Ngày mùng 6 tết, Liễu thị trưởng xuất hiện ở Clb Trường Thành.
Trước kia đa phần tới đây là do được mời, tham gia cuộc tụ họp do Hà đại tiểu thư hoặc Hà thắng lợi làm, còn lần này thì Liễu nha nội làm chủ mời khách.
Vị khách được Liễu nha nội trịnh trọng mới như vậy, tất nhiên phải là nhân vật lớn.
Y đi một mình, không đưa Phi Phi theo, vì Phi Phi không thấy cuộc tụ hội om sòm, nhất là nhìn cả đống nam nhân ăn miếng lớn uống chén to, Nghiêm đại tiểu thư ngây thơ nhìn cảnh đó mà run. Hơn nữa, Phi Phi còn có nhiệm vụ quan trọng là tháp tùng hai bà mẹ đi dạo phố.
Nói ra thì chuyến dạo phố này đội hình hơi lớn một chút.
Trừ Giải Anh và Nguyễn Bích Tú, trong đội ngũ dạo phố này còn có Chu sư mẫu và dì Bành, Liễu Hoa, Liễu Diệp, Liễu Yên, Nghiêm Phi còn cả Vũ Viện Viện. Còn về phần mấy nguồn vui của đám người lớn như Giang Minh Nguyệt, Nghiêm Hạo, Vũ Mục Dã và Liễu Dương thì nhất định phải đưa theo, từ ý nghĩa nào đó mà nói, mấy cô cậu nhóc này mới là đối tượng hàng đầu được chăm sóc, cả trước cả sau, trong sáng ngoài tối còn theo một đống nhân viên bảo vệ.
Kiểu dạo phố thế này, Liễu thị trưởng bất kể thế nào cũng không tham dự, nếu không đường đường thị trưởng sẽ thành công nhân khuân vác miễn phí.
Liễu nha nôi làm chủ, tất nhiên phải đến sớm hơn khác, trong phòng bao lớn chỉ có y và Hà đại tiểu thư. Hà Mộng Doanh mặc đồ thường ngày, không trang phục kiểu quý phụ, cùng với tuổi tác nhiều lên, Hà đại tiểu thư lại không thích cách ăn mặc ung dung cao quý nữa, mà đi theo hướng thanh xuân tươi tắn, Hà Mộng Doanh đường nét dung mạo tinh tế, da dẻ mịn màng, mày liễu má hồng, trong đầy sức sống.
- Này cậu xem xem cái thực đơn này có được không?
Hà Mộng Doanh nghiêm túc thảo luận thực đơn với Liễu Tuấn.
Liễu thị trưởng thèm vào để ý cái đó, vứt toẹt thực đơn qua một bên, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Hà đại tiểu thư, nói:
- Thức ăn ra sao không quan trọng, chỉ cần có Nhị Oa Đầu là được.
Hà đại tiểu thư cười.
Chỉ cần có Nhị Oa Đầu là được.
Không gì phải nghi ngờ, khách chính hôm nay là Hải Hướng Quân! Trong tất cả bạn bè của Liễu Tuấn, chỉ có Hải tư lệnh là chung tình với Nhị Oa Đầu, nói cho các vị biết nhé, Hải Hướng Quân cuối năm ngoái đã thăng lên làm phó tư lệnh quân khu phương nam, phụ trách huấn luyện và tác chiến, quân hàm trung tướng lục quân.
Thấy liễu nha nội lại mó máy chân tay, Hà đại tiểu thư đẩy ra:
- Được rồi, vừa xong còn chưa thỏa à?
- Chỉ có chừng đó làm sao mà thỏa được?
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn y, rồi nở nụ cười rạng rỡ, làm tới thị trưởng rồi mà cái tính "háo sắc" không thay đổi chút nào, bắt được cô là "xử lý đến nơi đến chốn".
May nhớ y học võ tử nhỏ, cơ sở tốt, nên vẫn cường tráng như xưa.
- Đừng phá nữa, một lúc nữa chú Hải, chú Vũ tới rồi.
Hà Mộng Doanh đứng dậy, thong thả đi ra cửa, cùng Liễu Tuấn đứng ở cửa lớn đón khách, một nhân viên bảo vệ tuổi trên bốn mươi chầm chậm đi qua bên bọn họ, tựa hồ chân đi không được tự nhiên cho lắm.
