"Đồng chí Tạ Chính Đan, khoản cứu tế mà Trung ương cùng trong tỉnh, trong thành phố cấp xuống, chứng thực được thế nào rồi?"
Tạ Chính Đan vừa vào cửa, còn chưa cúi đầu chào hỏi Liễu Tuấn xong, Liễu Tuấn đã vẻ mặt trịnh trọng hỏi ngay.
Tạ Chính Đan nghe xong cách xưng hô này, trong đầu cả kinh trước. Mặc dù xưng hô đồng chí, là lệ cũ bên trong đảng, nhưng dạo này cách xưng hô đồng chí hơn nữa còn liền tên liền họ như vậy đã càng ngày càng ít thấy. Giữa đồng cấp đều là xưng hô chức vụ, thân cận một chút thì xưng các kiểu như "Lão Tạ", "Lão Lang". Các lãnh đạo trong thành phố cũng đều gọi hắn là lão tạ, trần thị trưởng tiền nhiệm thì gọi hắn là "Tiểu Tạ" .
Liễu Tuấn sử dụng cách xưng hô chính thức như vậy, tình hình không tốt.
Tạ Chính Đan cũng thấy Tưởng Hoa Thụ đang ngồi ở trong văn phòng thị trưởng, trong khoảng thời gian ngắn không rõ cậu thanh niên mặt mũi bầm dập này có lai lịch ra sao, vì sao lại có vinh dự đặc biệt đến vậy, được thị trưởng lấy lễ đối đãi và ngồi ở trên ghế sofa.
Tuy nhiên đối mặt với câu hỏi của Liễu Tuấn, Tạ Chính Đan không rảnh đi bận tâm đến vấn đề này.
"Thị trưởng, khoản cứu tế đầu tiên là 73 triệu, đã dựa theo văn kiện yêu cầu trong thành phố, phát đến các khu huyện rồi."
Tạ Chính Đan dè dặt đáp.
Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: "Huyện Bạch Hồ được phát bao nhiêu?"
"Dạ, huyện Bạch Hồ bị nạn tương đối nghiêm trọng, được phát 980 vạn."
Tạ Chính Đan cũng nắm giữ số liệu khá rõ ràng.
Liễu Tuấn lại hỏi: "Phát xuống lúc nào?"
Tạ Chính Đan suy nghĩ một chút, đáp: "Đầu tháng 10, chắc là mùng 7 tháng 10."
"Khoản cứu tế đó, tiền nào việc ấy cả chứ?"
"Đúng vậy, trực tiếp đưa vào tài khoản chuyên dùng vào việc cứu tế của cục Dân chính huyện Bạch Hồ."
Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Như vậy cục dân chính huyện Bạch Hồ có chuyển toàn bộ khoản tiền đó đến tận tay quần chúng bị nạn hay không?"
Trán Tạ Chính Đan vừa mới ngừng chảy mồ hôi, giờ lại ào ào tuôn ra. Vấn đề này của Liễu thị trưởng không dễ mà trả lời thuyết phục. Theo lý, khoản tiền phát xuống đã một tháng, chắc là đã đến tay quần chúng bị nạn cả rồi, nhưng có thật là toàn bộ đầy đủ hay không, Tạ Chính Đan cũng không có nắm chắc. Hệ thống Dân chính cũng không phải quản lý vuông góc, chủ yếu là tiếp thu ý kiến của lãnh đạo Chính phủ địa phương, cục Dân chính thành phố chỉ phụ trách chuyển tiền xuống tới cục Dân chính huyện Bạch Hồ, họ xử lý khoản cứu tế này như thế nào, cục Dân chính thành phố không dễ quản. Y theo quy tắc, khoản riêng để cứu tế như vậy, cục Dân chính thành phố có nghĩa vụ cùng quyền lực giám sát sử dụng. Thế nhưng trên thực tế, chủ yếu vẫn là do Chính phủ huyện Bạch Hồ tới xử lý.
"Thị trưởng, căn cứ vào tư liệu báo lên của cục Dân chính huyện Bạch Hồ, khoản tiền này hẳn là đã tới tay nạn dân rồi ạ."
