"Nếu tình trạng đã chuyển biến theo hướng tốt lên, gã nhất định sẽ tỉnh lại." Oánh Tú đau lòng vuốt ve mặt Tề Hạo Minh, hai ngày qua mệt mỏi không chỉ có nàng, khó khăn nhất vẫn là y.
"Nàng và Trác Nhân cứ ở trong phòng, cố gắng ít đi lại, ta kêu Nghiêm ma ma điều thêm người tới viện của nàng."
"Chàng yên tâm, thiếp sẽ tự chiếu cố chính mình, mấy ngày nay chàng không có thời gian bôi thuốc, đừng đứng quá nhiều, biết không?"
Tề Hạo Minh cẩn thận đỡ nàng về giường, dịu dàng nói: "Ta biết, đứng lâu như vậy nàng cũng mệt, ta kêu Tử Yên bóp chân cho nàng một chút."
Tề Hạo Minh ra ngoài kêu Tử Yên, Tử Yên đỡ hai chân nàng lên giường, vừa kéo cao quần liền thấy hai đùi sưng rất lớn.
"Tiểu thư, lúc người sinh Đại thiếu gia không sưng lớn như vậy." Tử Yên lo lắng rửa tay, sau khi làm ấm mới nhẹ nhàng xoa bóp cho Oánh Tú.
"Đại cữu mẫu nói thai đầu thường sẽ nhỏ." Oánh Tú nhíu mày, cái thai này, nàng đúng thật sợ hài tử quá lớn.
Vào đêm, Trác Nhân dọn tới cách vách viện của Oánh Tú. Tráng Tráng say sưa ngủ ở sương phòng phía sau, Oánh Tú từ trong mộng bừng tỉnh, thử chuyển động thân mình. Thanh Bích canh giữ bên ngoài nghe có động tĩnh liền chạy tới: "Tiểu thư, sao vậy?"
"Lấy giúp ta chút nước." Thanh Bích lót thêm cái đệm sau lưng Oánh Tú, đi qua rót trà, phát hiện nước đã lạnh, vội mở cửa phân phó Tử Yên gác đêm bên ngoài đi nấu một ít, sau đó trở về bóp chân cho nàng, "Tiểu thư, có phải khó chịu lắm không? Nô tỳ kêu Nghiêm ma ma tới xem một cái?"
"Đừng đi, vẫn là để ngày mai rồi nói." Oánh Tú nhắm mắt, đáy lòng không khỏi cảm thấy bất an, "Đi xem thiếu gia ngủ thế nào rồi."
Thanh Bích nhẹ nhàng mở cửa sương phòng phía sau, bà vú canh giữ bên mép giường bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy là Thanh Bích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thanh Bích nhìn thoáng qua Tráng Tráng ngủ say trên giường, thấp giọng: "Tiểu thư kêu ta tới xem, thiếu gia ngủ có ngon giấc không?"
"Ban đầu có chút không an ổn, hiện tại khá hơn nhiều."
Thanh Bích gật đầu lặng lẽ rời đi, Tử Yên đã mang nước ấm tới, Oánh Tú nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trái tim vẫn khó có thể yên tâm.
"Giờ nào rồi?"
"Tiểu thư, đã qua giờ Tý."
"Tử Yên, ngươi qua chỗ cô gia, xem chàng có nghỉ ngơi không."
Thanh Bích đỡ nàng nằm xuống. Xung quanh vô cùng an tĩnh, Oánh Tú tính toán thời gian Tử Yên đi, hình như đã quá lâu còn chưa trở về. Thanh Bích ở ngoài màn che, cũng không dám ngủ.
Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, không chờ Thanh Bích đứng dậy, cửa đã mở ra, Trác Nhân khoác một chiếc áo choàng trên người, vội vàng đến.
Oánh Tú xốc màn che liền thấy, trên tay Trác Nhân còn cầm thanh kiếm, "Xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân, người cứ nằm yên đừng nhúc nhích, nơi này có ta là được."
Trác Nhân ra hiệu cho Thanh Bích khoác thêm áo cho Oánh Tú, không bao lâu, Tử Yên trở về, tay đỡ ngạch cửa phát hiện Trác Nhân ở đây, thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư, có người đột nhập vào phủ, chỗ cô gia đang đánh nhau."
"Có bao nhiêu người tới?" Trái tim Oánh Tú lập tức căng chặt.
