Trong tứ hợp viện nhà họ Hà, Liễu Tuấn đánh cờ với Hà lão gia tử.
Lão gia tử đã ra viện, hành động vẫn có chút bất tiện, thường ngày chỉ hoạt động một chút trong phạm vi nhỏ ở nhà, chống gậy đi chầm chậm, nếu ra ngoài cần xe lăn.
Có điều công năng ngôn ngữ khôi phục rồi, thính lực cũng không hạ xuống báo nhiêu, đầu óc vẫn nhanh nhạy, nếu nhất định nói có gì thay đổi thì tốc độ nói chậm hơn một chút, khuôn mặt gầy gò hơn không hồng hào như trước.
Lão gia tử thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả ông ngoại của Liễu Tuấn, một trận bệnh lớn, trong mấy tháng ngắn ngủi đã khôi phục được như thế, nguyên nhân do nền tảng sức khỏe tốt, cũng do ông trời chiếu cố.
Đây là mùng 3 tết, Liễu Tuấn chuyên môn tới bái phỏng, lão gia tử nổi hứng muốn đánh một ván cờ với Liễu Tuấn, nếu bình thường y sẽ bảo sao nghe vậy, lần này xin ý kiến bác sĩ chăn sóc trước, bác sĩ nói vấn đề không lớn, đánh cờ có ích cho Hà lão, đảm bảo tư duy không thoái hóa, chỉ cần không quá độ là hoạt động rất tốt.
Thế là Liễu Tuấn vui vẻ tuân mệnh, ngồi xuống đối diện với lão giả tử.
Có điều hành vi của Liễu Tuấn khiến cho lão gia tử bất mãn, "hừ" một tiếng nói:
- Liễu Tuấn, cháu coi thường ông hả? Ông thành phế vật rồi sao?
Liễu bí thư giật mình, vội cười bồi nói:
- Ông, ông nói gì thế, cháu đâu lớn gan như vậy.
- Hừ, gan cháu còn nhỏ à? Gây chuyện khắp nơi, làm chó gà không yên.
Hà lão gia tử liếc y một cái, lạnh nhạt nói.
Liễu Tuấn cười hăng hắc không đáp.
Lão gia tử cũng do cảm xúc đột phát, cái thằng nhóc này không chịu yên thân lấy một khắc, "xúi bẩy gây sự" khắp kinh thành lẫn tỉnh A, từ vụ án Tống Đô tới vụ án Đông Hải, không biết có bao người ăn ngủ không yên, thậm chí tới ngay cả mấy vị đại lão cao tầng cũng hết sức khó xử, đoán chừng một số người còn đang thầm nghiến răng căm hận y.
Có điều rõ ràng lão gia tử vô cùng tán thưởng cách làm này của Liễu Tuấn.
Vừa rời khỏi bệnh viện, nghe con cháu báo cáo "chiến dịch Đông Hải", lão gia tử cười rất vui vẻ, nói bốn chữ:
- Có tài thống soái.
Câu này vô tình hợp với lời bình của Vương phó chủ tịch.
Hà Mộng Doanh ngay lập tức chuyển đạt lời khen với Liễu Tuấn.
Hà lão gia tử và Liễu Tuấn đánh cờ luông có không ít người vây quanh xem, hai vị ủy viên cục chính trị, 1 trung tướng hải quân, một trung tướng lục quân, một thiếu tướng lục quân, một đại tá lục quân, đều trong đội ngũ này.
Lương Kinh Vĩ năm nay đã lên hàm thiếu tướng lục quân, quân tưởng tập đoàn quân đông nam, còn đại ta lục quân là Hà Mộng Khiết, công tác của cô đoán chừng không lâu sau sẽ có điều động.
Một lát sau Hà Mộng Doanh cũng tới xem.
Thì ra Hà Nam Phương vừa rồi khóc quấy, Hà Mộng Doanh dỗ nó ngủ xong rồi tới.
