Sau khi từ thủ đô trở về không lâu, Liễu thị trưởng tại trên hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng đề ra ba hạng mục dự thảo nghị quyết, khiến cho toàn bộ phó thị trưởng bao gồm cả Triệu Sư Phạm cũng hoảng sợ mà ngẩn người.
Hạng mục thứ nhất của Liễu thị trưởng rất bình thường, chính là trong vòng 3 năm, toàn diện cải thiện mạch lưới giao thông của Tiềm Châu.
Hạng mục này của Liễu Tuấn xem chừng khí thế vô cùng vĩ đại, trong vòng ba năm muốn trùng tu lại một lần toàn bộ các tuyến đường chính của toàn Tiềm Châu. Lại nói tiếp, Tiềm Châu xem như là một thành phố cấp khu, tình trạng giao thông rất không lý tưởng. Toàn thành phố chỉ có một tuyến quốc lộ, hai tuyến đường tỉnh, tổng chặng đường chưa tới 400km. Chỉ mấy tuyến đường chính chủ yếu này thôi, đường giao thông cũng thường gồ ghề, "ổ gà" không ít. Mấy tháng trước, Liễu Tuấn từ khu Trường Hà khẩn cấp tiếp viện đến Tiềm Châu, từ thành phố Ngọc Lan đến Tiềm Châu tới 200km, đoàn xe đi tròn một ngày. Mặc dù trời mưa đường trơn là một nguyên nhân, một nguyên nhân quan trọng khác cũng vì đường giao thông không thông thoáng, đường dằn xóc, nhất là ngày mưa sẽ nhìn không rõ đường đi,, rất nhiều xe khi chạy cứ như đang nhảy múa. Đối với chuyến "Hành quân gian nan" lần đó, chỉ mới cách mấy tháng nhưng ký ức với Liễu thị trưởng vẫn còn mới mẻ.
Giao thông đường thuỷ của Tiềm Châu cũng tiện lợi, nhưng so với đại đa số thành phố trong tỉnh, đặc biệt cùng tỉnh thành Ngọc Lan, chủ yếu vẫn là dựa vào đường bộ để vận tải. Về phần vận tải đường không, Tiềm Châu chỉ có một sân bay quân dụng từ những năm 90 được kiến thiết lại thành sân bay hàng không dân dụng, quy mô rất nhỏ, là sân bay cấp 4C, chỉ có thể khởi hành và cho hạ xuống những máy bay có trọng tải dưới máy bay hành khách Boeing 737. Hơn nữa bởi nguyên nhân khách thiếu trầm trọng, chỉ mở hai đường biển, sân bay hàng năm đã thua lỗ rất nhiều.
Ngoại trừ tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh, mạng lưới giao thông cấp thành phố cùng cấp huyện của Tiềm Châu càng không đáng để nhắc tới. Đến nay còn có rất nhiều nông thôn hẻo lánh, chưa có con đường cái nào được tu sửa thành đường xi-măng hoặc là đường nhựa.
Sau khi Liễu thị trưởng nhậm chức, hành trang đơn giản, xuống 11 khu huyện đều đi thăm một vòng, tuy Liễu Tuấn thân thể cường tráng, nội công thâm hậu, cũng bị xóc nảy khiến cả người đau nhức, xương cốt có dấu hiệu rã rời.
"Tình hình giao thông như vậy, muốn kinh tế phát triển mạnh, có phần lừa mình dối người!"
Liễu thị trưởng không kín đáo chút nào, tại trên hội nghị ngang nhiên đưa ra phê bình. Các phó thị trưởng hai mặt nhìn nhau, đều mặt ngơ ngác. Bởi vì bí thư Thành ủy Lưu Huy cùng thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương đều là cán bộ do một tay Cận Tú Thực đề bạt lên, đứng cùng một trận doanh, nhất trí một mục tiêu, quan trường Tiềm Châu cũng hình thành cảnh hoà thuận "Ổn định áp đảo tất cả", thường ngày, nhất là tại trường hợp công khai đều là hoà hợp êm thấm.
