Hoạt động ngoài trời hôm nay rất vui, cả nhà ba người Liễu bí thư đã ăn no vải trong vườn, có điều vẫn mua một đống vải, chắc phải tới mấy chục cân, để trong cốp xe mang về, bảo Lệ Thục Dĩnh mang tới tổng bộ Cty Hoa Hưng chia cho mọi người nếm thử.
Quan trọng là không thể chỉ ăn mà không mua, nếu không Liễu bí thư và chủ tịch Lương quá "bất nhân" rồi.
Mọi người dùng cơm ở một quán nhà nông gần đó, rồi đi câu tôm, hoạt động này Nhạc Nhạc lần đầu tiên tham gia. Câu tôm không cần quá nhiều kỹ xảo, so với câu cá gần như chẳng có gì khó, cho dù Nhạc Nhạc là người mới cũng câu được rất nhiều tôm.
Nhạc Nhạc lần đầu tiên câu được tôm cao hứng reo ầm lên, khác hẳn hình tượng con gái ngoan thường ngày.
Xảo Nhi lấy làm lạ:
- Con bé này bình thường không như thế, hôm nay dường như hơi đặc biệt..
- Có lẽ là vì anh, có cha chống lưng cho nên mới buông thả một lần.
Xảo Nhi trừng mắt nhìn y, sẵng giọng:
- Nói gì thế, em là mẹ ghẻ à? Anh đó, chỉ biết chiều con. Chẳng trách Tiểu Thanh nói, anh toàn làm người tổ, để bọn em làm người xấu.
Liễu Tuấn cười lắc đầu, ngoại trừ Nghiêm Phi, mỗi vị kiều thê của y ở phương diện này đều có lời than phiền với Liễu bí thư. Kỳ thực Liễu bí thư sở dĩ cưng chiều con cái là do áy náy. Thời gian y ở bên con quá it, Dương Dương dù sống với y cũng không có mấy thời gian cùng chuyện trò, giải trí.
Cho nên chỉ cần ở cùng con cái, Liễu Tuấn liền tỏ ra hết sức chiều chuộng.
Buổi tối nướng tôm ngay ở gần chỗ câu ăn, rồi thêm một chút rau củ và bánh bao, ai nấy đều ăn ngon lành. Không phải là thức ăn ngon ra sao, quan trọng là tâm tình tốt.
Có điều Xảo Nhi luôn cảm thấy Liễu Tuấn tựa hồ có tâm sự gì đó, thi thoảng lại mất tập trung. Tình hình này vô cùng hiếm thấy. Xảo Nhi theo y 30 năm rồi, dù khi y còn nhỏ cũng rất quyết đoán. Gần như không có chuyện gì khiến y bất an.
Chẳng lẽ quốc gia hay quốc tế lại xảy ra chuyện lớn gì?
Sự kiến Nam Hải khơi lên phong ba trước đó không lâu, hiện giờ vẫn chưa lắng xuống.
Cảnh sát chống buôn lậu và hải quân lục chiến dùng súng bắn chết tại chỗ 3 tên buôn lậu, vấn đề là có những tên chính khách và quốc gia mang mưu đồ khác không thừa nhận. Bốn chiếc thuyền buôn lậu kia treo cờ An Lãng, hơn nữa đăng ký với danh nghĩa thuyền đánh cá.
Đội liên hợp giữa bộ đội tinh nhuệ và cơ quan chấp pháp nước cộng hòa "lục soát" thuyền ra tay "đánh chết" ba người, làm sao mà không bị người ta làm um lên.
Chuyện này Xảo Nhi không tiện trực tiếp hỏi Liễu Tuấn, nhưng mời Hắc Tử đến, hỏi ý kiến y. Rất nhiều ý kiến của Hắc Tử ở mặt chính trị được Liễu Tuấn coi trọng, sự kiện Nam Hải này thậm chí Hắc Tử trực tiếp tham dự, tới tận Giang Biên, hội diện với quan viên cao cấp nước An Lãng.
Theo Hắc Tử nói, vấn đề lớn nhất không phải tới từ nước ngoài mà là trong nước.
