Rất vui được biết cậu, nhà kinh doanh trẻ đến từ Hoa Hạ. Tôi là Trợ lý của Tổng thống, Sverdlov Ula Georgi Levski.
Người bí ẩn hạ mũ, để lộ ra một khuôn mặt dày dạn phong sương, chìa tay ra cười nói.
Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi. Tuy lúc nãy Nicholas Laski có nói thân phận của người này rất quan trọng, nhưng mà, ông ta vừa nói gì? Trợ lý của Tổng thống? Trợ lý của Tổng thống Nga Yeltsin? Thân phận này quả là quan trọng thật. Tuy nhiên, Trợ lý của Tổng thống Nga Yeltsin tìm hắn làm gì?
Song dù có giật mình hoảng hốt thì Phương Minh Viễn vẫn tươi cười nắm tay Levski nói:
- Nicholas Laski, anh đúng là đã tặng tôi một niềm vui bất ngờ. Ngài Levski, rất vinh hạnh được biết ngài.
- Ha ha. Chúng tôi đã sớm nghe danh tiếng của cậu Phương, khi còn nhỏ đã bắt đầu lập ra siêu thị Carrefour, còn được tập đoàn Wal-Mart của Mỹ xem trọng, cùng các vị ký kết hợp đồng hợp tác. Hơn nữa cậu Phương còn kinh doanh kỳ hạn giao hàng dầu mỏ. Trong thời gian Iraq xâm lược Kuwait, cậu Phương đã có thể nói là thu được rất nhiều lợi nhuận trên thị trường dầu thô thế giới, còn cùng với Kuwait và các thành viên trong hoàng tộc của Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất kết tình hữu nghị.
Levski vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Phương Minh Viễn.
- Trước khi Liên Xô giải thể một năm, cậu Phương lại tiến vào thị trường nước tôi với quy mô lớn, từ khoản tiền lớn vay từ ngân hàng, thu mua một số lượng lớn các mỏ xí nghiệp ở nước tôi, sau đó do tỉ giá hối đoái của đồng tiền nước chúng tôi bị giảm trên diện rộng nên thu hoạch vô cùng hậu hĩnh.
Phương Minh Viễn thầm kinh hãi, tuy hắn cũng hiểu được rằng trên thế giới này, sức mạnh của cá nhân chung quy là khó có thể so sánh được với chính phủ, nhất là mấy nước lớn trên thế giới như thế này, chỉ cần bọn họ muốn điều tra thì chuyện muống giấu diếm còn khó hơn lên trời. Nhưng Levski đang ngồi trước mặt hắn đây, nói ra toàn những chuyện tâm đắc trong đời hắn, vậy làm sao trong lòng hắn không thể không xúc động được chứ? Hơn nữa, người Nga này mới lần đầu gặp mặt mà đã nhắc tới những chuyện đó, vậy là có ý gì?
Levski vừa nói vừa thầm kinh ngạc nhìn sắc mặt không có chút thay đổi của Phương Minh Viễn. Người trẻ tuổi như vậy thật sự là rất hiếm có, khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thể đạt được những thành tích làm người khác phải ngưỡng mộ.
- Ngài Levski, xem ra các vị điều tra rất tỉ mỉ về tôi. Tuy nhiên tôi vẫn không rõ, ngài nhắc đến những chuyện này rốt cuộc là để nói điều gì vậy?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
- Nếu ngài Levski muốn thông qua những chuyện này để nói với tôi rằng hết thảy mọi tư liệu về tôi các ngài đều nắm biết rất rõ ràng, vậy thì ngài đã thành công rồi. Chỉ có điều, ngài cảm thấy việc này có ích lợi gì không?
Levski bị Phương Minh Viễn hỏi vặn lại, thoáng nghẹn họng. Đúng vậy, việc này có ích lợi gì? Dù cho tuyên dương ra thì cũng sẽ chỉ là để mọi người trên cả thế giới biết rằng hóa ra còn có một vị thiếu niên trẻ tuổi giàu có như vậy tồn tại, từ đó tạo dựng một thước đo tiêu chuẩn mới, dường như cũng không có tác dụng gì mới.
