Cái tết cuối cùng của thế kỷ 20 sắp tới rồi, tổ chuyên án tỉnh mở cuộc báo cáo cuối cùng trong phòng hội nghị tỉnh ủy, báo cáo tình hình vụ án với toàn thể thành viên ban thường ủy.
Báo cáo cho Đoạn Định Viễn chủ trì, bí thư Lưu Huy, thị trưởng tạm quyền Liễu Tuấn cũng được mời tham gia vào cuộc báo báo.
Theo chỉ thị miệng của Cù Hạo Cẩm, cuộc báo cáo này mời chủ tịch chính hiệp tỉnh Cận Tú Thật tham gia.
Căn cứ vào ý kiến nhất trí của tỉnh ủy và thành ủy, tổ chuyên án đẩy nhanh tốc độ phá án, trước tết, kỷ ủy cơ bản điều tra xong, sau tết giao cho cơ quan tử pháp, chính thức đi vào trình tự tư pháp.
- Cù bí thư, Thai tỉnh trưởng, Cận chủ tịch và các vị lãnh đạo, tôi được sự ủy thác của bí thư Đoạn Định Viễn, xin báo cáo tình hình điều tra vụ án huyện Bạch Hồ.
Trần chủ nhiệm của phòng giám sát sô 4 nghiêm túc nói.
Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu, ý bảo Trần chủ nhiệm có thể tiếp tục.
Trần chủ nhiệm mở tài liệu trước mặt ra, bắt đầu cất giọng trầm báo cáo.
- Theo điều tra của tổ chuyên án liên hợp cho thấy, huyện Bạch Hồ tồn tại một tội phạm do Phương Nhữ Thành làm chủ, chúng liên quan tới các hành vi tham ô, hội lộ, nghiêm trọng thất chức….
Hiện tra rõ nguyên bí thư huyện ủy huyện Bạch Hồ là Phương Nhữ Thành trong thời gian nhậm chức đã lợi dụng chức quyền trong tay, và kẻ cùng hiềm nghi phạm tội Mã Hải Yến chủ đại diện pháp nhân của Cty mậu dịch Hồng Đạt, dùng báo cáo không có thật, chiếm đoạt tổng cộng 1 triệu 150 ngàn đồng, riêng Phương Nhữ Thành và vợ Tề Phượng, nhận tiền hối lộ của các chủ công ty xí nghiệp tới 2 triệu 200 ngàn, lợi dụng cơ hội điều chỉnh cán bộ, nhận hối lộ của các cán bộ trong huyện bằng tiền mặt, đồ đắt tiền tổng cộng hơn 1 triệu 200 ngàn. Ngoài ta Phương Nhữ Thành có số tài sản trêm 800 nghìn không rõ ràng. Phương Nhữ Thành cùng tham gia tham ô, hối lộ đạt tới 6 triệu 370 ngàn đồng, ngoài ra còn có 100 ngàn USD, 260 ngàn đô Hồng Kông.
Phương Nhữ Thành nhận hối lộ của chủ các xí nghiệp tư nhân, làm tổn hải tới lợi ích quốc gia, rất nhiều công trình bao tiêu trong huyện Bạch Hồ vi phạm chất lượng, cùng dung túng cho kẻ hối lộ trốn thuế, tổng cộng khiến cho quốc gia tổn thất trên 10 triệu đồng.
Trừ vấn đề kinh tế nghiêm trọng và vấn đề thất chức, Phương Nhữ Thành có tác phong sinh hoạt cực kỳ thối nát, trong thời gian hắn công tác ở huyện Bạch Hồ đã có quan hệ không chính đáng với 37 phụ nữ, đồng thời giữ quan hệ sống cùng phi pháp thời gian dài với 9 người. Nhất là phát sinh quan hệ không chính đáng với vợ cấp dưới, đồng thời làm giả hồ sơ, đề bạt chồng những người phụ nữ kia lên chức, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt cho huyện Bạch Hồ, bị quần chúng nhân dân huyện gọi là "bí thư phong lưu", tổn hại nghiêm trọng hình tượng của đảng.
