- Này, tối anh có rảnh không?
Liễu bí thư đang phê duyệt công căn trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Trầm Nhiêu.
Trầm Nhiêu là còn là một tiểu cô nương tính tình sôi nổi, cũng chẳng trách được, một tiểu cô nương vừa qua 20 tuổi, giống hệt Hạ Hiểu Tình lúc mới quen Liễu Tuấn.
- Vậy phải xem em có kế hoạch gì đã.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, mỗi lần nhận được điện thoại của Trầm Nhiêu, y đều rất vui, một nửa tới từ tâm tính thiếu niên mất bao lâu quay lại trên người. Nếu như Trầm Nhiêu là một nữ sinh đại học bình thường, dù có xinh đẹp trẻ trung ra sao, khó mà khơi lên tâm tình thiếu niên của y được.
Nhưng Hạ Hiểu Tình đương nhiên là ngoại lệ.
Liễu Tuấn vốn là kẻ vô thần, nhưng sau khi trải qua chuyện trùng sinh, điều khoa học hiện tại hoàn toàn không thể giải thích được, cho nên Liễu bí thư nhìn thì oai phong lẫm liệt, kỳ thực sâu bên trong nội tâm đã biến thành người "mê tín".
Sức mạnh trong cõi u minh thực sự khiến người ta kính sợ.
- Hừ, những ông chú làm việc ở cơ quan có phải đều như thế không? Chuyện gì cũng phải hỏi vì sao? Sao chứ? Mọi người đều là bạn bè, không có chuyện gì gì không được tìm chú à?
Trầm Nhiêu bắt đầu bất mãn làm om sòm lên.
Ông chú.
Liễu bí thư choáng.
Không phải là không có ai gọi y bằng chú, thậm chí một số người ít tuổi hơn y một chút, đều quy củ gọi y một tiếng chú ngọt sớt. Liễu nha nội tuy trẻ, nhưng thân phận tôn quý, chẳng biết có bao nhiêu người tranh nhau gọi y là chú.
Nhưng mà Trầm Nhiêu....
Thư nghĩ xem, bất kể ai bị "vợ" mình gọi bằng chú cũng không chịu được.
- Cánh cáo em nhé, không được gọi anh là chú nữa! Anh già lắm à?
Liễu bí thư không nhịn được, cũng quát om lên trong điện thoại, sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ rất để ý cái bối phận này, may trong phòng không có ai, nếu không sợ chết khiếp.
Trầm Nhiêu cười khanh khách, thỏ thẻ nói:
- Được rồi, tạm thời gọi anh là đại ca vậy, có điều sau này có gọi như thế hay không phải xem biểu hiện của anh, nếu biểu hiện không tốt thì không gọi là chú nữa mà gọi là bác.
Liễu bí thư choáng phát nữa.
Trầm Nhiêu ở trước mặt y luôn rất phóng túng, giống hệt như Hạ Hiểu Tình. Hai vợ chồng sống với nhau mười mấy năm cơ bản đều như vậy, Hạ Hiểu Tình cơ bản chẳng phục quyền uy của đức ông chồng, hơn nữa kiếp trước Liễu Tuấn ngoại trừ biết sửa máy móc, đọc nhiều hơn cô được mấy thứ sách lung tung, có thể khoác lác một phen, thì chẳng có quyền uy gì để người ta phải phục.
- Được rồi được rồi, coi như anh sợ em rồi, nói đi, muốn anh làm cái gì?
- Coi anh kìa! Cứ như em bảo anh làm việc là thiệt thòi lắm vậy, nói cho anh biết nhé tối nay tuyệt đối là chuyện tốt. Em, mời anh làm bạn trai! Thế nào, việc này đã đủ sướng chưa?
Trầm Nhiêu đắc ý nói.
Có mà gì mà sướng? Em vốn là vợ anh! Hạ xuống thành bạn gái, anh còn lỗ vốn đây này.
Liễu bí thư oán trong lòng, có điều lời này không thể nói ra, nếu không Trầm Nhiêu coi y thành bị thần kinh rồi.
- Ha ha có chuyện hay như thế à? Kẻ hèn này thật vinh hạnh, có điều cô Trầm Nhiêu, có có thể nói rõ hơn một chút không? Kẻ hèn này không quen làm bạn trai người khác một cách không minh bạch.
