Nhóm chín người của tổ tuần sát Trung ương, từ Tưởng lão trở xuống, ai cũng thần sắc nghiêm trọng.
Bên trong phòng họp số 1 ở khách sạn Long Tuyền, cũng không có nhân viên phục vụ khác, việc bưng trà rót nước cũng do một nữ đồng chí duy nhất của tổ tuần sát Yêu Hải Anh tạm thời phục vụ. Tuổi tác của Yêu Hải Anh có thể không phải là trẻ nhất trong số các thành viên nhưng luận tư lịch lại ít nhất, chỉ vừa mới bước lên cấp cục chính phòng. Mà tư lịch của cô tại cơ quan Trung ương càng ít, cho nên tạm thời đảm nhiệm việc nhân viên phục vụ này, cũng không tính ủy khuất.
Trên quan trường, vốn chính là hiện thực như vậy, phân biệt đối xử!
Tuy nhiên hiện tại ai cũng không có tâm tư đi tính toán những thứ này.
Tình hình trong hai ngày này tổ tuần sát Trung ương gặp phải xác thực cổ quái. Căn cứ theo kinh nghiệm, trước kia khi tới bất cứ địa phương nào tuần tra cũng chưa từng gặp phải cảnh đang nói chuyện với dân thì bị cảnh sát mang người đi.
"Tưởng bí thư, tôi cho rằng chuyện này có người ở sau lưng xúi giục! Rất không hợp lý!"
Thành viên của Tổ tuần sát Hoàng Trọng Quân tức giận nói.
Quyền uy của tổ tuần sát Trung ương là không thể nghi ngờ, Hoàng Trọng Quân không phải là lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ, đã từng đi qua rất nhiều tỉnh thành phố, cho dù là từ Ủy viên Cục chính trị kiêm nhiệm người đứng đầu tỉnh thành phố, các quan viên đối với tổ tuần sát cũng đều khách khí, nào có gặp phải loại tình huống thế này? Ngay từ đầu, thành viên của tổ tuần sát cũng chưa báo thân phận cho các cảnh sát của Ngọc Lan biết, còn 'tình hữu khả nguyên'*, đồng chí cảnh sát người ta cũng là chấp hành công vụ mà. Tuy nhiên sau hai lần, thành viên tổ tuần sát cũng phải báo cho cảnh sát biết thân phận, ai ngờ kết quả vẫn như nhau, đối tượng nói chuyện vẫn bị cảnh sát không chút khách khí mang đi, một chút thể diện cũng không cho.
(*)theo tình lý có thể bỏ qua
Cảnh sát của TP Ngọc Lan quả thật là rất ngông. Cho dù là một công an nho nhỏ cũng đi phá tổ tuần sát Trung ương.
Tưởng lão cũng rất tức giận.
Đây không chỉ là coi khinh quyền uy của tổ tuần sát Trung ương, còn khiêu chiến với quyền uy cá nhân của Tưởng lão. Tưởng lão công tác tại cơ quan kiểm tra kỷ luật đã hơn mười năm, từ Trung kỷ ủy tới phó bí thư Thường vụ vẫn chưa bao giờ gặp qua tình hình như vậy. Cán bộ địa phương ai mà không ở trước mặt ông nơm nớp lo sợ?
Thậm chí Tưởng lão cũng rất rõ ràng, tới cùng là ai ở sau lưng gây sự.
Chỉ là tạm thời không có chứng cứ, cũng không ngang nhiên đưa ra phán đoán. Chung quy không thể nói cảnh sát của TP Ngọc Lan chấp hành công vụ là sai lầm mà?
Hoàng Trọng Quân vừa mở miệng, lập tức có mấy thành viên phụ hoạ theo, rất là tức giận.
Sớm nghe nói Liễu Tuấn là một người kiệt ngạo bất tuân, trước đây còn chưa có lĩnh giáo qua, lần này xem như là lĩnh giáo rồi!
Mọi người cũng thực sự tức giận.
