Nhìn trong phòng Điền Trung Trọng Nhất bốn người nằm ngổn ngang, nhìn nhìn lại cửa nằm ngang hai người, Phương Minh Viễn lắc đầu, cái này là xã hội đen Nhật Bản a, cũng không có gì đặc biệt à? Khiến cho hắn như gặp phải đối thủ mạnh không bằng, kết quả lại là không đến hai phút cuộc chiến đã được giải quyết xong, sớm biết như vậy vừa rồi đã không vội báo cảnh sát rồi.
Nằm rạp trên mặt đất, trong bụng đau làm y cuộn lại như một con tôm lớn, Điền Trung Trọng Nhất lúc này nếu biết Phương Minh Viễn đánh giá bọn y như thế, trong lòng chỉ sợ có thể khóc chết. Bất cứ người nào, không hề phòng bị đột nhiên ở trong phòng tối bị đèn flash máy ảnh chợt lóe một chút, thì thị lực cũng phải trống rỗng vài giây, huống chi bọn y lúc này đối mặt chính là Trần Trung quân nhân xuất ngũ của Hoa Hạ, một lát thị giác trống rỗng này, đã đủ để quyết định vận mệnh của bọn chúng.
Trần Trung đem Điền Trung Trọng Nhất kéo dậy, nhìn nhìn, không thấy có ấn tượng gì. Tuy nhiên anh ta lại nhìn lại hai người sau, cũng đã xác nhận, quả thật ở trên du thuyền đã gặp thanh niên Nhật Bản này.
Trần Trung đem Điền Trung Trọng Nhất hai tay khóa trái ở sau lưng, đẩy đếntrước mặt Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, tên này là đầu sỏ.
Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới đánh giá Điền Trung Trọng Nhất vài lần, thoạt nhìn thì ra là người khoảng chừng 30 tuổi, bình thường như người Nhật Bản khác, nếu như không phải dưới lớp quần áo lộ ra hình xăm, đem bỏ vào bên trong một đám người Nhật Bản, căn bản là không thế nào có ấn tượng gì.
- Họ tên? Vì sao khuya khoắt lại chạy đến trong phòng của chúng ta?
Điền Trung Trọng Nhất cúi lưng, khí thế hoàn toàn sụp đổ, cũng không phải y thức thời, mà là trong bụng quặn đau làm y căn bản là không thẳng lưng dậy nổi. Đương nhiên, cũng càng không còn khí lực nói cái gì.
Phương Minh Viễn hít một hơi, hắn trái lại không để ý thấy, Điền Trung Trọng Nhất không trả lời là vì mới bị Trần Trung cho y một quyền kia quá ác, lại để cho hắn đến bây giờ còn khó thở. Phương Minh Viễn thực sự nổi giận, hơn nữa trong nội tâm cònhơi có chút sợ hãi, hôm nay đây là Trần Trung cùng mình cũng không có ăn bữa ăn khuya của khách sạn, nếu thoáng sơ suất một chút, thì hắn đã là cá nằm trên thớt rồi.
Mấy người đàn ông thìkhông phải sợ, nhiều nhất nếm chút khổ sở, nhưng mấy người Lâm Liên thì không biết chịu khổ thế nào. Từ hành động của bọn Điền Trung Trọng Nhất có thể nhìn ra được, mục tiêu của bọn chúng lần này chính là ba cô gái cho nên Phương Minh Viễn nhất định phải điều tra rõ chân tướng sự tình, nếu là có bàn tay đen đứng đằng sau, cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Cho nên hắn nhìn đến Điền Trung Trọng Nhất cúi đầu, bộ dáng im lặng, trong lòng vốn là kiềm chế cơn tức, lập tức liền bạo phát ra, hắn giơ tay túm tóc Điền Trung Trọng Nhất, dùng sức kéo xuống, lập tức lên gối hung ác, dùng đầu gối của mình đánh vào mặt của Điền Trung Trọng Nhất.
