Chủ tịch huyện Võ Diệp Tôn Đắc Phúc chỉ đến sau đội hình sự 5phút, sở cảnh sát sau khi nhận được tin báo thì không dám manh động, một mặt phái một nhóm vào bên trong giải cứu, một mặt chạy đi tìm vị chủ tịch huyện, lúc này còn đang gật gù bên bàn rượu.
-Tình hình sao rồi?
Tôn Đắc Phúc vừa xuống xe đã nôn nóng hỏi
Tôn Thụy Trí mặc dù không phải là quý tử duy nhất của ông, nhưng lại là con út, là thằng ông cưng chiều nhất. Thế nên khi vừa nghe tin, ông lập tức đến nhà khách huyện, cũng may huyện Võ Diệp không lớn, nên chỉ một lúc sau là đã đến nơi.
-Chủ tịch Tôn, người của ta đang tiến hành đàm phán với chúng
Phó đội trưởng vội nói
-Nghe nhân viên củanhà khách nói, bọn chúng còn có cả súng nên chúng tôi không dám manh động
Tôn Đắc Phúc bất chợt thở dài, trong đầu nhớ lại vụ bạo động dùng súng giết người náo loạn cả nước ở vùng đông bắc, hôm nay có kẻ còn dám mang súng bên mình, chắc hẳn là con trai mình đã đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào rồi. Sự việc đã tới mức này, ngộ nhỡ đám người kia làm liều khiến con trai mình mất mạng thì thật là vô phương cứu chữa.
-Nhà khách huyện làm ăn cẩu thả quá, sao lại để cho người có súng bước vào đây chứ
Tôn Đắc Phúc tức giận nói.
Phó Danh Sinh gật gù đồng tình, thực chất gã hiểu rõ Tôn Đắc Phúc đang quá nóng ruột đó thôi, cho dù nhà khách huyện có làm việc cẩn thận đến đâu đi nữa thì cũng không thể lục soát thân thể từng vị khách một. Hơn nữa, con trai ông ta tự đến nhà khách chứ chẳng phải nhà kháchhuyện mời cậu ta đến. Sao có thể trách nhà khách được chứ?
Hai người đang nói chuyện thì chợt thấy đội trưởng từ trên lầu nhảy xuống.
-Đội trưởng Diệp, sao ngài lại xuống đây? Đã trấn áp được tội phạm rồi chứ? Tôn công tử thế nào rồi? Có bị thương không?
Phó Danh Sinh mừng rỡ hỏi. Đây hẳn là dịp tốt để thể hiện trước mặt chủ tịch huyện. Chủ tịch Tôn Đắc Phúc vừa ngồi xuống cũng vội bật dậy, lo lắng nhìn đội trưởng, chỉ sợ ông ta báo tin xấu thì xong đời.
-Phó cục trưởng, ồ, Chủ Tịch Tôn, ngài cũng tới rồi à, không phải là thổ phỉ cướp bóc gì cả, phiền phức lần này lớn rồi..
Đội trưởng Diệp đặt tấm thẻ cảnh sát lên bàn, khổ sở nói
-Bên trong nói rồi, chỉ nói chuyện với lãnh đạo, hạng tép riu như chúng ta không đủ trình độ để tiếp chuyện với bọn họ.
Mặc dù bị coi là hạng tép riu, dĩ nhiênđội trưởng Diệp cảm thấy rất khó chịu nhưng đối phương là Tổ trưởng tổ cảnh sát hình sự tỉnh Tần Tây, cỡ như ông chỉ là một đội trưởng cảnh sát huyện tép riu, làm sao sánh được với bọn họ chứ.
-Hả?
Tôn Đắc Phúc và Phó đội trưởng vội vàng cầm tấm thẻ lên xem vẻ mặt liền trùng xuống, chẳng trách đội trưởng Diệp nói mình chỉ là hạ cấp, hóa ra trong đó là người của thể chế đặc cấp.
Ngay lập tức hai người đều thở dài, Tổ trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Tần Tây, tức là tương đương với Chủ Tịch UBND huyện Võ Diệp, lần này Tôn Thụy Trí bị thế thực này bắt giữ, nói giải quyết êm đẹp quả thực là một việc chẳng dễ dàng gì.
-Chủ Tịch Tôn, ngài có biết quý tử đến nhà khách huyện làm gì không? Sao lại đắc tội với bọn họ thế? Chúng ta đều chẳng rõ thực hư ra sao cả
-Đội trưởng Diệp, anh đến sớm nhất, anh có biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì không?
