Hà Mộng Doanh thích cuộc sống "quý tộc", trước kia làm bà chủ công ty nhỏ tài sản có ba bốn chục vạn, đã mang hàng hiệu đầy người, hiện giờ trong tay nắm bạc triệu, lại có Liễu Tuấn tài trợ, làm sao cô lại chẳng đem câu lạc bộ này làm thành chỗ hào hoa nhất ở trong nước.
Đương nhiên là xa hoa, là xa xỉ, nhưng không hề thiếu thẩm mỹ.
Hà đại tiểu thư vẫn rất có trình độ.
Con cháu thế gia, tầm mắt sao kém được.
Câu lạc bộ kiểu này, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên mới lần đầu tiên tới, trước kia đến khách sạn Thu Thủy dã tấm tắc khen không thôi rồi, hiện giờ thấy câu lạc bộ Trường Thành càng xa hoa lộng lẫy, càng hoa mắt chóng mặt, thật không biết phải tiêu bao tiền.
- Chị Mộng Doanh , cái này là do chị mở à?
Vũ Chính Hiên xưa nay trầm mặc ít nói, cũng không khỏi "nói nhiều" thêm một câu.
Hạ Mộng Doanh mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
- Chính Hiên, đừng làm ồn , chị và cậu giống nhau, hiện giờ đều là quan quân cả đấy!
- A, xin lỗi...
Vũ Chính Hiên đỏ mặt lên, bất quá trong lòng, đối với vị "quan quân" này chẳng tán đồng lắm, Hà Mộng Doanh giỏi thì giỏi, nhưng toàn "không chịu chú ý vào việc hính".
Nếu như nhà họ Vũ mà xuất hiện một vị "quan quân" như thế này thì sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Hai nhà Hà Vũ tuy là thân thiết mấy đời, nhưng ở phương diện này rất khác nhau.
Hà Thắng Lợi chỉ cười.
Vũ Chính Hiên đúng là quân nhân hết sức quy củ, chẳng trách mà lão gia tử nhà mình và Vũ gia gia đều coi trọng hắn, nói trong đám con cháu đời thứ ba, thì Lương Kinh Vĩ và Vũ Chính Hiên là có tiền đồ nhất.
Lương Kinh Vĩ năm sau sẽ là phó sư đoàn trưởng, đã chen chân vào trong đội ngũ cán bộ cao cấp rồi.
Vũ Chính Hiên cười , hiện giờ hắn cùng Hà Thắng Lợi quan cấp tương đương, nhưng cùng với thời gian trôi đi, cách biệt sẽ dần dần hiện ra, hơn nữa càng ngày càng lớn.
Bất quả Hà Thắng Lợi cũng không "thèm", hắn cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất dễ chịu.
Hơn nữa, Vũ Chính Hiên và hắn là "một bọn", tương lai Vũ Chính Hiên có một ngày thành tướng quân, bản thân chẳng phải được hướng "sái" vinh quang sao?
Hà Mộng Doanh dẫn bọn họ vào một gian phòng, nói:
- Trước tiên nghỉ ngơi một chút, lát nữa Cao lão nhị qua, ba người nói chuyện với hắn, chị và Tiểu Yên ra ngoài tán gẫu.
Hà Thắng Lợi lúc này mới thu lại lại những tâm tư khác, quay về chính sự.
Cứ như hôm nay hắn tới chỉ có "nhiệm vụ" không phải để tiêu khiển, bất quá Hà Thắng Lợi cũng chẳng đề vào trong lòng, có ba triệu bạc, với lại một tên "lừa đảo" ngoài nhà họ Cao.
Có chuyện gì lớn đâu chứ?
Hà Thắng Lợi nói oang oang:
- Ôi, chị cả, em nói này, Cao lão nhị cũng đúng là lắm chuyện, không phải chỉ ba triệu thôi sao? Hắn là kẻ làm ăn thực sự, không phải là người làm ngoài nghề chơi bời như chúng ta, ba triệu với hắn có là cái quái gì, sao mà nhỏ nhen như vậy? Còn đi lửa tiền mồ hôi nước mắt của công nhân mỏ, mất mặt không cơ chứ! Một lát nữa hắn tới chúng ta cứ bảo hắn trả tiền, không phải là xong hết rồi sao?
Hà Mộng Oanh rất bực mình, trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Cậu thì hiểu cái gì? Cao lão nhị là kẻ ngạo ngược quen rồi! Hắn không nuốt trôi cục tức này, lát nữa cậu đừng nói gì, miễn cho chuyện càng thêm bế tắc.
Hà Thắng Lợi cả giận:
- Em nhổ vào! Cao lão nhị mà dám làm càn, xem em có đập hắn không!
