Từ Khánh Vương phủ qua Tề phủ, Gia Cát Ngọc Hân ngồi trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn, giương mắt liền thấy, xe ngựa đúng lúc đi ngang Nhạc Phường, phảng phất giống như năm đó, bảng hiệu màu đỏ đậm vẫn treo trên tầng hai, dưới ánh mặt trời đặc biệt lóe sáng.
Đáng lẽ nàng không nên đi quản chuyện của Khánh Vương phủ, quyết định của phụ thân nàng không thay đổi được, vậy thì ít nhọc lòng đi, chỉ đau lòng cho Nhị nương trả giá nửa đời ở vương phủ, nếu mẫu thân đã hoàn toàn thất vọng với phụ thân, thì bà ấy đối với ông ta vẫn còn ôm ấp một chút tình nghĩa, đó cũng là động lực giúp bà ấy tiếp tục duy trì cái nhà này.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Yên Chi vén rèm, dìu nàng xuống. Đây không phải lần đầu tới Tề phủ, nhưng hiện tại ngoài cửa có vẻ tiêu điều.
"Thấy sắc mặt muội vẫn tốt ta đây cũng yên tâm rồi." Gia Cát Ngọc Hân nhìn Oánh Tú nằm trên giường, tuy lời nói mang theo mệt mỏi nhưng nhìn qua vẫn không tồi, "Chỉ sợ muội quá lo lắng, không buông xuống được."
"Lời Đại tẩu nói muội đều hiểu." Oánh Tú ôn hòa cười, "Tráng Tráng vừa mới ngủ, Đại tẩu đang có thai, vẫn là đừng qua xem, miễn cho lây nhiễm bệnh khí."
Gia Cát Ngọc Hân gật đầu: "Lúc trước thời điểm hoài song sinh, Lạc Ninh cũng bị bệnh, Đại ca muội không cho ta quá thân cận, khi đó ta cũng rất lo lắng."
"Cái thai này của Đại tẩu nhất định có thể như ý nguyện, Đại ca chắc chắn sẽ cao hứng."
Ánh mắt Gia Cát Ngọc Hân chợt lóe, chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Gia Cát Ngọc Hân muốn nhắc tới chuyện Tề Hạo Minh trúng độc, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không thể nói ra, nhìn Oánh Tú sắp lâm bồn, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Chạng vạng về tới Nam Dương Hầu phủ, Gia Cát Ngọc Hân vừa vào phòng đã gặp Tề Hạo Thịnh đợi sẵn.
"Đi gặp Nhị đệ?" Gia Cát Ngọc Hân đi qua người hắn.
"Ừ."
"Hài tử kia thế nào?"
"Không gặp, sắc mặt Nhị đệ muội không tệ lắm, chỉ là không ngờ sắp tới lúc muội ấy lâm bồn, hài tử đang khỏe mạnh sao lại ốm đau như thế?"
Phu thê tương kính như tân, Tề Hạo Thịnh ngồi yên, Gia Cát Ngọc Hân càng không có ý tiến thêm một bước, thăm hỏi chuyện cần thiết, ban đêm, Tề Hạo Thịnh ngủ lại phòng của Cát di nương.
Đêm khuya, Gia Cát Ngọc Hân vẫn không thể vào giấc, bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng kêu, sau cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, nàng lập tức ngồi dậy, nhưng một chút cũng không sợ hãi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tới bên mép giường, Gia Cát Ngọc Hân kéo cao chăn, đưa mắt nhìn thân ảnh bên ngoài tấm màng kia.
Người đó ngồi xuống, họ không nói gì, xung quanh an tĩnh tới có thể nghe tiếng hít thở của đối phương. Gia Cát Ngọc Hân nghe được tiếng thở dài, sau đó thanh âm nặng nề kia truyền tới: "Bọn họ không khó dễ nàng chứ?"
Gia Cát Ngọc Hân rơi vào trầm mặc, mới đáp: "Bọn họ tại sao phải gây khó dễ? Bọn họ cao hứng còn không kịp!" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nơi đó đã hơi phồng lên, bên trong có một sinh mệnh đang an tĩnh ngủ.
