Cuộc họp ban bí thư kết thúc, Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng sóng vai rời khỏi phòng họp.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Bí thư có thời gian không? Tôi có chuyện muốn báo cáo.
Lưu Phi Bằng cười:
- Tỉnh trưởng khách khí quá, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng.
Hai người thong thả đi tới văn phòng của Lưu Phi Bằng.
- Tỉnh trưởng, mời ngồi.
Đi vào văn phòng rộng lớn uy nghiêm, Lưu Phi Bằng mời nghi ngồi xuống ghế sô pha, thư ký Tiểu Trương dâng trà thơm lên, rồi lui ra ngoài chuyện trò với Kha Khải Phàm.
- Cám ơn bí thư.
Liễu Tuấn ngồi xuống.
- Tỉnh trưởng, hút thuốc đi.
Lưu Phi Bằng đẩy bao thuốc tới trước mặt Liễu Tuấn, thời gian qua, Lưu Phi Bằng ngày càng tỏ ra trầm ổn thoáng đạt, chẳng những ở trường hợp công chúng như thế mà khi đối diện nói chuyện riêng với cán bộ khác cũng như thế.
Có lẽ Lưu Phi Bằng muốn thông qua điều này để truyền đạt một thông điệp, càng trầm ổn, càng nói rõ Lưu bí thư nắm giữ toàn cục. Nhưng thực tế Liễu Tuấn biết, trong thời gian đại hội vừa qua, Lưu Phi Bằng đã trình bày quan điểm rõ ràng của mình với chủ tịch Lý Trí Quốc.
Lưu Phi Bằng thẳng thắn nói, quan niệm chấp chính của mình và của Liễu Tuấn có chút khác biệt. Hắn cho rằng Liễu Tuấn còn trẻ, tư tưởng quá cấp tiến, một lòng muốn kiến thiết tốt kinh tế tỉnh A và đội ngũ cán bộ đều là chuyện tốt. Nhưng đôi khi quá nóng vội, bất kể chuyện gì đều nên tuần tự nhi tiến, lập nên cơ sở chắc chắn mới được.
Hắn cũng đã nói những lời y như thế với hai vị lãnh đạo chủ yếu của TW khác.
Nghiêm Khắc mà nói, Lưu Phi Bằng đang bày tỏ rõ sự bất mãn của mình với Liễu Tuấn, hắn tin rằng tác phong "bá quyền" của Liễu Tuấn ở tỉnh A chắc chắn lãnh đạo TW đã được nghe nói. Mặc dù hai người đứng đầu có chia rẽ là chuyện quá sức bình thường, nhưng chia rẽ lớn tới như thế thì cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi.
Hơn nữa Lưu Phi Bằng còn khéo léo chỉ ra, Liễu Tuấn có cái bệnh "tay dài", đồng chí Liễu Tuấn nhúng tay vào cả chuyện kiến thiết đội ngũ cán bộ ở tỉnh A, điều này nói lên cái gì?
Dưới tình huống thông thường, bí thư tỉnh ủy sẽ không nói những lời như vậy, tỉnh trưởng cũng là bí thư tỉnh ủy, là trợ thủ của bí thư. Vậy mà bị cấp phó của mình dồn vào đường cùng, bản thân nó đã nói lên anh có vấn đề về năng lực, Lưu phi bằng nếu như tỏ rõ thái độ với chủ tịch Lý Trì Quốc, tức là đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh khó xử.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đó là chiêu quyết phân thắng bại của Lưu Phi Bằng.
Kỳ thực chỉ luận theo thực tế, những lời nói của Lưu Phi Bằng rất đáng suy ngẫm. Tình hình thực tế của tỉnh A không phải là do Liễu Tuấn muốn cấp tiến, mà cấp tiến là cách nhìn của một cán bộ đảng ủy ngoài nghề như Lưu Phi Bằng nghĩ. Nhưng bất kể thế nào, bí thư tỉnh ủy đã phải tỏ thái độ như thế thì khả năng tiếp tục để hắn và Liễu Tuấn làm cộng sự là không lớn, chỉ còn xem TW khi nào điều chỉnh ban bệ của tỉnh A nữa thôi.