Liễu Tuấn anh rất ngông, rất giỏi, là đỉnh cấp nha nội, vậy thì sao? Còn một chút quy củ cũng không nói?
Cũng may người có thể đưa vào tổ tuần sát Trung ương đều không phải là lính mới. Công phu dưỡng khí của người nào cũng không phải cao thông thường. Sau khi biểu thị bất mãn và phẫn nộ của mình xong rất tự giác ngậm miệng lại, mắt nhìn Tưởng lão tại vị trí chủ tịch, chờ ông ra chỉ thị.
Tưởng lão hơi động mi vài cái, trong mắt hiện lên vẻ bực mình, chớp mắt đã khôi phục như thường, nói: "Cảnh sát chấp hành công vụ, cũng có lý do của họ. Việc này thì không cần quản, mọi người báo cáo tình huống tìm hiểu mấy ngày nay đi."
Vì vậy bắt đầu từ Trình Văn Đạo, các thành viên của tổ tuần sát từng người báo cáo tình huống điều tra tìm hiểu được trong mấy ngày nay. Yêu Hải Anh ngồi một chỗ yên lặng nghe, không nói một tiếng.
Cô rất rõ mục đích mà Nghiêm bí thư muốn cô tham gia tổ tuần sát này, nhưng cô cũng hiểu người khác cũng hiểu. Sau khi tổ tuần sát đến tỉnh A, Tưởng lão chưa bao giờ an bài cô đơn độc đi điều tra, đều là hành động cùng với thành viên khác có chức vụ và tư lịch đều trên Yêu Hải Anh. Trong mỗi lần hợp tác Yêu Hải Anh rất rõ ràng đã bị lệ thuộc vị trí, điều tra ở đâu, làm sao điều tra, tìm người nào nói chuyện đều không thể do cô làm chủ. Nói khó nghe thì lúc này Yêu chủ nhiệm có thân phận tương đương với một người tuỳ tùng cao cấp,
Tuy nhiên mặc dù như vậy Yêu Hải Anh cũng nhìn ra, lần này tổ tuần sát chính là hướng về phía Ngọc Lan, nói xác thực một chút chính là hướng về phía Liễu Tuấn. Tình huống của các vị lãnh đạo khác của Tỉnh A bao quát cả bí thư Tỉnh ủy Thai Duy Thanh và tỉnh trưởng Lưu Phi Bằng ở bên trong, tổ tuần sát đối với tình huống của họ không có hứng thú, trên cơ bản không hỏi, cho dù trên đề tài nói chuyện có thỉnh thoảng nhắc tới các vị lãnh đạo khác thì các thành viên tổ tuần sát cũng khéo léo bỏ qua, thủy chung đặt trọng điểm của buổi nói chuyện lên TP Ngọc Lan, lên người Liễu Tuấn.
Đối với điểm này, Yêu Hải Anh rất tức giận. Nếu như cần phải nói thì đó là vô lý, tổ tuần sát đã phá hủy quy tắc. Hiểu ra lần này tổ tuần sát Trung ương trên danh nghĩa đối với bên ngoài là đến tỉnh A tuần tra, không phải là đi đến TP Ngọc Lan tuần tra, việc này có phân chia nghiêm ngặt. Ngọc Lan nếu nói từ bản chất thì chính là thành phố cấp quận, mặc dù có bí thư cao phối hợp cũng không thay đổi được cấp bậc này. Nói cách khác, bản thân TP Ngọc Lan không đủ tư cách kinh động tổ tuần sát Trung ương đến đây tuần tra. Nếu muốn giám sát Liễu Tuấn mà cũng có thể là đối xử bình đẳng thì toàn bộ cán bộ trên phó bí thư Tỉnh ủy toàn thể điều tra hết. Châm chích rõ ràng như vậy, Yêu Hải Anh thấy chính là không bình thường.
Nếu các người đã nói rõ nhằm vào Liễu Tuấn người ta, lẽ nào bảo Liễu Tuấn nhẫn nhịn, khoanh tay chịu chết?
