"Thị trưởng, tôi đối với mấy hạng mục này trên nguyên tắc là rất tán thành, nếu như thực sự được chứng thực, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố ta không thể nghi ngờ có thể tạo được tác dụng xúc tiến rất lớn."
Triệu Sư Phạm vừa mở miệng, vẫn chiếu theo quy củ, trước sẽ là "tán thành trên nguyên tắc", cũng là kỹ xảo cấp dưới đối với cấp trên.
Liễu Tuấn mỉm cười làm lễ.
Triệu Sư Phạm nói chính là "nếu như thực sự được chứng thực"! Vấn đề then chốt là ở chỗ đó, toàn bộ phó thị trưởng đều cho rằng mấy hạng mục này khả năng được chứng thực không lớn, nhất là hạng mục thứ nhất.
"Vừa rồi thị trưởng nhắc tới hạng mục thứ nhất, toàn thành phố cải thiện mạng lưới giao thông công lộ, việc này rất tốt. Tôi tính qua sổ sách, dựa theo kế hoạch của thị trưởng trong vòng ba năm phải hoàn thành toàn bộ quốc lộ, đường tỉnh, cải tạo công lộ lên cấp thành phố cùng công lộ cấp huyện, ít nhất cần phải đưa vào 4 tỷ!"
Các phó thị trưởng nhất thời hít dài một hơi.
Triệu Sư Phạm dừng lại một chút, nói tiếp: "Thành phố Tiềm Châu chúng ta, tổng thu nhập tài chính năm ngoái là 7 tỷ 3. Trong đó thuế doanh thu và thuế VAT, mỗi cái khoảng 9 triệu, thuế thu nhập xí nghiệp 42 triệu, thuế thu nhập cá nhân 31 triệu. Thuế kiến thiết bảo vệ thành phố 27 triệu, thuế bất động sản 20 triệu, tem thuế, thuế sử dụng ruộng đất thành trấn, thuế VAT ruộng đất, thuế sử dụng xe thuyền cộng lại khoảng chừng 10 triệu, thuế sát sinh 11 triệu, thuế nông nghiệp 40 triệu, thuế đặc sản nông nghiệp 30 triệu, thuế chiếm dụng đất canh tác, thuế trước bạ cộng thêm 5 triệu, lợi tức kinh doanh tài sản quốc hữu 3 triệu, kế hoạch xí nghiệp quốc hữu lỗ lã phụ cấp 8 triệu, phí thu nhập hành chính 85 triệu, tiền phi pháp thu vào 80 triệu, đất đai cùng vùng biển có giá sử dụng thu vào 3 triệu, hạng mục riêng thu vào 20 triệu, những thứ khác thu vào 60 triệu. Thông thường dự toán thu vào cộng lại 660 triệu, mặt khác còn có ngân sách thu nhập 80 triệu. Năm ngoái tài chính toàn thành phố thiếu hụt 70 triệu!"
Triệu Sư Phạm lần lượt liệt kê ra các khoản thu nhập tài chính trong thành phố, Liễu Tuấn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hơi gật đầu. Bởi vì khi Triệu Sư Phạm báo ra những thời gian này, trên cơ bản đều là thốt ra, cũng không có nhìn vào bản ghi chép trước mặt. Có thể thấy được những số liệu này đã khắc thật sâu vào trong đầu hắn, thuộc làu như nước chảy.
Đối với cán bộ làm việc cẩn thận như vậy, Liễu Tuấn thường rất là tán thưởng.
Tuy nhiên tán thưởng thì tán thưởng, Triệu Sư Phạm nói cũng rất rõ ràng, tài chính của thành phố bị thua lỗ, tài chính năm qua thiếu hụt đạt đến 10% tổng thu nhập tài chính. Đây là một tỉ suất rất kinh người.
Đương nhiên, Liễu Tuấn biết Chính phủ địa phương còn có một chút thu nhập ngoài định mức, không cần liệt kê ra tại công tác thống kê thu nhập tài chính. Nhưng phỏng chừng cũng đã bù vào phần thua lỗ, lợi nhuận là không có.