Trần chủ nhiệm báo cáo chậm rãi, toàn thể thường ủy tỉnh ai nấy mặt mày nghiêm nghị, Cận Tú Thật vẻ mặt bình tĩnh, còn Lưu Huy lộ ra chút xấu hổ.
Liễu thị trưởng ngồi ngay ngắn, sắc mặt y như thường ngày.
Báo cáo xong tình hình phạm tội của Phương Nhữ Thành là tới Quản Vĩnh Thanh.
Quản Vĩnh Thanh bị Phương Nhữ Thành tố cáo, nhưng Phương Nhũ Thành chỉ biết chuyện vi phạm pháp luật của Quản Vĩnh Thanh ở huyện Bạch Hồ, sau khi Quản Vinh Thanh bị song quy, căn cứ vào vào tình hình hắn tự khai báo, rồi tiến hành điều tra xác nhận, phát hiện hắn có hành vi phạm pháp vô cùng nghiêm trọng.
Quản Vĩnh Thanh là một kẻ cực kỳ tham lam, chẳng kém cạnh gì Phương Nhữ Thành, tài sản bất hợp pháp lên tới gần 4 triệu.
Cũng như thế, Quản Vĩnh Thanh có tác phong sinh hoạt thối nát, giữ quan hệ không chính đáng với mười mấy người phụ nữ.
Tiếp đó là báo cáo về chín trong số mười một thường ủy cùng với lãnh đạo cấp huyện của huyện Bạch Hồ, trong đó phó huyện trưởng Quách Nguyên Trung phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, trong thời gian nhậm chức ở huyện Bạch hồ đã lợi dụng chức quyền, bán tài sản quốc gia một cách phi pháp, cùng thương nhân bất hợp pháp lấy danh nghĩa mua xí nghiệp phá sản, cố ý hạ thấp giá trị xí nghiệp, đem một số xí nghiệp kinh doanh không tốt bán với rả cực rẻ để kiếm lợi. Quách Nguyên Trung còn có thành vi tham ô của công, thu nhận hối lộ, ở nơi ở của hắn và tình nhân, tra số tài khoản ngân hàng, tiền mặt, nhà đất đồ đắt giá tổng cộng trên 4 triệu đồng. Quách Nguyên Trung có tác phong sinh hoạt tồi tệ hơn cả Phương Nhữ Thành, có quan hệ với trên 50 phụ nữ, trước khi vụ án bị phát hiện, Quách Nguyên Trung từng huyênh hoang với đám thân tín một cách vô sỉ là mục tiêu của hắn phải ngủ với trên 100 người phụ nữ.
Những thường ủy phạm pháp còn lại cũng có tình hình rất nghiệp trọng, số tiền liên quan ít nhất cũng tới mấy trăm nghìn, hai vạn huyện ủy và huyện chính phủ cơ bản là thối nát hết.
Cùng với báo cáo của Trần chủ nhiệm, các thành viên tham gia cuộc báo cáo sắc mặt càng thêm nặng nề.
Ngoài cán bộ cấp huyện thì các cán bộ cơ quan trực thuộc cùng xã thị trấn cũng có rất nhiều cán bộ liên quan tới vụ án này, tổ chuyên án lập hồ sơ với hơn 40 cán bộ trung tầng, trong ssó có trên 20 cán bộ cấp chính khoa, cơ bản là toàn bộ các ban ngành thực quyền trực thuộc huyện.
Đó còn là do tổ chuyên án liên hợp đã ra sức khống chế phạm vi, nếu không con số cán bộ liên quan còn tăng thêm nhiều, vì vô số cán bộ phụ trách có liên quan vụ án, vận hành bình thường của hai ban chính quyền huyện Bạch Hồ ảnh hưởng nghiêm trọng, cho dù thành phố Tiềm Châu đã áp dụng biện pháp ứng phó kịp thời, nhưng không thể tránh khỏi hỗn loạn, rất nhiều công tác bình thường bị ngưng trệ.
Trần chủ nhiệm ngữ khí nặng nề, nhưng tiết tâu khống chế ổn định báo cáo tên tuổi và các số liệu, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, như một cái máy, dù là thế mọi người nghe cũng chấn động vô cùng.
