Trong đại sảnh của khách sạn Thu Thủy ở Nam Phương đột nhiên trở nên náo nhiệt vô cùng.
Trên ghế sô pha có một hàng khách dài đang ngồi, dùng một thứ ngôn ngữ địa phương không ai hiểu to tiếng trò chuyện. Mấy vị khách này đều là nam nhân trung niên bốn năm mươi tuổi, khí độ đường đường, không phải quan lớn chắc cũng là phú hào. Cho dù mặc thường phục thì vẫn không che lấp được khí thế của người quen nắm quyền.
Nếu như có khách quen đi vào, sẽ kinh ngạc phát hiện ra, giám đốc khách sạn cũng có mặt nhưng lại ngồi dưới cùng, cười bồi.
Nói thật, ngài giám đốc chẳng hiểu những người kia đang nói cái gì.
Đừng nói ở Nam Phương, cho dù ở tỉnh N, trừ Bảo Châu ra, người thành phố khác không hiểu nổi tiếng huyện Hướng Dương.
Mấy vị đang nói chuyện xôn xao đại sảnh này, không ai không có nguyên quán huyện Hướng Dương.
Vị trên 50 ngồi giữa kia, bên mai đã có chút hoa râm, đó là Trình Tân Kiến, còn ngồi bên cạnh là Tiêu Kiếm, ngoài ra còn có ba nam nhân cao lớn ngồi thành một hàng ở bên phía còn lại, là Nhan Hải Quân toàn thân sát khí, Bàn Đại Hải to như con hà mã, cạnh đó là Đại Cương.
Trình Tân Kiến lần này tới tỉnh D là để chỉ đạo công tác trị an.
Đó là "món quà" Trình Tân Kiến từng hứa với Liễu Tuấn, thứ khác hắn không giúp được, nếu Liễu bí thư muốn chỉnh đốn trị an ở tỉnh D, Trình bộ trưởng nhất định toàn lực ủng hộ.
Trình Tân Kiến vừa tới tỉnh D, tất nhiên được địa phương tiếp đãi nhiệt tình, huống chi quan viên chỉ cần tin tức linh thông một chút, có ai không biệt Trình bộ trưởng cũng xuất thân từ huyện Hướng Dương? Là đại tướng cốt cán của Nghiêm Liễu hệ, sau khi Lương Quốc Cường nghỉ hưu, Trình Tân Kiến là người phát ngôn của Nghiêm Liễu hệ trong hệ thống chính pháp. Thân phận như thế, ắt có quan hệ cực tốt với Liễu bí thư, sao có thể chậm trễ.
Có điều hiện giờ Trình bộ trưởng xuất hiện ở khách sạn Thu Thủy hoàn toàn là cuộc hẹn tư nhân.
Hắc Tử dẫn đầu, mời Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm tụ họp.
Mọi người tập trung ở đại sảnh, tất nhiên là để đợi Tuấn thiếu gia rồi.
Cuộc tụ hội như thế Liễu Tuấn không thể không tới.
- Anh Trình trước kia đã tới Nam Phương chưa? Cảm giác ra sao?
Bàn Đại Hải hỏi.
Trình Tân Kiến cười đáp:
- Tới thì tới rồi, có điều đến để phá án, tới đi vội vàng, chẳng tham quan được. Lần này cũng vẫn là vì công tác ... Cảm giác thành phố có môi trường tốt hơn, có nhiều cây xanh hơn. Ha ha, đây là phong cách chấp chính nhất quán của Liễu bí thư, nhìn thành phố Ngọc Lan xem, đã thành vườn hoa rồi.
Hắc Tử nói:
- Kiến thiết khu thành phố mới cơ bản là sau khi Tuấn thiếu gia mới bỏ quy hoạch ban đầu đi làm lại. Cải tạo thành phố cũ khó lắm, không tiện làm hành động lớn, chỉ có thể tu sửa.
- Đúng thế, càng là thành phố có lịch sử sâu dầy càng khó cải tạo.
Tiêu Kiếm xen vào.
Trình Tân Kiến cười nói:
- Đúng là thế. Ôi chà, chúng ta chẳng ai là chuyên gia kiến thiết thành phố, phượng diện này không giúp gì được Liễu bí thư rồi. Chúng ta xen vào thì càng giúp càng loạn thôi.