Hà Mộng Doanh cau mày, gọi hắn lại nói:
- Lão Thạch, chẳng phải bảo anh hôm nay nghỉ ngơi rồi sao? Đến đây làm gì?
Liễu Tuấn ngạc nhiên.
Hà đại tiểu thư thân phận ra sao chứ, đến giám đốc nơi này chắc gì đã được cô mở miệng an bài công việc, người bảo vệ này là ai mà được Hà đại tiểu thư quan tâm như thế? Huống chi Clb Trường Thành là câu lạc bộ xoa hoa nhất kinh thành, mà lại dùng một người trên 40 chân lại còn tập tễnh làm bảo vệ, cũng được coi là chuyện lạ.
Lão Thạch dừng bước, nhìn Hà Mộng Doanh nói chậm rì rì:
- Nhàn rỗi cũng uổng, làm thêm còn tiền thưởng.
Liễu Tuấn càng thấy lạ, lão Thạch cứ như không biết thân phận Hà Mộng Doanh, trước mặt bà chủ mà dám có thái độ này.
Hà Mộng Doanh cau mày:
- Lão Thạch, anh chê tiền công không đủ à? Nếu không đủ tôi thêm cho anh.
Lão Thạch lắc đầu:
- Hai chuyện này khác nhau! Tiền lương đủ rồi, tôi tăng ca thêm tiền thưởng là tự nguyện.
Hà Mộng Doanh lắc đầu, chỉ đành để mặc hắn. Lão Thạch dừng lại một chút, không thấy Hà Mộng Doanh sai bảo gì, liền quay người chầm chậm rời đi.
Liễu Tuấn cười:
- Không ngờ Hà đại tiểu thư gặp phải người càng ghê hơn mình.
- Lão Thạch là cựu chiến binh tham gia cuộc chiến tự vệ phản kích, bị thương ở chân.
Liễu Tuấn hiểu ra.
Chẳng trách Clb Trường Thành dùng một "ông già" chân không lành lặn làm bảo vệ, thì ra căn nguyên là đây. Hà Mộng Doanh tuy không ở trong quân đội nữa, nhưng vẫn rất quan tâm tới quân nhân giải ngũ, Clb Trường Thành có rất nhiều cựu quân nhân. Dù là thế "biểu hiện" của lão Thạch hơi quá một chút.
Hà Mộng Doanh nhìn ra sự khó hiểu của y, nói:
- Tính lão Thạch là thế đấy, với ai cũng vậy, nhưng làm việc tận tâm trách nhiệm, có thể tin cậy.
Đạo lý này Liễu Tuấn rất tán đồng, có điều từ trong miệng Hà đại tiểu thư nói ra là Liễu thị trưởng theo thói quen trêu:
- Chà, làm như tinh thông quản lý lắm, sao, chị muốn thành giáo sư quản lý học à?
Hà đại tiểu thư lập tức lườm y một cái, cong cớn nói:
- Chỉ có chị Bạch Dương của cậu tới Mỹ học MBA, còn tôi học một chút thì không được à?
Liễu thị trưởng biết khôn câm miệng ngay.
Hà đại tiểu thư thăm dò tình báo nổi tiếng, chuyện "mẫn cảm" như thế tất nhiên là cô biết, cũng chẳng biết vì sao, chỉ cần là tin tức liên quan tới Bạch Dương là Hà đại tiểu thư rất mẫn cảm, có lẽ nó thành thói quen, một định thức tư duy của cô.
Có điều đôi khi Hà đại tiểu thư nói về "chị Bạch Dương" với vẻ ghen tuông làm trong lòng Liễu thị trưởng rất hưởng thụ. Trong bao hồng nhan tri kỷ, giữa y và Hà Mộng Doanh là chân thành cởi mở với nhau nhất, ban đầu hai người là bạn có thể nói mọi thứ, sau đó mới "tiến thêm một bước". Đoán chừng cơ sở chính là từ đó.
- Đây chính là một cơ hội đấy.
Thấy Liễu Tuấn ngậm miệng ăn tiền, Hà đại tiểu thư đột nhiên nói.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Cơ hội gì.
Hà đại tiểu thư chỉ cười nhạt không thôi.
Liễu Tuấn đột nhiên choàng tỉnh, nhìn chằm chằm vào cô.
Hà đại tiểu thư chẳng sợ:
- Trừ phi sau này cô ấy ở bên ngoài không về nữa, chứ còn muốn về nước phát triển trong thể chế, hai năm này là cơ hội duy nhất, cậu phải lên kế hoạch cho kỹ.
