- Vâng thưa Hứa bí thư, chúng tôi sẽ an bài thỏa đáng cho thân nhân đồng chí Lâm Thanh Tuyền...
Đợi Hứa Hoành Cửu "quát tháo" xong, Sài Thiệu Cơ ngẩng đầu lên đáp.
Có điều Sài Thiệu Cơ chỉ trả lời chuyện Lâm Thanh Tuyền, còn với lời phê bình khác, không tiếp lời. Đây là cuộc họp thường ủy, lời nói của Hứa Hoành Cửu chỉ là ý kiến cá nhân.
Là bí thư thành ủy, về nguyên tắc Sài Thiệu Cơ chỉ chịu trách nhiệm với chính phủ và tỉnh ủy.
- Tôi cho rằng bí thư Hoành Cửu phê bình rất có lý, chính phủ thành ủy Tống Đô nên cảnh tỉnh, hiện tượng khai thác trộm ở Tống Đô cấm mãi không hết, chính là nguyên nhân căn bản khiến thế lực lưu manh hoành hành.
La Tự Lập chậm rãi nói. La Tự Lập trính cách trầm ổn, ít khi nổi giận quát mắng người khác.
Trước kia khi Cù Hạo Cẩm còn, uy vọng La Tự Lập đã rất cao, hiện giờ Cù Hạo Cẩm đi, uy vọng của ông ta vẫn không giảm xống, tới cấp độ ông ta, uy vọng dựa vào bản thân mà lập nên, thế lực lớn sau lưng không thể tùy tiện đưa tay ra đỡ lưng được.
- Nhưng, vấn đề đã phát sinh, hơn nữa còn chưa xử lý xong, việc cấp bách hiện nay là lập tức hành động, dựa theo phương án vừa rồi của đồng chí Sài Thiệu Cơ vừa nói tiến hành giải quyết. Phần tử cầm đầu phải cố gắng bắt về quy án thật sớm, nếu như lực lượng Tống Đô không đủ, có thể cầu viện với tỉnh. Những người tham dự ẩu đả bị thương vong, theo thanh thần nhân đạo đương nhiên phải an táng và cứu chưa ổn thỏa. Nhưng khoản tiền này không thể do Tống Đô gánh vác, đây không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề nguyên tắc. Số tiền này phải lấy từ phần tử đầu sỏ. Phải để bọn chúng chịu trách nhiệm về hành vi của mình, đồng chí Sài Thiệu Cơ, Tống Đô các đồng chí phải có một phương án lâu dài, không thể đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, phải giải quyết vấn đề tận gốc rễ.
- Vâng thưa La bí thư, chúng tôi nhất định kiên quyết chấp hành chỉ thị.
Sài Thiệu Cơ đáp:
- Tống Đô có một phương án dài hạn, phương án này để chặn đứng hành vi khai thác trộm trong địa phận, là thành lập công ti tài nguyên than, quản lý thống nhất và tiêu thụ, như thế có thể mang lại thu nhập lớn cho tài chính thành phố, có lợi lớn việc an bài di dân, cùng thành phố chuyển hình sau khi tài nguyên cạn kiệt. Phương án này đã được chúng tôi báo cáo lên chính phủ tỉnh.
Sài Thiệu Cơ đã khôi phục được trấn tĩnh.
- Ừ, phương án này không tệ, hình như có vài phần tương tự mô hình Liễu bí thư làm ở Tiềm Châu.
La Tự Lập gật đầu nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Đây là sự thật không cần kỵ húy gì cả. Giang Thành và mấy huyện xung quanh sau khi dùng phương án này, thu nhập tài chính chính phủ tăng lạnh, đó là nguyên nhân lớn nhất Lý Huệ dám thi hành chính sách bình ổn giá nhà ở Tiềm Châu.
Không có chỗ dựa này, Lý Huệ sao dám chơi trò khác người.
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ, kế hoạch Quốc hữu hóa mà Tống Đô báo lên tôi đã xem qua, rất tốt, tôi ủng hộ.
