Trong vườn vải ngoại ô Nam Phương có chừng mười người khác tới.
Những người khách này tới hái vải.
Đó là một loại hình giải trí đặc sắc nhà nông, khách tự lái xe tới, tựa vào vườn quả vừa hái xong, ăn không phải trả tiền, những thứ hái xuống mang về mới phải trả.
Ăn nhiều vải sẽ bị nóng, khách bản địa đều biết nên không ăn bao nhiêu. Hơn nữa người có xe rảnh rỗi mới tổ chức kiểu giải trí này, có ai là hạng Trư Bát Giới, liều mạng ních cho đầy bụng.
Mười vị khách ngày hôm nay cho dù ăn mặc rất bình thường, không mang hàng hiệu, nhưng nhìn là biết không phải là người bình thường. Nhất là nhà ba người kia, nam tuấn lãng vô cùng, nữ ung dung cao quý, con gái xinh xắn, hai mẹ con đẹp muôn phần.
Điều duy nhất làm chủ nhà nông kia thấy ngạc nhiên là vị nam nhân cao lớn đó luôn đeo kính râm, cho dù vào vườn quả cũng ít khi bỏ xuống.
Chắc chắn cái vị không dám bỏ kính này là đồng chí Liễu Tuấn, quan trường đôi khi là một cái trại giam lớn, hạn chế tự do của người ta. Địa vị càng cao, càng không được tự do. Nhớ tới lãnh tụ năm xưa, ngay cả máy bay không được đi, không cho phép xuống biển bơi. Có một lần vì xuống biển bơi mà gần như phải giằng có nửa ngày trời với tổ vệ sĩ mới được toại nguyện.
Bầu bạn bên cạnh Liễu Tuấn là mẹ con Xảo Nhi và Nhạc Nhạc.
Thời gian đã vào tháng tám, là lúc mà đa phần vải đã quá mùa, hiện giờ số vải còn lại đều là chín muộn. Thường mà nói vải chín muốn thường ngọt, nhiều nước, nhưng giá lại không cao. Đối với khách tự tới nơi hái vải, chủ vườn đặc biệt hoan nghênh, giá cả cũng ưu đãi.
Xảo Nhi và Nhạc Nhạc đều mặc váy, Xảo Nhi mặc váy viền hoa trắng tố nhã, Nhạc Nhạc mặc váy hồng kiều diễm. Nhạc Nhạc sắp sinh nhật mười sáu, chiều cao sắp bằng Xảo Nhi, nhìn xu thế này chắc chắc là sẽ cao hơn mẹ. Nhạc Nhạc được hưởng gen di truyền của cha.
Đối với loại hoạt động ngoài trời này Liễu bí thư thường rất thích, dù công việc bận rộn, Liễu Tuấn cũng bỏ thời gian đi câu cá, đánh cầu, không chỉ vì rèn luyện sức khỏe, còn thả lỏng tin thần. Như lời Nghiêm Ngọc Thành đã nỏi, phải luôn thay đổi đầu óc.
Đi vào vườn, phóng mắt nhìn thấy trái quả trĩu cành, không cần ăn, chỉu ngửi hương thơm của đại tự nhiên, đã thấy coi lòng khoan khoái.
Nhạc Nhạc còn vui hơn cha, bất kể là hoạt động gì, chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh cô, Nhạc Nhạc đều rất vui vẻ , vừa vào vườn là nhảy tung tăng như con hươu non được quay về với thiên nhiên.
- Ba ăn vải đi, ngọt lắm.
Nhạc Nhạc bóc một quả vải, đưa tới trước mặt cha.
Liễu Tuấn cúi đầu xuống ăn luôn quả vải trong tay con gái, miệng khen liêng tục:
- Ừm, rất ngon rất ngọt. Chẳng trách Tô Đông Pha nói, để ăn ba trăm quả vài, không ngại làm người Lĩnh Nam.
Nhạc Nhạc cười khúc khích:
- Ba ơi, Tô Đông Pha lừa người ta đấy, nếu ăn ba trăm quả vải, ông ấy sẽ chảy máu mũi.
