Nhà ga Phụng Nguyên là điểm giao thông then chốt của 5 tỉnh tây bắc, ở đây, mỗi ngày có cả trăm chuyến tàu khách đi qua, số hành khách vận chuyển qua đây hàng năm, lên tới mấy trăm ngàn lượt người, khoảng thời gian cao điểm, có ngày số lượng hành khách đi qua đây lên đến 400 ngàn người. Với lưu lượng khách khổng lồ như vậy, khiến cho nhà ga Phụng Nguyên giống như một cái chợ lớn, bên trong, chỗ nào cũng toàn là người và người. Đừng nói là ở trong các phòng đợi, ngay cả các hành lang, người và hàng hoá chen chúc lẫn nhau.
- Quy mô quy hoạch xây dựng nhà ga này, được các kiến trúc xưa thiết kế nhỏ, không đủ đáp ứng nhu cầu của lượng hành khách đi qua đây.
Tô Ái Quân nhìn lượng hành khách trải dài xuyên xuốt các hành lang trong nhà ga, lắc đầu nói. Nhà ga Phụng Nguyên hiện giờ là trạm khách mới sẽ được dùng trong vài năm tới, lúc ấy có lẽ chính sách cải cách mở cửa đã được thông qua, Phụng Nguyên sẽ trở thành thành phố nổi tiếng nhất của Hoa Hạ, qua đó sẽ thu hút lượng khách du lịch lớn trong cả nước đổ về, số lượng hành khách tăng nhiều, vốn dĩ nhà ga đã không thể đáp ứng được yêu cầu, lúc này mới quyết định trùng tu và xây mới một nhà ga khác. Diện tích nhà ga mới ước chừng có thể lớn gấp ba lần nhà ga hiện tại, quy hoạch được thiết kế là để đáp ứng cho lượng khách của 20 năm sau. Nhưng nơi này không thể cầm cự được thêm 8 năm nữa, rõ ràng bây giờ đã quá tải lại lâm vào tình trạng quá tải thêm.
Phương Minh Viễn nhết miệng cười, nghĩ thầm rằng, các vị chuyên gia trong nhóm này, phần lớn đều ăn không ngồi rồi, hơn nữa phía lãnh đạo nói như thế nào, thì nhiệm vụ của bọn họ chính là tìm ra tất cả các lý do khả thi và không thể khả thi, để chứng minh ban lãnh đạo nói đúng. Ở kiếp trước, nhóm chuyên gia ngành viễn thông này, từng có lời thề như đinh đóng cột rằng hàng năm Hoa Hạ chỉ cần thêm mấy trăm ngàn số di động là đủ để đáp ứng nhu cầu của người dân, kết quả đâu không thấy, chỉ thấy chưa hết số năm mà bọn họ tính toán, mà số lượng số di động đã vượt qua triệu, mà đến năm thứ 3 đã đạt đến con số chục triệu, sau mười năm, số tổng di động cả nước thậm chí đã đạt bằng một nửa số lượng nhân khẩu cả nước. Tin bọn họ ấy à, thế thì có mà heo mẹ cũng có thể trèo cây.
- Chú Tô, nhưng trước mắt cháu lại cảm thấy quy mô thiết kế nhà ga này, đã đạt đến hạn mức cao nhất. Nhìn từ nhiều góc độtừ an toàn giao thông, vệ sinh phòng dịch cùng với quản lý mà nói, quy mô nhà ga Phụng Nguyên tiếp tục mở rộng, chỉ tổn mất nhiều hơn được.
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
Suốt dọc đường mà họ đi đến đây, Phương Minh Viễn đại khái cũng ước chừng được rằng, trước mắt nhà ga Phụng Nguyên tiếp đón khoảng 20 ngàn lượt khách, với lượng khách tập trung đông đúc như vậy, một khi phát sinh sự cố, người dân trong lúc hoảng loạn, rất dễ xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy nhau. Hơn nữa, đối với nhóm nhân viên quản lý nhà ga mà nói, phải làm thế nào để đảm bảo giữ an ninh trật tự trong nhà ga cũng đã là một vấn đề vô cùng nan giải. Cho nên tình trạng móc túi xảy ra trong ga không phải là chuyện hiếm.
