Liễu Tần Tài lần này về quê vì chuyện riêng, cho nên không từ chối Ngô Chính Mẫn, Điền Văn Minh theo cùng tới Liễu Gia Sơn, đây phần lớn là vì lễ tiết.
Với thân phận của ông, tới địa phương, người đứng đầu tỉnh bất kể thế nào cũng phải bồi tiếp, nếu như dứt khoát từ chối khẳng định là không ổn, dù phương hương chung mọi người đều nhất trí, nhưng một số quy tắc thế nào vẫn phải giữ.
Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú đi đầu, tới nhà tổ họ Liễu, chào hỏi hai vị lão nhân gia.
Ông ngoại bà ngoại thấy con gái và con rể, vui sướng cười suốt, ông ngoại không cần con cháu đỡ, tự chống gậy đi tới kéo tay Liễu Tấn Tài, nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu nói to:
- Tần Tài à, con còn trẻ hơn trước đó..
Ông ngoại chỉ nặng tai, nhưng chưa lẫn, rất rõ chức vụ hiện tại của con rể.
- Ba sức khỏe cũng rất tốt, bọn con thấy đều rất mừng.
Liễu Tấn Tài nói lớn trả lời.
Không biết ông ngoại có nghe thấy không, nhưng cười khà khà liên tục gật đầu.
Bà ngoại nắm tay Nguyễn Bích Tú, nước mắt rơi xuống.
Hôm qua thấy cả nhà Liễu Tuấn tới, bà ngoại cũng khóc, đứa cháu ngoại một tay bà chăm bẵm, hiện giờ thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi, bà ngoài mừng lắm, lấy một cái phong bao đỏ nhét vào tay Liễu Dương.
Nguyên Bích Tú cũng bị mẹ làm khơi lên tình cảm, hai mẹ con ôm nhau khóc, không khác gì phụ nữ gia đình bình thường, đâu có dáng vẻ phu nhân phó thủ tướng.
Phòng khách được bố trí lại, trà ghế sô pha xếp một vòng ghế, có thể dung nạp 30 người cùng ngồi xuống nói chuyện, dù là thế chỉ có các lãnh đạo chủ yếu tỉnh cùng tộc lão Liễu Gia sơn và đám Liễu Triệu Ngọc có thể ngồi ở phòng khách, còn những vị khách khác tự có người tiếp đãi.
Ngô Chính Mẫn, Điền Văn Minh, Đường Hải Thiên cũng chào hỏi hai vị lão nhân gia, nói những lời chúc mừng, đưa lên một lẵng hoa lớn chúc thọ, chúc lão nhân gia sức khỏe dồi dào, phục trạch lâu dài.
Liễu Tấn Tài lần này về quên là chúc thọ, nhưng vẫn hỏi tới tình hình của công ty Đằng Phi và trong thôn.
Đây không phải là công việc, mà là Liễu Tấn Tài quan tâm tới kiến thiết quê hương.
Lần này bác năm không lên tiếng nhường cơ hội cho bí thư chi bộ và đám con cháu Liễu Triễu Ngọc, để họ có cơ hội xuất hiện trước mặt Liễu Tấn Tài, xem ra bác Năm cũng rất hiểu đạo lý "bồi dưỡng người nối nghiệp".
Vì thế khi báo cáo đổi thay của quê hương, Liễu Triệu Ngọc mặt rất phẩn khởi.
Liễu Tấn Tài nghe báo cáo liên tục gật đầu, hỏi:
- Triệu Ngọc này, nghe nói trọng tâm phát triển của Cty Đằng Phi đang chuyển ra bên ngoài.
Đó là tình huống mà Tiêu Chí Hùng báo cáo với ông ở biệt thư công viên Long Sơn.
Liễu Triệu Ngọc vội nói:
- Vâng thưa chú mười hai, bọn cháu đang định lập một khu công nghiệp ở Minh Châu, nơi đó giao thông thuận lợi, khoa học phát triển, có thể dùng những thành quả nghiên cứu tốt nhất.