Cho dù rất nhiều lời chất vấn quốc tế rất là "khó coi", thực tế không cần phải lo lắng. Ở điểm này, phán đoán của Liễu Tuấn là hoàn toàn chính xác. Đấu tranh quốc tế nói trắng ra là "cá lớn nuốt cá bé", nước cộng hòa tỏ ra càng cứng rắn, các quốc gia khác càng cẩn thận, không dám gây sự.
Từ đó có thể thấy từ thái độ chính phủ các quốc gia phương tây và truyền thông chính chính quy của họ. Sự kiện Nam Hải, khiến các quốc gia phương Tây phát ngôn rất cẩn thận, gần như không có phát biểu công khai. Thi thoảng ở trưởng hợp nào đó bị phóng viên hỏi tới, các chính khách cũng chỉ đối đáp qua loa, không trả lời thẳng.
Trước kia trong nước lên ti kháng nghị có rất nhiều người nhảy ra viện hết lý lẽ nói kháng nghị của nước cộng hòa là vô lý. Lần này ra tay thực sự thì lại im re.
- Con người mà, đều sự mạnh khinh yếu cả thôi.
Đó là nguyên văn lời của Hắc Tử.
Những lời la lối cả đán chính khách và quốc gia phương tây có biệt mang mưu đồ thì không cần để vào trong lòng.
Nhưng trong nước có chính khách rất có ý kiến việc Liễu Tuấn "tiền trảm hậu tấu" và "tự tiện điều động quân đội". Nghe nói ở một trường hợp riêng tư có một vị nguyên lão đưa ra chất vấn công khai về việc này.
Liễu Tuấn gọi một cú là điều động được hải quân lục chiến, đó là một vấn đề mang tính chất như thế nào?
Cần phải cảnh giác!
Quân đội là vũ khí quốc gia, không phải là tay sai cho cá nhân.
Vì chuyện này đã có mấy vị nguyên lão ra mặt, đa số các vị Nguyên lão đều nói đỡ cho Liễu Tuấn. Hải quân lục chiến tham dự chỉ là gặp cơ hội mà thôi, chẳng lẽ nhìn phần tử buôn lậu khai hỏa với thuyền chống buôn lậu lại ngồi im không để ý.
Mấy vị nguyên lão đồng tới tỏ thái độ, chuyện này nhìn bề ngoài như lắng xuống rồi, nhưng tới lúc nào đó, có người mang nó ra nói không thì khó khẳng định.
Suy nghĩ của các cự đầu ra sao hiện giờ không biết, dù thế nào không thể không có vết gợn trong lòng.
Có điều Hắc Tử rất lạc quan. Cứng rắn không chỉ có tác dụng khi đối ngoại, mà đối nội cũng có tác dụng.
Tự tiện điều động quân đội tất nhiên là phạm kỵ húy, nhưng có thể tự điều động quân đội bản thân nó đã nói rõ vấn đề rồi.
Không phải ai cũng có thể gọi một cú điện thoại là đưa lữ đoàn hải quân lục chiến tham gia chiến đấu được.
Trong lúc vô tình, Liễu Tuấn đã thể hiện ra sự ngạo nghễ của mình.
Chính trị, nói tới cùng là so thực lực.
Hôm nay Liễu Tuấn tinh thần bất an, có lẽ là có liên quan tới chuyện kia. Nhưng lúc này người đông hỗn tạp, Xảo Nhi không tiện hỏi, chỉ lo thầm.
Ăn uống xong, Nhạc Nhạc rất thỏa mãn, cả nhà lên xe trở về.
Tên xe, Nhạc Nhạc quấn lấy cha đòi nghe kể chuyện. Khi nhỏ nghe cha kể chuyện là sự hưởng thụ lớn, hiện giờ Nhạc Nhạc không hẳn muốn nghe kể chuyện, cô muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp được cha cưng chiều.
Liễu Tuấn mỉm cười kể chuyện cho con gái.
- Trước kia, vào 30 năm trước, khi ấy thời loạn còn chưa kết thúc, nông thôn rất nghèo...
Liễu Tuấn kể chuyện cho con, đa số Xảo Nhi cũng nghe, lần này không phải ngoại lệ. Có điều nghe một lúc Xảo Nhi thấy hơi ngạc nhiên.