Nhiều khi nội dung nói gì không quan trọng, mà quan trọng là ý nghĩ thực sự mà người nói muốn biểu đạt.
Khi Liễu Tuấn mới biết được tin tức này cũng phải cả kinh.
Tỉnh trưởng bị bí thư tỉnh ủy "cáo trạng", chẳng phải là chuyện khiến người ta khoan khoái gì.
Bình thường mà nói, tình huống như thế này cực kỳ hiếm thấy, nhưng cuối thế kỷ trước thì thấy rất nhiều. Do nguyên nhân lịch sử, nhiều năm trước, ở một số tỉnh thành phố xuất hiện tình huống thế lực bản địa "thống nhất thiên hạ", bí thư vì đảm bảo quyền uy của mình, không hợp tác với tỉnh trưởng được phái xuống, đôi khi dùng phương thức kịch liệt, xòe bài với bên trên, đẩy văng tỉnh trưởng đi. Nhưng cùng với thời gian, loại chuyện này càng ngày càng ít.
Phàm là người đứng đầu đảng ủy sử dụng loại thủ đoạn kịch liệt này, cuối cùng chẳng để lại ấn tượng gì tốt đẹp với cao tầng.
Đây là cách "lưỡng bại câu thương" điển hình.
Hiển nhiên là Lưu Phi Bằng đang chuẩn bị cho đại hội đảng toàn tỉnh, nếu không chỉ còn chưa tới một năm nữa là đổi khóa, Lưu Phi Bằng có bị ức chế tới đâu cũng đành nhẫn nhịn. Căn cứ vào thông lệ, bí thư tỉnh ủy hoặc tỉnh trưởng sau khi mãn khóa, đa số là điều động cương vị, tỉnh trưởng nếu không thể thuận thế tiến cấp, đại đa số là bị điều đi. Nhưng tình hình tỉnh A có chút ngoại lệ, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều "xuất gia giữa chừng", tới kỳ đổi khóa năm sau, hai người cũng chỉ mới đảm nhậm chức vụ hiện tại được hai năm rưỡi. Khả năng cả hai đều tại nhiệm, thêm vài năm nữa tới lúc điều chỉnh trung kỳ là rất có khả năng.
Tiếp tục công tác thêm vài năm nữa với Liễu Tuấn, với Lưu Phi Bằng mà nói, đó dứt khoát là một cơn ác mộng. Hắn thà dùng cách "giết địch một vạn tổn thất ba nghìn" này để kết thúc cơn ác mộng còn hơn.
Đương nhiên, nếu như nói Lưu Phi Bằng được nhân vật lớn bên kia dặn làm thế, bảo hắn liều mình để hạ Tiểu Liễu cũng là có khả năng.
Bất kể nguyên nhân là vì nguyên nhân gì, Lưu Phi Bằng cũng đã tỏ thái độ không thể tiếp tục cộng tác với Liễu Tuấn được nữa một cách rõ ràng rồi.
Tin tức này có lẽ đã lan đi trong quan trường tỉnh A, với đủ mọi phiên bản khác nhau, có lẽ tạo ra những dòng chảy ngầm dữ dội ở quan trường tỉnh A.
Nhưng bề ngoài, mọi người đều rất hài hòa với nhau.
Liễu Tuấn mỉm cười nói một câu cám ơn rồi lấy thuốc lá ra hút.
Lưu Phi Bằng cũng hút thuốc, không nói.
Nếu như đồng chí Tiểu Liễu có điều muốn báo cáo với tôi vậy thì xin mời.