Xảo Nhi ở bên cạnh nhắc:
- Phải đấy Tiểu Tuấn, vải ăn nhiều nóng lắm. Người bản địa ăn vải đều chấm thêm ít muối thanh nhiệt.
Sở thích ăn uống của chồng thế nào Xảo Nhi hiểu quá rõ, hơi lo Liễu bí thư nổi cơm thèm bất chấp tất cả. Bí thư tỉnh ủy tham ăn vải bị chảy máu mũi, thành trò cười cho người ta.
- Xảo Nhi, em không phải nhắc anh đâu, hiện giờ anh được coi là người Lĩnh Nam chính tông rồi, biết quy củ chứ.
Xảo Nhi cười duyên, vui vẻ vô hạn.
Dù Xảo Nhi cũng thích hoạt động ngoài trời, nhưng không bằng hai cha con họ. Nói ra hôm nay cô chỉ là khách bồi, giống như vợ chồng Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh và những vệ sĩ vậy.
- Ba đừng dọa mẹ, ăn ba trăm qua thì không được, nhưng ăn mấy chục quả thì được, con sẽ hái quả to nhất ngọt nhất cho cha..
Nhạc Nhạc hết sức vui vẻ nói, lập tức quay đi tìm quả vải to nhất ngọt nhất.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của con gái, Liễu Tuấn cảm khái:
- Xảo Nhi, con gái lớn rồi.
- Đúng thế, sắp mười sáu, năm sau thi vào đại học rồi.
Liễu Tuấn nhìn Xảo Nhi cười.
- Sao thế, mặt em có nhọ à?
Xảo Nhi hờn giọng.
Ánh mắt hàm chứa tình cảm say đắm này của Liễu Tuấn, cô đã nhìn thấy vô số lần rồi, mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác lòng ngọt lịm. Chớp mắt hai người đã ở bên nhau ba mươi năm.
- Không phải, anh đang so sánh.
Liễu Tuấn nói:
- Hiện giờ nhìn thấy Nhạc Nhạc, giống như nhìn thấy em ở hiệu bánh mỳ Xảo Xảo năm xưa.
Liễu Tuấn nói rồi khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Xảo Nhi.
Nghe Liễu Tuấn nhắc về chuyện cũ, gò má tuyệt mỹ của Xảo Như ửng hồ, càng thêm phần diễm lệ.
- Đúng thế, khi ấy anh cao thế này...
Xảo Nhi nói rồi minh họa, tay đặt ở ngang ngực mình.
Khi ấy Liễu bí thư mới chỉ là chú nhóc mười tuổi, nhưng chú nhóc đó đã chiếm cứ trái tim của Xảo Nhi, không còn chứa được nam nhân khác nữa.
Liễu Tuần lòng xao động, ôm lấy eo cô, ghé vào tai nói:
- Khi đó ngày nào anh cũng nghĩ tới em, em còn nhớ không, ở thông Phong Thụ, chúng ta lần đầu ngủ với nhau...
Xảo Nhi Mặc càng đỏ hơn, khẽ đánh y một cái:
- Anh là đồ xấu xa, chút tuổi đầu mà suốt ngày nghĩ chuyện xấu.
- Lão phu tử có nói, thích cái đẹp là bản tình. Nam nữ yêu nhau là chuyện nghiêm chỉnh. Sao lại là chuyện xấu?
Xảo Nhi cựa mình thoát khỏi vòng tay của y:
- Chú ý chút, Nhạc Nhạc ở bên cạnh đó.
Ở gần có không ít người, nếu bị người ta nhận ra bí thư tỉnh ủy sẽ xuất hiện rất nhiều lời xì xào.
Cho dù khả năng là rất nhỏ.
Người thường cũng không biết tình hình gia đình của Liễu bí thư.
Song cứ cẩn thận thì hơn.
Xảo Nhi rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, không muốn Liễu Tuấn gặp chút phiền toái nào.
Liễu Tuấn cười ha hả, đưa tay bóc một quả vải, đặt trước cánh môi hồng của Xảo Nhi. Cô khẽ cắn một miếng, còn lại quá nửa bị Liễu bí thư nuốt vào bụng.
