Buổi tối hôm đó, chảy mồ hôi lạnh không chỉ có một mình cục trưởng Cục quản lý thành phố Ân Khai Sơn, chủ nhiệm văn phòng khiếu nại Lang Khả Cúc cũng mồ hôi đầy đầu đứng ở trước mặt Liễu thị trưởng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lang Khả Cúc vốn không biết việc Liễu thị trưởng gặp mặt Tưởng Hoa Thụ, là Ân Khai Sơn nói cho hắn biết.
Hai người này là bạn, thường ngày quan hệ rất tốt. Ân Khai Sơn tự mình làm xấu mặt tại cổng bệnh viện cũng không có chiếu theo phân phó của Liễu thị trưởng, trở về gối cao đầu mà suy nghĩ một chút, mà là lòng như lửa đốt gọi một cú điện thoại cho Lang Khả Cúc, đem chuyện này nói với hắn. Ân Khai Sơn cũng không rõ ràng lắm tin tức Tưởng Hoa Thụ tìm thị trưởng cáo trạng, chỉ một giờ ba khắc, càng không nghĩ đến sự việc sẽ dính dáng đến cả văn phòng khiếu nại. Hắn gọi điện thoại cho Lang Khả Cúc, chỉ là muốn thám thính một chút tin tức. Dù sao Lang Khả Cúc đi làm ở trụ sở Phủ thị chính, có thể lý giải được nhiều hơn tính nết của vị tân thị trưởng này.
Đêm nay quả thật không gặp may, đi bắt mấy đứa ăn xin mà cũng làm ra chuyện lớn như vậy. Đội viên quản lý thành phố thủ hạ của hắn ngang ngược chấp pháp, trước mặt mọi người đánh dân chúng, may mắn thế nào lại đụng phải Liễu thị trưởng, bị bắt ngay tại trận, bảo Ân Khai Sơn làm sao không run sợ cho được?
Đội viên quản lý thành phố ngang ngược chấp pháp là tật khó sửa của chấp pháp hành chính thành phố. Toàn quốc các nơi phần lớn cũng như thế, xưa nay không thấy được mấy đội viên chấp pháp theo văn minh. Ở bên trong có rất nhiều nguyên nhân khách quan, tường tận tra xét thì cũng không thể hoàn toàn trách cứ Ân Khai Sơn được, có đôi khi không làm chút biện pháp thô bạo, ngươi mơ tưởng làm tốt công tác quản lý bộ mặt thành phố này.
Thí dụ như hành động liên hợp chấp pháp đêm nay, cũng là vì thể diện của thành phố Tiềm Châu mà. Bằng không thì, hồng thủy qua đi, khắp thành phố đều là trẻ em ăn xin, vậy còn thể thống gì, nếu để các lãnh đạo trong thành phố thậm chí trong tỉnh thấy được, cũng sẽ phê bình Ân Khai Sơn hắn đến sợ chết khiếp!
Bị kẹp ở chính giữa thật khó mà đối đãi a.
Nếu như là thời gian tiền nhiệm Trần thị trưởng còn, cho dù chuyện đêm nay bị Trần thị trưởng gặp được, Ân Khai Sơn cũng không khẩn trương. Tính tình Trần thị trưởng tương đối phúc hậu, tối đa là phê bình hắn vài câu là xong việc.
Nhưng không phải là thay đổi thị trưởng rồi sao? Ai biết tên nha nội gọi Liễu Tuấn này có thể nhân cơ hội mà kiếm chuyện hay không, tóm chặt lấy chuyện này không tha, lại còn nói quá sự thật, hái xuống cái mũ lông công trên đầu Ân Khai Sơn, rồi thay vào một người thân tín tâm phúc khác?
Vua nào triều thần nấy, các lãnh đạo phần lớn là hành sự như vậy.
Ân Khai Sơn biết chuyện này trì hoãn không được, nếu để kéo dài tới buổi sáng ngày mai mới đi báo cáo cho Liễu Tuấn, chỉ sợ sẽ chậm mất.
Nào ngờ Lang Khả Cúc nghe xong tình huống hắn nói, mồ hôi lạnh trên gáy cũng vã ra. Chuyện xấu rồi! Người thanh niên bị đánh đó nhất định đã từng đến Phủ thị chính tìm văn phòng khiếu nại, cũng nhất định bị người của văn phòng khiếu nại đuổi ra ngoài.