- Bí thư, tôi rất tán đồng những lời vừa rồi của bí thư, Tằng Vĩnh Chính xa đọa, đối với đội ngũ cán bộ chúng ta mà nói là một bài học sâu sắc, vụ án Tằng Vĩnh Chính đã chứng minh một cách rõ ràng, quyền lực thiếu giám sát sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Giám sát không tốt cũng như thế.
Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa thong thả nói.
Lưu Phi Bằng hơi ức chế rồi.
Đồng chí tỉnh trưởng lại quan tâm tới kiến thiết đội ngũ cán bộ rồi, điều này đủ chứng tỏ Lưu bí thư "cáo trạng" không phải là vô cớ sinh sự.
- Đứng thế, quyền lực không thể thiếu giám sát.
Lưu Phi Bằng ức thì ức, mặt vẫn tươi cười, tán đồng với Liễu Tuấn. Hơn nữa hắn biết trọng điểm Liễu Tuấn muốn nói tới là ở câu sau -- Giám sát không tốt.
Quả nhiên Liễu Tuấn tiếp tục nói:
- Căn cứ vào tình hình tôi tìm hiểu được mà xét, Tằng Vĩnh Chính hoành hành ngang ngược ở Đơn Dương không phải là không có ai phản ánh. Trước kia có người bị hại chuyên môn tới tỉnh nộp thư tố cáo. Khi ấy viện kiểm sát, sở giám sát, phòng khiếu nại v..v..v.. Đã liên hợp tới Đơn Dương để điều tra, cũng hình thành báo cáo chính thức, nhưng báo cáo này gửi xuống Đơn Dương liền không có tin tức gì nữa. Có được chấp hành hay không cũng không một ai ngó ngàng tới, tôi nghĩ nếu khi đó hỏi tới, Tằng Vĩnh Chính đã không tới mức coi trời bằng vung như hiện nay. Thậm chí tội lỗi của hắn cũng đã bại lộ ra rồi, điều này rất đáng để chúng ta suy nghĩ.
Nụ cười trên mặt Lưu Phi Bằng biến mất, mày nhíu chặt lại.
Tình huống mà Liễu Tuấn nói là sự thực, không may chút nào là, khi xưa chính đồng chí Lưu Phi Bằng là tỉnh trưởng, báo cáo đó hắn đã thẩm duyệt qua, còn phê yêu cầu thành phố Đơn Dương chỉnh đốn lại cách làm không hợp pháp này. Kết quả đúng như lời Liễu Tuấn nói, không một ai ngó ngàng tới, lời phê của Lưu tỉnh trưởng chẳng một ai ở Đơn Dương coi ra gì.
Chẳng phải nói Lưu tỉnh trưởng không có uy vọng ở Đơn Dương mà còn hoàn toàn ngược lại, bí thư và thị trưởng Đơn Dương còn được coi thuộc phe của hắn, chính vì như thế, mọi người nghĩ Lưu tỉnh trưởng đang làm cho có lệ thôi. Đặng Văn và Tằng Vĩnh Chính rất hiểu chuyện gì cần phải nghiêm túc xem xét, chuyện gì cần phải nói thật to. Trên thực tế, Lưu tỉnh trưởng phê xong chẳng hỏi tới nữa.
Hiện giờ Liễu Tuấn nói lại chuyện cũ, rõ ràng muốn làm bẽ mặt hắn.
- Cho nên tôi cho rằng, công tác của phòng đốc sát chính phủ tỉnh cần phải được tăng cường, lão Mạnh tuổi đã cao, công tác thiếu nhiệt tình cần thiết. Tôi thấy để đồng chí ấy chuyển sang một cương vị nhẹ nhàng hơn.
Đây mới là chuyện Liễu Tuấn thực sự muốn trao đổi với Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng cau mày:
- Vậy tỉnh trưởng kiến nghị do ai tới đảm nhận chủ nhiệm phòng đốc sát?
Liễu Tuấn đưa ngay ra nhân tuyển:
- Đồng chí Phiền Chí Vĩ, bí thư thấy sao?