Hắn dù sao cũng là từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, lại được Trần Trung chỉ bảo nhiều năm, tuy rằng nói những năm gần đây, kinh nghiệm đánh nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong cơn giận dữ, lực của một gối này quả thực là không nhẹ, cũng may hắn mặc dù đang ở nổi giận, cũng còn biết đúng mực, nơi này là Nhật Bản, không phải Hoa Hạ, mặc dù là người bị tình nghi phạm tội, là xã hội đen, cũng không thể trừng phạt cảm tính, bằng không mà nói, sẽ mang đến cho mình phiền toái không cần thiết.
Tuy nhiên mặc dù là như vậy, Điền Trung Trọng Nhất cũng hét thảm một tiếng, xương mũi bị một gối này của Phương Minh Viễn đụng gãy, máu mũi lập tức tuôn ra. Bộ mặt truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho đầu óc hắn tê dại. Phương Minh Viễn vẫn đang chưa hết giận, xoay tay lại tát thêm hai cái.
- Dừng tay.
Từ cửa truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp theo hai người từ bên ngoài nhảy tót vào.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại, thoạt nhìn là hai nhân viên trong khách sạn, tuy nhiên hắn vẫn rất cảnh giác lui một bước về bên cạnh Trần Trung, tay ở sau lưng ra dấu, thuộc hạ của Trần Trung lập tức hiểu ý lui trở về cạnh ban công.
- Các anh làm sao được phép ở trong này công nhiên ấu đả khách của khách sạn chúng tôi?
Trong đó người thanh niên phẫn nộ nói:
- Có chuyện gì không thể từ từ giải quyết sao?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Anh trái lại rất có 'chính nghĩa' nhỉ, không hỏi mọi việc trước đã chỉ trích chúng tôi, anh là ai?
- Tôi là quản lý trực ban khách sạn Thôn Thượng Chu Nghĩa. Các ngươi là người nào?
Người trung niên bên cạnh nói.
- Giấy chứng nhận.
Phương Minh Viễn chìa tay nói:
- Cho tôi xem giấy chứng nhận.
Trải qua chuyện bị đánh thuốc đồ ăn, Phương Minh Viễn đối với khách sạn Ashi cũng sinh lòng hoài nghi.
- Dựa vào cái gì?
Người thanh niên kêu lên:
-Chúng tôi...
Phương Minh Viễn khẽ vung tay, nhanh như chớp cho hắn một cái cái tát, vừa kêu to lại vừa vang.
- Thằng khốn... Còn đánh người.
Người thanh niên giật mình nhìn Phương Minh Viễn nói.
- Anh lại nói hươu nói vượn, tôi không chỉ có tát đâu.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
Thôn Thượng Chu Nghĩa cũng giật mình kinh hãi, ngay trước mặt chính ông ta một quản lý trực ban khách sạn, còn dám ra tay đánh người, người này không ngờ thật sự là kiêu ngạo a, tuy nhiên ông ta vẫn kéo người thanh niên lại, trầm giọng nói:
-Anh Matsushita bình tĩnh.
Xoay người lại với Phương Minh Viễn nói:
- Tôi đã báo cảnh sát rồi...
- Tốt lắm, tôi cũng đã báo cảnh sát, khách sạn Ashi được lắm.
Phương Minh Viễn nói khiến trong lòng Thôn Thượng Chu Nghĩa không khỏi lạnh lẽo. Hai người bọn họ cũng là ngoài ý muốn gặp phải chuyện này, đương nhiên là không có khả năng sớm báo cảnh sát, sở dĩ nói như vậy, chính là muốn ngăn chặn khí thế của Phương Minh Viễn. Nhưng thật không ngờ, nghe ý tứ của đối phương, không ngờ cũng đã báo cảnh sát.
Quả nhiên như Phương Minh Viễn suy nghĩ, bọn cảnh sát nhận báo động sau đấy đến không chậm, ngay lúc Thôn Thượng Chu Nghĩa cảm thấy được sự việc khả năng có nội tình khác, bên ngoài khách sạn đã đến hơn mười gã cảnh sát. Tiếng xe cảnh sát chói tai, đánh thức không ít khách trong khách sạn.
Dù không rõ ràng cho lắm nhưng dưới sự dẫn dắt của nhân viên khách sạn, đám cảnh sát rất nhanh đi tới gian phòng của bọn Phương Minh Viễn.
