Công ty Alrosa, cái tên này tất nhiên không xa lạ gì với trung tá Vyacheslav. Việc khai thác và đánh bóng kim cương ở Nga, trên lĩnh vực tiêu thụ, công ty Alrosa là công ty có địa vị mà không ai có thể độc quyền làm lung lay được. Ở thời đại Liên Xô cũ là như vậy, trong thời đại nước Nga cũng vẫn là như vậy. Hơn nữa, lãi và thuế hàng năm công ty Alrosa nộp lên trên cũng là nguồn tài chính quan trọng của chính phủ Nga. Vì vậy Chủ tịch của công ty này, thậm chí còn có thể trực tiếp gặp gỡ nói chuyện với Tổng thống Nga, đó cũng đều là những nhân vật cấp cao nhất của Nga.
Mặc dù hiện tại người tới không phải là Chủ tịch nhưng lại là một vị Phó chủ tịch, đây cũng không phải là người mà một trung tá bé nhỏ của bộ nội vụ Nga như y có thể chống lại.
Không nói anh ta, ngay cả Efim đứng bên cạnh khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận đó cũng có chút biến sắc. Tuy y cũng biết, ngay cả gia thế của Zakharov và Vladimir không bằng gia đình y, có điều kém không nhiều lắm, thế nhưng dù sao mọi người cũng là những người trẻ tuổi, gây ra rắc rối, chỉ cần không động tay động chân, gây chuyện chết người, thì cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Người lớn tuy có biết thì cũng chỉ nói một câu “hồ đồ” thôi. Nhưng nếu Efim đứng đối diện với một người có địa vị không kém gì ông nội y, thậm chí còn cao hơn, trong lòng y nếu không thấy bồn chồn thì cũng là mất hồn. Tuy rượu uống cũng không phải là ít nhưng giờ khắc này y lại hoàn toàn tỉnh táo.
Trung tá Vyacheslav và Efim ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu, người quan trọng như Nicholas Laski sao bỗng nhiên lại đến nhà hàng Maxime làm gì? Những nhân vật cấp cao như vậy, nếu muốn mời khách thì cũng nên đến khách sạn sang nhất hoặc các trung tâm hội nghị của Mátxcơva. Hơn nữa, vì sao họ lại đến phòng bao này? Thế nhưng không rõ thì vẫn là không rõ, tóm lại có để Nicholas Laski vào hay không vẫn cần được quyết định ngay.
Hai người mặt trầm như nước do dự một chút, không ai dám nói để Nicholas Laski đang ở ngoài cửa vào. Trung tá Vyacheslav thở dài trong bụng, thấy có chút hối hận vì hôm nay đã đến nhà hàng Maxime này, e rằng lần này không những không lấy lòng được nhà Maxime, mà chính bản thân anh ta còn bị trừng phạt.
Nicholas Laski không đến một mình, vào cùng ông ta còn có một người đội mũ dạ, che kín nửa khuôn mặt, xem ra khá giống người Nga. Sau khi vào, nhìn những cảnh sát Mátxcơva được trang bị đầy đủ vũ trang ở trong phòng, Nicholas Laski nhăn mày.
- Trung tá. Các anh đang làm gì vậy?
Nicholas Laski nói không chút khách sáo.
Trung tá Vyacheslav mặt nhăn nhó, khúm núm nói:
- Phó chủ tịch Nicholas Laski, chúng tôi nhận được tin báo có người đánh đồng chí Efim ở nhà hàng Maxime, cho nên chúng tôi mới đến.
- Có ẩu đả? Đánh ai vậy? Là anh ta sao?
Nicholas Laski liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu đội trưởng đầu heo đứng bên cạnh – Efim.
- Đúng, đúng, đúng ạ. Ngài nói đúng ạ.
Trung tá Vyacheslav cười trừ nói.
- Ngài nhìn xem, bọn họ đánh tôi thành cái gì rồi đây?
Efim nói với vẻ mặt như đưa đám. Trong lòng y cứ thấy bồn chồn. Những người ở trong phòng này rốt cuộc là có quan hệ gì với Nicholas Laski? Dù sao cũng đừng là bạn bè. Nếu đúng như vậy, sợ rằng y sẽ chịu không nổi.
