Buổi tối mọi người quây quần ăn cơm.
Mặc dù tuyệt đại bộ phận con cháu đời ba không có tư cách thm dự cuộc họp hạch tâm, nhưng mỗi năm vào thời điểm này, đều là cơ hội tốt con cháu hai nhà gặp mặt, bình thường mọi người đều có công việc của mình, bận rộn tíu tít, thiếu giao lưu với nhau, muốn có cơ hội tụ họp đầy đủ nhưng không được.
- Ba, chú Vũ, con mời ba và chủ một chén, chúc ba và chú khỏe mạnh.
Hà Trường Chinh nâng chén mời rượu hai vị lão nhân gia.
Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn đều có tửu lượng cao, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử cả đời chinh chiến, tửu lượng vốn cực kỳ ghê gớm, nhưng tuổi cao rồi, bác sĩ chăm sóc "trông coi" rất nghiêm, không để hai vị lão gia tử tùy tiện.
- Được.
Hà lão gia tử mỉm cười gật đầu.
Vũ lão gia tử là người nghiêm nghị, có điều đối với vãn bối mà ông nhìn lớn lên từ nhỏ, giờ là tướng quân oai chấn bốn phương vẫn nể mặt chút ít. Hiển nhiên sau khi hai vị lão gia tử trăm tuổi, Hà Trường Chinh sẽ là lãnh tụ mới của hai nhà, là người lãnh đạo cao nhất trong quân đội tương lai.
Vũ lão gia tử nói:
- Trường Chinh, hai năm qua ở tiền tuyến đông nam làm được lắm, rất oai phong.
Nhắc tới một loạt cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn do đích thân Hà Trường Chinh chỉ huy vào năm ngoái, khuôn mặt xạm đen của Vũ lão gia tử cũng hơi ửng hồng, rất là hưng phấn.
- Cám ơn chú Vũ khen ngợi.
Hà Trường Chinh mỉm cười đáp, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hai vị lão gia tử vừa cười vui vẻ uống nửa chén thì bác sĩ đã "cảnh giác" nhìn tới, hai người lắc đầu, uy phong cả đời, hiện giờ cũng bị người ta "quản chế" rồi.
Điều này có nghĩa là, các vị tiếp theo không cần chúc rượu nữa.
Vốn đây chẳng phải sinh nhật hay ngày kỷ niệm ý nghĩa nào, không cần chú ý lắm.
Hai vị lão gia tử uống một chén rượu, ăn ít cơm liền đứng dậy rời bàn tiệc đi thẳng tới thư phòng nói chuyện, không khí trên bàn tiệc hơi hào hứng thêm một chút, có điều cũng rất hữu hạn.
Có Hà Trường Chinh ở đây, đám tiểu bối không ai dám quá càn rỡ.
Hà Thắng Lợi hạ thấp giọng hỏi:
- Này Liễu Tuấn, khu Trường Hà các cậu làm ăn tưng bừng quá, có chiêu gì không?
Hà Thắng Lợi vẫn đảm nhậm chức tham mưu trong bộ đội nội vệ, quân hàm thăng lên trung tá, cấp bậc lên tới phó tiểu đoàn, có điều vị Hà tham mưu này giống với với đa phần đám hoàn khố ở kinh thành, không thích làm quan, chỉ thích kiếm tiền, mang danh "cố vấn" ở khá nhiều công ty.
Hà Đông Tiến tác phong cởi mở, yêu cầu với con cái không nghiêm khắc như Hà Trường Chinh, chỉ cần Hà Thắng Lợi không gây chuyện gì quá lớn, ông sẽ mặc xác hắn, nên Hà Thắng Lợi sống rất thoải mái.
Liễu Tuấn là khách quen của nhà họ Hà nên quan hệ với Hà Thắng Lợi không tệ.
Liễu Tuấn cười:
- Sao thế, hiện giờ làm ăn không được dễ dàng à?
Hà Thắng Lợi liếc nhìn mấy vị tướng quân ở bàn bên kia, nhỏ giọng nói:
- Khục, cậu đứng nói với tôi là không biết nhé, hiện giờ chẳng phải đang siết chặt ngân sách sao? Đâu mà chẳng thiếu tiền.