Ân Khai Sơn sợ Liễu Tuấn nắm lấy việc này mà bắt chẹt. Lang Khả Cúc sao lại không sợ cho được? Ai nói văn phòng khiếu nại là thuộc quản lý chung của Phủ thị chính Thành ủy, hồ sơ nhân sự của Lang Khả Cúc thuộc sở hữu của phòng làm việc Thành ủy bên kia, nhưng Liễu Tuấn nếu thật muốn ra tay với hắn thì cũng không tính vượt quyền.
Lập tức bất chấp nhiều lời với Ân Khai Sơn, nói dăm ba câu rồi treo điện thoại, chạy tới văn phòng của thị trưởng.
Khi Lang Khả Cúc chạy tới văn phòng thị trưởng, Tưởng Hoa Thụ đang ăn mì Hảo Hảo. Là Vu Hoài Tín đã gọi điện thoại cho tiệm ăn phụ cận mang lên, Thời gian đã khá trễ, không tiện đi quấy rối nhân viên căn tin của cơ quan.
Liễu thị trưởng ngồi ở sau bàn công tác hút thuốc, mặy mày nhăn nhíu.
"Lang chủ nhiệm, tiểu Tưởng này, Tưởng Hoa Thụ, cậu ấy đã từng đến văn phòng khiếu nại phải không?"
"Việc này, thị trưởng, tôi không rõ lắm, tôi chưa từng gặp qua cậu ta. . ."
Lang Khả Cúc ăn ngay nói thật.
Liễu Tuấn vừa mới nhậm chức, nhân viên công tác của trụ sở Phủ thị chính Thành ủy ai cũng không biết tính nết của Liễu thị trưởng, chỉ có thể dựa vào một ít tin vỉa hè cùng với các hành vi của Liễu Tuấn tại thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà tới để phân tích. Kết quả phân tích được đương nhiên rất không đáng tin. Trên đường tới đây Lang Khả Cúc đã nghĩ kĩ rồi, bất kể Liễu Tuấn hỏi cái gì, đều ăn ngay nói thật.
Tối thiểu, sẽ không để lại ấn tượng "gian xảo" trước mặt lãnh đạo.
Về phần ấn tượng tốt, lúc này đừng vội nhắc tới.
"Nhưng Tưởng Hoa Thụ nói, cậu ta đã tới Phủ thị chính và đến văn phòng khiếu nại, nhân viên công tác hoàn toàn không để ý đến cậu ta, còn đuổi cậu ta ra ngoài, bảo cậu ta đến tìm lãnh đạo của huyện Bạch Hồ."
Liễu Tuấn chậm rãi nói, giọng điệu cũng không sắc bén, sắc mặt vẫn bình tĩnh, những cỗ áp lực phả vào mặt khiến Lang Khả Cúc thở cũng không thông, làm lãnh đạo đến cấp độ này phần lớn đều là như vậy, sẽ không tuỳ tiện mà nổi giận, song cũng không biểu hiện lãnh đạo sẽ không tức giận.
"Thị trưởng, xin lỗi, tôi xin kiểm điểm, là tôi không có làm đúng công tác của mình! Chỉ bảo thuộc hạ nhân viên không đến nơi đến chốn. . ."
Lang Khả Cúc cũng giống như Ân Khai Sơn, mở miệng đã xin kiểm điểm.
Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Việc này không phải là một câu kiểm điểm là có thể lừa dối qua cửa được. Chức trách của văn phòng khiếu nại là gì? Là tiếp đãi nhân dân tới hỏi, phối hợp, điều tra xử lý vấn đề quần chúng nhân dân phản ánh. Cậu ta chỉ là một thanh niên chưa đủ 18 tuổi, nghiêm khắc mà nói vẫn là một người chưa trưởng thành, một đứa trẻ, từ huyện Bạch Hồ một mình đến thành phố phản ánh vấn đề, các anh lại đùn đẩy đuổi người ta đi như thế, ngay cả giấy tớ của cậu ta cũng không chịu thu. Như vậy, xin hỏi Lang chủ nhiệm, ý nghĩa thành lập văn phòng khiếu nại đặt ở đâu? Bộ môn này có cần phải tồn tại nữa không đây?"