Phiền Chí Vĩ hiện nay vẫn làm trưởng phòng tổ chức Ngọc Lan, người này nổi tiếng thiết diện vô tư, đội ngũ cán bộ Ngọc Lan trài qua sự chỉnh đốn của hắn, sức chiến đấu không ngừng được đề cao. Có thể nói, Phiền Chí Vĩ có thể như trợ thủ đắc lực của Lưu Quang Hưng, có hắn giám sát, Lưu Quang Hưng bớt không ít công sức. Để Phiền Chí Vĩ làm chủ nhiệm phòng đốc sát là nhân tuyển cực kỳ thích hợp.
Lưu Phi Bằng cười nói:
- Đồng chí Phiền Chí Vĩ làm công tác này đúng là thích hợp, chỉ có điều bên phía Ngọc Lan cũng không thể thiếu đồng chí ấy, tỉnh trưởng khoét góc tường như vậy, e rằng đồng chí Quang Hưng sẽ có ý kiến, hơn nữa hiện giờ rút đồng chí ấy ra, ở Ngọc Lan không tìm được cán bộ thay thế thích hợp.
Liễu Tuấn cười:
- Không sao, tôi tin đồng chí Lưu Quang Hưng sẽ tìm được nhân tuyển thích hợp.
Lưu bí thư ức chế phát nữa.
Đồng chí Liễu Tuấn thực sự không biết khiêm tốn gì, Lưu Quang Hưng là bí thư thành ủy thật, nhưng tôi là bí thư tỉnh ủy cơ mà. Bổ nhiệm cán bộ cấp phó sở do Lưu Quang Hưng định đoạt được à? Coi Ngọc Lan thành hậu hoa viên của cậu thật sao?
Có điều tác phong Liễu nha nội xưa nay luôn là như thế, Lưu bí thư mà đi chấp từng câu nói thì uất chết lâu rồi.
Lưu Phi Bằng không vội trả lời, hơi ngả mình ra đằng sau, mày nhíu chặt.
Liễu tỉnh trưởng cầm chén trà lên, mặt rất bình tĩnh.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Bí thư có thời gian không? Tôi có chuyện muốn báo cáo.
Lưu Phi Bằng cười:
- Tỉnh trưởng khách khí quá, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng.
Hai người thong thả đi tới văn phòng của Lưu Phi Bằng.
- Tỉnh trưởng, mời ngồi.
Đi vào văn phòng rộng lớn uy nghiêm, Lưu Phi Bằng mời nghi ngồi xuống ghế sô pha, thư ký Tiểu Trương dâng trà thơm lên, rồi lui ra ngoài chuyện trò với Kha Khải Phàm.
- Cám ơn bí thư.
Liễu Tuấn ngồi xuống.
- Tỉnh trưởng, hút thuốc đi.
Lưu Phi Bằng đẩy bao thuốc tới trước mặt Liễu Tuấn, thời gian qua, Lưu Phi Bằng ngày càng tỏ ra trầm ổn thoáng đạt, chẳng những ở trường hợp công chúng như thế mà khi đối diện nói chuyện riêng với cán bộ khác cũng như thế.
Có lẽ Lưu Phi Bằng muốn thông qua điều này để truyền đạt một thông điệp, càng trầm ổn, càng nói rõ Lưu bí thư nắm giữ toàn cục. Nhưng thực tế Liễu Tuấn biết, trong thời gian đại hội vừa qua, Lưu Phi Bằng đã trình bày quan điểm rõ ràng của mình với chủ tịch Lý Trí Quốc.
Lưu Phi Bằng thẳng thắn nói, quan niệm chấp chính của mình và của Liễu Tuấn có chút khác biệt. Hắn cho rằng Liễu Tuấn còn trẻ, tư tưởng quá cấp tiến, một lòng muốn kiến thiết tốt kinh tế tỉnh A và đội ngũ cán bộ đều là chuyện tốt. Nhưng đôi khi quá nóng vội, bất kể chuyện gì đều nên tuần tự nhi tiến, lập nên cơ sở chắc chắn mới được.