Chứng kiến mấy người nằm ngổn ngang trên mặt đất cùng Điền Hạ Trọng Nhất mặt mũi đầy máu đang bị Trần Trung khống chế trong tay, cảnh sát đứng đầu lại càng hoảng sợ.
- Anh Thôn Thượng, khách sạn các anh có người báo cảnh sát, nói là có người đối với khách sử dụng thuốc mê, ý đồ bất chính, đây là có chuyện gì?
- Đối với khách sử dụng thuốc mê, ý đồ bất chính?
Thôn Thượng Chu Nghĩa lập tức mở to hai mắt, trong lòng bỗng chốc hồi hộp.
- Chúng tôi báo cảnh sát.
Phương Minh Viễn cao giọng nói, lập tức làm ánh mắt đám cảnh sát đều chú ý lại đây.
Cảnh sát cầm đầu đi tới trước mặt Phương Minh Viễn, nhìn nhìn Điền Hạ Trọng Nhất máu chảy đầy mặt, không giống với Thôn Thượng Chu Nghĩa ông ta chú ý tới chỗ quần áo che lấp của những người này không cẩn thận lộ ra hình xăm.
- Ông Cảnh sát, bọn họ ảu đả khách trong khách sạn của chúng tôi, sau khi bị tôi và quản lý Thôn Thượng phát hiện, chẳng những không thả người, ngược lại còn đánh tôi.
Người thanh niên tên là Matsushita chỉ vào Phương Minh Viễn căm giận nói.
- Ẩu đả khách trong khách sạn các anh?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Thật sự là kỳ quái, chúng tôi cũng là khách trong khách sạn các anh, hơn nữa gian phòng này và bốn gian phòng bên cạnh, đều là phòng của chúng tôi. Lúc nửa đêm nay, anh không cảm thấy kỳ lạ sao, bọn họ không ngủ mà lại chạy đến phòng chúng tôi làm gì, ngược lại nhiều lần chỉ trích chúng tôi đánh người. Chẳng lẽ nói, pháp luật Nhật Bản khi nào cũng bảo vệ kẻ khuya khoắt vụng trộm tiến vào phòng người khác bắt cóc?
Thôn Thượng Chu Nghĩa và người thanh niên tên là Matsushita đều kinh hãi, cảnh sát tới trước quầy, tra tài liệu cư trú, quả nhiên như lời Phương Minh Viễn, năm gian phòng bên này, toàn bộ đều là Phương Minh Viễn bọn họ vào ở . Mà bọn Điền Hạ Trọng Nhất lại ở bên kia. Thôn Thượng Chu Nghĩa sắc mặt lập tức giống như gan lợn, người thanh niên tên là Matsushita, cũng lập tức câm nín.
- Chúng tôi là đi nhầm phòng.
Điền Trung Trọng Nhất lúc này mới thở chậm chạp, hắn lớn tiếng kêu lên, ngoan cố chống cự.
- Đi nhầm phòng?
Phương Minh Viễn xuất ra một tấm ảnh, đưa cho cảnh sát xem:
-Ông cảnh sát, ông xem tấm ảnh này, là chúng tôi chụp vừa rồi, cho dù nói khách sạn hồ Ashi này hai bên phòng bài trí hoàn toàn giống nhau, từ chỗ này có thể nhìn ra được, bọn họ chạy tới phòng ở giữa, định đến phía cạnh ban công kia, anh có thể ngửi người bọn họ, cũng không có mùi rượu. Sáu người tỉnh táo, lại có thể đi vào trong phòng, còn không có ý thức được mình đi nhầm phòng sao? Bọn họ không nhìn tới người nằm bên kia sao?
Cảnh sát cầm tấm ảnh nhìn nhìn, quả nhiên như lời Phương Minh Viễn, Điền Hạ Trọng Nhất bọn hắn đã chạy tới phòng cạnh ban công, hơn nữa có ba người, đều ở nằm đệm chăn, nếu còn có thể nói , thì Điền Hạ Trọng Nhất thật sự là biến ông ta thành thằng ngu rồi. .
- Chúng tôi thật sự là đi nhầm phòng, chúng ta bên kia cũng có người bạn nằm ngủ, chúng tôi đây là tìm bọn họ có việc muốn nói.
