Huyện Võ Diệp về đêm không có hoạt động gì, lại thêm việc trị an hỗn loạn, nên tiết trời chỉ tối một chút, người đi trên đường đã vãn.
Chu Đức Long ngồi Cherokee, đi cùng là Phó Minh Nguyệt với vẻ mặt pha chút khó chịu tiến về phía nhà khách huyện. Gã phải tốn không ít nước bọt mới thuyết phục được Phó Minh Nguyệt để gã đáp ứng yêu cầu của siêu thị Carrefour, tiêu hủy toàn bộ số gạo cũ gạo lép kia, công ty Nguyệt Long Lương Dầu bồi thường toàn bộ chi phí, còn tiếp tục cung cấp gạo, bồi thường thêm 10 vạn phí tổn thất cho siêu thị Carrefour, có như thế sự việc này mới kết thúc được.
-Đức Long, anh nghĩ thế lực của siêu thị Carrefour kia thật sự lớn được đến vậy sao?
Phó Minh Nguyệt vẫn có chút hoài nghi chưa dứt
Tại các huyện thị trên toàn quốc đều có đại lý, phải có thực lực lớn mới làm được điều ấy.
Hoa Hạ thực sự có doanh nghiệp tư nhân tầm cỡ vậy sao?
Sao nghe có chút hoang đường quá?
-Nếu anh không tin, khi nào về đến Tần Kinh anh cứ điều tra. Nếu nhưtôi lừa anh, mọi tổn thất lần này anh cứ trừ thẳng vào lương của tôi, vậy đã thoải mái chưa
Chu Đức Long bất mãn nói
Nếu cha của Phó Minh Nguyệt không phải là Phó chủ tịch huyện, giám đốc sở nông nghiệp, công ty Nguyệt Long Lương Dầu muốn phát triển thuận lợi, không thể thiếu lực lượng của nhà họ Phó, thì gã đã không thèm lãng phí nước bọt với cái tên đầu óc như heo này.
-Vậy sao được, tôi tin anh, Đức Long
Phó Minh Nguyệt vội cười xòa. Chẳng cần nhắc đến người cô ở sở giao thông tỉnh, chỉ cần nói đến tầm nhìn, Phó Minh Nguyệt đã biết mình không phải đối thủ của gã. Lần này cũng tại bản thân quá tham lam nên mới khiến sự việc ầm ĩ lên như thế này.
Đúng lúc này, có tiếng còi cảnh sát vọng trên đường, tiếp đó có 4 chiếc xe cảnh sát từ ngã tư đường rẽ vào, cùng tiến về phía trước như những con ngựa hoang.
-Lại làm sao nữa? Có chuyện gì nữa rồi?
Phó Minh Nguyệt rất thích thú với những sự việc ầm ĩ, liền khoác vai Nhị Lăng Tử nói
-Đi lên xem có chuyện gì.
-Minh Nguyệt,bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng đi xem chuyện tầm phào
Chu Đức Long nổi giận nói
-Kệ anh ta đi, đến phòng chờ huyện xem xem
Phó Minh Nguyệt bá cổ Lăng Tử lôi đi, không nói thêm câu gì nữa.
Khi bọn họ đến nhà khách huyện, 4 chiếc xe cảnh sát đang đậu lộn xộn ở cửa ngoài phòng chờ, mắt của Phó Minh Nguyệt lập tức lóe sáng.
Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt xuống xe, mấy viên cảnh sát nhận ra hai người vội chạy lại hỏi thăm.
-Ở đây làm sao vậy? Nhà khách huyện xảy ra chuyện gì rồi?
4 chiếc xe cảnh sát,là toàn bộ số xe cơ động của cục cảnh sát huyện Võ Diệp vội vã đến đây như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi.
-Chu thiếu gia, Phó thiếu gia, vừa rồi phục vụ ở quầy trước gọi điện báo, nói Tôn Đoan Trí Tôn thiếu gia bị mấy người ngoại địa bắt rồi, thuộc hạ của cậu ấy cũng bị bọn chúng đánh, nên chúng tôi đến đây giải cứu họ.