Căn cứ lý giải của Yêu Hải Anh đối với Liễu Tuấn, Liễu nha nội cũng không phải là người có tính cách này!
Đối phương đã nói rõ xe ngựa thì Liễu Tuấn đương nhiên cũng xe ngựa cùng tiến, muốn phân thắng bại. Yêu Hải Anh ở tại Kỷ ủy Trung ương cũng có một đoạn thời gian, đối với cục diện chính trị tại cao tầng ít nhiều cũng lý giải chút ít, biết lần này nếu công khai đối phó Liễu Tuấn, sau lưng là hướng về phía Liễu Tấn Tài và các chính sách có liên quan sắp đưa ra sân khấu của ông ta. Dù cho Liễu Tuấn có cố kỵ quy tắc quan trường, muốn nhường nhịn cũng đã không có đường lui.
Y mà nhường nhịn, ý đồ của người ta thực hiện trên người y mới có thể thực hiện được. Nếu như thật có thể bắt Liễu Tuấn, chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố ra bên ngoài, trong ván cờ này, Nghiêm Liễu hệ đã đỡ không được! Nhóm lực lượng trung lập đang chờ đợi kết quả sẽ thay đổi lập trường, hướng về trận doanh bên kia.
Chính trị, vĩnh viễn là hiện thực này!
Yêu Hải Anh cũng rất rõ ràng, phía sau "hiện tượng kỳ lạ" trong hai ngày này khẳng định có nguyên nhân là Liễu Tuấn.
Rất bình thường!
Đây mới là tác phong của Liễu Tuấn.
Song phương đều đã bày ra tư thế đánh cờ.
Tuy nhiên, tình huống báo cáo của thành viên tổ tuần sát vẫn làm cho Yêu Hải Anh tương đối giật mình. Có vẻ như lần điều tra trong mấy ngày nay của tổ tuần sát rất có thành tích, cán bộ và quần chúng bình thường của Ngọc Lan đối với bí thư Thành ủy Liễu Tuấn có cái nhìn rất lớn. Trong đó, nhất là sự kiện nhà hư hại tại khu an trí có lực sát thương nhất.
Vì sao lại có xuất hiện khu an trí, đều là bởi vì quy hoạch thành phố vườn hoa của Liễu Tuấn mà, không có màn quy hoạch hảo đại hỉ công này thì sao lại có nhiều nhà cần di dời đến vậy? An trí nhà còn không chú trọng đến chất lượng, khiến cho hơn 100 hộ gần 600 nhân khẩu người ta phải ở trong nhà hư hại? Quả thực là làm bừa bãi!
Mặc dù nói, sau đó Liễu Tuấn đối với việc này đã tiến hành xử lý, đây cũng là thấy tổ tuần sát Trung ương xuống mới vội vàng thể hiện ra bề ngoài. Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân chạy tới khu an trí trước Liễu Tuấn chính là minh chứng.
Nếu như tổ tuần sát Trung ương không đến, nói không chừng quần chúng còn tiếp tục phải ở trong những căn hộ hư hại đó!
Ngoài ra, Liễu Tuấn còn bị không ít cán bộ phản ánh là tác phong bá đạo, không nói dân chủ, ở trong ban độc đoán. Khiến Yêu Hải Anh giật mình nhất chính là tổ tuần sát còn nhắc tới 8 năm trước, khi Liễu Tuấn còn làm bí thư Công ủy tại khu Trường Hà, lợi dụng danh nghĩa mời bảo mẫu ngang nhiên khiến cho một cô bé chưa kết hôn phải bỏ học, ở chỗ mình làm bảo mẫu. Việc này tổng công ty Trường Phong ai ai cũng biết, mọi người đều gọi cô bé này là Sở Vũ, là tình nhân của Liễu Tuấn.
Cách làm như thế thật sự là quá tồi tệ!
Một chút ảnh hưởng cũng không chú ý!
