát, khách sạn hoog Ashi ở ngay bên hồ, hơi nước hơi nhiều một chút. Phương Minh Viễn không muốn ngày mai khi tỉnh lại bọn họ đều bị bệnh hết.
Cameron dĩ nhiên là Trần Trung bế lại đây, còn Lâm Liên các cô, chính là do Phương Minh Viễn tự tay bồng. Cũng may hắn từ nhỏ đã coi trọng rèn luyện thân thể, về sau đã có Trần Trung, càng là do Trần Trung giám sát, mỗi ngày đều dành thời gian để tiến hành rèn luyện, tố chất thân thể vô cùng tốt. Mặc dù không so được với bọn Trần Trung, cònso với người bình thường, cũng đã xem như là kẻ mạnh. Mấy người Lâm Liên thân thể lại nhẹ, bồng lên cũng không phải việc gian nan gì. So với việc này, thì thu sửa sang y phục của các cô, làm cho Phương Minh Viễn có áp lực hơn.
Cũng may thời gian cấp bách, cũng không ai biết kẻ bỏ thuốc đến lúc nào, Phương Minh Viễn cũng không có nhàn hạ đi thưởng thức diễm ngộ hiếm có này, tuy rằng đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn rất nhanh đã đem ba người đưa tới. Kế tiếp chính là việc ngụy trang.
Đệm của Cameron và Phương Minh Viễn đều bị chuyển tới phòng ở hướng ban công, đứng ở cửa nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy trên đệm có người, ba cô gái trong phòng lại khá phiền toái, vừa muốn cho đối phương nhìn thấy trong phòng có người, lại phải đề phòng bọn hắn đến gần phát hiện không đúng. Bởi vì Phương Minh Viễn và Trần Trung cân đi nhắc lại, cảm thấy nếu nói là xã hội đen, thì khả năng lớn là nhằm vào ba cô gái.
Dù sao Cameron là người da trắng, ở Nhật Bản, xã hội đen nhằm vào người da trắng hành vi tương đối cẩn thận , hơn nữa Cameron ở Nhật Bản, cũng không có nghe nói người nào từng có xung đột.
Cũng tương tự khả năng không lớn là Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn ở Nhật Bản cũng không có kẻ thù nào, hơn nữa một thiếu niên, thì bắt cóc có thể có giá trị gì? Cho dù là căn cứ vào việc bọn họ có vệ sĩ hạng nhất mà phán đoán bọn họ là người giàu có, bọn cướp cũng phải cẩn thận điều tra mới dám xuống tay. Ở Nhật Bản, sức mạnh của người giàu có, có đôi khi Cục Cảnh Sát còn phải sợ.
Như vậy khả năng lớn chính là gặp sắc nảy lòng tham, Trần Trung không khỏi nhớ tới đến chuyện trên du thuyền ở hồ Ashi và buổi tối ở trong khách sạn đã gặp qua người thanh niên này.
Phương Minh Viễn nhớ đến, Vũ Điền Quang Ly và asohon Kagetsu đều nhắc qua, hành lý các cô có chứa tóc giả, vì thế từ trong hành lý hai cô lấy ra hai bộ tóc giả, đội lên khăn mặt ngụy trang. Cũng may đèn trong phòng cũng không sáng, lại đem chăn mỏng kéo cao thêm một ít, ngụy trang thành khuôn mặt dựa vào bên trong ngủ, dù cho có đi đến gần nếu không nhìn kỹ, thì không dễ dàng phát hiện.
Sau đó ba người bọn Trần Trung trở lại trong phòng của mình ngụy trang thành bị hôn mê, Phương Minh Viễn thì nấp ở ngoài ban công, còn lại hai người thì ở phòng Phương Minh Viễn bảo vệ mấy người Cameron.
Vừa mới bố trí không lâu, bọn Điền Trung Trọng Nhất đã gõ cửa, lúc ấy Trần Trung bọn họ đúng là đã chuẩn bị kỹ càng, những người này không tiếp cận thì thôi, một khi đã tiếp cận, liền lập tức động thủ bắt bọn chúng. Đồng thời ở ngoài ban công Phương Minh Viễn liền báo cảnh sát.
Bọn Điền Trung Trọng Nhất cũng là đối với thuốc mê của Koizumi Jiro rất tin tưởng, chỉ có điều ở trước cửa nhìn thoáng qua, xác nhận Trần Trung ba người quả thật là đang nằm lăn rađất ngủ, lại biết còn có hai người đang ở suối nước nóng nằm ngáy o..o., y nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có quan sát cẩn thận , cứ như vậy bị ba người bọn Trần Trung lừa.
Cửa mở ra, Trần Trung ba người lập tức liền nhảy dựng lên, hai người lập tức từ ban công trèo ra ngoài, theo hai bên trái phải chặn lối hành lang, Trần Trung và Phương Minh Viễn còn lại là áp vào cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở hành lang.
Đây cũng là Điền Trung Trọng Nhất vội vàng mới mắc sai lầm, không có phái người tiếp tục theo dõi Trần Trung bọn họ. Bởi vì đêm khuya yên tĩnh, tuy rằng có mười mấy nhân thủ, nhưng y cũng không dám mang toàn bộ đến đây, dù sao như vậy cũng rất chướng mắt . Tuy rằng nói trong khách sạn không có bố trí phương tiện theo dõi, nhưng vẫn có nhân viên khách sạn đi tuần tra đêm. Tầm hai ba người chia thành hai tốp buổi tối ra ngoài đi bộ, cũng không có gì kỳ quái, dù sao ở Nhật Bản, đàn ông bởi vì áp lực rất lớn, cho nên sau khi uống rượu , có thể ra ngoài chơi đùa, hành vi tương đối phóng đãng, có người còn khỏa thân mà chạy. Nhưng nếu đông người lại làm cho người khác nghi ngờ .
Cho nên ngoại trừ mang theo năm người ra, những người khác đều được y an bài đến nơi khác, hoặc là theo dõi hành động của nhân viên khách sạn, hoặc là đang cố tình làm phiền với những người này, làm cho bọn họ tạm thời không có thời gian tập trung đến đây.
Hơn nữa lần đầu tiên ở khu du lịch, trong khách sạnbắt cóc phụ nữ, những người này vừa hưng phấn kích thích, lại có chút thấp thỏm bất an, cho nên cũng không có ai ý thức được điểm này.
Kết quả là bị Trần Trung đột nhiên kéo cửa vọt ra, giống như mãnh hổ vồ tới, hai người Điền Trung Trọng Nhất lưu ở bên ngoài trông chừng, lập tức đã bị hắn gọn gàng linh hoạt đánh ngã trên mặt đất.
Điền Trung Trọng Nhất nghẹn họng nhìn trân trối hai người, còn chưa kịp nói chuyện, Phương Minh Viễn đã vung tay lên, bốn người liền cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, mắt hoa lên, toàn bộ đều biến thành màu trắng, còn chưa chờ thị lực bọn hắn khôi phục lại, đã cảm thấy phần bụng hay cổ đã dính đòn...
/1605
|