Liễu Tuấn nói, mặt tươi cười rất thoải mái.
- Hừ, càng lúc càng ra vẻ. Được rồi, xem ra em phải nói cho rõ ràng, nếu không anh khẳng định không chịu đồng ý, đám "đại ca" các anh thật mất hứng.
Trầm Nhiêu làu bàu.
Nụ cười của Liễu bí thư thành cười khổ.
- Là như thế này, em rất vinh hạnh được trường học bình chọn làm cá nhân tiên tiến dám làm việc nghĩa. Thế nào, lợi hại không?
Trầm Nhiêu dương dương đắc ý nói, Liễu Tuấn dù cách điện thoại thoại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô vênh mặt lên đầy kiêu ngạo, Hạ Hiểu Tình cũng thế, chẳng có chút suy tính gì, gặp chút chuyện vui là reo hò ầm ĩ, hưng phấn vô cùng.
Có điều hành động giang tay ra trước xe BMW ngày hôm đó đúng là đáng được bình chọn cá nhân tiên tiến, vốn phòng trường học TW đoàn biết việc này muốn dựng Trầm Nhiêu làm điển hình dám làm việc nghĩa toàn quốc, tăng cường tuyên truyền, nhưng bị Liễu Tuấn phủ quyết. Một là khi đó vụ án còn đang trong quá trình điều tra không tiện đánh cỏ động rắn. Hai Liễu Tuấn không muốn Trầm Nhiêu thành nhân vật công chúng, cả đời sống dưới ánh đèn, chắc gì là chuyện vui sướng. Cần gì phải vì một cái hư danh làm ảnh hưởng tới cuộc sống mấy chục năm sau của Trầm Nhiêu.
Đương nhiên trong đó cũng bao hàm chút ích kỷ của Liễu bí thư.
Trầm Nhiêu thành nhân vật công chúng, Liễu bí thư qua lại với cô phải càng cẩn thận hơn.
Nếu bảo Liễu Tuấn đem "vợ kiếp trước" thành bạn bình thường, thậm chí là người qua đường, từ nay đường ai nấy đi, thì lòng dạ Liễu bí thư có rộng lớn đến đâu, là người thoáng đạt thế nào cũng khó tuân theo được.
Liễu Tuấn sau khi trùng sinh, tính cách có biến đổi tương đối lớn, càng cơ cảnh hơn, thâm trầm hơn, nhưng đặc tính cơ bản nhất sâu trong lòng chưa từng thay đổi, ví như cố chấp.
- Lợi hại, lợi hại! Bội phục.
Liễu Tuấn cười ha hả nói.
Tiểu cô nương là thế, dễ vui vẻ, dễ thỏa mãn.
- Còn nữa, quỹ thanh thiếu niên tổ chức đoàn khảo sát tới Khả Khả Tây Lý, em cũng là thành viên trong đoàn, tháng 11 sẽ tới cao nguyên, có thể thấy phong cảnh tự nhiên của Khả Khả Tây Lý rồi.
Trầm Nhiêu tiếp tục thông báo tin mừng cho y.
Chuyện này Liễu Tuấn cũng biết biết, Cam Khả Tuệ tổ chức hoạt động quyên góp này, thu đượng hiệu quả tốt ngoài dự liệu, tổng cộng góp được hơn 3 triệu động, nghe nói có một người dấu tên, góp 500.000 tiền mặt.
Số tiền này với đội bảo hộ tự nhiên Khả Khả Tây Lý mà nói đúng là tặng than trong tuyết.
Quỹ phát triển thanh thiếu niên tổ chức đoàn khảo sát tình nguyện, tới Khả Khả Tây Lý, một là tìm hiều tình hình , hai coi như là du lịch.
Trầm Nhiêu là đại biểu kiệt xuất trong người tình nguyện cũng có tên.
Đối với tiểu nha đầu này mà nói, đương nhiên là một chuyện tuyệt vời, cho nên không đợi được gọi điện thoại nói với "chú Liễu" là bình thường.
- Chúc mừng, chúc mừng, có thể đi du lịch miễn phí rồi, thật hâm mộ.