- Các đồng chí, thật là nghe mà rùng mình.
Nghe Trần chủ nhiệm báo cáo xong, Cù Hạo Cẩm vẫn luôn ngồi ngay ngắn im lặng, mặt mày hiện vẻ phẫn nộ.
- Cả một ban huyện ủy, từ bí thư tiền nhiệm tới bí thư hiện nhiệm, rồi cả hai ban chỉnh phủ, huyện ủy cùng cơ quan trực thuộc, tới tới trên 70 phần trăm xảy ra vấn đề, đúng là không còn một người tốt rồi, bài học này hết sức sâu sắc. Huyện Bạch Hồ sụp đổ, không chỉ là sụp đổ hai ban chính quyền và các cán bộ liên quan tới vụ án, mà sụp đổ hình tượng của chính quyền và đảng. Thử nghĩ xem một chính phủ như thế, còn có quần chúng nào tin tưởng không? Những cán bộ lãnh đạo ở trong những cơ quan đó trong mắt quần chúng là gì? Là phần tử xấu xa! Là tham quan ô lại.
Cù Hạo Cẩm hiển nhiên không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, giọng cao dần lên.
- Cái vụ án này thời gian kéo dài quá lâu, từ Quản Vĩnh Thanh làm bí thư huyển ủy cho tới nay đã 8 năm rồi, phạm vi liên quan lớn như thế, số tiền nhiều như vậy, vì sao trong chừng ấy năm thành ủy Tiềm Châu không hề phát hiện ra chút nào? Chuyện này có bình thường không? Sự giám sát của cấp trên đâu rồi? Cơ quan kiểm tra giám sát đi đầu rồi?
Cù Hạo Cẩm nói rồi ánh mắt dữ dội chiếu vào Lưu Huy.
Lưu Huy mặt xám ngoét, Liễu Tuấn ngồi ở bên cạnh, thậm chí có thể cảm thấy người Lưu Huy run rẩy.
Mất mặt! Quá mất mặt.
Lưu Huy làm công tác cách mạng cả đời, làm cán bộ lãnh đạo nửa đời, không ngờ bị lộn nhào đau như thế, bị đám Quản Vĩnh Thanh đó làm liên lụy, mất hết thể diện.
Nhưng trách được ai chứ? Những cán bộ đó do ông ta một tay đề bạt lên, lại còn là thân tín trái phải.
- Đồng chí Lưu Huy, trong vụ án này, đồng chí và thành ùy Tiềm Châu có trách nhiệm, sơ xuất trong việc giám sát.
Cù Hạo Cẩm điểm danh Lưu Huy, giọng không lớn lắm, nhưng Lưu Huy nghe như sét đánh, đầu óc kêu oong oong, mồ hôi lấm tấm.
Bị điểm danh phê bình trước mặt toàn thể thường ủy tỉnh ủy, cảm giác này như ngàn con sâu cắn xé tim, không sao chịu nổi.
- Vâng, Cù bí thư, tôi có trách nhiệm, tôi... Tôi kiểm điểm với tỉnh ủy.
Lưu Huy khàn khàn nói:
Cù Hạo Cẩm gật đầu, không ép thái quá, đổi giọng nói:
- Vụ án này phải nghiêm túc xử lý, nhân viên có liên quan quan phải nghiêm trừng theo pháp luật, tuyệt không nhân nhượng. Tại đây, tôi muốn biểu dương đồng chí Liễu Tuấn, vụ án này chính do đồng chí Liễu Tuấn phát hiện ra mà, mặc dù đồng chí Liễu Tuấn chỉ mới nhậm chức thị trưởng, nhưng có trách nhiệm cao độ, không ngại gian nan, thâm nhập điều tra, nắm được dấu vết của phần tử phạm tội, rất giỏi, tinh thần này rất đáng khen ngợi.
Tức thì có bảy tám luồng ánh mắt đồng thời chiếu lên mặt Liễu Tuấn, y vẫn ung dung không chút xao động nào, ánh mắt chầm chậm quét qua, những ánh mắt kia lần lượt thu lại, không muốn nhìn vào y.