Tạ Chính Đan không có do dự bao lâu đã cho Liễu Tuấn câu trả lời thuyết phục. Lãnh đạo hỏi ngay mặt, chần chờ không đáp là tối kỵ. Tuy nhiên hắn dùng từ tương đối cẩn thận, không có "vỗ ngực" lung tung.
Đầu năm nay, khoản tiền cấp trên phát xuống khi đến địa phương, qua tầng tầng nhổ lông, điều này đã thành lệ cũ. Huyện Bạch Hồ càng kinh hơn, hầu như khoản tiền nào cũng đều bị giữ lại một ít để làm việc riêng. Mặc dù là khoản cứu tế nhưng có thể trảnh khỏi bị "nhổ lông" hay không, Tạ Chính Đan cũng không dám bảo đảm.
"Theo tôi được biết, bị thiên tai nặng nhất là quần chúng ở bờ bao Tưởng gia thuộc trấn Hoa Thụ, nhưng không có nhận được một phân tiền cứu tế nào. Tình huống này, đồng chí Tạ Chính Đan, đồng chí rõ ràng không?"
Liễu Tuấn nhìn Tạ Chính Đan hỏi.
Từ Tạ Chính Đan bắt đầu vào cửa, Liễu Tuấn vẫn chưa bảo hắn ngồi xuống. Tạ Chính Đan đứng ở phía trước bàn công tác của Liễu thị trưởng. Thắt lưng ục ịch hơi còng xuống, nghe xong những lời này của Liễu Tuấn, cả thân thể béo núc ních cũng khẽ run lên.
"Báo cáo thị trưởng, tình huống này tôi không rõ lắm. . ."
Tạ Chính Đan lúng túng nói.
"Dựa theo quy định, cục Dân chính thành phố có nghĩa vụ giám sát việc sử dụng tiền cứu tế mà?"
Liễu Tuấn vẫn thong thả nói.
"Đúng vậy, thị trưởng, là có nghĩa vụ giám sát. . ."
"Vậy đồng chí có giám sát không?"
Liễu Tuấn hơi giương mày lên, hỏi.
" Tôi. . ."
Tạ Chính Đan nói không ra lời. Liễu thị trưởng đã nói rõ cho hắn, quần chúng bị thiên tai ở bờ bao Tưởng gia không có nhận được một phân tiền cứu tế nào. Đây là nói, hắn không có tiến hành giám sát, hoặc là nói cho dù có giám sát, cũng rất thất trách.
Đây chính là thất trách trong công tác.
"Có một quần chúng, tên là Tưởng Hữu Tài, thời gian đại hồng thủy ập đến, tại đê vây ở bờ bao Tưởng gia đã thủ vững hơn nửa tháng, đã gặp phải trọng bệnh, hiện đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân huyện Bạch Hồ, bệnh tình rất nghiêm trọng. Trong nhà anh ta đã dùng hết một phân tiền cuối cùng, nhưng vẫn chưa nhận được một phân tiền cứu tế nào của Chính phủ! Tình huống này, chắc hẳn đồng chí Tạ Chính Đan cũng không biết chứ gì?"
Liễu Tuấn hơi đề cao một chút âm lượng.
Tạ Chính Đan mồ hôi lạnh chảy đầy gáy, thì ra căn nguyên thị trưởng ngay đêm triệu kiến là ở chỗ này. Nếu như tình huống mà Liễu thị trưởng nắm được là thật, tình hình có vẻ rất gay go rồi.
"Đồng chí Tạ Chính Đan, tôi muốn biết, số tiền 980 vạn đều dùng đến nơi nào rồi! Đồng chí có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục rõ ràng được không?"
"Xin lỗi, thị trưởng, đây là soi sót của tôi, tôi. . .tôi lập tức an bài nhân thủ tiến hành điều tra!"
Liễu Tuấn gật đầu. Y cũng biết, quyền lực của cục Dân chính cũng có hạn, quản không được các khu huyện phía dưới. tại trên chuyện này Tạ Chính Đan mặc dù có trách nhiệm, thế nhưng trách nhiệm chính yếu thì không nằm ở trên người hắn.
