Vương Bảo Quân khá khẩn trương.
Hắn không khẩn trương không được. Hai vị ngồi ở trước mặt hắn chính là đại quan từ Trung ương tới, nghe nói chức vụ còn cao hơn cả toàn bộ quan viên tại TP Ngọc Lan, thậm chí đại quan trong tỉnh cũng không bì kịp họ.
Khi Lục ca đã phân phó như thế cho Vương Bảo Quân, Vương Bảo Quân vẫn còn chưa tin. Cũng không phải là nói Vương Bảo Quân không tin sẽ có đại quan từ Trung ương có chức vụ cao hơn đại quan trong tỉnh tới, tỉnh A còn dưới cả Trung ương lãnh đạo nữa mà.
Trong mắt một tên côn đồ như Vương Bảo Quân, đẳng cấp của quan viên rất dễ phân chia. Lớn nhất là Trung ương, thứ hai là tỉnh, thứ ba là thành phố, thứ tư là khu. Về phần chủ nhiệm cơ quan khu phố, Vương Bảo Quân cho rằng không tính là gì, còn chưa lợi hại bằng mấy đồn công an.
Vương Bảo Quân không tin chính là, đại quan Trung ương tới lại tìm hắn nói chuyện.
Bản thân là nhân vật gì, trong lòng Vương Bảo Quân biết rõ, đừng thấy hắn thường ngày bình thường ngang ngược, hàng xóm láng giềng ai thấy hắn đều nở nụ cười, khách khách khí khí, nhưng đó là người ta ghét nên không thèm chấp nhặt với hắn. Vương Bảo Quân biết không có ai coi trọng một tên côn đồ không nghề nghiệp như hắn, mấy cô nàng đứng đắn ai cũng không muốn nói chuyện với hắn, chỉ có mấy ả đàn bà không đứng đắn mới cùng hắn mắt đi mày lại. Tuy nhiên cũng chỉ trong giới hạn chiếm tiện nghi ngoài miệng, nếu nghĩ đến hàng thật thương thật thì người ta mới có phản ứng.
Đầu năm nay, mọi việc phải chú trọng có tiền hay không có tiền!
Có tiền chính là đại gia, cho dù là một Vương bát đản, đàn bà xinh đẹp cũng khóc gọi muốn gả cho mày; không có tiền, dù cho đẹp trai chói lọi như Vương Bảo Quân hắn cũng không có con nào thèm để mắt đến.
Đại quan Trung ương tới tìm Vương Bảo Quân hắn làm cái gì? Lẽ nào muốn nghe cố sự đánh nhau ẩu đả, trộm cắp của hắn?
Nhưng Lục ca đã nói rất trịnh trọng, nói là chỉ cần Vương Bảo Quân dựa theo phân phó của hắn mà làm việc, khoản nợ mà hắn đang nợ Lục ca sẽ được xóa bỏ. Vương Bảo Quân vừa nghe liền vui vẻ, mấy trăm đồng cơ mà, mấy ngày này hắn đang vì chuyện này mà đau đầu! Lục ca là ai, là đại ca của vùng này, Vương Bảo Quân xù ai cũng không dám xù Lục ca!
Nghe nói có thể xóa bỏ, Vương Bảo Quân không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Dù sao cũng không phải việc giết người phóng hỏa gì, chỉ mở mồm phản ánh một tình huống cho người ta, có gì đâu.
Nhưng nghe xong lời Lục ca muốn hắn nói, Vương Bảo Quân lại buồn rầu. Thế nào đều là "quốc gia đại sự" trong thành phố? Cái gì kiến thiết thành phố vườn hoa, cái gì cưỡng chế di dời(blah, blah, blah), đều là việc trước đây Vương Bảo Quân hoàn toàn không thèm quan tâm. Lục ca phân phó chỉ cần hắn phản ánh những lời này đối với đại quan của Trung ương, nói xong việc này sẽ tính là hoàn thành, khoản nợ mấy trăm đồng coi như xí xóa, Lục ca còn có thể cho hắn hai bao con mèo để hút chơi.
Đặc ý của Lục ca đả nhắc nhở Vương Bảo Quân, muốn hắn nói tên của Liễu Tuấn, nói là Liễu Tuấn dằn vặt không cho dân chúng sống yên, chỉ có nói Liễu Tuấn mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Bảo Quân ngờ nghệch hỏi Lục ca, Liễu Tuấn là ai, cớ gì mà nói hắn?
