Mùa xuân năm 99, huyện Bạch Hồ yên tĩnh khác thường, vụ án đã có quyết định tổ chức, ngày vụ án được báo cáo, thưởng ủy tỉnh ủy phê chuẩn quyết định xử lý với các thành viên liên quan với vụ án. Quản Vĩnh Thanh, Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung khai trừ khỏi đảng, bãi miễn chức vụ hành chính, giao cho cơ quan phấp luật xử lý.
Viện kiểm sát nhân dân Ngọc Lan được viện kiểm sát tỉnh chỉ định thụ lý vụ án, bắt những kẻ hiềm nghi, chuẩn bị khởi tố.
Cùng với vi những kẻ hiềm nghi bị bắt đưa tới Ngọc Lan, vù án này đã nhạt dần khỏi sự quan tâm của quan trường Tiềm Châu, trừ khi bạn bè cực kỳ thân thiết gặp nhau nhắc tới một hai câu, còn ở trường hợp công khai, mọi người tránh như tránh thú dữ, tránh chẳng may rước họa vào thân.
Đúng là chẳng có gì hay để nói , mà chẳng phải chuyện vinh quang gì.
Mọi người đều biết trên cuộc báo cáo, Lưu Huy bị Cù Hạo Cẩm điểm danh phê bình, còn Liễu thị trưởng lại được biểu dương, Cù Hạo Cẩm khen ngợi y có tầm nhìn đại cục, có thể kiên trì nguyên tắc, kiên quyết đấu tranh với phần từ xấu.
Lật nhào bao nhiêu cán bộ, bí thư Lưu Huy mất sạch thể diện, Liễu nha nội chỉ vì được một câu biểu dương như thế.
Thể diện của nha nội quan trọng hơn tất cả.
Mặc dù bề ngoài mọi người đều tránh bàn tới vụ án này, nhưng đã có một tin đồn bí mật truyền đi, nói qua năm mới Lưu Huy sẽ tới chính hiệp làm bạn với Cận Tú Thật, tỉnh sẽ phái cán bộ tới tiếp quản thành phố Tiềm Châu.
Giống tất cả các tin đồn quan trưởng khác, cái tin này cũng y như thật, người lan truyền dường như ai ai cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh, sớm đã nắm hết được tin tức mật rồi.
Những tin đồn này cũng truyền tới tai Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín trung thành chức trách thư ký, phàm là tin tức quan trọng, toàn bộ đều báo cho Liễu Tuấn biết.
Liễu Tuấn sau khi nghe xong, không tỏ vẻ gì, cứ như hoàn toàn chẳng nghe thấy gì vậy, vẫn cứ an bài công tác, thị sát đơn vị, ngày 30 và mùng 1 tết đại biểu cho thành ủy đi thăm các cán bộ công an và công nhân viên chức khác, ăn cơm với các nhân viên điện lực rồi về nhà đoàn tụ với vợ con.
Mùng 4 tết, Liễu Tuấn mang vợ con về thủ đô ăn tết với cha mẹ.
Mọi người đã hẹn nhau trước rồi, trưa ngày mùng 4 sẽ ăn cơm ở nhà họ Nghiêm, tối ăn cơm nhà họ Liễu, đây là lần đầu tiên hai nhà Nghiêm Liễu cùng ăn tốt ở thủ đô, mọi người tới hết sức đông đủ, Giang Hữu Tín - Liễu Hoa, Nghiêm Minh - Liễu Diệp, Vũ Chính Hiên - Liễu Yên, đều mang con về tụ hội.
Bữa cơm đoàn viên tối ngày mùng bốn còn có hai vị khách, chính là vợ chồng Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh sau khi lui về tuyến hai, vẫn là khách quý ở chỗ những cự đầu đương kim thủ tướng và Hồng thủ tướng, thảo luận xu thế tương lai của chính sách lớn, thậm chí ý kiến của ông so với khi còn làm chủ nhiệm phòng nghiêm cứu còn được coi trọng hơn, trí tuệ chính trị và ánh mắt độc đáo của ông không vì tuổi già mà sụt giảm, vì không ở trong thể chế nữa ý kiến càng dễ tiếp thụ, vì không mang sắc thái hệ phái.
Ăn xong cơm đoàn viên, nhân viên phục vụ thu dọn bàn, Nghiêm Liễu và bốn người tiểu bối ngồi quây quần quanh Chu tiên sinh ở giữa sảnh nói chuyện, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh thì cùng đám con gái con dâu nói chuyện với Chu sư mẫu bên kia, thế là trong phòng khách khắp nơi vang lên giọng huyện Hướng Dương, đối với loại tiếng địa phương phía nam có âm điệu cổ quái này, nhân viên phục vụ chỉ có thể trố mắt ra nhìn, hoàn toàn không hiểu nổi nửa câu.