Chiếu theo tình huống thu nhập tài chính này, tài lực có thể dùng của thành phố Tiềm Châu trên cơ bản đã cạn kiệt, cho dù một phân tiền không xài vào địa phương khác, toàn bộ dùng để sửa đường, cũng cần đến 5 đến 6 năm thời gian, mới có thể hoàn thành phương án sửa đường mà Liễu Tuấn đề xuất.
Trong miệng Triệu Sư Phạm không nói phản đối, nhưng đã lấy số liệu thực tế để trực tiếp phủ định "bản kế hoạch vĩ đại" của Liễu Tuấn.
Đấy, một gia tài như thế, Liễu thị trưởng ngài xem mà lo liệu. Năm nay còn gặp thiên tai, mỗi hạng mục thu nhập nhất định sẽ giảm đi, lượng chi ra nhưng lại tăng thêm rất lớn, Trung ương và trong tỉnh cũng sẽ có trợ cấp nhất định, có điều so với chi phí 4 tỷ dùng để sửa đường, kém xa đến mức không thể tính. Hơn nữa khoản bồi thường trùng kiến sau thiên tai của Trung ương và trong tỉnh đều là tiền nào việc ấy, Phủ thị chính Tiềm Châu cũng không có lá gan lớn như vậy, dám vắt ra để đi sửa đường.
Anh lấy số tiền này để đi sửa đường, còn những nạn dân đang gào khóc đòi ăn thì làm thế nào?
Triệu Sư Phạm nói xong, bưng lên ly nước uống một hơi, cũng không có ý kiến phát biểu gì về hai hạng mục thứ 2 và thứ 3, chỉ là hạng mục thứ nhất đã không thông qua.
Các phó thị trưởng cũng đều ngước mắt nhìn qua Liễu Tuấn, vả lại nhìn vị đồng chí thị trưởng "khẩu xuất đại ngôn" này, như còn có ngôn từ rất muốn nói.
Liễu Tuấn mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Đồng chí Sư Phạm đối với công tác của mình rất nghiêm túc, đáng để mọi người chúng ta học tập. Tình hình tài chính của Tiềm Châu đúng như đồng chí Sư Phạm nói, quả thực là rất nghiêm trọng, tôi đề xuất sửa đường, cũng không có chủ ý tới tài chính thành phố."
Nghe xong lời này, mọi người càng ngạc nhiên không hiểu.
Sửa đường không có chủ ý đến tài chính, lẽ nào tiền từ trên trời có thể rớt xuống?
Triệu Sư Phạm suy nghĩ một chút, rất thận trọng hỏi: "Ý của thị trưởng là, cầu viện với cấp trên?"
Triệu Sư Phạm phỏng đoán vậy, không phải không có nguyên nhân. Trong thành phố không có tiền, lại muốn sửa đường, hình như chỉ có thể ngửa tay xin cấp trên, nhưng tài chính Trung ương cùng tài chính của tỉnh cũng không phải của Liễu gia nhà anh, 4 tỷ, nói muốn là có thể muốn à? Cho dù cha anh là phó thủ tướng cũng không thể thiên vị như vậy mà!
Liễu Tuấn vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, nói: "Cầu viện cấp trên, đương nhiên là phải làm. Tiền của Tài chính Trung ương và tài chính tỉnh, chúng ta khẳng định phải nghĩ cách, tốt xấu gì cũng phải để cho họ trợ giúp một chút."
Các phó thị trưởng tham dự hội nghị liền lộ ra mỉm cười hiểu ý. Nha nội chính là nha nội, quả nhiên có thủ đoạn thông thiên. Không có khả năng này cũng không dám mở miệng lung tung nói cải tạo tình huống giao thông toàn thành phố.
"Tuy nhiên, thượng cấp cũng có chỗ khó xử của thượng cấp, tài chính Trung ương và tài chính tỉnh cũng không phải dư dả gì, rất nhiều tỉnh khác trong toàn quốc cũng phải dùng tiền. Họ có thể trợ giúp một chút, nhưng còn lại thì bản thân chúng ta phải nghĩ biện pháp."