Tử Yên bị Thanh Bích kéo vào phòng, nghe nàng nói: "Nô tỳ đứng nhìn từ xa, không nhìn rõ lắm, hình như có khoảng mười mấy người."
Đưa Tiết Tam về, bọn họ sớm đã sở liệu loại chuyện này sẽ xảy ra, lại không ngờ người tới tàn nhẫn như thế, ban đêm xông vào Tề phủ, có phải tính mạng của nàng và Tề Hạo Minh cũng không mang không!
"Thanh Bích, ngươi đi xem Nghiêm ma ma và mọi người, kêu họ ở yên trong phòng, không được ra ngoài." Oánh Tú xuống giường khoác thêm áo, lắng tai nghe, phía tiền viện thật sự có tiếng đánh nhau.
"Tiểu thư, có mấy người xông về hướng này!" Thanh Bích vừa ra ngoài vội quay lại đóng chặt cửa phòng, Trác Nhân lập tức rút kiếm bảo vệ Oánh Tú phía sau.
Cửa rất nhanh bị đẩy mở, một hắc y nhân đỡ một kẻ khác bị thương xông vào, thấy cả căn phòng đều là nữ quyến, ánh mắt liền dừng ở Oánh Tú bụng đã lộ rõ.
Hắc y nhân bị thương thấp giọng một câu, kẻ còn lại lập tức xông về phía Oánh Tú. Giữa đao kiếm lập lòe, Trác Nhân ngăn cản: "To gan! Các ngươi nửa đêm xông vào Tề phủ, còn muốn bắt cóc Tề phu nhân, các ngươi rốt cuộc là ai!"
Tên hắc y nhân kia nhanh chóng cầm cái bình sứ gần đó ném qua, Trác Nhân đưa kiếm ngăn cản. Kẻ còn lại xông về phía Oánh Tú, Trác Nhân ngăn cản không kịp, mắt thấy Oánh Tú sắp bị bắt, Bão Cầm ở cạnh cầm bình hoa phía sau hung hăng ném qua người nọ. Hắc y nhân vội tránh đi, Thanh Bích thấy thế cũng vội cầm ghế ném qua, Trác Nhân lúc này mới có cơ hội ngăn cản gã.
Hắc y nhân phía sau kia dường như bị thương rất nặng, Trác Nhân hoài thai bốn tháng linh hoạt chưa suy giảm, vẫn còn sức lực đối đầu với gã.
Trong phòng đã hỗn loạn, Oánh Tú dựa vào mép giường, không thể đứng được, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh lửa lay động. Một bà tử ở ngoại viện kêu to: "Nổi lửa!"
Trán Oánh Tú đã ròng ròng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, cửa sương phòng phía sau mở, Tráng Tráng xoa xoa hai mắt gọi một tiếng: "Nương!"
Oánh Tú vừa bình ổn cảm xúc, nháy mắt trông thấy Tráng Tráng, nàng lại lần nữa hoảng loạn: "Bà vú! Bà vú đâu! Bảo bảo mau trở về!"
Tráng Tráng nhìn tình hình trong phòng không hề bình thường, hơn nữa nghe Oánh Tú dồn dập kêu to, hài tử chẳng những không lùi, ngược lại còn đi về phía nàng.
Bà vú phía sau căn bản không kịp ôm nó về, chỉ còn cách Oánh Tú mấy bước, hắc y nhân kia bỗng nhiên xông về phía Tráng Tráng.
"Không!" Oánh Tú vội đẩy Bão Cầm ra chạy về phía Tráng Tráng, Thanh Bích vội giữ nàng lại không cho nàng lộn xộn, Trác Nhân cho dù đã đâm kiếm về phía hắc y nhân kia nhưng vẫn không ngăn cản kịp.
Tráng Tráng mơ mơ màng màng nhìn người xông về phía mình, xung quanh là tiếng hét của mẫu thân, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người được một cái ôm ấm áp ôm vào lồng ngực.
Tráng Tráng bị ôm té ngã xuống đất, Bão Cầm che chở nó thật chặt, sau lưng đã bị đâm một kiếm.
Thời điểm hắc y nhân muốn lôi kéo Tráng Tráng, Trác Dạ đã dẫn theo hai hộ vệ chạy tới, hắc y nhân giằng co với Trác Nhân mắt thấy đồng lõa đã bị bắt, một bước đá cái ghế về phía nàng, trường kiếm đâm thẳng về phía Oánh Tú sắp ngất đi.