". . ."
Lang Khả Cúc mồ hôi vã ra như mưa.
Giọng của Thị trưởng không nhanh không chậm, nhưng câu chữ rất lợi hại. Vừa nghe được "lừa dối qua cửa" ! Hết thẩy lãnh đạo khi dùng tới định ngữ như vậy, đó chính là biểu thị trong lòng đã rất không vừa lòng rồi.
"Lang chủ nhiệm, anh có biết Tưởng Hoa Thụ muốn phản ánh là vấn đề gì không? Là đại sự quan hệ đến nhân dân! Cha cậu ta, bởi vì chống lụt cứu nguy mà ngã bệnh, nằm ở bệnh viện đã hai tháng trời, không có bất cứ một nhân viên nào của Chính phủ đến thăm hỏi qua, càng không nhận được bất cứ một khoản viện trợ nào! Hiện tại bệnh tình đã rất nghiêm trọng. Chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không đáng để các lão gia văn phòng khiếu nại các anh động tấm lòng từ bi hay sao?"
"Thị trưởng, tôi làm việc thất trách,! Xin thị trưởng xử phạt!"
Lang Khả Cúc khẽ nói.
Liễu Tuấn dửng dưng nói: "Chuyện này cứ để tôi tới xử lý, nhưng mà, đồng chí Lang Khả Cúc, đồng chí làm một chủ nhiệm văn phòng khiếu nại, phải nghiêm khắc kiểm điểm cho tôi! Tôi hy vọng trong vòng 3 ngày, thấy bản kế hoạch chỉnh đốn văn phòng khiếu nại của đồng chí. Mời đồng chí nhớ kỹ, văn phòng khiếu nại đại biểu chính là chính phủ nhân dân thành phố và Thành ủy Tiềm Châu, thái độ của các đồng chí đối với quần chúng chính là đại biểu cho thái độ của Phủ thị chính Thành ủy. Không thể bởi vì cá biệt nhân viên không có trách nhiệm mà khiến cho toàn bộ Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu bị bôi tro chét chấu lên mặt được!"
Lang Khả Cúc hơn 40 tuổi, cũng được xem như là cán bộ kỳ cựu đã công tác nhiều năm. Bị một thanh niên chưa tới 30 tuổi như Liễu Tuấn răn dạy, phiền muộn trong lòng có thể nghĩ. Chỉ là việc đã đến nước này, Lang Khả Cúc ngoại trừ liên thanh vâng dạ, cũng không có biện pháp khác để ứng đối.
"Đồng chí về trước đi, tự mình suy nghĩ cho kỹ!"
"Vâng, thị trưởng!"
Lang Khả Cúc một khắc cũng không dám ở lại, cúi đầu làm lễ với Liễu Tuấn, bối rối không ngớt đi ra ngoài cửa. Tại chỗ quẹo thang lầu đụng phải cục trưởng Dân chính thành phố Tạ Chính Đan đang thở hổn hển đi tới. Tạ Chính Đan là một người to béo, cũng như Lang Khả Cúc đã qua tuổi 40. Thường ngày mà đi lại hơi nhanh thì sẽ mệt đến thở hồng hộc, hôm nay dù chạy chậm, trên mặt mồ môi vẫn tuôn ra như xối, tay còn cấm chiếc khăn tay không ngừng lau chùi.
Lang Khả Cúc và Tạ Chính Đan cũng là người quen cũ, mọi người làm chung một nơi trong thành phố cả vài chục năm, ai mà không quen cho được? Chỉ là lúc này, Lang Khả Cúc nào có tâm tư hàn huyên với hắn, vội vã gật đầu một cái rồi lách qua thân thể to béo của Tạ Chính Đan.
"Lão Lang!"
Tạ Chính Đan gọi hắn lại.
Lang Khả Cúc không thể không dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Chính Đan, ngoài cười nhưng trong không cười kêu một tiếng "Lão Tạ" .
"Lão Lang, xảy ra chuyện gì vậy, sao Liễu thị trưởng lại vội vã triệu kiến như thế?"