Có lẽ sẽ tạo thêm chút vững chắc cho địa vị của nhà họ Phương ở Hoa Hạ? Nghe nói cán bộ và nhân dân Hoa Hạ không ai có thể giàu bằng họ. Thế nhưng đối với chính phủ Nga mà nói, như thế này thì có chỗ tốt gì chứ? Chẳng qua là làm mất lòng một người, trong buôn bán, người có tư chất tự nhiên mạnh mẽ trên thế gian này rất ít. Levski sống đã mấy chục năm nhưng người giống như Phương Minh Viễn, tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh dùng tài năng để giành được nhiều của cải như vậy không phải không có, song phần lớn đều là do di sản thừa kế mà có, còn giống như Phương Minh Viễn dựa vào bản lĩnh và đôi mắt tinh tường, quan sát sự giao tranh trên thị trường quốc tế mà có được, thì thật sự là rất hiếm có.
Nếu nói Phương Minh Viễn ở Nga kiếm tiền không chính đáng thì có lẽ chính bản thân người Nga cũng không ai nói được gì. Chính tiền mặt của nước mình bị giảm giá trị, tạo nên tổn thất kinh tế, không lẽ còn muốn hắn bồi thường? Lúc trước hắn thu mua khu mỏ xí nghiệp của Nga, tất cả đều trả bằng đồng Rúp, vừa không có ý ép giá, cũng không có ý làm trung gian phá rối, so với những con quỷ hút máu của các quốc gia phát triển đến từ phương Tây kia, thật là văn minh đến nỗi không thể văn minh hơn được. Dù sao cũng không trừng mắt nói dối, nói rằng người ta thao túng chính phủ Nga quyết định giảm giá trị của đồng tiền chứ? Nếu nói như vậy thì những đồng tiền hợp pháp kiếm được từ Nga đều đã nhận được sự khó chịu của chính phủ Nga rồi, như vậy tất sẽ dẫn đến sự bất mãn và khủng hoảng của các nhà đầu tư nước ngoài. Việc này đối với nhu cầu cấp bách đầu nhập đầu tư bên ngoài mà nói, hiển nhiên không phải là một chuyện tốt.
- Cậu Phương nói đùa rồi, tôi không phải có ý này, chỉ là xuất phát từ sự tò mò, muốn nhìn một chút người thiếu niên có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy cuối cùng là người như thế nào?
Levski cười ha ha nói, chỉ có điều ánh mắt của ông ta lại không có chút ý vui cười nào. Vốn ông ta muốn mượn chuyện này để uy hiếp một chút khí thế của Phương Minh Viễn, để hắn hiểu được rằng nơi này là nước Nga, không phải là Hoa Hạ, từng cử chỉ, từng hành động của hắn đều nằm dưới sự khống chế của chính phủ Nga. Phương Minh Viễn trực tiếp hỏi lại, cũng là đâm thẳng vào, mở chiếc cửa sổ giấy đó – Tôi biết các vị đều biết, thế nhưng vậy thì có thể làm gì? Phương Minh Viễn tự nhận rằng hắn không có nhược điểm gì bị chính phủ Nga nắm trong tay, nên hiển nhiên sẽ không có gì phải sợ hãi.
Levski tuy mặt đang cười nhưng trong lòng lại có chút chua xót. Lần này ông ta thông qua Nicholas Laski để đến gặp Phương Minh Viễn là vì có nhiệm vụ quan trọng, nếu thật sự gây chuyện với Phương Minh Viễn, vậy thì ông ta không biết đến nơi nào để khóc.
Nước Nga lúc này không chỉ có nền kinh tế lâm vào hoàn cảnh khó khăn, trình độ kinh tế còn không ngừng xuống dốc. Về chính trị, đàm phán hòa bình giữa Tổng Thống và Nghị viện Nga càng đấu càng khó phân thắng bại, tuy rằng trước mắt thì Tổng Thống vẫn đang chiếm ưu thế. Nhưng ở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân Nga lần thứ tám, Tổng Thống lại lần nữa giao chiến với Nghị viện. Trải qua một trận chiến ác liệt, Đại hội phủ quyết Tổng Thống sửa đổi hiến pháp yêu cầu hoàn chỉnh tiến hành toàn dân cùng quyết định, thu hồi quyền lực đặc biệt mà Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần thứ năm giao cho Tổng Thống, một lần nữa xác định điều khoản hạn chế quyền lực của Tổng Thống trong hiến pháp. Đối mặt với thế tấn công và sự chỉ trích dữ dội, Tổng Thống đã từng hai lần giận dữ rời khỏi hội trường.