Đang nói chuyện thì một chiếc Trường Phong màu trắng xuất hiện ở phía cổng.
Đám Trình Tân Kiến lập tức đức dậy đi ra nghênh đón.
Tham gia cuộc tụ hội tư nhân, đa số thời gian Liễu Tuấn tự mình lái xe, tùy tùng cũng chỉ có Hồ Hạo Nhiên. Có điều theo quy định bảo vệ, Hồ Hạo Nhiên vẫn kiên trì an bài một chiếc xe và ba vệ sĩ khác theo sau.
Ở chuyện như thế này, Hồ Hạo Nhiên vô cùng kiên trì nguyên tắc, không lay động vì "quyền thế" của Liễu Tuấn. Đôi khi Liễu Tuấn chẳng thể làm gì, đành tôn trọng ý kiến của Hồ Hạo Nhiên.
Trình Tân Kiến rảo bước đi tới, mở cửa xe cho Liễu Tuấn.
- Chào Liễu bí thư.
Trình Tân Kiến theo thói quen đứng nghiêm kính lễ.
Liễu Tuấn mỉm cười lần lượt bắt tay mọi người, hàn huyên mấy câu rồi được mọi người xúm quanh đưa vào phòng bao tự nhiên đã được đặt trước.
- Anh Trình tới được ba bốn ngày rồi phải không?
Liễu Tuấn hỏi.
- Đúng, ba ngày rồi, hôm qua mới từ Giang Trung trở về, qua một năm chỉnh đốn tổng hợp, tình hình trị an ở Giang Trung cơ bản chuyển biến tốt, cái này nhìn một cái là nhận ra.
Trình Tân Kiến cười ha hả.
- Ừm, ở phương diện này, anh và Tiêu Kiếm là chuyên gia mà.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Vì nhân khẩu lưu động quá nhiều, bao năm qua tình hình trị an ở tình D luôn rất xấu, bị người ta chỉ trích. Về vấn đề này, Liễu Tuấn lên nhậm chức không lâu đã bắt đầu giám sát chặt chẽ. Đó là tác phong nhất quán của y, mỗi khi tới đâu là tung nắm đấm xử lý trị an. Bất kể là ở thành phố hay nông thôn, nếu như ngay cả an toàn cơ bản của người dân đều không đảm bảo được thì người chấp chính không hợp cách.
Thắt chặt trị an, đả kích phần tử phạm tội cũng là khâu trọng yếu giữ hình tượng của đảng và chính phủ. Thường thường tốn chút công sức ở việc này, có tác dụng làm ít ăn nhiều.
Trình Tân Kiến lần này tới tỉnh D, cũng là do Hoàng Chân An được Liễu Tuấn chỉ thị, chủ động yêu cầu với bộ. Trình Tân Kiến đi chuyến này, chẳng những làm phấn chấn sĩ khí, cũng có cái lợi thực tế. Như ở phương tiện trang thiết bị, ít nhiều có chút hỗ trợ từ bộ.
Trong số các phó bộ trượng bộ công an, Trình Tân Kiến chỉ xếp sau mỗi phó bộ trưởng thường vụ Ung Chiêu Bình, xếp hàng thứ hai, tiếng nói rất có trọng lượng. Trước kia Liễu Tuấn ra sức tiến cử Trình Tân Kiến thay thế Lương Quốc Cường, Nghiêm Ngọc Thành còn có chút do dự, các đại lão cao tầng cũng có ý kiến bất động. Trình Tân Kiến tính tùy tiện, không giống cán bộ lãnh đạo cao cấp chút nào. Các đại lão lo lắng Trình Tân Kiến ăn nói không biết giữ gìn, ảnh hưởng tới hình tượng, uy vọng không lập nên được, còn làm người ta chê cười.
Sự thực chứng minh, ánh mắt nhìn người của Liễu Tuấn cực kỳ chuẩn xác.