Liễu Tuấn cười nham hiểm:
- Vậy khi nào thì chị lên kế hoạch đó? Em đợi lâu lắm rồi.
Hà đại tiểu thư đột nhiên mặt đỏ bừng, quay đầu đi không để ý tới y nữa.
Liễu Tuấn còn muốn trêu cô mấy câu, thì một chiếc xe việt dã biển quân đội đi vào, Liễu Tuấn vội gọi Hà Mộng Doanh lên đón. Cái xe này biển bình thường, nhưng lái xe lại là một đại tá, ngồi ở phía phụ lái lại là một nữ quan quân dung mạo xinh đẹp, đeo quân hàm thượng tá.
Khỏi hỏi cũng biết là đôi vợ chồng quân nhân Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết.
Cửa xe mở ra, Hải tướng quân cao lớn rắn rỏi như tòa tháp nhảy xuống, cười ha hả, Hải Hướng Quân đã trên 50, nhưng thân thủ vẫn rất gọn nhẹ.
- Ha ha, Liễu thị trưởng đích thân tới đón, sao dám nhận đây.
Hải Hướng Quân vẫn theo thói quen cũ, vừa gặp mặt là trêu Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười đi tới bắt tay.
Hà Mộng Doanh không vui:
- Chú Hải, sao người trong thể chế toàn như vậy thế?
Hải Hướng Quân ngạc nhiên:
- Người trong thể chế làm sao?
- Liễu thị trưởng đón thì chú không dám nhận, còn Hà chủ tịch cháu thì đứng đây là phải à?
- Ha ha ha, Đại nha đầu, cháu là bà chủ mà, không đứng đây đòn khách thì ai đón?
Hà Mộng Doanh cũng cười.
Liễu Tuấn chào hỏi vợ chồng Lương Kinh Vĩ, Lương Kinh Vĩ qua tuổi bất hoặc, đoán chừng máy năm nữa thôi trên vai lại có thêm ngôi sao nữa.
*** tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, tức là đàn ông qua 30 phải lập nghiệp, qua 40 là phải biết đúng sai biết nhìn nhận cuộc đời rồi.
Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn đã lâu không gặp, vừa thấy liền dùng tám phần sức bắt tay để thử y, thấy Liễu Tuấn thản nhiên tiếp nhận, gật đầu:
- Ừ còn được, chưa đi xuống.
- Sao đi xuống được, mỗi lần về thủ đô là sư phụ đều kiểm tra mà.
Lương Kinh Vĩ cười lớn, hắn rất hiểu tính khí này của chú Quốc Cường.
Hà Mộng Khiết vẫn xinh đẹp như xưa, quân phục chỉnh tề, đứng cùng với Hà Mộng Doanh, xuân lan thu cúc, làm mọi người nhìn hoa cả mắt.
- Chú Hải, mời.
Hà Mông Doanh đưa tay ra mời khác.
Hải Hướng Quân đứng nguyên tại chỗ, cười:
- Không vội, đợi lát nữa.
- Đợi ai ạ?
- Thu Hàn! Chú vừa gọi anh ấy rồi, bảo anh ấy cùng qua tụ họp, nếu không chỉ có mấy đưa uống rượu không đã. Đồng chí kia làm tới thị trưởng rồi, mà chẳng tiến bộ gì, vẫn dùng rượu vang, mất hứng! Chẳng hiểu làm thị trưởng cái kiểu gì.
Hải Hướng Quân không chút khách khí đả kích sự tự tôn của Liễu thị trưởng.
Liễu Tuấn cười:
- Làm thị trưởng đâu nhất định phải biết uống rượu, cháu vì dân phục vụ chứ không phải vì dân uống rượu đâu ạ.
- Ồ, làm thị trưởng rồi quan uy lên ghê quá, lúc nào cũng biết làm ra vẻ rồi.
Hà Mộng Doanh hỏi:
- Chú Vũ cũng tới ạ?
- Ừ, chẳng những chú Vũ của cháu, mà chú ba của cháu cũng tới.
Vốn Liễu Tuấn chỉ muốn cùng Hải Hướng Quân và vợ chồng Lương Kinh Vũ tụ họp ôn chuyện cũ, không ngờ Hải Hướng Quân chê không khí không đủ, thế là kéo cả Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn tới.