Mà trải qua nửa tháng thảo luận không liên tục, hội nghị lập hiến pháp Nga tiến hành cũng không được ủng hộ, chỉ thông qua một bản dự thảo hiến pháp mới. Dự thảo này tuy trên nguyên tắc là khẳng định chế độ lưỡng viện, nhưng dù sao cũng chỉ là “bán thành phẩm”, không khác hiến pháp cũ mà Tổng Thống vốn nghĩ mấy. Để hoàn toàn đánh đổ chính quyền đối địch, tự đưa bản thân chính thức trở thành Tổng Thống nắm quyền điều hành, Tổng Thống cần có tài chính, cần đồng minh mới.
Levski chính là người đứng phía sau vì Tổng Thống mà gom góp, tập trung tài chính.
Sở dĩ tìm tới Phương Minh Viễn, cũng là bởi vì bọn họ suy nghĩ đi suy nghĩ lại, những nhà đầu tư của các quốc gia phát triển Phương Tây so với nhóm đầu sỏ kinh tế trong nước này, thiếu niên Hoa Hạ nhỏ tuổi này có khả năng đưa ra yêu cầu về chính trị ít nhất.
Theo như họ thấy, bối cảnh của Phương Minh Viễn tương đối đơn giản, chí ít hắn cũng không phải người đại diện tư sản thuộc sở hữu của Nhà nước Hoa Hạ, đây là một điều kiện vô cùng tốt, là tốt nhất. Tổng Thống không sợ tổn thất kinh tế trong chốc lát, nhưng loại yêu cầu chính trị bổ sung thêm này, bình thường để xử lý được thì rất phiền phức, với lại sau này còn có thể là tai họa ngầm. Hơn nữa Hoa Hạ mấy năm gần đây vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của nền kinh tế trong nước, tính mở rộng đối ngoại không mạnh. Ha ha, nói khó nghe một chút là ngay cả tài sản của chính mình còn không trông nom cẩn thận thì lại càng không có khả năng cân nhắc, xem xét đến nhà của người khác. Đó cũng là lí do làm họ càng yên tâm hơn.
Hơn nữa, so với tài chính của các quốc gia phát triển phương Tây này, dễ nhận thấy Phương Minh Viễn là một lực lượng mới xuất hiện, nguồn lực mới nghĩa là tràn đầy sinh lực, đồng thời cũng có nghĩa chưa thành thục, như thế có nghĩa là khẳ năng bên mình chiếm được lợi ích lớn hơn càng nhiều. Mà không như đối mặt với những người đại diện tư sản giống cáo già phổ biến ở các nước phát triển phương Tây, phí lời cũng chỉ có thể trả giá và thu được kết quả không tương xứng. Mặc dù trước khi đến cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm đối phương giận dữ, nhưng có thể giảm đi một chút, âu cũng là điều nên làm.
- Ngài Levski, ngài tìm tôi chắc không phải chỉ để nhìn mặt thôi chứ? Có chuyện gì, ngài đừng ngại, cứ nói thẳng ra đi.
Phương Minh Viễn cười cười nói.
- Thời gian của ngài rất quý giá, thời gian của tôi cũng không chỉ có giá một Rúp. Nếu nói được thì nói, còn nói không được thì ngài Levski vẫn có thể tìm người khác, không cần lãng phí thời gian ở đây với tôi đâu.
- Được. Cậu Phương quả nhiên là người thẳng thắn.
Levski khen ngợi. Chỉ có điều, lời khen này của ông ta làm những người đang ngồi không dám tin là sự thật.
- Lần này tôi đến là muốn “mượn” tiền cậu Phương…
Levski nói rất khéo léo, nhưng Phương Minh Viễn vẫn nhanh chóng hiểu được, ý của ông ta nói thẳng ra chính là muốn đòi đóng góp chính trị.