Một viên cảnh sát nhanh nhảu nói
-Bây giờ bên trongrất hỗn loạn, hai vị tốt nhất nên đợi ở đây xem tình hình rồi hãy vào.
Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau,không khỏi tặc lưỡi. Ở cái đất Võ Diệp này, dám bắt con trai của chủ tịch huyện, lại còn đánh người của cậu ta thì quả là chuyện lớn, phải có gan tày trời mới dám làm.
-Là người xã nào? To gan thật đấy
Phó Nguyệt Minh tặc lưỡi tán thưởng
-Nghe nói đến từ tỉnh Tần Tây, là người lão Tần..
Viên cảnh sát chưa nói dứt câu lền bị Chu Đức Long túm lấy cổ áo
-Ngươi nhắc lại xem, là người ở đâu?
-Tỉnh Tần Tây mà
Viên cảnh sát run rẩy đáp, hoàn toàn không rõ mình đã đắc tội gì với Chu Đức Long, để gã có phản ứng tức giận như vậy.
-Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt không hẹn mà cùng lúc thở dài, Chu Đức Long lập tức nhớ lại, nhóm người gã gặp lúc từ thôn Tam Đài trở về, còn có cả cô gái xinh đẹp kia,không lẽ là người do siêu thị Carrefour phái đến? Nếu quả thật như vậy, lần này Tôn Đoan Trí gặp rắc rối to rồi.
Mấy tên thủ hạ của Tôn Thụy Trí, nói về tài đánh nhau vẫn kém Nhị Lăng tử một bậc. Bọn Nhị Lăng tử thanh thiên bạch nhật cũng khôngđánh lại đối phương, đừng nói đến mấy tên đó.
- Tên Tôn Thụy Trí ngu ngốc này, nhất định nhìn thấy gái xinh nên hoa mắt rồi
Chu Đức Long rủa thầm.
Tôn Thụy Trí nổi tiếng là độc ác trong huyện, chỉ cần cô nào lọt vào mắt của gã, gã sẽ dùng trăm phương ngàn kế để có được cô gái đó, bất kể có làm gia đình người ta tan nát,gã cũng chẳng màng.
-Bây giờ phải làm thế nào?
Phó Minh Nguyệt khẽ hỏi
-Chúng ta ở đây đợi kết quả của cấp trên hay là vào trong nói đôi câu hòa hảo?
Nhóm người đắc tội với Tôn Thụy Trí thì đừng mong có thể lành lặn bước ra khỏi huyện Võ Diệp, nếu như chúng ta có thể hòa giải đôi bên, có lẽ lần này phí bồi thường sẽ được giảm chút ít chăng?
-Hòa giải cái cứt
Chu Đức Long hậm hực nói,lần này Tôn Thụy Trí gây ra họa lớn như vậy, làm kinh động đến bao nhiêu cảnh sát, mọi người trong nhà khách huyện đều biết chuyện, nếu như không dạy cho bọn người tỉnh Tần Tây một trận, thì không phải là một tên vừa háo sắc hám danh, vừa ưa sĩ diện như Tôn Thụy Trí rồi. Bây giờ hắn đang hừng hực căm thù,dù có là họ hàng lúc này cũng nên tránh,chỉ vì mấy tên lạ mặt dưới xã mà lật mặt với Tôn Thụy Trí, không đáng.
Tôn Thụy Trí nếu vì chuyện này mà đắc tội với siêu thị Carrefour, sau này nếu có báo thù chuốc họa,thì đó là do huyện trưởng Tôn đen đủi, điều này với họ Chu lại là một cơ hội tiến thân ngàn năm có một.
Haizz, nếu như nhóm người này xui xẻo, vậy thì tội nghiệp cô gái xinh đẹp kia rồi. Chu Đức Long có thể hình dung, Tôn Thụy Trí khi nổi giận, bất cứ chuyện gì gã cũng dám làm.