Dưới sự "giật giây" của Liễu Hoa, Liễu Diệp không bao lâu sau Chu sư mẫu đã cùng mọi người chơi bài xì phé.
Giải Anh và Nguyễn Bích Tú thích chơi mạt trượt hơn, nhưng trong công viên Long Sơn, trước mặt hai vị nhất phẩm phu nhân, cọ bài cành cạch thành thiếu nghiêm túc. Ngày tường hai người cũng không chơi ở nhà, nếu thèm quá thì hẹn Chu sư mẫu và vợ Lương Quốc Cường tới phòng bao khách sạn Thu Thủy hoặc Clb Trường Thành chơi, tuyệt đối không cần lo lắng gì.
- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu làm thị trưởng rồi, tiếng Anh, tiếng Nga lại còn mấy môn cổ văn đều bỏ rồi hả?
Liễu Tuấn đang cười hì hì mời thuốc mọi người không ngờ Chu tiên sinh lại hỏi tới học vấn.
Chu tiên sinh tuổi đã gần cổ lai hi, tóc bạc phơ, nhưng mặt hồng hào, tinh thần khỏe khoắn, đầy tinh thần, không thấy có chút già yếu nào. Liễu Tuấn liền dùng tiếng Nga trả lời mấy câu, coi như “trả bài” Chu tiên sinh.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cháu bình thường khi rảnh rối thì lấy nó ra để giải trí, thay đổi đầu óc, sau đó lại dùng phương pháp khác để suy nghĩ cùng một vấn đề, tác dụng rất lớn.
Chu tiên sinh gật đầu:
- Không tệ đâu, thân là quan lớn một phương, đôi khi phải suy nghĩ từ nhiều vấn đề, thay đổi một góc nhìn khác, thường thường có được kết luận toàn diện hơn.
Mọi người gật đầu.
Chu tiên sinh đưa ánh mát chậm rãi liếc qua mặt đám trẻ, nói:
- Thời gian trôi đi, chú nhóc năm xưa đều đã thành nam nhân đỉnh thiên lập địa rồi, Hữu Tín, Nghiêm Minh, Tiểu Tuấn, các cháu đều là cán bộ cao cấp chấp chính một phương, có tâm đặc tòng chính nào không? Chỉ là tán gẫu, nói ra cho mọi người nghe một chút.
Giang Hữu Tín tuổi bốn mươi, là đại ca trong đám tiểu bối, bao năm rèn luyện đã tạo thành khí độ trầm ổn, nghe thế mỉm cười nói:
- Thầy Chu nói thế là làm khó cháu rồi, đề này lớn quá, cháu mỗi ngày bận rộn công tác, chỉ sợ xảy ra sơ hở, phạm sai lầm, thực sự không có lúc nào tổng kết tâm đắc tòng chính.
Chu tiên sinh mỉm cười nói:
- Cẩn thận lời nói việc làm, công tác chắc chắn, đó là cháu bị ảnh hưởng của nhạc phụ rồi.
Giang Hữu Tín được Liễu Tấn Tài đề bạt bồi dưỡng, phục nhạc phụ sát đất, tác phong công tác tất nhiên là ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài.
- Hữu Tín, hiện giờ cháu hiện giờ địa vị cao rồi, không còn chấp chính một huyện nữa, công tác không thể dựa theo kinh nghiệp trước kia mà làm được, giống như Tiểu Tuấn vừa nói đó, phải thường thay đổi góc độ nhìn vấn đề, như thế thường có thu hoạch bất ngờ. Địa vị càng cao, chuyện phải quản lý nhiều, phải suy nghĩ vấn đề từ nhiều phương diện, nhất là phương diện chính sách, phải hiểu thật thấu đáo.
Chu tiên sinh nói rất có ý nghĩa sâu xa.
Những nhân tài mới của Nghiêm Liễu hệ tề tựu ở đây đều được Chu tiên sinh gửi gắm hi vọng lớn.
Giang Hữu Tín gật đầu:
- Cám ơn thầy Chu chỉ điểm.
- Nghiêm Minh, cháu thì sao? Có cảm tưởng tâm đắc gì không?
Nghiêm Minh cũng đã ba mươi lăm, tuổi gần trung niên, không còn là tên tiểu nha nội quấy phá ở huyện Hướng Dương năm xưa, đã rèn nên được quan uy nghiên nghị, nói không nhiều, khí độ khiếp người, nghe Chu tiên sinh hỏi tới, mỉm cười đáp:
- Nước quá trong không có cá, người quá kỹ không có bạn.