Đội trưởng Diệp lạnh lùng nói :
-Nghe nhân viên phục vụ ở nhà khách nói thiếu gia uống rượu rồi đến đây, mà còn đạp thẳng cửa xông vào, nói bọn họ nợ thiếu gia tiền.
Thực chất ông đã sớm biết thực hư, Tôn Thụy Trí nổi tiếng háo sắc, nghe nói trong nhóm người ở tỉnh Tần Tây này có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mười phần chắc chín là Tôn Thụy Trí đến gây loạn để cướp người rồi. Nhưng trước mặt chủ tịch huyện, ông làm sao có thể mở miệng nói sự thật cơ chứ?
-Nợ tiền?
Tôn Đắc Phúc và Phó đội trưởng kinh ngạc. Đây cũng gọi là lý do sao, người của tỉnh Tần Tây, lại là Tổ trưởng đội cảnh sát hình sự, ngang hàng với chủ tịch huyện, chủ tịch UBND huyện, lại chỉ vừa đặt chân đến huyện Võ Diệp, sao có thể nợ tiền Tôn Thụy Trí được?
-Đúng thế
Đội trưởng Diệp không nói thêm gì nữa, dù sao ông cũng chỉ biết có vậy.
Tôn Đắc Phúc lại thở dài, ông còn lạ gì tính cách của con trai mình nữa, con ông ra sao lẽ nào ông không rõ, từ trước đến giờ ông đi dọn rác cho nó còn ít sao, trong lòng ông ngấm ngầm khẳng định, Tôn Thụy Trí chắc chắn lại ham muốn cái gì đó nên kiếm chuyện gây sự, chẳng may lại nhằm vào đúng Tổ trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Tần Tây, cho dù không biết ông ta đến huyện Võ Diệp làm gì, mặc dù nơi đây là tỉnh Liêu, nhưng Tôn Thụy Trí cũng không thể mặc sức gây chuyện như thế.
-Phó cục trưởng, chúng ta…
Tôn Đắc Phúc còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu vọng xuống kèm theo âm thanh gấp gáp:
- Chào bí thư.
- Chào bí thư Mã.
Tiếp đó cửa mở, vị Bí thư Mã Anh Trang 53 tuổi, dáng người bệ vệ đã đứng ở đó rồi.
-Bí thư Mã.
Tôn Đắc Phúc và phó đội trưởng cùng kinh ngạc đứng lên
Mã Anh Trang cũng bị điện thoại lôi từ bàn rượu đến đây ,nhưng chẳng phải vì Đội cảnh sát huyện Võ Diệp, chuyện Tôn Thụy Trí bị bắt đương nhiên thuộc hạ không dám giấu gã, nhưng Mã Anh Trang coi như không có gì, Tôn Đắc Phúc và gã là hai thế thực khác nhau trong huyện, dù có lúc hợp tác cũng ko tránh được nhiều lúc xung đột. Cho dù Tôn Thụy Trí có bị làm sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Mã Anh Trang, nếu lần này Tôn Đắc Phúc có sơ sót gì gây hậu quả thì càng có lợi cho gã mà thôi.
Nhưng gã cũng không thể không đến, nguyên nhân rất đơn giản, Văn phòng đảng ủy tỉnh vừa gọi điện tới hỏi thăm đầu đuôi sự việc, mà gã thì chẳng hề biết gì, thế là bị thư ký đảng ủy mắng cho một trận, sai xuống điều tra rõ sự tình, bởi lẽ đảng ủy và phòng cảnh sát tỉnh Liêu đều ở Tần Kinh, nên phải đến huyện Võ Diệp điều tra gấp,lúc ấy Mã Anh Trang đờ cả người còn không biết thư ký đảng ủy đã cúp máy tự bao giờ…
Sau đó mọi người thấy gã cứ cầm mãi điện thoại, chẳng nói năng gì, mới gọi gã, lúc này gã mới giật mình, vội vã đến hiện trường. Dọc đường ngoài việc cầu khấn thư ký đảng ủy đừng có gọi điện hỏi vào lúc này thì đầu óc gã tràn ngập nghi hoặc sao chủ tịch đảng hủy và sở cảnh sát sao lại đến huyện Võ Diệp làm gì, nhà khách huyện cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mã Anh Trang vuốt mồ hôi trên trán, dù đang là mùa đông, từ xe vào cũng chỉ có mười mấy mét, nhưng với cái dáng người chưa đến một mét bảy như gã lại nặng những hơn 90kg thì quả là một hành trình nặng nhọc
-Phó đội trưởng, Chủ tịch Tôn, tình hình ở đây sao rồi?