Mặc dù nói, tổ tuần sát Trung ương chủ yếu là điều tra lý giải tình huống, phải đứng trên lập trường khách quan công chính. Tuy nhiên trong quá trình phát biểu, một số thành viên vẫn không tránh khỏi mang tâm tình cá nhân, cộng thêm một số định ngữ và từ hình dung.
Thí dụ như Hoàng Trọng Quân đã nói: đồng chí Liễu Tuấn vẫn còn quá trẻ, không quá chững chạc, mọi việc nóng lòng cầu thành.
Khi Hoàng Trọng Quân nói lời này, Yêu Hải Anh thấy Tưởng lão hơi gật đầu, cho thấy rất tán thành lời nói này của Hoàng Trọng Quân.
Sau khi báo cáo xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, mắt nhìn Tưởng lão, chờ ông ta ra chỉ thị.
Tưởng lão buông xuống lông mi, lại khẽ rung vài cái, lúc này ngước mắt, chậm rãi nói: "Từ tình huống mấy ngày nay điều tra được, TP Ngọc Lan quả thực tồn tại vấn đề, tác phong công tác của đồng chí Liễu Tuấn và tác phong cuộc sống cá nhân cũng cần phải cải tiến. Như vậy đi, mọi người dựa theo kế hoạch sớm định ra, tiếp tục tiến hành thâm nhập điều tra!"
Mọi người liền gật đầu.
"Giải tán đi, Văn Đạo anh ở lại!"
Tưởng lão từ từ nói.
Mọi người đều đứng dậy rời khỏi phòng họp, chỉ có Trình Văn Đạo được giữ lại. Trình Văn Đạo là phó bộ trưởng bộ Giám sát, kiện tướng đắc lực do Tưởng lão một tay đề bạt lên, lại là phó tổ trưởng của tổ tuần sát lần này, Tưởng lão muốn giữ mình hắn ở lại có lẽ còn có cơ mật đại sự muốn cùng hắn thương lượng.
Tuy nhiên vẻ mặt của Trình Văn Đạo hình như không thoải mái.
Sau khi các đồng chí khác đi hết, cửa phòng họp lại khép kín.
Tưởng lão nhìn Trình Văn Đạo, trong ánh mắt có chứa ý dò hỏi, Trình Văn Đạo nhếch miệng cười, không tự kìm hãm được tránh khỏi ánh mắt của Tưởng lão.
"Văn Đạo, anh có tâm sự hả?"
Lát sau Tưởng lão chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, Tưởng bí thư. . . trong nhà đã xảy ra một việc, dạ, là việc tư, không quan hệ tới công việc!"
Trình Văn Đạo nhỏ giọng nói.
"Thật chứ?"
Trình Văn Đạo vội nhoẻn miệng cười, nói: "Đúng vậy, Tưởng bí thư, thật là một chút việc tư, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu, xin bí thư yên tâm!"
Tưởng lão lại nhìn hắn một hồi, lúc này mới gật đầu.
Kỳ thực, trong nhà Trình Văn Đạo quả thực là xảy ra một chút việc, em vợ của hắn kinh doanh một tụ điểm giải trí tại thủ đô, hai ngày trước đột nhiên lọt vào kiểm tra đột kích của cơ quan công an, nói là phương tiện an toàn phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, còn tồn tại một số vấn đề kinh doanh phi pháp. Các đồng chí công an nói phải đợi xử lý kết quả xong, trước khi chưa xử lý thì không được tiếp tục kinh doanh.
Lại nói tiếp, Trình Văn Đạo tại kinh sư cũng là nhân vật rất có thân phận địa vị, em vợ của hắn kinh doanh tụ điểm này quy mô cũng rất lớn, thường ngày cùng cơ quan cường lực có quan hệ rất tốt, đột nhiên bị tạm thời niêm phong, trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân.