Màn lục bị kéo ra, Quân Dạ nhìn nàng, Gia Cát Ngọc Hân cũng không cam lòng yếu thế, nói tiếp: "Nếu nó là nam hài, hắn mới có thể thuận lý thành chương trở thành hầu gia."
"Đã như vậy nàng còn không muốn đi theo ta?" Quân Dạ an tĩnh ngồi xuống.
Gia Cát Ngọc Hân rụt mình vào trong, hiện tại Nam Dương Hầu phủ hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, sau khi đâm Khánh Vương bị thương, vì né tránh quan binh truy lùng, Quân Dạ đã tránh ở Nam Dương Hầu phủ nửa tháng, đây là chuyện trước nay nàng không dám nghĩ đến.
"Đi đâu?" Khóe miệng Gia Cát Ngọc Hân cong lên ý cười chua xót, hài tử này đến thật không đúng lúc, nhưng không chờ nàng quyết định, Nam Dương Hầu phủ đã biết thế tử phu nhân mang thai lần ba, "Nhà của thiếp ở đây, hài tử cũng ở đây, thiếp có thể đi đâu?"
"Chúng ta có thể dẫn chúng ta, ta dẫn các nàng về Bắc Quyết không tốt sao?" Quân Dạ nắm tay nàng, lúc hỏi có chút dồn dập.
"Mẫu thân của thiếp ở đây, Nhị nương cũng ở đây, còn cả những nha hoàn vô tội, chúng ta đi, bọn họ phải đi đâu?" Gia Cát Ngọc Hân bắt lấy tay hắn, nức nở, "A Dạ, chúng ta đã làm sai, đừng tiếp tục cố chấp nữa."
Quân Dạ đang muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, giọng của Tề Hạo Thịnh vang lên: "Không phải nói phu nhân ngủ rồi sao? Bên trong có tiếng gì?"
Gia Cát Ngọc Hân hoảng loạn lau nước mắt, tai nghe Yên Chi ở ngoài giải thích, tay vội đẩy Quân Dạ ra, thấp giọng: "Chàng đi mau!"
Tề Hạo Thịnh đen mặt đẩy cửa đi vào, Yên Chi theo sau. Hắn vòng qua bình phong đi đến trước giường, dường như đồng thời, Gia Cát Ngọc Hân vén màn đối diện với hắn.
Yên Chi chạy đi đốt đèn, Gia Cát Ngọc Hân dần thấy rõ ánh mắt nghi ngờ của hắn, tỏ vẻ khó hiểu: "Đã trễ thế này, thế tử tới đây là có chuyện gì?"
"Trong phủ có trộm." Tề Hạo Thịnh nhìn nàng hồi lâu, mới lên tiếng.
"Yên Chi, đi phân phó bà tử trông cửa làm việc cẩn thận một chút, trong phủ có trộm cũng không biết." Gia Cát Ngọc Hân nửa thanh tỉnh, ngồi dựa vào đầu giường ra lệnh.
Yên Chi dẫn theo một nha hoàn vội vàng rời đi, Tề Hạo Thịnh lần thứ hai quan sát căn phòng này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Gia Cát Ngọc Hân, trong đầu là lời Cát di nương nói, tỷ tỷ gả vào đây không phải mong muốn của mình, tỷ tỷ là vì thanh mai trúc mã thời trẻ mới gả cho thế tử.
Tề Hạo Thịnh đột nhiên không an tâm, nửa đêm từ chỗ Cát di nương chạy tới đây, thời điểm thấy chỉ có mình nàng ở trên giường, trong lòng thế mà lại cảm thấy may mắn: "Nàng không nghe thấy tiếng động gì sao?"
Gia Cát Ngọc Hân thản nhiên nhìn hắn: "Thiếp không nghe thấy gì cả, nếu không yên tâm, thế tử có thể tuần tra Cẩm Trúc Viện một lần."