Kỳ thực Hà lão gia tử và Liễu Tuấn đánh cờ, tính chất đáng xem chỉ bình thường, mà kết quả cũng có thể đoán được, thường đều là hòa cờ, ban đầu Liễu Tuấn thua nhiều thắng ít, sợ lão gia tử nhìn ra sơ hở, dần biến thành thành hòa cờ.
Luận sức cờ Liễu Tuấn trên Hà lão gia tử.
Có điều y tất nhiên không ham tranh đấu dữ dội với lão gia tử trên bàn cờ.
Còn về lão gia tử có nhìn ra Liễu Tuấn nhường hay không thì không biết, nhưng nhìn vẻ hào hứng của lão gia tử mà phân tích tựa hồ không rõ lắm, người trí tuệ tới đâu, cũng có chỗ không quan sát tới được.
Lần này tình hình lại có chuyển biến bất ngờ.
Liễu Tuấn đi cờ rất mạnh mẽ, khai cuộc không bao lâu đã bày ra thế tấn công toàn diện, lão gia tử cũng không chịu kém, bài binh bố trận, hai bên đi cờ khá nhanh, không bao lâu đả vào trung bàn, số quân cờ vẫn tương đương, nhưng tình thế Liễu Tuấn chiếm ưu thế rõ rệt, ép binh lực lão gia tử ở bên ngoài, một xe song mã đã đánh thẳng vào trung tâm.
Người xem cờ đều trở nên khẩn trương, Hà Trường Chinh và Hà Duyên An nhìn nhau một cái rồi theo dõi bàn cờ, không nói gì.
Hà lão gia tử thần sắc chăm chú nghênh chiến.
Dù là thế cũng không chống được bao lâu, lão gia tử cười ha hả:
- Thua rồi.
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn Liễu Tuấn một cái như trách y ham đấu đá.
- Không tệ, không tệ, Liễu Tuấn à, cuối cùng cháu cũng đem bản lĩnh thật ra rồi, trước kia đều nhường ông phải không, ha ha, tốt, người trẻ tuổi phải có khí phách xông pha, lúc nên ra tay thì ra tay, xem kẻ nào dám phá đám.
Hà lão gia tử cười khà khà tựa hồ tâm tình hết sức khoan khoái.
Hà Duyên An cười:
- Có đồng chí làm phó bí thư tỉnh ủy rồi trở nên kiêu ngạo, không nhịn nổi nữa, muốn biểu hiện một chút.
- Tiểu cô cũng đừng trách cháu, một số kẻ không chịu yên, không cho cháu nổi giận sao?
Liễu Tuấn nói thế là có nguyên nhân, vụ án Đông Hải nhìn bề ngoài do Hà Vũ hệ khơi lên, xung phong phía trước là mấy tiểu bối nhà họ Vũ, Vũ Chính Hào, Ngả Chấn Bình đánh trận đầu, Cổ An hiệp trở ở bên, xử lý hậu quả do đại nhân vật hai nhà Hà Vũ ra mặt, rất ít người mới biết có bóng dáng Liễu Tuấn đằng sau, nhưng cũng còn để ý được tới y.
Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn, mấy vị này không phải dễ chơi, dóc toàn lực cũng chưa chắc ứng phó được, nên không dám gây chuyện với Liễu Tuấn.
Hiện giờ Nghiêm Liễu hệ và Liễu Tuấn đều khác xưa rồi, bất kể cả nhân hay đoàn thể nào trước khi xác định Liễu Tuấn là đối thủ phải suy nghĩ kỹ càng, có tiếp nổi hay không.
Vấn đề do vụ án Tống Dô.
Vụ án đi sâu điều tra cán bộ lãnh đạo chủ yếu, người đứng đầu ban ngành trực thuộc trọng yếu từng đám một hạ bệ, một số cán bộ quan trọng chính pháp ủy, kỷ ủy tỉnh cũng liên quan rất sâu. Cù Hạo Cẩm đang nỗ lực khống chế vụ án trong tỉnh A, nhưng ngày càng khó, thế lực các phe đã vươn tay đến.
