Kỳ thực cuộc họp hai lần trong năm của hai nhà Hà Vũ không nghiêm túc như tưởng tượng của nhiều người, trong thư phòng của Hà lão gia tử, mọi người ngồi quây quanh bàn, các vị tướng quân nhiều năm quân lữ thói quen ngồi thẳng tắp, hai vị lão gia tử tuổi đã lớn rồi, không ngồi ngay ngắn như vậy được, Hà lão gia tử ngồi dựa vào ghế thái sư ỷ.
Trường hợp thế này không cần có thư ký phục vụ, hai tiểu bối là Liễu Tuấn và Lương Kinh cũng không cần phải làm phục vụ, vì có Hà đại tiểu thư đảm đương rồi.
Từ đó có thể thấy trong hai cô con gái, Hà Trường Chinh mặc dù yêu quý Hà Mộng Khiết hơn, nhưng địa vị Hà Mộng Doanh không thấp, ít nhất cô là người được trưởng bối hai nhà rất tín nhiệm.
Thực ra công tác phục vụ rất nhẹ nhõm, các loại hoa quả đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cô phục vụ Hà Mộng Doanh, chỉ cần pha trà rót nước cho mọi người, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Tuấn, hứng thú nghe các trường bối nói chuyện, nhưng bình thường, Hà đại tiểu thư không lên tiếng.
Trình tự tụ hội cũng không có quy định gì, thường là nghĩ tới đâu nói tới đó, có điều là Hà Trường Chinh thường mở đầu, nói qua vấn đề kiến thiết quân đội trong thời gian gần đó, tiếp đến là Vũ Hoàng Hà, Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn thay nhau nói chuyện công tác trong phạm vi của mình.
Mọi người nói chuyện một hồi, Hà lão gia tử đột nhiên hỏi:
- Trường Chinh, người tên Triệu Vũ kia rốt cuộc năng lực thế nào?
Hà Trường Chinh trầm ngâm:
- Năng lực rất khá, năm 79, hắn và Hải Hướng Quân giống nhau đều là tiểu đoàn trưởng dưới quyền của con, năm 84 hắn ta là sư đoàn trường, có điều không còn trong quân của con nữa, so với Hải Hướng Quân thì khác biệt rất rõ ràng.
Nói tới vẫn đề quan trọng, mọi người liền trở nên nghiêm túc.
Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ đưa mắt nhìn nhau,
Người tên Triệu Vũ kia, vào năm 79 là trung đoàn trưởng trong sư đoàn của Hà Trường Chinh, nhưng so ra quan hệ không thân thiết với Hà Trường Chinh bằng Hải Hướng Quân, Hải Hướng Quân ngày đầu nhập ngũ đã là cấp dưới của Hà Trường Chinh, từ đó theo sát ông, gần như mỗi lần Hà Trường Chinh thăng cấp là đều để lại vị trí cho Hải Hướng Quân lấp vào.
Trong quân đội, chú ý nhất chính là đích hệ.
Giống như Hải Hướng Quân, từ khi nhập ngũ liền theo sát Hà Trường Chinh, mấy chục năm như một, dù không phải là con cháu họ Hà, nhưng mức độ thân tín không kém chút nào.
Triệu Vũ ban đầu không phải là lính của Hà Trường Chinh, chỉ đảm nhận tiểu đoàn trưởng trong quân của Hà Trường Chinh, về sau điều tới bộ tác chiến làm tham mưu, tới năm 79 lại điều về sư đoàn của Hà Trường Chinh làm tiểu đoàn trưởng, tới năm 84 lại điều đi, vì thế quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người không lâu, mức độ thân cận đương nhiên không bằng Hải Hướng Quân rồi.
- Hải Hướng Quân là người gan dạ, rất có tinh thần, luyện binh mang binh thì không cần nói, quát tháo rất có oai! Linh của cậu ta, ai nấy đều là hảo hán tử.
Nói tới đây ánh mắt Hà Trường Chinh liếc qua Lương Kinh Vĩ.
Lương Kinh Vĩ chính do một tay Hải Hướng Quân rèn nên.
Hà lão gia tử gật đầu:
- Chú nhóc con đó không tệ.
