Vốn Liễu Tuấn vốn chẳng muốn tới tận cửa, để Cao lão nhị tới cầu y.
Bất quá một câu nói của Hà Mộng Doanh làm y thay đổi chủ ý.
Hà đại tiểu thư nói:
- Cậu lâu lắm rồi không đi thăm ông nội đấy.
Cách một đoạn thời gian tới nói chuyện với Hà lão gia tử và Chu tiên sinh, đã trở thành một "định thức", nếu như phải đi một chuyến, thuận tiện giải quyết chuyện này với Cao lão nhị cũng được.
Sau khi Đào Nghĩa Âu đàm thoại với Bạch Dược, đã hạ lệnh cục công an Đại Ninh triển khai điều tra sự kiện Tạ Vạn Lợi "mất tích", ai cũng biết Tạ Vạn Lợi tuyệt đối không thể vô cớ mất tích.
Đào Nghĩa Âu hạ mệnh lệnh cho Lương Quốc Cường, trong nửa tháng không phá được vụ án này, lãnh đạo cục công an sẽ bị xử phạt.
Nếu muốn đi thủ đô, thì phải xin phép Bạch bí thư .
Bạch Dương hơi giật mình:
- Là người nhà họ Cao ư?
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừ!
Lần này không phải trong phòng làm việc, mà là sau bữa trưa ở phòng số một nhà khách Thiên Nga.
Bạch bí thư vốn muốn ngủ trưa một lát, không ngờ Liễu phó bí thư rất "không hiểu chuyện" tới quấy nhiễu.
Cả huyện Ninh Bắc, dám tới quấy rầy Bạch bí thư ngủ trưa, trừ Liễu nha nội ra không còn người thứ hai nữa.
Bạch Dương liền trở nên trầm mặc.
Cô không quá hứng thú với quan trường, nhưng đối với con quái thú khổng lồ như Cao gia vẫn hiểu ít nhiều, Cao lão nhị cũng chừng hai mấy chưa tới ba mươi, lại có thể sai bảo đám quan lớn cấp tỉnh Hồ Vi Dân, Đào Nghĩa Âu, thế lực lớn thế nào có thể thấy được rồi, thậm chí Đào Nghĩa Âu đích thân ra trận, lên tiếng uy hiếp con gái ủy viên cục chính trị.
Liễu Tuấn khẽ nắm lấy tay Bạch Dương, cười nói:
- Không sao, thế nào cũng có cách giải quyết mà.
- Hay là để chị đi cho!
Bạch Dương nói rồi trở tay lại nắm lấy tay Liễu Tuấn, ngửa đầu nhìn y, đầy vẻ quan tâm.
Liễu Tuấn rất cảm động, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên cánh môi của Bạch Dương rồi lui lại rất nhanh, vung tay lên nói:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, Cao Tương Hoành chắc gì dám đem chuyện này tới trước mặt Cao lão gia tử, nếu làm lớn rồi, chính hắn nếm đủ trước tiên.
Khuôn mặt Bạch Dương tức thì đỏ dừ, nhưng vẫn cứ nắm chặt tay Liễu Tuấn.
Câu lạc bộ Trường Thành ở thủ đô, được thành lập vào đầu năm nay, là câu lạc bộ sớm nhất ở kinh thành, ông chủ họ Thái, là nhất vật có tiếng, nếu muốn làm câu lạc bộ xa hoa như vậy ở thủ đô, người bình thường quả thực không làm nổi.
Bất quá ai chẳng biết ông chủ Thái chỉ là người chủ trì bề ngoài, phái sau có ai là chỗ dựa thì không phải người thường có thể nghe ngóng được.
Liễu Tuấn không cần phải nghe ngóng.
Sau khi câu lạcbộ này được lập nên, tấm thẻ khách quý đầu tiên đã phát cho y.
Khi đó thẻ khách quý của câu lạc bộ Trường Thành có ba cấp, thẻ kim cương, thẻ hoàng kim và thẻ bạch ngân, quy cách giống như các loại thẻ khách quý lưu hành ở hậu thế.
Mỗi loại thể đóng phí hàng năm khác nhau.
Thể vàng và thẻ bạc có thể dùng tiền mua được, bỏ ra mấy vạn đồng là thành hội viên rồi.
Trong mắt người thường, hội phí hàng năm mấy vạn đã đủ làm người ta trố mắt đờ lưỡi ra rồi, bất quá trong mắt những người phú quý, vẻn vẹn mấy vạn chẳng đáng nói, quan trọng là thể diện.
Thẻ kim cương thì chỉ riêng có tiền thôi là chưa đủ, còn phải có thể diện, cái gọi là thể diện là nói người có thân phận và địa vị, phải cao hơn người một bậc, dựa theo lời nói của Hà Mộng Doanh là "quý tộc".
Câu lạc bộ Trường Thành này có chủ nhân phía sau là Hà đại tiểu thư.
