- Tỉnh trưởng, chuyện này hình như không lời lắm.
Trên hoa thuyền của hồ Hợp Thủy, Lưu Quang Hưng nửa đù nửa thật nói.
Hiện giờ đã qua thanh minh, cá hoạt động thêm tích cực, đi tìm thức ăn, là thời điểm tốt để đi câu. Liễu tỉnh trưởng nổi hứng, hẹn Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ ra câu cá.
Tất nhiên thuê con thuyền hoa hoa lệ nhất của thành Phượng Hoàng, nằm trên hồ Hợp Thủy sóng nước lăn tăn, gió mát vi vu, đúng là hết sức khoan khoái.
Liễu Tuấn biết Lưu Quang Hưng nói chuyện gì.
Trước đó không lâu, tỉnh tiến hành điều chỉnh nhân sự phạm vi nhỏ, Phiền Chí Vĩ điều tới làm phó chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy, hưởng thủ đãi ngộ cấp chính sở.
- Anh lấy mất đại tướng của tôi, nếu là làm chủ nhiệm cũng đành đi, tôi không nói gì, nhưng lật đật đi làm tay sai cho người ta, hư hừ, lỗ vốn.
Lưu Quang Hưng không ngừng lắc đầu, nghĩ sao nói vậy.
- Đúng đấy bí thư Phi Bằng chơi chiêu này quả nhiên rất cay độc.
Sài Thiệu Cơ ở một bên lắc đầu nói. Vốn Sài Thiệu Cơ chẳng gọi thân thiết như thế, nhưng Lưu Quang Hưng ở bên cạnh, nếu hắn cũng gọi Lưu bí thư thì dễ thành nhầm lẫn.
Nói tới chuyện câu cá thì kỳ thực hắn không thích, tuy hắn trực tiếp làm việc bên Liễu Tuấn nhưng lại là "truyền nhân của Liễu Tấn Tài", mỗi ngày bận công việc, có điều Liễu Tuấn gọi, chỉ đành tới "giải trí".
Có điều thấy trời xanh nước biết của hồ Hợp Thủy, Sài Thiệu Cơ thừa nhận, chuyến này rất đáng.
- Hừ, trò vặt mà thôi, không có khí độ của người đứng đầu tỉnh.
Lưu Quang Hưng hừ một tiếng.
Liễu Tuấn cười không nói.
Ngày hôm đó y và Lưu Phi Bằng trao đổi chuyện điều động Phiền Chí Vĩ, Lưu Phi Bằng cuối cùng nói, hắn tán thành, đúng là cần tăng cường giám sát cán bộ cấp dưới hơn nữa.
- Có điều phòng đốc sát tỉnh ủy và phòng đốc sát chính phủ tỉnh cứ mạnh ai nấy làm như vậy không hay. Tôi thấy không bằng sát nhập hai phòng đốc sát lại, tiếp nhận sự lãnh đạo kép của tỉnh ủy chính phủ, cấp bậc cũng có thể tăng lên một chút thành chính sở... Thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của đồng chí Triệu Đan, hiện giờ rất nhiều đồng chí tư tưởng quan tước nghiêm trọng, cấp bậc phòng đốc sát quá thấp, người ta chẳng nể.
Lưu Phi Bằng nói với vẻ rất cảm khái, tựa hồ đây mới là trọng điểm, còn việc sát nhập thành thứ yếu. Lưu bí thư nói rất hiển nhiên, dường như chuyện này đã định đoạt rồi.
Vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ có phản ứng kịch liệt, không ngờ y lại mỉm cười gật đầu, rất là tán thành.
- Ừm, đề nghị này của bí thư tôi thấy rất tốt, hai phòng đốc sát vốn làm cùng một công việc, mạnh ai nấy làm đúng là dễ ngáng chân nhau, sát nhập rất tốt. Còn cấp bậc, bí thư đã có ý đó, tôi đương nhiên là tán thành.
Liễu Tuấn sảng khoái như thế lại làm cho Lưu Phi Bằng cảnh giác, không biết y lại có ý đồ gì. Có điều đầu óc hắn xoay chuyển mấy vòng cũng không nghĩ ra Liễu Tuấn có chiêu gì gài ở phía sau.