Vương Bảo Quân còn tưởng rằng Liễu Tuấn này là một tên trùm đám côn đồ nào chứ, đắc tội Lục ca nên Lục ca muốn mượn tay đại quan trị hắn. Trong mắt người như Vương Bảo Quân, tối đa cũng chỉ khiến hắn tưởng tượng mâu thuẫn đến tầng cấp này.
Lục ca vừa lắc đầu lại vừa buồn cười, phút cuối cùng nói cho hắn, nói Liễu Tuấn này chính là bí thư TP Ngọc Lan, người đứng đầu!
Lời này thiếu chút nữa khiến Vương Bảo Quân hãi đến hôn mê.
Ôi buôn làng ơi, người đứng đầu Ngọc Lan mà cũng dám chơi? Không muốn sống nữa hay sao?
Lục ca cười lạnh một tiếng, mắng hắn không có tiền đồ: "Mày sợ cái gì? Hả? Mày sợ Liễu Tuấn biết? Mày cho mày là ai? Thành ủy đứng đầu Thành ủy mà cần biết mày? Mày chỉ cần nói như vậy thôi, yên tâm sẽ không có ai biết là mày nói, cán bộ Trung ương sẽ giữ bí mật cho mày. Nếu như mày không nói thì cũng đừng trách tao không khách khí, lập tức trả tiền!"
Vương Bảo Quân choáng, vừa nghĩ cũng thấy đúng, không phải chỉ mở mồm phun vài câu thôi sao? Sợ đéo gì! Nếu bí thư Thành ủy tìm hắn thật cũng là tiền không có, mạng thì có một! Chung quy không thể bởi vì hắn nói mấy câu thì bắt hắn xử phạt mà?
Mãi cho đến khi các đại quan Trung ương tới rõ ràng ngồi xuống trước mặt hắn, đầu Vương Bảo Quân vẫn còn mơ màng.
Đại quan Trung ương cũng rất khách khí, nắm tay với hắn, còn gọi hắn là "đồng chí Vương Bảo Quân", đồng thời tự giới thiệu một người họ Trình, một người họ Hoàng, vẻ mặt vô cùng ôn hoà.
Trong khoảnh khắc Vương Bảo Quân cảm động muốn khóc.
Đại quan Trung ương có khác, nhìn người ta khách khí chưa kìa! đâu giống như mấy quan tại Ngọc Lan, chỉ một cảnh an ở đồn đã kiêu ngạo không đỡ nổi rồi, suốt ngày trên đường ngang tàng, Vương Bảo Quân nhìn thấy họ chân đã run. Cảnh sát ở đồn công an mặc dù không tính là đại quan gì, muốn trừng trị một thằng như Vương Bảo Quân hắn thì chỉ dễ như trở bàn tay, muốn vân vê hắn như thế nào cũng được.
Nhưng hiện tại, nghe thử coi đại quan Trung ương gọi mình là gì? Đồng chí Vương Bảo Quân!
Hắc hắc, từ nay về sau, đồng chí Vương Bảo Quân nhìn thấy công an trong đồn cũng đếch cần phải run nữa. Không thấy các lãnh đạo Trung ương mặt đối mặt nói gì với tao sao? Chúng mày có ngông nhưng có từng nhận được thể diện như vậy không?
Đại quan họ Trình hỏi hắn có ý kiến gì với việc kiến thiết thành phố Ngọc Lan không, Vương Bảo Quân suy nghĩ một lúc mới nhớ tới những lời Lục ca đã phân phó qua với hắn, vì vậy nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi "đọc thuộc lòng".
Quả thực là đọc thuộc lòng, vì mấy thứ này Vương Bảo Quân không rõ một cái nào, nếu như muốn hắn nói nguyên nhân thì đó là mơ tưởng, một chữ nói không nên lời! Chỉ có thể đọc thuộc lòng.
Đại quan họ Trình thì hỏi, đại quan họ Hoàng thì mở tập ghi lại, trình tự rất là chính quy.
Không ngờ mới nói hơn 10p, cảnh an trong đồn dẫn theo hai đội viên liên phòng đi tới trước mặt Vương Bảo Quân, quát: "Vương Bảo Quân, theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến!"
Vương Bảo Quân sợ quá nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Thái sở trưởng, sao lại nữa rồi, dạo này tôi đâu có phạm tội gì . . ."