Hà đại tiểu thư đã có hai câu lạc bộ rồi, một cái ở Nam Phương, một cái ở thủ đô, Hà Mộng Doanh tự kinh doanh, không hợp tác với Lương Xảo.
Hoa hồng cô được chia ở Hoa Hưng, đã ném hết vào hai câu lạc bộ này vẫn còn chưa đủ.
Liễu nha nội phải từ trong "tiền riêng" của mình chuyển cho cô năm trăm nghìn USD, Hà đại tiểu thư mới có thể duy trì nổi.
Cho nên khi Hà Mộng Doanh đích thân đưa tấm thẻ khách quý giao cho y, Liễu nha nội nhận lấy, hít sâu một hơi, rất "đau" nói:
- Năm trăm nghìn đô la Mỹ mua một tấm thẻ nhỏ, quá đắt rồi!
Hà Mộng Doanh ngồi lên đùi y, đôi mặt mơ màng, cười khúc khích nói:
- Nếu thêm vào chị thì sao? Có còn đắt không?
Liễu nha nội cười ha hả nói:
- Thế lại thành quá lời rồi, chị là báu vật vô giá mà!
Hà đại tiểu thư tức thì sung sướng vô bờ, ôm lấy "tiểu sắc ma" cắn loạn lên, thiếu chút nữa lấy mất cả thịt của Liễu Tuấn.
- Này nhớ kỹ nhé, thẻ số một tới số hai mươi tất cả chi tiêu trong câu lạc bộ chi tiêu không phải trả tiền! Đừng có mãi mới rút ra một lần, tới lúc đó chị chẳng phụ trách trả lại tiền đâu.
Hà đại tiểu thư đặc biệt dặn dò y.
Chẳng phải là cô sợ Liễu Tuấn không chi trả nổi, song dù sao y là người trong thể chế, là phó bí thư một huyện nghèo khó, lại tiêu tiền như nước trong câu lạc bộ hào hoa hàng đầu kinh thành, truyền đi sợ không hay lắm.
Cầm tấm thẻ này thỉ chỉ việc gọi phục vụ chẳng cần chớp mắt.
- Hừ hừ, ăn cho chị nghèo chết luôn.
Liễu Tuấn vất đang "xót" năm trăm ngàn đô la mỹ kia.
Hà Mộng Doanh cười khúc khích không ngừng.
Cho dù có tấm thẻ quý nhất, nhưng Liễu nha nội lại là lần đầu tiên tới câu lạc bộ Trường Thành.
Thủ đô quá xa, Liễu phó bí thư công việc bồn bề, tới một lần chẳng phải dễ dàng, tới rồi trước tiên là bổi tiếp Hà lão gia tử tán gẫu, nói chuyện với Chu tiên sinh và sư mẫu, tới bái phỏng Bạch Kiến Minh, Liêu Khánh Khai tới thủ đô dưỡng lão, Liễu nha nội lại thêm một người cần phải bái phỏng. Trò chuyện với những đại lão này, thời gian một hai ngày chớp mắt đã qua, ban đêm còn "dày vò" Hà Mộng Doanh , Liễu nha nội đúng là không có thời gian tới câu lạc bộ Trường Thành dạo chơi.
Hà đại tiểu thư thì nhắc nhở y, bảo y khi rảnh nên tới chơi, không chừng có thể làm quen được rất nhiều nhân vật "trong truyền thuyết", đối với người trong thể chế, tích lũy mối quan hệ là rất quan trọng.
Đôi khi điều này còn quan trọng hơn thành tích thực sự.
Liễu Tuấn cười nói:
- Ai là người sở hữu tấm thẻ số một, dó mới là nhân vật thần bí mất "trong truyền thuyết".
Hà đại tiểu thư trợn mắt lên.
Nhưng không thể không thừa nhận Liễu Tuấn nói rất có đạo lý.
Ít nhất tấm thẻ này xuất hiện, sẽ gây nên xôn xao không kha khá trong câu lạc bộ Trường Thành.
Quy củ người cầm thẻ từ số một tới số hai mươi tiêu pha miễn phí, người trong câu lạc bộ từ trên xuống dưới ai cũng biết. Cho tới hiện giờ mới có năm tấm thẻ như vậy gửi đi, trong đó chủ nhân bốn tấm thẻ đều đã tới.
Cơ bản trong mắt người thường, những người cầm tấm thẻ này, chính là nhân vật "trong truyền thuyết" mà Hà đại tiểu thư nói, không ai không phải là người thanh danh hiển hách.
Chỉ có tấm thẻ số một tới hiện giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Vì thế suy đoán người có tấm thẻ số một là thần thánh phương nào, là một đề tài sôi nổi trong lúc rảnh rổi của những nhân viên câu lạc bộ, song cái này không dễ đoán.
Có một số nhân vật tin tức linh thông cũng biết chủ lớn phía sau câu lạc bộ là cháu gái của nhà họ Hà, cho dù là ở kinh sư, nhà họ Hà cũng có thể xưng là uy danh hiển hách, cho dù là nha nội cấp thái tử cũng phải nể mặt ba phần.