Liễu Tấn Tài nói:
- Đứng ở lập trường công ty mà nói, phát triển ra bên ngoài, mau chóng đưa thành quả nghiên cứu thành nghiên cứu di vào sản xuất là cách làm chính xác. Nhưng cũng không thể trễ nải việc kiến thiết quê hương, chú biết Cty Đằng Phi mỗi năm đều chia hoa hồng cho cổ đông, có điều đấy là điều nên làm. Triệu Ngọc, cháu đừng cho rằng cấp cho quê hương phụ lão chút tiền là xong mọi chuyện. Suy nghĩ đó là không đúng, quê hương cũng giống như công ty, cần phải có quy hoạch tỉ mỉ mới từng bước phát triển được, cháu hiểu chứ?
Liễu Triệu Ngọc rối rít gật đầu:
- Vâng thừa chú mười hai, cháu nhớ lời dạy bảo rồi, trở về cháu sẽ mời chuyên gia tới Liễu gia sơn nghiên cứu, lập quy hoạch phát triển tổng thể mười, hai mươi năm sau, rồi theo đó mà làm.
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu:
- Thế là đúng rồi, thực nghiệp báo quốc, đền đáp quê hương, phương hướng là nhất trí.
... ....
Hàn huyên chừng nửa tiếng, Liễu Tấn Tài đề nghị đi thăm mấy người già trong thôn, nhất là mấy cụ già trăm tuổi càng phải gặp. Tất nhiên là không ai phản đối đề nghị của ông.
Khi Liễu Tuấn ra cửa, phát hiện Nghiêm Phi dắt Liễu Dương nói chuyện với một cô gái trên 30, mặc áo lông xám, trông rất quen, Liễu Tuấn vừa ra khỏi biệt thự, cô gái đó chú ý tới ngay, mắt tròn ra.
Trong đầu Liễu Tuấn lóe sáng, đột nhiên nhớ ra.
Đó là Tuệ Tuệ bạn thân thời cao trung của Nghiêm Phi, nghiêm khắc mà nói cô ta cũng là bạn học của Liễu Tuấn, chẳng qua khi ấy y gần như không tới lớp, bạn bè cũ rất hữu hạn.
Liễu Tuấn đưa tay lên vẫy với Tuệ Tuệ.
Mặt Tuệ Tuệ lộ vẻ kích động vô cùng, vội gật đầu liên tục với Liễu Tuấn, Nghiêm Phi quay sang cười với ý, không có ý đi theo.
Hiện giờ là hoạt động công việc, cô phải trông con, không tiện tham dự.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi đi tới phía hai người.
Tuệ Tuệ giật mình, miệng há hốc thành chữ O, cô ta không nghĩ Liễu Tuấn lại tới nói chuyện với mình vào lúc này.
- Chào bạn Tuệ Tuệ.
Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra.
- Chào, chào, Liễu … bí thư.
Tuệ Tuệ ngẩn ra một chút mới tỉnh táo lại, bối rối bắt tay Liễu Tuấn.
- Tuệ Tuệ, cám ơn bạn tới thăm chúng tôi.
Tuệ Tuệ có chút xấu hổ nói:
- Tôi nghe nói, bí thư và Phi Phi đều trở về, liền muốn qua thăm, trò chuyện. Bạn bè cũ bao năm không gặp, rất là nhớ.
Tuệ Tuệ và Nghiêm Phi thời cao trung rất thân thiết, về sau cùng với công tác Liễu Tuấn điều động, Nghiêm Phi cũng "chạy" theo khắp nơi, dần dần ít qua lại với nhau.
Hiển nhiên có thể gặp lại bạn cũ ở nơi này, Phi Phi cũng hết sức vui mừng.
- Tuệ Tuệ, bạn đang làm việc ở đơn vị nào?
- Tôi vẫn dạy học ở trường Nhất Trung, năm thứ ba.
Liễu Tuấn cười:
- À, dạy lớp tốt nghiệp, thật lợi hại, có điều cũng vất vả lắm.
- Quen rồi cũng ổn thôi, nếu nói vất vả sao bằng Liễu bí thư, hiện giờ bí thư mới là ngày trăm công ngàn việc thực sự...