-Các ngươi nếu biết điều một chút, thì mau ngoan ngoãn buông súng, bó tay chịu trói, như vậy sau này đến lúc xét tội,còn có thể xem xét giảm nhẹ tội. Cảnh sát huyện Võ Diệp đã bao vây nơi này,các ngươi không thoát được đâu
Lúc này Tôn Thụy Trí liền lật mặt, từ vẻ rúm ró biết điều, thoắt một cái đã chuyển sang vẻ cao ngạo, đôi mắt dâm dê lại lướt khắp một lượt thân thể Lâm Dung.
Phương Minh Viễn đứng trước mặt hắn, cười tủm tìm,khi Tôn Thụy Trí còn đang suy tình xem làm sao khuất phục được Phương Minh Viễn, một cước đạp hắn ngã xuống đất, cười nhạt nói :
-Trói luôn tên này vào, bọn chúng đã cùng đến rồi, thì nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu hắn còn thốt ra những lời khó nghe, thì lấy giẻ lau ở wc nhét vào miệng hắn.
-Các ngươi không được phép làm thế, ba tao là chủ tịch huyện, các ngươi không được phép đối xử với tao như thế
Tôn Thụy Trí thất thần hét lên, gã không thể ngờ rằng sự có mặt của cảnh sát chỉ làm thái độ của nhóm người này thô bạo thêm.
-Cái gì mà không thể thế này, không thể thế khác
Vu Đắc Sinh không chút do dự lấy giẻ nhét vào miệng gã. Chỉ là con trai của một chủ tịch huyện mà cũng dám huênh hoang cỡ vậy. Chưa nói đến thân phận của Phương Minh Viễn, ngay đến Quách Thiên Minh cũng là tổ trưởng sở cảnh sát tỉnh Tần Tây, tương đương với chức chủ tịch huyện Võ Diệp. Xét về sức ảnh hưởng, thì đúng là một trên trời một dưới đất, lẽ nào lại sợ sự uy hiếp của con trai một chủ tịch huyện sao?
Khi vị lạ xộc vào miệng, Tôn Thụy Trí thấy ầng ậng miệng, nào là vị dầu mỡ, nào là vị hôi hôi, lại thêm chút nước mũi, cái mùi vị ấy thật sự không thể dùng ngôn từ để miêu tả. Tôn Thụy Trí chỉ nghĩ tới cái vật đã lau bồn cầu, lau qua khắp nơi của nhà khách huyện, không biết bao nhiêu người đã dùng qua cái nhà vệ sinh này, trong bụng lại sôi sung sục. Hơn nữa hiện tại tiến thoái lưỡng nan, tròng mắt của Tôn Thụy Trí sắp trợn đến mức chỉ còn nguyên lòng trắng rồi.
Lúc này, cảnh sát huyện Võ Diệp đã bao vây mọi lối đi hành lang của nhà khách huyện.
-Mọi người cẩn thận, vừa rồi thấy bên trong có người nhắc đến súng.
Viên phục vụ nơm nớp lo sợ, đứng bên cửa thang máy buột miệng
-Súng?
Sáu, bảy vị cảnh sát bên trên liền biến sắc mặt, vốn dĩ định ập vào tóm gọn lũ người bên trong, nay đột nhiên khựng cả lại.
-Nhưng người bên trong nghe rõ đây, chúng tôi là người của cục cảnh sát huyện, các người đã bị bao vây, đừng cố chống cự vô ích, hãy buông vũ khí, lập tức đầu hàng…
Viên cảnh sát vừa hét to vừa ra hiệu cho cấp dưới mau gọi điện cho ủy ban huyện, xảy ra chuyện như thế này chỉ đội hình cảnh sát nhỏ như thế này e là không giải quyết được vấn đề.
Theo tiếng kêu gọi đầu hang, cánh cửa phòng bị đẩy ra, một thanh niên chau mày bước ra ngoài.
