Cty sinh hóa Trường Giang cách chính phủ trấn Phượng Đài chừng năm sáu dặm, ở một chỗ khá hẻo lánh, xe đi tới gần nhà máy, không khí càng trở nên khó ngủi, cho dù có đóng chặt cửa kính thì cũng không có tác dụng, vì mùi thối này ở khắp nơi, dù Liễu Tuấn thân thể cường tráng ngửi mùi này lâu cũng thấy hoa mắt chóng mặt, Vu Hoài Tín và Tiết Chương Dịch không khá khẩm gì, Tiết Chương Dịch là quân nhân còn đỡ, Vu Hoài Tín thì trán đã đẫm mồ hôi.
Bọn họ chỉ vừa mới tới gần đã thế, vậy quần chúng ngày đêm sống ở gần nhà máy thì sẽ thế nào?
Vu Hoài Tín chú ý thấy tâm tình tốt đẹp vừa rồi của Liễu bí thư đã vứt lên chín tầng mây, lúc này mặt sa sầm như trời mưa, cực kỳ khó chịu.
Nhà máy của Cty sinh hóa Trường Giang có quy mô rất lớn, nhà xưởng chỉnh tề, lát gạch trắng, dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, chỉ nhìn từ bề ngoài thì có thể gọi là một nhà máy kiểu vườn hoa.
- Bí thư...
Xe đi tới gần nhà máy, Tiết Chương Dịnh giảm tốc độ, quay lại nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.
Liễu Tuấn rất hài lòng, Tiết Chương Dịch là một tài xế rất hợp cách.
- Đi thẳng vào, tìm người phụ trách của bọn họ tìm hiểu tình hình.
Liễu Tuấn ra lệnh.
Tiết Chương Dịch chỉ gật đầu, không nhiều lời.
Nhưng chiếc Audi vừa tới gần nhà máy đã gặp tình huống bất ngờ, ba bốn người nông dân từ trong ruộng gần đó khiêng một người vội vã chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng, chạy tới trước xe, hưa tay ngăn xe lại.
Tiết Chương Dịch phanh gấp, Vu Hoài Tín nhảy xuống, rất khó chịu hỏi:
- Có chuyện gì? Vì sao lại chặn xe.
- Đồng chí xin hay thương tình giúp đỡ, có người ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Người nông dân đi đầu thở hồng hộc trình bày, mặt mũi cự kỳ lo lắng.
Lúc này Liễu Tuấn cũng đã xuống xe, đi tới gần nhìn, người bị ngất là một nam giới chừng năm muổi, trên người đầy bùn đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, toàn thân co giật, nhìn cách ăn mặc thì chắc là nông dân, đang làm việc trên đồng thì ngất xỉu, được mọi người cứu lên.
Vu Hoài Tín liền nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.
Liễu Tuấn lập tức hạ lệnh:
- Hoàn Tín, cậu và Chương Dịch mau đưa người tới bệnh viện nhân dân chữa trị! Nhanh lên.
Vu Hoài Tín hỏi:
- Vậy bí thư thì sao?
- Không sao, tôi sẽ gọi điện cho chính phủ trấn. Mau lên, không thể chậm trễ nữa! Nhớ rõ bảo bác sĩ làm rõ nguyên nhân gây bệnh.
Vu Hoài Tín gật đầu liên tục, lập tức chỉ huy mấy người nông dân khiêng bệnh nhân lên ghế sau, Tiết Chương Dịch quay đầu xe phóng thẳng tới trấn Hợp Thủy, chuyện tiếp sau đó Liễu Tuấn tạm thời không quan tâm, chỉ cần Vu Hoài Tín nói rõ thân phận, người bệnh sẽ được chữa trị tử tế.
Liễu Tuấn chậm rãi đi tới phòng bảo vệ công ty.
- Này, cậu là ai?
Chế độ bảo vệ của Cty sinh hóa Trường Giang khá nghiêm ngặt, phòng bảo vệ có hai người mặc đồng phục, tuổi không lớn, một trong đó thấy Liễu Tuấn đi tới liền cảnh giác hỏi.