Tuệ Tuệ có chút cảm khái, bạn bè ngày nào dỡ đã trở nên xa xôi không thể với tới như thế.
Liễu Tuấn nói:
- Bạn bè cả đừng nói những lời như thế, bạn và Phi Phi nhiều năm không gặp rồi, cứ tâm sự thoải mái nhé.
Tuệ Tuệ vội gật đầu:
- Vâng, vâng, chúng tôi có rất nhiều chuyện muốn nói, Phi Phi vẫn đẹp như xưa, Liễu bí thư vẫn cao lớn tráng kiện, không thay đổi chút nào.
Liễu Tuấn cười:
- Già rồi ... Cả hai cứ nói chuyện đi nhé, mình đi một chút, lát nữa về trò chuyện với bạn.
- A, Liễu bí thư cứ đi đi, chuyện lớn không trì hoãn được.
- Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lần này bọn mình về là vì chuyện riêng không phải vì công việc.
Liễu Tuấn lại bắt tay Tuệ Tuệ lần nữa rồi đi theo cha.
Điền Văn Minh đã tới Liễu gia sơn mấy lần, Ngô Chính Mẫn thì là lần đầu tiên, thấy con đường chỉnh tề sạch sẽ, các tòa biệt thự đủ mọi phong cách, tòa cao ốc Đằng Phi sừng sững, không khỏi cảm khái.
- Ha ha, không thẹn là quê của đồng chí Tấn Tài, thông giàu nhất tỉnh đúng là danh bất hư truyền.
Liễu Tấn Tài mỉm cười:
- Chủ yếu là chính sách nhà nước tốt, công ty Đằng Phi phát triển mạnh mẽ, thúc đẩy kinh tế xung quanh phát triển.
Ngô Chính Mẫn gật gù:
- Đúng thế, làm tốt xí nghiệp có thể đưa các thôn xung quanh cùng giàu có.
Đi thăm các cụ già cao tuổi xong, Liễu Tấn Tài tới tổng bộ Cty Đằng Phi, triệu tập hội nghị ngắn gọn, nghe lãnh đạo chủ yếu báo cáo, đưa ra vài chỉ thị, tới tận bữa tối. Liễu gia sơn đã an bài xong chỗ ngỉ cho các lãnh đạo tỉnh, Liễu Tấn Tài, Nguyển Bích Tú mới về biệt thự, cả nhà yên tĩnh trò chuyện.
- Tấn Tài à, hiện giờ công việc nặng nề như thế, sức khỏe có chịu nổi không?
Bà ngoại quan tâm hỏi.
Liễu Tấn Tài vội đáp:
- Được ạ, công tác có bận một chút, nhưng TW an bài bác sĩ chăm sóc, con cũng kiên trì rèn luyện.
- Vậy là tốt , rất tốt...
Bà ngoại gật gù rất yên tâm.
Cả nhà trò chuyện tới tận hơn 10 giờ mới đi nghỉ ngơi.
Trưa ngày hôm sau, đúng theo an bài sẵn, ở khách sạn Đằng Phi tổ chức lễ mừng thọ long trọng, tổng cộng bày hai mgươi bàn, mọi người nhất tề chúc thọ cho ông ngoại.
Bên ngoài khách sạn vang lên tiếng pháo mừng.
Trong bữa tiệc, Nguyễn Vĩ Đức thay mặt ông nội, biểu thị cảm ơn các vị khách quý, Liễu Tấn Tài cũng hứng trí phảt biểu ngắn gọn, không khí bữa tiệc náo nhiệt mà không mất đi vẻ trang trọng.
Sau bữa tiệc, cả nhà Liễu Tấn Tài, Nguyễn Bích Tú quyến luyến từ biệt hương thân phụ lão, được các lãnh đạo tỉnh ủy tháp tùng, vội vàng rời khỏi quê hương xa cách lâu năm, quay về cương vị công tác của mình.