Đóng góp chính trị, nói trắng ra chính là chỉ tổ chức đảng chính trị hoặc người được đề cử được đoàn thể và công dân nước đó chấp nhận chọn sẽ góp tiền tặng chính trị. Trong các quốc gia trên thế giới, có thể nói đóng góp chính trị là hiện tượng dân chủ chính trị rất bình thường. Bởi vì không giống các quốc gia một đảng như Hoa Hạ, Triều Tiên và Liên Xô cũ, hễ là quốc gia đa đảng, tiến hành tranh cử định kỳ cùng với chính đảng và hoạt động chính trị hằng ngày của người được đề cử đều cần rất nhiều tiền, chỉ dựa vào tài sản của bản thân người được đề cử hoặc chính đảng là điều rất khó, quốc gia lại càng không thể chu cấp, cho nên nhất thiết phải thông qua các cách thức, đi thu thập từ đủ loại hình thái xã hội.
Thế nhưng, đóng góp chính trị cũng có thực lực kinh tế cá nhân hoặc tập đoàn dùng tiền gây ảnh hưởng đến hoạt động chính trị, bởi vậy dẫn đến việc “đồng tiền quyền lực chính trị” nhằm lên án thái độ đối nhân xử thế. Trong mỗi quốc gia trên thế giới, vì các vụ bê bối đóng góp chính trị có nguy cơ làm ảnh hưởng đến tín nhiệm chính trị, thậm chí còn làm nhân vật chính trị không thể không xuống đài, đã có rất nhiều người như vậy. Phương Minh Viễn có ấn tượng với Thủ tướng Kohl trước của Đức, Thủ tướng Brown của Anh quốc và chính phủ Bush của nước Mỹ, họ đều từng phải đối mặt với những sự kiện tương tự.
Phương Minh Viễn chợt nhớ ra, dường như ngay năm nay, vị Tổng Thống Nga này vì để xóa sạch những vật trở ngại trên con đường chính trị của ông ta, thậm chí ông ta không ngại phải đổ máu, phải dùng vũ lực, cứ như vậy, mạo hiểm ngang nhiên dùng danh dự chính trị của mình chỉ huy cả quân đội pháo binh “Nhà Trắng” – Tòa nhà Quốc hội Nga, từ đó hoàn toàn giải quyết được tranh chấp giữa Tổng Thống và Nghị viện.
Người bí ẩn hạ mũ, để lộ ra một khuôn mặt dày dạn phong sương, chìa tay ra cười nói.
Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi. Tuy lúc nãy Nicholas Laski có nói thân phận của người này rất quan trọng, nhưng mà, ông ta vừa nói gì? Trợ lý của Tổng thống? Trợ lý của Tổng thống Nga Yeltsin? Thân phận này quả là quan trọng thật. Tuy nhiên, Trợ lý của Tổng thống Nga Yeltsin tìm hắn làm gì?
Song dù có giật mình hoảng hốt thì Phương Minh Viễn vẫn tươi cười nắm tay Levski nói:
- Nicholas Laski, anh đúng là đã tặng tôi một niềm vui bất ngờ. Ngài Levski, rất vinh hạnh được biết ngài.
- Ha ha. Chúng tôi đã sớm nghe danh tiếng của cậu Phương, khi còn nhỏ đã bắt đầu lập ra siêu thị Carrefour, còn được tập đoàn Wal-Mart của Mỹ xem trọng, cùng các vị ký kết hợp đồng hợp tác. Hơn nữa cậu Phương còn kinh doanh kỳ hạn giao hàng dầu mỏ. Trong thời gian Iraq xâm lược Kuwait, cậu Phương đã có thể nói là thu được rất nhiều lợi nhuận trên thị trường dầu thô thế giới, còn cùng với Kuwait và các thành viên trong hoàng tộc của Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất kết tình hữu nghị.
Levski vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Phương Minh Viễn.
- Trước khi Liên Xô giải thể một năm, cậu Phương lại tiến vào thị trường nước tôi với quy mô lớn, từ khoản tiền lớn vay từ ngân hàng, thu mua một số lượng lớn các mỏ xí nghiệp ở nước tôi, sau đó do tỉ giá hối đoái của đồng tiền nước chúng tôi bị giảm trên diện rộng nên thu hoạch vô cùng hậu hĩnh.