Tôn Đắc Phúc ban đầu còn cảm thấy cảm kích vị mấy năm nay luôn là sếp của ông này, vì tưởng Mã Anh Trang vội vàng tới đây là vì lo cho sự an nguy của con trai ông, nhưng rất nhanh sự cảm kích ấy đã bị dập tắt ngay lập tức.
-Thư ký đảng ủy rất quan tâm đến sự việc lần này, các ông mau báo cáo tình hình cụ thể, để tôi còn tiện báo cáo lại cho phía đảng ủy.
Mã Anh Trang liền chuyển giọng nói tiếp.
Thư ký đảng ủy là một trong những vị đại biểu của tỉnh, lãnh đạo của hơn 800 ủy viên tỉnh, ông ta làm sao biết được sự việc ở nhà khách huyện nhỉ? Phó đội trưởng và Tôn Đắc Phúc cùng cảm thấy có cái gì đó bất ổn trong sự việc lần này, Tôn Thụy Trí chỉ vừa mới bị bắt, đến những người có mặt ở đây còn chưa rõ thực hư ra sao, thế là thư ký đảng ủy đã biết rồi, không biết là do kẻ nào đã nhiều chuyện?
-Mã Anh Trang nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người, trong lòng thầm cười nhạt, nếu bọn họ biết chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh và giám đốc sở cảnh sát tỉnh đều đang trên đường đến huyện Võ Diệp thì không biết vẻ mặt còn tệ đến mức nào.
Trên đường đến đây, dù Mã Anh Trang không giải thích được vì sao lần này cả chủ tịch đảng ủy tỉnh và giám đốc sở cảnh sát đều ra mặt, nhưng ít nhiều cũng đã đoán được phần nào.
Đầu tiên, nhất định nhóm người trong nhà khách huyện không phải là tay vừa, phía tỉnh phản ứng nhanh như thế, chắc hẳn do nhận được tin báo từ bên trong. Vội vàng gấp gáp như vậy cũng đủ thấy thế lực của những người này không hề nhỏ. Một vị trưởng phòng cảnh sát tỉnh Tần Tây không thể khiến mấy vị lãnh đạo cuống quýt lên như vậy, e là sau lưng ông ta còn có một nhân vật bí ẩn nào đó vẫn chưa lộ diện.
Thứ hai, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng Tôn Đắc Phúc phen này xui tận mạng rồi, chỉ là con trai một cán bộ tép riu mà dám gây sự với nhân vật có tầm ảnh hưởng đến đảng ủy tỉnh, vậy chẳng phải là điếc không sợ súng, tự tìm đường vào chỗ chết sao?
Còn nữa,trước khi giám đốc sở cảnh sát tỉnh và chủ tịch đảng ủy đến huyện Võ Diệp, tốt nhất là bản thân mình nên biết giữ mồm giữ miệng, nếu không vốn là người ngoài cuộc mà cũng bị lôi vào vùng rắc rối theo, vậy thì đúng là chuốc họa vào thân rồi.
Phó đội trưởng thuật lại cho Mã Anh Trang nghe tóm tắt sự việc vừa xảy ra, Mã Anh Trang vội vàng đi tìm chủ tịch đảng ủy để báo cáo lại
-Giờ phải làm sao?
Mã Anh Trang vừa lau mồ hôi vừa hỏi 2 người. Đúng là câu hỏi thừa. Cứ ngồi chờ đến lúc giám đốc sở cảnh sát tỉnh và chủ tịch đảng ủy đến thì thật ko ổn. Cứ cho là Tôn Đắc Phúc và phó đội trưởng không biết hai vị lãnh đạo đang trên đường đến đây thì cũng hiểu, nếu qua nửa giờ nữa mà không nắm thêm được tin tức gì mới, thì nhất định cả đám sẽ ko yên với cấp trên.
Phó đội trưởng và Tôn Đắc Phúc nhìn nhau,đã đến nước này rồi không còn lựa chọn nào khác. Là cha của đương sự và cục trưởng cục cảnh sát huyện Võ Diệp, coi bộ chuyến này hai ông đành phải tự ra mặt một chuyến rồi
Ba người vừa đứng dậy đã nghe tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cảnh sát huyện Võ Diệp liền đi vào
-Bọn họ ra rồi.