Rất nhiều người chỉ thẳng mũi giáo vào Liễu Tuấn.
Nói y thích chơi trội, luôn cho mình là đúng, không biết đoàn kết, chỉ thích "đấu tranh", vì bồi dưỡng phe cánh của mình, mà đâm lén sau lưng người khác, làm tỉnh A rối tung lên. Thậm chí có kẻ lên tiếng, nói Liễu Tuấn không hợp ở tỉnh A công tác nữa, người này còn quá trẻ, thiếu tầm nhìn đại cục, kiến nghị đưa y về TW đoàn, mài bớt cái thói "phản loạn" của y, để y tỉnh táo lại.
Nếu là tin đồn thì cũng đành đi.
Trên quan trường loại tin tức thế này rất nhiều, đại phộ phận do kẻ nhàn rỗi bịa đặt vô căn cứ, chẳng đáng cười. Nhưng những lời nhắm vào Liễu Tuấn không phải là không có nguồn gốc, ít nhất Liễu Tuấn biết có một vị nguyên lão nói thế này: Người trẻ tuổi, quá nổi trội là không tốt.
Cùng với tin đồn là hành động thực sự.
Kiến nghị điều chỉnh cán bộ tỉnh A đã bắt đầu.
Điều chỉnh cán bộ nhắm vào Nghiêm Liễu hệ đang được ấp ủ, vốn ý của Nghiêm Liễu hệ muốn đưa, Dung Bách Xuyên làm bí thư tỉnh ủy tỉnh tây bắc, tỉnh đó cũng được coi như là phạm vi thế lực truyền thống hệ phái, điều chỉnh như thế chỉ coi như trong nội bộ hệ phái, nhưng khi đưa ra cục chính trị thảo luận, bị cản trở, tạm thời chưa được toại nguyện.
Thân là ủy viên cục chính trị Hà Trường Chinh và Hà Duyên an rất rõ.
Xem ra Liễu Tuấn nổi giận rồi.
Đối với kẻ nào đó mà nói, đây không phải tin tức tốt lành gì, chọc giận Liễu Tuấn, tình hình không lạc quan. Lấy nhà họ Trần làm ví dụ, vì vụ án Đông Hải, bên kia đã tỏ rõ ý hòa giải, chính là Trần phó chính ủy sẽ nghỉ hưu vào năm sau.
Nói ra điều này cũng là bị ép bất đắc dĩ, phía đó vì lung lạc cấp dưới cũ nhà họ Trần mà tỏ ra cực kỳ thân thiệt với Trần phó chính ủy, giờ bị vụ án Đông Hải cấp dưới cũ của nhà họ Trần đã khó giữ mình, mất đi giá trị lung lạc, lúc này tiếp cận nhà họ Trần chỉ bị liên lụy, được không bằng mất.
Vì thế bên kia quyết định "tự vả vào mặt".
Có điểu chút xíu "lợi ích" đó, Hà Vũ hệ sẽ không thu binh, nếu như đã ra tay thì phải tranh thủ chiến quả lớn nhất, đó là điều bình pháp thường nhắc tới, Lương Kinh Vĩ thuận lợi thăng cấp, là do bên kia chủ động đề xuất ra.
Cuối cùng tới mức nào mới thu binh thì Liễu Tuấn không cần quan tâm nữa, tự có Hà Trường Chinh chủ trì.
- Ha ha, năm mới mọi người đừng chỉ biết đánh cờ, ăn chút đi.
Hà phu nhân chào mời mọi người.
- Ừ, ăn chút cho vui.
Hà lão gia tử hạ lệnh, được Hà Mộng Khiết và Lương Kinh Vĩ dìu đỡ, chậm rãi đi tới.
- Liễu Tuấn, nghe nói đồng chí Dương Nguyên Ích của tổng cục điện ảnh quảng cáo, trước kia ở Ngọc Lan quan hệ với cháu không tệ hả?
Hà Duyên An đột nhiên hỏi.
- Hợp tác vui vẻ ạ.
Liễu Tuấn đáp.