Hà Mộng Doanh vừa buồn cười vừa tức, trịnh trọng nói với hắn:
- Cậu coi đây là trò trẻ con đấy à? Tưởng nhẹ nhàng được vậy sao? Được, cậu nhớ kỹ thân phận của mình hôm nay, chỉ là hỗ trợ, một lát nữa tất cả do Tiểu Tuấn làm chủ! Cậu cứ ở bên cạnh hò hét vài tiếng trợ trận rồi đi.
Hà Thắng Lợi buồn bực hết sức, liếc Liễu Tuấn một cái, thấy tên nhãi này đang ngồi nghiêm chỉnh uống trà, bình tĩnh thản nhiên, cũng có vài phần bội phục. Đừng thấy Hà Thằng Lợi nói "hung hăng", thực sự "tẩn" Cao Tường Hoanh, thì phải cân nhắc cho cẩn thận, hắn chẳng qua chỉ là đứng nói chuyện nên chẳng biết mỏi mà thôi.
Nhà họ Cao đâu phải hàng đùa, so sánh nghiêm túc, Hà Thắng Lợi phải nhường người ta ba phần.
Tên nhóc Liễu Tuấn này tuy nói cha làm tỉnh tưởng, cũng được coi là nha nội hạng khá rồi, nhưng đó chỉ là ở trong tình J thôi, so với Cao lão nhị, đúng là không đáng đẻ mắt, Cao lão nhị chẳng coi y vào đâu.
Nhưng tên nhóc này lại bình tĩnh như vậy, tựa hồ cũng chẳng để bối cảnh của Cao lão nhị vào mắt.
Một viên quan nhỏ vùng xa xôi, từ tỉnh chạy lên kinh thành "nói chuyện phải quấy" với Cao lão nhị, đúng là phải có chút gan mới được.
Mà Liễu Tuấn lại còn ung dung như thế.
Hà Thắng Lợi không hiểu vì sao Liễu Tuấn có thể bình tĩnh được như vậy, đương nhiên đắc tội với Cao lão nhị không cần lo lắng vấn đề an toàn nhân thân, kinh sư trọng địa, ai cùng là nhân vật có vai có vế, ít nhiều cũng cố kỵ, tuy nói Cao nhị thiếu gia rất ngang ngược, nhưng làm chung quy cũng không thể thái quá.
Nhưng Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, đắc tội với loại thế gia như nhà họ Cao không phải là khôn ngoan, người nhà họ Cao hoặc những kẻ đi theo, có một số người ở vị trí cao, chỉ cần nói một câu, là có thể làm cho nhà họ Liễu ăn trái đắng.
Bởi thế, cho dù Hà Thắng Lợi đã đồng ý tới trợ uy cho Liễu Tuấn, nhưng lại không ủng hộ lắm với cách làm của Liễu Tuấn.
Đúng là quá thiếu kinh nghiệm quan trường mà.
Chuyện này với Hà Thắng Lợi mà nói, cách tốt nhất là thỏa hiệp, trước kia bắt Tạ Vạn Lợi, về tình có thể tha, dù sao ba triệu không phải là con số nhỏ, lại không biết Tạ Vạn Lợi là người của Cao gia, là kẻ ôm tiền cho Cao lão nhị.
Nhưng giờ thì biết rồi, nghe nói nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh cũng ra mặt, thì phải mau chóng thả người, tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Cao nhị thiếu gia.
Đây là cách làm thông dụng, Hà Thắng Lợi dám đảm bảo, nếu đổi lại là những huyện ủy khác, mười người sẽ có 9 + 1 người làm như thế.
Ai ngờ tên Liễu Tuấn này không biết trời cao đất dày, lại chơi "thủ đoạn giang hồ", rõ ràng thả người ra rồi, lại âm thầm sai người bắt lại, rõ ràng mà muốn đối địch với nhà họ Cao rồi.
Thiếu khôn ngoan, đúng là rất thiếu khôn ngoan!
Nếu đổi lại là Hà Thắng Lợi hắn, cũng sẽ nổi giận lôi đình.
Suy nghĩ và ý kiến này, khi Hà Mộng Doanh muốn Hà Thắng Lợi làm "vệ sĩ" cho Liễu Tuấn, Hà Thắng Lợi đã nói ránh mạch cho Hà Mộng Doanh rồi, hắn tin chị cả là người thông minh có tầm nhìn, phải thấy rõ ràng.
Không ngờ Hà Mộng Doanh chỉ khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Cậu không hiểu y đâu.
Cứ làm như chị cả hiểu cái tên oắt con này lắm vậy.
Hà Thắng Lợi là người thông minh, mặc dù là chị em họ, cũng biết chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đồng thời hắn cũng là kẻ chú trọng nghĩ khí, đồng ý tới trợ uy cho Liễu Tuấn thì sẽ tận tâm tận lực, ít nhất tối nay sẽ không cho Cao lão nhị yên.