Như vậy tấm thẻ số một này phóng chừng là phát cho nhân vật có trọng lượng trong nhà họ Hà rồi, quá nửa là cha của bà chủ, tất nhiên là Hà tư lệnh viên bình thường chẳng đặt chân vào chốn ăn chơi này, Hà đại tiểu thư chỉ dùng để biểu thị tâm ý mà thôi. Điềunày cũng giải thích vì sao tấm thẻ số một gửi đi lâu như vậy, lại không thấy xuất hiện.
Nếu như Hà tư lệnh viên đích thân tới, cả câu lạc bộ chẳng phải chao đảo.
Nhưng tấm thẻ này đột nhiên xuất hiện, mà lại do một "chú nhóc" hai mươi mấy tuổi ung dung rút ra.
Liễu Tuấn tới cùng Vũ Chính Hiên, Liễu Yên và Hà Thắng Lợi.
Vũ Chính Hiên và Liễu Yên nhân kỳ nghĩ mùng 1 tháng 5, tới thủ đô thăm Vũ lão gia, hai người đã định kết hôn vào tháng 7, Vũ Chính Hiên dẫn Liễu Yên tới thủ đô trưng cầu ý kiến của gia gia.
Kỳ thực đây chỉ là vấn đề lễ tiết.
Vũ lão gia sao có thể để ý tới chuyện vặt vãnh như "định ngày" này? Chỉ có điều là bề dưới, thế nào cũng phải chu đáo lễ số.
Hà Thắng Lợi là con trai tổng tham mưu Hà Đông Tiến, tuổi tương đương với Vũ Chính Hiên, cũng chừng hai mươi lăm, hai người lớn lên cùng nhau, về sau Vũ Thu Hàn chuyển nghành tới Nam Phương mới tách ra. Kết quả khi nhập ngũ lại phân vào cùng một bộ đội, coi là anh em thân thiết rồi, Hà Thẳng Lợi được điều về nội bộ sớm hơn so với Vũ Chính Hiên một chút, hiện giờ là tham mưu thiếu tá của tổng bộ bộ đội nội thành thủ đô, làm lính dưới quyền của Vũ Hoàng Hà, bác cả của Vũ Chính Hiên.
Liễu Tuấn hai năm qua thường tới chơi tứ hợp viện của Hà lão gia, nên cùng Hà Thắng Lợi thân thuộc lắm rồi, Hà Thắng Lợi tính tình hướng ngoại, không ít lời như Vũ Chính Hiên, nên nói chuyện rất hợp ý.
Hà Mộng Doanh đặt biệt an bài cho Liễu Tuấn hai "vệ sĩ" như vậy có thể coi "nội công thâm hậu".
Con trai thứ hai nhà họ Cao tinh tình ngang ngược, nha nội ngoại tỉnh như Liễu Tuấn không lọt vào mắt Cao nhị thiêu gia, tới khi đó nói hai ba câu lên cương lên rồi thì chuyện không dễ giải quyết.
Có Hà Thắng Lợi và Vũ Chính Hiên, Cao Tương Hành ít nhiều phải nể mặt, không thể thái quá, nếu muốn chơi cứng, hai nhà Hà Vũ cũng chẳng sợ nhà họ Cao.
Nghiêm túc mà nói, Hà Mộng Doanh có hiểm nghi "bán đứng" hai nhà Hà Vũ, đem chuyện này treo lên người bọn họ.
Vì Liễu Tuấn, Hạ đại tiểu thư đúng là "bất chấp bất kỳ thủ đoạn" nào rồi.
Đoàn người vừa tới cửa câu lạc bộ, phụ vụ mặc đồng phục đỏ đã rất lễ độ chặn đường đi.
- Mời ngài đưa ra thẻ hội viên.
Hà Thắng Lợi rút thẻ ra.
Thẻ của hắn là thẻ vàng, hội phí mấy vạn.
Hà Thắng Lợi là quan quân của bộ đội cảnh vệ, làm ăn cũng rất lớn, treo danh hiệu "cố vấn" của mấy công ti liền, về điều này Hà Thắng Lợi "tháo vát" hơn xa Vũ Chính Hiên.
Thực tế quy củ của nhà họ Hà cũng không nghiêm như nhà họ Vũ, Hà Đông Tiên lại có đầu óc rất thoáng trong những nhân vật thế hệ thứ hai của Hà gia, quản lý con cái rất lỏng lẻo, Hà Thắng Lợi dựa vào chiêu bài nha nội, cũng mau chóng bước vào hàng ngũ giàu có, bất quá hội phí hàng năm của tấm thẻ này, là Hà Mộng Doanh trả cho hắn.
Hà Mộng Doanh rất chiếu cố tới mấy người em họ, rất có phong phạm của chị cả.