Liễu Tuấn bị Trầm Nhiêu làm ảnh hưởng, tâm tình rất tốt, trêu chọc tiểu nha đầu mấy câu:
- Đương nhiên, anh hâm mộ thoải mái đi! Ai bảo anh không còn đi học nữa! Nếu không anh cũng thành cá nhân tiên tiến làm việc nghĩa rồi, nói không chừng chúng ta có thể kết bạn đi du lịch đấy.
Liễu Tuấn cứu người dưới bánh xe, nói ra cũng có chút "anh hùng".
Liễu bí thư động lòng, trong tích tắc đúng là sinh ra ý muốn cùng cô tới Khả Khả Tây Lý du lịch, kiếp trước bận kiếm ăn, túi tiền dẹp lép, không có thời gian cũng không có tiền đi du lịch, nói ra thật có lỗi với Hạ Hiểu Tình.
Cho dù Liễu Tuấn cũng biết, Trầm Nhiêu chỉ giống Hạ Hiểu Tình thôi, không phải là Hạ Hiểu Tình, nhưng trời cao an bài như thế là tốt rồi, có thể bồi thường cho cô, không thể tốt hơn.
Đương nhiên, Liễu bí thư chỉ nghĩ thế thôi, không dám làm thật, Liễu bí thư mà xuất hiện trong đoàn khảo sát không biết làm bao nhiêu người kinh sợ.
Còn du lịch gì nữa.
- Lần sau đi, thế nào cũng có cơ hội. Lần sau chúng ta đi nơi khác du lịch.
Liễu Tuấn chẳng biết an ủi Trầm Nhiêu hay an ủi mình, đoán rằng an ủi bản thân nhiều hơn, tiểu cô nương người ta vui sướng như thế, cần gì Liễu bí thư an ủi.
- Được nhé, anh nói rồi đó, không cho quịt.
Trầm Nhiêu lập tức nói thuận theo.
Liễu Tuấn gật đầu, lập tức nhớ ra đang gọi điện thoại, không khỏi bật cười :
- Được, không quịt.
- Ôi, nói lung ta lung tung với anh, quên mất chuyện chính, tối nay bạn học của em muốn chúc mừng em, mọi người cùng đi hát, bọn họ thành đôi thành cặp, em đơn thân lẻ bòng, thật mất mặt, anh phải tới để lấy thể diện cho em.
Trầm Nhiêu nói ra lý do cần y giả làm bạn trai.
Em có thể gọi Lý Mặc đi cùng mà.
Câu này thiếu chút nữa vọt miệng nói ra, may mà dừng cương trước vực. Thật may là Trầm Nhiêu không có thiện cảm với Lý Mặc, nếu không Liễu bí thư rất đau đầu, Trầm Nhiêu nói như thế tức là còn chưa có bạn trai rồi, thế thì tốt, Liễu bí thư khỏi phải giờ trò xấu phá hỏng tình cảm của người ta.
- Vốn không có thời gian, nhưng nếu không đi thì bị người ta gọi là chú mất.
- Không đúng là bác.
Trầm Nhiêu lập tức đính chính, sau đó cười khanh khách không ngừng, tựa hồ rất thích thú.
Liễu Tuấn tức giận:
- Em gọi một tiếng bác thử coi, xem anh trừng trị em thế nào.
Trầm Nhiêu cười càng thêm vui vẻ, tiếp đó nói thời gian địa điểm, dặn y nhất định phải tới đúng giờ, trước khi cúp máy nhớ ra chuyện gì nói vội:
- Phải rồi, anh đến sớm một chút nhé, không phải anh có xe sao? Đến sớm đưa bọn em đi cùng, bớt được chút tiền phải không?
- A, biết tiết kiệm chăm lo việc nhà rồi, không tệ chút nào.
- Đương nhiên, ai lấy được em là phúc của người đó! Bản cô nương trên từ phòng khách, dưới xuống phòng bếp, đều biết đạo quản lý nhà cửa cả.
- Em muốn gả cho người ta? Hắc hắc, khó lắm.
Liễu bí thư cuối cùng không nhịn được nói ra một câu "quá phận".
- Ê, anh có ý gì hả? Làm như em không gả đi được, em không phục, ngày mai tìm bạn trai cho anh em.
Trầm Nhiêu không khỏi tức giận nói.