Liễu bí thư và Lương thượng ta cố nhịn không dám cười ra tiếng, Hải Hướng Quân là nhân vật uy phong lẫm liệt nhường nào? Đường đường là quân trưởng của tập đoàn quân, thiếu tướng lục quân, mà trong miệng Hà lão gia tử là chú nhóc con.
Nếu Hải quân trưởng mà nghe thấy không biết có cảm tưởng gì.
- Ừm! Còn Triệu Vũ đánh trận khá khôn khéo, chịu suy nghĩ, trong lần thu phục Lương Sơn, sư đoàn của hắn có thương vong ít nhất, theo phân tích của con trận đó muốn giao cho Hải Hướng Quân đánh thì không cần tốn thời gian lắm, thoáng cái là giải quyết được ngay, có điều thương vong khẳng định sẽ cao hơn của Triệu Vũ.
Hà Trường Chinh tiếp tục phân tích ý kiến của mình với hai vị dũng tướng.
- Đánh trận thế nào chẳng có người chết, quân đội là phải chú ý tới khí thế tinh thần hăng hái.
Vũ lão gia tử lên tiếng.
Trong thời đại chiến tranh, Vũ lão gia tử nổi danh dũng mãnh thiện chiến, quân của ông như một thanh đao sắc bén, đao chỉ tới đâu đánh thắng tới đó! Phàm là kẻ địch dám lấy cứng chọi cứng với ông đều chết rất khó coi, vì thế Vũ lão gia tử thiên vị Hải Hướng Quân hơn một chút cũng là hợp lý.
Hai anh em Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hà đều chịu ảnh hưởng lớn của ông, ngồi đâu cũng thấy sát khí tràn ngập.
Hà lão gia tử trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Con thấy người đó thế nào?
Chắc chắn hiện giờ Hà lão gia tử hỏi tới không phải là năng lực chỉ huy tác chiến của Triệu Vũ, mà là mức độ đáng tin cậy.
Hà Trường Chinh nói:
- Con thấy có thể được.
Hà lão gia tử gật đầu:
- Hiện giờ hắn ở quân khu tây nam hả?
- Vâng, là phó tham mưu trưởng.
Hà Trường Chinh nói chuyện luôn ngắn gọn.
Hà lão gia tử nhìn sang Vũ lão gia tử, cả hai cùng gật đầu, ý tứ thế là rõ, Triệu Vũ được Hà Vũ hệ chấp nhận, vị trí sắp điều động.
Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Ông Hà, ông Vũ, cháu có chút ý kiến.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía y, hai vị lão gia tử gật đầu, Hà lão gia tử cười:
- Nói đi.
Liễu Tuấn tham gia cuộc tụ hội này có đầy đủ quyền phát biểu, điều này có sự khác biệt về bản chất với Lương Kinh Vĩ, Lương Kinh Vĩ gần như giống Hà đại tiểu thư, chỉ nghe không nói, cho phép tham dự cuộc tụ hội này chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng, được hạch tâm hai nhà chấp thuận, từ đó xác định địa vị người nối nghiệp, nhưng muốn phát biểu ý kiến đủ trọng lượng, thì còn cần thời gian rất dài, tất nhiên điều này không có nghĩa là Lương Kinh Vĩ không được phát biểu, hắn phát biểu thì các trưởng bối vẫn coi trọng, nhưng Lương Kĩnh Vĩ là người chững chạc, thời cơ chưa tới sẽ không nói bừa.
Huống chi liên quan tới vấn đề điều động cán bộ cụ thể , càng không tuy tiện phát biểu.
Liễu Tuấn thì khác, từ lần đầu tiên tham dự tụ hội đã có thân phận kiểu "quân sư", nếu không nói thì còn là quân sư gì nữa.
Thực tế mỗi một lời y nói những bị tướng quân ngồi đây luôn cân nhắc kỹ càng.
Liễu Tuấn nói:
- Nếu như muốn điều động Triệu Vũ, cháu thấy cứ để ông ta cầm quân thì thích hợp hơn.
Liễu Tuấn thậm chí còn hiểu rõ thay đổi vị trí quan trọng trong quân còn rõ ràng hơn cả quan quân chân chính là Lương Kinh Vĩ, vì mỗi năm y tham dự tụ hội hai lần.