Điền Hạ Trọng Nhất mạnh miệng nói. Hắn biết, ở trong khách sạn, khuya khoắt mò vào phòng khách nữ bị người ta bắt, tội danh này không nhỏ.
- Ở đây còn có một tấm ảnh, chúng tôi nghe bọn họ nói, muốn dẫn một cô gái đi.
Phương Minh Viễn vẫy vẫy tay, mời cảnh sát kia lại đây.
Cảnh sát nhìn nhìn xung quanh, có chút bất mãn đi lên trước vài bước nói:
- Tấm ảnh nào?
Phương Minh Viễn đem tấm ảnh trong tay Điền Trung Trọng Nhất đưa cho cảnh sát này, nhẹ giọng nói:
- Anh tốt nhất điềm tĩnh một chút, cô ấy không muốn cái gì, tôi nghĩ anh hiểu được.
Cảnh sát kia tiếp nhận tấm ảnh, chỉ nhìn lướt qua, liền lập tức trợn hai mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn, cũng may, có Phương Minh Viễn trước đó nhắc nhở, ông ta cũng không có kêu lên.
- Tôi nghĩ, cái này đã đủ để làm rõ vấn đề rồi chứ?
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
- Hơn nữa chúng tôi ở đây còn có một chút cơm khách sạn hồ Ashi đưa tới, bên trong đều đã bị thuốc mê.
- Chuyện này không có khả năng.
Thôn Thượng Chu Nghĩa nghẹn ngào thét to.
- Tôi chỉ có thể nói, hết thảy đều có khả năng.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
- Về phần rốt cuộc có thể hay không có thể, các anh có thể tự mình cùng cảnh sát đi chứng minh. Dù sao tôi hoài nghi khách sạn các anh và bọn đạo tặc này là một bọn, bằng không vì sao vừa rồi vừa thấy mặt, không hỏi xanh đỏ đen trắng, không hỏi thị phi đúng sai đã một mực chắc chắn là chúng ta đánh người? Hơn nữa, khách sạn phải làm đúng cam đoan với sự an toàn của khách, không được trốn tránh trách nhiệm, nửa đêm khuya khoắt, những người này xâm nhập phòng chúng tôi, khách sạn các người có phải nên cho chúng tôi một lời giải thích?
Nằm rạp trên mặt đất, trong bụng đau làm y cuộn lại như một con tôm lớn, Điền Trung Trọng Nhất lúc này nếu biết Phương Minh Viễn đánh giá bọn y như thế, trong lòng chỉ sợ có thể khóc chết. Bất cứ người nào, không hề phòng bị đột nhiên ở trong phòng tối bị đèn flash máy ảnh chợt lóe một chút, thì thị lực cũng phải trống rỗng vài giây, huống chi bọn y lúc này đối mặt chính là Trần Trung quân nhân xuất ngũ của Hoa Hạ, một lát thị giác trống rỗng này, đã đủ để quyết định vận mệnh của bọn chúng.
Trần Trung đem Điền Trung Trọng Nhất kéo dậy, nhìn nhìn, không thấy có ấn tượng gì. Tuy nhiên anh ta lại nhìn lại hai người sau, cũng đã xác nhận, quả thật ở trên du thuyền đã gặp thanh niên Nhật Bản này.
Trần Trung đem Điền Trung Trọng Nhất hai tay khóa trái ở sau lưng, đẩy đếntrước mặt Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, tên này là đầu sỏ.
Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới đánh giá Điền Trung Trọng Nhất vài lần, thoạt nhìn thì ra là người khoảng chừng 30 tuổi, bình thường như người Nhật Bản khác, nếu như không phải dưới lớp quần áo lộ ra hình xăm, đem bỏ vào bên trong một đám người Nhật Bản, căn bản là không thế nào có ấn tượng gì.
- Họ tên? Vì sao khuya khoắt lại chạy đến trong phòng của chúng ta?
Điền Trung Trọng Nhất cúi lưng, khí thế hoàn toàn sụp đổ, cũng không phải y thức thời, mà là trong bụng quặn đau làm y căn bản là không thẳng lưng dậy nổi. Đương nhiên, cũng càng không còn khí lực nói cái gì.