Hồng phó thủ tương thắt chặt ngân sách, làm đám hoàn khố kinh thành dựa vào "mậu dịch" phát tài như Hà Đông Tiến hai năm qua thực sự không được sung sướng như trước nữa, bọn họ tiêu pha thằng tay quen rồi, nên túi tiền vừa thắt vào một tý làm cảm thấy toán thân không dễ chịu.
Có thể dự kiến được trong vòng hai ba năm nữa, chính sách ổn định vĩ mô của quốc gia làm ngân sách vẫn bị thắt chặt.
Như vậy đám Trương Nghị và Hà Đông Tiến sẽ phải chạy khắp nơi kiếm tiền rồi.
Liễu Tuấn cười nói:
- Đừng có mưu tính bên chỗ tôi, số tiền đó kiếm được rất khó khăn. Tôi thấy anh nên cầu viện chị cả ấy.
Hà Mộng Doanh bĩu môi, không vui nói:
- Sao lại dính tới chị rồi? Thắng lợi, đừng nghe cậu ta nói bậy.
Hà Thắng Lợi chẳng tin, hắn biết Liễu Tuấn nói như vậy nhất định là có lý do, liền nói:
- Chị cả, chị thật không có nghĩa khí, chỉ chăm chăm phát tài một mình, không để ý tới sống chết của anh em.
Liễu Tuấn nói vậy đúng là có ý.
Nước Thái Lan nhìn qua thì sóng êm gió lặng, nhưng quỹ Thịnh Nghiệp và mấy quỹ tài chính lớn khác đã chuẩn bị vây bắt toàn diện rồi, lần này Liễu Tuấn dặn Tiểu Thanh giữ lại đường lui, không dốc toàn lực vào như những lần trước.
Trước kia quỹ Thịnh Nghiệp là cơ cấu tài chính thuần túy, có rất ít thực nghiệp, nhưng qua chiến dịch đồng Yên, quỹ Thịnh Nghiệp đã không còn thuần túy như vậy nữa, đặc biệt là đầu tư khoáng sản, cùng với hành động ở nước Nga đều cần khoản tài chính không nhỏ. Dưới tình huống đó, trước tiên phải đảm bảo an toàn tài chính, nếu không lỡ chẳng may thất thủ ở thị trường tài chính sẽ dẫn tới hiệu ứng domino sập hàng loạt.
Cùng với thời gian trôi đi, hiệu ứng hồ điệp theo cùng sự trùng sinh của Liễu Tuấn mang lại ngày càng rõ ràng, nhất là quỹ Thịnh Nghiệp đã bắt đầu ảnh hưởng tới thế cục tài chính toàn cầu rồi, như vậy xu thế tài chính thế giới có còn giống như ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn hay không rất khó nói.
Từ một góc độ khác mà phân tích, hiện giờ bất kể là Thịnh Nghiệp hay tập đoàn Thu Thủy đều đã thành con cá mập kinh tế sở hữu tư bản hùng hậu, phương thức kiếm tiền nên hướng về phương thích chính quy, không thể chỉ dựa vào mỗi "tiên tri" của Liễu Tuấn nữa.
Lần bố trí này vẫn là Tiểu Thanh dẫn đầu, Xảo Nhi, Liễu Triệu Ngọc, Hà Mộng Doanh, Kim Phú Xương cũng tham gia.
- Chỉ cả.
Thấy Hà Mộng Doanh không có phản ứng gì, Hà Thắng Lợi bất mãn, lại gọi tiếng nữa.
Hà Mộng Doanh cười nói:
- Thắng Lợi, cậu kinh doanh nhỏ, chị thấy thôi đi, đừng xen vào việc này.
Hà Thắng Lợi vừa nghe đã biết ngay có tin mừng, tức thì hớn hở nói:
- Chị cả, em biết chị là bà chủ lớn nổi danh kinh thành rồi! Chị nói cho em nghe, lần này là làm ăn gì lớn.
Hà Mộng Doanh cười nói:
- Được, có điều hiện giờ chưa tiện, nếu cậu có thể điều động được 20 triệu tiền mặt, chị cho cậu theo sau.
Hà Thắng Lợi há hốc hồm.
Nghe đi.
20 triệu.
Lại còn là tiền mặt.
- Chị cả, đừng trêu em nữa, nếu em mà có 20 triệu thì chẳng thèm làm gì nữa, cần gì đến chị.