Liễu Tuấn lại chậm rãi nói.
Mọi người lại ngây ngẩn cả người. Quanh đi quẩn lại, số tiền đó vẫn rơi vào Tiềm Châu? Thành phố Tiềm Châu có là dê đầu đàn, nhưng cũng đâu thể sản xuất ra nhiều lông dê như vậy?
Lúc này, phó thị trưởng phân công quản lý giao thông Quý An Đông nói: "Thị trưởng, có phải cần bản địa góp vốn?"
Quý An Đông khoảng 46, 47 tuổi, trong số các phó thị trưởng xem như là khá trẻ. Trong miệng hắn mặc dù đưa ra biện pháp như thế, trong lòng kì thực đã không đồng ý rồi. Góp vốn sửa đường, đường cấp thôn thì còn có thể, rất nhiều thôn làng vì sớm ngày thông một con đường cái, các thôn dân tự giác góp vốn, huyện với thành phố lại trợ cấp một chút cho thoả đáng, rồi bắt đầu tu sửa lại đường cái.
Thế nhưng, biện pháp góp vốn dùng không thích hợp với đường cấp huyện cùng đường cấp thành phố. Có thể xin góp chút vốn từ các xí nghiệp liên quan, cũng sẽ không nhiều lắm. Tiềm Châu không có mấy xí nghiệp ngoại lai, những xí nghiệp bản địa có năng lực lợi nhuận tương đối tốt thì cũng đều nhét vào thuế nguyên cả rồi, trọng điểm trưng thu, góp vốn ngoài định mức thì độ khó rất lớn, xí nghiệp cũng không phải cây rụng tiền. Huống hồ năm nay mới vừa bị thiên tai, bất kể thôn dân hay là xí nghiệp cũng đang nằm chờ sung rụng, đâu có dư tiền mà góp vốn sửa đường.
Nhưng mà cũng không đưa vào tài chính của thành phố, lại không thể ỷ lại toàn bộ vào viện trợ của cấp trên. Ngoại trừ góp vốn, Quý An Đông cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Trên mặt Liễu Tuấn hiện lên nụ cười tán thưởng, nói: "Không sai, biện pháp mà đồng chí An Đông đề xuất cũng rất tốt. Tuy nhiên giải quyết không được căn bản, mọi người cứ nghĩ thêm đi, cùng đưa ra chủ ý."
Đến lúc này, mọi người càng kinh nghi bất định. Nhìn bộ dạng của Liễu Tuấn như đã tính trước kỹ càng, dường như số tiền lớn 4 tỷ này đã được cất trong túi tiền của thị trưởng đại nhân vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể móc ra. Liễu thị trưởng chỉ đang dẫn dắt thúc đẩy mọi người suy nghĩ thêm mà thôi.
Hội nghị thị trưởng này, không ngờ thị trưởng xuất ra đề mục "suy nghĩ đột nhiên thay đổi".
Có điều bầu không khí của hội nghị đã thay đổi thành công. Không còn nặng nề như vừa rồi. Các Phó thị trưởng quả nhiên một đám bắt đầu động não, tỉ mỉ suy nghĩ.
Nói đến tiền, còn có một đường đi, chính là vay ngân hàng. Nhưng số tiền lớn đến 4 tỷ, lại không có đồ cầm cố, có ngân hàng nào đồng ý cho vay không? Chủ ý này không cần nhắc tới.
"Thị trưởng, tôi nghe nói vùng duyên hải, có xí nghiệp cùng hợp tác sửa đường, thu phí đường. . ."
Triệu Sư Phạm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lấy giọng điệu không chắc nói.
"Đúng là có tiền lệ như vậy."
Ý tán thưởng trên mặt Liễu Tuấn càng đậm. Xoay tiền thế nào, chỉ là một phương diện y muốn suy nghĩ, một phương diện khác, chính là y muốn từng bước cải biến ý nghĩ của các trợ thủ này, thay đổi lại tư tưởng cho họ, đừng quá cứng nhắc.