Tề Hạo Thịnh nhìn gương mặt không có son phấn của nàng, so với bộ dáng làm thế tử phu nhân tranh phong không tương ngày thường hoàn toàn khác biệt, nàng lúc này vậy mà khiến hắn không thể dời mắt.
"Ngủ đi, ta ở đây với nàng." Tề Hạo Thịnh ngồi xuống, không có ý định rời đi.
Gia Cát Ngọc Hân giật mình, vội vàng dịch người vào trong, hắn cởi áo khoác và giày, thuận người nằm xuống.
Bên ngoài màn lụa là ánh đèn lay động, Ngọc Hân nhìn chằm chằm vách tường, cảm nhận người phía sau, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ. Yên Chi đi thông báo trở về, thấy Tề Hạo Thịnh cũng đã nghỉ ngơi liền thổi tắt đèn rồi lui xuống.
Trong phòng Cát di nương, Gia Cát Ngọc Đồng nghe nha hoàn bẩm báo, sắc mặt lập tức trầm xuống. Tại sao trong phòng tỷ ty không có động tĩnh? Ả rõ ràng nhận được tin Quân Dạ lặng lẽ tới kinh thành, hắn sao có thể không tới tìm tỷ tỷ?
"Tiểu thư, trời sắp sáng rồi." Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.
Gia Cát Ngọc Đồng hoàn hồn, duỗi tay đóng cửa sổ bên mép giường.
OoOoO
Nửa đêm không ngủ còn có Trác Dạ ở Tề phủ, sau khi nhận được tin tức đáng tin cậy, hắn suốt đêm đuổi tới một gian nhà cũ nát ở thành Tây, phát hiện Tiết Tam trọng thương.
Tiết Tam thân bị trọng thương căn bản không thể chạy trốn, không chờ Trác Dạ đưa về Tề phủ, ở một hẻm nhỏ xuất hiện mấy hắc y nhân, ai nấy cũng đều giơ kiếm chém về phía Tiết Tam đang hôn mê. Ba người bọn họ đối đầu với năm hắc ý nhân, còn phải mang theo một người không tiện, đến lúc thành công trốn thoát, mọi người đều bị thương.
Hiện tại trời đã sáng, thời điểm Trác Dạ đưa Tiết Tam về Tề phủ, hơi thở của gã chỉ còn thoi thóp.
Trời vừa sáng, hiệu thuốc trong kinh thành còn chưa mở, ở cửa sau của một hiệu thuốc, có mấy người bị hai kẻ lạ mặt vội vàng kéo ra ngoài nhét vào xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Trong Tề phủ, đại phu bị kéo đến đang run rẩy xử lý vết thương cho Tiết Tam, trợ thủ của ông ta giúp bọn người Trác Dạ băng bó vết thương. Bão Cầm mang nước ấm vào, đổi chậu nước đầy máu của họ ra ngoài.
"Đại phu, nhất định phải cứu sống người này." Tề Hạo Minh nhìn Tiết Tam sắc mặt tái nhợt, trái tim trầm xuống. Vẫn là đến chậm một bước, từ lúc y nhận được tin của Kiều Cẩn Trạch đến thời điểm Trác Dạ qua kia, chỗ Tiết Tam ẩn náu đã trải qua một trận ác chiến, theo dấu vết để lại mới tìm được Tiết Tam trọng thương trốn ở thành Tây, không ngờ đám người kia vẫn đuổi theo, thề muốn giết người diệt khẩu.
"Chỉ sợ người này khó mà sống sót." Mấy chỗ đao thương đều ngay chỗ hiểm, đặc biệt là vết thương ở eo, kéo y phục ra liền thấy, ruột gan đã sắp phơi bày ra, dù băng bó cũng khó có thể cầm máu.
"Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu gã!" Tề Hạo Minh ra lệnh.
Đại phu kia run rẩy lau mồ hôi, phân phó trợ thủ của mình lấy mấy thứ trong hòm thuốc ra: "Tề thiếu gia, lúc tới có rất nhiều thuốc không mang theo, cho phép trợ thủ của ta trở về lấy đồ được không?"
"Ngươi để lại đơn thuốc. Trác Dạ, ngươi đi cùng hắn."