Hà Thắng Lợi mặt mày nhắn nhó.
Hà Mộng Doanh cười dài:
- Trông kìa, tham vọng cậu chỉ có chút đó thôi à, 20 triệu, xì...
Trái tim "non nớt" của Hà Thắng Lợi bị tổn thương, bực bội nói:
- Chị cả, em biết chị là bà chủ lớn giàu có rồi, nhưng không cần mỉa mai em chứ?
May là Hà Mộng Khiết ở lại Giang Khẩu không tới thủ đô, chỉ có Lương Kinh Vĩ tới, nếu không thấy Hà Thắng Lợi ham tiền như thế, nói không chừng nghiêm mặt lại giáo huấn người anh họ này rồi.
Lương Kinh Vĩ chững chạc, không ý kiến gì.
Hơn nữa anh ta cũng chẳng để ý tới tiền.
Hai cô em gái đều là tỷ phú cả, Lương Kinh Vĩ mà cần đến tiền chỉ là một câu nói thôi.
Liễu Tuấn cười:
- Thắng Lợi, thế này đi, anh có thể điều động được bao nhiêu tiền mặt?
Hà Thắng Lợi suy nghĩ rồi nói:
- Hiện giờ trong tay tôi rất hạn hẹp, chừng ba bốn triệu, còn phải nghĩ cách.
- Được, thì 3,4 triệu! Ngày mai giao cho chị cả, năm sau trả lại anh 20 triệu.
Liễu Tuấn quyết định.
- Thật không?
Hà Thắng Lợi tức thì mở to mắt, quả thực không sao tin nổi trên đợi có chuyện ngon lành như thế, chẳng cần làm gì mà 3,4 triệu thành 20 triệu, dù tiền âm phủ cũng chẳng thể kiếm được như thế.
Liễu Tuấn chỉ cười không lên tiếng.
- Chị cả, thật không?
Hà Thắng Lợi thấy Liễu Tuấn bày ra vẻ "cao nhân" thâm sâu khó lường, không tin, quay đầu sang hỏi Hà Mộng Doanh.
Hà đại tiểu thư cười:
- Cậu ấy nói thật thì là thật.
Ở phương diện đại sự, vị trí Hà Mộng Doanh là Liễu Tuấn nói sao thì nghe vậy, thực tế nghiệp vụ tài chính quốc tế cô không hiểu nhiều lắm, chuyện duy nhất có thể làm là theo yêu cầu của Tiểu Thanh điều động tài chính, trút vào tập đoàn Thịnh Nghiệp, sau đó giống như năm ngoái, ngồi đợi chia hoa hồng.
Nếu như Liễu Tuấn đã có lòng chiếu cố Liễu Tuấn, cô là chị, càng không thể phản đối.
Cho dù tới lúc đó không kiếm được 20 triệu, thì Liễu Tuấn đã lên tiếng, thế nào cũng trả đủ cho Hà Thắng Lợi, thể diện của Liễu bí thư rất quan trọng, chỉ 20 triệu chưa mua được.
Hà Mộng Doanh nói như vậy là Hà Thắng Lợi hoàn toàn yên tâm rồi, mặt mày hơn hở, sung sướng vô cùng.
- Ôi, chỉ có chị cả tốt với em.
- Thôi đi, chị kiếm cho cậu bao nhiêu tiền, để lấy một câu khen ngợi như thế của cậu thế thôi hả?
Hà Mộng Doanh liếc xéo hắn.
- Hì hì, chị cả, chị luôn chiếu cố cho em, về sau có gì cần tới huynh đệ đây cứ việc lên tiếng.
- Á à, giang hồ hảo hán nhỉ, tiếp theo có phải nói, nếu cau mày một cái thì không phải là hảo hán không?
Hà Mông Doanh trêu.
Hà Thắng Lợi gãi đầu cười gượng.
Bàn bên kia, đoàn quân nhân, quan lớn đã dùng cơm xong, liếc sang bên này, Hà Thắng Lợi vội ngồi thật ngay ngắn, vui đầu ăn cơm, trong lúc nói chuyện Liễu Tuấn đã nhét được ba bát cơm lớn vào bụng rồi.