Phương Minh Viễn thầm kinh hãi, tuy hắn cũng hiểu được rằng trên thế giới này, sức mạnh của cá nhân chung quy là khó có thể so sánh được với chính phủ, nhất là mấy nước lớn trên thế giới như thế này, chỉ cần bọn họ muốn điều tra thì chuyện muống giấu diếm còn khó hơn lên trời. Nhưng Levski đang ngồi trước mặt hắn đây, nói ra toàn những chuyện tâm đắc trong đời hắn, vậy làm sao trong lòng hắn không thể không xúc động được chứ? Hơn nữa, người Nga này mới lần đầu gặp mặt mà đã nhắc tới những chuyện đó, vậy là có ý gì?
Levski vừa nói vừa thầm kinh ngạc nhìn sắc mặt không có chút thay đổi của Phương Minh Viễn. Người trẻ tuổi như vậy thật sự là rất hiếm có, khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thể đạt được những thành tích làm người khác phải ngưỡng mộ.
- Ngài Levski, xem ra các vị điều tra rất tỉ mỉ về tôi. Tuy nhiên tôi vẫn không rõ, ngài nhắc đến những chuyện này rốt cuộc là để nói điều gì vậy?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
- Nếu ngài Levski muốn thông qua những chuyện này để nói với tôi rằng hết thảy mọi tư liệu về tôi các ngài đều nắm biết rất rõ ràng, vậy thì ngài đã thành công rồi. Chỉ có điều, ngài cảm thấy việc này có ích lợi gì không?
Levski bị Phương Minh Viễn hỏi vặn lại, thoáng nghẹn họng. Đúng vậy, việc này có ích lợi gì? Dù cho tuyên dương ra thì cũng sẽ chỉ là để mọi người trên cả thế giới biết rằng hóa ra còn có một vị thiếu niên trẻ tuổi giàu có như vậy tồn tại, từ đó tạo dựng một thước đo tiêu chuẩn mới, dường như cũng không có tác dụng gì mới.
Có lẽ sẽ tạo thêm chút vững chắc cho địa vị của nhà họ Phương ở Hoa Hạ? Nghe nói cán bộ và nhân dân Hoa Hạ không ai có thể giàu bằng họ. Thế nhưng đối với chính phủ Nga mà nói, như thế này thì có chỗ tốt gì chứ? Chẳng qua là làm mất lòng một người, trong buôn bán, người có tư chất tự nhiên mạnh mẽ trên thế gian này rất ít. Levski sống đã mấy chục năm nhưng người giống như Phương Minh Viễn, tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh dùng tài năng để giành được nhiều của cải như vậy không phải không có, song phần lớn đều là do di sản thừa kế mà có, còn giống như Phương Minh Viễn dựa vào bản lĩnh và đôi mắt tinh tường, quan sát sự giao tranh trên thị trường quốc tế mà có được, thì thật sự là rất hiếm có.
Nếu nói Phương Minh Viễn ở Nga kiếm tiền không chính đáng thì có lẽ chính bản thân người Nga cũng không ai nói được gì. Chính tiền mặt của nước mình bị giảm giá trị, tạo nên tổn thất kinh tế, không lẽ còn muốn hắn bồi thường? Lúc trước hắn thu mua khu mỏ xí nghiệp của Nga, tất cả đều trả bằng đồng Rúp, vừa không có ý ép giá, cũng không có ý làm trung gian phá rối, so với những con quỷ hút máu của các quốc gia phát triển đến từ phương Tây kia, thật là văn minh đến nỗi không thể văn minh hơn được. Dù sao cũng không trừng mắt nói dối, nói rằng người ta thao túng chính phủ Nga quyết định giảm giá trị của đồng tiền chứ? Nếu nói như vậy thì những đồng tiền hợp pháp kiếm được từ Nga đều đã nhận được sự khó chịu của chính phủ Nga rồi, như vậy tất sẽ dẫn đến sự bất mãn và khủng hoảng của các nhà đầu tư nước ngoài. Việc này đối với nhu cầu cấp bách đầu nhập đầu tư bên ngoài mà nói, hiển nhiên không phải là một chuyện tốt.
- Cậu Phương nói đùa rồi, tôi không phải có ý này, chỉ là xuất phát từ sự tò mò, muốn nhìn một chút người thiếu niên có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy cuối cùng là người như thế nào?