Cảnh sát huyện Võ Diệp đều sứng người, không phải vì dáng vẻ anh dũng của vị này, cũng không phải vì trên tay ông ta đang cầm súng hay đại bác, mà đầu ông ta cũng đội mũ cảnh sát.
Vu Đắc Sinh chìa tay ra, giơ lên tấm thẻ cảnh sát, hành động này quả thật có chút mất mặt, nhưng gã thà như vậy còn hơn phải đầu hàng. Gã cũng biết cảnh sát của huyện này vì nóng vội mà nổ súng không phải là chuyện không thể, phải dẹp tan ý định này của bọn họ, ngộ nhỡ đám này quả thật nổ súng, vậy thì có phải xui xẻo tận mạng rồi không.
Vu Đắc Sinh chậm rãi bước tới trước mặt cảnh sát huyện Võ Diệp, lúc này mới hạ tay xuống hỏi
-Ai là sếp ở đây?
Đội trưởng cảnh sát hình sự hắng giọng nói :
-Tôi là đội trưởng cảnh sát hình sự huyện Võ Diệp, các người từ đâu đến? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dám bắt giam con trai chủ tịch huyện của chúng tôi…
Đều là dân lão làng, dĩ nhiên gã biết Võ Đắc Sinh đã dám giơ thẻ cảnh sát ra thì chắc hẳn phải là người trong ngành. Hoa Hạ những năm 94, không phải ai cũng dám đội mũ đặc chủng trước mặt cảnh sát.
-Không phải nói nhiều cái gì cần biết,các người ắt sẽ được biết. Cái gì không phải chuyện của các người, tốt nhất đừng xía vào. Đương nhiên, nếu các người chán sống rồi, thì cứ việc.
Vu Đắc Sinh ném hai tấm thẻ cảnh sát vào tay đội trưởng, không khách sáo nói :
-Đây là thẻ cảnh sát của tôi, đây là thẻ cảnh sát của cấp trên tôi, xem kĩ có phải người của ta không, cầm thẻ đi tìm lãnh đạo để cấp trên của các người đến giải quyết. Các người chưa đủ trình độ.
Chu Đức Long ngồi Cherokee, đi cùng là Phó Minh Nguyệt với vẻ mặt pha chút khó chịu tiến về phía nhà khách huyện. Gã phải tốn không ít nước bọt mới thuyết phục được Phó Minh Nguyệt để gã đáp ứng yêu cầu của siêu thị Carrefour, tiêu hủy toàn bộ số gạo cũ gạo lép kia, công ty Nguyệt Long Lương Dầu bồi thường toàn bộ chi phí, còn tiếp tục cung cấp gạo, bồi thường thêm 10 vạn phí tổn thất cho siêu thị Carrefour, có như thế sự việc này mới kết thúc được.
-Đức Long, anh nghĩ thế lực của siêu thị Carrefour kia thật sự lớn được đến vậy sao?
Phó Minh Nguyệt vẫn có chút hoài nghi chưa dứt
Tại các huyện thị trên toàn quốc đều có đại lý, phải có thực lực lớn mới làm được điều ấy.
Hoa Hạ thực sự có doanh nghiệp tư nhân tầm cỡ vậy sao?
Sao nghe có chút hoang đường quá?
-Nếu anh không tin, khi nào về đến Tần Kinh anh cứ điều tra. Nếu nhưtôi lừa anh, mọi tổn thất lần này anh cứ trừ thẳng vào lương của tôi, vậy đã thoải mái chưa
Chu Đức Long bất mãn nói
Nếu cha của Phó Minh Nguyệt không phải là Phó chủ tịch huyện, giám đốc sở nông nghiệp, công ty Nguyệt Long Lương Dầu muốn phát triển thuận lợi, không thể thiếu lực lượng của nhà họ Phó, thì gã đã không thèm lãng phí nước bọt với cái tên đầu óc như heo này.