Ngay Cù Hạo Cẩm cũng chột dạ hơi tránh đi
Báo cáo cho Đoạn Định Viễn chủ trì, bí thư Lưu Huy, thị trưởng tạm quyền Liễu Tuấn cũng được mời tham gia vào cuộc báo báo.
Theo chỉ thị miệng của Cù Hạo Cẩm, cuộc báo cáo này mời chủ tịch chính hiệp tỉnh Cận Tú Thật tham gia.
Căn cứ vào ý kiến nhất trí của tỉnh ủy và thành ủy, tổ chuyên án đẩy nhanh tốc độ phá án, trước tết, kỷ ủy cơ bản điều tra xong, sau tết giao cho cơ quan tử pháp, chính thức đi vào trình tự tư pháp.
- Cù bí thư, Thai tỉnh trưởng, Cận chủ tịch và các vị lãnh đạo, tôi được sự ủy thác của bí thư Đoạn Định Viễn, xin báo cáo tình hình điều tra vụ án huyện Bạch Hồ.
Trần chủ nhiệm của phòng giám sát sô 4 nghiêm túc nói.
Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu, ý bảo Trần chủ nhiệm có thể tiếp tục.
Trần chủ nhiệm mở tài liệu trước mặt ra, bắt đầu cất giọng trầm báo cáo.
- Theo điều tra của tổ chuyên án liên hợp cho thấy, huyện Bạch Hồ tồn tại một tội phạm do Phương Nhữ Thành làm chủ, chúng liên quan tới các hành vi tham ô, hội lộ, nghiêm trọng thất chức….
Hiện tra rõ nguyên bí thư huyện ủy huyện Bạch Hồ là Phương Nhữ Thành trong thời gian nhậm chức đã lợi dụng chức quyền trong tay, và kẻ cùng hiềm nghi phạm tội Mã Hải Yến chủ đại diện pháp nhân của Cty mậu dịch Hồng Đạt, dùng báo cáo không có thật, chiếm đoạt tổng cộng 1 triệu 150 ngàn đồng, riêng Phương Nhữ Thành và vợ Tề Phượng, nhận tiền hối lộ của các chủ công ty xí nghiệp tới 2 triệu 200 ngàn, lợi dụng cơ hội điều chỉnh cán bộ, nhận hối lộ của các cán bộ trong huyện bằng tiền mặt, đồ đắt tiền tổng cộng hơn 1 triệu 200 ngàn. Ngoài ta Phương Nhữ Thành có số tài sản trêm 800 nghìn không rõ ràng. Phương Nhữ Thành cùng tham gia tham ô, hối lộ đạt tới 6 triệu 370 ngàn đồng, ngoài ra còn có 100 ngàn USD, 260 ngàn đô Hồng Kông.
Phương Nhữ Thành nhận hối lộ của chủ các xí nghiệp tư nhân, làm tổn hải tới lợi ích quốc gia, rất nhiều công trình bao tiêu trong huyện Bạch Hồ vi phạm chất lượng, cùng dung túng cho kẻ hối lộ trốn thuế, tổng cộng khiến cho quốc gia tổn thất trên 10 triệu đồng.
Trừ vấn đề kinh tế nghiêm trọng và vấn đề thất chức, Phương Nhữ Thành có tác phong sinh hoạt cực kỳ thối nát, trong thời gian hắn công tác ở huyện Bạch Hồ đã có quan hệ không chính đáng với 37 phụ nữ, đồng thời giữ quan hệ sống cùng phi pháp thời gian dài với 9 người. Nhất là phát sinh quan hệ không chính đáng với vợ cấp dưới, đồng thời làm giả hồ sơ, đề bạt chồng những người phụ nữ kia lên chức, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt cho huyện Bạch Hồ, bị quần chúng nhân dân huyện gọi là "bí thư phong lưu", tổn hại nghiêm trọng hình tượng của đảng.
Trần chủ nhiệm báo cáo chậm rãi, toàn thể thường ủy tỉnh ai nấy mặt mày nghiêm nghị, Cận Tú Thật vẻ mặt bình tĩnh, còn Lưu Huy lộ ra chút xấu hổ.