- Tôi là cán bộ của khu, họ Liễu.
- Cậu có việc gì?
Bảo vệ không may mảy để ý tới thân phận của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Tôi muốn tìm người phục trách nhà máy nói chuyện, tìm hiểu một số tình hình.
Bào vệ gạt phắt ngay:
- Ông chủ không có ở đây, ngày khác cậu hãy tới.
Cảnh vừa rồi ở cộng bọn họ đã thấy, cho dù không nhìn rõ biến số xe, nhưng khi đó cán bộ có thể ngồi xe ra ngoài thế nào cũng có thân phận, bảo vệ vì thế nói thêm vào một câu "ngày khác hãy tới", thái độ cũng không ngang ngược lắm.
- Vậy người phụ trách khác thì sao? Có mặt không?
- Không có.
Bảo vệ đáp khô khốc.
Liễu Tuấn gật đầu, không nói nhiều lấy điện thoại ra gọi cho trấn Phượng Đài:
- Hoàng bí thư à? Tôi là Liễu Tuấn, phải chính là tôi! Tôi đang ở cửa công ty sinh hóa, đồng chí lập tức tới đây một chuyến.
Bảo vệ thấy chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn trong tay Liễu Tuấn thì cực kỳ hâm mộ.
Năm 96, điện thoại để bàn đã từng bước thay bằng điện thoại đi động, có điệu giá cả khi đó vẫn đắt kinh người, điện thoại có hai hướng thu phí, giống như phí vận tài, trong tỉnh là một giá, ngoài tỉnh là một giá, ngoài tám trăm kilomet lại giá khác, đắt khủng khiếp. Một số người làm ăn có tháng phải trả phí điện thoại trên vạn đồng, thậm chí có ví dụ cực đoan lên tới 3 vạn đồng.
May là Liễu Tuấn chẳng để ý tới phí điện thoại.
Có điều vào thời đó cầm một chiếc di động thì 100% là nhật vật ghê gớm, chẳng phải quan cao thì là nhà giàu, các cán bộ thường cấp khoa cục không dùng được, cho dù có nhà nước chi trà cũng không thể gánh vác được con số lớn như thế, cán bộ cấp phó huyện cũngkhông dùng nổi, còn ở khu Trường Hà chỉ có Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu là có di động, các thành viên khác hoàn toàn không.
Di động của Vương Bác Siêu do cơ quan trả phí, còn Liễu Tuấn tự chi trả.
Đó cũng là điều hợp lý, dù sao Vương Bác Siêu là cục trưởng chi cục công an, vạn nhất có sự kiện xấu đột phát, có thể liên hệ ngay lập tức.
Liễu bí thư thì không thể mở tiền lệ này, nếu không các thành viên khác trong ban đều dùng di động, riêng phí điện thoại một tháng đã là mấy vạn, thậm chí nhiều hơn, lại còn làm hỏng lề thói.
Thấy thái độ của Liễu Tuấn như vậy, bảo vệ biết ngay lai lịch của y cực lớn, hơn nữa vừa rồi nghe thấy Liễu Tuấn ra lệnh cho một "bí thư" khí độ đường đường, không hề giống làm bộ.
Liễu Tuấn cất điện thoại đi, bảo vệ liền tươi cười mời Liễu Tuấn ngồi xuống, còn pha trà mời nước:
- Liễu cán bộ, mời ngồi nghỉ một lát, mặt trời gắt lắm.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi họ của hai vị là gì?
- Không dám, tôi họ Yến, anh ấy họ Tôn.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Tiểu Yến này, sao giám đốc Vương không có ở nhà máy.
- Bình thường khoảng thời gian này giám đốc Vương không có mặt ở nhà máy.
Liễu Tuấn hiểu ra, giám đốc Vương cũng không chịu nổi cái mùi này.
- Vậy khoảng thời gian này ai phụ trách nhà máy.