Lưu Phi Bằng lên tiếng:
- Có điều chiếu theo tình hình hiện giờ mà xét, các đồng chí muốn thực hiện phương án này độ khó không nhỏ, Tống Đô đổi lãnh đạo thời gian không ngắn nữa, vậy mà còn chưa chỉnh đốn được trị án, vậy cần bao nhiêu lâu mới thực hiện được phương án này?
Vì giao dịch của Cù Hạo Cẩm với Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn, ban bệ Tống Đô hiện nay chủ yếu cán bộ Thai hệ và Liễu hệ, vì thế Lưu Phi Bằng phê bình chẳng phải kiêng kỵ gì.
Sài Thiệu Cở mặt đỏ bừng, nói nhỏ:
- Vâng, Lưu tỉnh trưởng, đây là do chúng tôi thất trách, tôi xin kiểm điểm...
Lưu Phi Bằng khoát tay:
- Vừa rồi Thai bí thư đã nói, tạm thời không vội kiểm điểm, nguyên tắc tôi đồng ý mấy ý kiến đồng chí vừa nói. Quan trọng là phải tranh thủ thực thi thật sự.
- Vâng!
Sài Thiệu Cơ lại đáp nhỏ.
Tiếp theo đó các thường ủy khác cũng tỏ thái độ, đồng ý phương án xử lý của Sải Thiệu Cơ.
Chỉ có đồng chí Liễu Tuấn từ đầu đến cuối không nói một lời.
Thái độ bất thường này của Liễu Tuấn, làm trong lòng Thai Duy Thanh không an tâm, trước cuộc họp, Thai Duy Thanh nhận được điện thoại của Tạ Viện, Tạ Viện tức tối nói Liễu Tuấn hạ lệnh cho Ngô Hưng Bình lập tức cách chức tổng biên tập Báo chiều Ngọc Lan của Đỗ Ba, không cho đường thương lượng nào.
Thai Duy Thanh cũng biết bài báo đó, không tỏ thái độ, điều động tầng cấp đó có dùng không, không cần báo cáo với Thai Duy Thanh, Tạ Viện báo cáo với hắn chỉ thể hiện sự tôn trọng với hắn.
Đó là nguyên nhân Tạ Viện được Thai Duy Thanh cực kỳ yêu thương, Tạ Viện không được chiều mà sinh kiêu, cho dù lên giường cùng hắn rồi, Tạ Viện vẫn tôn trọng hắn như cấp dưới.
Đúng là tôn trọng mà không phải kính cẩn.
Đây là hai khái niệm khác nhau.
Tôn trọng là từ nội tâm, kính cẩn là nhu cầu lễ tiết.
Hơn nữa Tạ Viện trừ tôn trọng Thai Duy Thanh, đúng là cũng có chút thủ đoạn, trong mắt hắn, những thủ đoạn nhỏ của Tạ Viện tạm thời không thể gọi là trí tuệ chính trị, có điều đó là điều hiếm có lắm rồi.
Cách chức một tổng biên tập tòa báo, với Thai Duy Thanh chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để trong lòng, dù tổng biên tập đó là thân tín của Tạ Viện cũng không quan trọng.
Quan trọng là từ đó Thai Duy Thanh hiểu thái độ của Liễu Tuấn trong việc này.
Kiên quyết bảo vệ Sài Thiệu không có một chút dao động nào, thậm chí Đỗ Ba chỉ vì một "sai lầm nhỏ", kết cục cũng là "thảm họa".
Chỉ luận theo thực tế, Thai Duy Thanh tán thưởng thủ đoạn "tàn nhẫn " này của Liễu Tuấn, đấu tranh chính trị là phải thế, nếu như do dự dùng dằng, cuối cùng sẽ chỉ bị đá văng ra ngoài.
Liễu Tuấn đã "hạ đòn sát thủ" với Đỗ Ba, vậy mà lên cuộc họp thường ủy không nói lời nào là không hề bình thường.