Hình như Liễu Tuấn kể chuyện của chính mình.
Nhưng nghe tới sau này, Xảo Nhi lại thấy không đúng, vì trong câu chuyện đó, không có Lương Xảo cũng không có Nghiêm Phi. Như vậy Liễu Tuấn không phải kể chuyện của mình rồi.
Nhân vật chính của câu truyện rất bình thường.
Học bình thường, trưởng thành bình thường, công việc bình thường, vợ con bình thường, cuộc sống chẳng có chút gợn sóng nào. Nhưng Liễu Tuấn kể rất nhập tâm, tựa hồ rất quen thuộc với chuyện đó.
Nhạc Nhạc nghe say sưa, Xảo Nhi thì lại có chút lẫn lộn.
- Về sau sao hả ba? Về sau anh ta thế nào?
Nhạc Nhạc không ngừng hỏi, thực ra câu chuyện bình thường đó phản ánh cuộc sống đa số mọi người, nếu như không phải Liễu Tuấn có thiên phú kể truyện, Nhạc Nhạc cũng không hỏi như vậy.
- Vều sau anh ta ngủ thiếp đi, nằm mơ một giấc mơ dài rất dài ... Sau nữa cha cũng cũng không biết.
Liễu Tuấn khẽ nói, âm thanh như có chút sợ hãi, Nhạc Nhạc không nghe ra, Xảo Nhi có thể cảm giác được, không khỏi lấy làm lạ. Trong xe rất tối, Liễu Tuấn không để ý tới ánh mắt của Xảo Nhi.
Nhạc Nhạc phụng phịu:
- Ba, lần sau kể chuyện không được kể một nửa, phải kể cho hết.
Liễu Tuấn xoa đầu con gái:
- Ừ, lần sau ba chú ý.
Từ ngoại ô về tòa biệt thự của Xảo Nhi khá xa, đi gần hết một tiếng rưỡi, Nhạc Nhạc mệt mỏi, đã rúc vào lòng cha ngủ thiếp đi.
- Tiểu Tuấn, hôm nay mệt rồi, anh tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.
Về tới nhà, sắp xếp cho Nhạc Nhạc xong, vào phòng ngủ chính, Xảo Nhi chuẩn bị quần áo tắm rửa cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, lại nắm tay Xảo Nhi nói cùng tắm. Xảo Nhi gò má ửng hồng, nhưng không từ chối, hai vợ chồng cùng đi vào phòng tắm.
Khi đi vào cả hai trông đều có chút mỏi mệt, hai tiếng sau, Liễu Tuấn lại tinh thần phấn chấn bế Xảo Nhi cười ha hả từ phòng tắm đi ra, ném lên giường rồi nhào tới.
- Tiểu Tuấn, anh có tâm sự à?
Xảo Nhi chống lấy ngực y, hỏi.
Liễu Tuấn hơi run lên một chút.
Y biết Xảo Nhi có thể cảm giác được, nhưng chuyện này không thể nói với a.
Hôm nay là ngày 11 tháng 8 năm 2009.
Cái ngày này khắc sâu trong đầu Liễu Tuấn, không một chuyện gì có thể xóa nhòa nó. Nếu như tất cả là là thật, ba mươi năm trước tỉnh lại, mọi thư đều thay đổi thật.
Nhưng có thật là thật không.
Không phải thật là mơ?
Không phải là một giấc mơ thật dài chứ?
Ngày mai liệu khi tỉnh lại, sẽ không có gì thay đổi không?
An bài trong cõi u minh, ai có thể nói rõ được?
Ba mươi năm nay, lần đầu tiên Liễu Tuấn cảm thấy sợ. Sợ từ trong sâu thẳm trái tim.
- Không đâu, anh khỏe lắm...
Liễu Tuấn lắc đầu nói, tựa hồ không tự tin lắm.
- Không đúng anh có tâm sự, nói cho em biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa, vừa câu chuyện anh kể cho Nhạc Nhạc là chuyện của ai? Em nghe vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ...
Liễu Tuấn từ trên người Xảo Nhi bò xuống, khẽ ôm cô vào lòng:
- Xảo Nhi, đêm nay chúng ta đừng ngủ, chúng ta nói chuyện đi.... Em nói chuyện với anh, đừng để anh ngủ.