- Cháu giám đốc Vương, có điều có điểm giám đốc Tiểu Vương cũng chẳng có ở đây.
Thái độ của Tiểu Yến với Liễu Tuấn thay đổi rất lớn, trả lời rất kính cẩn.
Liễu Tuấn cau mày, hai chú cháu nh này biết thuốc trừ sâu độc hại, mùa sản xuất trốn thật xa, nhưng không để sức khỏe người dân và công nhân vào trong mắt.
- Tiểu Yến này, mùi trong nhà máy nồng như thế, các công nhân chịu được sao?
Tiểu Yến cảnh giác, cười đáp:
- Ban đầu thì không quen, nhưng lâu rồi chẳng thấy gì nữa, công nhân làm việc đều được phát đồ bảo hộ, hơn nữa tiền lương cao, đãi ngộ tốt, nên mọi người chỉ đành khắc phục.
Liễu Tuấn nhớ tới dãy nhà ở vừa rồi, đúng là toàn phòng mới, xem ra Vương Kim Căn giỏi lung lạc lòng người, biết là có độc vẫn chịu làm việc cho ông ta, mặc dù như vậy cũng không thể chấp nhận được.
Sức khỏe phải được đặt lên vị trí hàng đầu, huống chí là một quần thể lớn như tế bị ảnh hưởng.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên, ngay cả trong nước cũng có vị lạ, có lẽ là bị ảnh hưởng tâm lý cũng chưa biết chừng. Y không tiến tục hỏi nữa, vì biết hỏi cũng không ra gì.
Bí thư trấn ủy Hoàng Sơn nghe nói Liễu bí thư tới Cty sinh hóa, tức thì sợ són đái, cuống cuống gọi trấn trưởng Long Phi, nhảy lên xe Santana phóng như bay tới, Liễu Tuấn mới uống được hai ngụm trà thì tiếng phanh xe ken két đã vang lên.
- Chào Liễu bí thư.
Hoàng Sơn và Long Phi vội vàng chạy vào phòng bảo vệ, thấy Liễu Tuấn liền đứng thẳng người, vẻ mặt khẩn trương.
Liễu bí thư hôm nay tới trấn mà lại không vào văn phòng, lại tới Cty sinh hóa Trường Giang, rõ ràng là tới tìm vấn đề, hai người sao không khẩn trương cho được.
Vấn đề của công ty này thực sự là không nhỏ.
Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay hai người tới:
- Hôm nay tôi vốn muốn tới tìm hai vị bàn vấn đề đẩy mạnh cơ giới hóa trồng trọt, nửa đường ngửi thấy mùi khác thường cho nên mới đi thẳng tới đây.
Hoàng Sơn rối rít nói:
- Vâng vâng, Liễu bí thư thật quan tâm tới công tác của trấn chúng tôi.
- Thế này, chúng ta đi vòng quanh nhà máy xem xem rốt cuộc tình hình ra sao.
- Vâng, được ạ, mới Liễu bí thư.
Hai người này bình thường cũng tới công ty sinh hóa Trường Giang, bảo vệ tất nhiên biết thân phận của bọn họ, thấy họ cung kính với Liễu Tuấn như thế đều cuống hết cả lên, nào dám ngăn cản, vội vàng dẫn mấy vị lãnh đạo đi vào nhà máy, tìm Lý xưởng trưởng phụ trách sản xuất.
Lý xưởng trưởng nghe nói Liễu Tuấn là bí thư khu Trường Hà thì kinh hãi, vội vàng mời ba người ngồi, Liễu Tuấn khoát tay, đi thẳng vào vấn đề:
- Không cần, Lý xưởng trưởng, mời ông dẫn chúng tôi đi tới nhà máy, tôi muốn tìm hiểu xem vì sao lại có mùi lạ nồng như thế, hơn nữa tôi cũng muốn tìm hiểu ngoại trừ có mùi thì còn ngụy hại gì không?