Trình Tân Kiến bề ngoài nhìn lỗ mãng, nhưng bên trong rất tinh tế, sau khi đảm nhận phó bộ trưởng, làm việc có phương pháp, thêm vào y cực kỳ coi trọng nghĩa khí, có một đám thân tín hỗ trợ trong bộ và thủ đô, mau chóng đứng vững chân, thành nhân vật thực quyền trong bộ.
- Ha ha, không dám nhận là chuyên gia, cái này làm cả đời rồi, kinh nghiệm có một chút. Liễu bí thư, tôi thấy tỉnh D chi cần kiên trì chỉnh đốn, hai ba năm nữa hệ thống trị an sẽ hoàn thiện, thực sự có được cục diện tốt, dân cảnh cộng quản. Tới khi đó trị an toàn tỉnh sẽ chuyển biến từ căn bản.
Thân phận Trình Tân Kiến nay đã khác, dù là tụ hội tư nhân vẫn nói chuyện công tác trước, ngày đầu tiên hắn tới tỉnh D, Liễu Tuấn liền đại diện cho tỉnh ủy bày tiệc khoản đãi, hoàn toàn làm theo phép công.
Liễu Tuấn cao hứng nói:
- Tốt, nếu như cả anh cũng nói như thế thì đường lối của Hoàng Chấn An là đúng, công tác cũng khá đắc lực.
Trình Tân Kiến cười:
- Hoàng Chấn An là người không tệ, tôi thấy là người làm việc thực sự.
Liễu Tuấn gật đầu.
Ở điểm này ý kiến của y và Trình Tân Kiến là nhất trí, Hoàng Chấn An ở vị trí này phải thực tế, công tác chính pháp không cho phép giả dối.
- Trị an tỉnh D khó làm vì nhân khẩu lưu động quá nhiều, long xà hỗn tạp, chỉ dựa vào mỗi bên công an là trị không trị tận gốc được. Cho nên Hoàng Chấn An chủ trương đặt tinh lực ở phương diện dân cảnh cộng quản là chính xác.
- Nói như thế toàn có lời hay , không có vấn đề gì?
Liễu Tuấn nói với chút ý trêu đùa.
Trình Tân Kiến cười ha hả chỉ Tiêu Kiếm nói:
- Tiêu Kiếm thấy có vấn đề.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm nói:
- Cũng không phải là vấn dề, tôi cho rằng muốn làm được việc dũng cảm làm việc nghĩa dân cảnh cộng quản, cần có quy hoạch hơn.
Liễu Tuấn tức thì có hứng thú:
- Ừm nói thế có chút thú vị rồi, anh nói kỹ hơn đi.
Tiêu Kiếm thấy Liễu Tuấn hỏi tới, ưỡn thẳng mình nói:
- Muốn thực hiện được việc dân cảnh cộng quản, quan trọng nhất là hoàn thiện cơ chế đảm bảo và khen thược với người có dũng khí làm việc nghĩa. Tôi cho rằng phải bắt tay vào từ hai phương diện.. Thứ nhất là lập pháp, đảm bảo quyền và lợi ích của người dân dũng cảm. Riêng dấu đỏ của chính phủ, nói thật là không đủ. Có lập pháp địa phương, có lợi ích hợp pháp, có thể có tác dụng tuyên truyền lớn...
Liễu Tuấn gật đầu.
- Điều thứ hai là phần thưởng cho hành vi làm việc nghĩ. Nhiều khi cái giá làm việc nghĩa rất cao, trên toàn quốc người làm việc nghĩa phải đổ máu rơi nước mắt không ít. Chuyện này đả kích tính tích cực làm việc nghĩa của quần chúng không ít, điều này phản ánh khách quan cả xã hội thiếu đạo đức, thiếu lòng tin.
Tiêu Kiếm xuất thân đại học chính quy, hiện giờ lại làm cục trưởng quản lý trị an, tư duy logíc kín kẽ, nói rất rõ ràng.
Liễu Tuấn cười.
- Ừm, rất có lý, Tiêu Kiếm, anh mang ý kiến này giao lưu với Hoàng Chấn An, cố gắng làm ra phương án hoàn chỉnh, sớm ngày thực thi. Còn về chuyện lập pháp, tôi sẽ trao đổi với Lê chủ nhiệm.