Thai Duy Thanh vốn muốn phát biểu tổng kết, nhưng thay đổi chủ ý, nhìn Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn có ý kiến gì không?
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng, tôi phát biểu ý kiến của mình vậy, tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của bí thư Hứa Hoành Cửu, vấn đề Tống Đô vô cùng quan trọng, để phát sinh ra sự kiện này, lãnh đạo chủ yếu của Tống Đô phải chịu trách nhiệm. Về biện pháp xử lý hậu quả, vừa rồi đồng chí Sài Thiệu Cơ nói, nghe qua đã rất chu toàn rồi. Nhưng tôi lo lắng là các biện pháp này có được thực thi hay không, nhất là bắt những tên đầu sỏ, và hành đồng nghiêm đả sau đó. Nếu như hành động này không được thực thi hiệu quả, sẽ chỉ là giơ cao đánh khẽ, vấn đề của Tống Đô sẽ không được giải quyết triệt để.
Các thường ủy giật mình.
Nghe nói Liễu nha nội rất bao che cấp dưới, vốn cho rằng Liễu nha nội sẽ nói đỡ cho Sài Thiệu Cơ, không ngờ lại "quát tháo" không kém Hứa Hoành Cửu.
Chẳng lẽ tin đồn có nhầm lẫn.
Hay nói cách khác, Liễu Tuấn muốn "đại nghĩa diệt thân" vứt bỏ Sài Thiệu Cơ.
Liễu Tuấn nhìn Sài Thiệu Cơ trầm giọng nói:
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ đảm nhận bí thư thành ủy Tống Đô nửa năm rồi phải không.
Sài Thiệu Cơ ngẩng đầu đáp:
- Vâng thưa Liễu bí thư, hơn nửa năm rồi.
- Hơn nửa năm không ngờ còn không làm tốt trị an xã hội? Để thế lực vũ trang phi pháp quy mô lớn như thế tồn tại, rốt cuộc là nguyên nhân gì? Đồng chí Trần Đại Sơn, xin hỏi là vì nguyên nhân gì?
Liễu Tuấn đổi giọng, tóm lấy Trần Đại Sơn.
Trần Đại Sơn người rõ ràng run lên một cái.
Trần Đại Sơn tham gia cuộc họp thường ủy tỉnh, giống đại cô nương lần đầu lên kiệu, trong lòng vô cùng bất an, may mà tất cả có Sài Thiệu Cơ gánh, cơ bản không tới lượt hắn lên tiếng, cho nên im lặng ăn tiền. Hiện giờ bị Liễu Tuấn chất vấn trực tiếp, Trần Đại Sơn cuống lên.
- Liễu bí thư, tôi.. Tôi kiểm điểm.
Trần Đại Sơn không biết phải trả lời ra sao, chỉ lắp bắp nói.
- Đồng chi đảm nhận cục trưởng cục công an hẳn được một năm rồi phải không? Trước đó đồng chí là bí thư khu Ưng Sơn, những thế lực lưu manh đánh nhau lần này là ở khu Ứng Sơn, bao nhiêu năm qua như thế sao không dọn dẹp? Đây là vấn đề nghiêm trọng, đồng chí Trần Đại Sơn, ở vấn đề này, trách nhiệm của đồng chí là rất lớn.
- Liễu bí thư... Tôi, tôi kiểm điểm...
Trần Đại Sơn hoàn toàn rối loạn, chỉ biết "tôi kiểm điểm".
Liễu Tuấn gật đầu, không bám lấy hắn nữa, nhìn sang Thai Duy Thanh nói:
- Thai bí thư, các đồng chí, tôi trịnh trọng kiến nghị xử phạt đảng ba đồng chí Sài Thiệu Cơ, Tô Kiệt, Trần Đại Sơn. Xét thấy đồng chí Trần Đại Sơn không thích hợp làm cục trưởng cục công an Tống Đô nữa, tôi kiến nghị tỉnh ủy điều chỉnh công tác của đồng chí này
Đợi Hứa Hoành Cửu "quát tháo" xong, Sài Thiệu Cơ ngẩng đầu lên đáp.