Thế này thì náo nhiệt rồi
Trước kia đa phần tới đây là do được mời, tham gia cuộc tụ họp do Hà đại tiểu thư hoặc Hà thắng lợi làm, còn lần này thì Liễu nha nội làm chủ mời khách.
Vị khách được Liễu nha nội trịnh trọng mới như vậy, tất nhiên phải là nhân vật lớn.
Y đi một mình, không đưa Phi Phi theo, vì Phi Phi không thấy cuộc tụ hội om sòm, nhất là nhìn cả đống nam nhân ăn miếng lớn uống chén to, Nghiêm đại tiểu thư ngây thơ nhìn cảnh đó mà run. Hơn nữa, Phi Phi còn có nhiệm vụ quan trọng là tháp tùng hai bà mẹ đi dạo phố.
Nói ra thì chuyến dạo phố này đội hình hơi lớn một chút.
Trừ Giải Anh và Nguyễn Bích Tú, trong đội ngũ dạo phố này còn có Chu sư mẫu và dì Bành, Liễu Hoa, Liễu Diệp, Liễu Yên, Nghiêm Phi còn cả Vũ Viện Viện. Còn về phần mấy nguồn vui của đám người lớn như Giang Minh Nguyệt, Nghiêm Hạo, Vũ Mục Dã và Liễu Dương thì nhất định phải đưa theo, từ ý nghĩa nào đó mà nói, mấy cô cậu nhóc này mới là đối tượng hàng đầu được chăm sóc, cả trước cả sau, trong sáng ngoài tối còn theo một đống nhân viên bảo vệ.
Kiểu dạo phố thế này, Liễu thị trưởng bất kể thế nào cũng không tham dự, nếu không đường đường thị trưởng sẽ thành công nhân khuân vác miễn phí.
Liễu nha nôi làm chủ, tất nhiên phải đến sớm hơn khác, trong phòng bao lớn chỉ có y và Hà đại tiểu thư. Hà Mộng Doanh mặc đồ thường ngày, không trang phục kiểu quý phụ, cùng với tuổi tác nhiều lên, Hà đại tiểu thư lại không thích cách ăn mặc ung dung cao quý nữa, mà đi theo hướng thanh xuân tươi tắn, Hà Mộng Doanh đường nét dung mạo tinh tế, da dẻ mịn màng, mày liễu má hồng, trong đầy sức sống.
- Này cậu xem xem cái thực đơn này có được không?
Hà Mộng Doanh nghiêm túc thảo luận thực đơn với Liễu Tuấn.
Liễu thị trưởng thèm vào để ý cái đó, vứt toẹt thực đơn qua một bên, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Hà đại tiểu thư, nói:
- Thức ăn ra sao không quan trọng, chỉ cần có Nhị Oa Đầu là được.
Hà đại tiểu thư cười.
Chỉ cần có Nhị Oa Đầu là được.
Không gì phải nghi ngờ, khách chính hôm nay là Hải Hướng Quân! Trong tất cả bạn bè của Liễu Tuấn, chỉ có Hải tư lệnh là chung tình với Nhị Oa Đầu, nói cho các vị biết nhé, Hải Hướng Quân cuối năm ngoái đã thăng lên làm phó tư lệnh quân khu phương nam, phụ trách huấn luyện và tác chiến, quân hàm trung tướng lục quân.
Thấy liễu nha nội lại mó máy chân tay, Hà đại tiểu thư đẩy ra:
- Được rồi, vừa xong còn chưa thỏa à?
- Chỉ có chừng đó làm sao mà thỏa được?
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn y, rồi nở nụ cười rạng rỡ, làm tới thị trưởng rồi mà cái tính "háo sắc" không thay đổi chút nào, bắt được cô là "xử lý đến nơi đến chốn".
May nhớ y học võ tử nhỏ, cơ sở tốt, nên vẫn cường tráng như xưa.
- Đừng phá nữa, một lúc nữa chú Hải, chú Vũ tới rồi.
Hà Mộng Doanh đứng dậy, thong thả đi ra cửa, cùng Liễu Tuấn đứng ở cửa lớn đón khách, một nhân viên bảo vệ tuổi trên bốn mươi chầm chậm đi qua bên bọn họ, tựa hồ chân đi không được tự nhiên cho lắm.
Hà Mộng Doanh cau mày, gọi hắn lại nói:
- Lão Thạch, chẳng phải bảo anh hôm nay nghỉ ngơi rồi sao? Đến đây làm gì?