"Như vậy đi, Tạ cục trưởng, đêm nay anh về nghỉ ngơi trước đi. Sáng sớm ngày mai lúc 8 giờ anh đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ một chuyến, dẫn theo các nhân viên liên quan, đến nơi lý giải tình huống một chút."
Tạ Chính Đan trong lòng buông lỏng, vội vàng gật đầu không ngừng, không dám nhiều lời, lau mồ hôi rồi cúi đầu làm lễ với Liễu Tuấn, dè dặt lui ra ngoài.
Tạ Chính Đan vừa rời khỏi, Liễu Tuấn đã cầm lấy điện thoại, hạ một chỉ lệnh với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, anh thông tri cho Chúc cục trưởng của cục Kiểm tra thành phố. Bảo ông ta 8 giờ sáng ngày mai mang theo nhân viên kiểm tra đắc lực, tập hợp tại Phủ thị chính, đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ."
"Được."
Vu Hoài Tín lập tức gọi điện thoại Cho chúc cục trưởng.
Xong xuôi việc này, Liễu Tuấn chuyển qua Tưởng Hoa Thụ đang thận trọng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt cùng giọng nói chuyển thành nhu hòa: "Tiểu Tưởng, đêm nay cậu cứ ở đây đi, sáng sớm ngày mai đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ. Yên tâm, phí tổn chữa bệnh của ba cậu sẽ được giải quyết."
Quá trình Liễu Tuấn triệu kiến Lang Khả Cúc, Tạ Chính Đan, Tưởng Hoa Thụ đều nhìn thấy nghe thấy tất cả, trong đầu đối với vị thị trưởng trẻ tuổi này từ lâu đã bội phục sát đất, nghe vậy liền đứng dậy, cung kính khom lưng một cái với Liễu Tuấn, nói: "Cảm ơn chú thị trưởng!"
Vu Hoài Tín dẫn Tưởng Hoa Thụ đi an bài chỗ ngủ, Liễu Tuấn vẫn còn đứng ở phòng làm việc, không có vội vã rời khỏi, ngồi ở trên chiếc ghế xoay yên lặng hút thuốc. Hút hết một điếu, y vươn tay cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, hơi do dự, lại chậm rãi buông điện thoại xuống.
. . .
Sáng sớm hôm sau, 7h55p, xe số 2 đúng giờ xuất hiện tại trụ sở Phủ thị chính.
Trước trụ sở cơ quan đã có 3 nhóm người đang chờ từ sớm. Một nhóm là các nhân viên kiểm tra do cục trưởng cục thẩm kế thành phố Chúc Nhai suất lĩnh, có hơn 7,8 người, đều là những người có nghiệp vụ khả năng cao nhất của cục Kiểm tra. Thị trưởng đêm khuya hạ lệnh, muốn hắn triệu tập nhân thủ đến huyện Bạch Hồ. Mặc dù Chúc Nhai không biết loại đại sự nào, nhưng cũng hiểu nhất định không phải chuyện đùa. Đây là chỉ lệnh từ sau khi Liễu Tuấn nhậm chức, lần đầu tiên chính thức hạ lệnh xuống cục Kiểm tra thành phố, Chúc Nhai sao dám chậm trễ, đương nhiên là xuất hết tinh nhuệ. Vả lại mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, không thể để thị trưởng khinh thường năng lực công tác của cục Kiểm tra cùng Chúc Nhai hắn được.
Một nhóm nhân mã khác chính là do cục trưởng Dân chính Tạ Chính Đan suất lĩnh, nhân số cũng có 7,8 người, trong đó bao quát cả các tinh anh nghiệp vụ như khoa trưởng khoa Tài vụ cục Dân chính, khoa trưởng khoa Kiểm tra. Tạ Chính Đan rõ ràng tất cả chân tướng mọi việc, so với Chúc Nhai còn khẩn trương hơn.
Chúc Nhai thấy thế trận này, trong lòng âm thầm khả nghi, không khỏi hỏi thăm Tạ Chính Đan nguyên do.
Tạ Chính Đan chỉ cười khổ lắc đầu, cũng không chịu nói ra nữa chữ.