Liễu bí thư cười khan mấy tiếng, nghe có vẻ "run sợ" rồi
Liễu bí thư đang phê duyệt công căn trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Trầm Nhiêu.
Trầm Nhiêu là còn là một tiểu cô nương tính tình sôi nổi, cũng chẳng trách được, một tiểu cô nương vừa qua 20 tuổi, giống hệt Hạ Hiểu Tình lúc mới quen Liễu Tuấn.
- Vậy phải xem em có kế hoạch gì đã.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, mỗi lần nhận được điện thoại của Trầm Nhiêu, y đều rất vui, một nửa tới từ tâm tính thiếu niên mất bao lâu quay lại trên người. Nếu như Trầm Nhiêu là một nữ sinh đại học bình thường, dù có xinh đẹp trẻ trung ra sao, khó mà khơi lên tâm tình thiếu niên của y được.
Nhưng Hạ Hiểu Tình đương nhiên là ngoại lệ.
Liễu Tuấn vốn là kẻ vô thần, nhưng sau khi trải qua chuyện trùng sinh, điều khoa học hiện tại hoàn toàn không thể giải thích được, cho nên Liễu bí thư nhìn thì oai phong lẫm liệt, kỳ thực sâu bên trong nội tâm đã biến thành người "mê tín".
Sức mạnh trong cõi u minh thực sự khiến người ta kính sợ.
- Hừ, những ông chú làm việc ở cơ quan có phải đều như thế không? Chuyện gì cũng phải hỏi vì sao? Sao chứ? Mọi người đều là bạn bè, không có chuyện gì gì không được tìm chú à?
Trầm Nhiêu bắt đầu bất mãn làm om sòm lên.
Ông chú.
Liễu bí thư choáng.
Không phải là không có ai gọi y bằng chú, thậm chí một số người ít tuổi hơn y một chút, đều quy củ gọi y một tiếng chú ngọt sớt. Liễu nha nội tuy trẻ, nhưng thân phận tôn quý, chẳng biết có bao nhiêu người tranh nhau gọi y là chú.
Nhưng mà Trầm Nhiêu....
Thư nghĩ xem, bất kể ai bị "vợ" mình gọi bằng chú cũng không chịu được.
- Cánh cáo em nhé, không được gọi anh là chú nữa! Anh già lắm à?
Liễu bí thư không nhịn được, cũng quát om lên trong điện thoại, sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ rất để ý cái bối phận này, may trong phòng không có ai, nếu không sợ chết khiếp.
Trầm Nhiêu cười khanh khách, thỏ thẻ nói:
- Được rồi, tạm thời gọi anh là đại ca vậy, có điều sau này có gọi như thế hay không phải xem biểu hiện của anh, nếu biểu hiện không tốt thì không gọi là chú nữa mà gọi là bác.
Liễu bí thư choáng phát nữa.
Trầm Nhiêu ở trước mặt y luôn rất phóng túng, giống hệt như Hạ Hiểu Tình. Hai vợ chồng sống với nhau mười mấy năm cơ bản đều như vậy, Hạ Hiểu Tình cơ bản chẳng phục quyền uy của đức ông chồng, hơn nữa kiếp trước Liễu Tuấn ngoại trừ biết sửa máy móc, đọc nhiều hơn cô được mấy thứ sách lung tung, có thể khoác lác một phen, thì chẳng có quyền uy gì để người ta phải phục.
- Được rồi được rồi, coi như anh sợ em rồi, nói đi, muốn anh làm cái gì?
- Coi anh kìa! Cứ như em bảo anh làm việc là thiệt thòi lắm vậy, nói cho anh biết nhé tối nay tuyệt đối là chuyện tốt. Em, mời anh làm bạn trai! Thế nào, việc này đã đủ sướng chưa?
Trầm Nhiêu đắc ý nói.
Có mà gì mà sướng? Em vốn là vợ anh! Hạ xuống thành bạn gái, anh còn lỗ vốn đây này.
Liễu bí thư oán trong lòng, có điều lời này không thể nói ra, nếu không Trầm Nhiêu coi y thành bị thần kinh rồi.
- Ha ha có chuyện hay như thế à? Kẻ hèn này thật vinh hạnh, có điều cô Trầm Nhiêu, có có thể nói rõ hơn một chút không? Kẻ hèn này không quen làm bạn trai người khác một cách không minh bạch.