- Ai đánh anh? Tại sao lại đánh? Dù sao thì cũng phải có nguyên nhân chứ?
Nicholas Laski chau mày. Theo như hiểu biết của anh ta về Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn, hai người họ đều không phải loại người thích ỷ thế ức hiếp người khác. Chẳng lẽ lại là những người Nga đi cùng họ? Nghĩ vậy, anh ta không khỏi nhìn rồi lại nhìn Vladimir và Zakharov. Nicholas Laski bởi vì một năm có ít nhất nửa năm là ở trong nước Cộng hòa Yakutia, đối với những thế hệ trẻ Mátxcơva này, thật là đều không quen biết.
- Nicholas Laski. Anh không cần hỏi, là lệnh của tôi. Cho hắn mười cái tát, nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn năm cô gái chúng tôi đến phòng của hắn để tiếp rượu.
Asohon Kagetsu cười lạnh nói.
- Nicholas Laski, anh nói xem tôi có nên đi hay không?
Nicholas Laski cười ha ha:
- Asohon à, không cần phải tức giận, họ chỉ là uống quá chén, với lại họ nói chuyện tuy rất thô tục, nhưng đây chẳng phải là một loại khẳng định sự xinh đẹp của các cô hay sao?
Chỉ là mười cát tát thôi sao thế thì có là gì? Chính là bị đánh cho một trận tơi bời, chỉ cần bên Asohon Kagetsu không ngang ngược hay xúc phạm thì không có gì phải sợ.
- Nicholas Laski, đó là ý nghĩ của người Nga các anh. Còn đối với chúng tôi mà nói, đây là một sự sỉ nhục, một sự xúc phạm vô cùng lớn.
Phương Minh Viễn nói có chút bất đắc dĩ. Nhắc nhở Nicholas Laski rằng anh ta không thể nghĩ vấn đề chỉ ở một khía cạnh.
- Ồ.
Nicholas Laski vỗ trán. Anh ta hiểu ra rằng người Nga không để ý khi tán dương vợ hoặc mẹ của họ, thậm chí còn vô cùng quá đáng giống như nhận xét của một số người Hoa Hạ, thật đúng là không để ý, bởi vì bọn họ cho rằng như vậy mới càng chứng minh rằng người phụ nữ của họ rất xinh đẹp. Nhưng đối với người Hoa Hạ mà nói, đối với người phụ nữ, cho dù là ca ngợi cũng cần có chừng mực, không nên nói quá lời. Ông ta vừa rồi nghĩ đó là lẽ bình thường mà quên rằng có sự bất đồng này.
Trung tá Vyacheslav và Efim lập tức thấy lạnh từ đầu đến chân. Dễ nhận thấy Nicholas Laski không chỉ quen với những người này, mà quan hệ của họ còn rất thân thiết. Càng làm hai người họ sợ hãi hơn chính là từ cuộc trò chuyện vừa mới đây, có thể nghe thấy được, dù là Asohon Kagetsu, Phương Minh Viễn, hay Nicholas Laski, họ đều nói chuyện với nhau như những người cùng trang lứa, đây mới là điều đáng lo hơn, không lẽ cô gái da vàng xinh đẹp này còn có lai lịch gì?
- Nơi đông người mà dám trêu ghẹo con gái nhà lành, đánh vậy là còn nhẹ đó.
Nicholas Laski nghiêm sắc mặt.
- Không ngờ anh còn dám đổi trắng thay đen, nói bị người ta đánh. Anh là con cháu nhà ai?
Có thể tùy tiện gọi một trung tá của bộ nội vụ tới, Nicholas Laski có dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể nghĩ ra, vì nhìn người thanh niên toàn thân nồng nặc mùi rượu này, chắc chắn là y có chỗ dựa.
- Nicholas Laski… Chủ tịch… Tôi… tôi không… không phải là trêu ghẹo. Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Efim lắp bắp chỉ vào Lyudmila nói. Bây giờ có hối hận cũng không kịp, lần này y đã chọc đúng người không nên dây vào. Thân phận của cô gái kia sợ rằng không tầm thường.
- Ai là vợ chưa cưới của anh? Từ trước đến giờ tôi chưa hề thừa nhận.