Còn vể sau này nhà họ Cao có làm chuyện gì, không phải điều hắn quản được.
- Chị cả, có phải là chị hẹn với Cao lão nhị không? Tên đó nói khi nào thì tới? Đừng có chơi trò lên mặt quịt hẹn đấy.
Đợi một lúc nữa không thấy có động tĩnh gì , Hà Thắng Lợi có chút mất kiên nhẫn.
- Hẳn là sắp đến rồi.
Hà Mộng Doanh đưa cái cổ tay trắng nõn lên, nhìn chiếc đồng hồ Rolex nữ màu đen.
- Con mẹ đứa nào nói xấu tao sau lưng thế? Muốn ăn đòn à?
Một giọng nói thô lỗ vang lên ở ngoài cửa.
- Ấy, Tương thiếu gia tới rồi, ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh.
Hà Thắng Lợi bật dậy, cười ha ha, đi ra ngoài, không lâu sau cùng một người trẻ tuổi chừng trên hai mươi bá vai bá cổ đi vào, hai người khẽ đấm nhau một cái, thân thiết vô cùng.
- A, chị Hà cũng có mặt này.
Thấy Hà Mộng Oanh, Cao Tường Hoành mắt sáng lên, buông Hà Thắng Lợi, đi về phía Hà Mộng Doanh , giang hai tay ra, làm động tác muốn ôm.
Hà Mộng Doanh cười phì.
- Nhị Tử, muốn ăn đòn hả!
Cao Tương Hoành tất nhiên không dám ôm thật, chỉ cười hì hì bắt tay Hà Mộng Doanh .
- Chị Hà, hôm nay trang điểm xinh đẹp qua, có phải là đi gặp lang quân như ý không thế?
Cao Tương Hoành nói oang oang.
Vũ Chính Hiên và Liễu Tuấn đều ngồi ngay ngắn, không đứng dậy, chỉ dùng mắt nhìn khắp lượt vị Cao nhị thiếu gia "thanh danh hiển hách" này.
Cao Tương Hoành vóc dáng tầm trung trông cũng coi là đẹp trai, bất quá cái vẻ bất cẩn đời rõ ràng trên mặt, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác ghét hắn.
Đánh giá xong Cao Tương Hoành, ánh mắt Liễu Tuấn lại dừng trên người hai tên đi theo hắn, một tên rất trẻ, cao hơn Cao lão nhị một chút, cả người toàn hàng hiệu, thần thái cũng giống như Cao Tương Hoành, hẳn là loại hoàn khố nhị thế tổ.
***Nhị thế tổ: Chỉ con cái của nhà có quyền có thế, nhưng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc chả làm nên trò trống gì. Bắt nguồn từ Hồ Hợi, con Tần Thủy Hoàng, lên ngôi xưng là Tần nhị thế, Hồ Hợi ăn hại ra sao chả cần giới thiệu nữa.
Một người khác thì làm Liễu Tuấn phải nheo mắt lại, người này y phục màu đen, dáng người không cao, nhưng rất khí thế, theo sau Cao Tương Hoành, vừa mới vào cửa đã mau chóng đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng như có một dòng điện.
Liễu Tuấn từng trải sóng gió, Vũ Chiến Hiên hảo hán trong quân, tất nhiên là không sợ ánh mắt này, nhưng Liễu Yên thì sởn gai ốc, bấc giác tựa vào người Vũ Chính Hiên.
Vũ Chính Hiên vội ôm lấy eo cô, gật đầu an ủi.
Chắc chắn kẻ này là vệ sĩ của Cao nhị thiếu gia, nhìn một cái là biết cao thủ chân chính.
- Hừ! Nhị Tử, chị Hà có khi nào là không xinh đẹp chứ?
Hà Một Doanh cười liếc Cao lão nhị một cái.
- Có lý có lý, là em nói sai rồi, đáng phạt, đáng phạt.
Cao Tương Hoành cười hì hà, con mắt thì cứ lướt đi lướt lại trên người Hà Mộng Doanh , bộ dạng mê đắm làm người ta phát ghét.
Cũng may Hà Mộng Doanh từng trải, loại người nào cô cũng gặp rồi, coi hắn như cho mèo chẳng để vào trong lòng.
Hà Mộng Doanh không muốn dây dưa nhiều với Cao Tương Hoành, liền dẫn hắn tới ghế sô pha, chỉ vào mấy người Liễu Tuấn nói:
- Nhị Tử lại đây đi, chị giới thiệu mấy người bạn.
- Ai là Liễu Tuấn?
Không đợi Hà Mộng Doanh giới thiệu, Cao Tương Hoanh đã lên tiếng, sắc mặt rất bất thiện.
Liễu Tuấn gật đầu với hắn, sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, ngồi vững vàng trên ghế, chẳng hề có ý đứng lên.