Lê chủ nhiệm chính là nguyên bí thư của Giang Khẩu, hiện giờ là chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh.
Trên ghế sô pha có một hàng khách dài đang ngồi, dùng một thứ ngôn ngữ địa phương không ai hiểu to tiếng trò chuyện. Mấy vị khách này đều là nam nhân trung niên bốn năm mươi tuổi, khí độ đường đường, không phải quan lớn chắc cũng là phú hào. Cho dù mặc thường phục thì vẫn không che lấp được khí thế của người quen nắm quyền.
Nếu như có khách quen đi vào, sẽ kinh ngạc phát hiện ra, giám đốc khách sạn cũng có mặt nhưng lại ngồi dưới cùng, cười bồi.
Nói thật, ngài giám đốc chẳng hiểu những người kia đang nói cái gì.
Đừng nói ở Nam Phương, cho dù ở tỉnh N, trừ Bảo Châu ra, người thành phố khác không hiểu nổi tiếng huyện Hướng Dương.
Mấy vị đang nói chuyện xôn xao đại sảnh này, không ai không có nguyên quán huyện Hướng Dương.
Vị trên 50 ngồi giữa kia, bên mai đã có chút hoa râm, đó là Trình Tân Kiến, còn ngồi bên cạnh là Tiêu Kiếm, ngoài ra còn có ba nam nhân cao lớn ngồi thành một hàng ở bên phía còn lại, là Nhan Hải Quân toàn thân sát khí, Bàn Đại Hải to như con hà mã, cạnh đó là Đại Cương.
Trình Tân Kiến lần này tới tỉnh D là để chỉ đạo công tác trị an.
Đó là "món quà" Trình Tân Kiến từng hứa với Liễu Tuấn, thứ khác hắn không giúp được, nếu Liễu bí thư muốn chỉnh đốn trị an ở tỉnh D, Trình bộ trưởng nhất định toàn lực ủng hộ.
Trình Tân Kiến vừa tới tỉnh D, tất nhiên được địa phương tiếp đãi nhiệt tình, huống chi quan viên chỉ cần tin tức linh thông một chút, có ai không biệt Trình bộ trưởng cũng xuất thân từ huyện Hướng Dương? Là đại tướng cốt cán của Nghiêm Liễu hệ, sau khi Lương Quốc Cường nghỉ hưu, Trình Tân Kiến là người phát ngôn của Nghiêm Liễu hệ trong hệ thống chính pháp. Thân phận như thế, ắt có quan hệ cực tốt với Liễu bí thư, sao có thể chậm trễ.
Có điều hiện giờ Trình bộ trưởng xuất hiện ở khách sạn Thu Thủy hoàn toàn là cuộc hẹn tư nhân.
Hắc Tử dẫn đầu, mời Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm tụ họp.
Mọi người tập trung ở đại sảnh, tất nhiên là để đợi Tuấn thiếu gia rồi.
Cuộc tụ hội như thế Liễu Tuấn không thể không tới.
- Anh Trình trước kia đã tới Nam Phương chưa? Cảm giác ra sao?
Bàn Đại Hải hỏi.
Trình Tân Kiến cười đáp:
- Tới thì tới rồi, có điều đến để phá án, tới đi vội vàng, chẳng tham quan được. Lần này cũng vẫn là vì công tác ... Cảm giác thành phố có môi trường tốt hơn, có nhiều cây xanh hơn. Ha ha, đây là phong cách chấp chính nhất quán của Liễu bí thư, nhìn thành phố Ngọc Lan xem, đã thành vườn hoa rồi.
Hắc Tử nói:
- Kiến thiết khu thành phố mới cơ bản là sau khi Tuấn thiếu gia mới bỏ quy hoạch ban đầu đi làm lại. Cải tạo thành phố cũ khó lắm, không tiện làm hành động lớn, chỉ có thể tu sửa.
- Đúng thế, càng là thành phố có lịch sử sâu dầy càng khó cải tạo.
Tiêu Kiếm xen vào.
Trình Tân Kiến cười nói:
- Đúng là thế. Ôi chà, chúng ta chẳng ai là chuyên gia kiến thiết thành phố, phượng diện này không giúp gì được Liễu bí thư rồi. Chúng ta xen vào thì càng giúp càng loạn thôi.