- Anh làm sao thế?
Xảo Nhi không hiểu.
Liễu Tuấn lại lắc đầu, châm một điếu thuốc
Quan trọng là không thể chỉ ăn mà không mua, nếu không Liễu bí thư và chủ tịch Lương quá "bất nhân" rồi.
Mọi người dùng cơm ở một quán nhà nông gần đó, rồi đi câu tôm, hoạt động này Nhạc Nhạc lần đầu tiên tham gia. Câu tôm không cần quá nhiều kỹ xảo, so với câu cá gần như chẳng có gì khó, cho dù Nhạc Nhạc là người mới cũng câu được rất nhiều tôm.
Nhạc Nhạc lần đầu tiên câu được tôm cao hứng reo ầm lên, khác hẳn hình tượng con gái ngoan thường ngày.
Xảo Nhi lấy làm lạ:
- Con bé này bình thường không như thế, hôm nay dường như hơi đặc biệt..
- Có lẽ là vì anh, có cha chống lưng cho nên mới buông thả một lần.
Xảo Nhi trừng mắt nhìn y, sẵng giọng:
- Nói gì thế, em là mẹ ghẻ à? Anh đó, chỉ biết chiều con. Chẳng trách Tiểu Thanh nói, anh toàn làm người tổ, để bọn em làm người xấu.
Liễu Tuấn cười lắc đầu, ngoại trừ Nghiêm Phi, mỗi vị kiều thê của y ở phương diện này đều có lời than phiền với Liễu bí thư. Kỳ thực Liễu bí thư sở dĩ cưng chiều con cái là do áy náy. Thời gian y ở bên con quá it, Dương Dương dù sống với y cũng không có mấy thời gian cùng chuyện trò, giải trí.
Cho nên chỉ cần ở cùng con cái, Liễu Tuấn liền tỏ ra hết sức chiều chuộng.
Buổi tối nướng tôm ngay ở gần chỗ câu ăn, rồi thêm một chút rau củ và bánh bao, ai nấy đều ăn ngon lành. Không phải là thức ăn ngon ra sao, quan trọng là tâm tình tốt.
Có điều Xảo Nhi luôn cảm thấy Liễu Tuấn tựa hồ có tâm sự gì đó, thi thoảng lại mất tập trung. Tình hình này vô cùng hiếm thấy. Xảo Nhi theo y 30 năm rồi, dù khi y còn nhỏ cũng rất quyết đoán. Gần như không có chuyện gì khiến y bất an.
Chẳng lẽ quốc gia hay quốc tế lại xảy ra chuyện lớn gì?
Sự kiến Nam Hải khơi lên phong ba trước đó không lâu, hiện giờ vẫn chưa lắng xuống.
Cảnh sát chống buôn lậu và hải quân lục chiến dùng súng bắn chết tại chỗ 3 tên buôn lậu, vấn đề là có những tên chính khách và quốc gia mang mưu đồ khác không thừa nhận. Bốn chiếc thuyền buôn lậu kia treo cờ An Lãng, hơn nữa đăng ký với danh nghĩa thuyền đánh cá.
Đội liên hợp giữa bộ đội tinh nhuệ và cơ quan chấp pháp nước cộng hòa "lục soát" thuyền ra tay "đánh chết" ba người, làm sao mà không bị người ta làm um lên.
Chuyện này Xảo Nhi không tiện trực tiếp hỏi Liễu Tuấn, nhưng mời Hắc Tử đến, hỏi ý kiến y. Rất nhiều ý kiến của Hắc Tử ở mặt chính trị được Liễu Tuấn coi trọng, sự kiện Nam Hải này thậm chí Hắc Tử trực tiếp tham dự, tới tận Giang Biên, hội diện với quan viên cao cấp nước An Lãng.
Theo Hắc Tử nói, vấn đề lớn nhất không phải tới từ nước ngoài mà là trong nước.
Cho dù rất nhiều lời chất vấn quốc tế rất là "khó coi", thực tế không cần phải lo lắng. Ở điểm này, phán đoán của Liễu Tuấn là hoàn toàn chính xác. Đấu tranh quốc tế nói trắng ra là "cá lớn nuốt cá bé", nước cộng hòa tỏ ra càng cứng rắn, các quốc gia khác càng cẩn thận, không dám gây sự.