- Cùng với việcmở rộng nhà ga, chi bằng tìm một nơi khác để xây dựng một nhà ga hoàn toàn mới nhằm phân chia lượng khách. Nói rõ hơn, tập trung những đoàn tàu đi về các tỉnh phía bắc về nhà ga này, còn nhà ga mới sẽ phụ trách các chuyến tàu đi về các tỉnh phía nam, cứ như vậy, lượng khách tập trung về đây sẽ được giản ra bớt.
Một ý tưởng tự nhiên chợt loé lên của Phương Minh Viễn lấy bối cảnh của Bắc Kinh hồi kiếp trước, các trạm được xây dựng phân chia thành phía nam và phía bắc để chia nhỏ lượng khách ra các khu vực khác nhau.
- Nhưng nếu làm như vậy, sẽ tạo ra các bất tiện đối với các yêu cầu của từng nhóm hành khách. Và lượng hành lý mang theo cũng lớn hơn, càng thêm gánh nặng.
Tô Ái Quân hỏi ngược lại.
- Một là có thể thiết lập lại lộ trình giao thông công cộng, nhằm thuận tiện cho việc di chuyển giữa hai nhà ga. Mặt khác, có thể đặt trạm khởi hành nằm giữa hai nhà ga, những hành khách đến giờ lên tàu sẽ được di chuyển bằng xe riêng. Đó cũng là một biện pháp. So với việc quản lýhiện tại ở chỗ này không được thuận tiện, một khi lỡ xảy ra hoả hoạn hay sự cố gì đó, sẽ gây nên sự hỗn loạn và xô đẩy giữa các hành khách với nhau.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói.
Đoàn người thoải mái trò chuyện, xuyên qua lớp lớp hành khách, đi tới phòng đợi Bình Xuyên. Người ở đây cũng đông nghẹt giống như các nơi khác, nhưng có vẻ trật tự hơn so với các phòng đợi khác. Có nhân viên xoát vé đứng ngoài cửa, chỉ những hành khách có vé xe đi đến Bình Xuyên mới được phép bước vào trong phòng đợi. Có khoảng 20 dãy ghế ngồi chờ được xếp ngay ngắn trong phòng đợi, toàn bộ không gian bên trong đủ sức chứa cho khoảng 100 lượt khách. Điều khiến Tô Ái Quân cảm thấy giật mình là, nơi này không ngờ được cài đặt hệ thống điều hòa không khí, vừa bước vào đã có một luồng gió mát rượi thổi đến, khiến cho tâm trí thoải mái hẳn ra.
Khi họ bước chân vào thì bên trong đã bắt đầu kiểm phiếu, đi theo dòng người, đoàn người thuận lợi tiến vào sân ga, bước lên trên xe lửa. Đợi đến khi toàn tàu khởi hành, Tô Ái Quân chú ý tới, hầu hết các khoang đều được bố trí ghế ngồi, nhân viên tàu tương đối ít. Tô Ái Quân tuy rằng tham gia vạch định kế hoạch cải cách, nhưng bởi vì bộ Đường sắt chậm chạp trong việc xúc tiến công việc, đợi cho công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên chính thức thành lập, anh ta đã đến nhậm chức ở cục Giáo dục thành phố. Kể từ đó đầu tắp mặt tối, lúc đó, hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ đến việc kinh doanh của ngành đường sắt. Hiện tại, các trường học đều trong thời gian nghỉ, một Cục trưởng cục Giáo dục như anh ta cũng được coi như khoảng thời gian thư giản hiếm hoi, bèn đi theo Phương Minh Viễn tới Bình Xuyên, tự mình tìm hiểu thêm về chu trình làm ăn củacông ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên.