Liễu thị trưởng ngồi ngay ngắn, sắc mặt y như thường ngày.
Báo cáo xong tình hình phạm tội của Phương Nhữ Thành là tới Quản Vĩnh Thanh.
Quản Vĩnh Thanh bị Phương Nhữ Thành tố cáo, nhưng Phương Nhũ Thành chỉ biết chuyện vi phạm pháp luật của Quản Vĩnh Thanh ở huyện Bạch Hồ, sau khi Quản Vinh Thanh bị song quy, căn cứ vào vào tình hình hắn tự khai báo, rồi tiến hành điều tra xác nhận, phát hiện hắn có hành vi phạm pháp vô cùng nghiêm trọng.
Quản Vĩnh Thanh là một kẻ cực kỳ tham lam, chẳng kém cạnh gì Phương Nhữ Thành, tài sản bất hợp pháp lên tới gần 4 triệu.
Cũng như thế, Quản Vĩnh Thanh có tác phong sinh hoạt thối nát, giữ quan hệ không chính đáng với mười mấy người phụ nữ.
Tiếp đó là báo cáo về chín trong số mười một thường ủy cùng với lãnh đạo cấp huyện của huyện Bạch Hồ, trong đó phó huyện trưởng Quách Nguyên Trung phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, trong thời gian nhậm chức ở huyện Bạch hồ đã lợi dụng chức quyền, bán tài sản quốc gia một cách phi pháp, cùng thương nhân bất hợp pháp lấy danh nghĩa mua xí nghiệp phá sản, cố ý hạ thấp giá trị xí nghiệp, đem một số xí nghiệp kinh doanh không tốt bán với rả cực rẻ để kiếm lợi. Quách Nguyên Trung còn có thành vi tham ô của công, thu nhận hối lộ, ở nơi ở của hắn và tình nhân, tra số tài khoản ngân hàng, tiền mặt, nhà đất đồ đắt giá tổng cộng trên 4 triệu đồng. Quách Nguyên Trung có tác phong sinh hoạt tồi tệ hơn cả Phương Nhữ Thành, có quan hệ với trên 50 phụ nữ, trước khi vụ án bị phát hiện, Quách Nguyên Trung từng huyênh hoang với đám thân tín một cách vô sỉ là mục tiêu của hắn phải ngủ với trên 100 người phụ nữ.
Những thường ủy phạm pháp còn lại cũng có tình hình rất nghiệp trọng, số tiền liên quan ít nhất cũng tới mấy trăm nghìn, hai vạn huyện ủy và huyện chính phủ cơ bản là thối nát hết.
Cùng với báo cáo của Trần chủ nhiệm, các thành viên tham gia cuộc báo cáo sắc mặt càng thêm nặng nề.
Ngoài cán bộ cấp huyện thì các cán bộ cơ quan trực thuộc cùng xã thị trấn cũng có rất nhiều cán bộ liên quan tới vụ án này, tổ chuyên án lập hồ sơ với hơn 40 cán bộ trung tầng, trong ssó có trên 20 cán bộ cấp chính khoa, cơ bản là toàn bộ các ban ngành thực quyền trực thuộc huyện.
Đó còn là do tổ chuyên án liên hợp đã ra sức khống chế phạm vi, nếu không con số cán bộ liên quan còn tăng thêm nhiều, vì vô số cán bộ phụ trách có liên quan vụ án, vận hành bình thường của hai ban chính quyền huyện Bạch Hồ ảnh hưởng nghiêm trọng, cho dù thành phố Tiềm Châu đã áp dụng biện pháp ứng phó kịp thời, nhưng không thể tránh khỏi hỗn loạn, rất nhiều công tác bình thường bị ngưng trệ.
Trần chủ nhiệm ngữ khí nặng nề, nhưng tiết tâu khống chế ổn định báo cáo tên tuổi và các số liệu, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, như một cái máy, dù là thế mọi người nghe cũng chấn động vô cùng.
- Các đồng chí, thật là nghe mà rùng mình.