Một năm mới lại tới, trong năm nay, đất nước đối diện với rất nhiều biến hóa mới, quốc vụ viện vì thay đổi người lèo lái cũng sắp xảy ra biến hóa trọng đại.
Với thân phận của ông, tới địa phương, người đứng đầu tỉnh bất kể thế nào cũng phải bồi tiếp, nếu như dứt khoát từ chối khẳng định là không ổn, dù phương hương chung mọi người đều nhất trí, nhưng một số quy tắc thế nào vẫn phải giữ.
Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú đi đầu, tới nhà tổ họ Liễu, chào hỏi hai vị lão nhân gia.
Ông ngoại bà ngoại thấy con gái và con rể, vui sướng cười suốt, ông ngoại không cần con cháu đỡ, tự chống gậy đi tới kéo tay Liễu Tấn Tài, nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu nói to:
- Tần Tài à, con còn trẻ hơn trước đó..
Ông ngoại chỉ nặng tai, nhưng chưa lẫn, rất rõ chức vụ hiện tại của con rể.
- Ba sức khỏe cũng rất tốt, bọn con thấy đều rất mừng.
Liễu Tấn Tài nói lớn trả lời.
Không biết ông ngoại có nghe thấy không, nhưng cười khà khà liên tục gật đầu.
Bà ngoại nắm tay Nguyễn Bích Tú, nước mắt rơi xuống.
Hôm qua thấy cả nhà Liễu Tuấn tới, bà ngoại cũng khóc, đứa cháu ngoại một tay bà chăm bẵm, hiện giờ thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi, bà ngoài mừng lắm, lấy một cái phong bao đỏ nhét vào tay Liễu Dương.
Nguyên Bích Tú cũng bị mẹ làm khơi lên tình cảm, hai mẹ con ôm nhau khóc, không khác gì phụ nữ gia đình bình thường, đâu có dáng vẻ phu nhân phó thủ tướng.
Phòng khách được bố trí lại, trà ghế sô pha xếp một vòng ghế, có thể dung nạp 30 người cùng ngồi xuống nói chuyện, dù là thế chỉ có các lãnh đạo chủ yếu tỉnh cùng tộc lão Liễu Gia sơn và đám Liễu Triệu Ngọc có thể ngồi ở phòng khách, còn những vị khách khác tự có người tiếp đãi.
Ngô Chính Mẫn, Điền Văn Minh, Đường Hải Thiên cũng chào hỏi hai vị lão nhân gia, nói những lời chúc mừng, đưa lên một lẵng hoa lớn chúc thọ, chúc lão nhân gia sức khỏe dồi dào, phục trạch lâu dài.
Liễu Tấn Tài lần này về quên là chúc thọ, nhưng vẫn hỏi tới tình hình của công ty Đằng Phi và trong thôn.
Đây không phải là công việc, mà là Liễu Tấn Tài quan tâm tới kiến thiết quê hương.
Lần này bác năm không lên tiếng nhường cơ hội cho bí thư chi bộ và đám con cháu Liễu Triễu Ngọc, để họ có cơ hội xuất hiện trước mặt Liễu Tấn Tài, xem ra bác Năm cũng rất hiểu đạo lý "bồi dưỡng người nối nghiệp".
Vì thế khi báo cáo đổi thay của quê hương, Liễu Triệu Ngọc mặt rất phẩn khởi.
Liễu Tấn Tài nghe báo cáo liên tục gật đầu, hỏi:
- Triệu Ngọc này, nghe nói trọng tâm phát triển của Cty Đằng Phi đang chuyển ra bên ngoài.
Đó là tình huống mà Tiêu Chí Hùng báo cáo với ông ở biệt thư công viên Long Sơn.
Liễu Triệu Ngọc vội nói:
- Vâng thưa chú mười hai, bọn cháu đang định lập một khu công nghiệp ở Minh Châu, nơi đó giao thông thuận lợi, khoa học phát triển, có thể dùng những thành quả nghiên cứu tốt nhất.