Phương Minh Viễn hít một hơi, hắn trái lại không để ý thấy, Điền Trung Trọng Nhất không trả lời là vì mới bị Trần Trung cho y một quyền kia quá ác, lại để cho hắn đến bây giờ còn khó thở. Phương Minh Viễn thực sự nổi giận, hơn nữa trong nội tâm cònhơi có chút sợ hãi, hôm nay đây là Trần Trung cùng mình cũng không có ăn bữa ăn khuya của khách sạn, nếu thoáng sơ suất một chút, thì hắn đã là cá nằm trên thớt rồi.
Mấy người đàn ông thìkhông phải sợ, nhiều nhất nếm chút khổ sở, nhưng mấy người Lâm Liên thì không biết chịu khổ thế nào. Từ hành động của bọn Điền Trung Trọng Nhất có thể nhìn ra được, mục tiêu của bọn chúng lần này chính là ba cô gái cho nên Phương Minh Viễn nhất định phải điều tra rõ chân tướng sự tình, nếu là có bàn tay đen đứng đằng sau, cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Cho nên hắn nhìn đến Điền Trung Trọng Nhất cúi đầu, bộ dáng im lặng, trong lòng vốn là kiềm chế cơn tức, lập tức liền bạo phát ra, hắn giơ tay túm tóc Điền Trung Trọng Nhất, dùng sức kéo xuống, lập tức lên gối hung ác, dùng đầu gối của mình đánh vào mặt của Điền Trung Trọng Nhất.
Hắn dù sao cũng là từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, lại được Trần Trung chỉ bảo nhiều năm, tuy rằng nói những năm gần đây, kinh nghiệm đánh nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong cơn giận dữ, lực của một gối này quả thực là không nhẹ, cũng may hắn mặc dù đang ở nổi giận, cũng còn biết đúng mực, nơi này là Nhật Bản, không phải Hoa Hạ, mặc dù là người bị tình nghi phạm tội, là xã hội đen, cũng không thể trừng phạt cảm tính, bằng không mà nói, sẽ mang đến cho mình phiền toái không cần thiết.
Tuy nhiên mặc dù là như vậy, Điền Trung Trọng Nhất cũng hét thảm một tiếng, xương mũi bị một gối này của Phương Minh Viễn đụng gãy, máu mũi lập tức tuôn ra. Bộ mặt truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho đầu óc hắn tê dại. Phương Minh Viễn vẫn đang chưa hết giận, xoay tay lại tát thêm hai cái.
- Dừng tay.
Từ cửa truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp theo hai người từ bên ngoài nhảy tót vào.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại, thoạt nhìn là hai nhân viên trong khách sạn, tuy nhiên hắn vẫn rất cảnh giác lui một bước về bên cạnh Trần Trung, tay ở sau lưng ra dấu, thuộc hạ của Trần Trung lập tức hiểu ý lui trở về cạnh ban công.
- Các anh làm sao được phép ở trong này công nhiên ấu đả khách của khách sạn chúng tôi?
Trong đó người thanh niên phẫn nộ nói:
- Có chuyện gì không thể từ từ giải quyết sao?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Anh trái lại rất có 'chính nghĩa' nhỉ, không hỏi mọi việc trước đã chỉ trích chúng tôi, anh là ai?
- Tôi là quản lý trực ban khách sạn Thôn Thượng Chu Nghĩa. Các ngươi là người nào?
Người trung niên bên cạnh nói.
- Giấy chứng nhận.
Phương Minh Viễn chìa tay nói:
- Cho tôi xem giấy chứng nhận.
Trải qua chuyện bị đánh thuốc đồ ăn, Phương Minh Viễn đối với khách sạn Ashi cũng sinh lòng hoài nghi.
- Dựa vào cái gì?
Người thanh niên kêu lên:
-Chúng tôi...
Phương Minh Viễn khẽ vung tay, nhanh như chớp cho hắn một cái cái tát, vừa kêu to lại vừa vang.
- Thằng khốn... Còn đánh người.
Người thanh niên giật mình nhìn Phương Minh Viễn nói.