- Bởi vì lượng tàu đi tới Bình Xuyên tương đối nhiều, bình thường cứ cách mấy giờ sẽ có một chuyến, trước tình huống này, tự nhiên mọi người không còn có ý định chen lấn xô đẩy nhau để giành lấy một chỗ trên tàu. Hơn nữa vé tàu,cũng có quy định đối với vé đứng, mỗi toa tàu đều được quy định là 8 người, số vé đứng của mỗi đoàn tàu không được quá số ba mươi phần trăm (30%), nói cách khác vé đứng cao nhất chỉ có thể bán ba mươi mấy tấm. Hơn nữa khi lượng vé ngồi chưa bán hết thì không được phép bán vé đứng.
Lâm liên nhẹ giọng giải thích cho Tô Ái Quân hiểu.
- Nghe nói, vé đứng chỉ có giá bằng sáu mươi phần trăm số tiền của vé ngồi (60%)?
Tô Ái Quân nhỏ giọng hỏi. Tuy rằng nói hai hàng ghế gần nhất đều là người của mình nhưng người đi lại đông nên không biết chừng có người nghe thấy.
- Dạ, đây chính là tiêu chuẩn mà cậu ấy muốn chúng tôi luôn duy trì.
Lâm liên chỉ vào Phương Minh Viễn nói,
- Vì yêu cầu này của cậu ấy mà chúng tôi đã tranh luận với phía đường sắt suốt nửa tháng, cuối cùng thiếu chút nữa sẽ giao cho bộ Đường sắt quản lý, để cấp trên quy định .
- Minh Viễn, chú có thể hiểu được suy nghĩ của cháu, nhưng làm như thế này, rất dễ dấy lên sự bất mãn trong các ngành đường bộ khác?
Tô Ái Quân có chút lo lắng nói. Giống như loại bán quân sự như đường sắt này lại là một nghành lũng đoạn tình hình kinh doanh đến hơn mười năm, việc duy trì khuôn phép cũ đã trở thành thói quen, bất luận yêu cầu nào khác với phương thức cũ đều bị lên án kịch liệt.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Cháu hiểu, nhưng cháu cảm thấy làm như vậy không công bằng, có chỗ ngồi và không có chỗ ngồi sao có thể xếp vào cùng một tiêu chuẩn, đây là tàu chứ không phải xe bus. Tuy nhiên chú Tô cứ yên tâm, chúng ta có cách trấn an bên phía cục đường sắt, dù có sự khác biệt về giá cả của từng loại vé, nhưng sẽ có người bù vào.
- Ừ? Nói vậy là như thế nào?
Tô Ái Quân tò mò hỏi.
Lâm Liên không khỏi bật cười nói:
- Còn không phải đây là mưu mô quỷ quyệt của cậu ấy sao, khiến huyện ủy Bình Xuyên phải ra mặt, cứ nói là phải làm như thế mới chiêu dụ được lượng khách du lịch. Thành cổ Bình Xuyên gần đây đã trùng tu xing , từ năm nay quyết định mở cửa đón khách. Cậu ấy nói với bí thư Lý và cục đường sắt, sự sai biệt về giá cả, huyện sẽ cho trợ cấp, mà cậu ấy từ danh nghĩa công ty du lịch, tiếp tục trợ cấp cho huyện.
- Đây không phải tay phải chuyển sang tay trái sao?
Tô Ái Quân cũng không nhịn được cười. Công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên là sản nghiệp của Phương Minh Viễn, công ty du lịch cũng là hắn làm chủ, danh nghĩa trợ cấp này cuối cùng không phải rơi vào trong tay hắn thì còn có thể rơi vào tay ai. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, có lấy cớ này, lại có huyện ủy Bình Xuyên ra mặt, cục đường tự nhiên cũng mượn cớ này để dịu xuống. Dù sao doanh thu từ việc vận chuyển hành khách đều là công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, lại không phải nộp phí lên cục đường sắt. công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tự ý thu chi, bọn họ cũng không có lý do gì làm khó dễ.
