Kỳ thật, Dương Quân Nghĩa làm sao mà không biết hậu quả của việc làm này?.
Theo lờiPhương Minh Viễn nói, thì tình huống này, quả thật làcó khả năng phát sinh. Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác. Thời điểm này, có 1số lãnh đạo Thành ủy chorằng công khai vụ án Bằng Vũ ở phiên toà sơ thẩm tức sẽ tổn hại đến bộ mặt chính phủ. Nói cách khác,bọn họ cho rằng làm như vậy sẽ mất điểm trong lòng lãnh đạo,làm lãnh đạo đánh giá bọn họ vô năng,ảnh hưởngcon đường làm quansau này.
- Cậu Phương à!
Sự băn khoăn của cậu, tôi cũng hiểu được. Nhưng chuyện nàyảnh hưởng xã hội là tương đối lớn. Nếu nói công khai hoàn toàn thì cũng đúng là có tổn hại đến thành phố Phụng Nguyên thậm chí cả tỉnh Tần Tây. Điều này quả thật làm vài vị lãnh đạo mất ăn mất ngủ, nhất làtrong công tác thu hút đầu tư. Mà điều lo lắng này, không phải không có lý.
Dương Quân Nghĩa nói:
-Cậu Phương xem xem, có thể 2bên mỗi bên đều nhường 1 bước được không. Dĩ nhiên chính quyền sẽ xử lý nghiêm khắc chuyện này(Tất cả những người nào có liên quan). Dẫu sao thì mấy loại này cũng không cần mở rộng ra thêm. Cháu nghĩ thế nào?
Phương Minh Viễn trong lòng đang bĩu môi, kỳ thật càngche giấu không cho mọi người biết,thìmọi ngườicàngcảm thấy hứng thú. Tựa như "Bành vũ" án ở kiếp trướcvậy.
Bởi vì cuối cùng hòa giải kết quả như thế nào cũng giữ kín không nói ra,thẳng đến mấy năm sau , trên mạng vẫn như cũ còn có người võ đoán. Kết quả rốt cuộc là cái gì? Bành Vũ rốt cuộc bồi thường không? Tiền bao nhiêu cũng không có tin tức. Mà về sau cũng có tin tức làBành Vũbồi thường cho bà Từ mười ngàn tệ, mới xem như chấm dứtvụ án.
Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu được, Dương QuânNghĩa có thể nói đến mức độ này,xem như là đã cố gắng lắm rồi.
Kỳ thật tin tức này trước khi Dương QuânNghĩa đến hắn cũng được biết được từ Tô Ái Quân rồi.
Theo lý mà nói thìTô Ái Quân có quan hệ với hắn chặt chẽ hơn, nhưng các lãnh đạo thành phố Phụng Nguyên lại cũng không có tìm Tô Ái Quân tới khuyên giải hắn..
-Chuyện này, siêu thị Carrefour có thể không tiếp tục truy cứu nữa, và cũng khôngcó ý định ngầm thúc đẩy việc này sau lưng. Nhưng cháu có một điều kiện.
Phương Minh Viễn trong lòngthở dài một hơi, sự thật và lý tưởng quả là cóchênh lệch rất lớn. Đúng là quá lớn, cứ cái đà phát sinh này lặp đi lặp lại nhiều lần, không biết mài đi nhiều hay ít nhiệt huyết nam nhi.
-Điều kiện gì? Cháu nói đi chú nghe đây.
Dương Quân Nghĩa trong lòng vui vẻ, Phương Minh Viễn cuối cùng cũng đồng ý đề rađiều kiện. Đúng thế, chỉ cần ra điều kiện, có nghĩa là việc này có thể đàm phán. Chỉ sợ Phương Minh Viễn một ngụm cự tuyệt, vậy thì cực lực phiền toái
-Hứa Nam vàquan toà nọ, có phạm pháp hay không? cháu không cần biết.Nhưng cháunghĩ nếu đã như vậy thìphải làm cho đến nơi đến chốn. Hành vi xấu như thế chỉ xử phạt vẻn vẹn bằng này, có cũng như không. Đúng là rất, rất không công bằng.
KhônglẽBằng Vũ trong hai tháng vừa qua bị giày vò và áp lựtinh thần cũng không có nhỏ.Còn có siêu thị Carrefour của chúng cháu tổn thất lớn như vậy.
Liệu hình thức xử phạt vậy có đáng giá hay không? Có tương xứng không?
Phương Minh Viễn bất mãn nói.