Trình Văn Đạo cũng mơ hồ có thể suy đoán được là ai ở sau lưng giựt dây, chỉ là chuyện như vậy lại không tiện nhắc tới trước mặt Tưởng lão
Bên trong phòng họp số 1 ở khách sạn Long Tuyền, cũng không có nhân viên phục vụ khác, việc bưng trà rót nước cũng do một nữ đồng chí duy nhất của tổ tuần sát Yêu Hải Anh tạm thời phục vụ. Tuổi tác của Yêu Hải Anh có thể không phải là trẻ nhất trong số các thành viên nhưng luận tư lịch lại ít nhất, chỉ vừa mới bước lên cấp cục chính phòng. Mà tư lịch của cô tại cơ quan Trung ương càng ít, cho nên tạm thời đảm nhiệm việc nhân viên phục vụ này, cũng không tính ủy khuất.
Trên quan trường, vốn chính là hiện thực như vậy, phân biệt đối xử!
Tuy nhiên hiện tại ai cũng không có tâm tư đi tính toán những thứ này.
Tình hình trong hai ngày này tổ tuần sát Trung ương gặp phải xác thực cổ quái. Căn cứ theo kinh nghiệm, trước kia khi tới bất cứ địa phương nào tuần tra cũng chưa từng gặp phải cảnh đang nói chuyện với dân thì bị cảnh sát mang người đi.
"Tưởng bí thư, tôi cho rằng chuyện này có người ở sau lưng xúi giục! Rất không hợp lý!"
Thành viên của Tổ tuần sát Hoàng Trọng Quân tức giận nói.
Quyền uy của tổ tuần sát Trung ương là không thể nghi ngờ, Hoàng Trọng Quân không phải là lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ, đã từng đi qua rất nhiều tỉnh thành phố, cho dù là từ Ủy viên Cục chính trị kiêm nhiệm người đứng đầu tỉnh thành phố, các quan viên đối với tổ tuần sát cũng đều khách khí, nào có gặp phải loại tình huống thế này? Ngay từ đầu, thành viên của tổ tuần sát cũng chưa báo thân phận cho các cảnh sát của Ngọc Lan biết, còn 'tình hữu khả nguyên'*, đồng chí cảnh sát người ta cũng là chấp hành công vụ mà. Tuy nhiên sau hai lần, thành viên tổ tuần sát cũng phải báo cho cảnh sát biết thân phận, ai ngờ kết quả vẫn như nhau, đối tượng nói chuyện vẫn bị cảnh sát không chút khách khí mang đi, một chút thể diện cũng không cho.
(*)theo tình lý có thể bỏ qua
Cảnh sát của TP Ngọc Lan quả thật là rất ngông. Cho dù là một công an nho nhỏ cũng đi phá tổ tuần sát Trung ương.
Tưởng lão cũng rất tức giận.
Đây không chỉ là coi khinh quyền uy của tổ tuần sát Trung ương, còn khiêu chiến với quyền uy cá nhân của Tưởng lão. Tưởng lão công tác tại cơ quan kiểm tra kỷ luật đã hơn mười năm, từ Trung kỷ ủy tới phó bí thư Thường vụ vẫn chưa bao giờ gặp qua tình hình như vậy. Cán bộ địa phương ai mà không ở trước mặt ông nơm nớp lo sợ?
Thậm chí Tưởng lão cũng rất rõ ràng, tới cùng là ai ở sau lưng gây sự.
Chỉ là tạm thời không có chứng cứ, cũng không ngang nhiên đưa ra phán đoán. Chung quy không thể nói cảnh sát của TP Ngọc Lan chấp hành công vụ là sai lầm mà?
Hoàng Trọng Quân vừa mở miệng, lập tức có mấy thành viên phụ hoạ theo, rất là tức giận.
Sớm nghe nói Liễu Tuấn là một người kiệt ngạo bất tuân, trước đây còn chưa có lĩnh giáo qua, lần này xem như là lĩnh giáo rồi!
Mọi người cũng thực sự tức giận.
Liễu Tuấn anh rất ngông, rất giỏi, là đỉnh cấp nha nội, vậy thì sao? Còn một chút quy củ cũng không nói?