- Cậu là Liễu Tuấn? Còn tưởng là nhân vật lợi hại ba đầu sáu tay gì chứ, thì ra cũng chỉ có hai ba vai một cái đầu.
Cao Tương Hoành quả nhiên ngang ngược, tay khoanh trước ngực, mắt liếc xéo nhìn Liễu Tuấn, nói rất khó chịu, trong giọng nói còn mang vẻ khinh miệt rõ ràng. Ở trong kinh thành, đám tiểu bối có thể để Cao nhị thiếu gia coi trọng đúng là không tìm được mấy người, càng chẳng nói hạng nha nội ngoại tỉnh không biết trời cao đất dày như Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhấm một ngụm trà, tựa lưng vào ghế, nhìn Cao Tương Hoành không nói một câu, trên miệng còn nhếch lên một nụ cười, ra chiều rất hứng thú.
Loại thái độ chẳng hề để ý, thậm chí cứ như nhìn người ta "diễn trò", cực kỳ kích thích Cao Tương Hoành.
- Nhãi con, tao đang nói chuyện với mày đấy, đứng làm ra vẻ ở thủ đô, mày sẽ ăn đủ.
Cao nhị thiếu gia đã tức tới gân xanh trên cổ nổi lên rồi.
Liễu Tuấn thì thản nhiên, nhưng Hà Mộng Doanh đã không chịu được, mày liễu dựng ngược, quát:
- Nhị Tử, sao lại nói như thế?
- Chị Hà, em nể mặt chị mới tới, nhưng chị cứ nhìn thằng nhãi này đi, thái độ vênh vào, tưởng rằng nó là ai chứ? Ra vẻ gì ở kinh thành chứ? Tưởng rằng đây là nơi quê mùa nhà nó chắc.
Cao Tương Hoành nổi giận đùng đùng om sòm với Hà Mộng Doanh .
- Nhị Tử, cậu vừa vào cửa đã quát tháo rầm rầm, người ta còn chưa nói gì mà!
Hà Mộng Doanh rất không vui, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
- Em ngứa mắt với nó đấy, sao nào?
Cao Tương Hoành lộ hết ra vẻ ngang ngược.
- Nhị tử, vậy là cậu không đúng, nếu như cố ý tới gây chuyện thì hôm nay đừng đến.
Hà Thẳng Lợi cũng không nhịn được nữa, sầm mặt xuống nói:
- Thế này không phải không nể mặt chị tôi sao?
Cao Tương Hoành mắt trợn trừng, không nói tiếng nào, bất quá vẫn thở phì phò tức tối.
Liễu Tuấn vẫn lạnh nhạt ngồi nhìn, chẳng nói tiếng nào.
Cái trò vặt này của Cao Tương Hoành chỉ đối phó được với mấy đứa trẻ con thôi.
Kẻ này ra vẻ khí thế hùng hổ, vừa mới vào đã chơi đòn phủ đầu, nhưng lời nói cực kỳ cẩn thận, không dính líu gì tới các phe, chỉ luôn miệng nói "thủ đô" với "kinh thành", có thể thấy cũng không phải là hạng hoàn toàn cặn não, cũng biết chừng mực, nên Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi tỏ vẻ bất mãn, hắn cũng không nói gì nữa.
Tuy nói ra oai không thành, nhưng ít nhất thăm dò được thực hư, đó là nhà họ Hà ngả về phía tên nhãi này.
Hà Mộng Doanh làm giọng nói hòa hoãn lại:
- Nhị tử, cậu muốn giải quyết vấn đề này thì tỏ ra chút thành ý đi, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.
- Được, nể mặt mặt chị Hà, em nghe xem nó muốn nói cái gì.
Cao Tường Hoành nghênh ngang nồi xuống, vỗ bên cạnh nói với tên trẻ tuổi đi theo:
- Tiểu Diệp, ngồi đây nào.
Tê đó ngồi xuống, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt rất khó chịu, nhưng Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái, chỉ ung dung uống trà.
Hà Mộng Doanh lại tươi cười dựa theo lễ tiết, giới thiệu từng người một cho hai bên.
Thì ra tên Tiểu Diệp kia là em họ Cao Tương Hoành, mẹ hắn là em ruột Cao bộ trưởng, cũng là hạng thế gia, cha là phó thị trưởng kinh thành, tạm thời chưa vào thường ủy.
Nghe Hà Mộng Doanh giới thiệu Vũ Chính Hiên là con của Vũ Thu Hàn, Cao Tương Hoành nheo mắt lại, đứng dậy bắt tay Vũ Chính Hiên.
Liễu Tuấn thầm gật đầu, đừng thấy Cao lão nhị vẻ ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng vẫn rất hiểu chuyện, không tùy tiện đắc tội người nhà họ Vũ.
- Được rồi mấy người nói chuyện với nhau đi, Tiểu Yên, chị dẫn em ra ngoài chơi.