Cái gọi là Thái sở trưởng đương nhiên chính là công an dẫn đội kia, Vương Bảo Quân muốn lấy lòng người ta liền mở miệng gọi ngay "Thái sở trưởng".
"Cậu không phạm tội? Hắc hắc, Vương Bảo Quân, cậu tính gạt ai đây? Trước đó không lâu có phải tiểu tử cậu tham gia đánh bạc, nửa tháng trước thì ẩu đả? Chúng tôi đã muốn tìm cậu tính xổ rồi! Đừng lề mề nữa, nhanh lên theo tôi về đồn công an!"
Thái sở trưởng lớn tiếng quát.
Nếu là thường ngày, cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy(*), Thái sở trưởng cũng không cần phải dùng vẻ mặt hầm hầm như vậy, ngày hôm nay là thế nào? Nếu mấy chuyện theo lời Thái sở trưởng nói, bọn côn đồ cả con phố ai mà không mắc phải? Cũng đâu cần đồn công an coi trọng như vậy mà, vì bắt Vương Bảo Quân hắn mà kéo tới những ba người.
(*)hai người có hiềm khích ở cạnh nhau không thể tránh mặt được.
Biến cố chớp mắt, Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân nhất thời cũng trố mắt, mắt thấy Thái sở trưởng như hung thần ác sát, hình như nếu Vương Bảo Quân không đi theo hắn về đồn thì sẽ động súng!
"À này, đồng chí, xin hỏi anh ở đồn công an nào vậy? Chúng tôi đang tìm đồng chí Vương Bảo Quân để nói chuyện!"
Hoàng Trọng Quân thoáng chần chờ, nói với Thái sở trưởng.
"Nói chuyện?"
Thái sở trưởng trừng to mắt, như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Hai tên đội viên đi cùng hắn cũng không khỏi bật cười. Lại nói tiếp, cả đời Vương Bảo Quân chắc cũng chỉ nói chuyện nghiêm chỉnh với công an được đôi ba lần. Hơn nữa, nếu nói nghiêm ngặt thì đó cũng không phải là nói chuyện, gọi hỏi thì đúng hơn!
"Ha ha, đồng chí, người như vậy thì có chuyện gì để nói? Thằng này hoàn toàn là một tên côn đồ, những chuyện ở trên đường đánh nhau ẩu đả, tụ tập đánh bạc đã làm không ít. . . Vương Bảo Quân, đừng lề mề nữa, nhanh đi theo, đừng để tôi động còng!"
Thái sở trưởng nói xong cũng không để ý tới Trình bộ trưởng và Hoàng cục trưởng, trực tiếp đi tới tóm lấy cổ áo của Vương Bảo Quân, thuận tay vỗ mạnh một cái lên gáy hắn, quát: "Đi!"
Vương Bảo Quân không dám chần chờ, nhếch miệng hướng Trình Văn Đạo, Hoàng Trọng Quân cười, ngoan ngoãn đi theo phía sau Thái sở trưởng. Còn hai vị quan to của tổ tuần sát thì bị bỏ rơi ở đó, hai mặt nhìn nhau.
Cách đó không xa trên một quán trà, Cận Hữu Vi nhìn thấy tất cả những chuyện này, khóe miệng nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Bên người Cận Hữu Vi còn có một người đàn ông ngoài 30t, đầu dầu má phấn, vừa nhìn biết không phải là thứ tốt lành gì, tuy nhiên người này đang nói chuyện với Cận Hữu Vi.
"Cận công tử, như vậy đã thoả mãn rồi chứ?"
Người đàn ông cười tủm tỉm nói.
Cận Hữu Vi khoát tay, rất xem thường nói: "Mới bắt đầu thì có gì mà thoả mãn hay không? Tao nói cho mày biết Hạ Tông Diễn, mày làm việc này sạch sẽ nhưng cũng đừng lơ là, còn có mấy người khác cũng phải an bài tốt cho tao!"
Người đàn ông kia chính là thiếu chủ của Thủy Lam chi dạ Hạ Tông Diễn, nghe vậy cười nói: "Cận công tử yên tâm, đã an bài được rồi, đảm bảo họ tìm được một người chúng tôi sẽ bắt 1 người!"
Cận Hữu Vi gật đầu, tựa hồ là khá thoả mãn.
Hạ Tông Diễn yên lòng. Tuy nhiên mặc dù Hạ Tông Diễn chiếu theo phân phó của Cận Hữu Vi đi an bài mọi chuyện, nhưng trong lòng vẫn chưa rõ lắm, vì sao Cận công tử muốn làm như thế, chẳng lẽ là quá buồn chán?