Tiềm Châu chỉ gồm 2 ban Đảng ủy, Chính phủ, rất rõ ràng đang tồn tại vấn đề không đủ sức sống. Không thay đổi một số quan niệm cổ xưa, kinh tế tiến nhanh vĩnh viễn chỉ là trăng trong nước. Một người đầu lĩnh tốt thì phải gánh vác trọng trách cải tạo những quan niệm này.
Tinh thần của Triệu Sư Phạm phấn chấn hơn, hình như trong bóng đêm thấy được một tia bình minh của hy vọng. Có điều phấn chấn cũng không duy trì được bao lâu, lập tức đã lại ảm đạm, khẽ lắc đầu.
Chỉ tu sửa một tuyến đường chính, rồi thu phí đường thì có thể. Nhưng cái mà Liễu Tuấn đề xuất chính là phương án giải quyết tổng quát, không thể mỗi một con đường lớn của toàn thành phố, bao quát cả đường nông thôn cũng đi thu phí hết? Sửa đường là vì giao thông thông thuận, giờ nơi nơi đều có trạm thu phí, vậy thì ai còn nguyện ý tới nữa?
Hơn nữa thiết lập trạm thu phí, yêu cầu phải trải qua Chính phủ tỉnh phê chuẩn.
Các Phó thị trưởng vắt óc suy nghĩ một hồi, đều lắc đầu, quả thực không nghĩ ra được biện pháp tốt.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Để tôi nói cho mọi người nghe một số cách làm của thành phố vùng duyên hải và khu Trường Hà thành phố Ngọc Lan, biết đâu có chút gợi ý với mọi người. Tốc độ kiến thiết khu công nghiệp của vùng duyên hải rất nhanh, chủ yếu là Chính phủ địa phương và quần chúng tự động tự phát đưa vào trong khi kiến thiết của các khu công nghiệp. Trước là xây dựng lên mấy nhà xưởng, phương tiện công cộng, sau đó lại cho thuê, đầu tư thương nghiệp không nhất định phải đưa vào một lần duy nhất quá nhiều vốn đầu tư cố định, tương đối mà nói đầu tư thành phẩm thì nhỏ hơn rất nhiều, mọi người cũng đều bằng lòng đến đầu tư. Thời gian tôi ở khu Trường Hà là cho vay sửa đường, lấy giá trị lợi nhuận tương lai của khu Trường Hà để mà cầm cố, vay của ngân hàng, sau đó kiến thiết lên các cơ sở quốc lộ, quảng trường, kéo theo tỉ giá của các phòng điền sản, lại thông qua lợi nhuận của chuyển nhượng đất đai, trả tiền nợ ngân hàng. Kỳ thực nếu làm thoả đáng, lợi nhuận còn có rất nhiều. Nói cách khác, chúng ta sẽ tiêu trước khoản dự chi trong tương lai."
Các phó thị trưởng đều chấn động.
Quan niệm "dần chi mão lương"(*) này, trước đây họ không phải là chưa hề suy nghĩ qua. Thế nhưng "mão lương" này cũng có hạn, không thể tăng lên, chi hết "mão lương" rồi, cũng chống không được đại sự.
(*)Dần chi mão lương: Năm Dần ăn lương năm Mão, tỉ dụ khi kinh tế gặp trắc trở, thu không đủ chi, chi tiêu trước sau đó mới thu vào.
Mà hiện tại Liễu Tuấn lại muốn dự chi tới 4 tỷ "mão lương", mọi người thực sự không nghĩ ra, thành phố Tiềm Châu lấy đâu ra số "mão lương" lớn như vậy.
Liễu Tuấn dừng lại một chút, ánh mắt lần nữa chậm rãi đảo qua trên mặt các phó thị trưởng, nói: "Kỳ thực, chúng ta có tiền, Tiềm Châu rất có tiền, tuy nhiên tạm thời là tiền chết, phải nghĩ biện pháp, làm cho số tiền chết này biến thành tiền sống mới có thể tạo ra hiệu quả nhanh chóng được."