Hà Mộng Doanh giới thiệu hai bên xong, liền kéo Liễu Yên ra ngoài, trước khi đi còn gửi cho Liễu Tuấn một ánh mắt khích lệ.
Đương nhiên là xa hoa, là xa xỉ, nhưng không hề thiếu thẩm mỹ.
Hà đại tiểu thư vẫn rất có trình độ.
Con cháu thế gia, tầm mắt sao kém được.
Câu lạc bộ kiểu này, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên mới lần đầu tiên tới, trước kia đến khách sạn Thu Thủy dã tấm tắc khen không thôi rồi, hiện giờ thấy câu lạc bộ Trường Thành càng xa hoa lộng lẫy, càng hoa mắt chóng mặt, thật không biết phải tiêu bao tiền.
- Chị Mộng Doanh , cái này là do chị mở à?
Vũ Chính Hiên xưa nay trầm mặc ít nói, cũng không khỏi "nói nhiều" thêm một câu.
Hạ Mộng Doanh mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
- Chính Hiên, đừng làm ồn , chị và cậu giống nhau, hiện giờ đều là quan quân cả đấy!
- A, xin lỗi...
Vũ Chính Hiên đỏ mặt lên, bất quá trong lòng, đối với vị "quan quân" này chẳng tán đồng lắm, Hà Mộng Doanh giỏi thì giỏi, nhưng toàn "không chịu chú ý vào việc hính".
Nếu như nhà họ Vũ mà xuất hiện một vị "quan quân" như thế này thì sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Hai nhà Hà Vũ tuy là thân thiết mấy đời, nhưng ở phương diện này rất khác nhau.
Hà Thắng Lợi chỉ cười.
Vũ Chính Hiên đúng là quân nhân hết sức quy củ, chẳng trách mà lão gia tử nhà mình và Vũ gia gia đều coi trọng hắn, nói trong đám con cháu đời thứ ba, thì Lương Kinh Vĩ và Vũ Chính Hiên là có tiền đồ nhất.
Lương Kinh Vĩ năm sau sẽ là phó sư đoàn trưởng, đã chen chân vào trong đội ngũ cán bộ cao cấp rồi.
Vũ Chính Hiên cười , hiện giờ hắn cùng Hà Thắng Lợi quan cấp tương đương, nhưng cùng với thời gian trôi đi, cách biệt sẽ dần dần hiện ra, hơn nữa càng ngày càng lớn.
Bất quả Hà Thắng Lợi cũng không "thèm", hắn cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất dễ chịu.
Hơn nữa, Vũ Chính Hiên và hắn là "một bọn", tương lai Vũ Chính Hiên có một ngày thành tướng quân, bản thân chẳng phải được hướng "sái" vinh quang sao?
Hà Mộng Doanh dẫn bọn họ vào một gian phòng, nói:
- Trước tiên nghỉ ngơi một chút, lát nữa Cao lão nhị qua, ba người nói chuyện với hắn, chị và Tiểu Yên ra ngoài tán gẫu.
Hà Thắng Lợi lúc này mới thu lại lại những tâm tư khác, quay về chính sự.
Cứ như hôm nay hắn tới chỉ có "nhiệm vụ" không phải để tiêu khiển, bất quá Hà Thắng Lợi cũng chẳng đề vào trong lòng, có ba triệu bạc, với lại một tên "lừa đảo" ngoài nhà họ Cao.
Có chuyện gì lớn đâu chứ?
Hà Thắng Lợi nói oang oang:
- Ôi, chị cả, em nói này, Cao lão nhị cũng đúng là lắm chuyện, không phải chỉ ba triệu thôi sao? Hắn là kẻ làm ăn thực sự, không phải là người làm ngoài nghề chơi bời như chúng ta, ba triệu với hắn có là cái quái gì, sao mà nhỏ nhen như vậy? Còn đi lửa tiền mồ hôi nước mắt của công nhân mỏ, mất mặt không cơ chứ! Một lát nữa hắn tới chúng ta cứ bảo hắn trả tiền, không phải là xong hết rồi sao?
Hà Mộng Oanh rất bực mình, trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Cậu thì hiểu cái gì? Cao lão nhị là kẻ ngạo ngược quen rồi! Hắn không nuốt trôi cục tức này, lát nữa cậu đừng nói gì, miễn cho chuyện càng thêm bế tắc.
Hà Thắng Lợi cả giận:
- Em nhổ vào! Cao lão nhị mà dám làm càn, xem em có đập hắn không!
Hà Mộng Doanh vừa buồn cười vừa tức, trịnh trọng nói với hắn:
- Cậu coi đây là trò trẻ con đấy à? Tưởng nhẹ nhàng được vậy sao? Được, cậu nhớ kỹ thân phận của mình hôm nay, chỉ là hỗ trợ, một lát nữa tất cả do Tiểu Tuấn làm chủ! Cậu cứ ở bên cạnh hò hét vài tiếng trợ trận rồi đi.