Nhưng thường ngày Cận công tử cũng không phải là người vô vị như vậy, đi bắt mấy tên côn đồ để vui đùa.
Không hiểu!
Những đệ tử quan lớn này cũng không phải là người Hạ Tông Diễn có thể nhìn rõ được. Hạ Tông Diễn cũng không đủ tư cách để cho Cận công tử giải thích rõ cho hắn. Dù sao thì ông già nhà mình đã phân phó tất cả phải phục tòng sự an bài của Cận Hữu Vi, Hạ Tông Diễn đương nhiên run sợ tuân theo. Về phần Cận công tử có dụng ý gì thì không phải là việc hắn nên quan tâm.
Sau đó trong một hai ngày, không chỉ những nhóm nhỏ như Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân gặp phải chuyện như vậy, mấy nhóm khác cũng đụng phải, chỉ cần họ vừa tìm người nói chuyện, chưa được lâu thì chắc chắn có đồng chí của đồn công an đến đây còng người.
Chuyện như vậy, nếu như thỉnh thoảng phát sinh, Trình Văn Đạo cũng sẽ không lưu ý, chuyện gì cũng có sự trùng hợp. Nhưng liên tiếp hai ngày, khắp nơi gặp phải loại tình hình quỷ dị này, khiến cho đám người Trình Văn Đạo thêm cảnh giác.
"Trọng Quân, tình hình này rất khác thường!"
Trình Văn Đạo nói với Hoàng Trọng Quân.
Hoàng Trọng Quân tràn đầy đồng cảm, gật đầu: "Có chút khác thường, tôi thấy chúng ta nên nhanh chóng báo cáo tình huống này cho Tưởng bí thư, mời ông ấy định đoạt!"
Trình Văn Đạo thoáng trầm ngâm, gật đầu: "Ừ, quả thực phải làm một báo cáo mới được. . ."
Đang nói chuyện thì đtdđ của Trình Văn Đạo vang lên, Trình Văn Đạo nghe được một phút, sắc mặt trở nên không vui, hình như đã xảy ra đại sự gì
Hắn không khẩn trương không được. Hai vị ngồi ở trước mặt hắn chính là đại quan từ Trung ương tới, nghe nói chức vụ còn cao hơn cả toàn bộ quan viên tại TP Ngọc Lan, thậm chí đại quan trong tỉnh cũng không bì kịp họ.
Khi Lục ca đã phân phó như thế cho Vương Bảo Quân, Vương Bảo Quân vẫn còn chưa tin. Cũng không phải là nói Vương Bảo Quân không tin sẽ có đại quan từ Trung ương có chức vụ cao hơn đại quan trong tỉnh tới, tỉnh A còn dưới cả Trung ương lãnh đạo nữa mà.
Trong mắt một tên côn đồ như Vương Bảo Quân, đẳng cấp của quan viên rất dễ phân chia. Lớn nhất là Trung ương, thứ hai là tỉnh, thứ ba là thành phố, thứ tư là khu. Về phần chủ nhiệm cơ quan khu phố, Vương Bảo Quân cho rằng không tính là gì, còn chưa lợi hại bằng mấy đồn công an.
Vương Bảo Quân không tin chính là, đại quan Trung ương tới lại tìm hắn nói chuyện.
Bản thân là nhân vật gì, trong lòng Vương Bảo Quân biết rõ, đừng thấy hắn thường ngày bình thường ngang ngược, hàng xóm láng giềng ai thấy hắn đều nở nụ cười, khách khách khí khí, nhưng đó là người ta ghét nên không thèm chấp nhặt với hắn. Vương Bảo Quân biết không có ai coi trọng một tên côn đồ không nghề nghiệp như hắn, mấy cô nàng đứng đắn ai cũng không muốn nói chuyện với hắn, chỉ có mấy ả đàn bà không đứng đắn mới cùng hắn mắt đi mày lại. Tuy nhiên cũng chỉ trong giới hạn chiếm tiện nghi ngoài miệng, nếu nghĩ đến hàng thật thương thật thì người ta mới có phản ứng.
Đầu năm nay, mọi việc phải chú trọng có tiền hay không có tiền!