Tiếp theo là nói chuyện nghiêm túc với các tướng quân
Mặc dù tuyệt đại bộ phận con cháu đời ba không có tư cách thm dự cuộc họp hạch tâm, nhưng mỗi năm vào thời điểm này, đều là cơ hội tốt con cháu hai nhà gặp mặt, bình thường mọi người đều có công việc của mình, bận rộn tíu tít, thiếu giao lưu với nhau, muốn có cơ hội tụ họp đầy đủ nhưng không được.
- Ba, chú Vũ, con mời ba và chủ một chén, chúc ba và chú khỏe mạnh.
Hà Trường Chinh nâng chén mời rượu hai vị lão nhân gia.
Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn đều có tửu lượng cao, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử cả đời chinh chiến, tửu lượng vốn cực kỳ ghê gớm, nhưng tuổi cao rồi, bác sĩ chăm sóc "trông coi" rất nghiêm, không để hai vị lão gia tử tùy tiện.
- Được.
Hà lão gia tử mỉm cười gật đầu.
Vũ lão gia tử là người nghiêm nghị, có điều đối với vãn bối mà ông nhìn lớn lên từ nhỏ, giờ là tướng quân oai chấn bốn phương vẫn nể mặt chút ít. Hiển nhiên sau khi hai vị lão gia tử trăm tuổi, Hà Trường Chinh sẽ là lãnh tụ mới của hai nhà, là người lãnh đạo cao nhất trong quân đội tương lai.
Vũ lão gia tử nói:
- Trường Chinh, hai năm qua ở tiền tuyến đông nam làm được lắm, rất oai phong.
Nhắc tới một loạt cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn do đích thân Hà Trường Chinh chỉ huy vào năm ngoái, khuôn mặt xạm đen của Vũ lão gia tử cũng hơi ửng hồng, rất là hưng phấn.
- Cám ơn chú Vũ khen ngợi.
Hà Trường Chinh mỉm cười đáp, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hai vị lão gia tử vừa cười vui vẻ uống nửa chén thì bác sĩ đã "cảnh giác" nhìn tới, hai người lắc đầu, uy phong cả đời, hiện giờ cũng bị người ta "quản chế" rồi.
Điều này có nghĩa là, các vị tiếp theo không cần chúc rượu nữa.
Vốn đây chẳng phải sinh nhật hay ngày kỷ niệm ý nghĩa nào, không cần chú ý lắm.
Hai vị lão gia tử uống một chén rượu, ăn ít cơm liền đứng dậy rời bàn tiệc đi thẳng tới thư phòng nói chuyện, không khí trên bàn tiệc hơi hào hứng thêm một chút, có điều cũng rất hữu hạn.
Có Hà Trường Chinh ở đây, đám tiểu bối không ai dám quá càn rỡ.
Hà Thắng Lợi hạ thấp giọng hỏi:
- Này Liễu Tuấn, khu Trường Hà các cậu làm ăn tưng bừng quá, có chiêu gì không?
Hà Thắng Lợi vẫn đảm nhậm chức tham mưu trong bộ đội nội vệ, quân hàm thăng lên trung tá, cấp bậc lên tới phó tiểu đoàn, có điều vị Hà tham mưu này giống với với đa phần đám hoàn khố ở kinh thành, không thích làm quan, chỉ thích kiếm tiền, mang danh "cố vấn" ở khá nhiều công ty.
Hà Đông Tiến tác phong cởi mở, yêu cầu với con cái không nghiêm khắc như Hà Trường Chinh, chỉ cần Hà Thắng Lợi không gây chuyện gì quá lớn, ông sẽ mặc xác hắn, nên Hà Thắng Lợi sống rất thoải mái.
Liễu Tuấn là khách quen của nhà họ Hà nên quan hệ với Hà Thắng Lợi không tệ.
Liễu Tuấn cười:
- Sao thế, hiện giờ làm ăn không được dễ dàng à?
Hà Thắng Lợi liếc nhìn mấy vị tướng quân ở bàn bên kia, nhỏ giọng nói:
- Khục, cậu đứng nói với tôi là không biết nhé, hiện giờ chẳng phải đang siết chặt ngân sách sao? Đâu mà chẳng thiếu tiền.