Hai phòng đốc sát gộp lại, danh nghĩa chịu sự quản lý chung của hai bên, nhưng đặt ở bên tỉnh ủy, lại do Triệu Đan "chỉ đạo công tác", bất kể nhìn thế nào thì phòng đốc sát này đều đã thuộc về Lưu Phi Bằng hắn, bên chính phủ chỉ danh nghĩa mà thôi, người phòng đốc sát xuống phía dưới, cán bộ cũng sẽ cho rằng là Lưu Phi Bằng phái xuống, không liên quan tới Liễu Tuấn.
Xem ra Liễu Tuấn đã biết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Lý chủ tịch, nên biết kiềm chế, nhường nhìn rồi.
Hắc hắc, nhưng lúc này mới lùi bước, chẳng phải quá trễ rồi sao?
Vì Liễu Tuấn phối hợp Lưu Phi Bằng tiếp theo lại để nghị, chủ nhiệm phòng đốc sát tạm thời không biến động, vẫn do chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy là Thái Chí Thành đảm nhiệm, Phiền Chí Vĩ làm phó chủ nhiệm phòng đốc sát mới, cấp bậc là chính sở.
Đó coi như là sự nhượng bộ của hắn với Liễu Tuấn rồi, nếu như Thái Chí Thành đích hệ của hắn nước lên theo thuyền, thì cũng không thể để người của Liễu Tuấn quá thua thiệt, thế nào cũng phải an ủi một chút.
Chỉ cần thực quyền phòng đốc sát chỉ nắm trong tay Thái Chí Thánh là được, đó là sự cân bằng cần thiết. Liễu Tuấn không tranh chấp, mỉm cười đồng ý.
Hiện giờ Liễu Tuấn không lên tiếng, Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ không tiện nói tiếp đề tài này nữa. Chuyện Lưu Phi Bằng "cáo trạng" với Lý chủ tịch, bọn họ cũng nghe nói một chút, Liễu Tuấn trước kia quá mạnh mẽ, cuối cùng làm Lưu Phi Bằng bất chấp tất cả bật ngược lại. Lưu Phi Bằng đã quyết thắng bại, giai đoạn hiện nay Liễu Tuấn nhẫn nhịn một chút tựa hồ cũng hợp lý.
Trên quan trường phải biết co biết duỗi, không thể cứ cứng mãi được.
Nghĩ tới chuyện Lưu Phi Bằng quyết thắng bại, trong lòng Lưu Quang Hưng thấy nặng nề, quan trường trong nước là như thế, dù Liễu Tuấn có giỏi tới đâu, chung quy y vẫn trong thể chế, quy tắc của thể chế cũng hữu hiệu với y. Vì bảo vệ lợi ích của cả giai tầng, đoán chừng năm sau đổi khóa, TW sẽ điều chỉnh Liễu Tuấn, không khéo điều chỉnh cả hai người.
Liễu Tuấn phấn đấu ở tỉnh A mười năm, khó khăn lắm mới dựng lên ban bệ, uy vọng của mình, điều qua tỉnh khác, tất cả phải làm lại từ đầu, mặc dù sử dụng cán bộ là giao lưu với nhau, nhưng nghĩ tới luôn có chút không cam tâm.
Có điều nhìn qua có vẻ bản thân Liễu Tuấn chẳng bận tâm mấy, vẫn cứ thong thả móc mồi, quăng giây câu đi thật xa. Liễu Tuấn đặt cần câu xuống, châm một điếu thuốc, mỉm cười nói:
- Phiền Chí Vĩ làm phó sở hơn mười năm, cũng nên tiến một bước, bí thư Phi Bằng chủ động đưa anh ta tới công ta ở tỉnh ủy cũng là chuyện tốt, ít nhất làm lý lịch phong phú thêm một chút.
Lưu Quang Hưng nói:
- Đối với Phiền Chí Vĩ mà nói đương nhiên là chuyện tốt, người này có năng lực, chỉ là tính khí không tốt, làm chậm trễ tiền đó... Có điều như thế, trong tay tỉnh trưởng chỉ còn lại nửa phòng giám sát.