Liễu Tuấn nói, mặt tươi cười rất thoải mái.
- Hừ, càng lúc càng ra vẻ. Được rồi, xem ra em phải nói cho rõ ràng, nếu không anh khẳng định không chịu đồng ý, đám "đại ca" các anh thật mất hứng.
Trầm Nhiêu làu bàu.
Nụ cười của Liễu bí thư thành cười khổ.
- Là như thế này, em rất vinh hạnh được trường học bình chọn làm cá nhân tiên tiến dám làm việc nghĩa. Thế nào, lợi hại không?
Trầm Nhiêu dương dương đắc ý nói, Liễu Tuấn dù cách điện thoại thoại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô vênh mặt lên đầy kiêu ngạo, Hạ Hiểu Tình cũng thế, chẳng có chút suy tính gì, gặp chút chuyện vui là reo hò ầm ĩ, hưng phấn vô cùng.
Có điều hành động giang tay ra trước xe BMW ngày hôm đó đúng là đáng được bình chọn cá nhân tiên tiến, vốn phòng trường học TW đoàn biết việc này muốn dựng Trầm Nhiêu làm điển hình dám làm việc nghĩa toàn quốc, tăng cường tuyên truyền, nhưng bị Liễu Tuấn phủ quyết. Một là khi đó vụ án còn đang trong quá trình điều tra không tiện đánh cỏ động rắn. Hai Liễu Tuấn không muốn Trầm Nhiêu thành nhân vật công chúng, cả đời sống dưới ánh đèn, chắc gì là chuyện vui sướng. Cần gì phải vì một cái hư danh làm ảnh hưởng tới cuộc sống mấy chục năm sau của Trầm Nhiêu.
Đương nhiên trong đó cũng bao hàm chút ích kỷ của Liễu bí thư.
Trầm Nhiêu thành nhân vật công chúng, Liễu bí thư qua lại với cô phải càng cẩn thận hơn.
Nếu bảo Liễu Tuấn đem "vợ kiếp trước" thành bạn bình thường, thậm chí là người qua đường, từ nay đường ai nấy đi, thì lòng dạ Liễu bí thư có rộng lớn đến đâu, là người thoáng đạt thế nào cũng khó tuân theo được.
Liễu Tuấn sau khi trùng sinh, tính cách có biến đổi tương đối lớn, càng cơ cảnh hơn, thâm trầm hơn, nhưng đặc tính cơ bản nhất sâu trong lòng chưa từng thay đổi, ví như cố chấp.
- Lợi hại, lợi hại! Bội phục.
Liễu Tuấn cười ha hả nói.
Tiểu cô nương là thế, dễ vui vẻ, dễ thỏa mãn.
- Còn nữa, quỹ thanh thiếu niên tổ chức đoàn khảo sát tới Khả Khả Tây Lý, em cũng là thành viên trong đoàn, tháng 11 sẽ tới cao nguyên, có thể thấy phong cảnh tự nhiên của Khả Khả Tây Lý rồi.
Trầm Nhiêu tiếp tục thông báo tin mừng cho y.
Chuyện này Liễu Tuấn cũng biết biết, Cam Khả Tuệ tổ chức hoạt động quyên góp này, thu đượng hiệu quả tốt ngoài dự liệu, tổng cộng góp được hơn 3 triệu động, nghe nói có một người dấu tên, góp 500.000 tiền mặt.
Số tiền này với đội bảo hộ tự nhiên Khả Khả Tây Lý mà nói đúng là tặng than trong tuyết.
Quỹ phát triển thanh thiếu niên tổ chức đoàn khảo sát tình nguyện, tới Khả Khả Tây Lý, một là tìm hiều tình hình , hai coi như là du lịch.
Trầm Nhiêu là đại biểu kiệt xuất trong người tình nguyện cũng có tên.
Đối với tiểu nha đầu này mà nói, đương nhiên là một chuyện tuyệt vời, cho nên không đợi được gọi điện thoại nói với "chú Liễu" là bình thường.
- Chúc mừng, chúc mừng, có thể đi du lịch miễn phí rồi, thật hâm mộ.