Dường như Liễu thị trưởng không chút nào cố kỵ đưa ra phê bình, đã làm cho mọi người trong khoảng thời gian ngắn rất khó thích ứng.
Liễu nha nội thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Kế hoạch của Liễu Tuấn chỉ dùng thời gian một năm, toàn diện cải tạo các tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh ở cảnh nội Tiềm Châu, mở rộng gia cố mặt đường, toàn bộ phải đạt được tiêu chuẩn đường cấp 1. Dùng thời gian hai năm sau cải tạo hoàn thành mạng lưới giao thông cấp huyện cùng giao thông cấp thành phố, phải làm được đường cái thông đến nông thôn.
Các phó thị trưởng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, Liễu thị trưởng lại tung ra hạng mục thứ hai: thành lập một khu Khai phá kỹ thuật Cao Tân cơ cấu cấp chính xử. Trong vòng 3 năm, toàn bộ khu Cao Tân phải đưa vào xí nghiệp công nghệ cao không dưới 500, giá trị tổng sản lượng hàng năm không dưới 20 tỷ, tổng thuế thu hàng năm không dưới 1 tỷ.
Hạng mục này cũng như hạng mục thứ nhất, theo các phó thị trưởng nhận thấy là không có khả năng thực hiện.
Trong những năm đầu thập niên 90, toàn quốc các nơi lũ lượt tạo ra khu Khai phá, khu Cao tân, trong khoảng thời gian ngắn, các loại khu Cao tân khu Khai phá mọc lên như nấm. Thành phố Tiềm Châu cũng không cam lạc hậu, một nơi tạo ra hai khu Khai phá cấp thành phố, bảy khu Khai phá cấp huyện. Hai khu Khai phá cấp thành phố đều không ngoại lệ đều là cơ cấu cấp Chính xử, 7 khu Khai phá cấp huyện, thấp nhất cũng là cơ cấu cấp Chính khoa, còn có cơ cấu cấp Phó xử nữa.
Chín khu Khai phá cao tân đó, hoạt động sau 7,8 năm, trên cơ bản, chỉ có hai khu là bình thường, có lợi thuế nhất định để nộp lên trên, 7 khu Khai phá khác toàn bộ lỗ lã, cần phải dựa vào tài chính để duy trì, nói trắng ra, chính là có thêm 7 cơ cấu hành chính ăn công lương, không khác mấy so với các hương trấn bình thường, đối với tài chính của huyện thành phố không hề có trợ giúp, ngược lại trở thành liên lụy. Đương nhiên, rất nhiều người thân của quan viên, nhân cơ hội giải quyết công tác, có được công ăn việc làm ổn định, cũng không phải một chỗ tốt cũng không có.
Tại một quốc gia lấy chữ "Quan" để định vị, có được một nghề nghiệp vững chắc ăn công lương, so với điều gì cũng tốt hơn.
Còn tưởng rằng Liễu thị trưởng sẽ có biện pháp gì hay, ai dè vừa bắt đầu thì rang lại cơm nguội từ 8 năm trước. Các phó thị trưởng đều không ngoại lệ cho rằng, những chủ ý này Liễu thị trưởng nghĩ ra chẳng qua là muốn an bài thân tín của mình vào đó. Về phần tổng giá trị sản lượng 20 tỷ, tổng lợi thuế 1 tỷ, cũng chẳng khác nào như người si nói mộng.
Nếu gộp tất cả lại, cũng không biết 9 khu Khai phá Cao tân toàn thành phố, 8 năm nay, tổng ngạch có đạt được con số này hay không.