Đây là chính miệng Liễu Tuấn an bài, thị trưởng còn phải đích thân mang đội. Mặc dù Tạ Chính Đan thấy Chúc Nhai thì đã hiểu ý của Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn không có mở miệng, hắn tuyệt đối không thể tùy tiện tiết lộ. Muốn nói, cũng phải do chính bản thân Liễu Tuấn nói, làm sao có thể tới lượt Tạ Chính Đan hắn suy đoán dụng ý của lãnh đạo?
Chúc Nhai có phần buồn bực.
Ông Tạ mập này, lúc nào trở nên khoác lác như thế rồi? Thường ngày thấy ai mà không để bộ mặt như Phật Di Lặc!
Chắc là trong khoảng thời gian này, trong tay có số tiền cứu tế khá đáng kể nên vênh váo đây.
Còn nhóm người thứ ba thì chỉ có một, cục trưởng cục quản lý thành phố Ân Khai Sơn. Hắn là phụng mệnh tới để nói rõ tình huống cho Liễu Tuấn. Tối hôm qua, Lang Khả Cúc chật vật không chịu nổi về đến nhà, cũng có nghĩa khí, nhớ kỹ gọi lại một cú điện thoại cho Ân Khai Sơn, đem đại thể tình huống nói rõ một chút cho Ân Khai Sơn biết. Ân Khai Sơn cuối cùng cũng biết thằng "ăn mày" gây hoạ kia là thần thánh phương nào.
Tại cao ốc trụ sở Phủ thị chính lại nhìn thấy Tạ Chính Đan là đương nhiên.
Mỗi vị cục trưởng đều có tâm tư trong lòng, cũng không có tâm tình mà chào hỏi khách sáo. Lãnh đạo cũng không nói, các cán bộ của cục Dân chính và cục Kiểm tra thì càng nói năng thận trọng hơn. Bầu không khí ở hiện trường rất là nặng nề.
Đợi đến lúc xe số 2 của Liễu Tuấn xuất hiện, ba vị cục trưởng vội vàng mang vẻ mặt tươi cười, tiến ra đón.
"Đều tới rồi hả? Tốt!"
Liễu Tuấn vẫn vẻ mặt thản nhiên, gật đầu, lập tức nhìn sang Ân Khai Sơn.
"Đồng chí Ân Khai Sơn, buổi sáng ngày hôm nay tôi muốn qua huyện Bạch Hồ, tạm thời không có thời gian nói chuyện với đồng chí. Đồng chí về trước đi đi, hãy tỉ mỉ suy nghĩ, làm thế nào để hệ thống quản lý thành phố được văn minh chấp pháp."
"Vâng, thị trưởng! Tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị của thị trưởng!"
Tối hôm qua Ân Khai Sơn đã bị Liễu Tuấn hù cho quá hoảng sợ, một người thường ngày rất cường thế, ở trước mặt Liễu Tuấn cũng trở nên khúm núm.
Liễu Tuấn lại gật đầu, xoay người ngồi vào xe số 2. Đổng Yến Long chậm rãi lái xe ra khỏi trụ sở Phủ thị chính. Chúc Nhai và Tạ Chính Đan liếc nhau, chia nhau lên xe Minibus, đuổi theo sát xe số 2, chạy thẳng đến huyện Bạch Hồ.
Không lâu sau khi nhóm người Liễu Tuấn rời khỏi Phủ thị chính, Nam Duệ đã báo cáo lại tình huống này cho bí thư Thành ủy Lưu Huy.
"Bí thư, sáng sớm Liễu thị trưởng đã đến huyện Bạch Hồ, nhân viên đi theo có Tạ Chính Đan của cục Dân chính và Chúc Nhai của cục Kiểm tra, còn có thêm một ít nhân viên nghiệp vụ của cục Dân chính và cục Kiểm tra, khoảng mười mấy người."
Lưu Huy giương mắt lên nhìn hắn.
"Nghe nói, tối hôm qua lúc Liễu thị trưởng tản bộ tại quảng trường Cát Khánh, gặp một người ăn xin đến tố cáo. . ."