Cũng may người có thể đưa vào tổ tuần sát Trung ương đều không phải là lính mới. Công phu dưỡng khí của người nào cũng không phải cao thông thường. Sau khi biểu thị bất mãn và phẫn nộ của mình xong rất tự giác ngậm miệng lại, mắt nhìn Tưởng lão tại vị trí chủ tịch, chờ ông ra chỉ thị.
Tưởng lão hơi động mi vài cái, trong mắt hiện lên vẻ bực mình, chớp mắt đã khôi phục như thường, nói: "Cảnh sát chấp hành công vụ, cũng có lý do của họ. Việc này thì không cần quản, mọi người báo cáo tình huống tìm hiểu mấy ngày nay đi."
Vì vậy bắt đầu từ Trình Văn Đạo, các thành viên của tổ tuần sát từng người báo cáo tình huống điều tra tìm hiểu được trong mấy ngày nay. Yêu Hải Anh ngồi một chỗ yên lặng nghe, không nói một tiếng.
Cô rất rõ mục đích mà Nghiêm bí thư muốn cô tham gia tổ tuần sát này, nhưng cô cũng hiểu người khác cũng hiểu. Sau khi tổ tuần sát đến tỉnh A, Tưởng lão chưa bao giờ an bài cô đơn độc đi điều tra, đều là hành động cùng với thành viên khác có chức vụ và tư lịch đều trên Yêu Hải Anh. Trong mỗi lần hợp tác Yêu Hải Anh rất rõ ràng đã bị lệ thuộc vị trí, điều tra ở đâu, làm sao điều tra, tìm người nào nói chuyện đều không thể do cô làm chủ. Nói khó nghe thì lúc này Yêu chủ nhiệm có thân phận tương đương với một người tuỳ tùng cao cấp,
Tuy nhiên mặc dù như vậy Yêu Hải Anh cũng nhìn ra, lần này tổ tuần sát chính là hướng về phía Ngọc Lan, nói xác thực một chút chính là hướng về phía Liễu Tuấn. Tình huống của các vị lãnh đạo khác của Tỉnh A bao quát cả bí thư Tỉnh ủy Thai Duy Thanh và tỉnh trưởng Lưu Phi Bằng ở bên trong, tổ tuần sát đối với tình huống của họ không có hứng thú, trên cơ bản không hỏi, cho dù trên đề tài nói chuyện có thỉnh thoảng nhắc tới các vị lãnh đạo khác thì các thành viên tổ tuần sát cũng khéo léo bỏ qua, thủy chung đặt trọng điểm của buổi nói chuyện lên TP Ngọc Lan, lên người Liễu Tuấn.
Đối với điểm này, Yêu Hải Anh rất tức giận. Nếu như cần phải nói thì đó là vô lý, tổ tuần sát đã phá hủy quy tắc. Hiểu ra lần này tổ tuần sát Trung ương trên danh nghĩa đối với bên ngoài là đến tỉnh A tuần tra, không phải là đi đến TP Ngọc Lan tuần tra, việc này có phân chia nghiêm ngặt. Ngọc Lan nếu nói từ bản chất thì chính là thành phố cấp quận, mặc dù có bí thư cao phối hợp cũng không thay đổi được cấp bậc này. Nói cách khác, bản thân TP Ngọc Lan không đủ tư cách kinh động tổ tuần sát Trung ương đến đây tuần tra. Nếu muốn giám sát Liễu Tuấn mà cũng có thể là đối xử bình đẳng thì toàn bộ cán bộ trên phó bí thư Tỉnh ủy toàn thể điều tra hết. Châm chích rõ ràng như vậy, Yêu Hải Anh thấy chính là không bình thường.
Nếu các người đã nói rõ nhằm vào Liễu Tuấn người ta, lẽ nào bảo Liễu Tuấn nhẫn nhịn, khoanh tay chịu chết?