Lyudmila nhe nanh múa vuốt, la lên giận dữ. Zakharov cũng không cản cô lại. Mới vừa rồi dáng vẻ Efim còn hung hăng hống hách, làm anh ta tức muốn phát cáu.
- Người ta không thừa nhận quan hệ này. Hơn nữa, cho dù là vợ chưa cưới, anh cũng chỉ có một người, những người khác thì sao? Họ cũng là vợ chưa cưới của anh phải không?
Nicholas Laski nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- Anh không nói? Thôi bỏ đi, chuyện này tôi sẽ điều tra lại. Trung tá, về việc này, anh còn có vấn đề gì không?
- Không… không có.
Trung tá Vyacheslav líu lưỡi nói. Tình thế đã thay đổi, tới bây giờ, anh ta có cảm giác như đang ở trong một cơn ác mộng.
- Cậu Phương, Asohon Kagetsu, chuyện này tôi nhất định sẽ có một lời giải thích với các vị. Trước mắt tạm thời giải quyết như vậy có được không?
Sau khi nhận được sự cho phép của Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu, Nicholas Laski quay mặt lại, lạnh lùng nói:
- Để lại họ tên và bộ phận công tác của các anh, sau đó các anh có thể đi.
Trung tá Vyacheslav và đám người Efim mặt xám như tro tàn đi ra.
Nicholas Laski đến trước mặt Phương Minh Viễn, nói nhỏ vài câu, Phương Minh Viễn lập tức kinh ngạc nhìn Nicholas Laski, rồi lại nhìn người Nga đứng tuổi đi bên cạnh anh ta, sau một lát trầm ngâm mới nói:
- Vladimir, rất cảm ơn anh vì buổi chiêu đãi thịnh tình ngày hôm nay. Nhưng có lẽ lộ trình kế hoạch chiều nay có thay đổi, thật rất xin lỗi. Có một số việc chúng tôi cần phải giải quyết gấp. Đợi sau này có cơ hội chúng ta sẽ lại tâm sự tiếp.
Nói xong, nhóm người Phương Minh Viễn, còn có hai người Nicholas Laski, cùng đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Mấy người Vladimir và Zakharov ngơ ngác nhìn nhau, hiểu ra vấn đề nên cũng không đứng lên đi cùng họ. Mặc dù Nicholas Laski không hề giới thiệu về thân phận của anh ta, nhưng từ sự việc vừa rồi giữa Nicholas Laski và trung tá Vyacheslav cũng có thể đoán biết được vài phần. Người Nga trung tuổi này chắc chắn có thân phận không thấp, nếu không đã không dám lớn tiếng với Efim như vậy. Mà có thể nói được Efim, có nghĩa là cũng có thể nói được hai người họ.
- Phó chủ tịch Nicholas Laski?
Vladimir lẩm bẩm trong miệng, cái tên này, khi vềanh ta phải tra xem rốt cuộc là người như thế nào. Mà lúc đó, Nicholas Laski như không phải lần đầu gặp Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu. Đương nhiên, anh ta cũng không quên người đi theo phía sau Nicholas Laski, người mà từ khi đi vào không hề nói một lời nào.
Zakharov vẫn cụt hứng ngồi ở đó, ngày hôm nay có thể nói là chẳng làm nên trò trống gì. Không những không thể tiếp cận Asohon Kagetsu, ngược lại còn phá hủy hoàn toàn chuyện thông gia giữa gia đình anh ta với gia đình Maxime. Efim nói ra những lời đáng giận như vậy trước mặt bao nhiêu người, nếu gia đình anh ta còn muốn tiếp tục chuyện cưới hỏi với y, như vậy cha của anh ta còn mặt mũi nào ngồi trên chiếc ghế Phó chủ tịch thành phố Mátxcơva?
Ba cô gái Lyudmila, Dianna và Irina ngồi cạnh anh ta đang đứng trước cửa sổ, nhìn lên đường, bóng mấy người Phương Minh Viễn đã đi xa, mỗi người một tâm trạng.
Có điều là tất cả chuyện này đều chẳng còn có quan hệ gì với Phương Minh Viễn. Bọ họ nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Maxime, băng qua đường dành riêng cho người đi bộ, đến chỗ đội xe sớm đã chờ ở đầu phố. Hai người Nicholas Laski, Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu và Lâm Dung đang cùng ngồi trên xe chống đạn có rèm che. Cửa xe đóng kín, đoàn xe nhanh chóng chạy về phía ngoại thành.