-Tình hình sao rồi?
Tôn Đắc Phúc vừa xuống xe đã nôn nóng hỏi
Tôn Thụy Trí mặc dù không phải là quý tử duy nhất của ông, nhưng lại là con út, là thằng ông cưng chiều nhất. Thế nên khi vừa nghe tin, ông lập tức đến nhà khách huyện, cũng may huyện Võ Diệp không lớn, nên chỉ một lúc sau là đã đến nơi.
-Chủ tịch Tôn, người của ta đang tiến hành đàm phán với chúng
Phó đội trưởng vội nói
-Nghe nhân viên củanhà khách nói, bọn chúng còn có cả súng nên chúng tôi không dám manh động
Tôn Đắc Phúc bất chợt thở dài, trong đầu nhớ lại vụ bạo động dùng súng giết người náo loạn cả nước ở vùng đông bắc, hôm nay có kẻ còn dám mang súng bên mình, chắc hẳn là con trai mình đã đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào rồi. Sự việc đã tới mức này, ngộ nhỡ đám người kia làm liều khiến con trai mình mất mạng thì thật là vô phương cứu chữa.
-Nhà khách huyện làm ăn cẩu thả quá, sao lại để cho người có súng bước vào đây chứ
Tôn Đắc Phúc tức giận nói.
Phó Danh Sinh gật gù đồng tình, thực chất gã hiểu rõ Tôn Đắc Phúc đang quá nóng ruột đó thôi, cho dù nhà khách huyện có làm việc cẩn thận đến đâu đi nữa thì cũng không thể lục soát thân thể từng vị khách một. Hơn nữa, con trai ông ta tự đến nhà khách chứ chẳng phải nhà kháchhuyện mời cậu ta đến. Sao có thể trách nhà khách được chứ?
Hai người đang nói chuyện thì chợt thấy đội trưởng từ trên lầu nhảy xuống.
-Đội trưởng Diệp, sao ngài lại xuống đây? Đã trấn áp được tội phạm rồi chứ? Tôn công tử thế nào rồi? Có bị thương không?
Phó Danh Sinh mừng rỡ hỏi. Đây hẳn là dịp tốt để thể hiện trước mặt chủ tịch huyện. Chủ tịch Tôn Đắc Phúc vừa ngồi xuống cũng vội bật dậy, lo lắng nhìn đội trưởng, chỉ sợ ông ta báo tin xấu thì xong đời.
-Phó cục trưởng, ồ, Chủ Tịch Tôn, ngài cũng tới rồi à, không phải là thổ phỉ cướp bóc gì cả, phiền phức lần này lớn rồi..
Đội trưởng Diệp đặt tấm thẻ cảnh sát lên bàn, khổ sở nói
-Bên trong nói rồi, chỉ nói chuyện với lãnh đạo, hạng tép riu như chúng ta không đủ trình độ để tiếp chuyện với bọn họ.
Mặc dù bị coi là hạng tép riu, dĩ nhiênđội trưởng Diệp cảm thấy rất khó chịu nhưng đối phương là Tổ trưởng tổ cảnh sát hình sự tỉnh Tần Tây, cỡ như ông chỉ là một đội trưởng cảnh sát huyện tép riu, làm sao sánh được với bọn họ chứ.
-Hả?
Tôn Đắc Phúc và Phó đội trưởng vội vàng cầm tấm thẻ lên xem vẻ mặt liền trùng xuống, chẳng trách đội trưởng Diệp nói mình chỉ là hạ cấp, hóa ra trong đó là người của thể chế đặc cấp.
Ngay lập tức hai người đều thở dài, Tổ trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Tần Tây, tức là tương đương với Chủ Tịch UBND huyện Võ Diệp, lần này Tôn Thụy Trí bị thế thực này bắt giữ, nói giải quyết êm đẹp quả thực là một việc chẳng dễ dàng gì.
-Chủ Tịch Tôn, ngài có biết quý tử đến nhà khách huyện làm gì không? Sao lại đắc tội với bọn họ thế? Chúng ta đều chẳng rõ thực hư ra sao cả
-Đội trưởng Diệp, anh đến sớm nhất, anh có biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì không?