Hồng phó thủ tương thắt chặt ngân sách, làm đám hoàn khố kinh thành dựa vào "mậu dịch" phát tài như Hà Đông Tiến hai năm qua thực sự không được sung sướng như trước nữa, bọn họ tiêu pha thằng tay quen rồi, nên túi tiền vừa thắt vào một tý làm cảm thấy toán thân không dễ chịu.
Có thể dự kiến được trong vòng hai ba năm nữa, chính sách ổn định vĩ mô của quốc gia làm ngân sách vẫn bị thắt chặt.
Như vậy đám Trương Nghị và Hà Đông Tiến sẽ phải chạy khắp nơi kiếm tiền rồi.
Liễu Tuấn cười nói:
- Đừng có mưu tính bên chỗ tôi, số tiền đó kiếm được rất khó khăn. Tôi thấy anh nên cầu viện chị cả ấy.
Hà Mộng Doanh bĩu môi, không vui nói:
- Sao lại dính tới chị rồi? Thắng lợi, đừng nghe cậu ta nói bậy.
Hà Thắng Lợi chẳng tin, hắn biết Liễu Tuấn nói như vậy nhất định là có lý do, liền nói:
- Chị cả, chị thật không có nghĩa khí, chỉ chăm chăm phát tài một mình, không để ý tới sống chết của anh em.
Liễu Tuấn nói vậy đúng là có ý.
Nước Thái Lan nhìn qua thì sóng êm gió lặng, nhưng quỹ Thịnh Nghiệp và mấy quỹ tài chính lớn khác đã chuẩn bị vây bắt toàn diện rồi, lần này Liễu Tuấn dặn Tiểu Thanh giữ lại đường lui, không dốc toàn lực vào như những lần trước.
Trước kia quỹ Thịnh Nghiệp là cơ cấu tài chính thuần túy, có rất ít thực nghiệp, nhưng qua chiến dịch đồng Yên, quỹ Thịnh Nghiệp đã không còn thuần túy như vậy nữa, đặc biệt là đầu tư khoáng sản, cùng với hành động ở nước Nga đều cần khoản tài chính không nhỏ. Dưới tình huống đó, trước tiên phải đảm bảo an toàn tài chính, nếu không lỡ chẳng may thất thủ ở thị trường tài chính sẽ dẫn tới hiệu ứng domino sập hàng loạt.
Cùng với thời gian trôi đi, hiệu ứng hồ điệp theo cùng sự trùng sinh của Liễu Tuấn mang lại ngày càng rõ ràng, nhất là quỹ Thịnh Nghiệp đã bắt đầu ảnh hưởng tới thế cục tài chính toàn cầu rồi, như vậy xu thế tài chính thế giới có còn giống như ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn hay không rất khó nói.
Từ một góc độ khác mà phân tích, hiện giờ bất kể là Thịnh Nghiệp hay tập đoàn Thu Thủy đều đã thành con cá mập kinh tế sở hữu tư bản hùng hậu, phương thức kiếm tiền nên hướng về phương thích chính quy, không thể chỉ dựa vào mỗi "tiên tri" của Liễu Tuấn nữa.
Lần bố trí này vẫn là Tiểu Thanh dẫn đầu, Xảo Nhi, Liễu Triệu Ngọc, Hà Mộng Doanh, Kim Phú Xương cũng tham gia.
- Chỉ cả.
Thấy Hà Mộng Doanh không có phản ứng gì, Hà Thắng Lợi bất mãn, lại gọi tiếng nữa.
Hà Mộng Doanh cười nói:
- Thắng Lợi, cậu kinh doanh nhỏ, chị thấy thôi đi, đừng xen vào việc này.
Hà Thắng Lợi vừa nghe đã biết ngay có tin mừng, tức thì hớn hở nói:
- Chị cả, em biết chị là bà chủ lớn nổi danh kinh thành rồi! Chị nói cho em nghe, lần này là làm ăn gì lớn.
Hà Mộng Doanh cười nói:
- Được, có điều hiện giờ chưa tiện, nếu cậu có thể điều động được 20 triệu tiền mặt, chị cho cậu theo sau.
Hà Thắng Lợi há hốc hồm.
Nghe đi.
20 triệu.
Lại còn là tiền mặt.
- Chị cả, đừng trêu em nữa, nếu em mà có 20 triệu thì chẳng thèm làm gì nữa, cần gì đến chị.