Chẳng qua, mọi người ai cũng sẽ không đi vạch trần. Liễu thị trưởng người ta mới nhậm chức quan, lại là nha nội có hậu trường vững chắc như vậy, muốn tạo ra một khu Cao tân cấp Chính xử, an bài một số bằng hữu thân tín đi vào kiếm công việc ổn định, cũng chính là điều đương nhiên. Lẽ nào chỉ cho phép các anh chiếu cố bằng hữu thân tín, mà không cho phép Liễu Tuấn chiếu cố một chút sao? Ai dám phản đối, nếu Liễu thị trưởng tức giận lên, đến khu Cao tân khu Khai phá chỗ anh thanh tra một chút tình huống cơ cấu nhân viên, chẳng phải là lấy đá tự đập chân mình còn gì? Đã không thức thời, lại ngu xuẩn đến quá mức!
Bởi vì đã bị hai hạng mục trước đó khiến cho đầu óc choáng váng, bởi vậy khi Liễu thị trưởng đưa ra hạng mục thứ 3, tại trong thành phố khởi công xây dựng một tòa "Viện bảo tàng khoa học công nghệ", mọi người cũng không giật mình như lúc đầu. Dù sao khi so sánh với hai hạng mục trước đó, dựng lên một "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" chỉ có thể xem như là chút lòng thành, cũng chỉ là tăng chút phong cảnh thôi mà. Khi đối ngoại tuyên truyền cùng báo cáo với cấp trên, lại thêm một đề tài có thể bàn tới.
Nhưng mà vị tân nhậm thị trưởng trẻ tuổi này, quả thật là nói không khiến người ta sợ hãi sẽ không thôi, khi cậu ta nói, để dựng lên tòa "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" này, dự định đầu tư 6000 vạn!
6000 vạn!
Cũng chỉ để xây một "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" không hề có công dụng thực tế.
Một ít phó thị trưởng đã thầm lắc đầu.
Đợi sau khi Liễu thị trưởng tuyên đọc hết ba đề án của mình, toàn bộ phòng họp rơi vào một mảnh yên lặng. Các phó thị trưởng, mỗi người sắc mặt đều ngưng trọng. Thế nhưng khi nhìn kỹ, cũng có cực hiếm phó thị trưởng, khóe miệng nở nụ cười với ý vị sâu xa.
Hắc hắc, đều nói Liễu nha nội rất giỏi, quả nhiên là rất giỏi. Vừa bắt đầu đã có hoạt động lớn như vậy, trực tiếp ngắm tới tiền và quyền. Sửa đường cùng khởi công xây dựng viện bảo tàng, không hề nghi ngờ, đều là đốt tiền, phương diện này cũng không ít "béo bở". Liễu thị trưởng chỉ cần lộ ra một chút ý tứ, cũng không biết có bao nhiêu thương nhân tranh nhau tiến cống về phía cậu ta. Nếu như những hạng mục này thực sự có thể đạt được toàn bộ, chỉ dựa vào ước lượng sơ sơ, cho dù Liễu Tuấn không quá tham lam, bỏ túi 20 triệu cũng chỉ như một trò chơi.
Về phần khu Cao tân cấp Chính xử, ngắm đến chính là quyền.
Khi bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, thông thường cũng phải thông qua Thành ủy, thị trưởng chỉ có quyền kiến nghị. Nhưng với cán bộ của khu Cao tân, bởi vì tình huống đặc biệt, lấy thị trưởng là chủ đạo, tại phương diện này, Liễu Tuấn sở hữu quyền ngôn ngữ rất lớn. Bí thư Lưu Huy cũng phải nhìn vào hậu trường ở phía sau người ta, cũng không thể tính toán quá phận với Liễu thị trưởng được.
Cậu thanh niên này, thủ đoạn quả thực là lợi hại. Không trách người ta chưa đến 30 tuổi là có thể ngồi vào cái ngai vàng thị trưởng rồi.
"Các đồng chí có ý kiến gì không, có thì cứ phát biểu."
Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua nét mặt từng phó thị trưởng một, vừa cười vừa nói.