Có điều Sài Thiệu Cơ chỉ trả lời chuyện Lâm Thanh Tuyền, còn với lời phê bình khác, không tiếp lời. Đây là cuộc họp thường ủy, lời nói của Hứa Hoành Cửu chỉ là ý kiến cá nhân.
Là bí thư thành ủy, về nguyên tắc Sài Thiệu Cơ chỉ chịu trách nhiệm với chính phủ và tỉnh ủy.
- Tôi cho rằng bí thư Hoành Cửu phê bình rất có lý, chính phủ thành ủy Tống Đô nên cảnh tỉnh, hiện tượng khai thác trộm ở Tống Đô cấm mãi không hết, chính là nguyên nhân căn bản khiến thế lực lưu manh hoành hành.
La Tự Lập chậm rãi nói. La Tự Lập trính cách trầm ổn, ít khi nổi giận quát mắng người khác.
Trước kia khi Cù Hạo Cẩm còn, uy vọng La Tự Lập đã rất cao, hiện giờ Cù Hạo Cẩm đi, uy vọng của ông ta vẫn không giảm xống, tới cấp độ ông ta, uy vọng dựa vào bản thân mà lập nên, thế lực lớn sau lưng không thể tùy tiện đưa tay ra đỡ lưng được.
- Nhưng, vấn đề đã phát sinh, hơn nữa còn chưa xử lý xong, việc cấp bách hiện nay là lập tức hành động, dựa theo phương án vừa rồi của đồng chí Sài Thiệu Cơ vừa nói tiến hành giải quyết. Phần tử cầm đầu phải cố gắng bắt về quy án thật sớm, nếu như lực lượng Tống Đô không đủ, có thể cầu viện với tỉnh. Những người tham dự ẩu đả bị thương vong, theo thanh thần nhân đạo đương nhiên phải an táng và cứu chưa ổn thỏa. Nhưng khoản tiền này không thể do Tống Đô gánh vác, đây không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề nguyên tắc. Số tiền này phải lấy từ phần tử đầu sỏ. Phải để bọn chúng chịu trách nhiệm về hành vi của mình, đồng chí Sài Thiệu Cơ, Tống Đô các đồng chí phải có một phương án lâu dài, không thể đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, phải giải quyết vấn đề tận gốc rễ.
- Vâng thưa La bí thư, chúng tôi nhất định kiên quyết chấp hành chỉ thị.
Sài Thiệu Cơ đáp:
- Tống Đô có một phương án dài hạn, phương án này để chặn đứng hành vi khai thác trộm trong địa phận, là thành lập công ti tài nguyên than, quản lý thống nhất và tiêu thụ, như thế có thể mang lại thu nhập lớn cho tài chính thành phố, có lợi lớn việc an bài di dân, cùng thành phố chuyển hình sau khi tài nguyên cạn kiệt. Phương án này đã được chúng tôi báo cáo lên chính phủ tỉnh.
Sài Thiệu Cơ đã khôi phục được trấn tĩnh.
- Ừ, phương án này không tệ, hình như có vài phần tương tự mô hình Liễu bí thư làm ở Tiềm Châu.
La Tự Lập gật đầu nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Đây là sự thật không cần kỵ húy gì cả. Giang Thành và mấy huyện xung quanh sau khi dùng phương án này, thu nhập tài chính chính phủ tăng lạnh, đó là nguyên nhân lớn nhất Lý Huệ dám thi hành chính sách bình ổn giá nhà ở Tiềm Châu.
Không có chỗ dựa này, Lý Huệ sao dám chơi trò khác người.
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ, kế hoạch Quốc hữu hóa mà Tống Đô báo lên tôi đã xem qua, rất tốt, tôi ủng hộ.