- Chính là tay trái đảo sang tay phải tuy nhiên việc này có lợi vì đây là ở huyện, lượng du khách đến đây ngày một nhiều, sẽ đem lại nguồi thu danh sách cao, cho nên bí thư Lý cũng chấp thuận.
Lâm Liên lên tiếng nói.
-Haizzz? Minh Viễn, bí thư Lýnày ở Bình Xuyên cũng không ít thời gian rồi nhỉ?
Tô Ái Quân hỏi.
- Năm sáu năm ,đó là khoảng thời gian ông ta làm chủ tịch huyện.
Phương Minh Viễn cười nói. Kỳ thật sớm đã có người đưa mắt thèm chiến tích của Lý Đông Tinh, hai năm trước từng có tin ông ta nhập cư đến thành phố Duy Nam. Nhưng sau này, trong thành phố Phụng Nguyên các lãnh đạo đột nhiên truyền ra "Lời đồn", chính là thành phố Phụng Nguyên tính toán viết đơn xin lên phía ở tỉnh, đem huyện Bình Xuyên từ trực thuộc thành phố Duy Nam biến thành địa hạt của thành phố Phụng Nguyên. Dù sao nguyên bản huyện Bình Xuyên cũng gần với Phụng Nguyên.
Đối với cái phương pháp này, các ban lãnh đạo thành phố Duy Nam và thành phố Phụng Nguyên lần lượt bác bỏ tin đồn, nhưng làm sao dập tắt được tin đồi lưu truyền trong biển người.
Hiện giờ huyện Bình Xuyên, có tổng ngạch gdp trên đầu người đã chiếm được một nửa thành phố duy nam, có thể nói là đã trở thành một huyện nổi tiếng ở thành phố duy nam thậm chítrở thành tâm điểmtỉnh Tần Tây, ở một số mặt so với những huyện ở vùng duyên hải Đông Nam còn chiếm ưu thế hơn nhiều . Ví như tỉ lệ có việc làm ở đây cao hơn hẳn ở những nơi khác, nếu như một người có thể nói không phải là loại ăn không ngồi rồi thì khẳng định người đó sẽ không thất nghiệp thậm chí phúc lợi và lương thưởng còn tương đối khả quan. . Mấy năm qua, đừng nhìn các doanh nghiệp quốc doanh trong cả nước đã cắt giảm lượng lớn nhân viên, nhưng ở huyện Bình Xuyên, doanh nghiệp nhà nước tuy rằng vẫn chưa thể coi là làm ăn tốt, nhưng vẫn duy trì tốt việc thu chi . Rất nhiều công nhân doanh nghiệp nhà nước, thậm chí còn chủ động xin từ chức, đến các doanh nghiệp tư nhân làm việc.
Mặc dù là như vậy, nhân khẩu huyện Bình Xuyên vẫn đang tình trạng không thể đáp ứng được yêu cầu của nền kinh tế. thế là những người ở các huyện phụ cận, đều đến làm công ở huyện Bình Xuyên, khiến lượng nhân khẩu ở huyện Bình Xuyên luôn giao động, hiện đã đạt được mộtnửa lượng nhân khẩu trú ngụ thường cuyên.
Số lượng khách nước ngoài đến đây cũng tăng mạnh, tạo thành việc quản lý càng lúc càng trở nên tệ hại hơn. Nhưng nhờ nắm trong tay nguồn tài chính dồi dào nên chính quyền huyện đã nhanh chóng phát triển lực lượng cảnh sát, đã tiến hành trấn áo không chút nhân nhượng nào đối với những chuyện trái pháp luật nên mấy chuyện lùm xùm cũng nhanh chóng bị dẹp tan. Hiện tại ở huyện Bình Xuyên, nếu nói không cần đóng cửa vào ban đêm là chuyện không thể tưởng, nhưng vào khoảng một năm trước, các vụ án nghiêm trọng và cực kỳ nghiêm trọng cũng giảm mạnh. Việc đảm bảo an ninh ở thành phố Duy Nam cũng rất có tiếng. Cho nên những thương nhân huyện ngoài đến làm ăn ở huyện Bình Xuyên cũng tương đối yên tâm.