Từ đó có thể thấy từ thái độ chính phủ các quốc gia phương tây và truyền thông chính chính quy của họ. Sự kiện Nam Hải, khiến các quốc gia phương Tây phát ngôn rất cẩn thận, gần như không có phát biểu công khai. Thi thoảng ở trưởng hợp nào đó bị phóng viên hỏi tới, các chính khách cũng chỉ đối đáp qua loa, không trả lời thẳng.
Trước kia trong nước lên ti kháng nghị có rất nhiều người nhảy ra viện hết lý lẽ nói kháng nghị của nước cộng hòa là vô lý. Lần này ra tay thực sự thì lại im re.
- Con người mà, đều sự mạnh khinh yếu cả thôi.
Đó là nguyên văn lời của Hắc Tử.
Những lời la lối cả đán chính khách và quốc gia phương tây có biệt mang mưu đồ thì không cần để vào trong lòng.
Nhưng trong nước có chính khách rất có ý kiến việc Liễu Tuấn "tiền trảm hậu tấu" và "tự tiện điều động quân đội". Nghe nói ở một trường hợp riêng tư có một vị nguyên lão đưa ra chất vấn công khai về việc này.
Liễu Tuấn gọi một cú là điều động được hải quân lục chiến, đó là một vấn đề mang tính chất như thế nào?
Cần phải cảnh giác!
Quân đội là vũ khí quốc gia, không phải là tay sai cho cá nhân.
Vì chuyện này đã có mấy vị nguyên lão ra mặt, đa số các vị Nguyên lão đều nói đỡ cho Liễu Tuấn. Hải quân lục chiến tham dự chỉ là gặp cơ hội mà thôi, chẳng lẽ nhìn phần tử buôn lậu khai hỏa với thuyền chống buôn lậu lại ngồi im không để ý.
Mấy vị nguyên lão đồng tới tỏ thái độ, chuyện này nhìn bề ngoài như lắng xuống rồi, nhưng tới lúc nào đó, có người mang nó ra nói không thì khó khẳng định.
Suy nghĩ của các cự đầu ra sao hiện giờ không biết, dù thế nào không thể không có vết gợn trong lòng.
Có điều Hắc Tử rất lạc quan. Cứng rắn không chỉ có tác dụng khi đối ngoại, mà đối nội cũng có tác dụng.
Tự tiện điều động quân đội tất nhiên là phạm kỵ húy, nhưng có thể tự điều động quân đội bản thân nó đã nói rõ vấn đề rồi.
Không phải ai cũng có thể gọi một cú điện thoại là đưa lữ đoàn hải quân lục chiến tham gia chiến đấu được.
Trong lúc vô tình, Liễu Tuấn đã thể hiện ra sự ngạo nghễ của mình.
Chính trị, nói tới cùng là so thực lực.
Hôm nay Liễu Tuấn tinh thần bất an, có lẽ là có liên quan tới chuyện kia. Nhưng lúc này người đông hỗn tạp, Xảo Nhi không tiện hỏi, chỉ lo thầm.
Ăn uống xong, Nhạc Nhạc rất thỏa mãn, cả nhà lên xe trở về.
Tên xe, Nhạc Nhạc quấn lấy cha đòi nghe kể chuyện. Khi nhỏ nghe cha kể chuyện là sự hưởng thụ lớn, hiện giờ Nhạc Nhạc không hẳn muốn nghe kể chuyện, cô muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp được cha cưng chiều.
Liễu Tuấn mỉm cười kể chuyện cho con gái.
- Trước kia, vào 30 năm trước, khi ấy thời loạn còn chưa kết thúc, nông thôn rất nghèo...
Liễu Tuấn kể chuyện cho con, đa số Xảo Nhi cũng nghe, lần này không phải ngoại lệ. Có điều nghe một lúc Xảo Nhi thấy hơi ngạc nhiên.
Hình như Liễu Tuấn kể chuyện của chính mình.
Nhưng nghe tới sau này, Xảo Nhi lại thấy không đúng, vì trong câu chuyện đó, không có Lương Xảo cũng không có Nghiêm Phi. Như vậy Liễu Tuấn không phải kể chuyện của mình rồi.