Bởi thế cho dù Hà Mộng Khiết được Hà Trường Chính yêu quý hơn, nhưng trong đám tiểu bối cùng trang lứa, Hà Một Doanh được hoan nghênh nhất, bởi vì Hà Mộng Khiết có tính cách quá giống Hà Trường Chinh, mọi người nhìn thấy Hà trung tá, đều có chút "sợ hãi".
Hà Thắng Lợi phục nhất cũng là Hà Mộng Doanh .
Nhất là sau khi Hà Mộng Doanh lập nên câu lạc bộ Trường Thành, Hà Thắng Lợi càng phục sát đất.
Mỗi lần cả đám nha nội tới đây chơi bời rượu chè, Hà tham mưu nhất định phải mang chiêu bài chị cả Hà Mộng Doanh ra khoe khoang với bọn họ, là chủ phía sau câu lạc bộ đỉnh cấp ở kinh thành, Hà Mộng Oán đúng là xứng đáng được Hà Thắng Lợi lấy ra khoe.
Liễu Tuấn cười nói:
- Thắng Lợi, cứ dùng của tôi đi.
Vũ Chính Hiên vì luôn nghiêm trang, lại là vị hôn phu của Liễu Yên, nên Liễu Tuấn gọi hắn là "anh Chính Hiên", dù Hà Thắng Lợi tuổi ngang với Vũ Chính Hiên, lớn hơn Liễu Tuấn hai ba tuổi, nhưng y chưa từng gọi là "anh Thắng Lợi", mà gọi thẳng tên luôn.
Hà Thắng Lợi chẳng có gì không ổn.
Trong mắt hắn, Liễu Tuấn trẻ như vậy đã làm tới huyện ủy phó bí thư , tuy nói là có người cha tốt đỡ cho, nhưng cũng rất bản lĩnh rồi, nếu không lão gia tử nhà mình sao lại coi trọng y như thế.
- Đùa à, cậu và Chính Hiên tới thủ đô, sao có thể để hai người chi tiền được? Thế này chẳng phải cậu vả vào mặt tôi sao?
Hà Thắng Lợi rất bất mãn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Không cần chi tiền đâu.
Hà Thắng Lợi ngẩn ra, không hiểu ý của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn đã rút tấm thẻ quý ra đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ tức thì mặt mũi cổ quái, hết nhìn tấm thẻ lại nhìn Liễu Tuấn, nói thể nào cũng không tin, tấm thẻ thần bí này lại rút ra từ người một thanh niên trẻ như vậy.
- Oa!
Hà Thắng Lợi kêu lên một tiếng, ánh mắt còn cổ quái hơn cả người phục vụ, đưa tay ra chỉ Liễu Tuấn.
- Cậu...cậu..cậu..
Vũ Chính Hiên không hiểu đã xảy ra "biến cố" gì, hết sức ngạc nhiên hỏi:
- Này Thắng Lợi làm gì thế? Động kinh à?
Liễu Yên thấy dáng vẻ này của Hà Thắng Lợi lại có chút sợ hại, tưởng rằng hắn làm gì bất lợi cho Liễu Tuấn.
Hà Thắng Lợi kêu lên.
- Cậu... Liễu Tuấn, tên nhóc cậu mau thành thành khai báo đi, tấm thẻ này ở đâu ra?
- Chị đưa cho cậu ấy đấy, thì sao nào?
Người nói tất nhiên là Hà Mộng Doanh , hôm nay cô không mặc quân phục mà là một bộ váy đỏ rực, phối hợp với vóc dáng cao ráo và dung nhan diễm lệ, vòng cổ kinh cương sáng lấp lánh, từ trong đại sánh đường thong dong đi ra, trông hết cao quý xinh đẹp.
- Chị, chị thật thiên vị.
Hà Thắng Lợi không chịu.
Lúc đầu Hà Mộng Doanh cho hắn một tấm thẻ vàng miễn phí, hắn còn đắc ý, không ngờ tầm thẻ cao nhất lại cho Liễu Tuấn, làm sao bảo tâm lý của hắn cân bằng sau nổi.
- Cậu thì hiểu cái gì?
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn hắn, càng thêm phong tình quyến rũ.
- Đây là thẻ của Liễu tỉnh trưởng, do ông nội dặn đấy.
Liễu Tuấn không khỏi khen thầm Hà Mộng Doanh thật ranh mãnh, không ngờ mang lão gia từ ra làm lá chắn, biết rõ có cho Hà Thằng Lợi mười cái lá gan, hắn cũng chẳng dám đi tìm Hà lão gia tử "đối chất".
Quả nhiên Hà Thắng Lợi vừa nghe là lão gia tử dặn đưa cho cha Liễu Tuấn, vội ngầm miệng lại không nói nữa.
Hắn cũng loáng thoáng nghe được nhà họ Hà nợ ân tình nhà họ Liễu, nhưng nghĩ vỡ đầu cũng không ra chuyện này là thể nào, hai nhà bắn đại bác cũng chẳng tới nhau mà! Có điều lời này chỉ có thể chôn trong lòng tuyệt đối không dám hỏi.