Lý xưởng trưởng bối rối, thận trọng nói:
- Liễu bí thư, chuyện sản xuất thuốc sâu thế nào cũng có chút mùi... Còn về nguy hại khẳng định không có...
Liễu Tuấn chỉ cười không nói nhiều soay người đi ra cửa.
Đám Hoàng Sơn và Lý xưởng trưởng nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.
Bọn họ chỉ vừa mới tới gần đã thế, vậy quần chúng ngày đêm sống ở gần nhà máy thì sẽ thế nào?
Vu Hoài Tín chú ý thấy tâm tình tốt đẹp vừa rồi của Liễu bí thư đã vứt lên chín tầng mây, lúc này mặt sa sầm như trời mưa, cực kỳ khó chịu.
Nhà máy của Cty sinh hóa Trường Giang có quy mô rất lớn, nhà xưởng chỉnh tề, lát gạch trắng, dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, chỉ nhìn từ bề ngoài thì có thể gọi là một nhà máy kiểu vườn hoa.
- Bí thư...
Xe đi tới gần nhà máy, Tiết Chương Dịnh giảm tốc độ, quay lại nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.
Liễu Tuấn rất hài lòng, Tiết Chương Dịch là một tài xế rất hợp cách.
- Đi thẳng vào, tìm người phụ trách của bọn họ tìm hiểu tình hình.
Liễu Tuấn ra lệnh.
Tiết Chương Dịch chỉ gật đầu, không nhiều lời.
Nhưng chiếc Audi vừa tới gần nhà máy đã gặp tình huống bất ngờ, ba bốn người nông dân từ trong ruộng gần đó khiêng một người vội vã chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng, chạy tới trước xe, hưa tay ngăn xe lại.
Tiết Chương Dịch phanh gấp, Vu Hoài Tín nhảy xuống, rất khó chịu hỏi:
- Có chuyện gì? Vì sao lại chặn xe.
- Đồng chí xin hay thương tình giúp đỡ, có người ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Người nông dân đi đầu thở hồng hộc trình bày, mặt mũi cự kỳ lo lắng.
Lúc này Liễu Tuấn cũng đã xuống xe, đi tới gần nhìn, người bị ngất là một nam giới chừng năm muổi, trên người đầy bùn đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, toàn thân co giật, nhìn cách ăn mặc thì chắc là nông dân, đang làm việc trên đồng thì ngất xỉu, được mọi người cứu lên.
Vu Hoài Tín liền nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.
Liễu Tuấn lập tức hạ lệnh:
- Hoàn Tín, cậu và Chương Dịch mau đưa người tới bệnh viện nhân dân chữa trị! Nhanh lên.
Vu Hoài Tín hỏi:
- Vậy bí thư thì sao?
- Không sao, tôi sẽ gọi điện cho chính phủ trấn. Mau lên, không thể chậm trễ nữa! Nhớ rõ bảo bác sĩ làm rõ nguyên nhân gây bệnh.
Vu Hoài Tín gật đầu liên tục, lập tức chỉ huy mấy người nông dân khiêng bệnh nhân lên ghế sau, Tiết Chương Dịch quay đầu xe phóng thẳng tới trấn Hợp Thủy, chuyện tiếp sau đó Liễu Tuấn tạm thời không quan tâm, chỉ cần Vu Hoài Tín nói rõ thân phận, người bệnh sẽ được chữa trị tử tế.
Liễu Tuấn chậm rãi đi tới phòng bảo vệ công ty.
- Này, cậu là ai?
Chế độ bảo vệ của Cty sinh hóa Trường Giang khá nghiêm ngặt, phòng bảo vệ có hai người mặc đồng phục, tuổi không lớn, một trong đó thấy Liễu Tuấn đi tới liền cảnh giác hỏi.
- Tôi là cán bộ của khu, họ Liễu.
- Cậu có việc gì?
Bảo vệ không may mảy để ý tới thân phận của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Tôi muốn tìm người phục trách nhà máy nói chuyện, tìm hiểu một số tình hình.