Liễu Tuấn ngạc nhiên.
Hà đại tiểu thư thân phận ra sao chứ, đến giám đốc nơi này chắc gì đã được cô mở miệng an bài công việc, người bảo vệ này là ai mà được Hà đại tiểu thư quan tâm như thế? Huống chi Clb Trường Thành là câu lạc bộ xoa hoa nhất kinh thành, mà lại dùng một người trên 40 chân lại còn tập tễnh làm bảo vệ, cũng được coi là chuyện lạ.
Lão Thạch dừng bước, nhìn Hà Mộng Doanh nói chậm rì rì:
- Nhàn rỗi cũng uổng, làm thêm còn tiền thưởng.
Liễu Tuấn càng thấy lạ, lão Thạch cứ như không biết thân phận Hà Mộng Doanh, trước mặt bà chủ mà dám có thái độ này.
Hà Mộng Doanh cau mày:
- Lão Thạch, anh chê tiền công không đủ à? Nếu không đủ tôi thêm cho anh.
Lão Thạch lắc đầu:
- Hai chuyện này khác nhau! Tiền lương đủ rồi, tôi tăng ca thêm tiền thưởng là tự nguyện.
Hà Mộng Doanh lắc đầu, chỉ đành để mặc hắn. Lão Thạch dừng lại một chút, không thấy Hà Mộng Doanh sai bảo gì, liền quay người chầm chậm rời đi.
Liễu Tuấn cười:
- Không ngờ Hà đại tiểu thư gặp phải người càng ghê hơn mình.
- Lão Thạch là cựu chiến binh tham gia cuộc chiến tự vệ phản kích, bị thương ở chân.
Liễu Tuấn hiểu ra.
Chẳng trách Clb Trường Thành dùng một "ông già" chân không lành lặn làm bảo vệ, thì ra căn nguyên là đây. Hà Mộng Doanh tuy không ở trong quân đội nữa, nhưng vẫn rất quan tâm tới quân nhân giải ngũ, Clb Trường Thành có rất nhiều cựu quân nhân. Dù là thế "biểu hiện" của lão Thạch hơi quá một chút.
Hà Mộng Doanh nhìn ra sự khó hiểu của y, nói:
- Tính lão Thạch là thế đấy, với ai cũng vậy, nhưng làm việc tận tâm trách nhiệm, có thể tin cậy.
Đạo lý này Liễu Tuấn rất tán đồng, có điều từ trong miệng Hà đại tiểu thư nói ra là Liễu thị trưởng theo thói quen trêu:
- Chà, làm như tinh thông quản lý lắm, sao, chị muốn thành giáo sư quản lý học à?
Hà đại tiểu thư lập tức lườm y một cái, cong cớn nói:
- Chỉ có chị Bạch Dương của cậu tới Mỹ học MBA, còn tôi học một chút thì không được à?
Liễu thị trưởng biết khôn câm miệng ngay.
Hà đại tiểu thư thăm dò tình báo nổi tiếng, chuyện "mẫn cảm" như thế tất nhiên là cô biết, cũng chẳng biết vì sao, chỉ cần là tin tức liên quan tới Bạch Dương là Hà đại tiểu thư rất mẫn cảm, có lẽ nó thành thói quen, một định thức tư duy của cô.
Có điều đôi khi Hà đại tiểu thư nói về "chị Bạch Dương" với vẻ ghen tuông làm trong lòng Liễu thị trưởng rất hưởng thụ. Trong bao hồng nhan tri kỷ, giữa y và Hà Mộng Doanh là chân thành cởi mở với nhau nhất, ban đầu hai người là bạn có thể nói mọi thứ, sau đó mới "tiến thêm một bước". Đoán chừng cơ sở chính là từ đó.
- Đây chính là một cơ hội đấy.
Thấy Liễu Tuấn ngậm miệng ăn tiền, Hà đại tiểu thư đột nhiên nói.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Cơ hội gì.
Hà đại tiểu thư chỉ cười nhạt không thôi.
Liễu Tuấn đột nhiên choàng tỉnh, nhìn chằm chằm vào cô.
Hà đại tiểu thư chẳng sợ:
- Trừ phi sau này cô ấy ở bên ngoài không về nữa, chứ còn muốn về nước phát triển trong thể chế, hai năm này là cơ hội duy nhất, cậu phải lên kế hoạch cho kỹ.