Levski cười ha ha nói, chỉ có điều ánh mắt của ông ta lại không có chút ý vui cười nào. Vốn ông ta muốn mượn chuyện này để uy hiếp một chút khí thế của Phương Minh Viễn, để hắn hiểu được rằng nơi này là nước Nga, không phải là Hoa Hạ, từng cử chỉ, từng hành động của hắn đều nằm dưới sự khống chế của chính phủ Nga. Phương Minh Viễn trực tiếp hỏi lại, cũng là đâm thẳng vào, mở chiếc cửa sổ giấy đó – Tôi biết các vị đều biết, thế nhưng vậy thì có thể làm gì? Phương Minh Viễn tự nhận rằng hắn không có nhược điểm gì bị chính phủ Nga nắm trong tay, nên hiển nhiên sẽ không có gì phải sợ hãi.
Levski tuy mặt đang cười nhưng trong lòng lại có chút chua xót. Lần này ông ta thông qua Nicholas Laski để đến gặp Phương Minh Viễn là vì có nhiệm vụ quan trọng, nếu thật sự gây chuyện với Phương Minh Viễn, vậy thì ông ta không biết đến nơi nào để khóc.
Nước Nga lúc này không chỉ có nền kinh tế lâm vào hoàn cảnh khó khăn, trình độ kinh tế còn không ngừng xuống dốc. Về chính trị, đàm phán hòa bình giữa Tổng Thống và Nghị viện Nga càng đấu càng khó phân thắng bại, tuy rằng trước mắt thì Tổng Thống vẫn đang chiếm ưu thế. Nhưng ở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân Nga lần thứ tám, Tổng Thống lại lần nữa giao chiến với Nghị viện. Trải qua một trận chiến ác liệt, Đại hội phủ quyết Tổng Thống sửa đổi hiến pháp yêu cầu hoàn chỉnh tiến hành toàn dân cùng quyết định, thu hồi quyền lực đặc biệt mà Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần thứ năm giao cho Tổng Thống, một lần nữa xác định điều khoản hạn chế quyền lực của Tổng Thống trong hiến pháp. Đối mặt với thế tấn công và sự chỉ trích dữ dội, Tổng Thống đã từng hai lần giận dữ rời khỏi hội trường.
Mà trải qua nửa tháng thảo luận không liên tục, hội nghị lập hiến pháp Nga tiến hành cũng không được ủng hộ, chỉ thông qua một bản dự thảo hiến pháp mới. Dự thảo này tuy trên nguyên tắc là khẳng định chế độ lưỡng viện, nhưng dù sao cũng chỉ là “bán thành phẩm”, không khác hiến pháp cũ mà Tổng Thống vốn nghĩ mấy. Để hoàn toàn đánh đổ chính quyền đối địch, tự đưa bản thân chính thức trở thành Tổng Thống nắm quyền điều hành, Tổng Thống cần có tài chính, cần đồng minh mới.
Levski chính là người đứng phía sau vì Tổng Thống mà gom góp, tập trung tài chính.
Sở dĩ tìm tới Phương Minh Viễn, cũng là bởi vì bọn họ suy nghĩ đi suy nghĩ lại, những nhà đầu tư của các quốc gia phát triển Phương Tây so với nhóm đầu sỏ kinh tế trong nước này, thiếu niên Hoa Hạ nhỏ tuổi này có khả năng đưa ra yêu cầu về chính trị ít nhất.
Theo như họ thấy, bối cảnh của Phương Minh Viễn tương đối đơn giản, chí ít hắn cũng không phải người đại diện tư sản thuộc sở hữu của Nhà nước Hoa Hạ, đây là một điều kiện vô cùng tốt, là tốt nhất. Tổng Thống không sợ tổn thất kinh tế trong chốc lát, nhưng loại yêu cầu chính trị bổ sung thêm này, bình thường để xử lý được thì rất phiền phức, với lại sau này còn có thể là tai họa ngầm. Hơn nữa Hoa Hạ mấy năm gần đây vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của nền kinh tế trong nước, tính mở rộng đối ngoại không mạnh. Ha ha, nói khó nghe một chút là ngay cả tài sản của chính mình còn không trông nom cẩn thận thì lại càng không có khả năng cân nhắc, xem xét đến nhà của người khác. Đó cũng là lí do làm họ càng yên tâm hơn.