Trong lòng Lang Khả Cúc đột nhiên dâng lên một cổ sảng khoái không hiểu, vẻ tự nhiên trên mặt cũng không thể hiện được chút nào, rất trịnh trọng nói: "Lão Tạ, có chuyện phiền toái, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Nói xong câu này, Lang Khả Cúc không dừng lại nữa, vội vã đi xuống lầu.
Tạ Chính Đan thì ngớ người đứng nơi đó, cả nửa ngày mới định thần lại. Vốn Vu Hoài Tín lúc này gọi điện thoại cho hắn, nói rằng Liễu thị trưởng triệu kiến, Tạ Chính Đan trong lòng cũng đã run sợ. Dùng ngón tay cái cũng dự đoán được, lúc này Liễu thị trưởng triệu kiến cũng không phải muốn biểu dương hắn. Tạ Chính Đan hoàn toàn không nghĩ ra được, mình có điểm nào mà đáng để cho thị trưởng triệu kiến ngay trong đêm để mà biểu dương hắn đâu.
Chẳng qua nếu nói phê bình cũng không đến mức a. Cục Dân chính cũng không phải bộ môn quan trọng gì, cũng quản không được cái đại sự gì quan trọng hơn, sau khi tân thị trưởng đến nhận chức, Tạ Chính Đan càng thêm cẩn thận, thành thật làm tốt chức vụ của mình, hình như cũng không xảy ra sơ suất gì mà. Thị trưởng cần gì phải ngay trong đêm gọi hắn qua để phê bình? Có đôi khi phê bình này cũng như biểu dương, cũng là cần sĩ diện.
Những hạng người tầm thường không đủ trình để mà thị trưởng đi phê bình!
Trừ phi là thân tín của Liễu thị trưởng mới có thể thu được vinh dự đặc biệt này.
Như vậy, là muốn thương thảo công việc rồi. Hồng thủy qua đi, bộ Dân chính quốc gia cùng phòng Dân chính của tỉnh cũng đã đưa xuống một khoản cứu tế nhất định, Liễu thị trưởng vừa nhậm chức thì đã biểu thị quan tâm đối với việc này rồi, muốn làm an bài cụ thể. Tạ Chính Đan tự hỏi cũng đã rất kỹ lưỡng chấp hành văn kiện của Phủ thị chính.
Tạ Chính Đan ít nhiều còn có chút hưng phấn.
Liễu thị trưởng coi trọng công tác Dân chính chính là chuyện tốt mà. Mặc kệ nói như thế nào, lão Tạ hắn có thể tại trước mặt tân thị trưởng thể hiện một chút mặt mũi. Đang ở quan trường, có thể bình thường xuất hiện ở trước mặt lãnh đạo, cũng là chuyện tốt không dễ gặp. Tối thiểu cũng biểu thị một loại cơ hội, giả như có thể nắm chặt, không lo không giành được niềm vui của lãnh đạo.
Thế nhưng một câu nói của Lang Khả Cúc đã phả hỏng hết tâm tình đang sướng của Tạ cục trưởng.
Trước khi triệu kiến hắn, Liễu thị trưởng đã triệu kiến chủ nhiệm của văn phòng khiếu nại trước đó, có thể thấy được thật sự đã xảy ra chuyện phiền phức.
Văn phòng khiếu nại bên kia, sẽ không có chuyện tốt!
Tạ Chính Đan đứng ở cửa cầu thang thở hổn hển mấy hơi, dùng khăn tay ướt sũng lau mồ hôi một cái, trấn định tâm thần, bước nhanh đi tới trước văn phòng của Liễu thị trưởng.
"Xin chào Tạ cục trưởng!"
Vu Hoài Tín gọi, Tạ Chính Đan đã từng báo cáo qua công tác với Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín nhớ kỹ hắn. Đối với các quan viên đã gặp qua là không quên được, đó cũng là kiến thức cơ bản của thư ký. Huống chi hình thể của Tạ Chính Đan to béo, chắc cũng cùng cỡ với Lâm tổng của đài truyền hình Phượng Hoàng, cũng để lại ấn tượng sâu sắc với Vu Hoài Tín.
"Xin chào xin chào, Vu xử!"