Trác Nhân nhanh nhẹn xông qua che chắn trước mặt Oánh Tú, vai phải bị dính một kiếm của kẻ nọ, mà kiếm của nàng đã trực tiếp đâm vào lồng ngực gã.
"Tiểu thư, tiểu thư."
Oánh Tú mơ hồ nhìn Tráng Tráng bình an vô sự từ vòng tay của Bão Cầm chui ra, khẽ cười, bụng dưới đột nhiên đau đớn, cứ thế mà ngất đi.
Kinh thành trong đêm, ánh lửa ngập trời ở Tề phủ, quân đội tuần tra rất nhanh biết nơi này xảy ra chuyện, lập tức điều người tới hỗ trợ, tất cả hắc y nhân còn sống đều bị bắt, Tề Hạo Minh phân phó đại phu chữa trị cho họ, không để một kẻ phải chết, còn mình nôn nóng canh giữ bên cạnh Oánh Tú.
Tráng Tráng ở cạnh rúc đầu vào lòng bà vú khóc nức nở, ngày sinh của Oánh Tú sắp tới gần, trải qua việc như vậy, nước ối đã vỡ, người lại chậm chạp không tỉnh, cứ như vậy cả nàng và hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm.
"Còn thỉnh cô gia ra ngoài chủ trì đại cục." Nghiêm ma ma nhìn đám người trong phòng, phân phó bà vú ôm Tráng Tráng ra ngoài.
Tử Yên đi mời Nghiêm ma ma và Trần ma ma tới, Tề Hạo Minh rời đi, trong phòng Oánh Tú chỉ còn lại hai bà đỡ và mấy nha hoàn.
Tề phủ vẫn ánh lửa ngập trời, chỉ là không hề nghiêm trọng. Phóng hỏa tuy là kẻ khác, nhưng Trác Dạ đã kịp thời dẫn người đi khống chế.
Trác Nhân động thai khí, may mắn không gặp trở ngại. Người đầu tiên chạy tới là Tề Trung Châu, phủ đệ của ông khá gần Tề phủ, nhìn cháu trai đứng nhìn tiền viện bốc cháy, nét mắt lại bình tĩnh tới dọa người, mà nha hoàn bà tử phía sau vội vàng lui tới, trên mặt đất còn loang lổ vết máu. Đêm nay, nơi này rốt cuộc đã trải qua trận ác đấu thế nào?
"Tứ thúc, nương tử của Trác Dạ động thai khí, chi bằng người qua xem nàng ấy trước đi." Trầm mặc một hồi, Tề Hạo Minh mới lên tiếng.
Tề Trung Châu thở dài, theo người hầu vội vàng qua phòng của Trác Nhân.
Trong phòng, từng trận đau đớn ập tới, Oánh Tú nhịn không được mà rên ra tiếng.
"Tỉnh lại đi!" Dương ma ma buông lỏng tay đặt trên người Oánh Tú, nhận khăn lông Thanh Bích đưa qua, giúp nàng lau mồ hôi, "Tiểu thư, nước ối đã vỡ, nhưng miệng tử cung còn chưa mở, người chịu đựng một chút, lão thân và Trần ma ma sẽ giúp người!"
Đau đớn khiến Oánh Tú lần nữa thanh tỉnh, nàng nhịn không được mà thở hổn hển, dùng sức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này vẫn có thể trông thấy ánh lửa rực đỏ, "Cô gia thế nào rồi?"
"Bên phía cô gia mọi thứ đều tốt, không bị thương, kẻ xấu cũng đã bị bắt, người đừng suy nghĩ gì cả!" Nghiêm ma ma mang chén canh hạt sen tới.
Thanh Bích dìu Oánh Tú dậy, hầu hạ nàng dùng một ít, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tử Yên, Tề Trung Châu tới, trong phòng chỉ mới thu dọn một nửa, tình cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn.
"Làm phiền Tứ thúc."
"Cố lên." Tề Trung Châu thi châm vào những huyệt vị quan trọng, mà Nghiêm ma ma đã vội chạy xuống bếp nấu chén thuốc trợ sản.
Tề Hạo Minh vẫn còn đứng ngoài sân, ánh lửa rực rỡ phản chiếu nửa bên mặt y, nét mặt bình tĩnh không thể nhìn ra điều gì. Xa xa, Trác Dạ tới bẩm báo: "Thiếu gia, Tiết Tam đã tỉnh."