Trác Dạ kéo ống tay áo xuống, dẫn theo một thị vệ đi theo trợ thủ kia về hiệu thuốc một chuyến. Tề Hạo Minh lại phái người qua Định Vương phủ, Tiết Tam bị đưa đi như vậy, mấy hắc y nhân kia sao có thể bỏ qua.
Trác Dạ đi nhanh về nhanh, đồ đại phu kia muốn bị hắn ném thẳng lên giường: "Thiếu cái gì ngươi cứ nói, ta giúp ngươi tìm!" Hắn đã tìm Tiết Tam mấy tháng, lúc này sao có thể dễ dàng để gã chết đi!
Vội vàng cả buổi sáng, đại phu mới miễn cưỡng cầm máu cho Tiết Tam, Oánh Tú cho người an bài phòng bên cạnh cho đại phu và trợ thủ, tùy lúc có thể chăm sóc Tiết Tam.
Nói đến y thuật xác thật không tốt bằng Tề Tứ thúc, có điều một người trọng thương như vậy, Tề Trung Châu thường xuyên ra vào Tề phủ khó tránh chọc kẻ khác nghi ngờ, Oánh Tú nhìn đại phu đang đọc y thư, phân phó Bão Cầm đi tìm Nghiêm ma ma, điều một nha hoàn tới chiếu cố bọn họ.
"Người này ở đây sẽ lâu, chi bằng ta kêu Cẩn Trạch huynh đón nàng về Kiều phủ?" Tề Hạo Minh lo nếu có người tới cửa tìm sẽ liên lụy Oánh Tú.
"Lúc này cũng không thích hợp bôn ba, trong phủ có Trác Dạ, sẽ không có gì đâu, thiếp sẽ kêu Trác Nhân thường xuyên ở cạnh thiếp, chàng đừng lo lắng." Oánh Tú vỗ vỗ tay y, "Tiết Tam sao rồi?"
Tề Hạo Minh lắc đầu, hiện tại đã cầm được máu, chỉ là không biết tới khi nào mới có thể tỉnh lại.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn, giương mắt liền thấy, xe ngựa đúng lúc đi ngang Nhạc Phường, phảng phất giống như năm đó, bảng hiệu màu đỏ đậm vẫn treo trên tầng hai, dưới ánh mặt trời đặc biệt lóe sáng.
Đáng lẽ nàng không nên đi quản chuyện của Khánh Vương phủ, quyết định của phụ thân nàng không thay đổi được, vậy thì ít nhọc lòng đi, chỉ đau lòng cho Nhị nương trả giá nửa đời ở vương phủ, nếu mẫu thân đã hoàn toàn thất vọng với phụ thân, thì bà ấy đối với ông ta vẫn còn ôm ấp một chút tình nghĩa, đó cũng là động lực giúp bà ấy tiếp tục duy trì cái nhà này.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Yên Chi vén rèm, dìu nàng xuống. Đây không phải lần đầu tới Tề phủ, nhưng hiện tại ngoài cửa có vẻ tiêu điều.
"Thấy sắc mặt muội vẫn tốt ta đây cũng yên tâm rồi." Gia Cát Ngọc Hân nhìn Oánh Tú nằm trên giường, tuy lời nói mang theo mệt mỏi nhưng nhìn qua vẫn không tồi, "Chỉ sợ muội quá lo lắng, không buông xuống được."
"Lời Đại tẩu nói muội đều hiểu." Oánh Tú ôn hòa cười, "Tráng Tráng vừa mới ngủ, Đại tẩu đang có thai, vẫn là đừng qua xem, miễn cho lây nhiễm bệnh khí."
Gia Cát Ngọc Hân gật đầu: "Lúc trước thời điểm hoài song sinh, Lạc Ninh cũng bị bệnh, Đại ca muội không cho ta quá thân cận, khi đó ta cũng rất lo lắng."
"Cái thai này của Đại tẩu nhất định có thể như ý nguyện, Đại ca chắc chắn sẽ cao hứng."