Hiện giờ tham mưu trưởng của quân khu tây nam có khả năng bị điều động, theo phân tích hai vị lão gia tử và Hà Trường Chinh rất có khả năng để Triệu Vũ lên làm tham mưu trưởng.
Hành động này rất quan trọng, đó là dấu hiệu Triệu Vũ trở thành nhân vật trọng yếu của Hà Vũ hệ.
Hà lão gia tử nhướng đôi mày bạc:
- Mang quân?
- Vâng! Tới tập đoàn quân thứ XXX!
Liễu Tuấn nói khẳng định:
- Tham mưu trưởng có thể để Lam quân trưởng đảm nhiệm, Triệu Vũ thay thế vị trí của ông ta càng thích hợp hơn.
- Vì sao?
Lần này hỏi là Hà Đông Tiến.
Trong những vị tướng quân ngồi đây, Hà Đông Tiên là người có thái độ nho nhã nhất, huân trương trung tướng cùng với bộ đồng phục hải quân màu trắng càng tăng thêm vài phần phong độ nho tướng.
Hà Đông Tiến vốn đảm nhận bộ trưởng ở bộ tổng tham mưu, rồi điều ra ngoài làm phó tư lệnh viên, trừ để làm phong phó kinh nghiệm, quan trọng nhất là nhường đường cho Hà Trường Chinh, nếu không ra ngoài, năm sau Hà Trường Chinh lên chức tổng tham mưu trưởng, hai anh em ruột đều ở bộ tổng tham mưu, thành cấp trên cấp dưới trực tiếp là hơi kiêng kỵ.
Tham mưu trưởng quân khu ở cấp phó, nếu như Triệu Vũ điều tới vị trí quân trưởng tập đoàn quân là điều ngang cấp, khác biệt lớn cho với lên tham mưu trưởng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Trực tiếp nắm giữ bộ đội tác chiến quan trọng hơn với tình thế hiện nay.
Mấy vị tướng quân tức thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Hà lão gia tử vẫn dựa lưng vào ghế, hờ hững nói:
- Cháu lo lắng cái gì.
Nắm giữ bộ đội tác chiến ở thời kỳ phi thường là thủ đoạn quan trọng, có điều vì sao Liễu Tuấn cho rằng đã tới thời kỳ phi thường? Theo kinh nghiêm trước kia phân tích, mỗi khi Liễu Tuấn đưa ra phán đoán này là có đại sự sắp xảy ra.
Hiện giờ tình thế vẫn khá ổn định cơ mà.
Liễu Tuấn cười:
- Nguyên nhân này đầu năm nay tới thành phố Kinh Hoa cháu đã trình bày với bác Hà và chú Vũ rồi.
Hà Trường Chinh nhướng mày lên.
Đầu năm Liễu Tuấn tới thành phố Kinh Hoa chúc tên nói hai việc, một trong đó là khuyên Vũ Thu Hàn mặc lại quân trang, hai là chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng.
Chẳng lẽ....
Hà Trường Chinh nhìn Hà lão gia tử.
Hà lão gia tử cau mày lại rồi giãn ra rất nhanh, gật đầu hết sức chậm rãi.
Tâm tình của mọi người đều trở nên nặng nề.
Sức khỏe của thủ trưởng đương nhiên là bảo mật, nhưng đối với ai thôi, chứ đối với những bộ hạ cũ của thủ trưởng như Hà lão gia tử mà nói không phải bí mật gì, tình hình càng không tốt, càng không thể giữ bí mật với những bộ hạ cũ đã theo thủ trưởng cả đời.
Hà lão gia tử vừa gật đầu mọi người liền hiểu, chuyện Liễu Tuấn lo lắng chỉ sợ sắp xảy ra rồi.
......
Chừng mười già, hai vị lão gia tử đứng dậy nghỉ ngơi, Hà Trường Chinh tự đỡ cha đi vào phòng ngủ, khi ra đột nhiên gọi Liễu Tuấn lại.
- Liễu Tuấn, ngày mai cháu đừng về vội.
Liễu Tuấn nhìn Hà Trường Chinh dò hỏi.
Hà Trường Chinh trầm ngâm nói:
- Ngài mai ta dẫn cháu đi gặp một người.
