Chủ của Cty Trường Giang tới tận bốn ngày sau khi Liễu Tuấn tới thị sát mới chịu lộ diện, hơn nữa còn đi tới gặp Ngụy Chính Quang trước, Ngụy Chính Quang gọi điện thoại tới tìm Liễu Tuấn, hỏi có muốn gặp Vương Kim Căn không?
Nhận được cú điện thoại này, Vu Hoài Tín rất ngạc nhiên.
Sao Ngụy Chính Quang lại làm thế này, chẳng lẽ không biết như vậy là rất phạm kỵ húy sao?
Người nông dân bị trúng độc kia may được đưa tới bệnh viện tương đối kịp thời, không còn nguy hiểm lắm tới tính mạng, có điều hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện. Bệnh viện nói sức khỏe người đó rất yếu ớt, phải quan sát thêm, cho dù một người nông dân ngất xỉu không phải là chuyện gì lớn, nhưng không may bị Liễu bí thư gặp được thì không phải chuyện thường nữa.
Theo lý Vương Kim Căn phải ngay lập tức tới nói rõ ràng với Liễu bí thư.
Chưa nói tới sự kiện người nông dân trúng độc, bí thư khu ủy đích thân tới nhà máy của anh, khi đó anh không có mặt thôi, nhưng sau đó sao không mau chóng tới biểu thị kính trọng xin chỉ thị?
Người làm ăn sao không hiểu chút quy củ nào?
Ngụy Chính Quang lại càng quá đáng.
Vương Kim Căn không tới gặp Liễu bí thư mà tới gặp anh trước cũng được đi, có lẽ hai người có quan hệ riêng, nhưng sao cú điện thoại này cũng do Ngụy Chính Quang anh gọi tới, Vương Kim Căn không có miệng à? Không biết tự gọi sao?
Chả lẽ trong mắt Vương Kim Căn, bí thư khu ủy không lớn bằng thư ký trưởng.
Theo lý Ngụy Chính Quang là người thành tinh, sao lại phạm sai lầm rõ ràng như thế?
Vu Hoài Tín dù không hiểu, nhưng vẫn tới xin chỉ thị Liễu Tuấn.
Lúc này Liễu Tuấn đang nói chuyện với Triệu Thành Cương trong văn phòng, Đại Cương cũng tới được một thời gian rồi, tất nhiên nội tâm tới là vì Tuấn thiếu gia và Bàn Đại Hải.
Thực tế tuy ở văn phòng nhưng hai người chẳng hề bàn việc công, mà là tán gẫu, Triệu Đại Cương kể một số chuyện vui xảy ra ở thành phố Bảo Châu và Đại Ninh, Triệu Đại Cương biết Tuấn thiếu gia là người nhớ quê.
Vu Hoài Tín vốn không nên tới quấy rầy lúc Liễu bí thư có khách, có điều hắn biết Liễu bí thư rất coi trọng vấn đề phát sinh ở Cty Trường Gian, hiện giờ Vương Kim Căn tới, phải báo cho Liễu bí thư ngay lập tức.
Liễu Tuấn nghe Vu Hoài Tín báo cáo xong nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Đại Cương liền đứng dậy nói:
- Vậy buối tối tôi tới nhà bái phỏng Liễu bí thư.
Liễu Tuấn cười khoát tay nói:
- Không vội, ngồi nói chuyện chút nữa đã. Hoài Tín, cậu đi nói với lão Ngụy, bảo anh ta hai mươi phút sau dẫn Vương Kim Căn tới chỗ tôi, ngoài ra mời Sài chủ nhiệm cũng tới một chuyến.
- Vâng.
Vu Hoài Tín gật đầu lui ra.
Lãnh đạo muốn lạnh nhạt hai kẻ không biết điều kia đây mà.
Khi Ngụy Chính Quang và Vương Kim Căn tới, Ngụy Chính Quang tỏ ra hết sức khép nép cẩn thận, lão béo Vương Kim Căn thì có ra vẻ một chút, cái bụng phệ lúc la lúc lắc, nụ cười trên mặt chẳng hề chân thật chút nào.