Có tiền chính là đại gia, cho dù là một Vương bát đản, đàn bà xinh đẹp cũng khóc gọi muốn gả cho mày; không có tiền, dù cho đẹp trai chói lọi như Vương Bảo Quân hắn cũng không có con nào thèm để mắt đến.
Đại quan Trung ương tới tìm Vương Bảo Quân hắn làm cái gì? Lẽ nào muốn nghe cố sự đánh nhau ẩu đả, trộm cắp của hắn?
Nhưng Lục ca đã nói rất trịnh trọng, nói là chỉ cần Vương Bảo Quân dựa theo phân phó của hắn mà làm việc, khoản nợ mà hắn đang nợ Lục ca sẽ được xóa bỏ. Vương Bảo Quân vừa nghe liền vui vẻ, mấy trăm đồng cơ mà, mấy ngày này hắn đang vì chuyện này mà đau đầu! Lục ca là ai, là đại ca của vùng này, Vương Bảo Quân xù ai cũng không dám xù Lục ca!
Nghe nói có thể xóa bỏ, Vương Bảo Quân không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Dù sao cũng không phải việc giết người phóng hỏa gì, chỉ mở mồm phản ánh một tình huống cho người ta, có gì đâu.
Nhưng nghe xong lời Lục ca muốn hắn nói, Vương Bảo Quân lại buồn rầu. Thế nào đều là "quốc gia đại sự" trong thành phố? Cái gì kiến thiết thành phố vườn hoa, cái gì cưỡng chế di dời(blah, blah, blah), đều là việc trước đây Vương Bảo Quân hoàn toàn không thèm quan tâm. Lục ca phân phó chỉ cần hắn phản ánh những lời này đối với đại quan của Trung ương, nói xong việc này sẽ tính là hoàn thành, khoản nợ mấy trăm đồng coi như xí xóa, Lục ca còn có thể cho hắn hai bao con mèo để hút chơi.
Đặc ý của Lục ca đả nhắc nhở Vương Bảo Quân, muốn hắn nói tên của Liễu Tuấn, nói là Liễu Tuấn dằn vặt không cho dân chúng sống yên, chỉ có nói Liễu Tuấn mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Bảo Quân ngờ nghệch hỏi Lục ca, Liễu Tuấn là ai, cớ gì mà nói hắn?
Vương Bảo Quân còn tưởng rằng Liễu Tuấn này là một tên trùm đám côn đồ nào chứ, đắc tội Lục ca nên Lục ca muốn mượn tay đại quan trị hắn. Trong mắt người như Vương Bảo Quân, tối đa cũng chỉ khiến hắn tưởng tượng mâu thuẫn đến tầng cấp này.
Lục ca vừa lắc đầu lại vừa buồn cười, phút cuối cùng nói cho hắn, nói Liễu Tuấn này chính là bí thư TP Ngọc Lan, người đứng đầu!
Lời này thiếu chút nữa khiến Vương Bảo Quân hãi đến hôn mê.
Ôi buôn làng ơi, người đứng đầu Ngọc Lan mà cũng dám chơi? Không muốn sống nữa hay sao?
Lục ca cười lạnh một tiếng, mắng hắn không có tiền đồ: "Mày sợ cái gì? Hả? Mày sợ Liễu Tuấn biết? Mày cho mày là ai? Thành ủy đứng đầu Thành ủy mà cần biết mày? Mày chỉ cần nói như vậy thôi, yên tâm sẽ không có ai biết là mày nói, cán bộ Trung ương sẽ giữ bí mật cho mày. Nếu như mày không nói thì cũng đừng trách tao không khách khí, lập tức trả tiền!"
Vương Bảo Quân choáng, vừa nghĩ cũng thấy đúng, không phải chỉ mở mồm phun vài câu thôi sao? Sợ đéo gì! Nếu bí thư Thành ủy tìm hắn thật cũng là tiền không có, mạng thì có một! Chung quy không thể bởi vì hắn nói mấy câu thì bắt hắn xử phạt mà?
Mãi cho đến khi các đại quan Trung ương tới rõ ràng ngồi xuống trước mặt hắn, đầu Vương Bảo Quân vẫn còn mơ màng.
Đại quan Trung ương cũng rất khách khí, nắm tay với hắn, còn gọi hắn là "đồng chí Vương Bảo Quân", đồng thời tự giới thiệu một người họ Trình, một người họ Hoàng, vẻ mặt vô cùng ôn hoà.
Trong khoảnh khắc Vương Bảo Quân cảm động muốn khóc.