Hai cơ quan quyền lực, bên chính pháp Liễu Tuấn không thể xen vào được. Vì ảnh hưởng vụ án Tằng Vĩnh Chính, Hứa Hoành Cửu đã dần ngả sang Lưu Phi Bằng, mảng này cũng ngày càng ngoài tầm với của Liễu Tuấn. Hiện giờ hai phòng đốc sát hợp làm một, văn phòng chuyển sang bên trụ sở tỉnh ủy, bằng với "bộ đội đích hệ" của Liễu Tuấn mất đi một đơn vị.
Sở trưởng giám sát Lục Duyệt cũng không thể nói là cán bộ thuộc phe Liễu Tuấn, Lục Duyệt là kẻ rất cứng đầu, chưa bao giờ chọn phe phái thực sự, rất kiên trì nguyên tắc của mình. Thế nên sở giám sát danh nghĩa thuộc sự quản lý của tỉnh trưởng, thực chất Liễu Tuấn không hoàn toàn khống chế được. Căn cứu vào văn kiện TW yêu cầu, nghiệp vụ sở giám sát nhận sự chỉ đạo của bí thư tỉnh ủy, đa phần sở giám sát được coi là ban ngành tỉnh ủy.
Liễu Tuấn chỉ cười.
Sài Thiệu Cơ lại có ý kiến khác:
- Cũng chưa chắc, Thái Chí Thành mềm lắm, chắc gì đã ép nổi Phiền Chí Vĩ, chủ nhiệm phòng đốc sát rốt cuộc là ai thì khó nói lắm.
Không khéo Liễu Tuấn thuận tay đưa đại tướng của mình vào trong tỉnh ủy.
Lưu Quang Hưng cười:
- Nói đúng lắm, tên Phiền Chí Vĩ này đôi khi tôi cũng phải đau đầu, lần này Thái Chí Thành khổ rồi.
Bất kể ai gặp phải cấp phó như thế cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì, huống chí cấp bậc lại còng ngang hàng với Thái Chí Thành.
Lúc này trong khoang thuyền có một cô gái trẻ xinh đẹp mặc váy hoa màu trắng, vóc dáng lả lướt, dù ăn mặc thuần phác nhưng không che dấu được khí chất cao nhã, cô bê một cái khay nhỏ bên trên có mấy chén trà bốc khỏi và mấy đĩa hoa quả tới.
Nhìn kỹ đó là Sở Vũ tổng giám đốc Cty phượng Hoàng.
Biết Liễu Tuấn muốn lên thuyền hoa câu cá, Sở Vũ liền bỏ công việc đó, đích thân lên thuyền làm phục vụ tạm thời, vốn cô muốn làm Liễu Tuấn bất ngờ, không ngờ y còn hẹn thêm bạn bè, thế là đành làm phục vụ thật.
May là nhân viên trên thuyền không biến cô gái tha thướt này chính là bà chủ của mình, nếu không thì trố mắt ra hết.
Tiểu Vũ làm việc rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước giới truyền thông, các việc đối ngoại đều giao cho cấp phó xử lý, bản thân làm chỉ huy sau rèm. Điều này giống với Xảo Nhi, Lương Xảo làm việc còn kín đáo hơn cả Tiểu Vũ, tới giờ cũng chỉ có vài thành viên hạch tâm của Thu Thủy và Hoa Hưng là biết Lương Xảo, chuyện thường ngày đều do Phạm Thanh Linh và Hắc Tử ra mặt xử lý.
Cho nên Lưu Quang Hưng không biết Tiểu Vũ.
Sài Thiệu Cơ thì lại nhận đây là giúp việc năm xưa của biệt thự số một hồ Hợp Thủy, đoán chừng Sài Thiệu Cơ nghĩ hiện giờ Tiểu Vũ vẫn làm "giúp việc" của Liễu Tuấn, nếu không cũng chẳng trùng hợp xuất hiện trên hoa thuyền.
Nhưng "chuyện nhà" của lãnh đạo, thân cận như Sài Thiệu Cơ cũng tuyệt đối không đi nghe ngóng.