-Vậy sao được, tôi tin anh, Đức Long
Phó Minh Nguyệt vội cười xòa. Chẳng cần nhắc đến người cô ở sở giao thông tỉnh, chỉ cần nói đến tầm nhìn, Phó Minh Nguyệt đã biết mình không phải đối thủ của gã. Lần này cũng tại bản thân quá tham lam nên mới khiến sự việc ầm ĩ lên như thế này.
Đúng lúc này, có tiếng còi cảnh sát vọng trên đường, tiếp đó có 4 chiếc xe cảnh sát từ ngã tư đường rẽ vào, cùng tiến về phía trước như những con ngựa hoang.
-Lại làm sao nữa? Có chuyện gì nữa rồi?
Phó Minh Nguyệt rất thích thú với những sự việc ầm ĩ, liền khoác vai Nhị Lăng Tử nói
-Đi lên xem có chuyện gì.
-Minh Nguyệt,bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng đi xem chuyện tầm phào
Chu Đức Long nổi giận nói
-Kệ anh ta đi, đến phòng chờ huyện xem xem
Phó Minh Nguyệt bá cổ Lăng Tử lôi đi, không nói thêm câu gì nữa.
Khi bọn họ đến nhà khách huyện, 4 chiếc xe cảnh sát đang đậu lộn xộn ở cửa ngoài phòng chờ, mắt của Phó Minh Nguyệt lập tức lóe sáng.
Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt xuống xe, mấy viên cảnh sát nhận ra hai người vội chạy lại hỏi thăm.
-Ở đây làm sao vậy? Nhà khách huyện xảy ra chuyện gì rồi?
4 chiếc xe cảnh sát,là toàn bộ số xe cơ động của cục cảnh sát huyện Võ Diệp vội vã đến đây như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi.
-Chu thiếu gia, Phó thiếu gia, vừa rồi phục vụ ở quầy trước gọi điện báo, nói Tôn Đoan Trí Tôn thiếu gia bị mấy người ngoại địa bắt rồi, thuộc hạ của cậu ấy cũng bị bọn chúng đánh, nên chúng tôi đến đây giải cứu họ.
Một viên cảnh sát nhanh nhảu nói
-Bây giờ bên trongrất hỗn loạn, hai vị tốt nhất nên đợi ở đây xem tình hình rồi hãy vào.
Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau,không khỏi tặc lưỡi. Ở cái đất Võ Diệp này, dám bắt con trai của chủ tịch huyện, lại còn đánh người của cậu ta thì quả là chuyện lớn, phải có gan tày trời mới dám làm.
-Là người xã nào? To gan thật đấy
Phó Nguyệt Minh tặc lưỡi tán thưởng
-Nghe nói đến từ tỉnh Tần Tây, là người lão Tần..
Viên cảnh sát chưa nói dứt câu lền bị Chu Đức Long túm lấy cổ áo
-Ngươi nhắc lại xem, là người ở đâu?
-Tỉnh Tần Tây mà
Viên cảnh sát run rẩy đáp, hoàn toàn không rõ mình đã đắc tội gì với Chu Đức Long, để gã có phản ứng tức giận như vậy.
-Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt không hẹn mà cùng lúc thở dài, Chu Đức Long lập tức nhớ lại, nhóm người gã gặp lúc từ thôn Tam Đài trở về, còn có cả cô gái xinh đẹp kia,không lẽ là người do siêu thị Carrefour phái đến? Nếu quả thật như vậy, lần này Tôn Đoan Trí gặp rắc rối to rồi.
Mấy tên thủ hạ của Tôn Thụy Trí, nói về tài đánh nhau vẫn kém Nhị Lăng tử một bậc. Bọn Nhị Lăng tử thanh thiên bạch nhật cũng khôngđánh lại đối phương, đừng nói đến mấy tên đó.
- Tên Tôn Thụy Trí ngu ngốc này, nhất định nhìn thấy gái xinh nên hoa mắt rồi
Chu Đức Long rủa thầm.