Nghe Trần chủ nhiệm báo cáo xong, Cù Hạo Cẩm vẫn luôn ngồi ngay ngắn im lặng, mặt mày hiện vẻ phẫn nộ.
- Cả một ban huyện ủy, từ bí thư tiền nhiệm tới bí thư hiện nhiệm, rồi cả hai ban chỉnh phủ, huyện ủy cùng cơ quan trực thuộc, tới tới trên 70 phần trăm xảy ra vấn đề, đúng là không còn một người tốt rồi, bài học này hết sức sâu sắc. Huyện Bạch Hồ sụp đổ, không chỉ là sụp đổ hai ban chính quyền và các cán bộ liên quan tới vụ án, mà sụp đổ hình tượng của chính quyền và đảng. Thử nghĩ xem một chính phủ như thế, còn có quần chúng nào tin tưởng không? Những cán bộ lãnh đạo ở trong những cơ quan đó trong mắt quần chúng là gì? Là phần tử xấu xa! Là tham quan ô lại.
Cù Hạo Cẩm hiển nhiên không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, giọng cao dần lên.
- Cái vụ án này thời gian kéo dài quá lâu, từ Quản Vĩnh Thanh làm bí thư huyển ủy cho tới nay đã 8 năm rồi, phạm vi liên quan lớn như thế, số tiền nhiều như vậy, vì sao trong chừng ấy năm thành ủy Tiềm Châu không hề phát hiện ra chút nào? Chuyện này có bình thường không? Sự giám sát của cấp trên đâu rồi? Cơ quan kiểm tra giám sát đi đầu rồi?
Cù Hạo Cẩm nói rồi ánh mắt dữ dội chiếu vào Lưu Huy.
Lưu Huy mặt xám ngoét, Liễu Tuấn ngồi ở bên cạnh, thậm chí có thể cảm thấy người Lưu Huy run rẩy.
Mất mặt! Quá mất mặt.
Lưu Huy làm công tác cách mạng cả đời, làm cán bộ lãnh đạo nửa đời, không ngờ bị lộn nhào đau như thế, bị đám Quản Vĩnh Thanh đó làm liên lụy, mất hết thể diện.
Nhưng trách được ai chứ? Những cán bộ đó do ông ta một tay đề bạt lên, lại còn là thân tín trái phải.
- Đồng chí Lưu Huy, trong vụ án này, đồng chí và thành ùy Tiềm Châu có trách nhiệm, sơ xuất trong việc giám sát.
Cù Hạo Cẩm điểm danh Lưu Huy, giọng không lớn lắm, nhưng Lưu Huy nghe như sét đánh, đầu óc kêu oong oong, mồ hôi lấm tấm.
Bị điểm danh phê bình trước mặt toàn thể thường ủy tỉnh ủy, cảm giác này như ngàn con sâu cắn xé tim, không sao chịu nổi.
- Vâng, Cù bí thư, tôi có trách nhiệm, tôi... Tôi kiểm điểm với tỉnh ủy.
Lưu Huy khàn khàn nói:
Cù Hạo Cẩm gật đầu, không ép thái quá, đổi giọng nói:
- Vụ án này phải nghiêm túc xử lý, nhân viên có liên quan quan phải nghiêm trừng theo pháp luật, tuyệt không nhân nhượng. Tại đây, tôi muốn biểu dương đồng chí Liễu Tuấn, vụ án này chính do đồng chí Liễu Tuấn phát hiện ra mà, mặc dù đồng chí Liễu Tuấn chỉ mới nhậm chức thị trưởng, nhưng có trách nhiệm cao độ, không ngại gian nan, thâm nhập điều tra, nắm được dấu vết của phần tử phạm tội, rất giỏi, tinh thần này rất đáng khen ngợi.
Tức thì có bảy tám luồng ánh mắt đồng thời chiếu lên mặt Liễu Tuấn, y vẫn ung dung không chút xao động nào, ánh mắt chầm chậm quét qua, những ánh mắt kia lần lượt thu lại, không muốn nhìn vào y.
Ngay Cù Hạo Cẩm cũng chột dạ hơi tránh đi
/2140
|