Ánh mắt Gia Cát Ngọc Hân chợt lóe, chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Gia Cát Ngọc Hân muốn nhắc tới chuyện Tề Hạo Minh trúng độc, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không thể nói ra, nhìn Oánh Tú sắp lâm bồn, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Chạng vạng về tới Nam Dương Hầu phủ, Gia Cát Ngọc Hân vừa vào phòng đã gặp Tề Hạo Thịnh đợi sẵn.
"Đi gặp Nhị đệ?" Gia Cát Ngọc Hân đi qua người hắn.
"Ừ."
"Hài tử kia thế nào?"
"Không gặp, sắc mặt Nhị đệ muội không tệ lắm, chỉ là không ngờ sắp tới lúc muội ấy lâm bồn, hài tử đang khỏe mạnh sao lại ốm đau như thế?"
Phu thê tương kính như tân, Tề Hạo Thịnh ngồi yên, Gia Cát Ngọc Hân càng không có ý tiến thêm một bước, thăm hỏi chuyện cần thiết, ban đêm, Tề Hạo Thịnh ngủ lại phòng của Cát di nương.
Đêm khuya, Gia Cát Ngọc Hân vẫn không thể vào giấc, bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng kêu, sau cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, nàng lập tức ngồi dậy, nhưng một chút cũng không sợ hãi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tới bên mép giường, Gia Cát Ngọc Hân kéo cao chăn, đưa mắt nhìn thân ảnh bên ngoài tấm màng kia.
Người đó ngồi xuống, họ không nói gì, xung quanh an tĩnh tới có thể nghe tiếng hít thở của đối phương. Gia Cát Ngọc Hân nghe được tiếng thở dài, sau đó thanh âm nặng nề kia truyền tới: "Bọn họ không khó dễ nàng chứ?"
Gia Cát Ngọc Hân rơi vào trầm mặc, mới đáp: "Bọn họ tại sao phải gây khó dễ? Bọn họ cao hứng còn không kịp!" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nơi đó đã hơi phồng lên, bên trong có một sinh mệnh đang an tĩnh ngủ.
Màn lục bị kéo ra, Quân Dạ nhìn nàng, Gia Cát Ngọc Hân cũng không cam lòng yếu thế, nói tiếp: "Nếu nó là nam hài, hắn mới có thể thuận lý thành chương trở thành hầu gia."
"Đã như vậy nàng còn không muốn đi theo ta?" Quân Dạ an tĩnh ngồi xuống.
Gia Cát Ngọc Hân rụt mình vào trong, hiện tại Nam Dương Hầu phủ hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, sau khi đâm Khánh Vương bị thương, vì né tránh quan binh truy lùng, Quân Dạ đã tránh ở Nam Dương Hầu phủ nửa tháng, đây là chuyện trước nay nàng không dám nghĩ đến.
"Đi đâu?" Khóe miệng Gia Cát Ngọc Hân cong lên ý cười chua xót, hài tử này đến thật không đúng lúc, nhưng không chờ nàng quyết định, Nam Dương Hầu phủ đã biết thế tử phu nhân mang thai lần ba, "Nhà của thiếp ở đây, hài tử cũng ở đây, thiếp có thể đi đâu?"
"Chúng ta có thể dẫn chúng ta, ta dẫn các nàng về Bắc Quyết không tốt sao?" Quân Dạ nắm tay nàng, lúc hỏi có chút dồn dập.
"Mẫu thân của thiếp ở đây, Nhị nương cũng ở đây, còn cả những nha hoàn vô tội, chúng ta đi, bọn họ phải đi đâu?" Gia Cát Ngọc Hân bắt lấy tay hắn, nức nở, "A Dạ, chúng ta đã làm sai, đừng tiếp tục cố chấp nữa."
Quân Dạ đang muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, giọng của Tề Hạo Thịnh vang lên: "Không phải nói phu nhân ngủ rồi sao? Bên trong có tiếng gì?"
Gia Cát Ngọc Hân hoảng loạn lau nước mắt, tai nghe Yên Chi ở ngoài giải thích, tay vội đẩy Quân Dạ ra, thấp giọng: "Chàng đi mau!"