Hơn nữa, so với tài chính của các quốc gia phát triển phương Tây này, dễ nhận thấy Phương Minh Viễn là một lực lượng mới xuất hiện, nguồn lực mới nghĩa là tràn đầy sinh lực, đồng thời cũng có nghĩa chưa thành thục, như thế có nghĩa là khẳ năng bên mình chiếm được lợi ích lớn hơn càng nhiều. Mà không như đối mặt với những người đại diện tư sản giống cáo già phổ biến ở các nước phát triển phương Tây, phí lời cũng chỉ có thể trả giá và thu được kết quả không tương xứng. Mặc dù trước khi đến cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm đối phương giận dữ, nhưng có thể giảm đi một chút, âu cũng là điều nên làm.
- Ngài Levski, ngài tìm tôi chắc không phải chỉ để nhìn mặt thôi chứ? Có chuyện gì, ngài đừng ngại, cứ nói thẳng ra đi.
Phương Minh Viễn cười cười nói.
- Thời gian của ngài rất quý giá, thời gian của tôi cũng không chỉ có giá một Rúp. Nếu nói được thì nói, còn nói không được thì ngài Levski vẫn có thể tìm người khác, không cần lãng phí thời gian ở đây với tôi đâu.
- Được. Cậu Phương quả nhiên là người thẳng thắn.
Levski khen ngợi. Chỉ có điều, lời khen này của ông ta làm những người đang ngồi không dám tin là sự thật.
- Lần này tôi đến là muốn “mượn” tiền cậu Phương…
Levski nói rất khéo léo, nhưng Phương Minh Viễn vẫn nhanh chóng hiểu được, ý của ông ta nói thẳng ra chính là muốn đòi đóng góp chính trị.
Đóng góp chính trị, nói trắng ra chính là chỉ tổ chức đảng chính trị hoặc người được đề cử được đoàn thể và công dân nước đó chấp nhận chọn sẽ góp tiền tặng chính trị. Trong các quốc gia trên thế giới, có thể nói đóng góp chính trị là hiện tượng dân chủ chính trị rất bình thường. Bởi vì không giống các quốc gia một đảng như Hoa Hạ, Triều Tiên và Liên Xô cũ, hễ là quốc gia đa đảng, tiến hành tranh cử định kỳ cùng với chính đảng và hoạt động chính trị hằng ngày của người được đề cử đều cần rất nhiều tiền, chỉ dựa vào tài sản của bản thân người được đề cử hoặc chính đảng là điều rất khó, quốc gia lại càng không thể chu cấp, cho nên nhất thiết phải thông qua các cách thức, đi thu thập từ đủ loại hình thái xã hội.
Thế nhưng, đóng góp chính trị cũng có thực lực kinh tế cá nhân hoặc tập đoàn dùng tiền gây ảnh hưởng đến hoạt động chính trị, bởi vậy dẫn đến việc “đồng tiền quyền lực chính trị” nhằm lên án thái độ đối nhân xử thế. Trong mỗi quốc gia trên thế giới, vì các vụ bê bối đóng góp chính trị có nguy cơ làm ảnh hưởng đến tín nhiệm chính trị, thậm chí còn làm nhân vật chính trị không thể không xuống đài, đã có rất nhiều người như vậy. Phương Minh Viễn có ấn tượng với Thủ tướng Kohl trước của Đức, Thủ tướng Brown của Anh quốc và chính phủ Bush của nước Mỹ, họ đều từng phải đối mặt với những sự kiện tương tự.
Phương Minh Viễn chợt nhớ ra, dường như ngay năm nay, vị Tổng Thống Nga này vì để xóa sạch những vật trở ngại trên con đường chính trị của ông ta, thậm chí ông ta không ngại phải đổ máu, phải dùng vũ lực, cứ như vậy, mạo hiểm ngang nhiên dùng danh dự chính trị của mình chỉ huy cả quân đội pháo binh “Nhà Trắng” – Tòa nhà Quốc hội Nga, từ đó hoàn toàn giải quyết được tranh chấp giữa Tổng Thống và Nghị viện.
/1605
|