Bất quá một câu nói của Hà Mộng Doanh làm y thay đổi chủ ý.
Hà đại tiểu thư nói:
- Cậu lâu lắm rồi không đi thăm ông nội đấy.
Cách một đoạn thời gian tới nói chuyện với Hà lão gia tử và Chu tiên sinh, đã trở thành một "định thức", nếu như phải đi một chuyến, thuận tiện giải quyết chuyện này với Cao lão nhị cũng được.
Sau khi Đào Nghĩa Âu đàm thoại với Bạch Dược, đã hạ lệnh cục công an Đại Ninh triển khai điều tra sự kiện Tạ Vạn Lợi "mất tích", ai cũng biết Tạ Vạn Lợi tuyệt đối không thể vô cớ mất tích.
Đào Nghĩa Âu hạ mệnh lệnh cho Lương Quốc Cường, trong nửa tháng không phá được vụ án này, lãnh đạo cục công an sẽ bị xử phạt.
Nếu muốn đi thủ đô, thì phải xin phép Bạch bí thư .
Bạch Dương hơi giật mình:
- Là người nhà họ Cao ư?
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừ!
Lần này không phải trong phòng làm việc, mà là sau bữa trưa ở phòng số một nhà khách Thiên Nga.
Bạch bí thư vốn muốn ngủ trưa một lát, không ngờ Liễu phó bí thư rất "không hiểu chuyện" tới quấy nhiễu.
Cả huyện Ninh Bắc, dám tới quấy rầy Bạch bí thư ngủ trưa, trừ Liễu nha nội ra không còn người thứ hai nữa.
Bạch Dương liền trở nên trầm mặc.
Cô không quá hứng thú với quan trường, nhưng đối với con quái thú khổng lồ như Cao gia vẫn hiểu ít nhiều, Cao lão nhị cũng chừng hai mấy chưa tới ba mươi, lại có thể sai bảo đám quan lớn cấp tỉnh Hồ Vi Dân, Đào Nghĩa Âu, thế lực lớn thế nào có thể thấy được rồi, thậm chí Đào Nghĩa Âu đích thân ra trận, lên tiếng uy hiếp con gái ủy viên cục chính trị.
Liễu Tuấn khẽ nắm lấy tay Bạch Dương, cười nói:
- Không sao, thế nào cũng có cách giải quyết mà.
- Hay là để chị đi cho!
Bạch Dương nói rồi trở tay lại nắm lấy tay Liễu Tuấn, ngửa đầu nhìn y, đầy vẻ quan tâm.
Liễu Tuấn rất cảm động, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên cánh môi của Bạch Dương rồi lui lại rất nhanh, vung tay lên nói:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, Cao Tương Hoành chắc gì dám đem chuyện này tới trước mặt Cao lão gia tử, nếu làm lớn rồi, chính hắn nếm đủ trước tiên.
Khuôn mặt Bạch Dương tức thì đỏ dừ, nhưng vẫn cứ nắm chặt tay Liễu Tuấn.
Câu lạc bộ Trường Thành ở thủ đô, được thành lập vào đầu năm nay, là câu lạc bộ sớm nhất ở kinh thành, ông chủ họ Thái, là nhất vật có tiếng, nếu muốn làm câu lạc bộ xa hoa như vậy ở thủ đô, người bình thường quả thực không làm nổi.
Bất quá ai chẳng biết ông chủ Thái chỉ là người chủ trì bề ngoài, phái sau có ai là chỗ dựa thì không phải người thường có thể nghe ngóng được.
Liễu Tuấn không cần phải nghe ngóng.
Sau khi câu lạcbộ này được lập nên, tấm thẻ khách quý đầu tiên đã phát cho y.
Khi đó thẻ khách quý của câu lạc bộ Trường Thành có ba cấp, thẻ kim cương, thẻ hoàng kim và thẻ bạch ngân, quy cách giống như các loại thẻ khách quý lưu hành ở hậu thế.
Mỗi loại thể đóng phí hàng năm khác nhau.
Thể vàng và thẻ bạc có thể dùng tiền mua được, bỏ ra mấy vạn đồng là thành hội viên rồi.
Trong mắt người thường, hội phí hàng năm mấy vạn đã đủ làm người ta trố mắt đờ lưỡi ra rồi, bất quá trong mắt những người phú quý, vẻn vẹn mấy vạn chẳng đáng nói, quan trọng là thể diện.
Thẻ kim cương thì chỉ riêng có tiền thôi là chưa đủ, còn phải có thể diện, cái gọi là thể diện là nói người có thân phận và địa vị, phải cao hơn người một bậc, dựa theo lời nói của Hà Mộng Doanh là "quý tộc".
Câu lạc bộ Trường Thành này có chủ nhân phía sau là Hà đại tiểu thư.
Hà đại tiểu thư đã có hai câu lạc bộ rồi, một cái ở Nam Phương, một cái ở thủ đô, Hà Mộng Doanh tự kinh doanh, không hợp tác với Lương Xảo.