Edit nhanh cho xong bộ này, lỗi chắc nhiều lắm, có gì cmt để mình sửa lại nhé!
"Nàng và Trác Nhân cứ ở trong phòng, cố gắng ít đi lại, ta kêu Nghiêm ma ma điều thêm người tới viện của nàng."
"Chàng yên tâm, thiếp sẽ tự chiếu cố chính mình, mấy ngày nay chàng không có thời gian bôi thuốc, đừng đứng quá nhiều, biết không?"
Tề Hạo Minh cẩn thận đỡ nàng về giường, dịu dàng nói: "Ta biết, đứng lâu như vậy nàng cũng mệt, ta kêu Tử Yên bóp chân cho nàng một chút."
Tề Hạo Minh ra ngoài kêu Tử Yên, Tử Yên đỡ hai chân nàng lên giường, vừa kéo cao quần liền thấy hai đùi sưng rất lớn.
"Tiểu thư, lúc người sinh Đại thiếu gia không sưng lớn như vậy." Tử Yên lo lắng rửa tay, sau khi làm ấm mới nhẹ nhàng xoa bóp cho Oánh Tú.
"Đại cữu mẫu nói thai đầu thường sẽ nhỏ." Oánh Tú nhíu mày, cái thai này, nàng đúng thật sợ hài tử quá lớn.
Vào đêm, Trác Nhân dọn tới cách vách viện của Oánh Tú. Tráng Tráng say sưa ngủ ở sương phòng phía sau, Oánh Tú từ trong mộng bừng tỉnh, thử chuyển động thân mình. Thanh Bích canh giữ bên ngoài nghe có động tĩnh liền chạy tới: "Tiểu thư, sao vậy?"
"Lấy giúp ta chút nước." Thanh Bích lót thêm cái đệm sau lưng Oánh Tú, đi qua rót trà, phát hiện nước đã lạnh, vội mở cửa phân phó Tử Yên gác đêm bên ngoài đi nấu một ít, sau đó trở về bóp chân cho nàng, "Tiểu thư, có phải khó chịu lắm không? Nô tỳ kêu Nghiêm ma ma tới xem một cái?"
"Đừng đi, vẫn là để ngày mai rồi nói." Oánh Tú nhắm mắt, đáy lòng không khỏi cảm thấy bất an, "Đi xem thiếu gia ngủ thế nào rồi."
Thanh Bích nhẹ nhàng mở cửa sương phòng phía sau, bà vú canh giữ bên mép giường bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy là Thanh Bích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thanh Bích nhìn thoáng qua Tráng Tráng ngủ say trên giường, thấp giọng: "Tiểu thư kêu ta tới xem, thiếu gia ngủ có ngon giấc không?"
"Ban đầu có chút không an ổn, hiện tại khá hơn nhiều."
Thanh Bích gật đầu lặng lẽ rời đi, Tử Yên đã mang nước ấm tới, Oánh Tú nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trái tim vẫn khó có thể yên tâm.
"Giờ nào rồi?"
"Tiểu thư, đã qua giờ Tý."
"Tử Yên, ngươi qua chỗ cô gia, xem chàng có nghỉ ngơi không."
Thanh Bích đỡ nàng nằm xuống. Xung quanh vô cùng an tĩnh, Oánh Tú tính toán thời gian Tử Yên đi, hình như đã quá lâu còn chưa trở về. Thanh Bích ở ngoài màn che, cũng không dám ngủ.
Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, không chờ Thanh Bích đứng dậy, cửa đã mở ra, Trác Nhân khoác một chiếc áo choàng trên người, vội vàng đến.
Oánh Tú xốc màn che liền thấy, trên tay Trác Nhân còn cầm thanh kiếm, "Xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân, người cứ nằm yên đừng nhúc nhích, nơi này có ta là được."
Trác Nhân ra hiệu cho Thanh Bích khoác thêm áo cho Oánh Tú, không bao lâu, Tử Yên trở về, tay đỡ ngạch cửa phát hiện Trác Nhân ở đây, thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư, có người đột nhập vào phủ, chỗ cô gia đang đánh nhau."
"Có bao nhiêu người tới?" Trái tim Oánh Tú lập tức căng chặt.
Tử Yên bị Thanh Bích kéo vào phòng, nghe nàng nói: "Nô tỳ đứng nhìn từ xa, không nhìn rõ lắm, hình như có khoảng mười mấy người."