Đại quan Trung ương có khác, nhìn người ta khách khí chưa kìa! đâu giống như mấy quan tại Ngọc Lan, chỉ một cảnh an ở đồn đã kiêu ngạo không đỡ nổi rồi, suốt ngày trên đường ngang tàng, Vương Bảo Quân nhìn thấy họ chân đã run. Cảnh sát ở đồn công an mặc dù không tính là đại quan gì, muốn trừng trị một thằng như Vương Bảo Quân hắn thì chỉ dễ như trở bàn tay, muốn vân vê hắn như thế nào cũng được.
Nhưng hiện tại, nghe thử coi đại quan Trung ương gọi mình là gì? Đồng chí Vương Bảo Quân!
Hắc hắc, từ nay về sau, đồng chí Vương Bảo Quân nhìn thấy công an trong đồn cũng đếch cần phải run nữa. Không thấy các lãnh đạo Trung ương mặt đối mặt nói gì với tao sao? Chúng mày có ngông nhưng có từng nhận được thể diện như vậy không?
Đại quan họ Trình hỏi hắn có ý kiến gì với việc kiến thiết thành phố Ngọc Lan không, Vương Bảo Quân suy nghĩ một lúc mới nhớ tới những lời Lục ca đã phân phó qua với hắn, vì vậy nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi "đọc thuộc lòng".
Quả thực là đọc thuộc lòng, vì mấy thứ này Vương Bảo Quân không rõ một cái nào, nếu như muốn hắn nói nguyên nhân thì đó là mơ tưởng, một chữ nói không nên lời! Chỉ có thể đọc thuộc lòng.
Đại quan họ Trình thì hỏi, đại quan họ Hoàng thì mở tập ghi lại, trình tự rất là chính quy.
Không ngờ mới nói hơn 10p, cảnh an trong đồn dẫn theo hai đội viên liên phòng đi tới trước mặt Vương Bảo Quân, quát: "Vương Bảo Quân, theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến!"
Vương Bảo Quân sợ quá nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Thái sở trưởng, sao lại nữa rồi, dạo này tôi đâu có phạm tội gì . . ."
Cái gọi là Thái sở trưởng đương nhiên chính là công an dẫn đội kia, Vương Bảo Quân muốn lấy lòng người ta liền mở miệng gọi ngay "Thái sở trưởng".
"Cậu không phạm tội? Hắc hắc, Vương Bảo Quân, cậu tính gạt ai đây? Trước đó không lâu có phải tiểu tử cậu tham gia đánh bạc, nửa tháng trước thì ẩu đả? Chúng tôi đã muốn tìm cậu tính xổ rồi! Đừng lề mề nữa, nhanh lên theo tôi về đồn công an!"
Thái sở trưởng lớn tiếng quát.
Nếu là thường ngày, cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy(*), Thái sở trưởng cũng không cần phải dùng vẻ mặt hầm hầm như vậy, ngày hôm nay là thế nào? Nếu mấy chuyện theo lời Thái sở trưởng nói, bọn côn đồ cả con phố ai mà không mắc phải? Cũng đâu cần đồn công an coi trọng như vậy mà, vì bắt Vương Bảo Quân hắn mà kéo tới những ba người.
(*)hai người có hiềm khích ở cạnh nhau không thể tránh mặt được.
Biến cố chớp mắt, Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân nhất thời cũng trố mắt, mắt thấy Thái sở trưởng như hung thần ác sát, hình như nếu Vương Bảo Quân không đi theo hắn về đồn thì sẽ động súng!
"À này, đồng chí, xin hỏi anh ở đồn công an nào vậy? Chúng tôi đang tìm đồng chí Vương Bảo Quân để nói chuyện!"
Hoàng Trọng Quân thoáng chần chờ, nói với Thái sở trưởng.
"Nói chuyện?"
Thái sở trưởng trừng to mắt, như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Hai tên đội viên đi cùng hắn cũng không khỏi bật cười. Lại nói tiếp, cả đời Vương Bảo Quân chắc cũng chỉ nói chuyện nghiêm chỉnh với công an được đôi ba lần. Hơn nữa, nếu nói nghiêm ngặt thì đó cũng không phải là nói chuyện, gọi hỏi thì đúng hơn!