Hoa hồng cô được chia ở Hoa Hưng, đã ném hết vào hai câu lạc bộ này vẫn còn chưa đủ.
Liễu nha nội phải từ trong "tiền riêng" của mình chuyển cho cô năm trăm nghìn USD, Hà đại tiểu thư mới có thể duy trì nổi.
Cho nên khi Hà Mộng Doanh đích thân đưa tấm thẻ khách quý giao cho y, Liễu nha nội nhận lấy, hít sâu một hơi, rất "đau" nói:
- Năm trăm nghìn đô la Mỹ mua một tấm thẻ nhỏ, quá đắt rồi!
Hà Mộng Doanh ngồi lên đùi y, đôi mặt mơ màng, cười khúc khích nói:
- Nếu thêm vào chị thì sao? Có còn đắt không?
Liễu nha nội cười ha hả nói:
- Thế lại thành quá lời rồi, chị là báu vật vô giá mà!
Hà đại tiểu thư tức thì sung sướng vô bờ, ôm lấy "tiểu sắc ma" cắn loạn lên, thiếu chút nữa lấy mất cả thịt của Liễu Tuấn.
- Này nhớ kỹ nhé, thẻ số một tới số hai mươi tất cả chi tiêu trong câu lạc bộ chi tiêu không phải trả tiền! Đừng có mãi mới rút ra một lần, tới lúc đó chị chẳng phụ trách trả lại tiền đâu.
Hà đại tiểu thư đặc biệt dặn dò y.
Chẳng phải là cô sợ Liễu Tuấn không chi trả nổi, song dù sao y là người trong thể chế, là phó bí thư một huyện nghèo khó, lại tiêu tiền như nước trong câu lạc bộ hào hoa hàng đầu kinh thành, truyền đi sợ không hay lắm.
Cầm tấm thẻ này thỉ chỉ việc gọi phục vụ chẳng cần chớp mắt.
- Hừ hừ, ăn cho chị nghèo chết luôn.
Liễu Tuấn vất đang "xót" năm trăm ngàn đô la mỹ kia.
Hà Mộng Doanh cười khúc khích không ngừng.
Cho dù có tấm thẻ quý nhất, nhưng Liễu nha nội lại là lần đầu tiên tới câu lạc bộ Trường Thành.
Thủ đô quá xa, Liễu phó bí thư công việc bồn bề, tới một lần chẳng phải dễ dàng, tới rồi trước tiên là bổi tiếp Hà lão gia tử tán gẫu, nói chuyện với Chu tiên sinh và sư mẫu, tới bái phỏng Bạch Kiến Minh, Liêu Khánh Khai tới thủ đô dưỡng lão, Liễu nha nội lại thêm một người cần phải bái phỏng. Trò chuyện với những đại lão này, thời gian một hai ngày chớp mắt đã qua, ban đêm còn "dày vò" Hà Mộng Doanh , Liễu nha nội đúng là không có thời gian tới câu lạc bộ Trường Thành dạo chơi.
Hà đại tiểu thư thì nhắc nhở y, bảo y khi rảnh nên tới chơi, không chừng có thể làm quen được rất nhiều nhân vật "trong truyền thuyết", đối với người trong thể chế, tích lũy mối quan hệ là rất quan trọng.
Đôi khi điều này còn quan trọng hơn thành tích thực sự.
Liễu Tuấn cười nói:
- Ai là người sở hữu tấm thẻ số một, dó mới là nhân vật thần bí mất "trong truyền thuyết".
Hà đại tiểu thư trợn mắt lên.
Nhưng không thể không thừa nhận Liễu Tuấn nói rất có đạo lý.
Ít nhất tấm thẻ này xuất hiện, sẽ gây nên xôn xao không kha khá trong câu lạc bộ Trường Thành.
Quy củ người cầm thẻ từ số một tới số hai mươi tiêu pha miễn phí, người trong câu lạc bộ từ trên xuống dưới ai cũng biết. Cho tới hiện giờ mới có năm tấm thẻ như vậy gửi đi, trong đó chủ nhân bốn tấm thẻ đều đã tới.
Cơ bản trong mắt người thường, những người cầm tấm thẻ này, chính là nhân vật "trong truyền thuyết" mà Hà đại tiểu thư nói, không ai không phải là người thanh danh hiển hách.
Chỉ có tấm thẻ số một tới hiện giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Vì thế suy đoán người có tấm thẻ số một là thần thánh phương nào, là một đề tài sôi nổi trong lúc rảnh rổi của những nhân viên câu lạc bộ, song cái này không dễ đoán.
Có một số nhân vật tin tức linh thông cũng biết chủ lớn phía sau câu lạc bộ là cháu gái của nhà họ Hà, cho dù là ở kinh sư, nhà họ Hà cũng có thể xưng là uy danh hiển hách, cho dù là nha nội cấp thái tử cũng phải nể mặt ba phần.