- Nicholas Laski, bây giờ anh có thể giới thiệu với chúng tôi một chút về vị ngồi bên cạnh anh này rốt cuộc là ai không?
Phương Minh Viễn nói rất nghiêm túc.
Mặc dù hiện tại người tới không phải là Chủ tịch nhưng lại là một vị Phó chủ tịch, đây cũng không phải là người mà một trung tá bé nhỏ của bộ nội vụ Nga như y có thể chống lại.
Không nói anh ta, ngay cả Efim đứng bên cạnh khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận đó cũng có chút biến sắc. Tuy y cũng biết, ngay cả gia thế của Zakharov và Vladimir không bằng gia đình y, có điều kém không nhiều lắm, thế nhưng dù sao mọi người cũng là những người trẻ tuổi, gây ra rắc rối, chỉ cần không động tay động chân, gây chuyện chết người, thì cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Người lớn tuy có biết thì cũng chỉ nói một câu “hồ đồ” thôi. Nhưng nếu Efim đứng đối diện với một người có địa vị không kém gì ông nội y, thậm chí còn cao hơn, trong lòng y nếu không thấy bồn chồn thì cũng là mất hồn. Tuy rượu uống cũng không phải là ít nhưng giờ khắc này y lại hoàn toàn tỉnh táo.
Trung tá Vyacheslav và Efim ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu, người quan trọng như Nicholas Laski sao bỗng nhiên lại đến nhà hàng Maxime làm gì? Những nhân vật cấp cao như vậy, nếu muốn mời khách thì cũng nên đến khách sạn sang nhất hoặc các trung tâm hội nghị của Mátxcơva. Hơn nữa, vì sao họ lại đến phòng bao này? Thế nhưng không rõ thì vẫn là không rõ, tóm lại có để Nicholas Laski vào hay không vẫn cần được quyết định ngay.
Hai người mặt trầm như nước do dự một chút, không ai dám nói để Nicholas Laski đang ở ngoài cửa vào. Trung tá Vyacheslav thở dài trong bụng, thấy có chút hối hận vì hôm nay đã đến nhà hàng Maxime này, e rằng lần này không những không lấy lòng được nhà Maxime, mà chính bản thân anh ta còn bị trừng phạt.
Nicholas Laski không đến một mình, vào cùng ông ta còn có một người đội mũ dạ, che kín nửa khuôn mặt, xem ra khá giống người Nga. Sau khi vào, nhìn những cảnh sát Mátxcơva được trang bị đầy đủ vũ trang ở trong phòng, Nicholas Laski nhăn mày.
- Trung tá. Các anh đang làm gì vậy?
Nicholas Laski nói không chút khách sáo.
Trung tá Vyacheslav mặt nhăn nhó, khúm núm nói:
- Phó chủ tịch Nicholas Laski, chúng tôi nhận được tin báo có người đánh đồng chí Efim ở nhà hàng Maxime, cho nên chúng tôi mới đến.
- Có ẩu đả? Đánh ai vậy? Là anh ta sao?
Nicholas Laski liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu đội trưởng đầu heo đứng bên cạnh – Efim.
- Đúng, đúng, đúng ạ. Ngài nói đúng ạ.
Trung tá Vyacheslav cười trừ nói.
- Ngài nhìn xem, bọn họ đánh tôi thành cái gì rồi đây?
Efim nói với vẻ mặt như đưa đám. Trong lòng y cứ thấy bồn chồn. Những người ở trong phòng này rốt cuộc là có quan hệ gì với Nicholas Laski? Dù sao cũng đừng là bạn bè. Nếu đúng như vậy, sợ rằng y sẽ chịu không nổi.
- Ai đánh anh? Tại sao lại đánh? Dù sao thì cũng phải có nguyên nhân chứ?
Nicholas Laski chau mày. Theo như hiểu biết của anh ta về Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn, hai người họ đều không phải loại người thích ỷ thế ức hiếp người khác. Chẳng lẽ lại là những người Nga đi cùng họ? Nghĩ vậy, anh ta không khỏi nhìn rồi lại nhìn Vladimir và Zakharov. Nicholas Laski bởi vì một năm có ít nhất nửa năm là ở trong nước Cộng hòa Yakutia, đối với những thế hệ trẻ Mátxcơva này, thật là đều không quen biết.