Không bao lâu sau, Nhạc Nhạc hái một đống vải tới, phải dùng giỏ xách. Kéo tay cha mẹ ngồi xuống gốc cây cùng ăn.
- Ba, Dương Dương học rất tốt, lần nào cũng đứng đầu cả năm, em ấy thật giỏi.
Nhạc Nhạc vừa ăn vừa nói, vẻ mặt rất kiêu nạo.
Hai chị em Nhạc Nhạc và Liễu Dương đều là "ngôi sao" của trường Bạch Mã. Nhạc Nhạc khỏi phải nói được công nhận là hoa khôi trường, xinh đẹp quyến rũ không hề thua kém Xảo Nhi năm xưa. Còn về Liễu Dương lần nào thi cũng đứng thư nhất chẳng có gì kịnh tính. Liễu Dương giống Liễu Tuấn, làm gì cũng không chịu thua kém, hơn nữa chững chạc hơn bạn cùng trang lứa, biết đối đã, lại lễ phép, rất được bạn bè thầ cô yêu quý.
- Nhạc Nhạc, con cũng rất giỏi, nghe thầy giáo nói, chỉ cần giữ thế này, với thành tích của con có thể thi trúng đại học trọng điểm. Nhạc Nhạc , con thích thi trường nào?
Liễu Tuấn hứng thú hỏi.
- Ừm, đại học Phương Bắc, hay là đại học thủ đô cũng được.
Nhạc Nhạc nghiên đầu nghĩ một lúc rồi nói.
Xảo Nhi liền nói:
- Tiểu Tuấn, anh thấy Nhạc Nhạc có nên thi đại học nước ngoài không? Ý của Tiểu Thanh muốn Thịnh Thịnh tới học ở Oxford, sau khi tốt nghiệp tới Harvard học thêm, chắt lọc lấy cái hay của mọi nhà.
Nhạc Nhạc nói:
- Thịnh Thịnh cũng rất giỏi. Hi hi, kỳ thực của hai đứa đều là ông cụ non.
Nghĩ tới chỗ giống và khác nhau giữa hai em trai và mìn, mặt Nhạc Nhạc lộ vẻ yêu thương.
Cô cũng biết tiền đô của hai em trai này không thể giới hạn, giống như cha đều là nhân vật kiệt xuất.
Liễu Tuấn xoa đầu Nhạc Nhạc, mỉm cười nói:
- Nhạc Nhạc, con thấy sao? Đi hoc trong nước hay ở nước ngoài? Con tự chọn, cha mẹ tôn trọng quyết định của con.
Nhạc Nhạc lại suy nghĩ rồi đáp:
- Con thấy trước tiên học trong nước, tốt nghiệp rồi mới nghĩ xem có nên ra nước ngoài không.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Nhạc Nhạc vì sao con quyết định như thế?
Nhạc Nhạc và Liễu Thịnh giống nhau, là người kế thừa hợp pháp của đế quốc tài chính lớn.
Nhưng phương pháp giáo dục của Xảo Nhi và Tiểu Thanh khác nhau, Tiểu Thanh muốn tạo ra một con cá mập tài chính mãi đứng trên đỉnh cao. Xảo Nhi chú trọng giáo dục đạo đức , để Nhạc Nhạc thành thiên sứ thiện tâm.
Liễu bí thư tán thành cách dậy con của hai cô vợ.
Hơn nữa, cho dù Liễu bí thư có không tán thành cũng chẳng làm gì được.
Nhạc Nhạc đáp:
- Con nghĩ, đây là tổ quốc, con muốn tìm hiểu thêm. Sau khi lớn lên rồi mới ra nước ngoài, thế mới không hỗn loạn.
Cái hỗn loạn mà Nhạc Nhạc nói, là chỉ hoang mang về tư tưởng, không muốn bị tư tưởng ngoại lại ảnh hưởng. Xem ra Nhạc Nhạc ngoài dị dàng, bên trong là người rất có chủ kiến.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừ, thế là rất tốt, làm người trước tiên phải có chủ kiến của mình. Không bị người khác chi phối.