Tôn Thụy Trí nổi tiếng là độc ác trong huyện, chỉ cần cô nào lọt vào mắt của gã, gã sẽ dùng trăm phương ngàn kế để có được cô gái đó, bất kể có làm gia đình người ta tan nát,gã cũng chẳng màng.
-Bây giờ phải làm thế nào?
Phó Minh Nguyệt khẽ hỏi
-Chúng ta ở đây đợi kết quả của cấp trên hay là vào trong nói đôi câu hòa hảo?
Nhóm người đắc tội với Tôn Thụy Trí thì đừng mong có thể lành lặn bước ra khỏi huyện Võ Diệp, nếu như chúng ta có thể hòa giải đôi bên, có lẽ lần này phí bồi thường sẽ được giảm chút ít chăng?
-Hòa giải cái cứt
Chu Đức Long hậm hực nói,lần này Tôn Thụy Trí gây ra họa lớn như vậy, làm kinh động đến bao nhiêu cảnh sát, mọi người trong nhà khách huyện đều biết chuyện, nếu như không dạy cho bọn người tỉnh Tần Tây một trận, thì không phải là một tên vừa háo sắc hám danh, vừa ưa sĩ diện như Tôn Thụy Trí rồi. Bây giờ hắn đang hừng hực căm thù,dù có là họ hàng lúc này cũng nên tránh,chỉ vì mấy tên lạ mặt dưới xã mà lật mặt với Tôn Thụy Trí, không đáng.
Tôn Thụy Trí nếu vì chuyện này mà đắc tội với siêu thị Carrefour, sau này nếu có báo thù chuốc họa,thì đó là do huyện trưởng Tôn đen đủi, điều này với họ Chu lại là một cơ hội tiến thân ngàn năm có một.
Haizz, nếu như nhóm người này xui xẻo, vậy thì tội nghiệp cô gái xinh đẹp kia rồi. Chu Đức Long có thể hình dung, Tôn Thụy Trí khi nổi giận, bất cứ chuyện gì gã cũng dám làm.
-Các ngươi nếu biết điều một chút, thì mau ngoan ngoãn buông súng, bó tay chịu trói, như vậy sau này đến lúc xét tội,còn có thể xem xét giảm nhẹ tội. Cảnh sát huyện Võ Diệp đã bao vây nơi này,các ngươi không thoát được đâu
Lúc này Tôn Thụy Trí liền lật mặt, từ vẻ rúm ró biết điều, thoắt một cái đã chuyển sang vẻ cao ngạo, đôi mắt dâm dê lại lướt khắp một lượt thân thể Lâm Dung.
Phương Minh Viễn đứng trước mặt hắn, cười tủm tìm,khi Tôn Thụy Trí còn đang suy tình xem làm sao khuất phục được Phương Minh Viễn, một cước đạp hắn ngã xuống đất, cười nhạt nói :
-Trói luôn tên này vào, bọn chúng đã cùng đến rồi, thì nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu hắn còn thốt ra những lời khó nghe, thì lấy giẻ lau ở wc nhét vào miệng hắn.
-Các ngươi không được phép làm thế, ba tao là chủ tịch huyện, các ngươi không được phép đối xử với tao như thế
Tôn Thụy Trí thất thần hét lên, gã không thể ngờ rằng sự có mặt của cảnh sát chỉ làm thái độ của nhóm người này thô bạo thêm.
-Cái gì mà không thể thế này, không thể thế khác
Vu Đắc Sinh không chút do dự lấy giẻ nhét vào miệng gã. Chỉ là con trai của một chủ tịch huyện mà cũng dám huênh hoang cỡ vậy. Chưa nói đến thân phận của Phương Minh Viễn, ngay đến Quách Thiên Minh cũng là tổ trưởng sở cảnh sát tỉnh Tần Tây, tương đương với chức chủ tịch huyện Võ Diệp. Xét về sức ảnh hưởng, thì đúng là một trên trời một dưới đất, lẽ nào lại sợ sự uy hiếp của con trai một chủ tịch huyện sao?