Tề Hạo Thịnh đen mặt đẩy cửa đi vào, Yên Chi theo sau. Hắn vòng qua bình phong đi đến trước giường, dường như đồng thời, Gia Cát Ngọc Hân vén màn đối diện với hắn.
Yên Chi chạy đi đốt đèn, Gia Cát Ngọc Hân dần thấy rõ ánh mắt nghi ngờ của hắn, tỏ vẻ khó hiểu: "Đã trễ thế này, thế tử tới đây là có chuyện gì?"
"Trong phủ có trộm." Tề Hạo Thịnh nhìn nàng hồi lâu, mới lên tiếng.
"Yên Chi, đi phân phó bà tử trông cửa làm việc cẩn thận một chút, trong phủ có trộm cũng không biết." Gia Cát Ngọc Hân nửa thanh tỉnh, ngồi dựa vào đầu giường ra lệnh.
Yên Chi dẫn theo một nha hoàn vội vàng rời đi, Tề Hạo Thịnh lần thứ hai quan sát căn phòng này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Gia Cát Ngọc Hân, trong đầu là lời Cát di nương nói, tỷ tỷ gả vào đây không phải mong muốn của mình, tỷ tỷ là vì thanh mai trúc mã thời trẻ mới gả cho thế tử.
Tề Hạo Thịnh đột nhiên không an tâm, nửa đêm từ chỗ Cát di nương chạy tới đây, thời điểm thấy chỉ có mình nàng ở trên giường, trong lòng thế mà lại cảm thấy may mắn: "Nàng không nghe thấy tiếng động gì sao?"
Gia Cát Ngọc Hân thản nhiên nhìn hắn: "Thiếp không nghe thấy gì cả, nếu không yên tâm, thế tử có thể tuần tra Cẩm Trúc Viện một lần."
Tề Hạo Thịnh nhìn gương mặt không có son phấn của nàng, so với bộ dáng làm thế tử phu nhân tranh phong không tương ngày thường hoàn toàn khác biệt, nàng lúc này vậy mà khiến hắn không thể dời mắt.
"Ngủ đi, ta ở đây với nàng." Tề Hạo Thịnh ngồi xuống, không có ý định rời đi.
Gia Cát Ngọc Hân giật mình, vội vàng dịch người vào trong, hắn cởi áo khoác và giày, thuận người nằm xuống.
Bên ngoài màn lụa là ánh đèn lay động, Ngọc Hân nhìn chằm chằm vách tường, cảm nhận người phía sau, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ. Yên Chi đi thông báo trở về, thấy Tề Hạo Thịnh cũng đã nghỉ ngơi liền thổi tắt đèn rồi lui xuống.
Trong phòng Cát di nương, Gia Cát Ngọc Đồng nghe nha hoàn bẩm báo, sắc mặt lập tức trầm xuống. Tại sao trong phòng tỷ ty không có động tĩnh? Ả rõ ràng nhận được tin Quân Dạ lặng lẽ tới kinh thành, hắn sao có thể không tới tìm tỷ tỷ?
"Tiểu thư, trời sắp sáng rồi." Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.
Gia Cát Ngọc Đồng hoàn hồn, duỗi tay đóng cửa sổ bên mép giường.
OoOoO
Nửa đêm không ngủ còn có Trác Dạ ở Tề phủ, sau khi nhận được tin tức đáng tin cậy, hắn suốt đêm đuổi tới một gian nhà cũ nát ở thành Tây, phát hiện Tiết Tam trọng thương.
Tiết Tam thân bị trọng thương căn bản không thể chạy trốn, không chờ Trác Dạ đưa về Tề phủ, ở một hẻm nhỏ xuất hiện mấy hắc y nhân, ai nấy cũng đều giơ kiếm chém về phía Tiết Tam đang hôn mê. Ba người bọn họ đối đầu với năm hắc ý nhân, còn phải mang theo một người không tiện, đến lúc thành công trốn thoát, mọi người đều bị thương.