Hà Thắng Lợi buồn bực hết sức, liếc Liễu Tuấn một cái, thấy tên nhãi này đang ngồi nghiêm chỉnh uống trà, bình tĩnh thản nhiên, cũng có vài phần bội phục. Đừng thấy Hà Thằng Lợi nói "hung hăng", thực sự "tẩn" Cao Tường Hoanh, thì phải cân nhắc cho cẩn thận, hắn chẳng qua chỉ là đứng nói chuyện nên chẳng biết mỏi mà thôi.
Nhà họ Cao đâu phải hàng đùa, so sánh nghiêm túc, Hà Thắng Lợi phải nhường người ta ba phần.
Tên nhóc Liễu Tuấn này tuy nói cha làm tỉnh tưởng, cũng được coi là nha nội hạng khá rồi, nhưng đó chỉ là ở trong tình J thôi, so với Cao lão nhị, đúng là không đáng đẻ mắt, Cao lão nhị chẳng coi y vào đâu.
Nhưng tên nhóc này lại bình tĩnh như vậy, tựa hồ cũng chẳng để bối cảnh của Cao lão nhị vào mắt.
Một viên quan nhỏ vùng xa xôi, từ tỉnh chạy lên kinh thành "nói chuyện phải quấy" với Cao lão nhị, đúng là phải có chút gan mới được.
Mà Liễu Tuấn lại còn ung dung như thế.
Hà Thắng Lợi không hiểu vì sao Liễu Tuấn có thể bình tĩnh được như vậy, đương nhiên đắc tội với Cao lão nhị không cần lo lắng vấn đề an toàn nhân thân, kinh sư trọng địa, ai cùng là nhân vật có vai có vế, ít nhiều cũng cố kỵ, tuy nói Cao nhị thiếu gia rất ngang ngược, nhưng làm chung quy cũng không thể thái quá.
Nhưng Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, đắc tội với loại thế gia như nhà họ Cao không phải là khôn ngoan, người nhà họ Cao hoặc những kẻ đi theo, có một số người ở vị trí cao, chỉ cần nói một câu, là có thể làm cho nhà họ Liễu ăn trái đắng.
Bởi thế, cho dù Hà Thắng Lợi đã đồng ý tới trợ uy cho Liễu Tuấn, nhưng lại không ủng hộ lắm với cách làm của Liễu Tuấn.
Đúng là quá thiếu kinh nghiệm quan trường mà.
Chuyện này với Hà Thắng Lợi mà nói, cách tốt nhất là thỏa hiệp, trước kia bắt Tạ Vạn Lợi, về tình có thể tha, dù sao ba triệu không phải là con số nhỏ, lại không biết Tạ Vạn Lợi là người của Cao gia, là kẻ ôm tiền cho Cao lão nhị.
Nhưng giờ thì biết rồi, nghe nói nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh cũng ra mặt, thì phải mau chóng thả người, tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Cao nhị thiếu gia.
Đây là cách làm thông dụng, Hà Thắng Lợi dám đảm bảo, nếu đổi lại là những huyện ủy khác, mười người sẽ có 9 + 1 người làm như thế.
Ai ngờ tên Liễu Tuấn này không biết trời cao đất dày, lại chơi "thủ đoạn giang hồ", rõ ràng thả người ra rồi, lại âm thầm sai người bắt lại, rõ ràng mà muốn đối địch với nhà họ Cao rồi.
Thiếu khôn ngoan, đúng là rất thiếu khôn ngoan!
Nếu đổi lại là Hà Thắng Lợi hắn, cũng sẽ nổi giận lôi đình.
Suy nghĩ và ý kiến này, khi Hà Mộng Doanh muốn Hà Thắng Lợi làm "vệ sĩ" cho Liễu Tuấn, Hà Thắng Lợi đã nói ránh mạch cho Hà Mộng Doanh rồi, hắn tin chị cả là người thông minh có tầm nhìn, phải thấy rõ ràng.
Không ngờ Hà Mộng Doanh chỉ khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Cậu không hiểu y đâu.
Cứ làm như chị cả hiểu cái tên oắt con này lắm vậy.
Hà Thắng Lợi là người thông minh, mặc dù là chị em họ, cũng biết chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đồng thời hắn cũng là kẻ chú trọng nghĩ khí, đồng ý tới trợ uy cho Liễu Tuấn thì sẽ tận tâm tận lực, ít nhất tối nay sẽ không cho Cao lão nhị yên.
Còn vể sau này nhà họ Cao có làm chuyện gì, không phải điều hắn quản được.
- Chị cả, có phải là chị hẹn với Cao lão nhị không? Tên đó nói khi nào thì tới? Đừng có chơi trò lên mặt quịt hẹn đấy.