Các phó thị trưởng liếc nhau nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng ngậm miệng lại. Thực sự, mọi người đối với Liễu Tuấn cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào một ít tin đồn cùng tiếp xúc mấy ngày nay để có một phán đoán tổng thể. Phán đoán như vậy, thường thường là không chuẩn xác.
Cũng giống như ban Thành ủy Tiềm Châu, ban của Phủ thị chính Tiềm Châu, tuổi tác các thành viên cũng tương đối lớn. Hiện tượng này, tại trong lúc Cận Tú Thực còn chủ chính tương đối phổ biến. Phó thị trưởng trẻ tuổi nhất đã ở ngoài 40. cán bộ cấp phó thành phố khi tới cái tuổi này đều đã trải qua sóng gió, tính cách trầm ổn, không làm rõ tình huống thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên tiếng.
Thấy không có người nào hé răng, Liễu Tuấn hơi nhăn mày.
Thời gian y chủ chính khu Trường Hà, mặc dù uy vọng rất cao, thế nhưng tại trên hội nghị Công ủy bầu không khí là rất sinh động, tất cả mọi người có thể nói thoải mái, đối với các hạng mục mà Liễu bí thư nói ra, nếu như cảm thấy chỗ nào không thỏa đáng, vẫn thường không kiêng kị mà chỉ ra, sau khi Liễu Tuấn tổng hợp lại ý kiến của mọi người mới gõ ra bản cuối cùng.
Liễu Tuấn cho rằng, hình thức như vậy mới là chân chính thể hiện "chế độ tập trung dân chủ".
"Đồng chí Sư Phạm, đồng chí là phó thị trưởng Thường vụ, thời gian công tác tại Tiềm Châu cũng tương đối dài, đối với tình huống trong thành phố hiểu rõ hơn tôi nhiều, mời đồng chí nói ra cái nhìn của mình xem!"
Liễu Tuấn chờ đợi một hồi, vẫn không có người nào lên tiếng, liền trực tiếp điểm danh Triệu Sư Phạm.
Liễu Tuấn xưa nay đã quen làm người đứng đầu, đương nhiên đối với toàn bộ thành viên của Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng cũng lấy đồng chí để xưng hô. Ngay lúc đầu, trong số các phó thị trưởng lớn tuổi, Triệu Sư Phạm cũng vượt xa so với Liễu Tuấn, trong đầu cũng không thoải mái, theo thời gian trôi qua, cũng đành chịu mà tiếp thu sự thật này. Lớn tuổi thì lớn tuổi, tôn ti trên dưới cũng phải phân biệt. Quan trường vốn là đẳng cấp nghiêm ngặt, mở miệng ngậm miệng cũng phải xưng đồng chí, chính là đặc quyền của lãnh đạo.
Ngược lại, cũng không có một phó thị trưởng nào có can đảm xưng hô "đồng chí Liễu Tuấn", đều quy củ gọi thị trưởng.
Mặc dù Triệu Sư Phạm vẫn chưa mở miệng nói, trên thực tế trong đầu đã đảo vài vòng, Mặc kệ các hạng mục Liễu Tuấn nói hoang đường ra sao, người si nói mộng như thế nào, nếu đã ở trên hội nghị thị trưởng ngang nhiên nói ra, khẳng định phải có một kết quả, không thể không bệnh mà chết. Làm một phó thị trưởng Thường vụ, người đứng thứ hai ở Phủ thị chính, thì nhất định phải cho thấy thái độ của mình.
Hơn nữa, thái độ của Triệu Sư Phạm cũng rất rõ ràng.
Liễu Tuấn có là người đứng đầu, có là Thái tử đảng, khi liên quan đến phương sách kiến thiết kinh tế cụ thể, thế nào cũng phải phù hợp với thực tế một chút, đừng khiến cho thái quá, mù quáng làm khổ, tài chính và dân chúng trong thành phố cũng chịu không nổi.
Đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn, Triệu Sư Phạm ho khan một tiếng, chỉnh tư thế ngồi một chút, khuôn mặt không đổi sắc đã mở miệng
Hạng mục thứ nhất của Liễu thị trưởng rất bình thường, chính là trong vòng 3 năm, toàn diện cải thiện mạch lưới giao thông của Tiềm Châu.
Hạng mục này của Liễu Tuấn xem chừng khí thế vô cùng vĩ đại, trong vòng ba năm muốn trùng tu lại một lần toàn bộ các tuyến đường chính của toàn Tiềm Châu. Lại nói tiếp, Tiềm Châu xem như là một thành phố cấp khu, tình trạng giao thông rất không lý tưởng. Toàn thành phố chỉ có một tuyến quốc lộ, hai tuyến đường tỉnh, tổng chặng đường chưa tới 400km. Chỉ mấy tuyến đường chính chủ yếu này thôi, đường giao thông cũng thường gồ ghề, "ổ gà" không ít. Mấy tháng trước, Liễu Tuấn từ khu Trường Hà khẩn cấp tiếp viện đến Tiềm Châu, từ thành phố Ngọc Lan đến Tiềm Châu tới 200km, đoàn xe đi tròn một ngày. Mặc dù trời mưa đường trơn là một nguyên nhân, một nguyên nhân quan trọng khác cũng vì đường giao thông không thông thoáng, đường dằn xóc, nhất là ngày mưa sẽ nhìn không rõ đường đi,, rất nhiều xe khi chạy cứ như đang nhảy múa. Đối với chuyến "Hành quân gian nan" lần đó, chỉ mới cách mấy tháng nhưng ký ức với Liễu thị trưởng vẫn còn mới mẻ.
Giao thông đường thuỷ của Tiềm Châu cũng tiện lợi, nhưng so với đại đa số thành phố trong tỉnh, đặc biệt cùng tỉnh thành Ngọc Lan, chủ yếu vẫn là dựa vào đường bộ để vận tải. Về phần vận tải đường không, Tiềm Châu chỉ có một sân bay quân dụng từ những năm 90 được kiến thiết lại thành sân bay hàng không dân dụng, quy mô rất nhỏ, là sân bay cấp 4C, chỉ có thể khởi hành và cho hạ xuống những máy bay có trọng tải dưới máy bay hành khách Boeing 737. Hơn nữa bởi nguyên nhân khách thiếu trầm trọng, chỉ mở hai đường biển, sân bay hàng năm đã thua lỗ rất nhiều.
Ngoại trừ tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh, mạng lưới giao thông cấp thành phố cùng cấp huyện của Tiềm Châu càng không đáng để nhắc tới. Đến nay còn có rất nhiều nông thôn hẻo lánh, chưa có con đường cái nào được tu sửa thành đường xi-măng hoặc là đường nhựa.
Sau khi Liễu thị trưởng nhậm chức, hành trang đơn giản, xuống 11 khu huyện đều đi thăm một vòng, tuy Liễu Tuấn thân thể cường tráng, nội công thâm hậu, cũng bị xóc nảy khiến cả người đau nhức, xương cốt có dấu hiệu rã rời.
"Tình hình giao thông như vậy, muốn kinh tế phát triển mạnh, có phần lừa mình dối người!"
Liễu thị trưởng không kín đáo chút nào, tại trên hội nghị ngang nhiên đưa ra phê bình. Các phó thị trưởng hai mặt nhìn nhau, đều mặt ngơ ngác. Bởi vì bí thư Thành ủy Lưu Huy cùng thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương đều là cán bộ do một tay Cận Tú Thực đề bạt lên, đứng cùng một trận doanh, nhất trí một mục tiêu, quan trường Tiềm Châu cũng hình thành cảnh hoà thuận "Ổn định áp đảo tất cả", thường ngày, nhất là tại trường hợp công khai đều là hoà hợp êm thấm.