Liễu Tuấn bị Trầm Nhiêu làm ảnh hưởng, tâm tình rất tốt, trêu chọc tiểu nha đầu mấy câu:
- Đương nhiên, anh hâm mộ thoải mái đi! Ai bảo anh không còn đi học nữa! Nếu không anh cũng thành cá nhân tiên tiến làm việc nghĩa rồi, nói không chừng chúng ta có thể kết bạn đi du lịch đấy.
Liễu Tuấn cứu người dưới bánh xe, nói ra cũng có chút "anh hùng".
Liễu bí thư động lòng, trong tích tắc đúng là sinh ra ý muốn cùng cô tới Khả Khả Tây Lý du lịch, kiếp trước bận kiếm ăn, túi tiền dẹp lép, không có thời gian cũng không có tiền đi du lịch, nói ra thật có lỗi với Hạ Hiểu Tình.
Cho dù Liễu Tuấn cũng biết, Trầm Nhiêu chỉ giống Hạ Hiểu Tình thôi, không phải là Hạ Hiểu Tình, nhưng trời cao an bài như thế là tốt rồi, có thể bồi thường cho cô, không thể tốt hơn.
Đương nhiên, Liễu bí thư chỉ nghĩ thế thôi, không dám làm thật, Liễu bí thư mà xuất hiện trong đoàn khảo sát không biết làm bao nhiêu người kinh sợ.
Còn du lịch gì nữa.
- Lần sau đi, thế nào cũng có cơ hội. Lần sau chúng ta đi nơi khác du lịch.
Liễu Tuấn chẳng biết an ủi Trầm Nhiêu hay an ủi mình, đoán rằng an ủi bản thân nhiều hơn, tiểu cô nương người ta vui sướng như thế, cần gì Liễu bí thư an ủi.
- Được nhé, anh nói rồi đó, không cho quịt.
Trầm Nhiêu lập tức nói thuận theo.
Liễu Tuấn gật đầu, lập tức nhớ ra đang gọi điện thoại, không khỏi bật cười :
- Được, không quịt.
- Ôi, nói lung ta lung tung với anh, quên mất chuyện chính, tối nay bạn học của em muốn chúc mừng em, mọi người cùng đi hát, bọn họ thành đôi thành cặp, em đơn thân lẻ bòng, thật mất mặt, anh phải tới để lấy thể diện cho em.
Trầm Nhiêu nói ra lý do cần y giả làm bạn trai.
Em có thể gọi Lý Mặc đi cùng mà.
Câu này thiếu chút nữa vọt miệng nói ra, may mà dừng cương trước vực. Thật may là Trầm Nhiêu không có thiện cảm với Lý Mặc, nếu không Liễu bí thư rất đau đầu, Trầm Nhiêu nói như thế tức là còn chưa có bạn trai rồi, thế thì tốt, Liễu bí thư khỏi phải giờ trò xấu phá hỏng tình cảm của người ta.
- Vốn không có thời gian, nhưng nếu không đi thì bị người ta gọi là chú mất.
- Không đúng là bác.
Trầm Nhiêu lập tức đính chính, sau đó cười khanh khách không ngừng, tựa hồ rất thích thú.
Liễu Tuấn tức giận:
- Em gọi một tiếng bác thử coi, xem anh trừng trị em thế nào.
Trầm Nhiêu cười càng thêm vui vẻ, tiếp đó nói thời gian địa điểm, dặn y nhất định phải tới đúng giờ, trước khi cúp máy nhớ ra chuyện gì nói vội:
- Phải rồi, anh đến sớm một chút nhé, không phải anh có xe sao? Đến sớm đưa bọn em đi cùng, bớt được chút tiền phải không?
- A, biết tiết kiệm chăm lo việc nhà rồi, không tệ chút nào.
- Đương nhiên, ai lấy được em là phúc của người đó! Bản cô nương trên từ phòng khách, dưới xuống phòng bếp, đều biết đạo quản lý nhà cửa cả.
- Em muốn gả cho người ta? Hắc hắc, khó lắm.
Liễu bí thư cuối cùng không nhịn được nói ra một câu "quá phận".
- Ê, anh có ý gì hả? Làm như em không gả đi được, em không phục, ngày mai tìm bạn trai cho anh em.
Trầm Nhiêu không khỏi tức giận nói.
Liễu bí thư cười khan mấy tiếng, nghe có vẻ "run sợ" rồi
/2140
|