- Anh lại nói hươu nói vượn, tôi không chỉ có tát đâu.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
Thôn Thượng Chu Nghĩa cũng giật mình kinh hãi, ngay trước mặt chính ông ta một quản lý trực ban khách sạn, còn dám ra tay đánh người, người này không ngờ thật sự là kiêu ngạo a, tuy nhiên ông ta vẫn kéo người thanh niên lại, trầm giọng nói:
-Anh Matsushita bình tĩnh.
Xoay người lại với Phương Minh Viễn nói:
- Tôi đã báo cảnh sát rồi...
- Tốt lắm, tôi cũng đã báo cảnh sát, khách sạn Ashi được lắm.
Phương Minh Viễn nói khiến trong lòng Thôn Thượng Chu Nghĩa không khỏi lạnh lẽo. Hai người bọn họ cũng là ngoài ý muốn gặp phải chuyện này, đương nhiên là không có khả năng sớm báo cảnh sát, sở dĩ nói như vậy, chính là muốn ngăn chặn khí thế của Phương Minh Viễn. Nhưng thật không ngờ, nghe ý tứ của đối phương, không ngờ cũng đã báo cảnh sát.
Quả nhiên như Phương Minh Viễn suy nghĩ, bọn cảnh sát nhận báo động sau đấy đến không chậm, ngay lúc Thôn Thượng Chu Nghĩa cảm thấy được sự việc khả năng có nội tình khác, bên ngoài khách sạn đã đến hơn mười gã cảnh sát. Tiếng xe cảnh sát chói tai, đánh thức không ít khách trong khách sạn.
Dù không rõ ràng cho lắm nhưng dưới sự dẫn dắt của nhân viên khách sạn, đám cảnh sát rất nhanh đi tới gian phòng của bọn Phương Minh Viễn.
Chứng kiến mấy người nằm ngổn ngang trên mặt đất cùng Điền Hạ Trọng Nhất mặt mũi đầy máu đang bị Trần Trung khống chế trong tay, cảnh sát đứng đầu lại càng hoảng sợ.
- Anh Thôn Thượng, khách sạn các anh có người báo cảnh sát, nói là có người đối với khách sử dụng thuốc mê, ý đồ bất chính, đây là có chuyện gì?
- Đối với khách sử dụng thuốc mê, ý đồ bất chính?
Thôn Thượng Chu Nghĩa lập tức mở to hai mắt, trong lòng bỗng chốc hồi hộp.
- Chúng tôi báo cảnh sát.
Phương Minh Viễn cao giọng nói, lập tức làm ánh mắt đám cảnh sát đều chú ý lại đây.
Cảnh sát cầm đầu đi tới trước mặt Phương Minh Viễn, nhìn nhìn Điền Hạ Trọng Nhất máu chảy đầy mặt, không giống với Thôn Thượng Chu Nghĩa ông ta chú ý tới chỗ quần áo che lấp của những người này không cẩn thận lộ ra hình xăm.
- Ông Cảnh sát, bọn họ ảu đả khách trong khách sạn của chúng tôi, sau khi bị tôi và quản lý Thôn Thượng phát hiện, chẳng những không thả người, ngược lại còn đánh tôi.
Người thanh niên tên là Matsushita chỉ vào Phương Minh Viễn căm giận nói.
- Ẩu đả khách trong khách sạn các anh?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Thật sự là kỳ quái, chúng tôi cũng là khách trong khách sạn các anh, hơn nữa gian phòng này và bốn gian phòng bên cạnh, đều là phòng của chúng tôi. Lúc nửa đêm nay, anh không cảm thấy kỳ lạ sao, bọn họ không ngủ mà lại chạy đến phòng chúng tôi làm gì, ngược lại nhiều lần chỉ trích chúng tôi đánh người. Chẳng lẽ nói, pháp luật Nhật Bản khi nào cũng bảo vệ kẻ khuya khoắt vụng trộm tiến vào phòng người khác bắt cóc?