Dường như Liễu thị trưởng không chút nào cố kỵ đưa ra phê bình, đã làm cho mọi người trong khoảng thời gian ngắn rất khó thích ứng.
Liễu nha nội thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Kế hoạch của Liễu Tuấn chỉ dùng thời gian một năm, toàn diện cải tạo các tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh ở cảnh nội Tiềm Châu, mở rộng gia cố mặt đường, toàn bộ phải đạt được tiêu chuẩn đường cấp 1. Dùng thời gian hai năm sau cải tạo hoàn thành mạng lưới giao thông cấp huyện cùng giao thông cấp thành phố, phải làm được đường cái thông đến nông thôn.
Các phó thị trưởng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, Liễu thị trưởng lại tung ra hạng mục thứ hai: thành lập một khu Khai phá kỹ thuật Cao Tân cơ cấu cấp chính xử. Trong vòng 3 năm, toàn bộ khu Cao Tân phải đưa vào xí nghiệp công nghệ cao không dưới 500, giá trị tổng sản lượng hàng năm không dưới 20 tỷ, tổng thuế thu hàng năm không dưới 1 tỷ.
Hạng mục này cũng như hạng mục thứ nhất, theo các phó thị trưởng nhận thấy là không có khả năng thực hiện.
Trong những năm đầu thập niên 90, toàn quốc các nơi lũ lượt tạo ra khu Khai phá, khu Cao tân, trong khoảng thời gian ngắn, các loại khu Cao tân khu Khai phá mọc lên như nấm. Thành phố Tiềm Châu cũng không cam lạc hậu, một nơi tạo ra hai khu Khai phá cấp thành phố, bảy khu Khai phá cấp huyện. Hai khu Khai phá cấp thành phố đều không ngoại lệ đều là cơ cấu cấp Chính xử, 7 khu Khai phá cấp huyện, thấp nhất cũng là cơ cấu cấp Chính khoa, còn có cơ cấu cấp Phó xử nữa.
Chín khu Khai phá cao tân đó, hoạt động sau 7,8 năm, trên cơ bản, chỉ có hai khu là bình thường, có lợi thuế nhất định để nộp lên trên, 7 khu Khai phá khác toàn bộ lỗ lã, cần phải dựa vào tài chính để duy trì, nói trắng ra, chính là có thêm 7 cơ cấu hành chính ăn công lương, không khác mấy so với các hương trấn bình thường, đối với tài chính của huyện thành phố không hề có trợ giúp, ngược lại trở thành liên lụy. Đương nhiên, rất nhiều người thân của quan viên, nhân cơ hội giải quyết công tác, có được công ăn việc làm ổn định, cũng không phải một chỗ tốt cũng không có.
Tại một quốc gia lấy chữ "Quan" để định vị, có được một nghề nghiệp vững chắc ăn công lương, so với điều gì cũng tốt hơn.
Còn tưởng rằng Liễu thị trưởng sẽ có biện pháp gì hay, ai dè vừa bắt đầu thì rang lại cơm nguội từ 8 năm trước. Các phó thị trưởng đều không ngoại lệ cho rằng, những chủ ý này Liễu thị trưởng nghĩ ra chẳng qua là muốn an bài thân tín của mình vào đó. Về phần tổng giá trị sản lượng 20 tỷ, tổng lợi thuế 1 tỷ, cũng chẳng khác nào như người si nói mộng.
Nếu gộp tất cả lại, cũng không biết 9 khu Khai phá Cao tân toàn thành phố, 8 năm nay, tổng ngạch có đạt được con số này hay không.