Liễu Tuấn cười nham hiểm:
- Vậy khi nào thì chị lên kế hoạch đó? Em đợi lâu lắm rồi.
Hà đại tiểu thư đột nhiên mặt đỏ bừng, quay đầu đi không để ý tới y nữa.
Liễu Tuấn còn muốn trêu cô mấy câu, thì một chiếc xe việt dã biển quân đội đi vào, Liễu Tuấn vội gọi Hà Mộng Doanh lên đón. Cái xe này biển bình thường, nhưng lái xe lại là một đại tá, ngồi ở phía phụ lái lại là một nữ quan quân dung mạo xinh đẹp, đeo quân hàm thượng tá.
Khỏi hỏi cũng biết là đôi vợ chồng quân nhân Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết.
Cửa xe mở ra, Hải tướng quân cao lớn rắn rỏi như tòa tháp nhảy xuống, cười ha hả, Hải Hướng Quân đã trên 50, nhưng thân thủ vẫn rất gọn nhẹ.
- Ha ha, Liễu thị trưởng đích thân tới đón, sao dám nhận đây.
Hải Hướng Quân vẫn theo thói quen cũ, vừa gặp mặt là trêu Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười đi tới bắt tay.
Hà Mộng Doanh không vui:
- Chú Hải, sao người trong thể chế toàn như vậy thế?
Hải Hướng Quân ngạc nhiên:
- Người trong thể chế làm sao?
- Liễu thị trưởng đón thì chú không dám nhận, còn Hà chủ tịch cháu thì đứng đây là phải à?
- Ha ha ha, Đại nha đầu, cháu là bà chủ mà, không đứng đây đòn khách thì ai đón?
Hà Mộng Doanh cũng cười.
Liễu Tuấn chào hỏi vợ chồng Lương Kinh Vĩ, Lương Kinh Vĩ qua tuổi bất hoặc, đoán chừng máy năm nữa thôi trên vai lại có thêm ngôi sao nữa.
*** tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, tức là đàn ông qua 30 phải lập nghiệp, qua 40 là phải biết đúng sai biết nhìn nhận cuộc đời rồi.
Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn đã lâu không gặp, vừa thấy liền dùng tám phần sức bắt tay để thử y, thấy Liễu Tuấn thản nhiên tiếp nhận, gật đầu:
- Ừ còn được, chưa đi xuống.
- Sao đi xuống được, mỗi lần về thủ đô là sư phụ đều kiểm tra mà.
Lương Kinh Vĩ cười lớn, hắn rất hiểu tính khí này của chú Quốc Cường.
Hà Mộng Khiết vẫn xinh đẹp như xưa, quân phục chỉnh tề, đứng cùng với Hà Mộng Doanh, xuân lan thu cúc, làm mọi người nhìn hoa cả mắt.
- Chú Hải, mời.
Hà Mông Doanh đưa tay ra mời khác.
Hải Hướng Quân đứng nguyên tại chỗ, cười:
- Không vội, đợi lát nữa.
- Đợi ai ạ?
- Thu Hàn! Chú vừa gọi anh ấy rồi, bảo anh ấy cùng qua tụ họp, nếu không chỉ có mấy đưa uống rượu không đã. Đồng chí kia làm tới thị trưởng rồi, mà chẳng tiến bộ gì, vẫn dùng rượu vang, mất hứng! Chẳng hiểu làm thị trưởng cái kiểu gì.
Hải Hướng Quân không chút khách khí đả kích sự tự tôn của Liễu thị trưởng.
Liễu Tuấn cười:
- Làm thị trưởng đâu nhất định phải biết uống rượu, cháu vì dân phục vụ chứ không phải vì dân uống rượu đâu ạ.
- Ồ, làm thị trưởng rồi quan uy lên ghê quá, lúc nào cũng biết làm ra vẻ rồi.
Hà Mộng Doanh hỏi:
- Chú Vũ cũng tới ạ?
- Ừ, chẳng những chú Vũ của cháu, mà chú ba của cháu cũng tới.
Vốn Liễu Tuấn chỉ muốn cùng Hải Hướng Quân và vợ chồng Lương Kinh Vũ tụ họp ôn chuyện cũ, không ngờ Hải Hướng Quân chê không khí không đủ, thế là kéo cả Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn tới.
Thế này thì náo nhiệt rồi
/2140
|