Hà Duyên An gật đầu không nói thêm nữa
Lão gia tử đã ra viện, hành động vẫn có chút bất tiện, thường ngày chỉ hoạt động một chút trong phạm vi nhỏ ở nhà, chống gậy đi chầm chậm, nếu ra ngoài cần xe lăn.
Có điều công năng ngôn ngữ khôi phục rồi, thính lực cũng không hạ xuống báo nhiêu, đầu óc vẫn nhanh nhạy, nếu nhất định nói có gì thay đổi thì tốc độ nói chậm hơn một chút, khuôn mặt gầy gò hơn không hồng hào như trước.
Lão gia tử thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả ông ngoại của Liễu Tuấn, một trận bệnh lớn, trong mấy tháng ngắn ngủi đã khôi phục được như thế, nguyên nhân do nền tảng sức khỏe tốt, cũng do ông trời chiếu cố.
Đây là mùng 3 tết, Liễu Tuấn chuyên môn tới bái phỏng, lão gia tử nổi hứng muốn đánh một ván cờ với Liễu Tuấn, nếu bình thường y sẽ bảo sao nghe vậy, lần này xin ý kiến bác sĩ chăn sóc trước, bác sĩ nói vấn đề không lớn, đánh cờ có ích cho Hà lão, đảm bảo tư duy không thoái hóa, chỉ cần không quá độ là hoạt động rất tốt.
Thế là Liễu Tuấn vui vẻ tuân mệnh, ngồi xuống đối diện với lão giả tử.
Có điều hành vi của Liễu Tuấn khiến cho lão gia tử bất mãn, "hừ" một tiếng nói:
- Liễu Tuấn, cháu coi thường ông hả? Ông thành phế vật rồi sao?
Liễu bí thư giật mình, vội cười bồi nói:
- Ông, ông nói gì thế, cháu đâu lớn gan như vậy.
- Hừ, gan cháu còn nhỏ à? Gây chuyện khắp nơi, làm chó gà không yên.
Hà lão gia tử liếc y một cái, lạnh nhạt nói.
Liễu Tuấn cười hăng hắc không đáp.
Lão gia tử cũng do cảm xúc đột phát, cái thằng nhóc này không chịu yên thân lấy một khắc, "xúi bẩy gây sự" khắp kinh thành lẫn tỉnh A, từ vụ án Tống Đô tới vụ án Đông Hải, không biết có bao người ăn ngủ không yên, thậm chí tới ngay cả mấy vị đại lão cao tầng cũng hết sức khó xử, đoán chừng một số người còn đang thầm nghiến răng căm hận y.
Có điều rõ ràng lão gia tử vô cùng tán thưởng cách làm này của Liễu Tuấn.
Vừa rời khỏi bệnh viện, nghe con cháu báo cáo "chiến dịch Đông Hải", lão gia tử cười rất vui vẻ, nói bốn chữ:
- Có tài thống soái.
Câu này vô tình hợp với lời bình của Vương phó chủ tịch.
Hà Mộng Doanh ngay lập tức chuyển đạt lời khen với Liễu Tuấn.
Hà lão gia tử và Liễu Tuấn đánh cờ luông có không ít người vây quanh xem, hai vị ủy viên cục chính trị, 1 trung tướng hải quân, một trung tướng lục quân, một thiếu tướng lục quân, một đại tá lục quân, đều trong đội ngũ này.
Lương Kinh Vĩ năm nay đã lên hàm thiếu tướng lục quân, quân tưởng tập đoàn quân đông nam, còn đại ta lục quân là Hà Mộng Khiết, công tác của cô đoán chừng không lâu sau sẽ có điều động.
Một lát sau Hà Mộng Doanh cũng tới xem.
Thì ra Hà Nam Phương vừa rồi khóc quấy, Hà Mộng Doanh dỗ nó ngủ xong rồi tới.