Khi vị lạ xộc vào miệng, Tôn Thụy Trí thấy ầng ậng miệng, nào là vị dầu mỡ, nào là vị hôi hôi, lại thêm chút nước mũi, cái mùi vị ấy thật sự không thể dùng ngôn từ để miêu tả. Tôn Thụy Trí chỉ nghĩ tới cái vật đã lau bồn cầu, lau qua khắp nơi của nhà khách huyện, không biết bao nhiêu người đã dùng qua cái nhà vệ sinh này, trong bụng lại sôi sung sục. Hơn nữa hiện tại tiến thoái lưỡng nan, tròng mắt của Tôn Thụy Trí sắp trợn đến mức chỉ còn nguyên lòng trắng rồi.
Lúc này, cảnh sát huyện Võ Diệp đã bao vây mọi lối đi hành lang của nhà khách huyện.
-Mọi người cẩn thận, vừa rồi thấy bên trong có người nhắc đến súng.
Viên phục vụ nơm nớp lo sợ, đứng bên cửa thang máy buột miệng
-Súng?
Sáu, bảy vị cảnh sát bên trên liền biến sắc mặt, vốn dĩ định ập vào tóm gọn lũ người bên trong, nay đột nhiên khựng cả lại.
-Nhưng người bên trong nghe rõ đây, chúng tôi là người của cục cảnh sát huyện, các người đã bị bao vây, đừng cố chống cự vô ích, hãy buông vũ khí, lập tức đầu hàng…
Viên cảnh sát vừa hét to vừa ra hiệu cho cấp dưới mau gọi điện cho ủy ban huyện, xảy ra chuyện như thế này chỉ đội hình cảnh sát nhỏ như thế này e là không giải quyết được vấn đề.
Theo tiếng kêu gọi đầu hang, cánh cửa phòng bị đẩy ra, một thanh niên chau mày bước ra ngoài.
Cảnh sát huyện Võ Diệp đều sứng người, không phải vì dáng vẻ anh dũng của vị này, cũng không phải vì trên tay ông ta đang cầm súng hay đại bác, mà đầu ông ta cũng đội mũ cảnh sát.
Vu Đắc Sinh chìa tay ra, giơ lên tấm thẻ cảnh sát, hành động này quả thật có chút mất mặt, nhưng gã thà như vậy còn hơn phải đầu hàng. Gã cũng biết cảnh sát của huyện này vì nóng vội mà nổ súng không phải là chuyện không thể, phải dẹp tan ý định này của bọn họ, ngộ nhỡ đám này quả thật nổ súng, vậy thì có phải xui xẻo tận mạng rồi không.
Vu Đắc Sinh chậm rãi bước tới trước mặt cảnh sát huyện Võ Diệp, lúc này mới hạ tay xuống hỏi
-Ai là sếp ở đây?
Đội trưởng cảnh sát hình sự hắng giọng nói :
-Tôi là đội trưởng cảnh sát hình sự huyện Võ Diệp, các người từ đâu đến? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dám bắt giam con trai chủ tịch huyện của chúng tôi…
Đều là dân lão làng, dĩ nhiên gã biết Võ Đắc Sinh đã dám giơ thẻ cảnh sát ra thì chắc hẳn phải là người trong ngành. Hoa Hạ những năm 94, không phải ai cũng dám đội mũ đặc chủng trước mặt cảnh sát.
-Không phải nói nhiều cái gì cần biết,các người ắt sẽ được biết. Cái gì không phải chuyện của các người, tốt nhất đừng xía vào. Đương nhiên, nếu các người chán sống rồi, thì cứ việc.
Vu Đắc Sinh ném hai tấm thẻ cảnh sát vào tay đội trưởng, không khách sáo nói :
-Đây là thẻ cảnh sát của tôi, đây là thẻ cảnh sát của cấp trên tôi, xem kĩ có phải người của ta không, cầm thẻ đi tìm lãnh đạo để cấp trên của các người đến giải quyết. Các người chưa đủ trình độ.
/1605
|