Bào vệ gạt phắt ngay:
- Ông chủ không có ở đây, ngày khác cậu hãy tới.
Cảnh vừa rồi ở cộng bọn họ đã thấy, cho dù không nhìn rõ biến số xe, nhưng khi đó cán bộ có thể ngồi xe ra ngoài thế nào cũng có thân phận, bảo vệ vì thế nói thêm vào một câu "ngày khác hãy tới", thái độ cũng không ngang ngược lắm.
- Vậy người phụ trách khác thì sao? Có mặt không?
- Không có.
Bảo vệ đáp khô khốc.
Liễu Tuấn gật đầu, không nói nhiều lấy điện thoại ra gọi cho trấn Phượng Đài:
- Hoàng bí thư à? Tôi là Liễu Tuấn, phải chính là tôi! Tôi đang ở cửa công ty sinh hóa, đồng chí lập tức tới đây một chuyến.
Bảo vệ thấy chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn trong tay Liễu Tuấn thì cực kỳ hâm mộ.
Năm 96, điện thoại để bàn đã từng bước thay bằng điện thoại đi động, có điệu giá cả khi đó vẫn đắt kinh người, điện thoại có hai hướng thu phí, giống như phí vận tài, trong tỉnh là một giá, ngoài tỉnh là một giá, ngoài tám trăm kilomet lại giá khác, đắt khủng khiếp. Một số người làm ăn có tháng phải trả phí điện thoại trên vạn đồng, thậm chí có ví dụ cực đoan lên tới 3 vạn đồng.
May là Liễu Tuấn chẳng để ý tới phí điện thoại.
Có điều vào thời đó cầm một chiếc di động thì 100% là nhật vật ghê gớm, chẳng phải quan cao thì là nhà giàu, các cán bộ thường cấp khoa cục không dùng được, cho dù có nhà nước chi trà cũng không thể gánh vác được con số lớn như thế, cán bộ cấp phó huyện cũngkhông dùng nổi, còn ở khu Trường Hà chỉ có Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu là có di động, các thành viên khác hoàn toàn không.
Di động của Vương Bác Siêu do cơ quan trả phí, còn Liễu Tuấn tự chi trả.
Đó cũng là điều hợp lý, dù sao Vương Bác Siêu là cục trưởng chi cục công an, vạn nhất có sự kiện xấu đột phát, có thể liên hệ ngay lập tức.
Liễu bí thư thì không thể mở tiền lệ này, nếu không các thành viên khác trong ban đều dùng di động, riêng phí điện thoại một tháng đã là mấy vạn, thậm chí nhiều hơn, lại còn làm hỏng lề thói.
Thấy thái độ của Liễu Tuấn như vậy, bảo vệ biết ngay lai lịch của y cực lớn, hơn nữa vừa rồi nghe thấy Liễu Tuấn ra lệnh cho một "bí thư" khí độ đường đường, không hề giống làm bộ.
Liễu Tuấn cất điện thoại đi, bảo vệ liền tươi cười mời Liễu Tuấn ngồi xuống, còn pha trà mời nước:
- Liễu cán bộ, mời ngồi nghỉ một lát, mặt trời gắt lắm.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi họ của hai vị là gì?
- Không dám, tôi họ Yến, anh ấy họ Tôn.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Tiểu Yến này, sao giám đốc Vương không có ở nhà máy.
- Bình thường khoảng thời gian này giám đốc Vương không có mặt ở nhà máy.
Liễu Tuấn hiểu ra, giám đốc Vương cũng không chịu nổi cái mùi này.
- Vậy khoảng thời gian này ai phụ trách nhà máy.
- Cháu giám đốc Vương, có điều có điểm giám đốc Tiểu Vương cũng chẳng có ở đây.
Thái độ của Tiểu Yến với Liễu Tuấn thay đổi rất lớn, trả lời rất kính cẩn.