Triệu Sư Phạm vừa mở miệng, vẫn chiếu theo quy củ, trước sẽ là "tán thành trên nguyên tắc", cũng là kỹ xảo cấp dưới đối với cấp trên.
Liễu Tuấn mỉm cười làm lễ.
Triệu Sư Phạm nói chính là "nếu như thực sự được chứng thực"! Vấn đề then chốt là ở chỗ đó, toàn bộ phó thị trưởng đều cho rằng mấy hạng mục này khả năng được chứng thực không lớn, nhất là hạng mục thứ nhất.
"Vừa rồi thị trưởng nhắc tới hạng mục thứ nhất, toàn thành phố cải thiện mạng lưới giao thông công lộ, việc này rất tốt. Tôi tính qua sổ sách, dựa theo kế hoạch của thị trưởng trong vòng ba năm phải hoàn thành toàn bộ quốc lộ, đường tỉnh, cải tạo công lộ lên cấp thành phố cùng công lộ cấp huyện, ít nhất cần phải đưa vào 4 tỷ!"
Các phó thị trưởng nhất thời hít dài một hơi.
Triệu Sư Phạm dừng lại một chút, nói tiếp: "Thành phố Tiềm Châu chúng ta, tổng thu nhập tài chính năm ngoái là 7 tỷ 3. Trong đó thuế doanh thu và thuế VAT, mỗi cái khoảng 9 triệu, thuế thu nhập xí nghiệp 42 triệu, thuế thu nhập cá nhân 31 triệu. Thuế kiến thiết bảo vệ thành phố 27 triệu, thuế bất động sản 20 triệu, tem thuế, thuế sử dụng ruộng đất thành trấn, thuế VAT ruộng đất, thuế sử dụng xe thuyền cộng lại khoảng chừng 10 triệu, thuế sát sinh 11 triệu, thuế nông nghiệp 40 triệu, thuế đặc sản nông nghiệp 30 triệu, thuế chiếm dụng đất canh tác, thuế trước bạ cộng thêm 5 triệu, lợi tức kinh doanh tài sản quốc hữu 3 triệu, kế hoạch xí nghiệp quốc hữu lỗ lã phụ cấp 8 triệu, phí thu nhập hành chính 85 triệu, tiền phi pháp thu vào 80 triệu, đất đai cùng vùng biển có giá sử dụng thu vào 3 triệu, hạng mục riêng thu vào 20 triệu, những thứ khác thu vào 60 triệu. Thông thường dự toán thu vào cộng lại 660 triệu, mặt khác còn có ngân sách thu nhập 80 triệu. Năm ngoái tài chính toàn thành phố thiếu hụt 70 triệu!"
Triệu Sư Phạm lần lượt liệt kê ra các khoản thu nhập tài chính trong thành phố, Liễu Tuấn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hơi gật đầu. Bởi vì khi Triệu Sư Phạm báo ra những thời gian này, trên cơ bản đều là thốt ra, cũng không có nhìn vào bản ghi chép trước mặt. Có thể thấy được những số liệu này đã khắc thật sâu vào trong đầu hắn, thuộc làu như nước chảy.
Đối với cán bộ làm việc cẩn thận như vậy, Liễu Tuấn thường rất là tán thưởng.
Tuy nhiên tán thưởng thì tán thưởng, Triệu Sư Phạm nói cũng rất rõ ràng, tài chính của thành phố bị thua lỗ, tài chính năm qua thiếu hụt đạt đến 10% tổng thu nhập tài chính. Đây là một tỉ suất rất kinh người.
Đương nhiên, Liễu Tuấn biết Chính phủ địa phương còn có một chút thu nhập ngoài định mức, không cần liệt kê ra tại công tác thống kê thu nhập tài chính. Nhưng phỏng chừng cũng đã bù vào phần thua lỗ, lợi nhuận là không có.