Nam Duệ đơn giản kể lại chân tướng mọi việc.
Lưu Huy nhất thời nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui
Tạ Chính Đan vừa vào cửa, còn chưa cúi đầu chào hỏi Liễu Tuấn xong, Liễu Tuấn đã vẻ mặt trịnh trọng hỏi ngay.
Tạ Chính Đan nghe xong cách xưng hô này, trong đầu cả kinh trước. Mặc dù xưng hô đồng chí, là lệ cũ bên trong đảng, nhưng dạo này cách xưng hô đồng chí hơn nữa còn liền tên liền họ như vậy đã càng ngày càng ít thấy. Giữa đồng cấp đều là xưng hô chức vụ, thân cận một chút thì xưng các kiểu như "Lão Tạ", "Lão Lang". Các lãnh đạo trong thành phố cũng đều gọi hắn là lão tạ, trần thị trưởng tiền nhiệm thì gọi hắn là "Tiểu Tạ" .
Liễu Tuấn sử dụng cách xưng hô chính thức như vậy, tình hình không tốt.
Tạ Chính Đan cũng thấy Tưởng Hoa Thụ đang ngồi ở trong văn phòng thị trưởng, trong khoảng thời gian ngắn không rõ cậu thanh niên mặt mũi bầm dập này có lai lịch ra sao, vì sao lại có vinh dự đặc biệt đến vậy, được thị trưởng lấy lễ đối đãi và ngồi ở trên ghế sofa.
Tuy nhiên đối mặt với câu hỏi của Liễu Tuấn, Tạ Chính Đan không rảnh đi bận tâm đến vấn đề này.
"Thị trưởng, khoản cứu tế đầu tiên là 73 triệu, đã dựa theo văn kiện yêu cầu trong thành phố, phát đến các khu huyện rồi."
Tạ Chính Đan dè dặt đáp.
Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: "Huyện Bạch Hồ được phát bao nhiêu?"
"Dạ, huyện Bạch Hồ bị nạn tương đối nghiêm trọng, được phát 980 vạn."
Tạ Chính Đan cũng nắm giữ số liệu khá rõ ràng.
Liễu Tuấn lại hỏi: "Phát xuống lúc nào?"
Tạ Chính Đan suy nghĩ một chút, đáp: "Đầu tháng 10, chắc là mùng 7 tháng 10."
"Khoản cứu tế đó, tiền nào việc ấy cả chứ?"
"Đúng vậy, trực tiếp đưa vào tài khoản chuyên dùng vào việc cứu tế của cục Dân chính huyện Bạch Hồ."
Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Như vậy cục dân chính huyện Bạch Hồ có chuyển toàn bộ khoản tiền đó đến tận tay quần chúng bị nạn hay không?"
Trán Tạ Chính Đan vừa mới ngừng chảy mồ hôi, giờ lại ào ào tuôn ra. Vấn đề này của Liễu thị trưởng không dễ mà trả lời thuyết phục. Theo lý, khoản tiền phát xuống đã một tháng, chắc là đã đến tay quần chúng bị nạn cả rồi, nhưng có thật là toàn bộ đầy đủ hay không, Tạ Chính Đan cũng không có nắm chắc. Hệ thống Dân chính cũng không phải quản lý vuông góc, chủ yếu là tiếp thu ý kiến của lãnh đạo Chính phủ địa phương, cục Dân chính thành phố chỉ phụ trách chuyển tiền xuống tới cục Dân chính huyện Bạch Hồ, họ xử lý khoản cứu tế này như thế nào, cục Dân chính thành phố không dễ quản. Y theo quy tắc, khoản riêng để cứu tế như vậy, cục Dân chính thành phố có nghĩa vụ cùng quyền lực giám sát sử dụng. Thế nhưng trên thực tế, chủ yếu vẫn là do Chính phủ huyện Bạch Hồ tới xử lý.
"Thị trưởng, căn cứ vào tư liệu báo lên của cục Dân chính huyện Bạch Hồ, khoản tiền này hẳn là đã tới tay nạn dân rồi ạ."