Liễu Tuấn lần đầu nhìn thấy Vương Kim Căn cũng hơi giật mình, không ngờ trên thế giới còn có "tráng sĩ" có thể sánh ngang với Bàn Đại Hải, hơn nữa còn khó coi hơn Bàn Đại Hải nhiều, ít ra thì Bàn Đại Hải còn cao lớn, nên trông khôi ngô. Vị giám đốc Vương này thì người lùn xủn, trông y như một cái quả bóng thịt, nếu Bàn Đại Hải và Vương Kim Căn tham gia thi đấu bóng đá, Bàn Đại Hải còn có hi vọng thành cầu thủ, còn giám đốc Vương chỉ có cơ làm ... quả bóng thôi.
Người này chưa qua cửa đã có hơi rượu sộc tới.
- Chào Liễu bí thư, chào Sài chủ nhiệm.
Tuy ngày nào cũng gặp mặt nhưng Ngụy Chính Quang vẫn giữ đúng quy củ, cúi mình chào.
Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ cùng ngồi ở ghế sô pha, Sài Thiệu Cơ ở trước mặt Liễu Tuấn không dám làm ra vẻ, đứng dậy bắt tay cả hai.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Lão Ngụy, giám đốc Vương, ngồi đi.
Ngụy Chính Quang giật mình, biết Liễu bí thư tức giận rồi, trước kia Liễu bí thư không hề làm ra vẻ trước mặt các thành viên trong ban, ngày nào cũng gặp mặt nhưng rất nhiệt tình, chưa từng lãnh đạm như hôm nay.
Nhưng Ngụy Chính Quang có điều khó nói, hiện giờ không tiện giải thích với Liễu bí thư.
Vương Kim Căn liền có chút khó chịu, lão ta là hộ đóng thuế lớn trong khu, khi tài chính khu Trường Hà khó khăn nhất còn nộp thuế trước, từ Trương bí thư trở xuống có ai không tươi cười khách khí với lão, Liễu bí thư này đúng là quá làm cao.
Có điều lão ta đã nghe nói tới thủ đoạn của Liễu bí thư, lần đầu gặp mặt vẫn cẩn thận:
- Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm.
Vương Kim Căn ngồi thẳng xuống ghế sô pha rồi mới gật đầu chào, nếu Liễu Tuấn không có ý đứng dậy chào thì lão ta cũng chẳng việc gì phải nhiệt tình.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Giám đốc Vương, mấy ngày trước tôi có tới Cty Trường Giang.
- Cám ơn Liễu bí thư quan tâm tới công ty chúng tôi.
Vương Kim Căn hời hợt đáp.
Mặt Sài Thiệu Cơ hơi trầm xuống.
Lão họ Vương này không biết mình đang đối diện với người đứng đầu khu sao? Sài Thiệu Cơ hiện giờ không chấp nhận bất kỳ ai có chút nào bất kính với Liễu Tuấn, Cty Trường Giang đúng là hộ thuế lớn, nhưng cũng tạo thành ô nhiễm môi trường vô cùng nghiêm trọng.
Sài Thiệu Cơ nghiêm túc nói:
- Giám đóc Vương, công ty Trường Gian của các ông mùi quá nồng, quần chúng xung quanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mấy ngày trước còn xảy ra sự kiện thông dân trúng độc, đây là vấn đề lớn.
Trong lòng Vương Kim Căn bốc lên cơn phẫn nộ, trước kia mời tôi tới đầu tư, thái độ của các người thế nào? Khi các người không có tiền tiêu, thái độ của tôi ra sao? Bây giờ lại vì một thàng nông dân ngất xỉu, chưa biết có liên quan tới công ty tôi hay không mà đã trở mặt rồi?
- Sài chủ nhiệm, công ty chúng tôi đầu tư sản xuất trong khu đâu chỉ một năm nữa, trước kia đâu có sao, sao bây giờ lại thành thế này?
Vương Kim Căn miệng tuy vẫn cười, nhưng giọng nói khô khốc, con mặt tí hi nhìn thẳng vào Sài Thiệu Cơ.
- Giám đốc Vương đó là khi trước chúng tôi có nhật thức chưa đầy đủ về tính nguy hại của việc sản xuất thuốc trừ sau, nên đầu tư bừa, đương nhiên khu Trường Hà rất cám ơn giám đốc Vương đầu tư, đó là sự hỗ trợ cho công tác của chúng tôi. Nhưng, sức khỏe của người dân là hàng đầu, chúng tôi không thể vì lợi ích kinh tế mà hi sinh sức khỏe của người dân được.