Trên hoa thuyền của hồ Hợp Thủy, Lưu Quang Hưng nửa đù nửa thật nói.
Hiện giờ đã qua thanh minh, cá hoạt động thêm tích cực, đi tìm thức ăn, là thời điểm tốt để đi câu. Liễu tỉnh trưởng nổi hứng, hẹn Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ ra câu cá.
Tất nhiên thuê con thuyền hoa hoa lệ nhất của thành Phượng Hoàng, nằm trên hồ Hợp Thủy sóng nước lăn tăn, gió mát vi vu, đúng là hết sức khoan khoái.
Liễu Tuấn biết Lưu Quang Hưng nói chuyện gì.
Trước đó không lâu, tỉnh tiến hành điều chỉnh nhân sự phạm vi nhỏ, Phiền Chí Vĩ điều tới làm phó chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy, hưởng thủ đãi ngộ cấp chính sở.
- Anh lấy mất đại tướng của tôi, nếu là làm chủ nhiệm cũng đành đi, tôi không nói gì, nhưng lật đật đi làm tay sai cho người ta, hư hừ, lỗ vốn.
Lưu Quang Hưng không ngừng lắc đầu, nghĩ sao nói vậy.
- Đúng đấy bí thư Phi Bằng chơi chiêu này quả nhiên rất cay độc.
Sài Thiệu Cơ ở một bên lắc đầu nói. Vốn Sài Thiệu Cơ chẳng gọi thân thiết như thế, nhưng Lưu Quang Hưng ở bên cạnh, nếu hắn cũng gọi Lưu bí thư thì dễ thành nhầm lẫn.
Nói tới chuyện câu cá thì kỳ thực hắn không thích, tuy hắn trực tiếp làm việc bên Liễu Tuấn nhưng lại là "truyền nhân của Liễu Tấn Tài", mỗi ngày bận công việc, có điều Liễu Tuấn gọi, chỉ đành tới "giải trí".
Có điều thấy trời xanh nước biết của hồ Hợp Thủy, Sài Thiệu Cơ thừa nhận, chuyến này rất đáng.
- Hừ, trò vặt mà thôi, không có khí độ của người đứng đầu tỉnh.
Lưu Quang Hưng hừ một tiếng.
Liễu Tuấn cười không nói.
Ngày hôm đó y và Lưu Phi Bằng trao đổi chuyện điều động Phiền Chí Vĩ, Lưu Phi Bằng cuối cùng nói, hắn tán thành, đúng là cần tăng cường giám sát cán bộ cấp dưới hơn nữa.
- Có điều phòng đốc sát tỉnh ủy và phòng đốc sát chính phủ tỉnh cứ mạnh ai nấy làm như vậy không hay. Tôi thấy không bằng sát nhập hai phòng đốc sát lại, tiếp nhận sự lãnh đạo kép của tỉnh ủy chính phủ, cấp bậc cũng có thể tăng lên một chút thành chính sở... Thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của đồng chí Triệu Đan, hiện giờ rất nhiều đồng chí tư tưởng quan tước nghiêm trọng, cấp bậc phòng đốc sát quá thấp, người ta chẳng nể.
Lưu Phi Bằng nói với vẻ rất cảm khái, tựa hồ đây mới là trọng điểm, còn việc sát nhập thành thứ yếu. Lưu bí thư nói rất hiển nhiên, dường như chuyện này đã định đoạt rồi.
Vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ có phản ứng kịch liệt, không ngờ y lại mỉm cười gật đầu, rất là tán thành.
- Ừm, đề nghị này của bí thư tôi thấy rất tốt, hai phòng đốc sát vốn làm cùng một công việc, mạnh ai nấy làm đúng là dễ ngáng chân nhau, sát nhập rất tốt. Còn cấp bậc, bí thư đã có ý đó, tôi đương nhiên là tán thành.
Liễu Tuấn sảng khoái như thế lại làm cho Lưu Phi Bằng cảnh giác, không biết y lại có ý đồ gì. Có điều đầu óc hắn xoay chuyển mấy vòng cũng không nghĩ ra Liễu Tuấn có chiêu gì gài ở phía sau.