Tạ Chính Đan không có do dự bao lâu đã cho Liễu Tuấn câu trả lời thuyết phục. Lãnh đạo hỏi ngay mặt, chần chờ không đáp là tối kỵ. Tuy nhiên hắn dùng từ tương đối cẩn thận, không có "vỗ ngực" lung tung.
Đầu năm nay, khoản tiền cấp trên phát xuống khi đến địa phương, qua tầng tầng nhổ lông, điều này đã thành lệ cũ. Huyện Bạch Hồ càng kinh hơn, hầu như khoản tiền nào cũng đều bị giữ lại một ít để làm việc riêng. Mặc dù là khoản cứu tế nhưng có thể trảnh khỏi bị "nhổ lông" hay không, Tạ Chính Đan cũng không dám bảo đảm.
"Theo tôi được biết, bị thiên tai nặng nhất là quần chúng ở bờ bao Tưởng gia thuộc trấn Hoa Thụ, nhưng không có nhận được một phân tiền cứu tế nào. Tình huống này, đồng chí Tạ Chính Đan, đồng chí rõ ràng không?"
Liễu Tuấn nhìn Tạ Chính Đan hỏi.
Từ Tạ Chính Đan bắt đầu vào cửa, Liễu Tuấn vẫn chưa bảo hắn ngồi xuống. Tạ Chính Đan đứng ở phía trước bàn công tác của Liễu thị trưởng. Thắt lưng ục ịch hơi còng xuống, nghe xong những lời này của Liễu Tuấn, cả thân thể béo núc ních cũng khẽ run lên.
"Báo cáo thị trưởng, tình huống này tôi không rõ lắm. . ."
Tạ Chính Đan lúng túng nói.
"Dựa theo quy định, cục Dân chính thành phố có nghĩa vụ giám sát việc sử dụng tiền cứu tế mà?"
Liễu Tuấn vẫn thong thả nói.
"Đúng vậy, thị trưởng, là có nghĩa vụ giám sát. . ."
"Vậy đồng chí có giám sát không?"
Liễu Tuấn hơi giương mày lên, hỏi.
" Tôi. . ."
Tạ Chính Đan nói không ra lời. Liễu thị trưởng đã nói rõ cho hắn, quần chúng bị thiên tai ở bờ bao Tưởng gia không có nhận được một phân tiền cứu tế nào. Đây là nói, hắn không có tiến hành giám sát, hoặc là nói cho dù có giám sát, cũng rất thất trách.
Đây chính là thất trách trong công tác.
"Có một quần chúng, tên là Tưởng Hữu Tài, thời gian đại hồng thủy ập đến, tại đê vây ở bờ bao Tưởng gia đã thủ vững hơn nửa tháng, đã gặp phải trọng bệnh, hiện đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân huyện Bạch Hồ, bệnh tình rất nghiêm trọng. Trong nhà anh ta đã dùng hết một phân tiền cuối cùng, nhưng vẫn chưa nhận được một phân tiền cứu tế nào của Chính phủ! Tình huống này, chắc hẳn đồng chí Tạ Chính Đan cũng không biết chứ gì?"
Liễu Tuấn hơi đề cao một chút âm lượng.
Tạ Chính Đan mồ hôi lạnh chảy đầy gáy, thì ra căn nguyên thị trưởng ngay đêm triệu kiến là ở chỗ này. Nếu như tình huống mà Liễu thị trưởng nắm được là thật, tình hình có vẻ rất gay go rồi.
"Đồng chí Tạ Chính Đan, tôi muốn biết, số tiền 980 vạn đều dùng đến nơi nào rồi! Đồng chí có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục rõ ràng được không?"
"Xin lỗi, thị trưởng, đây là soi sót của tôi, tôi. . .tôi lập tức an bài nhân thủ tiến hành điều tra!"
Liễu Tuấn gật đầu. Y cũng biết, quyền lực của cục Dân chính cũng có hạn, quản không được các khu huyện phía dưới. tại trên chuyện này Tạ Chính Đan mặc dù có trách nhiệm, thế nhưng trách nhiệm chính yếu thì không nằm ở trên người hắn.