Hắn cũng đã nói những lời y như thế với hai vị lãnh đạo chủ yếu của TW khác.
Nghiêm Khắc mà nói, Lưu Phi Bằng đang bày tỏ rõ sự bất mãn của mình với Liễu Tuấn, hắn tin rằng tác phong "bá quyền" của Liễu Tuấn ở tỉnh A chắc chắn lãnh đạo TW đã được nghe nói. Mặc dù hai người đứng đầu có chia rẽ là chuyện quá sức bình thường, nhưng chia rẽ lớn tới như thế thì cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi.
Hơn nữa Lưu Phi Bằng còn khéo léo chỉ ra, Liễu Tuấn có cái bệnh "tay dài", đồng chí Liễu Tuấn nhúng tay vào cả chuyện kiến thiết đội ngũ cán bộ ở tỉnh A, điều này nói lên cái gì?
Dưới tình huống thông thường, bí thư tỉnh ủy sẽ không nói những lời như vậy, tỉnh trưởng cũng là bí thư tỉnh ủy, là trợ thủ của bí thư. Vậy mà bị cấp phó của mình dồn vào đường cùng, bản thân nó đã nói lên anh có vấn đề về năng lực, Lưu phi bằng nếu như tỏ rõ thái độ với chủ tịch Lý Trì Quốc, tức là đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh khó xử.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đó là chiêu quyết phân thắng bại của Lưu Phi Bằng.
Kỳ thực chỉ luận theo thực tế, những lời nói của Lưu Phi Bằng rất đáng suy ngẫm. Tình hình thực tế của tỉnh A không phải là do Liễu Tuấn muốn cấp tiến, mà cấp tiến là cách nhìn của một cán bộ đảng ủy ngoài nghề như Lưu Phi Bằng nghĩ. Nhưng bất kể thế nào, bí thư tỉnh ủy đã phải tỏ thái độ như thế thì khả năng tiếp tục để hắn và Liễu Tuấn làm cộng sự là không lớn, chỉ còn xem TW khi nào điều chỉnh ban bệ của tỉnh A nữa thôi.
Nhiều khi nội dung nói gì không quan trọng, mà quan trọng là ý nghĩ thực sự mà người nói muốn biểu đạt.
Khi Liễu Tuấn mới biết được tin tức này cũng phải cả kinh.
Tỉnh trưởng bị bí thư tỉnh ủy "cáo trạng", chẳng phải là chuyện khiến người ta khoan khoái gì.
Bình thường mà nói, tình huống như thế này cực kỳ hiếm thấy, nhưng cuối thế kỷ trước thì thấy rất nhiều. Do nguyên nhân lịch sử, nhiều năm trước, ở một số tỉnh thành phố xuất hiện tình huống thế lực bản địa "thống nhất thiên hạ", bí thư vì đảm bảo quyền uy của mình, không hợp tác với tỉnh trưởng được phái xuống, đôi khi dùng phương thức kịch liệt, xòe bài với bên trên, đẩy văng tỉnh trưởng đi. Nhưng cùng với thời gian, loại chuyện này càng ngày càng ít.
Phàm là người đứng đầu đảng ủy sử dụng loại thủ đoạn kịch liệt này, cuối cùng chẳng để lại ấn tượng gì tốt đẹp với cao tầng.
Đây là cách "lưỡng bại câu thương" điển hình.
Hiển nhiên là Lưu Phi Bằng đang chuẩn bị cho đại hội đảng toàn tỉnh, nếu không chỉ còn chưa tới một năm nữa là đổi khóa, Lưu Phi Bằng có bị ức chế tới đâu cũng đành nhẫn nhịn. Căn cứ vào thông lệ, bí thư tỉnh ủy hoặc tỉnh trưởng sau khi mãn khóa, đa số là điều động cương vị, tỉnh trưởng nếu không thể thuận thế tiến cấp, đại đa số là bị điều đi. Nhưng tình hình tỉnh A có chút ngoại lệ, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều "xuất gia giữa chừng", tới kỳ đổi khóa năm sau, hai người cũng chỉ mới đảm nhậm chức vụ hiện tại được hai năm rưỡi. Khả năng cả hai đều tại nhiệm, thêm vài năm nữa tới lúc điều chỉnh trung kỳ là rất có khả năng.