Liễu Tuấn gật đầu, không hỏi nhiều.
Nhưng không biết Hà Trường Chinh căn dặn trịnh trọng như vậy là muốn đưa y đi gặp nhân vật lớn nào
Trường hợp thế này không cần có thư ký phục vụ, hai tiểu bối là Liễu Tuấn và Lương Kinh cũng không cần phải làm phục vụ, vì có Hà đại tiểu thư đảm đương rồi.
Từ đó có thể thấy trong hai cô con gái, Hà Trường Chinh mặc dù yêu quý Hà Mộng Khiết hơn, nhưng địa vị Hà Mộng Doanh không thấp, ít nhất cô là người được trưởng bối hai nhà rất tín nhiệm.
Thực ra công tác phục vụ rất nhẹ nhõm, các loại hoa quả đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cô phục vụ Hà Mộng Doanh, chỉ cần pha trà rót nước cho mọi người, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Tuấn, hứng thú nghe các trường bối nói chuyện, nhưng bình thường, Hà đại tiểu thư không lên tiếng.
Trình tự tụ hội cũng không có quy định gì, thường là nghĩ tới đâu nói tới đó, có điều là Hà Trường Chinh thường mở đầu, nói qua vấn đề kiến thiết quân đội trong thời gian gần đó, tiếp đến là Vũ Hoàng Hà, Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn thay nhau nói chuyện công tác trong phạm vi của mình.
Mọi người nói chuyện một hồi, Hà lão gia tử đột nhiên hỏi:
- Trường Chinh, người tên Triệu Vũ kia rốt cuộc năng lực thế nào?
Hà Trường Chinh trầm ngâm:
- Năng lực rất khá, năm 79, hắn và Hải Hướng Quân giống nhau đều là tiểu đoàn trưởng dưới quyền của con, năm 84 hắn ta là sư đoàn trường, có điều không còn trong quân của con nữa, so với Hải Hướng Quân thì khác biệt rất rõ ràng.
Nói tới vẫn đề quan trọng, mọi người liền trở nên nghiêm túc.
Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ đưa mắt nhìn nhau,
Người tên Triệu Vũ kia, vào năm 79 là trung đoàn trưởng trong sư đoàn của Hà Trường Chinh, nhưng so ra quan hệ không thân thiết với Hà Trường Chinh bằng Hải Hướng Quân, Hải Hướng Quân ngày đầu nhập ngũ đã là cấp dưới của Hà Trường Chinh, từ đó theo sát ông, gần như mỗi lần Hà Trường Chinh thăng cấp là đều để lại vị trí cho Hải Hướng Quân lấp vào.
Trong quân đội, chú ý nhất chính là đích hệ.
Giống như Hải Hướng Quân, từ khi nhập ngũ liền theo sát Hà Trường Chinh, mấy chục năm như một, dù không phải là con cháu họ Hà, nhưng mức độ thân tín không kém chút nào.
Triệu Vũ ban đầu không phải là lính của Hà Trường Chinh, chỉ đảm nhận tiểu đoàn trưởng trong quân của Hà Trường Chinh, về sau điều tới bộ tác chiến làm tham mưu, tới năm 79 lại điều về sư đoàn của Hà Trường Chinh làm tiểu đoàn trưởng, tới năm 84 lại điều đi, vì thế quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người không lâu, mức độ thân cận đương nhiên không bằng Hải Hướng Quân rồi.
- Hải Hướng Quân là người gan dạ, rất có tinh thần, luyện binh mang binh thì không cần nói, quát tháo rất có oai! Linh của cậu ta, ai nấy đều là hảo hán tử.
Nói tới đây ánh mắt Hà Trường Chinh liếc qua Lương Kinh Vĩ.
Lương Kinh Vĩ chính do một tay Hải Hướng Quân rèn nên.
Hà lão gia tử gật đầu:
- Chú nhóc con đó không tệ.
Liễu bí thư và Lương thượng ta cố nhịn không dám cười ra tiếng, Hải Hướng Quân là nhân vật uy phong lẫm liệt nhường nào? Đường đường là quân trưởng của tập đoàn quân, thiếu tướng lục quân, mà trong miệng Hà lão gia tử là chú nhóc con.