Lưu Phi Bằng lên tiếng:
- Có điều chiếu theo tình hình hiện giờ mà xét, các đồng chí muốn thực hiện phương án này độ khó không nhỏ, Tống Đô đổi lãnh đạo thời gian không ngắn nữa, vậy mà còn chưa chỉnh đốn được trị án, vậy cần bao nhiêu lâu mới thực hiện được phương án này?
Vì giao dịch của Cù Hạo Cẩm với Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn, ban bệ Tống Đô hiện nay chủ yếu cán bộ Thai hệ và Liễu hệ, vì thế Lưu Phi Bằng phê bình chẳng phải kiêng kỵ gì.
Sài Thiệu Cở mặt đỏ bừng, nói nhỏ:
- Vâng, Lưu tỉnh trưởng, đây là do chúng tôi thất trách, tôi xin kiểm điểm...
Lưu Phi Bằng khoát tay:
- Vừa rồi Thai bí thư đã nói, tạm thời không vội kiểm điểm, nguyên tắc tôi đồng ý mấy ý kiến đồng chí vừa nói. Quan trọng là phải tranh thủ thực thi thật sự.
- Vâng!
Sài Thiệu Cơ lại đáp nhỏ.
Tiếp theo đó các thường ủy khác cũng tỏ thái độ, đồng ý phương án xử lý của Sải Thiệu Cơ.
Chỉ có đồng chí Liễu Tuấn từ đầu đến cuối không nói một lời.
Thái độ bất thường này của Liễu Tuấn, làm trong lòng Thai Duy Thanh không an tâm, trước cuộc họp, Thai Duy Thanh nhận được điện thoại của Tạ Viện, Tạ Viện tức tối nói Liễu Tuấn hạ lệnh cho Ngô Hưng Bình lập tức cách chức tổng biên tập Báo chiều Ngọc Lan của Đỗ Ba, không cho đường thương lượng nào.
Thai Duy Thanh cũng biết bài báo đó, không tỏ thái độ, điều động tầng cấp đó có dùng không, không cần báo cáo với Thai Duy Thanh, Tạ Viện báo cáo với hắn chỉ thể hiện sự tôn trọng với hắn.
Đó là nguyên nhân Tạ Viện được Thai Duy Thanh cực kỳ yêu thương, Tạ Viện không được chiều mà sinh kiêu, cho dù lên giường cùng hắn rồi, Tạ Viện vẫn tôn trọng hắn như cấp dưới.
Đúng là tôn trọng mà không phải kính cẩn.
Đây là hai khái niệm khác nhau.
Tôn trọng là từ nội tâm, kính cẩn là nhu cầu lễ tiết.
Hơn nữa Tạ Viện trừ tôn trọng Thai Duy Thanh, đúng là cũng có chút thủ đoạn, trong mắt hắn, những thủ đoạn nhỏ của Tạ Viện tạm thời không thể gọi là trí tuệ chính trị, có điều đó là điều hiếm có lắm rồi.
Cách chức một tổng biên tập tòa báo, với Thai Duy Thanh chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để trong lòng, dù tổng biên tập đó là thân tín của Tạ Viện cũng không quan trọng.
Quan trọng là từ đó Thai Duy Thanh hiểu thái độ của Liễu Tuấn trong việc này.
Kiên quyết bảo vệ Sài Thiệu không có một chút dao động nào, thậm chí Đỗ Ba chỉ vì một "sai lầm nhỏ", kết cục cũng là "thảm họa".
Chỉ luận theo thực tế, Thai Duy Thanh tán thưởng thủ đoạn "tàn nhẫn " này của Liễu Tuấn, đấu tranh chính trị là phải thế, nếu như do dự dùng dằng, cuối cùng sẽ chỉ bị đá văng ra ngoài.
Liễu Tuấn đã "hạ đòn sát thủ" với Đỗ Ba, vậy mà lên cuộc họp thường ủy không nói lời nào là không hề bình thường.