Chẳng qua, mọi người ai cũng sẽ không đi vạch trần. Liễu thị trưởng người ta mới nhậm chức quan, lại là nha nội có hậu trường vững chắc như vậy, muốn tạo ra một khu Cao tân cấp Chính xử, an bài một số bằng hữu thân tín đi vào kiếm công việc ổn định, cũng chính là điều đương nhiên. Lẽ nào chỉ cho phép các anh chiếu cố bằng hữu thân tín, mà không cho phép Liễu Tuấn chiếu cố một chút sao? Ai dám phản đối, nếu Liễu thị trưởng tức giận lên, đến khu Cao tân khu Khai phá chỗ anh thanh tra một chút tình huống cơ cấu nhân viên, chẳng phải là lấy đá tự đập chân mình còn gì? Đã không thức thời, lại ngu xuẩn đến quá mức!
Bởi vì đã bị hai hạng mục trước đó khiến cho đầu óc choáng váng, bởi vậy khi Liễu thị trưởng đưa ra hạng mục thứ 3, tại trong thành phố khởi công xây dựng một tòa "Viện bảo tàng khoa học công nghệ", mọi người cũng không giật mình như lúc đầu. Dù sao khi so sánh với hai hạng mục trước đó, dựng lên một "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" chỉ có thể xem như là chút lòng thành, cũng chỉ là tăng chút phong cảnh thôi mà. Khi đối ngoại tuyên truyền cùng báo cáo với cấp trên, lại thêm một đề tài có thể bàn tới.
Nhưng mà vị tân nhậm thị trưởng trẻ tuổi này, quả thật là nói không khiến người ta sợ hãi sẽ không thôi, khi cậu ta nói, để dựng lên tòa "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" này, dự định đầu tư 6000 vạn!
6000 vạn!
Cũng chỉ để xây một "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" không hề có công dụng thực tế.
Một ít phó thị trưởng đã thầm lắc đầu.
Đợi sau khi Liễu thị trưởng tuyên đọc hết ba đề án của mình, toàn bộ phòng họp rơi vào một mảnh yên lặng. Các phó thị trưởng, mỗi người sắc mặt đều ngưng trọng. Thế nhưng khi nhìn kỹ, cũng có cực hiếm phó thị trưởng, khóe miệng nở nụ cười với ý vị sâu xa.
Hắc hắc, đều nói Liễu nha nội rất giỏi, quả nhiên là rất giỏi. Vừa bắt đầu đã có hoạt động lớn như vậy, trực tiếp ngắm tới tiền và quyền. Sửa đường cùng khởi công xây dựng viện bảo tàng, không hề nghi ngờ, đều là đốt tiền, phương diện này cũng không ít "béo bở". Liễu thị trưởng chỉ cần lộ ra một chút ý tứ, cũng không biết có bao nhiêu thương nhân tranh nhau tiến cống về phía cậu ta. Nếu như những hạng mục này thực sự có thể đạt được toàn bộ, chỉ dựa vào ước lượng sơ sơ, cho dù Liễu Tuấn không quá tham lam, bỏ túi 20 triệu cũng chỉ như một trò chơi.
Về phần khu Cao tân cấp Chính xử, ngắm đến chính là quyền.
Khi bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, thông thường cũng phải thông qua Thành ủy, thị trưởng chỉ có quyền kiến nghị. Nhưng với cán bộ của khu Cao tân, bởi vì tình huống đặc biệt, lấy thị trưởng là chủ đạo, tại phương diện này, Liễu Tuấn sở hữu quyền ngôn ngữ rất lớn. Bí thư Lưu Huy cũng phải nhìn vào hậu trường ở phía sau người ta, cũng không thể tính toán quá phận với Liễu thị trưởng được.
Cậu thanh niên này, thủ đoạn quả thực là lợi hại. Không trách người ta chưa đến 30 tuổi là có thể ngồi vào cái ngai vàng thị trưởng rồi.
"Các đồng chí có ý kiến gì không, có thì cứ phát biểu."
Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua nét mặt từng phó thị trưởng một, vừa cười vừa nói.
Các phó thị trưởng liếc nhau nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng ngậm miệng lại. Thực sự, mọi người đối với Liễu Tuấn cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào một ít tin đồn cùng tiếp xúc mấy ngày nay để có một phán đoán tổng thể. Phán đoán như vậy, thường thường là không chuẩn xác.