Tiếp tục công tác thêm vài năm nữa với Liễu Tuấn, với Lưu Phi Bằng mà nói, đó dứt khoát là một cơn ác mộng. Hắn thà dùng cách "giết địch một vạn tổn thất ba nghìn" này để kết thúc cơn ác mộng còn hơn.
Đương nhiên, nếu như nói Lưu Phi Bằng được nhân vật lớn bên kia dặn làm thế, bảo hắn liều mình để hạ Tiểu Liễu cũng là có khả năng.
Bất kể nguyên nhân là vì nguyên nhân gì, Lưu Phi Bằng cũng đã tỏ thái độ không thể tiếp tục cộng tác với Liễu Tuấn được nữa một cách rõ ràng rồi.
Tin tức này có lẽ đã lan đi trong quan trường tỉnh A, với đủ mọi phiên bản khác nhau, có lẽ tạo ra những dòng chảy ngầm dữ dội ở quan trường tỉnh A.
Nhưng bề ngoài, mọi người đều rất hài hòa với nhau.
Liễu Tuấn mỉm cười nói một câu cám ơn rồi lấy thuốc lá ra hút.
Lưu Phi Bằng cũng hút thuốc, không nói.
Nếu như đồng chí Tiểu Liễu có điều muốn báo cáo với tôi vậy thì xin mời.
- Bí thư, tôi rất tán đồng những lời vừa rồi của bí thư, Tằng Vĩnh Chính xa đọa, đối với đội ngũ cán bộ chúng ta mà nói là một bài học sâu sắc, vụ án Tằng Vĩnh Chính đã chứng minh một cách rõ ràng, quyền lực thiếu giám sát sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Giám sát không tốt cũng như thế.
Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa thong thả nói.
Lưu Phi Bằng hơi ức chế rồi.
Đồng chí tỉnh trưởng lại quan tâm tới kiến thiết đội ngũ cán bộ rồi, điều này đủ chứng tỏ Lưu bí thư "cáo trạng" không phải là vô cớ sinh sự.
- Đứng thế, quyền lực không thể thiếu giám sát.
Lưu Phi Bằng ức thì ức, mặt vẫn tươi cười, tán đồng với Liễu Tuấn. Hơn nữa hắn biết trọng điểm Liễu Tuấn muốn nói tới là ở câu sau -- Giám sát không tốt.
Quả nhiên Liễu Tuấn tiếp tục nói:
- Căn cứ vào tình hình tôi tìm hiểu được mà xét, Tằng Vĩnh Chính hoành hành ngang ngược ở Đơn Dương không phải là không có ai phản ánh. Trước kia có người bị hại chuyên môn tới tỉnh nộp thư tố cáo. Khi ấy viện kiểm sát, sở giám sát, phòng khiếu nại v..v..v.. Đã liên hợp tới Đơn Dương để điều tra, cũng hình thành báo cáo chính thức, nhưng báo cáo này gửi xuống Đơn Dương liền không có tin tức gì nữa. Có được chấp hành hay không cũng không một ai ngó ngàng tới, tôi nghĩ nếu khi đó hỏi tới, Tằng Vĩnh Chính đã không tới mức coi trời bằng vung như hiện nay. Thậm chí tội lỗi của hắn cũng đã bại lộ ra rồi, điều này rất đáng để chúng ta suy nghĩ.
Nụ cười trên mặt Lưu Phi Bằng biến mất, mày nhíu chặt lại.