Sài Thiệu Cơ cũng không khách khí nữa.
Vốn Sài Thiệu Cơ không định có thái độ cứng rắn như thế, nhưng thấy Liễu Tuấn không vui, Sài Thiệu Cơ biết Liễu Tuấn có ý kiến với Cty Trường Giang rồi. Đây chính là một tín hiệu, lãnh đạo không tiện ra mặt tranh cãi với người ta, tất nhiên tới lượt Sài Thiệu Cơ ra tay, nếu không còn gì gọi là đích hệ?
- Sài chủ nhiệm, không thể nói như thế? Cty chúng tôi đã ký hợp đồng với khu, giấy trắng mực đen, mấy thôn xung quanh tôi cũng trả tiền bồi thường, điều này cũng có hợp đồng. Giờ là thời đại pháp chế, mọi người phải tuân thủ pháp luật, công ty chúng tôi trong ba năm qua đều hoàn thành nộp thế, hơn nữa năm sau cao hơn năm trước, thậm chí cuối năm ngoái khi khu tài chính khó khăn, chúng tôi còn đóng thuế trước, lúc bấy giờ sản phẩm chúng tôi còn chưa bán đi, phải lấy tài chính dự trữ ra. Chúng tôi coi như đã dốc toàn lực ủng hộ khu rồi, Sài chủ nhiệm, cả khu Trường Hà này số xí nghiệp như chúng tôi không nhiều đâu.
Đừng thấy Vương Kim Căn trông to béo đần độn, tựa hồ trí óc không cao, ai ngờ khi nói chuyện rất có trình độ, không trì trệ chút nào, xem ra lúc vào cửa, Liễu bí thư xem giám đốc Vương là quá bóng, có chút không biết nhìn người rồi.
Sài Thiệu Cơ biết lão Vương nói những lời này đều là sự thực, nhưng nếu Liễu bí thư đã bất mãn với lão, thì dù lão ta có ngàn vạn lý do, Sài Thiệu Cơ cũng sẽ không nghe vào tai.
Sài Thiệu Cơ đang cân nhắc từ ngữ thì Liễu Tuấn đã lên tiếng:
- Giám đốc Vương, tôi tính những điều ông nói là sự thực, nhưng Cty Trường Giang gây ô nhiễm nghiêm trọng cho môi trường cũng là sự thực, người thôn dân mấy ngày trước đưa vào viện hiện giờ còn chưa ra, bệnh việt đã chỉ ra rõ ràng là do trúng độc thuốc trừ sâu, tôi nghĩ đây không phải là chuyện trùng hợp. Cho nên giám đốc Vương, quý công ty nên tăng cường đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường, Sài chủ nhiệm nói rất đúng, không thể hi sinh sức khỏe quần chúng đổi lấy lợi ích kích tế.
Vương Kim Căn luôn giữ cảnh giác với Liễu Tuấn, biết người trước mắt tuy trẻ, nhưng thủ đoạn rất cao
- Liễu bí thư dạy bảo rất đúng, chúng tôi nhất đinh tăng cường đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường. Nhưng, xí nghiệp cũng có cái khó của xí nghiệp, tăng cường đầu tư là tăng giá, sức cạnh tranh sẽ giảm, lợi nhuận sẽ giảm.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Nếu như quý công ty bảo vệ môi trường đúng tiêu chuẩn, như thế khu sẽ suy nghĩ tới việc giảm thuế cho quý công ty, coi như một sự bồi thường cho việc công ty phải tăng giá sản phẩm.
- Thế thì tốt quá.
Vương Kim Căn liên tục gật đầu, đôi mắt nhỏ tí hi thì đảo loạn lên, không biết đang có mưu tính gì.
Liễu Tuấn nói:
- Hôm nay làm phiền giám đốc Vương rồi, tôi hi vọng quý công ty có thể mau chóng hoàn thành cải tiến thiết bị.
Vương Kim Căn biết cuộc nói chuyện hôm nay thế là hết, liền đứng dậy tạm biệt.
Nguy Chính Quang lại không đi theo Vương Kim Căn, cứ đứng đó bối rối nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ngụy thư ký trưởng, đều là đồng chí trong ban cả, có gì cứ nói đi đừng ngại.