Liễu Tấn Tài nói:
- Đứng ở lập trường công ty mà nói, phát triển ra bên ngoài, mau chóng đưa thành quả nghiên cứu thành nghiên cứu di vào sản xuất là cách làm chính xác. Nhưng cũng không thể trễ nải việc kiến thiết quê hương, chú biết Cty Đằng Phi mỗi năm đều chia hoa hồng cho cổ đông, có điều đấy là điều nên làm. Triệu Ngọc, cháu đừng cho rằng cấp cho quê hương phụ lão chút tiền là xong mọi chuyện. Suy nghĩ đó là không đúng, quê hương cũng giống như công ty, cần phải có quy hoạch tỉ mỉ mới từng bước phát triển được, cháu hiểu chứ?
Liễu Triệu Ngọc rối rít gật đầu:
- Vâng thừa chú mười hai, cháu nhớ lời dạy bảo rồi, trở về cháu sẽ mời chuyên gia tới Liễu gia sơn nghiên cứu, lập quy hoạch phát triển tổng thể mười, hai mươi năm sau, rồi theo đó mà làm.
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu:
- Thế là đúng rồi, thực nghiệp báo quốc, đền đáp quê hương, phương hướng là nhất trí.
... ....
Hàn huyên chừng nửa tiếng, Liễu Tấn Tài đề nghị đi thăm mấy người già trong thôn, nhất là mấy cụ già trăm tuổi càng phải gặp. Tất nhiên là không ai phản đối đề nghị của ông.
Khi Liễu Tuấn ra cửa, phát hiện Nghiêm Phi dắt Liễu Dương nói chuyện với một cô gái trên 30, mặc áo lông xám, trông rất quen, Liễu Tuấn vừa ra khỏi biệt thự, cô gái đó chú ý tới ngay, mắt tròn ra.
Trong đầu Liễu Tuấn lóe sáng, đột nhiên nhớ ra.
Đó là Tuệ Tuệ bạn thân thời cao trung của Nghiêm Phi, nghiêm khắc mà nói cô ta cũng là bạn học của Liễu Tuấn, chẳng qua khi ấy y gần như không tới lớp, bạn bè cũ rất hữu hạn.
Liễu Tuấn đưa tay lên vẫy với Tuệ Tuệ.
Mặt Tuệ Tuệ lộ vẻ kích động vô cùng, vội gật đầu liên tục với Liễu Tuấn, Nghiêm Phi quay sang cười với ý, không có ý đi theo.
Hiện giờ là hoạt động công việc, cô phải trông con, không tiện tham dự.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi đi tới phía hai người.
Tuệ Tuệ giật mình, miệng há hốc thành chữ O, cô ta không nghĩ Liễu Tuấn lại tới nói chuyện với mình vào lúc này.
- Chào bạn Tuệ Tuệ.
Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra.
- Chào, chào, Liễu … bí thư.
Tuệ Tuệ ngẩn ra một chút mới tỉnh táo lại, bối rối bắt tay Liễu Tuấn.
- Tuệ Tuệ, cám ơn bạn tới thăm chúng tôi.
Tuệ Tuệ có chút xấu hổ nói:
- Tôi nghe nói, bí thư và Phi Phi đều trở về, liền muốn qua thăm, trò chuyện. Bạn bè cũ bao năm không gặp, rất là nhớ.
Tuệ Tuệ và Nghiêm Phi thời cao trung rất thân thiết, về sau cùng với công tác Liễu Tuấn điều động, Nghiêm Phi cũng "chạy" theo khắp nơi, dần dần ít qua lại với nhau.
Hiển nhiên có thể gặp lại bạn cũ ở nơi này, Phi Phi cũng hết sức vui mừng.
- Tuệ Tuệ, bạn đang làm việc ở đơn vị nào?
- Tôi vẫn dạy học ở trường Nhất Trung, năm thứ ba.
Liễu Tuấn cười:
- À, dạy lớp tốt nghiệp, thật lợi hại, có điều cũng vất vả lắm.
- Quen rồi cũng ổn thôi, nếu nói vất vả sao bằng Liễu bí thư, hiện giờ bí thư mới là ngày trăm công ngàn việc thực sự...