Hà Thắng Lợi mặt mày nhắn nhó.
Hà Mộng Doanh cười dài:
- Trông kìa, tham vọng cậu chỉ có chút đó thôi à, 20 triệu, xì...
Trái tim "non nớt" của Hà Thắng Lợi bị tổn thương, bực bội nói:
- Chị cả, em biết chị là bà chủ lớn giàu có rồi, nhưng không cần mỉa mai em chứ?
May là Hà Mộng Khiết ở lại Giang Khẩu không tới thủ đô, chỉ có Lương Kinh Vĩ tới, nếu không thấy Hà Thắng Lợi ham tiền như thế, nói không chừng nghiêm mặt lại giáo huấn người anh họ này rồi.
Lương Kinh Vĩ chững chạc, không ý kiến gì.
Hơn nữa anh ta cũng chẳng để ý tới tiền.
Hai cô em gái đều là tỷ phú cả, Lương Kinh Vĩ mà cần đến tiền chỉ là một câu nói thôi.
Liễu Tuấn cười:
- Thắng Lợi, thế này đi, anh có thể điều động được bao nhiêu tiền mặt?
Hà Thắng Lợi suy nghĩ rồi nói:
- Hiện giờ trong tay tôi rất hạn hẹp, chừng ba bốn triệu, còn phải nghĩ cách.
- Được, thì 3,4 triệu! Ngày mai giao cho chị cả, năm sau trả lại anh 20 triệu.
Liễu Tuấn quyết định.
- Thật không?
Hà Thắng Lợi tức thì mở to mắt, quả thực không sao tin nổi trên đợi có chuyện ngon lành như thế, chẳng cần làm gì mà 3,4 triệu thành 20 triệu, dù tiền âm phủ cũng chẳng thể kiếm được như thế.
Liễu Tuấn chỉ cười không lên tiếng.
- Chị cả, thật không?
Hà Thắng Lợi thấy Liễu Tuấn bày ra vẻ "cao nhân" thâm sâu khó lường, không tin, quay đầu sang hỏi Hà Mộng Doanh.
Hà đại tiểu thư cười:
- Cậu ấy nói thật thì là thật.
Ở phương diện đại sự, vị trí Hà Mộng Doanh là Liễu Tuấn nói sao thì nghe vậy, thực tế nghiệp vụ tài chính quốc tế cô không hiểu nhiều lắm, chuyện duy nhất có thể làm là theo yêu cầu của Tiểu Thanh điều động tài chính, trút vào tập đoàn Thịnh Nghiệp, sau đó giống như năm ngoái, ngồi đợi chia hoa hồng.
Nếu như Liễu Tuấn đã có lòng chiếu cố Liễu Tuấn, cô là chị, càng không thể phản đối.
Cho dù tới lúc đó không kiếm được 20 triệu, thì Liễu Tuấn đã lên tiếng, thế nào cũng trả đủ cho Hà Thắng Lợi, thể diện của Liễu bí thư rất quan trọng, chỉ 20 triệu chưa mua được.
Hà Mộng Doanh nói như vậy là Hà Thắng Lợi hoàn toàn yên tâm rồi, mặt mày hơn hở, sung sướng vô cùng.
- Ôi, chỉ có chị cả tốt với em.
- Thôi đi, chị kiếm cho cậu bao nhiêu tiền, để lấy một câu khen ngợi như thế của cậu thế thôi hả?
Hà Mộng Doanh liếc xéo hắn.
- Hì hì, chị cả, chị luôn chiếu cố cho em, về sau có gì cần tới huynh đệ đây cứ việc lên tiếng.
- Á à, giang hồ hảo hán nhỉ, tiếp theo có phải nói, nếu cau mày một cái thì không phải là hảo hán không?
Hà Mông Doanh trêu.
Hà Thắng Lợi gãi đầu cười gượng.
Bàn bên kia, đoàn quân nhân, quan lớn đã dùng cơm xong, liếc sang bên này, Hà Thắng Lợi vội ngồi thật ngay ngắn, vui đầu ăn cơm, trong lúc nói chuyện Liễu Tuấn đã nhét được ba bát cơm lớn vào bụng rồi.
Tiếp theo là nói chuyện nghiêm túc với các tướng quân
/2140
|