Ngụy Chính Quang tim đập thình thịch, trán toát mồ hôi lạnh.
Ngụy thư ký trưởng.
Liễu bí thư nổi giận thật rồi..
Nhận được cú điện thoại này, Vu Hoài Tín rất ngạc nhiên.
Sao Ngụy Chính Quang lại làm thế này, chẳng lẽ không biết như vậy là rất phạm kỵ húy sao?
Người nông dân bị trúng độc kia may được đưa tới bệnh viện tương đối kịp thời, không còn nguy hiểm lắm tới tính mạng, có điều hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện. Bệnh viện nói sức khỏe người đó rất yếu ớt, phải quan sát thêm, cho dù một người nông dân ngất xỉu không phải là chuyện gì lớn, nhưng không may bị Liễu bí thư gặp được thì không phải chuyện thường nữa.
Theo lý Vương Kim Căn phải ngay lập tức tới nói rõ ràng với Liễu bí thư.
Chưa nói tới sự kiện người nông dân trúng độc, bí thư khu ủy đích thân tới nhà máy của anh, khi đó anh không có mặt thôi, nhưng sau đó sao không mau chóng tới biểu thị kính trọng xin chỉ thị?
Người làm ăn sao không hiểu chút quy củ nào?
Ngụy Chính Quang lại càng quá đáng.
Vương Kim Căn không tới gặp Liễu bí thư mà tới gặp anh trước cũng được đi, có lẽ hai người có quan hệ riêng, nhưng sao cú điện thoại này cũng do Ngụy Chính Quang anh gọi tới, Vương Kim Căn không có miệng à? Không biết tự gọi sao?
Chả lẽ trong mắt Vương Kim Căn, bí thư khu ủy không lớn bằng thư ký trưởng.
Theo lý Ngụy Chính Quang là người thành tinh, sao lại phạm sai lầm rõ ràng như thế?
Vu Hoài Tín dù không hiểu, nhưng vẫn tới xin chỉ thị Liễu Tuấn.
Lúc này Liễu Tuấn đang nói chuyện với Triệu Thành Cương trong văn phòng, Đại Cương cũng tới được một thời gian rồi, tất nhiên nội tâm tới là vì Tuấn thiếu gia và Bàn Đại Hải.
Thực tế tuy ở văn phòng nhưng hai người chẳng hề bàn việc công, mà là tán gẫu, Triệu Đại Cương kể một số chuyện vui xảy ra ở thành phố Bảo Châu và Đại Ninh, Triệu Đại Cương biết Tuấn thiếu gia là người nhớ quê.
Vu Hoài Tín vốn không nên tới quấy rầy lúc Liễu bí thư có khách, có điều hắn biết Liễu bí thư rất coi trọng vấn đề phát sinh ở Cty Trường Gian, hiện giờ Vương Kim Căn tới, phải báo cho Liễu bí thư ngay lập tức.
Liễu Tuấn nghe Vu Hoài Tín báo cáo xong nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Đại Cương liền đứng dậy nói:
- Vậy buối tối tôi tới nhà bái phỏng Liễu bí thư.
Liễu Tuấn cười khoát tay nói:
- Không vội, ngồi nói chuyện chút nữa đã. Hoài Tín, cậu đi nói với lão Ngụy, bảo anh ta hai mươi phút sau dẫn Vương Kim Căn tới chỗ tôi, ngoài ra mời Sài chủ nhiệm cũng tới một chuyến.
- Vâng.
Vu Hoài Tín gật đầu lui ra.
Lãnh đạo muốn lạnh nhạt hai kẻ không biết điều kia đây mà.
Khi Ngụy Chính Quang và Vương Kim Căn tới, Ngụy Chính Quang tỏ ra hết sức khép nép cẩn thận, lão béo Vương Kim Căn thì có ra vẻ một chút, cái bụng phệ lúc la lúc lắc, nụ cười trên mặt chẳng hề chân thật chút nào.
Liễu Tuấn lần đầu nhìn thấy Vương Kim Căn cũng hơi giật mình, không ngờ trên thế giới còn có "tráng sĩ" có thể sánh ngang với Bàn Đại Hải, hơn nữa còn khó coi hơn Bàn Đại Hải nhiều, ít ra thì Bàn Đại Hải còn cao lớn, nên trông khôi ngô. Vị giám đốc Vương này thì người lùn xủn, trông y như một cái quả bóng thịt, nếu Bàn Đại Hải và Vương Kim Căn tham gia thi đấu bóng đá, Bàn Đại Hải còn có hi vọng thành cầu thủ, còn giám đốc Vương chỉ có cơ làm ... quả bóng thôi.