"Như vậy đi, Tạ cục trưởng, đêm nay anh về nghỉ ngơi trước đi. Sáng sớm ngày mai lúc 8 giờ anh đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ một chuyến, dẫn theo các nhân viên liên quan, đến nơi lý giải tình huống một chút."
Tạ Chính Đan trong lòng buông lỏng, vội vàng gật đầu không ngừng, không dám nhiều lời, lau mồ hôi rồi cúi đầu làm lễ với Liễu Tuấn, dè dặt lui ra ngoài.
Tạ Chính Đan vừa rời khỏi, Liễu Tuấn đã cầm lấy điện thoại, hạ một chỉ lệnh với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, anh thông tri cho Chúc cục trưởng của cục Kiểm tra thành phố. Bảo ông ta 8 giờ sáng ngày mai mang theo nhân viên kiểm tra đắc lực, tập hợp tại Phủ thị chính, đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ."
"Được."
Vu Hoài Tín lập tức gọi điện thoại Cho chúc cục trưởng.
Xong xuôi việc này, Liễu Tuấn chuyển qua Tưởng Hoa Thụ đang thận trọng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt cùng giọng nói chuyển thành nhu hòa: "Tiểu Tưởng, đêm nay cậu cứ ở đây đi, sáng sớm ngày mai đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ. Yên tâm, phí tổn chữa bệnh của ba cậu sẽ được giải quyết."
Quá trình Liễu Tuấn triệu kiến Lang Khả Cúc, Tạ Chính Đan, Tưởng Hoa Thụ đều nhìn thấy nghe thấy tất cả, trong đầu đối với vị thị trưởng trẻ tuổi này từ lâu đã bội phục sát đất, nghe vậy liền đứng dậy, cung kính khom lưng một cái với Liễu Tuấn, nói: "Cảm ơn chú thị trưởng!"
Vu Hoài Tín dẫn Tưởng Hoa Thụ đi an bài chỗ ngủ, Liễu Tuấn vẫn còn đứng ở phòng làm việc, không có vội vã rời khỏi, ngồi ở trên chiếc ghế xoay yên lặng hút thuốc. Hút hết một điếu, y vươn tay cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, hơi do dự, lại chậm rãi buông điện thoại xuống.
. . .
Sáng sớm hôm sau, 7h55p, xe số 2 đúng giờ xuất hiện tại trụ sở Phủ thị chính.
Trước trụ sở cơ quan đã có 3 nhóm người đang chờ từ sớm. Một nhóm là các nhân viên kiểm tra do cục trưởng cục thẩm kế thành phố Chúc Nhai suất lĩnh, có hơn 7,8 người, đều là những người có nghiệp vụ khả năng cao nhất của cục Kiểm tra. Thị trưởng đêm khuya hạ lệnh, muốn hắn triệu tập nhân thủ đến huyện Bạch Hồ. Mặc dù Chúc Nhai không biết loại đại sự nào, nhưng cũng hiểu nhất định không phải chuyện đùa. Đây là chỉ lệnh từ sau khi Liễu Tuấn nhậm chức, lần đầu tiên chính thức hạ lệnh xuống cục Kiểm tra thành phố, Chúc Nhai sao dám chậm trễ, đương nhiên là xuất hết tinh nhuệ. Vả lại mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, không thể để thị trưởng khinh thường năng lực công tác của cục Kiểm tra cùng Chúc Nhai hắn được.
Một nhóm nhân mã khác chính là do cục trưởng Dân chính Tạ Chính Đan suất lĩnh, nhân số cũng có 7,8 người, trong đó bao quát cả các tinh anh nghiệp vụ như khoa trưởng khoa Tài vụ cục Dân chính, khoa trưởng khoa Kiểm tra. Tạ Chính Đan rõ ràng tất cả chân tướng mọi việc, so với Chúc Nhai còn khẩn trương hơn.
Chúc Nhai thấy thế trận này, trong lòng âm thầm khả nghi, không khỏi hỏi thăm Tạ Chính Đan nguyên do.
Tạ Chính Đan chỉ cười khổ lắc đầu, cũng không chịu nói ra nữa chữ.