Căn cứ lý giải của Yêu Hải Anh đối với Liễu Tuấn, Liễu nha nội cũng không phải là người có tính cách này!
Đối phương đã nói rõ xe ngựa thì Liễu Tuấn đương nhiên cũng xe ngựa cùng tiến, muốn phân thắng bại. Yêu Hải Anh ở tại Kỷ ủy Trung ương cũng có một đoạn thời gian, đối với cục diện chính trị tại cao tầng ít nhiều cũng lý giải chút ít, biết lần này nếu công khai đối phó Liễu Tuấn, sau lưng là hướng về phía Liễu Tấn Tài và các chính sách có liên quan sắp đưa ra sân khấu của ông ta. Dù cho Liễu Tuấn có cố kỵ quy tắc quan trường, muốn nhường nhịn cũng đã không có đường lui.
Y mà nhường nhịn, ý đồ của người ta thực hiện trên người y mới có thể thực hiện được. Nếu như thật có thể bắt Liễu Tuấn, chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố ra bên ngoài, trong ván cờ này, Nghiêm Liễu hệ đã đỡ không được! Nhóm lực lượng trung lập đang chờ đợi kết quả sẽ thay đổi lập trường, hướng về trận doanh bên kia.
Chính trị, vĩnh viễn là hiện thực này!
Yêu Hải Anh cũng rất rõ ràng, phía sau "hiện tượng kỳ lạ" trong hai ngày này khẳng định có nguyên nhân là Liễu Tuấn.
Rất bình thường!
Đây mới là tác phong của Liễu Tuấn.
Song phương đều đã bày ra tư thế đánh cờ.
Tuy nhiên, tình huống báo cáo của thành viên tổ tuần sát vẫn làm cho Yêu Hải Anh tương đối giật mình. Có vẻ như lần điều tra trong mấy ngày nay của tổ tuần sát rất có thành tích, cán bộ và quần chúng bình thường của Ngọc Lan đối với bí thư Thành ủy Liễu Tuấn có cái nhìn rất lớn. Trong đó, nhất là sự kiện nhà hư hại tại khu an trí có lực sát thương nhất.
Vì sao lại có xuất hiện khu an trí, đều là bởi vì quy hoạch thành phố vườn hoa của Liễu Tuấn mà, không có màn quy hoạch hảo đại hỉ công này thì sao lại có nhiều nhà cần di dời đến vậy? An trí nhà còn không chú trọng đến chất lượng, khiến cho hơn 100 hộ gần 600 nhân khẩu người ta phải ở trong nhà hư hại? Quả thực là làm bừa bãi!
Mặc dù nói, sau đó Liễu Tuấn đối với việc này đã tiến hành xử lý, đây cũng là thấy tổ tuần sát Trung ương xuống mới vội vàng thể hiện ra bề ngoài. Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân chạy tới khu an trí trước Liễu Tuấn chính là minh chứng.
Nếu như tổ tuần sát Trung ương không đến, nói không chừng quần chúng còn tiếp tục phải ở trong những căn hộ hư hại đó!
Ngoài ra, Liễu Tuấn còn bị không ít cán bộ phản ánh là tác phong bá đạo, không nói dân chủ, ở trong ban độc đoán. Khiến Yêu Hải Anh giật mình nhất chính là tổ tuần sát còn nhắc tới 8 năm trước, khi Liễu Tuấn còn làm bí thư Công ủy tại khu Trường Hà, lợi dụng danh nghĩa mời bảo mẫu ngang nhiên khiến cho một cô bé chưa kết hôn phải bỏ học, ở chỗ mình làm bảo mẫu. Việc này tổng công ty Trường Phong ai ai cũng biết, mọi người đều gọi cô bé này là Sở Vũ, là tình nhân của Liễu Tuấn.
Cách làm như thế thật sự là quá tồi tệ!
Một chút ảnh hưởng cũng không chú ý!