"Ha ha, đồng chí, người như vậy thì có chuyện gì để nói? Thằng này hoàn toàn là một tên côn đồ, những chuyện ở trên đường đánh nhau ẩu đả, tụ tập đánh bạc đã làm không ít. . . Vương Bảo Quân, đừng lề mề nữa, nhanh đi theo, đừng để tôi động còng!"
Thái sở trưởng nói xong cũng không để ý tới Trình bộ trưởng và Hoàng cục trưởng, trực tiếp đi tới tóm lấy cổ áo của Vương Bảo Quân, thuận tay vỗ mạnh một cái lên gáy hắn, quát: "Đi!"
Vương Bảo Quân không dám chần chờ, nhếch miệng hướng Trình Văn Đạo, Hoàng Trọng Quân cười, ngoan ngoãn đi theo phía sau Thái sở trưởng. Còn hai vị quan to của tổ tuần sát thì bị bỏ rơi ở đó, hai mặt nhìn nhau.
Cách đó không xa trên một quán trà, Cận Hữu Vi nhìn thấy tất cả những chuyện này, khóe miệng nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Bên người Cận Hữu Vi còn có một người đàn ông ngoài 30t, đầu dầu má phấn, vừa nhìn biết không phải là thứ tốt lành gì, tuy nhiên người này đang nói chuyện với Cận Hữu Vi.
"Cận công tử, như vậy đã thoả mãn rồi chứ?"
Người đàn ông cười tủm tỉm nói.
Cận Hữu Vi khoát tay, rất xem thường nói: "Mới bắt đầu thì có gì mà thoả mãn hay không? Tao nói cho mày biết Hạ Tông Diễn, mày làm việc này sạch sẽ nhưng cũng đừng lơ là, còn có mấy người khác cũng phải an bài tốt cho tao!"
Người đàn ông kia chính là thiếu chủ của Thủy Lam chi dạ Hạ Tông Diễn, nghe vậy cười nói: "Cận công tử yên tâm, đã an bài được rồi, đảm bảo họ tìm được một người chúng tôi sẽ bắt 1 người!"
Cận Hữu Vi gật đầu, tựa hồ là khá thoả mãn.
Hạ Tông Diễn yên lòng. Tuy nhiên mặc dù Hạ Tông Diễn chiếu theo phân phó của Cận Hữu Vi đi an bài mọi chuyện, nhưng trong lòng vẫn chưa rõ lắm, vì sao Cận công tử muốn làm như thế, chẳng lẽ là quá buồn chán?
Nhưng thường ngày Cận công tử cũng không phải là người vô vị như vậy, đi bắt mấy tên côn đồ để vui đùa.
Không hiểu!
Những đệ tử quan lớn này cũng không phải là người Hạ Tông Diễn có thể nhìn rõ được. Hạ Tông Diễn cũng không đủ tư cách để cho Cận công tử giải thích rõ cho hắn. Dù sao thì ông già nhà mình đã phân phó tất cả phải phục tòng sự an bài của Cận Hữu Vi, Hạ Tông Diễn đương nhiên run sợ tuân theo. Về phần Cận công tử có dụng ý gì thì không phải là việc hắn nên quan tâm.
Sau đó trong một hai ngày, không chỉ những nhóm nhỏ như Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân gặp phải chuyện như vậy, mấy nhóm khác cũng đụng phải, chỉ cần họ vừa tìm người nói chuyện, chưa được lâu thì chắc chắn có đồng chí của đồn công an đến đây còng người.
Chuyện như vậy, nếu như thỉnh thoảng phát sinh, Trình Văn Đạo cũng sẽ không lưu ý, chuyện gì cũng có sự trùng hợp. Nhưng liên tiếp hai ngày, khắp nơi gặp phải loại tình hình quỷ dị này, khiến cho đám người Trình Văn Đạo thêm cảnh giác.
"Trọng Quân, tình hình này rất khác thường!"
Trình Văn Đạo nói với Hoàng Trọng Quân.
Hoàng Trọng Quân tràn đầy đồng cảm, gật đầu: "Có chút khác thường, tôi thấy chúng ta nên nhanh chóng báo cáo tình huống này cho Tưởng bí thư, mời ông ấy định đoạt!"
Trình Văn Đạo thoáng trầm ngâm, gật đầu: "Ừ, quả thực phải làm một báo cáo mới được. . ."
Đang nói chuyện thì đtdđ của Trình Văn Đạo vang lên, Trình Văn Đạo nghe được một phút, sắc mặt trở nên không vui, hình như đã xảy ra đại sự gì
/2140
|