Hai phòng đốc sát gộp lại, danh nghĩa chịu sự quản lý chung của hai bên, nhưng đặt ở bên tỉnh ủy, lại do Triệu Đan "chỉ đạo công tác", bất kể nhìn thế nào thì phòng đốc sát này đều đã thuộc về Lưu Phi Bằng hắn, bên chính phủ chỉ danh nghĩa mà thôi, người phòng đốc sát xuống phía dưới, cán bộ cũng sẽ cho rằng là Lưu Phi Bằng phái xuống, không liên quan tới Liễu Tuấn.
Xem ra Liễu Tuấn đã biết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Lý chủ tịch, nên biết kiềm chế, nhường nhìn rồi.
Hắc hắc, nhưng lúc này mới lùi bước, chẳng phải quá trễ rồi sao?
Vì Liễu Tuấn phối hợp Lưu Phi Bằng tiếp theo lại để nghị, chủ nhiệm phòng đốc sát tạm thời không biến động, vẫn do chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy là Thái Chí Thành đảm nhiệm, Phiền Chí Vĩ làm phó chủ nhiệm phòng đốc sát mới, cấp bậc là chính sở.
Đó coi như là sự nhượng bộ của hắn với Liễu Tuấn rồi, nếu như Thái Chí Thành đích hệ của hắn nước lên theo thuyền, thì cũng không thể để người của Liễu Tuấn quá thua thiệt, thế nào cũng phải an ủi một chút.
Chỉ cần thực quyền phòng đốc sát chỉ nắm trong tay Thái Chí Thánh là được, đó là sự cân bằng cần thiết. Liễu Tuấn không tranh chấp, mỉm cười đồng ý.
Hiện giờ Liễu Tuấn không lên tiếng, Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ không tiện nói tiếp đề tài này nữa. Chuyện Lưu Phi Bằng "cáo trạng" với Lý chủ tịch, bọn họ cũng nghe nói một chút, Liễu Tuấn trước kia quá mạnh mẽ, cuối cùng làm Lưu Phi Bằng bất chấp tất cả bật ngược lại. Lưu Phi Bằng đã quyết thắng bại, giai đoạn hiện nay Liễu Tuấn nhẫn nhịn một chút tựa hồ cũng hợp lý.
Trên quan trường phải biết co biết duỗi, không thể cứ cứng mãi được.
Nghĩ tới chuyện Lưu Phi Bằng quyết thắng bại, trong lòng Lưu Quang Hưng thấy nặng nề, quan trường trong nước là như thế, dù Liễu Tuấn có giỏi tới đâu, chung quy y vẫn trong thể chế, quy tắc của thể chế cũng hữu hiệu với y. Vì bảo vệ lợi ích của cả giai tầng, đoán chừng năm sau đổi khóa, TW sẽ điều chỉnh Liễu Tuấn, không khéo điều chỉnh cả hai người.
Liễu Tuấn phấn đấu ở tỉnh A mười năm, khó khăn lắm mới dựng lên ban bệ, uy vọng của mình, điều qua tỉnh khác, tất cả phải làm lại từ đầu, mặc dù sử dụng cán bộ là giao lưu với nhau, nhưng nghĩ tới luôn có chút không cam tâm.
Có điều nhìn qua có vẻ bản thân Liễu Tuấn chẳng bận tâm mấy, vẫn cứ thong thả móc mồi, quăng giây câu đi thật xa. Liễu Tuấn đặt cần câu xuống, châm một điếu thuốc, mỉm cười nói:
- Phiền Chí Vĩ làm phó sở hơn mười năm, cũng nên tiến một bước, bí thư Phi Bằng chủ động đưa anh ta tới công ta ở tỉnh ủy cũng là chuyện tốt, ít nhất làm lý lịch phong phú thêm một chút.
Lưu Quang Hưng nói:
- Đối với Phiền Chí Vĩ mà nói đương nhiên là chuyện tốt, người này có năng lực, chỉ là tính khí không tốt, làm chậm trễ tiền đó... Có điều như thế, trong tay tỉnh trưởng chỉ còn lại nửa phòng giám sát.