Tạ Chính Đan vội vàng lại nắm chặt tay Vu Hoài Tín.
"Mời Tạ cục trưởng, thị trưởng đang chờ ở trong!"
Lang Khả Cúc vốn không biết việc Liễu thị trưởng gặp mặt Tưởng Hoa Thụ, là Ân Khai Sơn nói cho hắn biết.
Hai người này là bạn, thường ngày quan hệ rất tốt. Ân Khai Sơn tự mình làm xấu mặt tại cổng bệnh viện cũng không có chiếu theo phân phó của Liễu thị trưởng, trở về gối cao đầu mà suy nghĩ một chút, mà là lòng như lửa đốt gọi một cú điện thoại cho Lang Khả Cúc, đem chuyện này nói với hắn. Ân Khai Sơn cũng không rõ ràng lắm tin tức Tưởng Hoa Thụ tìm thị trưởng cáo trạng, chỉ một giờ ba khắc, càng không nghĩ đến sự việc sẽ dính dáng đến cả văn phòng khiếu nại. Hắn gọi điện thoại cho Lang Khả Cúc, chỉ là muốn thám thính một chút tin tức. Dù sao Lang Khả Cúc đi làm ở trụ sở Phủ thị chính, có thể lý giải được nhiều hơn tính nết của vị tân thị trưởng này.
Đêm nay quả thật không gặp may, đi bắt mấy đứa ăn xin mà cũng làm ra chuyện lớn như vậy. Đội viên quản lý thành phố thủ hạ của hắn ngang ngược chấp pháp, trước mặt mọi người đánh dân chúng, may mắn thế nào lại đụng phải Liễu thị trưởng, bị bắt ngay tại trận, bảo Ân Khai Sơn làm sao không run sợ cho được?
Đội viên quản lý thành phố ngang ngược chấp pháp là tật khó sửa của chấp pháp hành chính thành phố. Toàn quốc các nơi phần lớn cũng như thế, xưa nay không thấy được mấy đội viên chấp pháp theo văn minh. Ở bên trong có rất nhiều nguyên nhân khách quan, tường tận tra xét thì cũng không thể hoàn toàn trách cứ Ân Khai Sơn được, có đôi khi không làm chút biện pháp thô bạo, ngươi mơ tưởng làm tốt công tác quản lý bộ mặt thành phố này.
Thí dụ như hành động liên hợp chấp pháp đêm nay, cũng là vì thể diện của thành phố Tiềm Châu mà. Bằng không thì, hồng thủy qua đi, khắp thành phố đều là trẻ em ăn xin, vậy còn thể thống gì, nếu để các lãnh đạo trong thành phố thậm chí trong tỉnh thấy được, cũng sẽ phê bình Ân Khai Sơn hắn đến sợ chết khiếp!
Bị kẹp ở chính giữa thật khó mà đối đãi a.
Nếu như là thời gian tiền nhiệm Trần thị trưởng còn, cho dù chuyện đêm nay bị Trần thị trưởng gặp được, Ân Khai Sơn cũng không khẩn trương. Tính tình Trần thị trưởng tương đối phúc hậu, tối đa là phê bình hắn vài câu là xong việc.
Nhưng không phải là thay đổi thị trưởng rồi sao? Ai biết tên nha nội gọi Liễu Tuấn này có thể nhân cơ hội mà kiếm chuyện hay không, tóm chặt lấy chuyện này không tha, lại còn nói quá sự thật, hái xuống cái mũ lông công trên đầu Ân Khai Sơn, rồi thay vào một người thân tín tâm phúc khác?
Vua nào triều thần nấy, các lãnh đạo phần lớn là hành sự như vậy.
Ân Khai Sơn biết chuyện này trì hoãn không được, nếu để kéo dài tới buổi sáng ngày mai mới đi báo cáo cho Liễu Tuấn, chỉ sợ sẽ chậm mất.
Nào ngờ Lang Khả Cúc nghe xong tình huống hắn nói, mồ hôi lạnh trên gáy cũng vã ra. Chuyện xấu rồi! Người thanh niên bị đánh đó nhất định đã từng đến Phủ thị chính tìm văn phòng khiếu nại, cũng nhất định bị người của văn phòng khiếu nại đuổi ra ngoài.