Chỉ mười chứ ngắn gọn ý nghĩa.
Chu tiên sinh và Nghiêm Ngọc Thành mắt sáng lên, tựa hồ có chút bất ngờ. Chu tiên sinh cười nói:
- Nói hay lắm, xem ra cháu học được thuật ngự hạ của cha cháu rồi hả? Giỏi, rất giỏi, rất phóng khoáng.
Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng:
- Nói ra thì dễ, nhưng làm được không đơn giản, đừng có để tới lúc đó lạ thành nhắm mắt cho phía dưới làm càn.
Nghiêm Minh vẫn rất sợ cha, nghe thế chỉ dám vâng dạ, không dám biện hộ.
Chu tiên sinh khoát tay nói:
- Ngọc Thành, năm mới, bọn trẻ hiếm có lắm mới được tụ họp với nhanh, anh đừng có lên giọng làm cha nữa, Nghiêm Minh có thể ngộ ra đạo lý này không đơn giản rồi... Tiểu Tuấn, cháu phải nghĩ kỹ câu này.
Liễu Tuấn nghe thế thì giật mình, vội cung kính nói:
- Xin bác chỉ điểm.
- Bác biết cháu ở Tiềm Châu phản hủ xướng liêm là do tỉnh thế ép buộc, hơn nữa cùng vì chính nghĩa và lương tri, làm thế là đúng. Có điều phàm việc gì thái quá cũng hỏng, trong thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người, đó là ưu điểm của cháu, nhưng phải khéo léo mà dùng, đôi khi nhìn thấy nhưng chỉ để trong lòng thôi, không nhất định phải nói ra, hiểu chưa.
Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng:
- Chết không chịu thua, chuyện gì cũng chỉ biết đâm đầu về phía trước, còn non lắm.
Liễu Tuấn hơi xấu hổ, cha vợ nói trúng nhược điểm của y rồi.
Chu tiên sinh ôn hòa nói:
- Lần này thì nhạc phụ cháu nói có ý, cháu phải suy nghĩ kỹ đạo tiến lui.
- Vâng ạ.
Liễu Tuấn trầm ngâm gật đầu.
- Có điều việc làm lần này của cháu ở Tiềm Châu là không sai, TW đang chuẩn bị tăng cường công tác nghe khiếu nại, tăng cường phản hủ xướng liêm, các cháu có thể viết một bài thật hay về việc này
Viện kiểm sát nhân dân Ngọc Lan được viện kiểm sát tỉnh chỉ định thụ lý vụ án, bắt những kẻ hiềm nghi, chuẩn bị khởi tố.
Cùng với vi những kẻ hiềm nghi bị bắt đưa tới Ngọc Lan, vù án này đã nhạt dần khỏi sự quan tâm của quan trường Tiềm Châu, trừ khi bạn bè cực kỳ thân thiết gặp nhau nhắc tới một hai câu, còn ở trường hợp công khai, mọi người tránh như tránh thú dữ, tránh chẳng may rước họa vào thân.
Đúng là chẳng có gì hay để nói , mà chẳng phải chuyện vinh quang gì.
Mọi người đều biết trên cuộc báo cáo, Lưu Huy bị Cù Hạo Cẩm điểm danh phê bình, còn Liễu thị trưởng lại được biểu dương, Cù Hạo Cẩm khen ngợi y có tầm nhìn đại cục, có thể kiên trì nguyên tắc, kiên quyết đấu tranh với phần từ xấu.
Lật nhào bao nhiêu cán bộ, bí thư Lưu Huy mất sạch thể diện, Liễu nha nội chỉ vì được một câu biểu dương như thế.
Thể diện của nha nội quan trọng hơn tất cả.
Mặc dù bề ngoài mọi người đều tránh bàn tới vụ án này, nhưng đã có một tin đồn bí mật truyền đi, nói qua năm mới Lưu Huy sẽ tới chính hiệp làm bạn với Cận Tú Thật, tỉnh sẽ phái cán bộ tới tiếp quản thành phố Tiềm Châu.
Giống tất cả các tin đồn quan trưởng khác, cái tin này cũng y như thật, người lan truyền dường như ai ai cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh, sớm đã nắm hết được tin tức mật rồi.
Những tin đồn này cũng truyền tới tai Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín trung thành chức trách thư ký, phàm là tin tức quan trọng, toàn bộ đều báo cho Liễu Tuấn biết.