- Này? Họ đang làm gì vậy?
Tô Ái Quân chỉ vào một đầu tiếp viên hàng không cạnh nhà để xe nói, phía đó nhìn ra ngoài thấy có khoảng 8 người.
- Quy mô quy hoạch xây dựng nhà ga này, được các kiến trúc xưa thiết kế nhỏ, không đủ đáp ứng nhu cầu của lượng hành khách đi qua đây.
Tô Ái Quân nhìn lượng hành khách trải dài xuyên xuốt các hành lang trong nhà ga, lắc đầu nói. Nhà ga Phụng Nguyên hiện giờ là trạm khách mới sẽ được dùng trong vài năm tới, lúc ấy có lẽ chính sách cải cách mở cửa đã được thông qua, Phụng Nguyên sẽ trở thành thành phố nổi tiếng nhất của Hoa Hạ, qua đó sẽ thu hút lượng khách du lịch lớn trong cả nước đổ về, số lượng hành khách tăng nhiều, vốn dĩ nhà ga đã không thể đáp ứng được yêu cầu, lúc này mới quyết định trùng tu và xây mới một nhà ga khác. Diện tích nhà ga mới ước chừng có thể lớn gấp ba lần nhà ga hiện tại, quy hoạch được thiết kế là để đáp ứng cho lượng khách của 20 năm sau. Nhưng nơi này không thể cầm cự được thêm 8 năm nữa, rõ ràng bây giờ đã quá tải lại lâm vào tình trạng quá tải thêm.
Phương Minh Viễn nhết miệng cười, nghĩ thầm rằng, các vị chuyên gia trong nhóm này, phần lớn đều ăn không ngồi rồi, hơn nữa phía lãnh đạo nói như thế nào, thì nhiệm vụ của bọn họ chính là tìm ra tất cả các lý do khả thi và không thể khả thi, để chứng minh ban lãnh đạo nói đúng. Ở kiếp trước, nhóm chuyên gia ngành viễn thông này, từng có lời thề như đinh đóng cột rằng hàng năm Hoa Hạ chỉ cần thêm mấy trăm ngàn số di động là đủ để đáp ứng nhu cầu của người dân, kết quả đâu không thấy, chỉ thấy chưa hết số năm mà bọn họ tính toán, mà số lượng số di động đã vượt qua triệu, mà đến năm thứ 3 đã đạt đến con số chục triệu, sau mười năm, số tổng di động cả nước thậm chí đã đạt bằng một nửa số lượng nhân khẩu cả nước. Tin bọn họ ấy à, thế thì có mà heo mẹ cũng có thể trèo cây.
- Chú Tô, nhưng trước mắt cháu lại cảm thấy quy mô thiết kế nhà ga này, đã đạt đến hạn mức cao nhất. Nhìn từ nhiều góc độtừ an toàn giao thông, vệ sinh phòng dịch cùng với quản lý mà nói, quy mô nhà ga Phụng Nguyên tiếp tục mở rộng, chỉ tổn mất nhiều hơn được.
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
Suốt dọc đường mà họ đi đến đây, Phương Minh Viễn đại khái cũng ước chừng được rằng, trước mắt nhà ga Phụng Nguyên tiếp đón khoảng 20 ngàn lượt khách, với lượng khách tập trung đông đúc như vậy, một khi phát sinh sự cố, người dân trong lúc hoảng loạn, rất dễ xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy nhau. Hơn nữa, đối với nhóm nhân viên quản lý nhà ga mà nói, phải làm thế nào để đảm bảo giữ an ninh trật tự trong nhà ga cũng đã là một vấn đề vô cùng nan giải. Cho nên tình trạng móc túi xảy ra trong ga không phải là chuyện hiếm.