Đưa Tiết Tam về, bọn họ sớm đã sở liệu loại chuyện này sẽ xảy ra, lại không ngờ người tới tàn nhẫn như thế, ban đêm xông vào Tề phủ, có phải tính mạng của nàng và Tề Hạo Minh cũng không mang không!
"Thanh Bích, ngươi đi xem Nghiêm ma ma và mọi người, kêu họ ở yên trong phòng, không được ra ngoài." Oánh Tú xuống giường khoác thêm áo, lắng tai nghe, phía tiền viện thật sự có tiếng đánh nhau.
"Tiểu thư, có mấy người xông về hướng này!" Thanh Bích vừa ra ngoài vội quay lại đóng chặt cửa phòng, Trác Nhân lập tức rút kiếm bảo vệ Oánh Tú phía sau.
Cửa rất nhanh bị đẩy mở, một hắc y nhân đỡ một kẻ khác bị thương xông vào, thấy cả căn phòng đều là nữ quyến, ánh mắt liền dừng ở Oánh Tú bụng đã lộ rõ.
Hắc y nhân bị thương thấp giọng một câu, kẻ còn lại lập tức xông về phía Oánh Tú. Giữa đao kiếm lập lòe, Trác Nhân ngăn cản: "To gan! Các ngươi nửa đêm xông vào Tề phủ, còn muốn bắt cóc Tề phu nhân, các ngươi rốt cuộc là ai!"
Tên hắc y nhân kia nhanh chóng cầm cái bình sứ gần đó ném qua, Trác Nhân đưa kiếm ngăn cản. Kẻ còn lại xông về phía Oánh Tú, Trác Nhân ngăn cản không kịp, mắt thấy Oánh Tú sắp bị bắt, Bão Cầm ở cạnh cầm bình hoa phía sau hung hăng ném qua người nọ. Hắc y nhân vội tránh đi, Thanh Bích thấy thế cũng vội cầm ghế ném qua, Trác Nhân lúc này mới có cơ hội ngăn cản gã.
Hắc y nhân phía sau kia dường như bị thương rất nặng, Trác Nhân hoài thai bốn tháng linh hoạt chưa suy giảm, vẫn còn sức lực đối đầu với gã.
Trong phòng đã hỗn loạn, Oánh Tú dựa vào mép giường, không thể đứng được, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh lửa lay động. Một bà tử ở ngoại viện kêu to: "Nổi lửa!"
Trán Oánh Tú đã ròng ròng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, cửa sương phòng phía sau mở, Tráng Tráng xoa xoa hai mắt gọi một tiếng: "Nương!"
Oánh Tú vừa bình ổn cảm xúc, nháy mắt trông thấy Tráng Tráng, nàng lại lần nữa hoảng loạn: "Bà vú! Bà vú đâu! Bảo bảo mau trở về!"
Tráng Tráng nhìn tình hình trong phòng không hề bình thường, hơn nữa nghe Oánh Tú dồn dập kêu to, hài tử chẳng những không lùi, ngược lại còn đi về phía nàng.
Bà vú phía sau căn bản không kịp ôm nó về, chỉ còn cách Oánh Tú mấy bước, hắc y nhân kia bỗng nhiên xông về phía Tráng Tráng.
"Không!" Oánh Tú vội đẩy Bão Cầm ra chạy về phía Tráng Tráng, Thanh Bích vội giữ nàng lại không cho nàng lộn xộn, Trác Nhân cho dù đã đâm kiếm về phía hắc y nhân kia nhưng vẫn không ngăn cản kịp.
Tráng Tráng mơ mơ màng màng nhìn người xông về phía mình, xung quanh là tiếng hét của mẫu thân, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người được một cái ôm ấm áp ôm vào lồng ngực.
Tráng Tráng bị ôm té ngã xuống đất, Bão Cầm che chở nó thật chặt, sau lưng đã bị đâm một kiếm.
Thời điểm hắc y nhân muốn lôi kéo Tráng Tráng, Trác Dạ đã dẫn theo hai hộ vệ chạy tới, hắc y nhân giằng co với Trác Nhân mắt thấy đồng lõa đã bị bắt, một bước đá cái ghế về phía nàng, trường kiếm đâm thẳng về phía Oánh Tú sắp ngất đi.
Trác Nhân nhanh nhẹn xông qua che chắn trước mặt Oánh Tú, vai phải bị dính một kiếm của kẻ nọ, mà kiếm của nàng đã trực tiếp đâm vào lồng ngực gã.