Như vậy tấm thẻ số một này phóng chừng là phát cho nhân vật có trọng lượng trong nhà họ Hà rồi, quá nửa là cha của bà chủ, tất nhiên là Hà tư lệnh viên bình thường chẳng đặt chân vào chốn ăn chơi này, Hà đại tiểu thư chỉ dùng để biểu thị tâm ý mà thôi. Điềunày cũng giải thích vì sao tấm thẻ số một gửi đi lâu như vậy, lại không thấy xuất hiện.
Nếu như Hà tư lệnh viên đích thân tới, cả câu lạc bộ chẳng phải chao đảo.
Nhưng tấm thẻ này đột nhiên xuất hiện, mà lại do một "chú nhóc" hai mươi mấy tuổi ung dung rút ra.
Liễu Tuấn tới cùng Vũ Chính Hiên, Liễu Yên và Hà Thắng Lợi.
Vũ Chính Hiên và Liễu Yên nhân kỳ nghĩ mùng 1 tháng 5, tới thủ đô thăm Vũ lão gia, hai người đã định kết hôn vào tháng 7, Vũ Chính Hiên dẫn Liễu Yên tới thủ đô trưng cầu ý kiến của gia gia.
Kỳ thực đây chỉ là vấn đề lễ tiết.
Vũ lão gia sao có thể để ý tới chuyện vặt vãnh như "định ngày" này? Chỉ có điều là bề dưới, thế nào cũng phải chu đáo lễ số.
Hà Thắng Lợi là con trai tổng tham mưu Hà Đông Tiến, tuổi tương đương với Vũ Chính Hiên, cũng chừng hai mươi lăm, hai người lớn lên cùng nhau, về sau Vũ Thu Hàn chuyển nghành tới Nam Phương mới tách ra. Kết quả khi nhập ngũ lại phân vào cùng một bộ đội, coi là anh em thân thiết rồi, Hà Thẳng Lợi được điều về nội bộ sớm hơn so với Vũ Chính Hiên một chút, hiện giờ là tham mưu thiếu tá của tổng bộ bộ đội nội thành thủ đô, làm lính dưới quyền của Vũ Hoàng Hà, bác cả của Vũ Chính Hiên.
Liễu Tuấn hai năm qua thường tới chơi tứ hợp viện của Hà lão gia, nên cùng Hà Thắng Lợi thân thuộc lắm rồi, Hà Thắng Lợi tính tình hướng ngoại, không ít lời như Vũ Chính Hiên, nên nói chuyện rất hợp ý.
Hà Mộng Doanh đặt biệt an bài cho Liễu Tuấn hai "vệ sĩ" như vậy có thể coi "nội công thâm hậu".
Con trai thứ hai nhà họ Cao tinh tình ngang ngược, nha nội ngoại tỉnh như Liễu Tuấn không lọt vào mắt Cao nhị thiêu gia, tới khi đó nói hai ba câu lên cương lên rồi thì chuyện không dễ giải quyết.
Có Hà Thắng Lợi và Vũ Chính Hiên, Cao Tương Hành ít nhiều phải nể mặt, không thể thái quá, nếu muốn chơi cứng, hai nhà Hà Vũ cũng chẳng sợ nhà họ Cao.
Nghiêm túc mà nói, Hà Mộng Doanh có hiểm nghi "bán đứng" hai nhà Hà Vũ, đem chuyện này treo lên người bọn họ.
Vì Liễu Tuấn, Hạ đại tiểu thư đúng là "bất chấp bất kỳ thủ đoạn" nào rồi.
Đoàn người vừa tới cửa câu lạc bộ, phụ vụ mặc đồng phục đỏ đã rất lễ độ chặn đường đi.
- Mời ngài đưa ra thẻ hội viên.
Hà Thắng Lợi rút thẻ ra.
Thẻ của hắn là thẻ vàng, hội phí mấy vạn.
Hà Thắng Lợi là quan quân của bộ đội cảnh vệ, làm ăn cũng rất lớn, treo danh hiệu "cố vấn" của mấy công ti liền, về điều này Hà Thắng Lợi "tháo vát" hơn xa Vũ Chính Hiên.
Thực tế quy củ của nhà họ Hà cũng không nghiêm như nhà họ Vũ, Hà Đông Tiên lại có đầu óc rất thoáng trong những nhân vật thế hệ thứ hai của Hà gia, quản lý con cái rất lỏng lẻo, Hà Thắng Lợi dựa vào chiêu bài nha nội, cũng mau chóng bước vào hàng ngũ giàu có, bất quá hội phí hàng năm của tấm thẻ này, là Hà Mộng Doanh trả cho hắn.
Hà Mộng Doanh rất chiếu cố tới mấy người em họ, rất có phong phạm của chị cả.