Tuệ Tuệ có chút cảm khái, bạn bè ngày nào dỡ đã trở nên xa xôi không thể với tới như thế.
Liễu Tuấn nói:
- Bạn bè cả đừng nói những lời như thế, bạn và Phi Phi nhiều năm không gặp rồi, cứ tâm sự thoải mái nhé.
Tuệ Tuệ vội gật đầu:
- Vâng, vâng, chúng tôi có rất nhiều chuyện muốn nói, Phi Phi vẫn đẹp như xưa, Liễu bí thư vẫn cao lớn tráng kiện, không thay đổi chút nào.
Liễu Tuấn cười:
- Già rồi ... Cả hai cứ nói chuyện đi nhé, mình đi một chút, lát nữa về trò chuyện với bạn.
- A, Liễu bí thư cứ đi đi, chuyện lớn không trì hoãn được.
- Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lần này bọn mình về là vì chuyện riêng không phải vì công việc.
Liễu Tuấn lại bắt tay Tuệ Tuệ lần nữa rồi đi theo cha.
Điền Văn Minh đã tới Liễu gia sơn mấy lần, Ngô Chính Mẫn thì là lần đầu tiên, thấy con đường chỉnh tề sạch sẽ, các tòa biệt thự đủ mọi phong cách, tòa cao ốc Đằng Phi sừng sững, không khỏi cảm khái.
- Ha ha, không thẹn là quê của đồng chí Tấn Tài, thông giàu nhất tỉnh đúng là danh bất hư truyền.
Liễu Tấn Tài mỉm cười:
- Chủ yếu là chính sách nhà nước tốt, công ty Đằng Phi phát triển mạnh mẽ, thúc đẩy kinh tế xung quanh phát triển.
Ngô Chính Mẫn gật gù:
- Đúng thế, làm tốt xí nghiệp có thể đưa các thôn xung quanh cùng giàu có.
Đi thăm các cụ già cao tuổi xong, Liễu Tấn Tài tới tổng bộ Cty Đằng Phi, triệu tập hội nghị ngắn gọn, nghe lãnh đạo chủ yếu báo cáo, đưa ra vài chỉ thị, tới tận bữa tối. Liễu gia sơn đã an bài xong chỗ ngỉ cho các lãnh đạo tỉnh, Liễu Tấn Tài, Nguyển Bích Tú mới về biệt thự, cả nhà yên tĩnh trò chuyện.
- Tấn Tài à, hiện giờ công việc nặng nề như thế, sức khỏe có chịu nổi không?
Bà ngoại quan tâm hỏi.
Liễu Tấn Tài vội đáp:
- Được ạ, công tác có bận một chút, nhưng TW an bài bác sĩ chăm sóc, con cũng kiên trì rèn luyện.
- Vậy là tốt , rất tốt...
Bà ngoại gật gù rất yên tâm.
Cả nhà trò chuyện tới tận hơn 10 giờ mới đi nghỉ ngơi.
Trưa ngày hôm sau, đúng theo an bài sẵn, ở khách sạn Đằng Phi tổ chức lễ mừng thọ long trọng, tổng cộng bày hai mgươi bàn, mọi người nhất tề chúc thọ cho ông ngoại.
Bên ngoài khách sạn vang lên tiếng pháo mừng.
Trong bữa tiệc, Nguyễn Vĩ Đức thay mặt ông nội, biểu thị cảm ơn các vị khách quý, Liễu Tấn Tài cũng hứng trí phảt biểu ngắn gọn, không khí bữa tiệc náo nhiệt mà không mất đi vẻ trang trọng.
Sau bữa tiệc, cả nhà Liễu Tấn Tài, Nguyễn Bích Tú quyến luyến từ biệt hương thân phụ lão, được các lãnh đạo tỉnh ủy tháp tùng, vội vàng rời khỏi quê hương xa cách lâu năm, quay về cương vị công tác của mình.
Một năm mới lại tới, trong năm nay, đất nước đối diện với rất nhiều biến hóa mới, quốc vụ viện vì thay đổi người lèo lái cũng sắp xảy ra biến hóa trọng đại.
/2140
|