Đợi một lúc nữa không thấy có động tĩnh gì , Hà Thắng Lợi có chút mất kiên nhẫn.
- Hẳn là sắp đến rồi.
Hà Mộng Doanh đưa cái cổ tay trắng nõn lên, nhìn chiếc đồng hồ Rolex nữ màu đen.
- Con mẹ đứa nào nói xấu tao sau lưng thế? Muốn ăn đòn à?
Một giọng nói thô lỗ vang lên ở ngoài cửa.
- Ấy, Tương thiếu gia tới rồi, ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh.
Hà Thắng Lợi bật dậy, cười ha ha, đi ra ngoài, không lâu sau cùng một người trẻ tuổi chừng trên hai mươi bá vai bá cổ đi vào, hai người khẽ đấm nhau một cái, thân thiết vô cùng.
- A, chị Hà cũng có mặt này.
Thấy Hà Mộng Oanh, Cao Tường Hoành mắt sáng lên, buông Hà Thắng Lợi, đi về phía Hà Mộng Doanh , giang hai tay ra, làm động tác muốn ôm.
Hà Mộng Doanh cười phì.
- Nhị Tử, muốn ăn đòn hả!
Cao Tương Hoành tất nhiên không dám ôm thật, chỉ cười hì hì bắt tay Hà Mộng Doanh .
- Chị Hà, hôm nay trang điểm xinh đẹp qua, có phải là đi gặp lang quân như ý không thế?
Cao Tương Hoành nói oang oang.
Vũ Chính Hiên và Liễu Tuấn đều ngồi ngay ngắn, không đứng dậy, chỉ dùng mắt nhìn khắp lượt vị Cao nhị thiếu gia "thanh danh hiển hách" này.
Cao Tương Hoành vóc dáng tầm trung trông cũng coi là đẹp trai, bất quá cái vẻ bất cẩn đời rõ ràng trên mặt, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác ghét hắn.
Đánh giá xong Cao Tương Hoành, ánh mắt Liễu Tuấn lại dừng trên người hai tên đi theo hắn, một tên rất trẻ, cao hơn Cao lão nhị một chút, cả người toàn hàng hiệu, thần thái cũng giống như Cao Tương Hoành, hẳn là loại hoàn khố nhị thế tổ.
***Nhị thế tổ: Chỉ con cái của nhà có quyền có thế, nhưng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc chả làm nên trò trống gì. Bắt nguồn từ Hồ Hợi, con Tần Thủy Hoàng, lên ngôi xưng là Tần nhị thế, Hồ Hợi ăn hại ra sao chả cần giới thiệu nữa.
Một người khác thì làm Liễu Tuấn phải nheo mắt lại, người này y phục màu đen, dáng người không cao, nhưng rất khí thế, theo sau Cao Tương Hoành, vừa mới vào cửa đã mau chóng đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng như có một dòng điện.
Liễu Tuấn từng trải sóng gió, Vũ Chiến Hiên hảo hán trong quân, tất nhiên là không sợ ánh mắt này, nhưng Liễu Yên thì sởn gai ốc, bấc giác tựa vào người Vũ Chính Hiên.
Vũ Chính Hiên vội ôm lấy eo cô, gật đầu an ủi.
Chắc chắn kẻ này là vệ sĩ của Cao nhị thiếu gia, nhìn một cái là biết cao thủ chân chính.
- Hừ! Nhị Tử, chị Hà có khi nào là không xinh đẹp chứ?
Hà Một Doanh cười liếc Cao lão nhị một cái.
- Có lý có lý, là em nói sai rồi, đáng phạt, đáng phạt.
Cao Tương Hoành cười hì hà, con mắt thì cứ lướt đi lướt lại trên người Hà Mộng Doanh , bộ dạng mê đắm làm người ta phát ghét.
Cũng may Hà Mộng Doanh từng trải, loại người nào cô cũng gặp rồi, coi hắn như cho mèo chẳng để vào trong lòng.
Hà Mộng Doanh không muốn dây dưa nhiều với Cao Tương Hoành, liền dẫn hắn tới ghế sô pha, chỉ vào mấy người Liễu Tuấn nói:
- Nhị Tử lại đây đi, chị giới thiệu mấy người bạn.
- Ai là Liễu Tuấn?
Không đợi Hà Mộng Doanh giới thiệu, Cao Tương Hoanh đã lên tiếng, sắc mặt rất bất thiện.
Liễu Tuấn gật đầu với hắn, sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, ngồi vững vàng trên ghế, chẳng hề có ý đứng lên.
- Cậu là Liễu Tuấn? Còn tưởng là nhân vật lợi hại ba đầu sáu tay gì chứ, thì ra cũng chỉ có hai ba vai một cái đầu.