- Cùng với việcmở rộng nhà ga, chi bằng tìm một nơi khác để xây dựng một nhà ga hoàn toàn mới nhằm phân chia lượng khách. Nói rõ hơn, tập trung những đoàn tàu đi về các tỉnh phía bắc về nhà ga này, còn nhà ga mới sẽ phụ trách các chuyến tàu đi về các tỉnh phía nam, cứ như vậy, lượng khách tập trung về đây sẽ được giản ra bớt.
Một ý tưởng tự nhiên chợt loé lên của Phương Minh Viễn lấy bối cảnh của Bắc Kinh hồi kiếp trước, các trạm được xây dựng phân chia thành phía nam và phía bắc để chia nhỏ lượng khách ra các khu vực khác nhau.
- Nhưng nếu làm như vậy, sẽ tạo ra các bất tiện đối với các yêu cầu của từng nhóm hành khách. Và lượng hành lý mang theo cũng lớn hơn, càng thêm gánh nặng.
Tô Ái Quân hỏi ngược lại.
- Một là có thể thiết lập lại lộ trình giao thông công cộng, nhằm thuận tiện cho việc di chuyển giữa hai nhà ga. Mặt khác, có thể đặt trạm khởi hành nằm giữa hai nhà ga, những hành khách đến giờ lên tàu sẽ được di chuyển bằng xe riêng. Đó cũng là một biện pháp. So với việc quản lýhiện tại ở chỗ này không được thuận tiện, một khi lỡ xảy ra hoả hoạn hay sự cố gì đó, sẽ gây nên sự hỗn loạn và xô đẩy giữa các hành khách với nhau.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói.
Đoàn người thoải mái trò chuyện, xuyên qua lớp lớp hành khách, đi tới phòng đợi Bình Xuyên. Người ở đây cũng đông nghẹt giống như các nơi khác, nhưng có vẻ trật tự hơn so với các phòng đợi khác. Có nhân viên xoát vé đứng ngoài cửa, chỉ những hành khách có vé xe đi đến Bình Xuyên mới được phép bước vào trong phòng đợi. Có khoảng 20 dãy ghế ngồi chờ được xếp ngay ngắn trong phòng đợi, toàn bộ không gian bên trong đủ sức chứa cho khoảng 100 lượt khách. Điều khiến Tô Ái Quân cảm thấy giật mình là, nơi này không ngờ được cài đặt hệ thống điều hòa không khí, vừa bước vào đã có một luồng gió mát rượi thổi đến, khiến cho tâm trí thoải mái hẳn ra.
Khi họ bước chân vào thì bên trong đã bắt đầu kiểm phiếu, đi theo dòng người, đoàn người thuận lợi tiến vào sân ga, bước lên trên xe lửa. Đợi đến khi toàn tàu khởi hành, Tô Ái Quân chú ý tới, hầu hết các khoang đều được bố trí ghế ngồi, nhân viên tàu tương đối ít. Tô Ái Quân tuy rằng tham gia vạch định kế hoạch cải cách, nhưng bởi vì bộ Đường sắt chậm chạp trong việc xúc tiến công việc, đợi cho công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên chính thức thành lập, anh ta đã đến nhậm chức ở cục Giáo dục thành phố. Kể từ đó đầu tắp mặt tối, lúc đó, hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ đến việc kinh doanh của ngành đường sắt. Hiện tại, các trường học đều trong thời gian nghỉ, một Cục trưởng cục Giáo dục như anh ta cũng được coi như khoảng thời gian thư giản hiếm hoi, bèn đi theo Phương Minh Viễn tới Bình Xuyên, tự mình tìm hiểu thêm về chu trình làm ăn củacông ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên.
- Bởi vì lượng tàu đi tới Bình Xuyên tương đối nhiều, bình thường cứ cách mấy giờ sẽ có một chuyến, trước tình huống này, tự nhiên mọi người không còn có ý định chen lấn xô đẩy nhau để giành lấy một chỗ trên tàu. Hơn nữa vé tàu,cũng có quy định đối với vé đứng, mỗi toa tàu đều được quy định là 8 người, số vé đứng của mỗi đoàn tàu không được quá số ba mươi phần trăm (30%), nói cách khác vé đứng cao nhất chỉ có thể bán ba mươi mấy tấm. Hơn nữa khi lượng vé ngồi chưa bán hết thì không được phép bán vé đứng.