Hiện tại trời đã sáng, thời điểm Trác Dạ đưa Tiết Tam về Tề phủ, hơi thở của gã chỉ còn thoi thóp.
Trời vừa sáng, hiệu thuốc trong kinh thành còn chưa mở, ở cửa sau của một hiệu thuốc, có mấy người bị hai kẻ lạ mặt vội vàng kéo ra ngoài nhét vào xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Trong Tề phủ, đại phu bị kéo đến đang run rẩy xử lý vết thương cho Tiết Tam, trợ thủ của ông ta giúp bọn người Trác Dạ băng bó vết thương. Bão Cầm mang nước ấm vào, đổi chậu nước đầy máu của họ ra ngoài.
"Đại phu, nhất định phải cứu sống người này." Tề Hạo Minh nhìn Tiết Tam sắc mặt tái nhợt, trái tim trầm xuống. Vẫn là đến chậm một bước, từ lúc y nhận được tin của Kiều Cẩn Trạch đến thời điểm Trác Dạ qua kia, chỗ Tiết Tam ẩn náu đã trải qua một trận ác chiến, theo dấu vết để lại mới tìm được Tiết Tam trọng thương trốn ở thành Tây, không ngờ đám người kia vẫn đuổi theo, thề muốn giết người diệt khẩu.
"Chỉ sợ người này khó mà sống sót." Mấy chỗ đao thương đều ngay chỗ hiểm, đặc biệt là vết thương ở eo, kéo y phục ra liền thấy, ruột gan đã sắp phơi bày ra, dù băng bó cũng khó có thể cầm máu.
"Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu gã!" Tề Hạo Minh ra lệnh.
Đại phu kia run rẩy lau mồ hôi, phân phó trợ thủ của mình lấy mấy thứ trong hòm thuốc ra: "Tề thiếu gia, lúc tới có rất nhiều thuốc không mang theo, cho phép trợ thủ của ta trở về lấy đồ được không?"
"Ngươi để lại đơn thuốc. Trác Dạ, ngươi đi cùng hắn."
Trác Dạ kéo ống tay áo xuống, dẫn theo một thị vệ đi theo trợ thủ kia về hiệu thuốc một chuyến. Tề Hạo Minh lại phái người qua Định Vương phủ, Tiết Tam bị đưa đi như vậy, mấy hắc y nhân kia sao có thể bỏ qua.
Trác Dạ đi nhanh về nhanh, đồ đại phu kia muốn bị hắn ném thẳng lên giường: "Thiếu cái gì ngươi cứ nói, ta giúp ngươi tìm!" Hắn đã tìm Tiết Tam mấy tháng, lúc này sao có thể dễ dàng để gã chết đi!
Vội vàng cả buổi sáng, đại phu mới miễn cưỡng cầm máu cho Tiết Tam, Oánh Tú cho người an bài phòng bên cạnh cho đại phu và trợ thủ, tùy lúc có thể chăm sóc Tiết Tam.
Nói đến y thuật xác thật không tốt bằng Tề Tứ thúc, có điều một người trọng thương như vậy, Tề Trung Châu thường xuyên ra vào Tề phủ khó tránh chọc kẻ khác nghi ngờ, Oánh Tú nhìn đại phu đang đọc y thư, phân phó Bão Cầm đi tìm Nghiêm ma ma, điều một nha hoàn tới chiếu cố bọn họ.
"Người này ở đây sẽ lâu, chi bằng ta kêu Cẩn Trạch huynh đón nàng về Kiều phủ?" Tề Hạo Minh lo nếu có người tới cửa tìm sẽ liên lụy Oánh Tú.
"Lúc này cũng không thích hợp bôn ba, trong phủ có Trác Dạ, sẽ không có gì đâu, thiếp sẽ kêu Trác Nhân thường xuyên ở cạnh thiếp, chàng đừng lo lắng." Oánh Tú vỗ vỗ tay y, "Tiết Tam sao rồi?"
Tề Hạo Minh lắc đầu, hiện tại đã cầm được máu, chỉ là không biết tới khi nào mới có thể tỉnh lại.
/134
|