Những người khách này tới hái vải.
Đó là một loại hình giải trí đặc sắc nhà nông, khách tự lái xe tới, tựa vào vườn quả vừa hái xong, ăn không phải trả tiền, những thứ hái xuống mang về mới phải trả.
Ăn nhiều vải sẽ bị nóng, khách bản địa đều biết nên không ăn bao nhiêu. Hơn nữa người có xe rảnh rỗi mới tổ chức kiểu giải trí này, có ai là hạng Trư Bát Giới, liều mạng ních cho đầy bụng.
Mười vị khách ngày hôm nay cho dù ăn mặc rất bình thường, không mang hàng hiệu, nhưng nhìn là biết không phải là người bình thường. Nhất là nhà ba người kia, nam tuấn lãng vô cùng, nữ ung dung cao quý, con gái xinh xắn, hai mẹ con đẹp muôn phần.
Điều duy nhất làm chủ nhà nông kia thấy ngạc nhiên là vị nam nhân cao lớn đó luôn đeo kính râm, cho dù vào vườn quả cũng ít khi bỏ xuống.
Chắc chắn cái vị không dám bỏ kính này là đồng chí Liễu Tuấn, quan trường đôi khi là một cái trại giam lớn, hạn chế tự do của người ta. Địa vị càng cao, càng không được tự do. Nhớ tới lãnh tụ năm xưa, ngay cả máy bay không được đi, không cho phép xuống biển bơi. Có một lần vì xuống biển bơi mà gần như phải giằng có nửa ngày trời với tổ vệ sĩ mới được toại nguyện.
Bầu bạn bên cạnh Liễu Tuấn là mẹ con Xảo Nhi và Nhạc Nhạc.
Thời gian đã vào tháng tám, là lúc mà đa phần vải đã quá mùa, hiện giờ số vải còn lại đều là chín muộn. Thường mà nói vải chín muốn thường ngọt, nhiều nước, nhưng giá lại không cao. Đối với khách tự tới nơi hái vải, chủ vườn đặc biệt hoan nghênh, giá cả cũng ưu đãi.
Xảo Nhi và Nhạc Nhạc đều mặc váy, Xảo Nhi mặc váy viền hoa trắng tố nhã, Nhạc Nhạc mặc váy hồng kiều diễm. Nhạc Nhạc sắp sinh nhật mười sáu, chiều cao sắp bằng Xảo Nhi, nhìn xu thế này chắc chắc là sẽ cao hơn mẹ. Nhạc Nhạc được hưởng gen di truyền của cha.
Đối với loại hoạt động ngoài trời này Liễu bí thư thường rất thích, dù công việc bận rộn, Liễu Tuấn cũng bỏ thời gian đi câu cá, đánh cầu, không chỉ vì rèn luyện sức khỏe, còn thả lỏng tin thần. Như lời Nghiêm Ngọc Thành đã nỏi, phải luôn thay đổi đầu óc.
Đi vào vườn, phóng mắt nhìn thấy trái quả trĩu cành, không cần ăn, chỉu ngửi hương thơm của đại tự nhiên, đã thấy coi lòng khoan khoái.
Nhạc Nhạc còn vui hơn cha, bất kể là hoạt động gì, chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh cô, Nhạc Nhạc đều rất vui vẻ , vừa vào vườn là nhảy tung tăng như con hươu non được quay về với thiên nhiên.
- Ba ăn vải đi, ngọt lắm.
Nhạc Nhạc bóc một quả vải, đưa tới trước mặt cha.
Liễu Tuấn cúi đầu xuống ăn luôn quả vải trong tay con gái, miệng khen liêng tục:
- Ừm, rất ngon rất ngọt. Chẳng trách Tô Đông Pha nói, để ăn ba trăm quả vài, không ngại làm người Lĩnh Nam.
Nhạc Nhạc cười khúc khích:
- Ba ơi, Tô Đông Pha lừa người ta đấy, nếu ăn ba trăm quả vải, ông ấy sẽ chảy máu mũi.