Liễu Tuấn sau khi nghe xong, không tỏ vẻ gì, cứ như hoàn toàn chẳng nghe thấy gì vậy, vẫn cứ an bài công tác, thị sát đơn vị, ngày 30 và mùng 1 tết đại biểu cho thành ủy đi thăm các cán bộ công an và công nhân viên chức khác, ăn cơm với các nhân viên điện lực rồi về nhà đoàn tụ với vợ con.
Mùng 4 tết, Liễu Tuấn mang vợ con về thủ đô ăn tết với cha mẹ.
Mọi người đã hẹn nhau trước rồi, trưa ngày mùng 4 sẽ ăn cơm ở nhà họ Nghiêm, tối ăn cơm nhà họ Liễu, đây là lần đầu tiên hai nhà Nghiêm Liễu cùng ăn tốt ở thủ đô, mọi người tới hết sức đông đủ, Giang Hữu Tín - Liễu Hoa, Nghiêm Minh - Liễu Diệp, Vũ Chính Hiên - Liễu Yên, đều mang con về tụ hội.
Bữa cơm đoàn viên tối ngày mùng bốn còn có hai vị khách, chính là vợ chồng Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh sau khi lui về tuyến hai, vẫn là khách quý ở chỗ những cự đầu đương kim thủ tướng và Hồng thủ tướng, thảo luận xu thế tương lai của chính sách lớn, thậm chí ý kiến của ông so với khi còn làm chủ nhiệm phòng nghiêm cứu còn được coi trọng hơn, trí tuệ chính trị và ánh mắt độc đáo của ông không vì tuổi già mà sụt giảm, vì không ở trong thể chế nữa ý kiến càng dễ tiếp thụ, vì không mang sắc thái hệ phái.
Ăn xong cơm đoàn viên, nhân viên phục vụ thu dọn bàn, Nghiêm Liễu và bốn người tiểu bối ngồi quây quần quanh Chu tiên sinh ở giữa sảnh nói chuyện, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh thì cùng đám con gái con dâu nói chuyện với Chu sư mẫu bên kia, thế là trong phòng khách khắp nơi vang lên giọng huyện Hướng Dương, đối với loại tiếng địa phương phía nam có âm điệu cổ quái này, nhân viên phục vụ chỉ có thể trố mắt ra nhìn, hoàn toàn không hiểu nổi nửa câu.
Dưới sự "giật giây" của Liễu Hoa, Liễu Diệp không bao lâu sau Chu sư mẫu đã cùng mọi người chơi bài xì phé.
Giải Anh và Nguyễn Bích Tú thích chơi mạt trượt hơn, nhưng trong công viên Long Sơn, trước mặt hai vị nhất phẩm phu nhân, cọ bài cành cạch thành thiếu nghiêm túc. Ngày tường hai người cũng không chơi ở nhà, nếu thèm quá thì hẹn Chu sư mẫu và vợ Lương Quốc Cường tới phòng bao khách sạn Thu Thủy hoặc Clb Trường Thành chơi, tuyệt đối không cần lo lắng gì.
- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu làm thị trưởng rồi, tiếng Anh, tiếng Nga lại còn mấy môn cổ văn đều bỏ rồi hả?
Liễu Tuấn đang cười hì hì mời thuốc mọi người không ngờ Chu tiên sinh lại hỏi tới học vấn.
Chu tiên sinh tuổi đã gần cổ lai hi, tóc bạc phơ, nhưng mặt hồng hào, tinh thần khỏe khoắn, đầy tinh thần, không thấy có chút già yếu nào. Liễu Tuấn liền dùng tiếng Nga trả lời mấy câu, coi như “trả bài” Chu tiên sinh.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cháu bình thường khi rảnh rối thì lấy nó ra để giải trí, thay đổi đầu óc, sau đó lại dùng phương pháp khác để suy nghĩ cùng một vấn đề, tác dụng rất lớn.
Chu tiên sinh gật đầu:
- Không tệ đâu, thân là quan lớn một phương, đôi khi phải suy nghĩ từ nhiều vấn đề, thay đổi một góc nhìn khác, thường thường có được kết luận toàn diện hơn.
Mọi người gật đầu.
Chu tiên sinh đưa ánh mát chậm rãi liếc qua mặt đám trẻ, nói:
- Thời gian trôi đi, chú nhóc năm xưa đều đã thành nam nhân đỉnh thiên lập địa rồi, Hữu Tín, Nghiêm Minh, Tiểu Tuấn, các cháu đều là cán bộ cao cấp chấp chính một phương, có tâm đặc tòng chính nào không? Chỉ là tán gẫu, nói ra cho mọi người nghe một chút.