Đây là chính miệng Liễu Tuấn an bài, thị trưởng còn phải đích thân mang đội. Mặc dù Tạ Chính Đan thấy Chúc Nhai thì đã hiểu ý của Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn không có mở miệng, hắn tuyệt đối không thể tùy tiện tiết lộ. Muốn nói, cũng phải do chính bản thân Liễu Tuấn nói, làm sao có thể tới lượt Tạ Chính Đan hắn suy đoán dụng ý của lãnh đạo?
Chúc Nhai có phần buồn bực.
Ông Tạ mập này, lúc nào trở nên khoác lác như thế rồi? Thường ngày thấy ai mà không để bộ mặt như Phật Di Lặc!
Chắc là trong khoảng thời gian này, trong tay có số tiền cứu tế khá đáng kể nên vênh váo đây.
Còn nhóm người thứ ba thì chỉ có một, cục trưởng cục quản lý thành phố Ân Khai Sơn. Hắn là phụng mệnh tới để nói rõ tình huống cho Liễu Tuấn. Tối hôm qua, Lang Khả Cúc chật vật không chịu nổi về đến nhà, cũng có nghĩa khí, nhớ kỹ gọi lại một cú điện thoại cho Ân Khai Sơn, đem đại thể tình huống nói rõ một chút cho Ân Khai Sơn biết. Ân Khai Sơn cuối cùng cũng biết thằng "ăn mày" gây hoạ kia là thần thánh phương nào.
Tại cao ốc trụ sở Phủ thị chính lại nhìn thấy Tạ Chính Đan là đương nhiên.
Mỗi vị cục trưởng đều có tâm tư trong lòng, cũng không có tâm tình mà chào hỏi khách sáo. Lãnh đạo cũng không nói, các cán bộ của cục Dân chính và cục Kiểm tra thì càng nói năng thận trọng hơn. Bầu không khí ở hiện trường rất là nặng nề.
Đợi đến lúc xe số 2 của Liễu Tuấn xuất hiện, ba vị cục trưởng vội vàng mang vẻ mặt tươi cười, tiến ra đón.
"Đều tới rồi hả? Tốt!"
Liễu Tuấn vẫn vẻ mặt thản nhiên, gật đầu, lập tức nhìn sang Ân Khai Sơn.
"Đồng chí Ân Khai Sơn, buổi sáng ngày hôm nay tôi muốn qua huyện Bạch Hồ, tạm thời không có thời gian nói chuyện với đồng chí. Đồng chí về trước đi đi, hãy tỉ mỉ suy nghĩ, làm thế nào để hệ thống quản lý thành phố được văn minh chấp pháp."
"Vâng, thị trưởng! Tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị của thị trưởng!"
Tối hôm qua Ân Khai Sơn đã bị Liễu Tuấn hù cho quá hoảng sợ, một người thường ngày rất cường thế, ở trước mặt Liễu Tuấn cũng trở nên khúm núm.
Liễu Tuấn lại gật đầu, xoay người ngồi vào xe số 2. Đổng Yến Long chậm rãi lái xe ra khỏi trụ sở Phủ thị chính. Chúc Nhai và Tạ Chính Đan liếc nhau, chia nhau lên xe Minibus, đuổi theo sát xe số 2, chạy thẳng đến huyện Bạch Hồ.
Không lâu sau khi nhóm người Liễu Tuấn rời khỏi Phủ thị chính, Nam Duệ đã báo cáo lại tình huống này cho bí thư Thành ủy Lưu Huy.
"Bí thư, sáng sớm Liễu thị trưởng đã đến huyện Bạch Hồ, nhân viên đi theo có Tạ Chính Đan của cục Dân chính và Chúc Nhai của cục Kiểm tra, còn có thêm một ít nhân viên nghiệp vụ của cục Dân chính và cục Kiểm tra, khoảng mười mấy người."
Lưu Huy giương mắt lên nhìn hắn.
"Nghe nói, tối hôm qua lúc Liễu thị trưởng tản bộ tại quảng trường Cát Khánh, gặp một người ăn xin đến tố cáo. . ."
Nam Duệ đơn giản kể lại chân tướng mọi việc.
Lưu Huy nhất thời nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui
/2140
|