-Xử phạt này không chỉ là xử phạt suông, cũng có nghĩa là bọn họ sau này con đường làm quan không còn tiến đượcnữa rồi.
Dương Quân Nghĩa giải thích.
-Bọn họ khẳng định sẽ bịđiều chỉnh đến cương vị khác. Đó là tất yếu.
-Chú có công nhận với cháu rằngvẫn có rất nhiều người hâm mộ cán bộ cơ quan nhà nước, có phải hay không ạ?Chú Dương, chú có biết là loại người như thế, căn bản là không có tư cách làm 1người cán bộ trongcơ quan nhà nước không.
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói.
-Yêu cầu của cháu chính làchính thứckhai trừ công chức. Hơn nữa, bọn họ vĩnh viễn không đượctiến vào cơ quan nhà nước, bao gồm quốc gia đơn vị sự nghiệp và xí nghiệp công tác trong tỉnh Tần Tây. Hơn nữa công khai trong nội bộđể thức tỉnh những kẻ khác
Dương Quân Nghĩa trầm ngâm cân nhắc một chốc.
Nếuso sánh giữa tổn thất củasiêu thị Carrefour thì yêu cầu của Phương Minh Viễn cũng không tính là quá mức.
Nếuđã thông báo trongquan nhà nước, tức nội bộ trong nghành với nhau thì lực ảnh hưởng cũng vơi đi ít nhiều.
Hơn nữa ông ta cũng tin tưởng Thành ủy Phụng Nguyên và Ủy ban nhân dân thành phố những người đó cũng phải suy xét đến cảm nhận của Phương gia
Già néo thì đứt dây, làm căng quá thìPhương gia đem tổng bộ siêu thị Carrefour ra ngoài Phụng Nguyên. Cái này chả khác tham 1bát mà bỏ cả mâm.
Nên nhớ siêu thị Carrefour hiện giờ là 1 trong những doanh nghiệp tiêu biểu trong tỉnh Tần Tây.
Hàng năm mức nộp thuế không thua kém doanh nghiệp nhà nước. Hơn nữa còn giải quyết một lượng lớn lao động dư thừa ở địa bàn tỉnh.
Đáng quý hơn nữa là hằng năm siêu thị Carrefour có quyên tặng, đóng góp cho nghành an ninh và giáo dục của tỉnh nhà đều đặn.
Nếu mà nói siêu thị dọn ra khỏi Phung Nguyên e là tạo ra cơn chấn động. Hổng chừng bên cảnh sát nháo nhào đầu tiên.
-Tốt lắm, chútin tưởngyêu cầu này của cháu,không thành vấn đề, sẽ là triệt để.
Dương Quân Nghĩa thở dài 1 hơi. Lại trầm ngâm một lát và nói:
-Cậu Phương, kỳ thật muốn chỉnh 2người người này, thì còn có cách đơn giản hơn nhiều.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, kỳ thật sao không hiểu ý tứ trong đó chứ.
Nếu nói đem chuyện này biến thành ân oán cá nhân, miễn chức của họ rất dễ dàng. Phương Minh Viễn chỉ nói một câu,đủ để khiến hai người mất quan bãi chức, hoàn toàn mất bóng trong cơ quan nhà nước.
Thậm chí còn bịtù đày nữa là khác.
Chỉ cần Phương Minh Viễn muốn, có cả trăm, cả ngànbiện pháp xử lýhai người nọ. Cả đời đừng mơ có chuyện Đông Sơn tái khởi (Ăn cơm chỉ toàn tương với mỡ cho nên cũng đừng mơ với tưởng nhá).
Thậm chícăn bản không cần mình phải động thủ, tự nhiên sẽ có người làm thật thỏa đáng.
Nhưng nếu lý do Phương Minh Viễn vẫn muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ là vì nhận hối lộ, phán bậy phán bạ trái pháp luật. Vậy thì chuyện này lại biến thành chuyện giữa những cơ quan trong nhà nước rồi, vì để bảo vệ cái danh dự của mình, vì để bảo vệ cái tiền đồ của mình, cũng là vì nghĩ đến sau này nhỡ không may mình cũng sẽ rơi vào tình huống nhưthế cho nên lúc này bọn họ sẽ nghĩ cứu người sẽ là cứu mình, những quan chức kia sẽ đứng về phía đối lập với Phương Minh Viễn, sẽ gây cản trở cho việc xử lý chuyện này.