Tình huống mà Liễu Tuấn nói là sự thực, không may chút nào là, khi xưa chính đồng chí Lưu Phi Bằng là tỉnh trưởng, báo cáo đó hắn đã thẩm duyệt qua, còn phê yêu cầu thành phố Đơn Dương chỉnh đốn lại cách làm không hợp pháp này. Kết quả đúng như lời Liễu Tuấn nói, không một ai ngó ngàng tới, lời phê của Lưu tỉnh trưởng chẳng một ai ở Đơn Dương coi ra gì.
Chẳng phải nói Lưu tỉnh trưởng không có uy vọng ở Đơn Dương mà còn hoàn toàn ngược lại, bí thư và thị trưởng Đơn Dương còn được coi thuộc phe của hắn, chính vì như thế, mọi người nghĩ Lưu tỉnh trưởng đang làm cho có lệ thôi. Đặng Văn và Tằng Vĩnh Chính rất hiểu chuyện gì cần phải nghiêm túc xem xét, chuyện gì cần phải nói thật to. Trên thực tế, Lưu tỉnh trưởng phê xong chẳng hỏi tới nữa.
Hiện giờ Liễu Tuấn nói lại chuyện cũ, rõ ràng muốn làm bẽ mặt hắn.
- Cho nên tôi cho rằng, công tác của phòng đốc sát chính phủ tỉnh cần phải được tăng cường, lão Mạnh tuổi đã cao, công tác thiếu nhiệt tình cần thiết. Tôi thấy để đồng chí ấy chuyển sang một cương vị nhẹ nhàng hơn.
Đây mới là chuyện Liễu Tuấn thực sự muốn trao đổi với Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng cau mày:
- Vậy tỉnh trưởng kiến nghị do ai tới đảm nhận chủ nhiệm phòng đốc sát?
Liễu Tuấn đưa ngay ra nhân tuyển:
- Đồng chí Phiền Chí Vĩ, bí thư thấy sao?
Phiền Chí Vĩ hiện nay vẫn làm trưởng phòng tổ chức Ngọc Lan, người này nổi tiếng thiết diện vô tư, đội ngũ cán bộ Ngọc Lan trài qua sự chỉnh đốn của hắn, sức chiến đấu không ngừng được đề cao. Có thể nói, Phiền Chí Vĩ có thể như trợ thủ đắc lực của Lưu Quang Hưng, có hắn giám sát, Lưu Quang Hưng bớt không ít công sức. Để Phiền Chí Vĩ làm chủ nhiệm phòng đốc sát là nhân tuyển cực kỳ thích hợp.
Lưu Phi Bằng cười nói:
- Đồng chí Phiền Chí Vĩ làm công tác này đúng là thích hợp, chỉ có điều bên phía Ngọc Lan cũng không thể thiếu đồng chí ấy, tỉnh trưởng khoét góc tường như vậy, e rằng đồng chí Quang Hưng sẽ có ý kiến, hơn nữa hiện giờ rút đồng chí ấy ra, ở Ngọc Lan không tìm được cán bộ thay thế thích hợp.
Liễu Tuấn cười:
- Không sao, tôi tin đồng chí Lưu Quang Hưng sẽ tìm được nhân tuyển thích hợp.
Lưu bí thư ức chế phát nữa.
Đồng chí Liễu Tuấn thực sự không biết khiêm tốn gì, Lưu Quang Hưng là bí thư thành ủy thật, nhưng tôi là bí thư tỉnh ủy cơ mà. Bổ nhiệm cán bộ cấp phó sở do Lưu Quang Hưng định đoạt được à? Coi Ngọc Lan thành hậu hoa viên của cậu thật sao?
Có điều tác phong Liễu nha nội xưa nay luôn là như thế, Lưu bí thư mà đi chấp từng câu nói thì uất chết lâu rồi.
Lưu Phi Bằng không vội trả lời, hơi ngả mình ra đằng sau, mày nhíu chặt.
Liễu tỉnh trưởng cầm chén trà lên, mặt rất bình tĩnh.
/2140
|