Nhân vật chính của câu truyện rất bình thường.
Học bình thường, trưởng thành bình thường, công việc bình thường, vợ con bình thường, cuộc sống chẳng có chút gợn sóng nào. Nhưng Liễu Tuấn kể rất nhập tâm, tựa hồ rất quen thuộc với chuyện đó.
Nhạc Nhạc nghe say sưa, Xảo Nhi thì lại có chút lẫn lộn.
- Về sau sao hả ba? Về sau anh ta thế nào?
Nhạc Nhạc không ngừng hỏi, thực ra câu chuyện bình thường đó phản ánh cuộc sống đa số mọi người, nếu như không phải Liễu Tuấn có thiên phú kể truyện, Nhạc Nhạc cũng không hỏi như vậy.
- Vều sau anh ta ngủ thiếp đi, nằm mơ một giấc mơ dài rất dài ... Sau nữa cha cũng cũng không biết.
Liễu Tuấn khẽ nói, âm thanh như có chút sợ hãi, Nhạc Nhạc không nghe ra, Xảo Nhi có thể cảm giác được, không khỏi lấy làm lạ. Trong xe rất tối, Liễu Tuấn không để ý tới ánh mắt của Xảo Nhi.
Nhạc Nhạc phụng phịu:
- Ba, lần sau kể chuyện không được kể một nửa, phải kể cho hết.
Liễu Tuấn xoa đầu con gái:
- Ừ, lần sau ba chú ý.
Từ ngoại ô về tòa biệt thự của Xảo Nhi khá xa, đi gần hết một tiếng rưỡi, Nhạc Nhạc mệt mỏi, đã rúc vào lòng cha ngủ thiếp đi.
- Tiểu Tuấn, hôm nay mệt rồi, anh tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.
Về tới nhà, sắp xếp cho Nhạc Nhạc xong, vào phòng ngủ chính, Xảo Nhi chuẩn bị quần áo tắm rửa cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, lại nắm tay Xảo Nhi nói cùng tắm. Xảo Nhi gò má ửng hồng, nhưng không từ chối, hai vợ chồng cùng đi vào phòng tắm.
Khi đi vào cả hai trông đều có chút mỏi mệt, hai tiếng sau, Liễu Tuấn lại tinh thần phấn chấn bế Xảo Nhi cười ha hả từ phòng tắm đi ra, ném lên giường rồi nhào tới.
- Tiểu Tuấn, anh có tâm sự à?
Xảo Nhi chống lấy ngực y, hỏi.
Liễu Tuấn hơi run lên một chút.
Y biết Xảo Nhi có thể cảm giác được, nhưng chuyện này không thể nói với a.
Hôm nay là ngày 11 tháng 8 năm 2009.
Cái ngày này khắc sâu trong đầu Liễu Tuấn, không một chuyện gì có thể xóa nhòa nó. Nếu như tất cả là là thật, ba mươi năm trước tỉnh lại, mọi thư đều thay đổi thật.
Nhưng có thật là thật không.
Không phải thật là mơ?
Không phải là một giấc mơ thật dài chứ?
Ngày mai liệu khi tỉnh lại, sẽ không có gì thay đổi không?
An bài trong cõi u minh, ai có thể nói rõ được?
Ba mươi năm nay, lần đầu tiên Liễu Tuấn cảm thấy sợ. Sợ từ trong sâu thẳm trái tim.
- Không đâu, anh khỏe lắm...
Liễu Tuấn lắc đầu nói, tựa hồ không tự tin lắm.
- Không đúng anh có tâm sự, nói cho em biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa, vừa câu chuyện anh kể cho Nhạc Nhạc là chuyện của ai? Em nghe vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ...
Liễu Tuấn từ trên người Xảo Nhi bò xuống, khẽ ôm cô vào lòng:
- Xảo Nhi, đêm nay chúng ta đừng ngủ, chúng ta nói chuyện đi.... Em nói chuyện với anh, đừng để anh ngủ.
- Anh làm sao thế?
Xảo Nhi không hiểu.
Liễu Tuấn lại lắc đầu, châm một điếu thuốc
/2140
|