May mà Phương gia có vị trí khá trọng yếu trong 1số lĩnh vực nhất là lĩnh vực kinh tế. Cộng thêm có quan hệ với Quách gia chưa kể là Tô gia nhiêu đó đủ cho đám quan viên xấu máu phát khiếp.
Phương Minh Viễn cũng biết chuyện này đến đâychốt là vừa. Nhưng hắnkhông muốn như vậy. Ở kiếp trước, vô tài, bất thế, lại không có quyền,đối mặt vớiđủ loại bất công của xã hội, chính mình chỉ có nước ngậm ngùi mà than thở (Nuốt xuống luôn đi cha - DG).
Rớt vào kiếp này, nếu nói dựa vào phương thức cũ để giải quyết vấn đề, như vậy tái sinhcó gì ý nghĩa gì nữa?Cho nênthà rằng luimột bước, nhưng đổi lại cơ quan nhà nướcnghiêm khắc xử lý hai người bọn họ (Hứa Nam). Trên cơ bản đã đạt thắng lợi rồi.
Phương Minh Viễn tin tưởng, mặc dù là không có ồn ã đưa tin, nhưng thời gian về sau , dân chúng chắc chắn sẽ biết. Người làm sai thì trả giá cho hành động của mình như thế nào.
Mà chỉ cần có tiền lệ như vậy, ngày sau dẫuxuất hiệnsự tình đại loại thế, chí ít cũng sẽ không giống như bây giờ. Chắc chắn sẽ truy cứu lại. Không giống như hiện tailực cản cũng thật lớn à....!.
Đốivới những con sâu làm rầu nồi canh, thì đó cũng chính là một loại uy hiếp. Tuy rằng sức ảnh hưởng cũng không sâu lắm. Giống như quyền lợi người da màu và quyền lợi người phụ nữ hiện nay ai bảo chỉ 1 sớm 1 chiều mà được như bây giờ. Cũng phải trải qua cả 1 quá trình lăn lên lết xuống. Thời gian cũng không ngắn mới có thể có được như ngày hôm nay.
Phương Minh Viễncũng không có ngông cuồng cho rằng bằng chút thế lựchiên nay mà có thể thay đổi hiện thực này. Ngặt nỗi chính mình xem còn không vừa mắt, và chính mình có 1 khả năng nhất định.Vì sao không sửa chữa 1chút trong thời điểm này? Vì sao phải rút tay về?
Theo lờiPhương Minh Viễn nói, thì tình huống này, quả thật làcó khả năng phát sinh. Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác. Thời điểm này, có 1số lãnh đạo Thành ủy chorằng công khai vụ án Bằng Vũ ở phiên toà sơ thẩm tức sẽ tổn hại đến bộ mặt chính phủ. Nói cách khác,bọn họ cho rằng làm như vậy sẽ mất điểm trong lòng lãnh đạo,làm lãnh đạo đánh giá bọn họ vô năng,ảnh hưởngcon đường làm quansau này.
- Cậu Phương à!
Sự băn khoăn của cậu, tôi cũng hiểu được. Nhưng chuyện nàyảnh hưởng xã hội là tương đối lớn. Nếu nói công khai hoàn toàn thì cũng đúng là có tổn hại đến thành phố Phụng Nguyên thậm chí cả tỉnh Tần Tây. Điều này quả thật làm vài vị lãnh đạo mất ăn mất ngủ, nhất làtrong công tác thu hút đầu tư. Mà điều lo lắng này, không phải không có lý.
Dương Quân Nghĩa nói:
-Cậu Phương xem xem, có thể 2bên mỗi bên đều nhường 1 bước được không. Dĩ nhiên chính quyền sẽ xử lý nghiêm khắc chuyện này(Tất cả những người nào có liên quan). Dẫu sao thì mấy loại này cũng không cần mở rộng ra thêm. Cháu nghĩ thế nào?
Phương Minh Viễn trong lòng đang bĩu môi, kỳ thật càngche giấu không cho mọi người biết,thìmọi ngườicàngcảm thấy hứng thú. Tựa như "Bành vũ" án ở kiếp trướcvậy.
Bởi vì cuối cùng hòa giải kết quả như thế nào cũng giữ kín không nói ra,thẳng đến mấy năm sau , trên mạng vẫn như cũ còn có người võ đoán. Kết quả rốt cuộc là cái gì? Bành Vũ rốt cuộc bồi thường không? Tiền bao nhiêu cũng không có tin tức. Mà về sau cũng có tin tức làBành Vũbồi thường cho bà Từ mười ngàn tệ, mới xem như chấm dứtvụ án.
Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu được, Dương QuânNghĩa có thể nói đến mức độ này,xem như là đã cố gắng lắm rồi.
Kỳ thật tin tức này trước khi Dương QuânNghĩa đến hắn cũng được biết được từ Tô Ái Quân rồi.
Theo lý mà nói thìTô Ái Quân có quan hệ với hắn chặt chẽ hơn, nhưng các lãnh đạo thành phố Phụng Nguyên lại cũng không có tìm Tô Ái Quân tới khuyên giải hắn..
-Chuyện này, siêu thị Carrefour có thể không tiếp tục truy cứu nữa, và cũng khôngcó ý định ngầm thúc đẩy việc này sau lưng. Nhưng cháu có một điều kiện.
Phương Minh Viễn trong lòngthở dài một hơi, sự thật và lý tưởng quả là cóchênh lệch rất lớn. Đúng là quá lớn, cứ cái đà phát sinh này lặp đi lặp lại nhiều lần, không biết mài đi nhiều hay ít nhiệt huyết nam nhi.
-Điều kiện gì? Cháu nói đi chú nghe đây.
Dương Quân Nghĩa trong lòng vui vẻ, Phương Minh Viễn cuối cùng cũng đồng ý đề rađiều kiện. Đúng thế, chỉ cần ra điều kiện, có nghĩa là việc này có thể đàm phán. Chỉ sợ Phương Minh Viễn một ngụm cự tuyệt, vậy thì cực lực phiền toái
-Hứa Nam vàquan toà nọ, có phạm pháp hay không? cháu không cần biết.Nhưng cháunghĩ nếu đã như vậy thìphải làm cho đến nơi đến chốn. Hành vi xấu như thế chỉ xử phạt vẻn vẹn bằng này, có cũng như không. Đúng là rất, rất không công bằng.
KhônglẽBằng Vũ trong hai tháng vừa qua bị giày vò và áp lựtinh thần cũng không có nhỏ.Còn có siêu thị Carrefour của chúng cháu tổn thất lớn như vậy.
Liệu hình thức xử phạt vậy có đáng giá hay không? Có tương xứng không?
Phương Minh Viễn bất mãn nói.
-Xử phạt này không chỉ là xử phạt suông, cũng có nghĩa là bọn họ sau này con đường làm quan không còn tiến đượcnữa rồi.
Dương Quân Nghĩa giải thích.
-Bọn họ khẳng định sẽ bịđiều chỉnh đến cương vị khác. Đó là tất yếu.
-Chú có công nhận với cháu rằngvẫn có rất nhiều người hâm mộ cán bộ cơ quan nhà nước, có phải hay không ạ?Chú Dương, chú có biết là loại người như thế, căn bản là không có tư cách làm 1người cán bộ trongcơ quan nhà nước không.
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói.
-Yêu cầu của cháu chính làchính thứckhai trừ công chức. Hơn nữa, bọn họ vĩnh viễn không đượctiến vào cơ quan nhà nước, bao gồm quốc gia đơn vị sự nghiệp và xí nghiệp công tác trong tỉnh Tần Tây. Hơn nữa công khai trong nội bộđể thức tỉnh những kẻ khác
Dương Quân Nghĩa trầm ngâm cân nhắc một chốc.
Nếuso sánh giữa tổn thất củasiêu thị Carrefour thì yêu cầu của Phương Minh Viễn cũng không tính là quá mức.
Nếuđã thông báo trongquan nhà nước, tức nội bộ trong nghành với nhau thì lực ảnh hưởng cũng vơi đi ít nhiều.
Hơn nữa ông ta cũng tin tưởng Thành ủy Phụng Nguyên và Ủy ban nhân dân thành phố những người đó cũng phải suy xét đến cảm nhận của Phương gia
Già néo thì đứt dây, làm căng quá thìPhương gia đem tổng bộ siêu thị Carrefour ra ngoài Phụng Nguyên. Cái này chả khác tham 1bát mà bỏ cả mâm.
Nên nhớ siêu thị Carrefour hiện giờ là 1 trong những doanh nghiệp tiêu biểu trong tỉnh Tần Tây.
Hàng năm mức nộp thuế không thua kém doanh nghiệp nhà nước. Hơn nữa còn giải quyết một lượng lớn lao động dư thừa ở địa bàn tỉnh.
Đáng quý hơn nữa là hằng năm siêu thị Carrefour có quyên tặng, đóng góp cho nghành an ninh và giáo dục của tỉnh nhà đều đặn.