Hai cơ quan quyền lực, bên chính pháp Liễu Tuấn không thể xen vào được. Vì ảnh hưởng vụ án Tằng Vĩnh Chính, Hứa Hoành Cửu đã dần ngả sang Lưu Phi Bằng, mảng này cũng ngày càng ngoài tầm với của Liễu Tuấn. Hiện giờ hai phòng đốc sát hợp làm một, văn phòng chuyển sang bên trụ sở tỉnh ủy, bằng với "bộ đội đích hệ" của Liễu Tuấn mất đi một đơn vị.
Sở trưởng giám sát Lục Duyệt cũng không thể nói là cán bộ thuộc phe Liễu Tuấn, Lục Duyệt là kẻ rất cứng đầu, chưa bao giờ chọn phe phái thực sự, rất kiên trì nguyên tắc của mình. Thế nên sở giám sát danh nghĩa thuộc sự quản lý của tỉnh trưởng, thực chất Liễu Tuấn không hoàn toàn khống chế được. Căn cứu vào văn kiện TW yêu cầu, nghiệp vụ sở giám sát nhận sự chỉ đạo của bí thư tỉnh ủy, đa phần sở giám sát được coi là ban ngành tỉnh ủy.
Liễu Tuấn chỉ cười.
Sài Thiệu Cơ lại có ý kiến khác:
- Cũng chưa chắc, Thái Chí Thành mềm lắm, chắc gì đã ép nổi Phiền Chí Vĩ, chủ nhiệm phòng đốc sát rốt cuộc là ai thì khó nói lắm.
Không khéo Liễu Tuấn thuận tay đưa đại tướng của mình vào trong tỉnh ủy.
Lưu Quang Hưng cười:
- Nói đúng lắm, tên Phiền Chí Vĩ này đôi khi tôi cũng phải đau đầu, lần này Thái Chí Thành khổ rồi.
Bất kể ai gặp phải cấp phó như thế cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì, huống chí cấp bậc lại còng ngang hàng với Thái Chí Thành.
Lúc này trong khoang thuyền có một cô gái trẻ xinh đẹp mặc váy hoa màu trắng, vóc dáng lả lướt, dù ăn mặc thuần phác nhưng không che dấu được khí chất cao nhã, cô bê một cái khay nhỏ bên trên có mấy chén trà bốc khỏi và mấy đĩa hoa quả tới.
Nhìn kỹ đó là Sở Vũ tổng giám đốc Cty phượng Hoàng.
Biết Liễu Tuấn muốn lên thuyền hoa câu cá, Sở Vũ liền bỏ công việc đó, đích thân lên thuyền làm phục vụ tạm thời, vốn cô muốn làm Liễu Tuấn bất ngờ, không ngờ y còn hẹn thêm bạn bè, thế là đành làm phục vụ thật.
May là nhân viên trên thuyền không biến cô gái tha thướt này chính là bà chủ của mình, nếu không thì trố mắt ra hết.
Tiểu Vũ làm việc rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước giới truyền thông, các việc đối ngoại đều giao cho cấp phó xử lý, bản thân làm chỉ huy sau rèm. Điều này giống với Xảo Nhi, Lương Xảo làm việc còn kín đáo hơn cả Tiểu Vũ, tới giờ cũng chỉ có vài thành viên hạch tâm của Thu Thủy và Hoa Hưng là biết Lương Xảo, chuyện thường ngày đều do Phạm Thanh Linh và Hắc Tử ra mặt xử lý.
Cho nên Lưu Quang Hưng không biết Tiểu Vũ.
Sài Thiệu Cơ thì lại nhận đây là giúp việc năm xưa của biệt thự số một hồ Hợp Thủy, đoán chừng Sài Thiệu Cơ nghĩ hiện giờ Tiểu Vũ vẫn làm "giúp việc" của Liễu Tuấn, nếu không cũng chẳng trùng hợp xuất hiện trên hoa thuyền.
Nhưng "chuyện nhà" của lãnh đạo, thân cận như Sài Thiệu Cơ cũng tuyệt đối không đi nghe ngóng.
/2140
|