Cũng giống như ban Thành ủy Tiềm Châu, ban của Phủ thị chính Tiềm Châu, tuổi tác các thành viên cũng tương đối lớn. Hiện tượng này, tại trong lúc Cận Tú Thực còn chủ chính tương đối phổ biến. Phó thị trưởng trẻ tuổi nhất đã ở ngoài 40. cán bộ cấp phó thành phố khi tới cái tuổi này đều đã trải qua sóng gió, tính cách trầm ổn, không làm rõ tình huống thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên tiếng.
Thấy không có người nào hé răng, Liễu Tuấn hơi nhăn mày.
Thời gian y chủ chính khu Trường Hà, mặc dù uy vọng rất cao, thế nhưng tại trên hội nghị Công ủy bầu không khí là rất sinh động, tất cả mọi người có thể nói thoải mái, đối với các hạng mục mà Liễu bí thư nói ra, nếu như cảm thấy chỗ nào không thỏa đáng, vẫn thường không kiêng kị mà chỉ ra, sau khi Liễu Tuấn tổng hợp lại ý kiến của mọi người mới gõ ra bản cuối cùng.
Liễu Tuấn cho rằng, hình thức như vậy mới là chân chính thể hiện "chế độ tập trung dân chủ".
"Đồng chí Sư Phạm, đồng chí là phó thị trưởng Thường vụ, thời gian công tác tại Tiềm Châu cũng tương đối dài, đối với tình huống trong thành phố hiểu rõ hơn tôi nhiều, mời đồng chí nói ra cái nhìn của mình xem!"
Liễu Tuấn chờ đợi một hồi, vẫn không có người nào lên tiếng, liền trực tiếp điểm danh Triệu Sư Phạm.
Liễu Tuấn xưa nay đã quen làm người đứng đầu, đương nhiên đối với toàn bộ thành viên của Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng cũng lấy đồng chí để xưng hô. Ngay lúc đầu, trong số các phó thị trưởng lớn tuổi, Triệu Sư Phạm cũng vượt xa so với Liễu Tuấn, trong đầu cũng không thoải mái, theo thời gian trôi qua, cũng đành chịu mà tiếp thu sự thật này. Lớn tuổi thì lớn tuổi, tôn ti trên dưới cũng phải phân biệt. Quan trường vốn là đẳng cấp nghiêm ngặt, mở miệng ngậm miệng cũng phải xưng đồng chí, chính là đặc quyền của lãnh đạo.
Ngược lại, cũng không có một phó thị trưởng nào có can đảm xưng hô "đồng chí Liễu Tuấn", đều quy củ gọi thị trưởng.
Mặc dù Triệu Sư Phạm vẫn chưa mở miệng nói, trên thực tế trong đầu đã đảo vài vòng, Mặc kệ các hạng mục Liễu Tuấn nói hoang đường ra sao, người si nói mộng như thế nào, nếu đã ở trên hội nghị thị trưởng ngang nhiên nói ra, khẳng định phải có một kết quả, không thể không bệnh mà chết. Làm một phó thị trưởng Thường vụ, người đứng thứ hai ở Phủ thị chính, thì nhất định phải cho thấy thái độ của mình.
Hơn nữa, thái độ của Triệu Sư Phạm cũng rất rõ ràng.
Liễu Tuấn có là người đứng đầu, có là Thái tử đảng, khi liên quan đến phương sách kiến thiết kinh tế cụ thể, thế nào cũng phải phù hợp với thực tế một chút, đừng khiến cho thái quá, mù quáng làm khổ, tài chính và dân chúng trong thành phố cũng chịu không nổi.
Đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn, Triệu Sư Phạm ho khan một tiếng, chỉnh tư thế ngồi một chút, khuôn mặt không đổi sắc đã mở miệng
/2140
|