Chiếu theo tình huống thu nhập tài chính này, tài lực có thể dùng của thành phố Tiềm Châu trên cơ bản đã cạn kiệt, cho dù một phân tiền không xài vào địa phương khác, toàn bộ dùng để sửa đường, cũng cần đến 5 đến 6 năm thời gian, mới có thể hoàn thành phương án sửa đường mà Liễu Tuấn đề xuất.
Trong miệng Triệu Sư Phạm không nói phản đối, nhưng đã lấy số liệu thực tế để trực tiếp phủ định "bản kế hoạch vĩ đại" của Liễu Tuấn.
Đấy, một gia tài như thế, Liễu thị trưởng ngài xem mà lo liệu. Năm nay còn gặp thiên tai, mỗi hạng mục thu nhập nhất định sẽ giảm đi, lượng chi ra nhưng lại tăng thêm rất lớn, Trung ương và trong tỉnh cũng sẽ có trợ cấp nhất định, có điều so với chi phí 4 tỷ dùng để sửa đường, kém xa đến mức không thể tính. Hơn nữa khoản bồi thường trùng kiến sau thiên tai của Trung ương và trong tỉnh đều là tiền nào việc ấy, Phủ thị chính Tiềm Châu cũng không có lá gan lớn như vậy, dám vắt ra để đi sửa đường.
Anh lấy số tiền này để đi sửa đường, còn những nạn dân đang gào khóc đòi ăn thì làm thế nào?
Triệu Sư Phạm nói xong, bưng lên ly nước uống một hơi, cũng không có ý kiến phát biểu gì về hai hạng mục thứ 2 và thứ 3, chỉ là hạng mục thứ nhất đã không thông qua.
Các phó thị trưởng cũng đều ngước mắt nhìn qua Liễu Tuấn, vả lại nhìn vị đồng chí thị trưởng "khẩu xuất đại ngôn" này, như còn có ngôn từ rất muốn nói.
Liễu Tuấn mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Đồng chí Sư Phạm đối với công tác của mình rất nghiêm túc, đáng để mọi người chúng ta học tập. Tình hình tài chính của Tiềm Châu đúng như đồng chí Sư Phạm nói, quả thực là rất nghiêm trọng, tôi đề xuất sửa đường, cũng không có chủ ý tới tài chính thành phố."
Nghe xong lời này, mọi người càng ngạc nhiên không hiểu.
Sửa đường không có chủ ý đến tài chính, lẽ nào tiền từ trên trời có thể rớt xuống?
Triệu Sư Phạm suy nghĩ một chút, rất thận trọng hỏi: "Ý của thị trưởng là, cầu viện với cấp trên?"
Triệu Sư Phạm phỏng đoán vậy, không phải không có nguyên nhân. Trong thành phố không có tiền, lại muốn sửa đường, hình như chỉ có thể ngửa tay xin cấp trên, nhưng tài chính Trung ương cùng tài chính của tỉnh cũng không phải của Liễu gia nhà anh, 4 tỷ, nói muốn là có thể muốn à? Cho dù cha anh là phó thủ tướng cũng không thể thiên vị như vậy mà!
Liễu Tuấn vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, nói: "Cầu viện cấp trên, đương nhiên là phải làm. Tiền của Tài chính Trung ương và tài chính tỉnh, chúng ta khẳng định phải nghĩ cách, tốt xấu gì cũng phải để cho họ trợ giúp một chút."
Các phó thị trưởng tham dự hội nghị liền lộ ra mỉm cười hiểu ý. Nha nội chính là nha nội, quả nhiên có thủ đoạn thông thiên. Không có khả năng này cũng không dám mở miệng lung tung nói cải tạo tình huống giao thông toàn thành phố.
"Tuy nhiên, thượng cấp cũng có chỗ khó xử của thượng cấp, tài chính Trung ương và tài chính tỉnh cũng không phải dư dả gì, rất nhiều tỉnh khác trong toàn quốc cũng phải dùng tiền. Họ có thể trợ giúp một chút, nhưng còn lại thì bản thân chúng ta phải nghĩ biện pháp."