Ân Khai Sơn sợ Liễu Tuấn nắm lấy việc này mà bắt chẹt. Lang Khả Cúc sao lại không sợ cho được? Ai nói văn phòng khiếu nại là thuộc quản lý chung của Phủ thị chính Thành ủy, hồ sơ nhân sự của Lang Khả Cúc thuộc sở hữu của phòng làm việc Thành ủy bên kia, nhưng Liễu Tuấn nếu thật muốn ra tay với hắn thì cũng không tính vượt quyền.
Lập tức bất chấp nhiều lời với Ân Khai Sơn, nói dăm ba câu rồi treo điện thoại, chạy tới văn phòng của thị trưởng.
Khi Lang Khả Cúc chạy tới văn phòng thị trưởng, Tưởng Hoa Thụ đang ăn mì Hảo Hảo. Là Vu Hoài Tín đã gọi điện thoại cho tiệm ăn phụ cận mang lên, Thời gian đã khá trễ, không tiện đi quấy rối nhân viên căn tin của cơ quan.
Liễu thị trưởng ngồi ở sau bàn công tác hút thuốc, mặy mày nhăn nhíu.
"Lang chủ nhiệm, tiểu Tưởng này, Tưởng Hoa Thụ, cậu ấy đã từng đến văn phòng khiếu nại phải không?"
"Việc này, thị trưởng, tôi không rõ lắm, tôi chưa từng gặp qua cậu ta. . ."
Lang Khả Cúc ăn ngay nói thật.
Liễu Tuấn vừa mới nhậm chức, nhân viên công tác của trụ sở Phủ thị chính Thành ủy ai cũng không biết tính nết của Liễu thị trưởng, chỉ có thể dựa vào một ít tin vỉa hè cùng với các hành vi của Liễu Tuấn tại thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà tới để phân tích. Kết quả phân tích được đương nhiên rất không đáng tin. Trên đường tới đây Lang Khả Cúc đã nghĩ kĩ rồi, bất kể Liễu Tuấn hỏi cái gì, đều ăn ngay nói thật.
Tối thiểu, sẽ không để lại ấn tượng "gian xảo" trước mặt lãnh đạo.
Về phần ấn tượng tốt, lúc này đừng vội nhắc tới.
"Nhưng Tưởng Hoa Thụ nói, cậu ta đã tới Phủ thị chính và đến văn phòng khiếu nại, nhân viên công tác hoàn toàn không để ý đến cậu ta, còn đuổi cậu ta ra ngoài, bảo cậu ta đến tìm lãnh đạo của huyện Bạch Hồ."
Liễu Tuấn chậm rãi nói, giọng điệu cũng không sắc bén, sắc mặt vẫn bình tĩnh, những cỗ áp lực phả vào mặt khiến Lang Khả Cúc thở cũng không thông, làm lãnh đạo đến cấp độ này phần lớn đều là như vậy, sẽ không tuỳ tiện mà nổi giận, song cũng không biểu hiện lãnh đạo sẽ không tức giận.
"Thị trưởng, xin lỗi, tôi xin kiểm điểm, là tôi không có làm đúng công tác của mình! Chỉ bảo thuộc hạ nhân viên không đến nơi đến chốn. . ."
Lang Khả Cúc cũng giống như Ân Khai Sơn, mở miệng đã xin kiểm điểm.
Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Việc này không phải là một câu kiểm điểm là có thể lừa dối qua cửa được. Chức trách của văn phòng khiếu nại là gì? Là tiếp đãi nhân dân tới hỏi, phối hợp, điều tra xử lý vấn đề quần chúng nhân dân phản ánh. Cậu ta chỉ là một thanh niên chưa đủ 18 tuổi, nghiêm khắc mà nói vẫn là một người chưa trưởng thành, một đứa trẻ, từ huyện Bạch Hồ một mình đến thành phố phản ánh vấn đề, các anh lại đùn đẩy đuổi người ta đi như thế, ngay cả giấy tớ của cậu ta cũng không chịu thu. Như vậy, xin hỏi Lang chủ nhiệm, ý nghĩa thành lập văn phòng khiếu nại đặt ở đâu? Bộ môn này có cần phải tồn tại nữa không đây?"