- Nicholas Laski. Anh không cần hỏi, là lệnh của tôi. Cho hắn mười cái tát, nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn năm cô gái chúng tôi đến phòng của hắn để tiếp rượu.
Asohon Kagetsu cười lạnh nói.
- Nicholas Laski, anh nói xem tôi có nên đi hay không?
Nicholas Laski cười ha ha:
- Asohon à, không cần phải tức giận, họ chỉ là uống quá chén, với lại họ nói chuyện tuy rất thô tục, nhưng đây chẳng phải là một loại khẳng định sự xinh đẹp của các cô hay sao?
Chỉ là mười cát tát thôi sao thế thì có là gì? Chính là bị đánh cho một trận tơi bời, chỉ cần bên Asohon Kagetsu không ngang ngược hay xúc phạm thì không có gì phải sợ.
- Nicholas Laski, đó là ý nghĩ của người Nga các anh. Còn đối với chúng tôi mà nói, đây là một sự sỉ nhục, một sự xúc phạm vô cùng lớn.
Phương Minh Viễn nói có chút bất đắc dĩ. Nhắc nhở Nicholas Laski rằng anh ta không thể nghĩ vấn đề chỉ ở một khía cạnh.
- Ồ.
Nicholas Laski vỗ trán. Anh ta hiểu ra rằng người Nga không để ý khi tán dương vợ hoặc mẹ của họ, thậm chí còn vô cùng quá đáng giống như nhận xét của một số người Hoa Hạ, thật đúng là không để ý, bởi vì bọn họ cho rằng như vậy mới càng chứng minh rằng người phụ nữ của họ rất xinh đẹp. Nhưng đối với người Hoa Hạ mà nói, đối với người phụ nữ, cho dù là ca ngợi cũng cần có chừng mực, không nên nói quá lời. Ông ta vừa rồi nghĩ đó là lẽ bình thường mà quên rằng có sự bất đồng này.
Trung tá Vyacheslav và Efim lập tức thấy lạnh từ đầu đến chân. Dễ nhận thấy Nicholas Laski không chỉ quen với những người này, mà quan hệ của họ còn rất thân thiết. Càng làm hai người họ sợ hãi hơn chính là từ cuộc trò chuyện vừa mới đây, có thể nghe thấy được, dù là Asohon Kagetsu, Phương Minh Viễn, hay Nicholas Laski, họ đều nói chuyện với nhau như những người cùng trang lứa, đây mới là điều đáng lo hơn, không lẽ cô gái da vàng xinh đẹp này còn có lai lịch gì?
- Nơi đông người mà dám trêu ghẹo con gái nhà lành, đánh vậy là còn nhẹ đó.
Nicholas Laski nghiêm sắc mặt.
- Không ngờ anh còn dám đổi trắng thay đen, nói bị người ta đánh. Anh là con cháu nhà ai?
Có thể tùy tiện gọi một trung tá của bộ nội vụ tới, Nicholas Laski có dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể nghĩ ra, vì nhìn người thanh niên toàn thân nồng nặc mùi rượu này, chắc chắn là y có chỗ dựa.
- Nicholas Laski… Chủ tịch… Tôi… tôi không… không phải là trêu ghẹo. Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Efim lắp bắp chỉ vào Lyudmila nói. Bây giờ có hối hận cũng không kịp, lần này y đã chọc đúng người không nên dây vào. Thân phận của cô gái kia sợ rằng không tầm thường.
- Ai là vợ chưa cưới của anh? Từ trước đến giờ tôi chưa hề thừa nhận.
Lyudmila nhe nanh múa vuốt, la lên giận dữ. Zakharov cũng không cản cô lại. Mới vừa rồi dáng vẻ Efim còn hung hăng hống hách, làm anh ta tức muốn phát cáu.
- Người ta không thừa nhận quan hệ này. Hơn nữa, cho dù là vợ chưa cưới, anh cũng chỉ có một người, những người khác thì sao? Họ cũng là vợ chưa cưới của anh phải không?