Người này chưa qua cửa đã có hơi rượu sộc tới.
- Chào Liễu bí thư, chào Sài chủ nhiệm.
Tuy ngày nào cũng gặp mặt nhưng Ngụy Chính Quang vẫn giữ đúng quy củ, cúi mình chào.
Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ cùng ngồi ở ghế sô pha, Sài Thiệu Cơ ở trước mặt Liễu Tuấn không dám làm ra vẻ, đứng dậy bắt tay cả hai.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Lão Ngụy, giám đốc Vương, ngồi đi.
Ngụy Chính Quang giật mình, biết Liễu bí thư tức giận rồi, trước kia Liễu bí thư không hề làm ra vẻ trước mặt các thành viên trong ban, ngày nào cũng gặp mặt nhưng rất nhiệt tình, chưa từng lãnh đạm như hôm nay.
Nhưng Ngụy Chính Quang có điều khó nói, hiện giờ không tiện giải thích với Liễu bí thư.
Vương Kim Căn liền có chút khó chịu, lão ta là hộ đóng thuế lớn trong khu, khi tài chính khu Trường Hà khó khăn nhất còn nộp thuế trước, từ Trương bí thư trở xuống có ai không tươi cười khách khí với lão, Liễu bí thư này đúng là quá làm cao.
Có điều lão ta đã nghe nói tới thủ đoạn của Liễu bí thư, lần đầu gặp mặt vẫn cẩn thận:
- Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm.
Vương Kim Căn ngồi thẳng xuống ghế sô pha rồi mới gật đầu chào, nếu Liễu Tuấn không có ý đứng dậy chào thì lão ta cũng chẳng việc gì phải nhiệt tình.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Giám đốc Vương, mấy ngày trước tôi có tới Cty Trường Giang.
- Cám ơn Liễu bí thư quan tâm tới công ty chúng tôi.
Vương Kim Căn hời hợt đáp.
Mặt Sài Thiệu Cơ hơi trầm xuống.
Lão họ Vương này không biết mình đang đối diện với người đứng đầu khu sao? Sài Thiệu Cơ hiện giờ không chấp nhận bất kỳ ai có chút nào bất kính với Liễu Tuấn, Cty Trường Giang đúng là hộ thuế lớn, nhưng cũng tạo thành ô nhiễm môi trường vô cùng nghiêm trọng.
Sài Thiệu Cơ nghiêm túc nói:
- Giám đóc Vương, công ty Trường Gian của các ông mùi quá nồng, quần chúng xung quanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mấy ngày trước còn xảy ra sự kiện thông dân trúng độc, đây là vấn đề lớn.
Trong lòng Vương Kim Căn bốc lên cơn phẫn nộ, trước kia mời tôi tới đầu tư, thái độ của các người thế nào? Khi các người không có tiền tiêu, thái độ của tôi ra sao? Bây giờ lại vì một thàng nông dân ngất xỉu, chưa biết có liên quan tới công ty tôi hay không mà đã trở mặt rồi?
- Sài chủ nhiệm, công ty chúng tôi đầu tư sản xuất trong khu đâu chỉ một năm nữa, trước kia đâu có sao, sao bây giờ lại thành thế này?
Vương Kim Căn miệng tuy vẫn cười, nhưng giọng nói khô khốc, con mặt tí hi nhìn thẳng vào Sài Thiệu Cơ.
- Giám đốc Vương đó là khi trước chúng tôi có nhật thức chưa đầy đủ về tính nguy hại của việc sản xuất thuốc trừ sau, nên đầu tư bừa, đương nhiên khu Trường Hà rất cám ơn giám đốc Vương đầu tư, đó là sự hỗ trợ cho công tác của chúng tôi. Nhưng, sức khỏe của người dân là hàng đầu, chúng tôi không thể vì lợi ích kinh tế mà hi sinh sức khỏe của người dân được.
Sài Thiệu Cơ cũng không khách khí nữa.