"Tiểu thư, tiểu thư."
Oánh Tú mơ hồ nhìn Tráng Tráng bình an vô sự từ vòng tay của Bão Cầm chui ra, khẽ cười, bụng dưới đột nhiên đau đớn, cứ thế mà ngất đi.
Kinh thành trong đêm, ánh lửa ngập trời ở Tề phủ, quân đội tuần tra rất nhanh biết nơi này xảy ra chuyện, lập tức điều người tới hỗ trợ, tất cả hắc y nhân còn sống đều bị bắt, Tề Hạo Minh phân phó đại phu chữa trị cho họ, không để một kẻ phải chết, còn mình nôn nóng canh giữ bên cạnh Oánh Tú.
Tráng Tráng ở cạnh rúc đầu vào lòng bà vú khóc nức nở, ngày sinh của Oánh Tú sắp tới gần, trải qua việc như vậy, nước ối đã vỡ, người lại chậm chạp không tỉnh, cứ như vậy cả nàng và hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm.
"Còn thỉnh cô gia ra ngoài chủ trì đại cục." Nghiêm ma ma nhìn đám người trong phòng, phân phó bà vú ôm Tráng Tráng ra ngoài.
Tử Yên đi mời Nghiêm ma ma và Trần ma ma tới, Tề Hạo Minh rời đi, trong phòng Oánh Tú chỉ còn lại hai bà đỡ và mấy nha hoàn.
Tề phủ vẫn ánh lửa ngập trời, chỉ là không hề nghiêm trọng. Phóng hỏa tuy là kẻ khác, nhưng Trác Dạ đã kịp thời dẫn người đi khống chế.
Trác Nhân động thai khí, may mắn không gặp trở ngại. Người đầu tiên chạy tới là Tề Trung Châu, phủ đệ của ông khá gần Tề phủ, nhìn cháu trai đứng nhìn tiền viện bốc cháy, nét mắt lại bình tĩnh tới dọa người, mà nha hoàn bà tử phía sau vội vàng lui tới, trên mặt đất còn loang lổ vết máu. Đêm nay, nơi này rốt cuộc đã trải qua trận ác đấu thế nào?
"Tứ thúc, nương tử của Trác Dạ động thai khí, chi bằng người qua xem nàng ấy trước đi." Trầm mặc một hồi, Tề Hạo Minh mới lên tiếng.
Tề Trung Châu thở dài, theo người hầu vội vàng qua phòng của Trác Nhân.
Trong phòng, từng trận đau đớn ập tới, Oánh Tú nhịn không được mà rên ra tiếng.
"Tỉnh lại đi!" Dương ma ma buông lỏng tay đặt trên người Oánh Tú, nhận khăn lông Thanh Bích đưa qua, giúp nàng lau mồ hôi, "Tiểu thư, nước ối đã vỡ, nhưng miệng tử cung còn chưa mở, người chịu đựng một chút, lão thân và Trần ma ma sẽ giúp người!"
Đau đớn khiến Oánh Tú lần nữa thanh tỉnh, nàng nhịn không được mà thở hổn hển, dùng sức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này vẫn có thể trông thấy ánh lửa rực đỏ, "Cô gia thế nào rồi?"
"Bên phía cô gia mọi thứ đều tốt, không bị thương, kẻ xấu cũng đã bị bắt, người đừng suy nghĩ gì cả!" Nghiêm ma ma mang chén canh hạt sen tới.
Thanh Bích dìu Oánh Tú dậy, hầu hạ nàng dùng một ít, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tử Yên, Tề Trung Châu tới, trong phòng chỉ mới thu dọn một nửa, tình cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn.
"Làm phiền Tứ thúc."
"Cố lên." Tề Trung Châu thi châm vào những huyệt vị quan trọng, mà Nghiêm ma ma đã vội chạy xuống bếp nấu chén thuốc trợ sản.
Tề Hạo Minh vẫn còn đứng ngoài sân, ánh lửa rực rỡ phản chiếu nửa bên mặt y, nét mặt bình tĩnh không thể nhìn ra điều gì. Xa xa, Trác Dạ tới bẩm báo: "Thiếu gia, Tiết Tam đã tỉnh."
Edit nhanh cho xong bộ này, lỗi chắc nhiều lắm, có gì cmt để mình sửa lại nhé!
/134
|