Nếu mà nói siêu thị dọn ra khỏi Phung Nguyên e là tạo ra cơn chấn động. Hổng chừng bên cảnh sát nháo nhào đầu tiên.
-Tốt lắm, chútin tưởngyêu cầu này của cháu,không thành vấn đề, sẽ là triệt để.
Dương Quân Nghĩa thở dài 1 hơi. Lại trầm ngâm một lát và nói:
-Cậu Phương, kỳ thật muốn chỉnh 2người người này, thì còn có cách đơn giản hơn nhiều.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, kỳ thật sao không hiểu ý tứ trong đó chứ.
Nếu nói đem chuyện này biến thành ân oán cá nhân, miễn chức của họ rất dễ dàng. Phương Minh Viễn chỉ nói một câu,đủ để khiến hai người mất quan bãi chức, hoàn toàn mất bóng trong cơ quan nhà nước.
Thậm chí còn bịtù đày nữa là khác.
Chỉ cần Phương Minh Viễn muốn, có cả trăm, cả ngànbiện pháp xử lýhai người nọ. Cả đời đừng mơ có chuyện Đông Sơn tái khởi (Ăn cơm chỉ toàn tương với mỡ cho nên cũng đừng mơ với tưởng nhá).
Thậm chícăn bản không cần mình phải động thủ, tự nhiên sẽ có người làm thật thỏa đáng.
Nhưng nếu lý do Phương Minh Viễn vẫn muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ là vì nhận hối lộ, phán bậy phán bạ trái pháp luật. Vậy thì chuyện này lại biến thành chuyện giữa những cơ quan trong nhà nước rồi, vì để bảo vệ cái danh dự của mình, vì để bảo vệ cái tiền đồ của mình, cũng là vì nghĩ đến sau này nhỡ không may mình cũng sẽ rơi vào tình huống nhưthế cho nên lúc này bọn họ sẽ nghĩ cứu người sẽ là cứu mình, những quan chức kia sẽ đứng về phía đối lập với Phương Minh Viễn, sẽ gây cản trở cho việc xử lý chuyện này.
May mà Phương gia có vị trí khá trọng yếu trong 1số lĩnh vực nhất là lĩnh vực kinh tế. Cộng thêm có quan hệ với Quách gia chưa kể là Tô gia nhiêu đó đủ cho đám quan viên xấu máu phát khiếp.
Phương Minh Viễn cũng biết chuyện này đến đâychốt là vừa. Nhưng hắnkhông muốn như vậy. Ở kiếp trước, vô tài, bất thế, lại không có quyền,đối mặt vớiđủ loại bất công của xã hội, chính mình chỉ có nước ngậm ngùi mà than thở (Nuốt xuống luôn đi cha - DG).
Rớt vào kiếp này, nếu nói dựa vào phương thức cũ để giải quyết vấn đề, như vậy tái sinhcó gì ý nghĩa gì nữa?Cho nênthà rằng luimột bước, nhưng đổi lại cơ quan nhà nướcnghiêm khắc xử lý hai người bọn họ (Hứa Nam). Trên cơ bản đã đạt thắng lợi rồi.
Phương Minh Viễn tin tưởng, mặc dù là không có ồn ã đưa tin, nhưng thời gian về sau , dân chúng chắc chắn sẽ biết. Người làm sai thì trả giá cho hành động của mình như thế nào.
Mà chỉ cần có tiền lệ như vậy, ngày sau dẫuxuất hiệnsự tình đại loại thế, chí ít cũng sẽ không giống như bây giờ. Chắc chắn sẽ truy cứu lại. Không giống như hiện tailực cản cũng thật lớn à....!.
Đốivới những con sâu làm rầu nồi canh, thì đó cũng chính là một loại uy hiếp. Tuy rằng sức ảnh hưởng cũng không sâu lắm. Giống như quyền lợi người da màu và quyền lợi người phụ nữ hiện nay ai bảo chỉ 1 sớm 1 chiều mà được như bây giờ. Cũng phải trải qua cả 1 quá trình lăn lên lết xuống. Thời gian cũng không ngắn mới có thể có được như ngày hôm nay.
Phương Minh Viễncũng không có ngông cuồng cho rằng bằng chút thế lựchiên nay mà có thể thay đổi hiện thực này. Ngặt nỗi chính mình xem còn không vừa mắt, và chính mình có 1 khả năng nhất định.Vì sao không sửa chữa 1chút trong thời điểm này? Vì sao phải rút tay về?
/1605
|