Giang Hữu Tín tuổi bốn mươi, là đại ca trong đám tiểu bối, bao năm rèn luyện đã tạo thành khí độ trầm ổn, nghe thế mỉm cười nói:
- Thầy Chu nói thế là làm khó cháu rồi, đề này lớn quá, cháu mỗi ngày bận rộn công tác, chỉ sợ xảy ra sơ hở, phạm sai lầm, thực sự không có lúc nào tổng kết tâm đắc tòng chính.
Chu tiên sinh mỉm cười nói:
- Cẩn thận lời nói việc làm, công tác chắc chắn, đó là cháu bị ảnh hưởng của nhạc phụ rồi.
Giang Hữu Tín được Liễu Tấn Tài đề bạt bồi dưỡng, phục nhạc phụ sát đất, tác phong công tác tất nhiên là ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài.
- Hữu Tín, hiện giờ cháu hiện giờ địa vị cao rồi, không còn chấp chính một huyện nữa, công tác không thể dựa theo kinh nghiệp trước kia mà làm được, giống như Tiểu Tuấn vừa nói đó, phải thường thay đổi góc độ nhìn vấn đề, như thế thường có thu hoạch bất ngờ. Địa vị càng cao, chuyện phải quản lý nhiều, phải suy nghĩ vấn đề từ nhiều phương diện, nhất là phương diện chính sách, phải hiểu thật thấu đáo.
Chu tiên sinh nói rất có ý nghĩa sâu xa.
Những nhân tài mới của Nghiêm Liễu hệ tề tựu ở đây đều được Chu tiên sinh gửi gắm hi vọng lớn.
Giang Hữu Tín gật đầu:
- Cám ơn thầy Chu chỉ điểm.
- Nghiêm Minh, cháu thì sao? Có cảm tưởng tâm đắc gì không?
Nghiêm Minh cũng đã ba mươi lăm, tuổi gần trung niên, không còn là tên tiểu nha nội quấy phá ở huyện Hướng Dương năm xưa, đã rèn nên được quan uy nghiên nghị, nói không nhiều, khí độ khiếp người, nghe Chu tiên sinh hỏi tới, mỉm cười đáp:
- Nước quá trong không có cá, người quá kỹ không có bạn.
Chỉ mười chứ ngắn gọn ý nghĩa.
Chu tiên sinh và Nghiêm Ngọc Thành mắt sáng lên, tựa hồ có chút bất ngờ. Chu tiên sinh cười nói:
- Nói hay lắm, xem ra cháu học được thuật ngự hạ của cha cháu rồi hả? Giỏi, rất giỏi, rất phóng khoáng.
Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng:
- Nói ra thì dễ, nhưng làm được không đơn giản, đừng có để tới lúc đó lạ thành nhắm mắt cho phía dưới làm càn.
Nghiêm Minh vẫn rất sợ cha, nghe thế chỉ dám vâng dạ, không dám biện hộ.
Chu tiên sinh khoát tay nói:
- Ngọc Thành, năm mới, bọn trẻ hiếm có lắm mới được tụ họp với nhanh, anh đừng có lên giọng làm cha nữa, Nghiêm Minh có thể ngộ ra đạo lý này không đơn giản rồi... Tiểu Tuấn, cháu phải nghĩ kỹ câu này.
Liễu Tuấn nghe thế thì giật mình, vội cung kính nói:
- Xin bác chỉ điểm.
- Bác biết cháu ở Tiềm Châu phản hủ xướng liêm là do tỉnh thế ép buộc, hơn nữa cùng vì chính nghĩa và lương tri, làm thế là đúng. Có điều phàm việc gì thái quá cũng hỏng, trong thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người, đó là ưu điểm của cháu, nhưng phải khéo léo mà dùng, đôi khi nhìn thấy nhưng chỉ để trong lòng thôi, không nhất định phải nói ra, hiểu chưa.
Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng:
- Chết không chịu thua, chuyện gì cũng chỉ biết đâm đầu về phía trước, còn non lắm.
Liễu Tuấn hơi xấu hổ, cha vợ nói trúng nhược điểm của y rồi.
Chu tiên sinh ôn hòa nói:
- Lần này thì nhạc phụ cháu nói có ý, cháu phải suy nghĩ kỹ đạo tiến lui.
- Vâng ạ.
Liễu Tuấn trầm ngâm gật đầu.
- Có điều việc làm lần này của cháu ở Tiềm Châu là không sai, TW đang chuẩn bị tăng cường công tác nghe khiếu nại, tăng cường phản hủ xướng liêm, các cháu có thể viết một bài thật hay về việc này
/2140
|