Vốn Sài Thiệu Cơ không định có thái độ cứng rắn như thế, nhưng thấy Liễu Tuấn không vui, Sài Thiệu Cơ biết Liễu Tuấn có ý kiến với Cty Trường Giang rồi. Đây chính là một tín hiệu, lãnh đạo không tiện ra mặt tranh cãi với người ta, tất nhiên tới lượt Sài Thiệu Cơ ra tay, nếu không còn gì gọi là đích hệ?
- Sài chủ nhiệm, không thể nói như thế? Cty chúng tôi đã ký hợp đồng với khu, giấy trắng mực đen, mấy thôn xung quanh tôi cũng trả tiền bồi thường, điều này cũng có hợp đồng. Giờ là thời đại pháp chế, mọi người phải tuân thủ pháp luật, công ty chúng tôi trong ba năm qua đều hoàn thành nộp thế, hơn nữa năm sau cao hơn năm trước, thậm chí cuối năm ngoái khi khu tài chính khó khăn, chúng tôi còn đóng thuế trước, lúc bấy giờ sản phẩm chúng tôi còn chưa bán đi, phải lấy tài chính dự trữ ra. Chúng tôi coi như đã dốc toàn lực ủng hộ khu rồi, Sài chủ nhiệm, cả khu Trường Hà này số xí nghiệp như chúng tôi không nhiều đâu.
Đừng thấy Vương Kim Căn trông to béo đần độn, tựa hồ trí óc không cao, ai ngờ khi nói chuyện rất có trình độ, không trì trệ chút nào, xem ra lúc vào cửa, Liễu bí thư xem giám đốc Vương là quá bóng, có chút không biết nhìn người rồi.
Sài Thiệu Cơ biết lão Vương nói những lời này đều là sự thực, nhưng nếu Liễu bí thư đã bất mãn với lão, thì dù lão ta có ngàn vạn lý do, Sài Thiệu Cơ cũng sẽ không nghe vào tai.
Sài Thiệu Cơ đang cân nhắc từ ngữ thì Liễu Tuấn đã lên tiếng:
- Giám đốc Vương, tôi tính những điều ông nói là sự thực, nhưng Cty Trường Giang gây ô nhiễm nghiêm trọng cho môi trường cũng là sự thực, người thôn dân mấy ngày trước đưa vào viện hiện giờ còn chưa ra, bệnh việt đã chỉ ra rõ ràng là do trúng độc thuốc trừ sâu, tôi nghĩ đây không phải là chuyện trùng hợp. Cho nên giám đốc Vương, quý công ty nên tăng cường đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường, Sài chủ nhiệm nói rất đúng, không thể hi sinh sức khỏe quần chúng đổi lấy lợi ích kích tế.
Vương Kim Căn luôn giữ cảnh giác với Liễu Tuấn, biết người trước mắt tuy trẻ, nhưng thủ đoạn rất cao
- Liễu bí thư dạy bảo rất đúng, chúng tôi nhất đinh tăng cường đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường. Nhưng, xí nghiệp cũng có cái khó của xí nghiệp, tăng cường đầu tư là tăng giá, sức cạnh tranh sẽ giảm, lợi nhuận sẽ giảm.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Nếu như quý công ty bảo vệ môi trường đúng tiêu chuẩn, như thế khu sẽ suy nghĩ tới việc giảm thuế cho quý công ty, coi như một sự bồi thường cho việc công ty phải tăng giá sản phẩm.
- Thế thì tốt quá.
Vương Kim Căn liên tục gật đầu, đôi mắt nhỏ tí hi thì đảo loạn lên, không biết đang có mưu tính gì.
Liễu Tuấn nói:
- Hôm nay làm phiền giám đốc Vương rồi, tôi hi vọng quý công ty có thể mau chóng hoàn thành cải tiến thiết bị.
Vương Kim Căn biết cuộc nói chuyện hôm nay thế là hết, liền đứng dậy tạm biệt.
Nguy Chính Quang lại không đi theo Vương Kim Căn, cứ đứng đó bối rối nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ngụy thư ký trưởng, đều là đồng chí trong ban cả, có gì cứ nói đi đừng ngại.
Ngụy Chính Quang tim đập thình thịch, trán toát mồ hôi lạnh.
Ngụy thư ký trưởng.
Liễu bí thư nổi giận thật rồi..
/2140
|