Liễu Tuấn lại chậm rãi nói.
Mọi người lại ngây ngẩn cả người. Quanh đi quẩn lại, số tiền đó vẫn rơi vào Tiềm Châu? Thành phố Tiềm Châu có là dê đầu đàn, nhưng cũng đâu thể sản xuất ra nhiều lông dê như vậy?
Lúc này, phó thị trưởng phân công quản lý giao thông Quý An Đông nói: "Thị trưởng, có phải cần bản địa góp vốn?"
Quý An Đông khoảng 46, 47 tuổi, trong số các phó thị trưởng xem như là khá trẻ. Trong miệng hắn mặc dù đưa ra biện pháp như thế, trong lòng kì thực đã không đồng ý rồi. Góp vốn sửa đường, đường cấp thôn thì còn có thể, rất nhiều thôn làng vì sớm ngày thông một con đường cái, các thôn dân tự giác góp vốn, huyện với thành phố lại trợ cấp một chút cho thoả đáng, rồi bắt đầu tu sửa lại đường cái.
Thế nhưng, biện pháp góp vốn dùng không thích hợp với đường cấp huyện cùng đường cấp thành phố. Có thể xin góp chút vốn từ các xí nghiệp liên quan, cũng sẽ không nhiều lắm. Tiềm Châu không có mấy xí nghiệp ngoại lai, những xí nghiệp bản địa có năng lực lợi nhuận tương đối tốt thì cũng đều nhét vào thuế nguyên cả rồi, trọng điểm trưng thu, góp vốn ngoài định mức thì độ khó rất lớn, xí nghiệp cũng không phải cây rụng tiền. Huống hồ năm nay mới vừa bị thiên tai, bất kể thôn dân hay là xí nghiệp cũng đang nằm chờ sung rụng, đâu có dư tiền mà góp vốn sửa đường.
Nhưng mà cũng không đưa vào tài chính của thành phố, lại không thể ỷ lại toàn bộ vào viện trợ của cấp trên. Ngoại trừ góp vốn, Quý An Đông cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Trên mặt Liễu Tuấn hiện lên nụ cười tán thưởng, nói: "Không sai, biện pháp mà đồng chí An Đông đề xuất cũng rất tốt. Tuy nhiên giải quyết không được căn bản, mọi người cứ nghĩ thêm đi, cùng đưa ra chủ ý."
Đến lúc này, mọi người càng kinh nghi bất định. Nhìn bộ dạng của Liễu Tuấn như đã tính trước kỹ càng, dường như số tiền lớn 4 tỷ này đã được cất trong túi tiền của thị trưởng đại nhân vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể móc ra. Liễu thị trưởng chỉ đang dẫn dắt thúc đẩy mọi người suy nghĩ thêm mà thôi.
Hội nghị thị trưởng này, không ngờ thị trưởng xuất ra đề mục "suy nghĩ đột nhiên thay đổi".
Có điều bầu không khí của hội nghị đã thay đổi thành công. Không còn nặng nề như vừa rồi. Các Phó thị trưởng quả nhiên một đám bắt đầu động não, tỉ mỉ suy nghĩ.
Nói đến tiền, còn có một đường đi, chính là vay ngân hàng. Nhưng số tiền lớn đến 4 tỷ, lại không có đồ cầm cố, có ngân hàng nào đồng ý cho vay không? Chủ ý này không cần nhắc tới.
"Thị trưởng, tôi nghe nói vùng duyên hải, có xí nghiệp cùng hợp tác sửa đường, thu phí đường. . ."
Triệu Sư Phạm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lấy giọng điệu không chắc nói.
"Đúng là có tiền lệ như vậy."
Ý tán thưởng trên mặt Liễu Tuấn càng đậm. Xoay tiền thế nào, chỉ là một phương diện y muốn suy nghĩ, một phương diện khác, chính là y muốn từng bước cải biến ý nghĩ của các trợ thủ này, thay đổi lại tư tưởng cho họ, đừng quá cứng nhắc.