Kỳ thực Hà lão gia tử và Liễu Tuấn đánh cờ, tính chất đáng xem chỉ bình thường, mà kết quả cũng có thể đoán được, thường đều là hòa cờ, ban đầu Liễu Tuấn thua nhiều thắng ít, sợ lão gia tử nhìn ra sơ hở, dần biến thành thành hòa cờ.
Luận sức cờ Liễu Tuấn trên Hà lão gia tử.
Có điều y tất nhiên không ham tranh đấu dữ dội với lão gia tử trên bàn cờ.
Còn về lão gia tử có nhìn ra Liễu Tuấn nhường hay không thì không biết, nhưng nhìn vẻ hào hứng của lão gia tử mà phân tích tựa hồ không rõ lắm, người trí tuệ tới đâu, cũng có chỗ không quan sát tới được.
Lần này tình hình lại có chuyển biến bất ngờ.
Liễu Tuấn đi cờ rất mạnh mẽ, khai cuộc không bao lâu đã bày ra thế tấn công toàn diện, lão gia tử cũng không chịu kém, bài binh bố trận, hai bên đi cờ khá nhanh, không bao lâu đả vào trung bàn, số quân cờ vẫn tương đương, nhưng tình thế Liễu Tuấn chiếm ưu thế rõ rệt, ép binh lực lão gia tử ở bên ngoài, một xe song mã đã đánh thẳng vào trung tâm.
Người xem cờ đều trở nên khẩn trương, Hà Trường Chinh và Hà Duyên An nhìn nhau một cái rồi theo dõi bàn cờ, không nói gì.
Hà lão gia tử thần sắc chăm chú nghênh chiến.
Dù là thế cũng không chống được bao lâu, lão gia tử cười ha hả:
- Thua rồi.
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn Liễu Tuấn một cái như trách y ham đấu đá.
- Không tệ, không tệ, Liễu Tuấn à, cuối cùng cháu cũng đem bản lĩnh thật ra rồi, trước kia đều nhường ông phải không, ha ha, tốt, người trẻ tuổi phải có khí phách xông pha, lúc nên ra tay thì ra tay, xem kẻ nào dám phá đám.
Hà lão gia tử cười khà khà tựa hồ tâm tình hết sức khoan khoái.
Hà Duyên An cười:
- Có đồng chí làm phó bí thư tỉnh ủy rồi trở nên kiêu ngạo, không nhịn nổi nữa, muốn biểu hiện một chút.
- Tiểu cô cũng đừng trách cháu, một số kẻ không chịu yên, không cho cháu nổi giận sao?
Liễu Tuấn nói thế là có nguyên nhân, vụ án Đông Hải nhìn bề ngoài do Hà Vũ hệ khơi lên, xung phong phía trước là mấy tiểu bối nhà họ Vũ, Vũ Chính Hào, Ngả Chấn Bình đánh trận đầu, Cổ An hiệp trở ở bên, xử lý hậu quả do đại nhân vật hai nhà Hà Vũ ra mặt, rất ít người mới biết có bóng dáng Liễu Tuấn đằng sau, nhưng cũng còn để ý được tới y.
Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn, mấy vị này không phải dễ chơi, dóc toàn lực cũng chưa chắc ứng phó được, nên không dám gây chuyện với Liễu Tuấn.
Hiện giờ Nghiêm Liễu hệ và Liễu Tuấn đều khác xưa rồi, bất kể cả nhân hay đoàn thể nào trước khi xác định Liễu Tuấn là đối thủ phải suy nghĩ kỹ càng, có tiếp nổi hay không.
Vấn đề do vụ án Tống Dô.
Vụ án đi sâu điều tra cán bộ lãnh đạo chủ yếu, người đứng đầu ban ngành trực thuộc trọng yếu từng đám một hạ bệ, một số cán bộ quan trọng chính pháp ủy, kỷ ủy tỉnh cũng liên quan rất sâu. Cù Hạo Cẩm đang nỗ lực khống chế vụ án trong tỉnh A, nhưng ngày càng khó, thế lực các phe đã vươn tay đến.
Rất nhiều người chỉ thẳng mũi giáo vào Liễu Tuấn.