Mặc dù nói, tổ tuần sát Trung ương chủ yếu là điều tra lý giải tình huống, phải đứng trên lập trường khách quan công chính. Tuy nhiên trong quá trình phát biểu, một số thành viên vẫn không tránh khỏi mang tâm tình cá nhân, cộng thêm một số định ngữ và từ hình dung.
Thí dụ như Hoàng Trọng Quân đã nói: đồng chí Liễu Tuấn vẫn còn quá trẻ, không quá chững chạc, mọi việc nóng lòng cầu thành.
Khi Hoàng Trọng Quân nói lời này, Yêu Hải Anh thấy Tưởng lão hơi gật đầu, cho thấy rất tán thành lời nói này của Hoàng Trọng Quân.
Sau khi báo cáo xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, mắt nhìn Tưởng lão, chờ ông ta ra chỉ thị.
Tưởng lão buông xuống lông mi, lại khẽ rung vài cái, lúc này ngước mắt, chậm rãi nói: "Từ tình huống mấy ngày nay điều tra được, TP Ngọc Lan quả thực tồn tại vấn đề, tác phong công tác của đồng chí Liễu Tuấn và tác phong cuộc sống cá nhân cũng cần phải cải tiến. Như vậy đi, mọi người dựa theo kế hoạch sớm định ra, tiếp tục tiến hành thâm nhập điều tra!"
Mọi người liền gật đầu.
"Giải tán đi, Văn Đạo anh ở lại!"
Tưởng lão từ từ nói.
Mọi người đều đứng dậy rời khỏi phòng họp, chỉ có Trình Văn Đạo được giữ lại. Trình Văn Đạo là phó bộ trưởng bộ Giám sát, kiện tướng đắc lực do Tưởng lão một tay đề bạt lên, lại là phó tổ trưởng của tổ tuần sát lần này, Tưởng lão muốn giữ mình hắn ở lại có lẽ còn có cơ mật đại sự muốn cùng hắn thương lượng.
Tuy nhiên vẻ mặt của Trình Văn Đạo hình như không thoải mái.
Sau khi các đồng chí khác đi hết, cửa phòng họp lại khép kín.
Tưởng lão nhìn Trình Văn Đạo, trong ánh mắt có chứa ý dò hỏi, Trình Văn Đạo nhếch miệng cười, không tự kìm hãm được tránh khỏi ánh mắt của Tưởng lão.
"Văn Đạo, anh có tâm sự hả?"
Lát sau Tưởng lão chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, Tưởng bí thư. . . trong nhà đã xảy ra một việc, dạ, là việc tư, không quan hệ tới công việc!"
Trình Văn Đạo nhỏ giọng nói.
"Thật chứ?"
Trình Văn Đạo vội nhoẻn miệng cười, nói: "Đúng vậy, Tưởng bí thư, thật là một chút việc tư, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu, xin bí thư yên tâm!"
Tưởng lão lại nhìn hắn một hồi, lúc này mới gật đầu.
Kỳ thực, trong nhà Trình Văn Đạo quả thực là xảy ra một chút việc, em vợ của hắn kinh doanh một tụ điểm giải trí tại thủ đô, hai ngày trước đột nhiên lọt vào kiểm tra đột kích của cơ quan công an, nói là phương tiện an toàn phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, còn tồn tại một số vấn đề kinh doanh phi pháp. Các đồng chí công an nói phải đợi xử lý kết quả xong, trước khi chưa xử lý thì không được tiếp tục kinh doanh.
Lại nói tiếp, Trình Văn Đạo tại kinh sư cũng là nhân vật rất có thân phận địa vị, em vợ của hắn kinh doanh tụ điểm này quy mô cũng rất lớn, thường ngày cùng cơ quan cường lực có quan hệ rất tốt, đột nhiên bị tạm thời niêm phong, trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân.
Trình Văn Đạo cũng mơ hồ có thể suy đoán được là ai ở sau lưng giựt dây, chỉ là chuyện như vậy lại không tiện nhắc tới trước mặt Tưởng lão
/2140
|