Đang nói chuyện thì một chiếc Trường Phong màu trắng xuất hiện ở phía cổng.
Đám Trình Tân Kiến lập tức đức dậy đi ra nghênh đón.
Tham gia cuộc tụ hội tư nhân, đa số thời gian Liễu Tuấn tự mình lái xe, tùy tùng cũng chỉ có Hồ Hạo Nhiên. Có điều theo quy định bảo vệ, Hồ Hạo Nhiên vẫn kiên trì an bài một chiếc xe và ba vệ sĩ khác theo sau.
Ở chuyện như thế này, Hồ Hạo Nhiên vô cùng kiên trì nguyên tắc, không lay động vì "quyền thế" của Liễu Tuấn. Đôi khi Liễu Tuấn chẳng thể làm gì, đành tôn trọng ý kiến của Hồ Hạo Nhiên.
Trình Tân Kiến rảo bước đi tới, mở cửa xe cho Liễu Tuấn.
- Chào Liễu bí thư.
Trình Tân Kiến theo thói quen đứng nghiêm kính lễ.
Liễu Tuấn mỉm cười lần lượt bắt tay mọi người, hàn huyên mấy câu rồi được mọi người xúm quanh đưa vào phòng bao tự nhiên đã được đặt trước.
- Anh Trình tới được ba bốn ngày rồi phải không?
Liễu Tuấn hỏi.
- Đúng, ba ngày rồi, hôm qua mới từ Giang Trung trở về, qua một năm chỉnh đốn tổng hợp, tình hình trị an ở Giang Trung cơ bản chuyển biến tốt, cái này nhìn một cái là nhận ra.
Trình Tân Kiến cười ha hả.
- Ừm, ở phương diện này, anh và Tiêu Kiếm là chuyên gia mà.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Vì nhân khẩu lưu động quá nhiều, bao năm qua tình hình trị an ở tình D luôn rất xấu, bị người ta chỉ trích. Về vấn đề này, Liễu Tuấn lên nhậm chức không lâu đã bắt đầu giám sát chặt chẽ. Đó là tác phong nhất quán của y, mỗi khi tới đâu là tung nắm đấm xử lý trị an. Bất kể là ở thành phố hay nông thôn, nếu như ngay cả an toàn cơ bản của người dân đều không đảm bảo được thì người chấp chính không hợp cách.
Thắt chặt trị an, đả kích phần tử phạm tội cũng là khâu trọng yếu giữ hình tượng của đảng và chính phủ. Thường thường tốn chút công sức ở việc này, có tác dụng làm ít ăn nhiều.
Trình Tân Kiến lần này tới tỉnh D, cũng là do Hoàng Chân An được Liễu Tuấn chỉ thị, chủ động yêu cầu với bộ. Trình Tân Kiến đi chuyến này, chẳng những làm phấn chấn sĩ khí, cũng có cái lợi thực tế. Như ở phương tiện trang thiết bị, ít nhiều có chút hỗ trợ từ bộ.
Trong số các phó bộ trượng bộ công an, Trình Tân Kiến chỉ xếp sau mỗi phó bộ trưởng thường vụ Ung Chiêu Bình, xếp hàng thứ hai, tiếng nói rất có trọng lượng. Trước kia Liễu Tuấn ra sức tiến cử Trình Tân Kiến thay thế Lương Quốc Cường, Nghiêm Ngọc Thành còn có chút do dự, các đại lão cao tầng cũng có ý kiến bất động. Trình Tân Kiến tính tùy tiện, không giống cán bộ lãnh đạo cao cấp chút nào. Các đại lão lo lắng Trình Tân Kiến ăn nói không biết giữ gìn, ảnh hưởng tới hình tượng, uy vọng không lập nên được, còn làm người ta chê cười.
Sự thực chứng minh, ánh mắt nhìn người của Liễu Tuấn cực kỳ chuẩn xác.
Trình Tân Kiến bề ngoài nhìn lỗ mãng, nhưng bên trong rất tinh tế, sau khi đảm nhận phó bộ trưởng, làm việc có phương pháp, thêm vào y cực kỳ coi trọng nghĩa khí, có một đám thân tín hỗ trợ trong bộ và thủ đô, mau chóng đứng vững chân, thành nhân vật thực quyền trong bộ.