Cao Tương Hoành quả nhiên ngang ngược, tay khoanh trước ngực, mắt liếc xéo nhìn Liễu Tuấn, nói rất khó chịu, trong giọng nói còn mang vẻ khinh miệt rõ ràng. Ở trong kinh thành, đám tiểu bối có thể để Cao nhị thiếu gia coi trọng đúng là không tìm được mấy người, càng chẳng nói hạng nha nội ngoại tỉnh không biết trời cao đất dày như Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhấm một ngụm trà, tựa lưng vào ghế, nhìn Cao Tương Hoành không nói một câu, trên miệng còn nhếch lên một nụ cười, ra chiều rất hứng thú.
Loại thái độ chẳng hề để ý, thậm chí cứ như nhìn người ta "diễn trò", cực kỳ kích thích Cao Tương Hoành.
- Nhãi con, tao đang nói chuyện với mày đấy, đứng làm ra vẻ ở thủ đô, mày sẽ ăn đủ.
Cao nhị thiếu gia đã tức tới gân xanh trên cổ nổi lên rồi.
Liễu Tuấn thì thản nhiên, nhưng Hà Mộng Doanh đã không chịu được, mày liễu dựng ngược, quát:
- Nhị Tử, sao lại nói như thế?
- Chị Hà, em nể mặt chị mới tới, nhưng chị cứ nhìn thằng nhãi này đi, thái độ vênh vào, tưởng rằng nó là ai chứ? Ra vẻ gì ở kinh thành chứ? Tưởng rằng đây là nơi quê mùa nhà nó chắc.
Cao Tương Hoành nổi giận đùng đùng om sòm với Hà Mộng Doanh .
- Nhị Tử, cậu vừa vào cửa đã quát tháo rầm rầm, người ta còn chưa nói gì mà!
Hà Mộng Doanh rất không vui, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
- Em ngứa mắt với nó đấy, sao nào?
Cao Tương Hoành lộ hết ra vẻ ngang ngược.
- Nhị tử, vậy là cậu không đúng, nếu như cố ý tới gây chuyện thì hôm nay đừng đến.
Hà Thẳng Lợi cũng không nhịn được nữa, sầm mặt xuống nói:
- Thế này không phải không nể mặt chị tôi sao?
Cao Tương Hoành mắt trợn trừng, không nói tiếng nào, bất quá vẫn thở phì phò tức tối.
Liễu Tuấn vẫn lạnh nhạt ngồi nhìn, chẳng nói tiếng nào.
Cái trò vặt này của Cao Tương Hoành chỉ đối phó được với mấy đứa trẻ con thôi.
Kẻ này ra vẻ khí thế hùng hổ, vừa mới vào đã chơi đòn phủ đầu, nhưng lời nói cực kỳ cẩn thận, không dính líu gì tới các phe, chỉ luôn miệng nói "thủ đô" với "kinh thành", có thể thấy cũng không phải là hạng hoàn toàn cặn não, cũng biết chừng mực, nên Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi tỏ vẻ bất mãn, hắn cũng không nói gì nữa.
Tuy nói ra oai không thành, nhưng ít nhất thăm dò được thực hư, đó là nhà họ Hà ngả về phía tên nhãi này.
Hà Mộng Doanh làm giọng nói hòa hoãn lại:
- Nhị tử, cậu muốn giải quyết vấn đề này thì tỏ ra chút thành ý đi, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.
- Được, nể mặt mặt chị Hà, em nghe xem nó muốn nói cái gì.
Cao Tường Hoành nghênh ngang nồi xuống, vỗ bên cạnh nói với tên trẻ tuổi đi theo:
- Tiểu Diệp, ngồi đây nào.
Tê đó ngồi xuống, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt rất khó chịu, nhưng Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái, chỉ ung dung uống trà.
Hà Mộng Doanh lại tươi cười dựa theo lễ tiết, giới thiệu từng người một cho hai bên.
Thì ra tên Tiểu Diệp kia là em họ Cao Tương Hoành, mẹ hắn là em ruột Cao bộ trưởng, cũng là hạng thế gia, cha là phó thị trưởng kinh thành, tạm thời chưa vào thường ủy.
Nghe Hà Mộng Doanh giới thiệu Vũ Chính Hiên là con của Vũ Thu Hàn, Cao Tương Hoành nheo mắt lại, đứng dậy bắt tay Vũ Chính Hiên.
Liễu Tuấn thầm gật đầu, đừng thấy Cao lão nhị vẻ ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng vẫn rất hiểu chuyện, không tùy tiện đắc tội người nhà họ Vũ.
- Được rồi mấy người nói chuyện với nhau đi, Tiểu Yên, chị dẫn em ra ngoài chơi.
Hà Mộng Doanh giới thiệu hai bên xong, liền kéo Liễu Yên ra ngoài, trước khi đi còn gửi cho Liễu Tuấn một ánh mắt khích lệ.
/2140
|