Xảo Nhi ở bên cạnh nhắc:
- Phải đấy Tiểu Tuấn, vải ăn nhiều nóng lắm. Người bản địa ăn vải đều chấm thêm ít muối thanh nhiệt.
Sở thích ăn uống của chồng thế nào Xảo Nhi hiểu quá rõ, hơi lo Liễu bí thư nổi cơm thèm bất chấp tất cả. Bí thư tỉnh ủy tham ăn vải bị chảy máu mũi, thành trò cười cho người ta.
- Xảo Nhi, em không phải nhắc anh đâu, hiện giờ anh được coi là người Lĩnh Nam chính tông rồi, biết quy củ chứ.
Xảo Nhi cười duyên, vui vẻ vô hạn.
Dù Xảo Nhi cũng thích hoạt động ngoài trời, nhưng không bằng hai cha con họ. Nói ra hôm nay cô chỉ là khách bồi, giống như vợ chồng Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh và những vệ sĩ vậy.
- Ba đừng dọa mẹ, ăn ba trăm qua thì không được, nhưng ăn mấy chục quả thì được, con sẽ hái quả to nhất ngọt nhất cho cha..
Nhạc Nhạc hết sức vui vẻ nói, lập tức quay đi tìm quả vải to nhất ngọt nhất.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của con gái, Liễu Tuấn cảm khái:
- Xảo Nhi, con gái lớn rồi.
- Đúng thế, sắp mười sáu, năm sau thi vào đại học rồi.
Liễu Tuấn nhìn Xảo Nhi cười.
- Sao thế, mặt em có nhọ à?
Xảo Nhi hờn giọng.
Ánh mắt hàm chứa tình cảm say đắm này của Liễu Tuấn, cô đã nhìn thấy vô số lần rồi, mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác lòng ngọt lịm. Chớp mắt hai người đã ở bên nhau ba mươi năm.
- Không phải, anh đang so sánh.
Liễu Tuấn nói:
- Hiện giờ nhìn thấy Nhạc Nhạc, giống như nhìn thấy em ở hiệu bánh mỳ Xảo Xảo năm xưa.
Liễu Tuấn nói rồi khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Xảo Nhi.
Nghe Liễu Tuấn nhắc về chuyện cũ, gò má tuyệt mỹ của Xảo Như ửng hồ, càng thêm phần diễm lệ.
- Đúng thế, khi ấy anh cao thế này...
Xảo Nhi nói rồi minh họa, tay đặt ở ngang ngực mình.
Khi ấy Liễu bí thư mới chỉ là chú nhóc mười tuổi, nhưng chú nhóc đó đã chiếm cứ trái tim của Xảo Nhi, không còn chứa được nam nhân khác nữa.
Liễu Tuần lòng xao động, ôm lấy eo cô, ghé vào tai nói:
- Khi đó ngày nào anh cũng nghĩ tới em, em còn nhớ không, ở thông Phong Thụ, chúng ta lần đầu ngủ với nhau...
Xảo Nhi Mặc càng đỏ hơn, khẽ đánh y một cái:
- Anh là đồ xấu xa, chút tuổi đầu mà suốt ngày nghĩ chuyện xấu.
- Lão phu tử có nói, thích cái đẹp là bản tình. Nam nữ yêu nhau là chuyện nghiêm chỉnh. Sao lại là chuyện xấu?
Xảo Nhi cựa mình thoát khỏi vòng tay của y:
- Chú ý chút, Nhạc Nhạc ở bên cạnh đó.
Ở gần có không ít người, nếu bị người ta nhận ra bí thư tỉnh ủy sẽ xuất hiện rất nhiều lời xì xào.
Cho dù khả năng là rất nhỏ.
Người thường cũng không biết tình hình gia đình của Liễu bí thư.
Song cứ cẩn thận thì hơn.
Xảo Nhi rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, không muốn Liễu Tuấn gặp chút phiền toái nào.
Liễu Tuấn cười ha hả, đưa tay bóc một quả vải, đặt trước cánh môi hồng của Xảo Nhi. Cô khẽ cắn một miếng, còn lại quá nửa bị Liễu bí thư nuốt vào bụng.