- Ha ha, không dám nhận là chuyên gia, cái này làm cả đời rồi, kinh nghiệm có một chút. Liễu bí thư, tôi thấy tỉnh D chi cần kiên trì chỉnh đốn, hai ba năm nữa hệ thống trị an sẽ hoàn thiện, thực sự có được cục diện tốt, dân cảnh cộng quản. Tới khi đó trị an toàn tỉnh sẽ chuyển biến từ căn bản.
Thân phận Trình Tân Kiến nay đã khác, dù là tụ hội tư nhân vẫn nói chuyện công tác trước, ngày đầu tiên hắn tới tỉnh D, Liễu Tuấn liền đại diện cho tỉnh ủy bày tiệc khoản đãi, hoàn toàn làm theo phép công.
Liễu Tuấn cao hứng nói:
- Tốt, nếu như cả anh cũng nói như thế thì đường lối của Hoàng Chấn An là đúng, công tác cũng khá đắc lực.
Trình Tân Kiến cười:
- Hoàng Chấn An là người không tệ, tôi thấy là người làm việc thực sự.
Liễu Tuấn gật đầu.
Ở điểm này ý kiến của y và Trình Tân Kiến là nhất trí, Hoàng Chấn An ở vị trí này phải thực tế, công tác chính pháp không cho phép giả dối.
- Trị an tỉnh D khó làm vì nhân khẩu lưu động quá nhiều, long xà hỗn tạp, chỉ dựa vào mỗi bên công an là trị không trị tận gốc được. Cho nên Hoàng Chấn An chủ trương đặt tinh lực ở phương diện dân cảnh cộng quản là chính xác.
- Nói như thế toàn có lời hay , không có vấn đề gì?
Liễu Tuấn nói với chút ý trêu đùa.
Trình Tân Kiến cười ha hả chỉ Tiêu Kiếm nói:
- Tiêu Kiếm thấy có vấn đề.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm nói:
- Cũng không phải là vấn dề, tôi cho rằng muốn làm được việc dũng cảm làm việc nghĩa dân cảnh cộng quản, cần có quy hoạch hơn.
Liễu Tuấn tức thì có hứng thú:
- Ừm nói thế có chút thú vị rồi, anh nói kỹ hơn đi.
Tiêu Kiếm thấy Liễu Tuấn hỏi tới, ưỡn thẳng mình nói:
- Muốn thực hiện được việc dân cảnh cộng quản, quan trọng nhất là hoàn thiện cơ chế đảm bảo và khen thược với người có dũng khí làm việc nghĩa. Tôi cho rằng phải bắt tay vào từ hai phương diện.. Thứ nhất là lập pháp, đảm bảo quyền và lợi ích của người dân dũng cảm. Riêng dấu đỏ của chính phủ, nói thật là không đủ. Có lập pháp địa phương, có lợi ích hợp pháp, có thể có tác dụng tuyên truyền lớn...
Liễu Tuấn gật đầu.
- Điều thứ hai là phần thưởng cho hành vi làm việc nghĩ. Nhiều khi cái giá làm việc nghĩa rất cao, trên toàn quốc người làm việc nghĩa phải đổ máu rơi nước mắt không ít. Chuyện này đả kích tính tích cực làm việc nghĩa của quần chúng không ít, điều này phản ánh khách quan cả xã hội thiếu đạo đức, thiếu lòng tin.
Tiêu Kiếm xuất thân đại học chính quy, hiện giờ lại làm cục trưởng quản lý trị an, tư duy logíc kín kẽ, nói rất rõ ràng.
Liễu Tuấn cười.
- Ừm, rất có lý, Tiêu Kiếm, anh mang ý kiến này giao lưu với Hoàng Chấn An, cố gắng làm ra phương án hoàn chỉnh, sớm ngày thực thi. Còn về chuyện lập pháp, tôi sẽ trao đổi với Lê chủ nhiệm.
Lê chủ nhiệm chính là nguyên bí thư của Giang Khẩu, hiện giờ là chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh.
/2140
|