Thai Duy Thanh vốn muốn phát biểu tổng kết, nhưng thay đổi chủ ý, nhìn Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn có ý kiến gì không?
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng, tôi phát biểu ý kiến của mình vậy, tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của bí thư Hứa Hoành Cửu, vấn đề Tống Đô vô cùng quan trọng, để phát sinh ra sự kiện này, lãnh đạo chủ yếu của Tống Đô phải chịu trách nhiệm. Về biện pháp xử lý hậu quả, vừa rồi đồng chí Sài Thiệu Cơ nói, nghe qua đã rất chu toàn rồi. Nhưng tôi lo lắng là các biện pháp này có được thực thi hay không, nhất là bắt những tên đầu sỏ, và hành đồng nghiêm đả sau đó. Nếu như hành động này không được thực thi hiệu quả, sẽ chỉ là giơ cao đánh khẽ, vấn đề của Tống Đô sẽ không được giải quyết triệt để.
Các thường ủy giật mình.
Nghe nói Liễu nha nội rất bao che cấp dưới, vốn cho rằng Liễu nha nội sẽ nói đỡ cho Sài Thiệu Cơ, không ngờ lại "quát tháo" không kém Hứa Hoành Cửu.
Chẳng lẽ tin đồn có nhầm lẫn.
Hay nói cách khác, Liễu Tuấn muốn "đại nghĩa diệt thân" vứt bỏ Sài Thiệu Cơ.
Liễu Tuấn nhìn Sài Thiệu Cơ trầm giọng nói:
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ đảm nhận bí thư thành ủy Tống Đô nửa năm rồi phải không.
Sài Thiệu Cơ ngẩng đầu đáp:
- Vâng thưa Liễu bí thư, hơn nửa năm rồi.
- Hơn nửa năm không ngờ còn không làm tốt trị an xã hội? Để thế lực vũ trang phi pháp quy mô lớn như thế tồn tại, rốt cuộc là nguyên nhân gì? Đồng chí Trần Đại Sơn, xin hỏi là vì nguyên nhân gì?
Liễu Tuấn đổi giọng, tóm lấy Trần Đại Sơn.
Trần Đại Sơn người rõ ràng run lên một cái.
Trần Đại Sơn tham gia cuộc họp thường ủy tỉnh, giống đại cô nương lần đầu lên kiệu, trong lòng vô cùng bất an, may mà tất cả có Sài Thiệu Cơ gánh, cơ bản không tới lượt hắn lên tiếng, cho nên im lặng ăn tiền. Hiện giờ bị Liễu Tuấn chất vấn trực tiếp, Trần Đại Sơn cuống lên.
- Liễu bí thư, tôi.. Tôi kiểm điểm.
Trần Đại Sơn không biết phải trả lời ra sao, chỉ lắp bắp nói.
- Đồng chi đảm nhận cục trưởng cục công an hẳn được một năm rồi phải không? Trước đó đồng chí là bí thư khu Ưng Sơn, những thế lực lưu manh đánh nhau lần này là ở khu Ứng Sơn, bao nhiêu năm qua như thế sao không dọn dẹp? Đây là vấn đề nghiêm trọng, đồng chí Trần Đại Sơn, ở vấn đề này, trách nhiệm của đồng chí là rất lớn.
- Liễu bí thư... Tôi, tôi kiểm điểm...
Trần Đại Sơn hoàn toàn rối loạn, chỉ biết "tôi kiểm điểm".
Liễu Tuấn gật đầu, không bám lấy hắn nữa, nhìn sang Thai Duy Thanh nói:
- Thai bí thư, các đồng chí, tôi trịnh trọng kiến nghị xử phạt đảng ba đồng chí Sài Thiệu Cơ, Tô Kiệt, Trần Đại Sơn. Xét thấy đồng chí Trần Đại Sơn không thích hợp làm cục trưởng cục công an Tống Đô nữa, tôi kiến nghị tỉnh ủy điều chỉnh công tác của đồng chí này
/2140
|