Không bao lâu sau, Nhạc Nhạc hái một đống vải tới, phải dùng giỏ xách. Kéo tay cha mẹ ngồi xuống gốc cây cùng ăn.
- Ba, Dương Dương học rất tốt, lần nào cũng đứng đầu cả năm, em ấy thật giỏi.
Nhạc Nhạc vừa ăn vừa nói, vẻ mặt rất kiêu nạo.
Hai chị em Nhạc Nhạc và Liễu Dương đều là "ngôi sao" của trường Bạch Mã. Nhạc Nhạc khỏi phải nói được công nhận là hoa khôi trường, xinh đẹp quyến rũ không hề thua kém Xảo Nhi năm xưa. Còn về Liễu Dương lần nào thi cũng đứng thư nhất chẳng có gì kịnh tính. Liễu Dương giống Liễu Tuấn, làm gì cũng không chịu thua kém, hơn nữa chững chạc hơn bạn cùng trang lứa, biết đối đã, lại lễ phép, rất được bạn bè thầ cô yêu quý.
- Nhạc Nhạc, con cũng rất giỏi, nghe thầy giáo nói, chỉ cần giữ thế này, với thành tích của con có thể thi trúng đại học trọng điểm. Nhạc Nhạc , con thích thi trường nào?
Liễu Tuấn hứng thú hỏi.
- Ừm, đại học Phương Bắc, hay là đại học thủ đô cũng được.
Nhạc Nhạc nghiên đầu nghĩ một lúc rồi nói.
Xảo Nhi liền nói:
- Tiểu Tuấn, anh thấy Nhạc Nhạc có nên thi đại học nước ngoài không? Ý của Tiểu Thanh muốn Thịnh Thịnh tới học ở Oxford, sau khi tốt nghiệp tới Harvard học thêm, chắt lọc lấy cái hay của mọi nhà.
Nhạc Nhạc nói:
- Thịnh Thịnh cũng rất giỏi. Hi hi, kỳ thực của hai đứa đều là ông cụ non.
Nghĩ tới chỗ giống và khác nhau giữa hai em trai và mìn, mặt Nhạc Nhạc lộ vẻ yêu thương.
Cô cũng biết tiền đô của hai em trai này không thể giới hạn, giống như cha đều là nhân vật kiệt xuất.
Liễu Tuấn xoa đầu Nhạc Nhạc, mỉm cười nói:
- Nhạc Nhạc, con thấy sao? Đi hoc trong nước hay ở nước ngoài? Con tự chọn, cha mẹ tôn trọng quyết định của con.
Nhạc Nhạc lại suy nghĩ rồi đáp:
- Con thấy trước tiên học trong nước, tốt nghiệp rồi mới nghĩ xem có nên ra nước ngoài không.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Nhạc Nhạc vì sao con quyết định như thế?
Nhạc Nhạc và Liễu Thịnh giống nhau, là người kế thừa hợp pháp của đế quốc tài chính lớn.
Nhưng phương pháp giáo dục của Xảo Nhi và Tiểu Thanh khác nhau, Tiểu Thanh muốn tạo ra một con cá mập tài chính mãi đứng trên đỉnh cao. Xảo Nhi chú trọng giáo dục đạo đức , để Nhạc Nhạc thành thiên sứ thiện tâm.
Liễu bí thư tán thành cách dậy con của hai cô vợ.
Hơn nữa, cho dù Liễu bí thư có không tán thành cũng chẳng làm gì được.
Nhạc Nhạc đáp:
- Con nghĩ, đây là tổ quốc, con muốn tìm hiểu thêm. Sau khi lớn lên rồi mới ra nước ngoài, thế mới không hỗn loạn.
Cái hỗn loạn mà Nhạc Nhạc nói, là chỉ hoang mang về tư tưởng, không muốn bị tư tưởng ngoại lại ảnh hưởng. Xem ra Nhạc Nhạc ngoài dị dàng, bên trong là người rất có chủ kiến.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừ, thế là rất tốt, làm người trước tiên phải có chủ kiến của mình. Không bị người khác chi phối.
/2140
|