Liễu Tuấn cau mày, hai chú cháu nh này biết thuốc trừ sâu độc hại, mùa sản xuất trốn thật xa, nhưng không để sức khỏe người dân và công nhân vào trong mắt.
- Tiểu Yến này, mùi trong nhà máy nồng như thế, các công nhân chịu được sao?
Tiểu Yến cảnh giác, cười đáp:
- Ban đầu thì không quen, nhưng lâu rồi chẳng thấy gì nữa, công nhân làm việc đều được phát đồ bảo hộ, hơn nữa tiền lương cao, đãi ngộ tốt, nên mọi người chỉ đành khắc phục.
Liễu Tuấn nhớ tới dãy nhà ở vừa rồi, đúng là toàn phòng mới, xem ra Vương Kim Căn giỏi lung lạc lòng người, biết là có độc vẫn chịu làm việc cho ông ta, mặc dù như vậy cũng không thể chấp nhận được.
Sức khỏe phải được đặt lên vị trí hàng đầu, huống chí là một quần thể lớn như tế bị ảnh hưởng.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên, ngay cả trong nước cũng có vị lạ, có lẽ là bị ảnh hưởng tâm lý cũng chưa biết chừng. Y không tiến tục hỏi nữa, vì biết hỏi cũng không ra gì.
Bí thư trấn ủy Hoàng Sơn nghe nói Liễu bí thư tới Cty sinh hóa, tức thì sợ són đái, cuống cuống gọi trấn trưởng Long Phi, nhảy lên xe Santana phóng như bay tới, Liễu Tuấn mới uống được hai ngụm trà thì tiếng phanh xe ken két đã vang lên.
- Chào Liễu bí thư.
Hoàng Sơn và Long Phi vội vàng chạy vào phòng bảo vệ, thấy Liễu Tuấn liền đứng thẳng người, vẻ mặt khẩn trương.
Liễu bí thư hôm nay tới trấn mà lại không vào văn phòng, lại tới Cty sinh hóa Trường Giang, rõ ràng là tới tìm vấn đề, hai người sao không khẩn trương cho được.
Vấn đề của công ty này thực sự là không nhỏ.
Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay hai người tới:
- Hôm nay tôi vốn muốn tới tìm hai vị bàn vấn đề đẩy mạnh cơ giới hóa trồng trọt, nửa đường ngửi thấy mùi khác thường cho nên mới đi thẳng tới đây.
Hoàng Sơn rối rít nói:
- Vâng vâng, Liễu bí thư thật quan tâm tới công tác của trấn chúng tôi.
- Thế này, chúng ta đi vòng quanh nhà máy xem xem rốt cuộc tình hình ra sao.
- Vâng, được ạ, mới Liễu bí thư.
Hai người này bình thường cũng tới công ty sinh hóa Trường Giang, bảo vệ tất nhiên biết thân phận của bọn họ, thấy họ cung kính với Liễu Tuấn như thế đều cuống hết cả lên, nào dám ngăn cản, vội vàng dẫn mấy vị lãnh đạo đi vào nhà máy, tìm Lý xưởng trưởng phụ trách sản xuất.
Lý xưởng trưởng nghe nói Liễu Tuấn là bí thư khu Trường Hà thì kinh hãi, vội vàng mời ba người ngồi, Liễu Tuấn khoát tay, đi thẳng vào vấn đề:
- Không cần, Lý xưởng trưởng, mời ông dẫn chúng tôi đi tới nhà máy, tôi muốn tìm hiểu xem vì sao lại có mùi lạ nồng như thế, hơn nữa tôi cũng muốn tìm hiểu ngoại trừ có mùi thì còn ngụy hại gì không?
Lý xưởng trưởng bối rối, thận trọng nói:
- Liễu bí thư, chuyện sản xuất thuốc sâu thế nào cũng có chút mùi... Còn về nguy hại khẳng định không có...
Liễu Tuấn chỉ cười không nói nhiều soay người đi ra cửa.
Đám Hoàng Sơn và Lý xưởng trưởng nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.
/2140
|