Tiềm Châu chỉ gồm 2 ban Đảng ủy, Chính phủ, rất rõ ràng đang tồn tại vấn đề không đủ sức sống. Không thay đổi một số quan niệm cổ xưa, kinh tế tiến nhanh vĩnh viễn chỉ là trăng trong nước. Một người đầu lĩnh tốt thì phải gánh vác trọng trách cải tạo những quan niệm này.
Tinh thần của Triệu Sư Phạm phấn chấn hơn, hình như trong bóng đêm thấy được một tia bình minh của hy vọng. Có điều phấn chấn cũng không duy trì được bao lâu, lập tức đã lại ảm đạm, khẽ lắc đầu.
Chỉ tu sửa một tuyến đường chính, rồi thu phí đường thì có thể. Nhưng cái mà Liễu Tuấn đề xuất chính là phương án giải quyết tổng quát, không thể mỗi một con đường lớn của toàn thành phố, bao quát cả đường nông thôn cũng đi thu phí hết? Sửa đường là vì giao thông thông thuận, giờ nơi nơi đều có trạm thu phí, vậy thì ai còn nguyện ý tới nữa?
Hơn nữa thiết lập trạm thu phí, yêu cầu phải trải qua Chính phủ tỉnh phê chuẩn.
Các Phó thị trưởng vắt óc suy nghĩ một hồi, đều lắc đầu, quả thực không nghĩ ra được biện pháp tốt.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Để tôi nói cho mọi người nghe một số cách làm của thành phố vùng duyên hải và khu Trường Hà thành phố Ngọc Lan, biết đâu có chút gợi ý với mọi người. Tốc độ kiến thiết khu công nghiệp của vùng duyên hải rất nhanh, chủ yếu là Chính phủ địa phương và quần chúng tự động tự phát đưa vào trong khi kiến thiết của các khu công nghiệp. Trước là xây dựng lên mấy nhà xưởng, phương tiện công cộng, sau đó lại cho thuê, đầu tư thương nghiệp không nhất định phải đưa vào một lần duy nhất quá nhiều vốn đầu tư cố định, tương đối mà nói đầu tư thành phẩm thì nhỏ hơn rất nhiều, mọi người cũng đều bằng lòng đến đầu tư. Thời gian tôi ở khu Trường Hà là cho vay sửa đường, lấy giá trị lợi nhuận tương lai của khu Trường Hà để mà cầm cố, vay của ngân hàng, sau đó kiến thiết lên các cơ sở quốc lộ, quảng trường, kéo theo tỉ giá của các phòng điền sản, lại thông qua lợi nhuận của chuyển nhượng đất đai, trả tiền nợ ngân hàng. Kỳ thực nếu làm thoả đáng, lợi nhuận còn có rất nhiều. Nói cách khác, chúng ta sẽ tiêu trước khoản dự chi trong tương lai."
Các phó thị trưởng đều chấn động.
Quan niệm "dần chi mão lương"(*) này, trước đây họ không phải là chưa hề suy nghĩ qua. Thế nhưng "mão lương" này cũng có hạn, không thể tăng lên, chi hết "mão lương" rồi, cũng chống không được đại sự.
(*)Dần chi mão lương: Năm Dần ăn lương năm Mão, tỉ dụ khi kinh tế gặp trắc trở, thu không đủ chi, chi tiêu trước sau đó mới thu vào.
Mà hiện tại Liễu Tuấn lại muốn dự chi tới 4 tỷ "mão lương", mọi người thực sự không nghĩ ra, thành phố Tiềm Châu lấy đâu ra số "mão lương" lớn như vậy.
Liễu Tuấn dừng lại một chút, ánh mắt lần nữa chậm rãi đảo qua trên mặt các phó thị trưởng, nói: "Kỳ thực, chúng ta có tiền, Tiềm Châu rất có tiền, tuy nhiên tạm thời là tiền chết, phải nghĩ biện pháp, làm cho số tiền chết này biến thành tiền sống mới có thể tạo ra hiệu quả nhanh chóng được."
/2140
|