Nói y thích chơi trội, luôn cho mình là đúng, không biết đoàn kết, chỉ thích "đấu tranh", vì bồi dưỡng phe cánh của mình, mà đâm lén sau lưng người khác, làm tỉnh A rối tung lên. Thậm chí có kẻ lên tiếng, nói Liễu Tuấn không hợp ở tỉnh A công tác nữa, người này còn quá trẻ, thiếu tầm nhìn đại cục, kiến nghị đưa y về TW đoàn, mài bớt cái thói "phản loạn" của y, để y tỉnh táo lại.
Nếu là tin đồn thì cũng đành đi.
Trên quan trường loại tin tức thế này rất nhiều, đại phộ phận do kẻ nhàn rỗi bịa đặt vô căn cứ, chẳng đáng cười. Nhưng những lời nhắm vào Liễu Tuấn không phải là không có nguồn gốc, ít nhất Liễu Tuấn biết có một vị nguyên lão nói thế này: Người trẻ tuổi, quá nổi trội là không tốt.
Cùng với tin đồn là hành động thực sự.
Kiến nghị điều chỉnh cán bộ tỉnh A đã bắt đầu.
Điều chỉnh cán bộ nhắm vào Nghiêm Liễu hệ đang được ấp ủ, vốn ý của Nghiêm Liễu hệ muốn đưa, Dung Bách Xuyên làm bí thư tỉnh ủy tỉnh tây bắc, tỉnh đó cũng được coi như là phạm vi thế lực truyền thống hệ phái, điều chỉnh như thế chỉ coi như trong nội bộ hệ phái, nhưng khi đưa ra cục chính trị thảo luận, bị cản trở, tạm thời chưa được toại nguyện.
Thân là ủy viên cục chính trị Hà Trường Chinh và Hà Duyên an rất rõ.
Xem ra Liễu Tuấn nổi giận rồi.
Đối với kẻ nào đó mà nói, đây không phải tin tức tốt lành gì, chọc giận Liễu Tuấn, tình hình không lạc quan. Lấy nhà họ Trần làm ví dụ, vì vụ án Đông Hải, bên kia đã tỏ rõ ý hòa giải, chính là Trần phó chính ủy sẽ nghỉ hưu vào năm sau.
Nói ra điều này cũng là bị ép bất đắc dĩ, phía đó vì lung lạc cấp dưới cũ nhà họ Trần mà tỏ ra cực kỳ thân thiệt với Trần phó chính ủy, giờ bị vụ án Đông Hải cấp dưới cũ của nhà họ Trần đã khó giữ mình, mất đi giá trị lung lạc, lúc này tiếp cận nhà họ Trần chỉ bị liên lụy, được không bằng mất.
Vì thế bên kia quyết định "tự vả vào mặt".
Có điểu chút xíu "lợi ích" đó, Hà Vũ hệ sẽ không thu binh, nếu như đã ra tay thì phải tranh thủ chiến quả lớn nhất, đó là điều bình pháp thường nhắc tới, Lương Kinh Vĩ thuận lợi thăng cấp, là do bên kia chủ động đề xuất ra.
Cuối cùng tới mức nào mới thu binh thì Liễu Tuấn không cần quan tâm nữa, tự có Hà Trường Chinh chủ trì.
- Ha ha, năm mới mọi người đừng chỉ biết đánh cờ, ăn chút đi.
Hà phu nhân chào mời mọi người.
- Ừ, ăn chút cho vui.
Hà lão gia tử hạ lệnh, được Hà Mộng Khiết và Lương Kinh Vĩ dìu đỡ, chậm rãi đi tới.
- Liễu Tuấn, nghe nói đồng chí Dương Nguyên Ích của tổng cục điện ảnh quảng cáo, trước kia ở Ngọc Lan quan hệ với cháu không tệ hả?
Hà Duyên An đột nhiên hỏi.
- Hợp tác vui vẻ ạ.
Liễu Tuấn đáp.
Hà Duyên An gật đầu không nói thêm nữa
/2140
|