Bởi thế cho dù Hà Mộng Khiết được Hà Trường Chính yêu quý hơn, nhưng trong đám tiểu bối cùng trang lứa, Hà Một Doanh được hoan nghênh nhất, bởi vì Hà Mộng Khiết có tính cách quá giống Hà Trường Chinh, mọi người nhìn thấy Hà trung tá, đều có chút "sợ hãi".
Hà Thắng Lợi phục nhất cũng là Hà Mộng Doanh .
Nhất là sau khi Hà Mộng Doanh lập nên câu lạc bộ Trường Thành, Hà Thắng Lợi càng phục sát đất.
Mỗi lần cả đám nha nội tới đây chơi bời rượu chè, Hà tham mưu nhất định phải mang chiêu bài chị cả Hà Mộng Doanh ra khoe khoang với bọn họ, là chủ phía sau câu lạc bộ đỉnh cấp ở kinh thành, Hà Mộng Oán đúng là xứng đáng được Hà Thắng Lợi lấy ra khoe.
Liễu Tuấn cười nói:
- Thắng Lợi, cứ dùng của tôi đi.
Vũ Chính Hiên vì luôn nghiêm trang, lại là vị hôn phu của Liễu Yên, nên Liễu Tuấn gọi hắn là "anh Chính Hiên", dù Hà Thắng Lợi tuổi ngang với Vũ Chính Hiên, lớn hơn Liễu Tuấn hai ba tuổi, nhưng y chưa từng gọi là "anh Thắng Lợi", mà gọi thẳng tên luôn.
Hà Thắng Lợi chẳng có gì không ổn.
Trong mắt hắn, Liễu Tuấn trẻ như vậy đã làm tới huyện ủy phó bí thư , tuy nói là có người cha tốt đỡ cho, nhưng cũng rất bản lĩnh rồi, nếu không lão gia tử nhà mình sao lại coi trọng y như thế.
- Đùa à, cậu và Chính Hiên tới thủ đô, sao có thể để hai người chi tiền được? Thế này chẳng phải cậu vả vào mặt tôi sao?
Hà Thắng Lợi rất bất mãn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Không cần chi tiền đâu.
Hà Thắng Lợi ngẩn ra, không hiểu ý của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn đã rút tấm thẻ quý ra đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ tức thì mặt mũi cổ quái, hết nhìn tấm thẻ lại nhìn Liễu Tuấn, nói thể nào cũng không tin, tấm thẻ thần bí này lại rút ra từ người một thanh niên trẻ như vậy.
- Oa!
Hà Thắng Lợi kêu lên một tiếng, ánh mắt còn cổ quái hơn cả người phục vụ, đưa tay ra chỉ Liễu Tuấn.
- Cậu...cậu..cậu..
Vũ Chính Hiên không hiểu đã xảy ra "biến cố" gì, hết sức ngạc nhiên hỏi:
- Này Thắng Lợi làm gì thế? Động kinh à?
Liễu Yên thấy dáng vẻ này của Hà Thắng Lợi lại có chút sợ hại, tưởng rằng hắn làm gì bất lợi cho Liễu Tuấn.
Hà Thắng Lợi kêu lên.
- Cậu... Liễu Tuấn, tên nhóc cậu mau thành thành khai báo đi, tấm thẻ này ở đâu ra?
- Chị đưa cho cậu ấy đấy, thì sao nào?
Người nói tất nhiên là Hà Mộng Doanh , hôm nay cô không mặc quân phục mà là một bộ váy đỏ rực, phối hợp với vóc dáng cao ráo và dung nhan diễm lệ, vòng cổ kinh cương sáng lấp lánh, từ trong đại sánh đường thong dong đi ra, trông hết cao quý xinh đẹp.
- Chị, chị thật thiên vị.
Hà Thắng Lợi không chịu.
Lúc đầu Hà Mộng Doanh cho hắn một tấm thẻ vàng miễn phí, hắn còn đắc ý, không ngờ tầm thẻ cao nhất lại cho Liễu Tuấn, làm sao bảo tâm lý của hắn cân bằng sau nổi.
- Cậu thì hiểu cái gì?
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn hắn, càng thêm phong tình quyến rũ.
- Đây là thẻ của Liễu tỉnh trưởng, do ông nội dặn đấy.
Liễu Tuấn không khỏi khen thầm Hà Mộng Doanh thật ranh mãnh, không ngờ mang lão gia từ ra làm lá chắn, biết rõ có cho Hà Thằng Lợi mười cái lá gan, hắn cũng chẳng dám đi tìm Hà lão gia tử "đối chất".
Quả nhiên Hà Thắng Lợi vừa nghe là lão gia tử dặn đưa cho cha Liễu Tuấn, vội ngầm miệng lại không nói nữa.
Hắn cũng loáng thoáng nghe được nhà họ Hà nợ ân tình nhà họ Liễu, nhưng nghĩ vỡ đầu cũng không ra chuyện này là thể nào, hai nhà bắn đại bác cũng chẳng tới nhau mà! Có điều lời này chỉ có thể chôn trong lòng tuyệt đối không dám hỏi.
/2140
|