". . ."
Lang Khả Cúc mồ hôi vã ra như mưa.
Giọng của Thị trưởng không nhanh không chậm, nhưng câu chữ rất lợi hại. Vừa nghe được "lừa dối qua cửa" ! Hết thẩy lãnh đạo khi dùng tới định ngữ như vậy, đó chính là biểu thị trong lòng đã rất không vừa lòng rồi.
"Lang chủ nhiệm, anh có biết Tưởng Hoa Thụ muốn phản ánh là vấn đề gì không? Là đại sự quan hệ đến nhân dân! Cha cậu ta, bởi vì chống lụt cứu nguy mà ngã bệnh, nằm ở bệnh viện đã hai tháng trời, không có bất cứ một nhân viên nào của Chính phủ đến thăm hỏi qua, càng không nhận được bất cứ một khoản viện trợ nào! Hiện tại bệnh tình đã rất nghiêm trọng. Chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không đáng để các lão gia văn phòng khiếu nại các anh động tấm lòng từ bi hay sao?"
"Thị trưởng, tôi làm việc thất trách,! Xin thị trưởng xử phạt!"
Lang Khả Cúc khẽ nói.
Liễu Tuấn dửng dưng nói: "Chuyện này cứ để tôi tới xử lý, nhưng mà, đồng chí Lang Khả Cúc, đồng chí làm một chủ nhiệm văn phòng khiếu nại, phải nghiêm khắc kiểm điểm cho tôi! Tôi hy vọng trong vòng 3 ngày, thấy bản kế hoạch chỉnh đốn văn phòng khiếu nại của đồng chí. Mời đồng chí nhớ kỹ, văn phòng khiếu nại đại biểu chính là chính phủ nhân dân thành phố và Thành ủy Tiềm Châu, thái độ của các đồng chí đối với quần chúng chính là đại biểu cho thái độ của Phủ thị chính Thành ủy. Không thể bởi vì cá biệt nhân viên không có trách nhiệm mà khiến cho toàn bộ Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu bị bôi tro chét chấu lên mặt được!"
Lang Khả Cúc hơn 40 tuổi, cũng được xem như là cán bộ kỳ cựu đã công tác nhiều năm. Bị một thanh niên chưa tới 30 tuổi như Liễu Tuấn răn dạy, phiền muộn trong lòng có thể nghĩ. Chỉ là việc đã đến nước này, Lang Khả Cúc ngoại trừ liên thanh vâng dạ, cũng không có biện pháp khác để ứng đối.
"Đồng chí về trước đi, tự mình suy nghĩ cho kỹ!"
"Vâng, thị trưởng!"
Lang Khả Cúc một khắc cũng không dám ở lại, cúi đầu làm lễ với Liễu Tuấn, bối rối không ngớt đi ra ngoài cửa. Tại chỗ quẹo thang lầu đụng phải cục trưởng Dân chính thành phố Tạ Chính Đan đang thở hổn hển đi tới. Tạ Chính Đan là một người to béo, cũng như Lang Khả Cúc đã qua tuổi 40. Thường ngày mà đi lại hơi nhanh thì sẽ mệt đến thở hồng hộc, hôm nay dù chạy chậm, trên mặt mồ môi vẫn tuôn ra như xối, tay còn cấm chiếc khăn tay không ngừng lau chùi.
Lang Khả Cúc và Tạ Chính Đan cũng là người quen cũ, mọi người làm chung một nơi trong thành phố cả vài chục năm, ai mà không quen cho được? Chỉ là lúc này, Lang Khả Cúc nào có tâm tư hàn huyên với hắn, vội vã gật đầu một cái rồi lách qua thân thể to béo của Tạ Chính Đan.
"Lão Lang!"
Tạ Chính Đan gọi hắn lại.
Lang Khả Cúc không thể không dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Chính Đan, ngoài cười nhưng trong không cười kêu một tiếng "Lão Tạ" .
"Lão Lang, xảy ra chuyện gì vậy, sao Liễu thị trưởng lại vội vã triệu kiến như thế?"