Đội trưởng Diệp lạnh lùng nói :
-Nghe nhân viên phục vụ ở nhà khách nói thiếu gia uống rượu rồi đến đây, mà còn đạp thẳng cửa xông vào, nói bọn họ nợ thiếu gia tiền.
Thực chất ông đã sớm biết thực hư, Tôn Thụy Trí nổi tiếng háo sắc, nghe nói trong nhóm người ở tỉnh Tần Tây này có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mười phần chắc chín là Tôn Thụy Trí đến gây loạn để cướp người rồi. Nhưng trước mặt chủ tịch huyện, ông làm sao có thể mở miệng nói sự thật cơ chứ?
-Nợ tiền?
Tôn Đắc Phúc và Phó đội trưởng kinh ngạc. Đây cũng gọi là lý do sao, người của tỉnh Tần Tây, lại là Tổ trưởng đội cảnh sát hình sự, ngang hàng với chủ tịch huyện, chủ tịch UBND huyện, lại chỉ vừa đặt chân đến huyện Võ Diệp, sao có thể nợ tiền Tôn Thụy Trí được?
-Đúng thế
Đội trưởng Diệp không nói thêm gì nữa, dù sao ông cũng chỉ biết có vậy.
Tôn Đắc Phúc lại thở dài, ông còn lạ gì tính cách của con trai mình nữa, con ông ra sao lẽ nào ông không rõ, từ trước đến giờ ông đi dọn rác cho nó còn ít sao, trong lòng ông ngấm ngầm khẳng định, Tôn Thụy Trí chắc chắn lại ham muốn cái gì đó nên kiếm chuyện gây sự, chẳng may lại nhằm vào đúng Tổ trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Tần Tây, cho dù không biết ông ta đến huyện Võ Diệp làm gì, mặc dù nơi đây là tỉnh Liêu, nhưng Tôn Thụy Trí cũng không thể mặc sức gây chuyện như thế.
-Phó cục trưởng, chúng ta…
Tôn Đắc Phúc còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu vọng xuống kèm theo âm thanh gấp gáp:
- Chào bí thư.
- Chào bí thư Mã.
Tiếp đó cửa mở, vị Bí thư Mã Anh Trang 53 tuổi, dáng người bệ vệ đã đứng ở đó rồi.
-Bí thư Mã.
Tôn Đắc Phúc và phó đội trưởng cùng kinh ngạc đứng lên
Mã Anh Trang cũng bị điện thoại lôi từ bàn rượu đến đây ,nhưng chẳng phải vì Đội cảnh sát huyện Võ Diệp, chuyện Tôn Thụy Trí bị bắt đương nhiên thuộc hạ không dám giấu gã, nhưng Mã Anh Trang coi như không có gì, Tôn Đắc Phúc và gã là hai thế thực khác nhau trong huyện, dù có lúc hợp tác cũng ko tránh được nhiều lúc xung đột. Cho dù Tôn Thụy Trí có bị làm sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Mã Anh Trang, nếu lần này Tôn Đắc Phúc có sơ sót gì gây hậu quả thì càng có lợi cho gã mà thôi.
Nhưng gã cũng không thể không đến, nguyên nhân rất đơn giản, Văn phòng đảng ủy tỉnh vừa gọi điện tới hỏi thăm đầu đuôi sự việc, mà gã thì chẳng hề biết gì, thế là bị thư ký đảng ủy mắng cho một trận, sai xuống điều tra rõ sự tình, bởi lẽ đảng ủy và phòng cảnh sát tỉnh Liêu đều ở Tần Kinh, nên phải đến huyện Võ Diệp điều tra gấp,lúc ấy Mã Anh Trang đờ cả người còn không biết thư ký đảng ủy đã cúp máy tự bao giờ…
Sau đó mọi người thấy gã cứ cầm mãi điện thoại, chẳng nói năng gì, mới gọi gã, lúc này gã mới giật mình, vội vã đến hiện trường. Dọc đường ngoài việc cầu khấn thư ký đảng ủy đừng có gọi điện hỏi vào lúc này thì đầu óc gã tràn ngập nghi hoặc sao chủ tịch đảng hủy và sở cảnh sát sao lại đến huyện Võ Diệp làm gì, nhà khách huyện cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mã Anh Trang vuốt mồ hôi trên trán, dù đang là mùa đông, từ xe vào cũng chỉ có mười mấy mét, nhưng với cái dáng người chưa đến một mét bảy như gã lại nặng những hơn 90kg thì quả là một hành trình nặng nhọc
-Phó đội trưởng, Chủ tịch Tôn, tình hình ở đây sao rồi?