Nicholas Laski nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- Anh không nói? Thôi bỏ đi, chuyện này tôi sẽ điều tra lại. Trung tá, về việc này, anh còn có vấn đề gì không?
- Không… không có.
Trung tá Vyacheslav líu lưỡi nói. Tình thế đã thay đổi, tới bây giờ, anh ta có cảm giác như đang ở trong một cơn ác mộng.
- Cậu Phương, Asohon Kagetsu, chuyện này tôi nhất định sẽ có một lời giải thích với các vị. Trước mắt tạm thời giải quyết như vậy có được không?
Sau khi nhận được sự cho phép của Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu, Nicholas Laski quay mặt lại, lạnh lùng nói:
- Để lại họ tên và bộ phận công tác của các anh, sau đó các anh có thể đi.
Trung tá Vyacheslav và đám người Efim mặt xám như tro tàn đi ra.
Nicholas Laski đến trước mặt Phương Minh Viễn, nói nhỏ vài câu, Phương Minh Viễn lập tức kinh ngạc nhìn Nicholas Laski, rồi lại nhìn người Nga đứng tuổi đi bên cạnh anh ta, sau một lát trầm ngâm mới nói:
- Vladimir, rất cảm ơn anh vì buổi chiêu đãi thịnh tình ngày hôm nay. Nhưng có lẽ lộ trình kế hoạch chiều nay có thay đổi, thật rất xin lỗi. Có một số việc chúng tôi cần phải giải quyết gấp. Đợi sau này có cơ hội chúng ta sẽ lại tâm sự tiếp.
Nói xong, nhóm người Phương Minh Viễn, còn có hai người Nicholas Laski, cùng đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Mấy người Vladimir và Zakharov ngơ ngác nhìn nhau, hiểu ra vấn đề nên cũng không đứng lên đi cùng họ. Mặc dù Nicholas Laski không hề giới thiệu về thân phận của anh ta, nhưng từ sự việc vừa rồi giữa Nicholas Laski và trung tá Vyacheslav cũng có thể đoán biết được vài phần. Người Nga trung tuổi này chắc chắn có thân phận không thấp, nếu không đã không dám lớn tiếng với Efim như vậy. Mà có thể nói được Efim, có nghĩa là cũng có thể nói được hai người họ.
- Phó chủ tịch Nicholas Laski?
Vladimir lẩm bẩm trong miệng, cái tên này, khi vềanh ta phải tra xem rốt cuộc là người như thế nào. Mà lúc đó, Nicholas Laski như không phải lần đầu gặp Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu. Đương nhiên, anh ta cũng không quên người đi theo phía sau Nicholas Laski, người mà từ khi đi vào không hề nói một lời nào.
Zakharov vẫn cụt hứng ngồi ở đó, ngày hôm nay có thể nói là chẳng làm nên trò trống gì. Không những không thể tiếp cận Asohon Kagetsu, ngược lại còn phá hủy hoàn toàn chuyện thông gia giữa gia đình anh ta với gia đình Maxime. Efim nói ra những lời đáng giận như vậy trước mặt bao nhiêu người, nếu gia đình anh ta còn muốn tiếp tục chuyện cưới hỏi với y, như vậy cha của anh ta còn mặt mũi nào ngồi trên chiếc ghế Phó chủ tịch thành phố Mátxcơva?
Ba cô gái Lyudmila, Dianna và Irina ngồi cạnh anh ta đang đứng trước cửa sổ, nhìn lên đường, bóng mấy người Phương Minh Viễn đã đi xa, mỗi người một tâm trạng.
Có điều là tất cả chuyện này đều chẳng còn có quan hệ gì với Phương Minh Viễn. Bọ họ nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Maxime, băng qua đường dành riêng cho người đi bộ, đến chỗ đội xe sớm đã chờ ở đầu phố. Hai người Nicholas Laski, Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu và Lâm Dung đang cùng ngồi trên xe chống đạn có rèm che. Cửa xe đóng kín, đoàn xe nhanh chóng chạy về phía ngoại thành.
- Nicholas Laski, bây giờ anh có thể giới thiệu với chúng tôi một chút về vị ngồi bên cạnh anh này rốt cuộc là ai không?
Phương Minh Viễn nói rất nghiêm túc.
/1605
|