Trong lòng Lang Khả Cúc đột nhiên dâng lên một cổ sảng khoái không hiểu, vẻ tự nhiên trên mặt cũng không thể hiện được chút nào, rất trịnh trọng nói: "Lão Tạ, có chuyện phiền toái, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Nói xong câu này, Lang Khả Cúc không dừng lại nữa, vội vã đi xuống lầu.
Tạ Chính Đan thì ngớ người đứng nơi đó, cả nửa ngày mới định thần lại. Vốn Vu Hoài Tín lúc này gọi điện thoại cho hắn, nói rằng Liễu thị trưởng triệu kiến, Tạ Chính Đan trong lòng cũng đã run sợ. Dùng ngón tay cái cũng dự đoán được, lúc này Liễu thị trưởng triệu kiến cũng không phải muốn biểu dương hắn. Tạ Chính Đan hoàn toàn không nghĩ ra được, mình có điểm nào mà đáng để cho thị trưởng triệu kiến ngay trong đêm để mà biểu dương hắn đâu.
Chẳng qua nếu nói phê bình cũng không đến mức a. Cục Dân chính cũng không phải bộ môn quan trọng gì, cũng quản không được cái đại sự gì quan trọng hơn, sau khi tân thị trưởng đến nhận chức, Tạ Chính Đan càng thêm cẩn thận, thành thật làm tốt chức vụ của mình, hình như cũng không xảy ra sơ suất gì mà. Thị trưởng cần gì phải ngay trong đêm gọi hắn qua để phê bình? Có đôi khi phê bình này cũng như biểu dương, cũng là cần sĩ diện.
Những hạng người tầm thường không đủ trình để mà thị trưởng đi phê bình!
Trừ phi là thân tín của Liễu thị trưởng mới có thể thu được vinh dự đặc biệt này.
Như vậy, là muốn thương thảo công việc rồi. Hồng thủy qua đi, bộ Dân chính quốc gia cùng phòng Dân chính của tỉnh cũng đã đưa xuống một khoản cứu tế nhất định, Liễu thị trưởng vừa nhậm chức thì đã biểu thị quan tâm đối với việc này rồi, muốn làm an bài cụ thể. Tạ Chính Đan tự hỏi cũng đã rất kỹ lưỡng chấp hành văn kiện của Phủ thị chính.
Tạ Chính Đan ít nhiều còn có chút hưng phấn.
Liễu thị trưởng coi trọng công tác Dân chính chính là chuyện tốt mà. Mặc kệ nói như thế nào, lão Tạ hắn có thể tại trước mặt tân thị trưởng thể hiện một chút mặt mũi. Đang ở quan trường, có thể bình thường xuất hiện ở trước mặt lãnh đạo, cũng là chuyện tốt không dễ gặp. Tối thiểu cũng biểu thị một loại cơ hội, giả như có thể nắm chặt, không lo không giành được niềm vui của lãnh đạo.
Thế nhưng một câu nói của Lang Khả Cúc đã phả hỏng hết tâm tình đang sướng của Tạ cục trưởng.
Trước khi triệu kiến hắn, Liễu thị trưởng đã triệu kiến chủ nhiệm của văn phòng khiếu nại trước đó, có thể thấy được thật sự đã xảy ra chuyện phiền phức.
Văn phòng khiếu nại bên kia, sẽ không có chuyện tốt!
Tạ Chính Đan đứng ở cửa cầu thang thở hổn hển mấy hơi, dùng khăn tay ướt sũng lau mồ hôi một cái, trấn định tâm thần, bước nhanh đi tới trước văn phòng của Liễu thị trưởng.
"Xin chào Tạ cục trưởng!"
Vu Hoài Tín gọi, Tạ Chính Đan đã từng báo cáo qua công tác với Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín nhớ kỹ hắn. Đối với các quan viên đã gặp qua là không quên được, đó cũng là kiến thức cơ bản của thư ký. Huống chi hình thể của Tạ Chính Đan to béo, chắc cũng cùng cỡ với Lâm tổng của đài truyền hình Phượng Hoàng, cũng để lại ấn tượng sâu sắc với Vu Hoài Tín.
"Xin chào xin chào, Vu xử!"
Tạ Chính Đan vội vàng lại nắm chặt tay Vu Hoài Tín.
"Mời Tạ cục trưởng, thị trưởng đang chờ ở trong!"
/2140
|