Thôn Thượng Chu Nghĩa và người thanh niên tên là Matsushita đều kinh hãi, cảnh sát tới trước quầy, tra tài liệu cư trú, quả nhiên như lời Phương Minh Viễn, năm gian phòng bên này, toàn bộ đều là Phương Minh Viễn bọn họ vào ở . Mà bọn Điền Hạ Trọng Nhất lại ở bên kia. Thôn Thượng Chu Nghĩa sắc mặt lập tức giống như gan lợn, người thanh niên tên là Matsushita, cũng lập tức câm nín.
- Chúng tôi là đi nhầm phòng.
Điền Trung Trọng Nhất lúc này mới thở chậm chạp, hắn lớn tiếng kêu lên, ngoan cố chống cự.
- Đi nhầm phòng?
Phương Minh Viễn xuất ra một tấm ảnh, đưa cho cảnh sát xem:
-Ông cảnh sát, ông xem tấm ảnh này, là chúng tôi chụp vừa rồi, cho dù nói khách sạn hồ Ashi này hai bên phòng bài trí hoàn toàn giống nhau, từ chỗ này có thể nhìn ra được, bọn họ chạy tới phòng ở giữa, định đến phía cạnh ban công kia, anh có thể ngửi người bọn họ, cũng không có mùi rượu. Sáu người tỉnh táo, lại có thể đi vào trong phòng, còn không có ý thức được mình đi nhầm phòng sao? Bọn họ không nhìn tới người nằm bên kia sao?
Cảnh sát cầm tấm ảnh nhìn nhìn, quả nhiên như lời Phương Minh Viễn, Điền Hạ Trọng Nhất bọn hắn đã chạy tới phòng cạnh ban công, hơn nữa có ba người, đều ở nằm đệm chăn, nếu còn có thể nói , thì Điền Hạ Trọng Nhất thật sự là biến ông ta thành thằng ngu rồi. .
- Chúng tôi thật sự là đi nhầm phòng, chúng ta bên kia cũng có người bạn nằm ngủ, chúng tôi đây là tìm bọn họ có việc muốn nói.
Điền Hạ Trọng Nhất mạnh miệng nói. Hắn biết, ở trong khách sạn, khuya khoắt mò vào phòng khách nữ bị người ta bắt, tội danh này không nhỏ.
- Ở đây còn có một tấm ảnh, chúng tôi nghe bọn họ nói, muốn dẫn một cô gái đi.
Phương Minh Viễn vẫy vẫy tay, mời cảnh sát kia lại đây.
Cảnh sát nhìn nhìn xung quanh, có chút bất mãn đi lên trước vài bước nói:
- Tấm ảnh nào?
Phương Minh Viễn đem tấm ảnh trong tay Điền Trung Trọng Nhất đưa cho cảnh sát này, nhẹ giọng nói:
- Anh tốt nhất điềm tĩnh một chút, cô ấy không muốn cái gì, tôi nghĩ anh hiểu được.
Cảnh sát kia tiếp nhận tấm ảnh, chỉ nhìn lướt qua, liền lập tức trợn hai mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn, cũng may, có Phương Minh Viễn trước đó nhắc nhở, ông ta cũng không có kêu lên.
- Tôi nghĩ, cái này đã đủ để làm rõ vấn đề rồi chứ?
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
- Hơn nữa chúng tôi ở đây còn có một chút cơm khách sạn hồ Ashi đưa tới, bên trong đều đã bị thuốc mê.
- Chuyện này không có khả năng.
Thôn Thượng Chu Nghĩa nghẹn ngào thét to.
- Tôi chỉ có thể nói, hết thảy đều có khả năng.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
- Về phần rốt cuộc có thể hay không có thể, các anh có thể tự mình cùng cảnh sát đi chứng minh. Dù sao tôi hoài nghi khách sạn các anh và bọn đạo tặc này là một bọn, bằng không vì sao vừa rồi vừa thấy mặt, không hỏi xanh đỏ đen trắng, không hỏi thị phi đúng sai đã một mực chắc chắn là chúng ta đánh người? Hơn nữa, khách sạn phải làm đúng cam đoan với sự an toàn của khách, không được trốn tránh trách nhiệm, nửa đêm khuya khoắt, những người này xâm nhập phòng chúng tôi, khách sạn các người có phải nên cho chúng tôi một lời giải thích?
/1605
|