Lâm liên nhẹ giọng giải thích cho Tô Ái Quân hiểu.
- Nghe nói, vé đứng chỉ có giá bằng sáu mươi phần trăm số tiền của vé ngồi (60%)?
Tô Ái Quân nhỏ giọng hỏi. Tuy rằng nói hai hàng ghế gần nhất đều là người của mình nhưng người đi lại đông nên không biết chừng có người nghe thấy.
- Dạ, đây chính là tiêu chuẩn mà cậu ấy muốn chúng tôi luôn duy trì.
Lâm liên chỉ vào Phương Minh Viễn nói,
- Vì yêu cầu này của cậu ấy mà chúng tôi đã tranh luận với phía đường sắt suốt nửa tháng, cuối cùng thiếu chút nữa sẽ giao cho bộ Đường sắt quản lý, để cấp trên quy định .
- Minh Viễn, chú có thể hiểu được suy nghĩ của cháu, nhưng làm như thế này, rất dễ dấy lên sự bất mãn trong các ngành đường bộ khác?
Tô Ái Quân có chút lo lắng nói. Giống như loại bán quân sự như đường sắt này lại là một nghành lũng đoạn tình hình kinh doanh đến hơn mười năm, việc duy trì khuôn phép cũ đã trở thành thói quen, bất luận yêu cầu nào khác với phương thức cũ đều bị lên án kịch liệt.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Cháu hiểu, nhưng cháu cảm thấy làm như vậy không công bằng, có chỗ ngồi và không có chỗ ngồi sao có thể xếp vào cùng một tiêu chuẩn, đây là tàu chứ không phải xe bus. Tuy nhiên chú Tô cứ yên tâm, chúng ta có cách trấn an bên phía cục đường sắt, dù có sự khác biệt về giá cả của từng loại vé, nhưng sẽ có người bù vào.
- Ừ? Nói vậy là như thế nào?
Tô Ái Quân tò mò hỏi.
Lâm Liên không khỏi bật cười nói:
- Còn không phải đây là mưu mô quỷ quyệt của cậu ấy sao, khiến huyện ủy Bình Xuyên phải ra mặt, cứ nói là phải làm như thế mới chiêu dụ được lượng khách du lịch. Thành cổ Bình Xuyên gần đây đã trùng tu xing , từ năm nay quyết định mở cửa đón khách. Cậu ấy nói với bí thư Lý và cục đường sắt, sự sai biệt về giá cả, huyện sẽ cho trợ cấp, mà cậu ấy từ danh nghĩa công ty du lịch, tiếp tục trợ cấp cho huyện.
- Đây không phải tay phải chuyển sang tay trái sao?
Tô Ái Quân cũng không nhịn được cười. Công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên là sản nghiệp của Phương Minh Viễn, công ty du lịch cũng là hắn làm chủ, danh nghĩa trợ cấp này cuối cùng không phải rơi vào trong tay hắn thì còn có thể rơi vào tay ai. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, có lấy cớ này, lại có huyện ủy Bình Xuyên ra mặt, cục đường tự nhiên cũng mượn cớ này để dịu xuống. Dù sao doanh thu từ việc vận chuyển hành khách đều là công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, lại không phải nộp phí lên cục đường sắt. công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tự ý thu chi, bọn họ cũng không có lý do gì làm khó dễ.
- Chính là tay trái đảo sang tay phải tuy nhiên việc này có lợi vì đây là ở huyện, lượng du khách đến đây ngày một nhiều, sẽ đem lại nguồi thu danh sách cao, cho nên bí thư Lý cũng chấp thuận.
Lâm Liên lên tiếng nói.
-Haizzz? Minh Viễn, bí thư Lýnày ở Bình Xuyên cũng không ít thời gian rồi nhỉ?