Tôn Đắc Phúc ban đầu còn cảm thấy cảm kích vị mấy năm nay luôn là sếp của ông này, vì tưởng Mã Anh Trang vội vàng tới đây là vì lo cho sự an nguy của con trai ông, nhưng rất nhanh sự cảm kích ấy đã bị dập tắt ngay lập tức.
-Thư ký đảng ủy rất quan tâm đến sự việc lần này, các ông mau báo cáo tình hình cụ thể, để tôi còn tiện báo cáo lại cho phía đảng ủy.
Mã Anh Trang liền chuyển giọng nói tiếp.
Thư ký đảng ủy là một trong những vị đại biểu của tỉnh, lãnh đạo của hơn 800 ủy viên tỉnh, ông ta làm sao biết được sự việc ở nhà khách huyện nhỉ? Phó đội trưởng và Tôn Đắc Phúc cùng cảm thấy có cái gì đó bất ổn trong sự việc lần này, Tôn Thụy Trí chỉ vừa mới bị bắt, đến những người có mặt ở đây còn chưa rõ thực hư ra sao, thế là thư ký đảng ủy đã biết rồi, không biết là do kẻ nào đã nhiều chuyện?
-Mã Anh Trang nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người, trong lòng thầm cười nhạt, nếu bọn họ biết chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh và giám đốc sở cảnh sát tỉnh đều đang trên đường đến huyện Võ Diệp thì không biết vẻ mặt còn tệ đến mức nào.
Trên đường đến đây, dù Mã Anh Trang không giải thích được vì sao lần này cả chủ tịch đảng ủy tỉnh và giám đốc sở cảnh sát đều ra mặt, nhưng ít nhiều cũng đã đoán được phần nào.
Đầu tiên, nhất định nhóm người trong nhà khách huyện không phải là tay vừa, phía tỉnh phản ứng nhanh như thế, chắc hẳn do nhận được tin báo từ bên trong. Vội vàng gấp gáp như vậy cũng đủ thấy thế lực của những người này không hề nhỏ. Một vị trưởng phòng cảnh sát tỉnh Tần Tây không thể khiến mấy vị lãnh đạo cuống quýt lên như vậy, e là sau lưng ông ta còn có một nhân vật bí ẩn nào đó vẫn chưa lộ diện.
Thứ hai, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng Tôn Đắc Phúc phen này xui tận mạng rồi, chỉ là con trai một cán bộ tép riu mà dám gây sự với nhân vật có tầm ảnh hưởng đến đảng ủy tỉnh, vậy chẳng phải là điếc không sợ súng, tự tìm đường vào chỗ chết sao?
Còn nữa,trước khi giám đốc sở cảnh sát tỉnh và chủ tịch đảng ủy đến huyện Võ Diệp, tốt nhất là bản thân mình nên biết giữ mồm giữ miệng, nếu không vốn là người ngoài cuộc mà cũng bị lôi vào vùng rắc rối theo, vậy thì đúng là chuốc họa vào thân rồi.
Phó đội trưởng thuật lại cho Mã Anh Trang nghe tóm tắt sự việc vừa xảy ra, Mã Anh Trang vội vàng đi tìm chủ tịch đảng ủy để báo cáo lại
-Giờ phải làm sao?
Mã Anh Trang vừa lau mồ hôi vừa hỏi 2 người. Đúng là câu hỏi thừa. Cứ ngồi chờ đến lúc giám đốc sở cảnh sát tỉnh và chủ tịch đảng ủy đến thì thật ko ổn. Cứ cho là Tôn Đắc Phúc và phó đội trưởng không biết hai vị lãnh đạo đang trên đường đến đây thì cũng hiểu, nếu qua nửa giờ nữa mà không nắm thêm được tin tức gì mới, thì nhất định cả đám sẽ ko yên với cấp trên.
Phó đội trưởng và Tôn Đắc Phúc nhìn nhau,đã đến nước này rồi không còn lựa chọn nào khác. Là cha của đương sự và cục trưởng cục cảnh sát huyện Võ Diệp, coi bộ chuyến này hai ông đành phải tự ra mặt một chuyến rồi
Ba người vừa đứng dậy đã nghe tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cảnh sát huyện Võ Diệp liền đi vào
-Bọn họ ra rồi.
/1605
|