Tô Ái Quân hỏi.
- Năm sáu năm ,đó là khoảng thời gian ông ta làm chủ tịch huyện.
Phương Minh Viễn cười nói. Kỳ thật sớm đã có người đưa mắt thèm chiến tích của Lý Đông Tinh, hai năm trước từng có tin ông ta nhập cư đến thành phố Duy Nam. Nhưng sau này, trong thành phố Phụng Nguyên các lãnh đạo đột nhiên truyền ra "Lời đồn", chính là thành phố Phụng Nguyên tính toán viết đơn xin lên phía ở tỉnh, đem huyện Bình Xuyên từ trực thuộc thành phố Duy Nam biến thành địa hạt của thành phố Phụng Nguyên. Dù sao nguyên bản huyện Bình Xuyên cũng gần với Phụng Nguyên.
Đối với cái phương pháp này, các ban lãnh đạo thành phố Duy Nam và thành phố Phụng Nguyên lần lượt bác bỏ tin đồn, nhưng làm sao dập tắt được tin đồi lưu truyền trong biển người.
Hiện giờ huyện Bình Xuyên, có tổng ngạch gdp trên đầu người đã chiếm được một nửa thành phố duy nam, có thể nói là đã trở thành một huyện nổi tiếng ở thành phố duy nam thậm chítrở thành tâm điểmtỉnh Tần Tây, ở một số mặt so với những huyện ở vùng duyên hải Đông Nam còn chiếm ưu thế hơn nhiều . Ví như tỉ lệ có việc làm ở đây cao hơn hẳn ở những nơi khác, nếu như một người có thể nói không phải là loại ăn không ngồi rồi thì khẳng định người đó sẽ không thất nghiệp thậm chí phúc lợi và lương thưởng còn tương đối khả quan. . Mấy năm qua, đừng nhìn các doanh nghiệp quốc doanh trong cả nước đã cắt giảm lượng lớn nhân viên, nhưng ở huyện Bình Xuyên, doanh nghiệp nhà nước tuy rằng vẫn chưa thể coi là làm ăn tốt, nhưng vẫn duy trì tốt việc thu chi . Rất nhiều công nhân doanh nghiệp nhà nước, thậm chí còn chủ động xin từ chức, đến các doanh nghiệp tư nhân làm việc.
Mặc dù là như vậy, nhân khẩu huyện Bình Xuyên vẫn đang tình trạng không thể đáp ứng được yêu cầu của nền kinh tế. thế là những người ở các huyện phụ cận, đều đến làm công ở huyện Bình Xuyên, khiến lượng nhân khẩu ở huyện Bình Xuyên luôn giao động, hiện đã đạt được mộtnửa lượng nhân khẩu trú ngụ thường cuyên.
Số lượng khách nước ngoài đến đây cũng tăng mạnh, tạo thành việc quản lý càng lúc càng trở nên tệ hại hơn. Nhưng nhờ nắm trong tay nguồn tài chính dồi dào nên chính quyền huyện đã nhanh chóng phát triển lực lượng cảnh sát, đã tiến hành trấn áo không chút nhân nhượng nào đối với những chuyện trái pháp luật nên mấy chuyện lùm xùm cũng nhanh chóng bị dẹp tan. Hiện tại ở huyện Bình Xuyên, nếu nói không cần đóng cửa vào ban đêm là chuyện không thể tưởng, nhưng vào khoảng một năm trước, các vụ án nghiêm trọng và cực kỳ nghiêm trọng cũng giảm mạnh. Việc đảm bảo an ninh ở thành phố Duy Nam cũng rất có tiếng. Cho nên những thương nhân huyện ngoài đến làm ăn ở huyện Bình Xuyên cũng tương đối yên tâm.
- Này? Họ đang làm gì vậy?
Tô Ái Quân chỉ vào một đầu tiếp viên hàng không cạnh nhà để xe nói, phía đó nhìn ra ngoài thấy có khoảng 8 người.
/1605
|