Nếu Hải quân trưởng mà nghe thấy không biết có cảm tưởng gì.
- Ừm! Còn Triệu Vũ đánh trận khá khôn khéo, chịu suy nghĩ, trong lần thu phục Lương Sơn, sư đoàn của hắn có thương vong ít nhất, theo phân tích của con trận đó muốn giao cho Hải Hướng Quân đánh thì không cần tốn thời gian lắm, thoáng cái là giải quyết được ngay, có điều thương vong khẳng định sẽ cao hơn của Triệu Vũ.
Hà Trường Chinh tiếp tục phân tích ý kiến của mình với hai vị dũng tướng.
- Đánh trận thế nào chẳng có người chết, quân đội là phải chú ý tới khí thế tinh thần hăng hái.
Vũ lão gia tử lên tiếng.
Trong thời đại chiến tranh, Vũ lão gia tử nổi danh dũng mãnh thiện chiến, quân của ông như một thanh đao sắc bén, đao chỉ tới đâu đánh thắng tới đó! Phàm là kẻ địch dám lấy cứng chọi cứng với ông đều chết rất khó coi, vì thế Vũ lão gia tử thiên vị Hải Hướng Quân hơn một chút cũng là hợp lý.
Hai anh em Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hà đều chịu ảnh hưởng lớn của ông, ngồi đâu cũng thấy sát khí tràn ngập.
Hà lão gia tử trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Con thấy người đó thế nào?
Chắc chắn hiện giờ Hà lão gia tử hỏi tới không phải là năng lực chỉ huy tác chiến của Triệu Vũ, mà là mức độ đáng tin cậy.
Hà Trường Chinh nói:
- Con thấy có thể được.
Hà lão gia tử gật đầu:
- Hiện giờ hắn ở quân khu tây nam hả?
- Vâng, là phó tham mưu trưởng.
Hà Trường Chinh nói chuyện luôn ngắn gọn.
Hà lão gia tử nhìn sang Vũ lão gia tử, cả hai cùng gật đầu, ý tứ thế là rõ, Triệu Vũ được Hà Vũ hệ chấp nhận, vị trí sắp điều động.
Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Ông Hà, ông Vũ, cháu có chút ý kiến.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía y, hai vị lão gia tử gật đầu, Hà lão gia tử cười:
- Nói đi.
Liễu Tuấn tham gia cuộc tụ hội này có đầy đủ quyền phát biểu, điều này có sự khác biệt về bản chất với Lương Kinh Vĩ, Lương Kinh Vĩ gần như giống Hà đại tiểu thư, chỉ nghe không nói, cho phép tham dự cuộc tụ hội này chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng, được hạch tâm hai nhà chấp thuận, từ đó xác định địa vị người nối nghiệp, nhưng muốn phát biểu ý kiến đủ trọng lượng, thì còn cần thời gian rất dài, tất nhiên điều này không có nghĩa là Lương Kinh Vĩ không được phát biểu, hắn phát biểu thì các trưởng bối vẫn coi trọng, nhưng Lương Kĩnh Vĩ là người chững chạc, thời cơ chưa tới sẽ không nói bừa.
Huống chi liên quan tới vấn đề điều động cán bộ cụ thể , càng không tuy tiện phát biểu.
Liễu Tuấn thì khác, từ lần đầu tiên tham dự tụ hội đã có thân phận kiểu "quân sư", nếu không nói thì còn là quân sư gì nữa.
Thực tế mỗi một lời y nói những bị tướng quân ngồi đây luôn cân nhắc kỹ càng.
Liễu Tuấn nói:
- Nếu như muốn điều động Triệu Vũ, cháu thấy cứ để ông ta cầm quân thì thích hợp hơn.
Liễu Tuấn thậm chí còn hiểu rõ thay đổi vị trí quan trọng trong quân còn rõ ràng hơn cả quan quân chân chính là Lương Kinh Vĩ, vì mỗi năm y tham dự tụ hội hai lần.
Hiện giờ tham mưu trưởng của quân khu tây nam có khả năng bị điều động, theo phân tích hai vị lão gia tử và Hà Trường Chinh rất có khả năng để Triệu Vũ lên làm tham mưu trưởng.
Hành động này rất quan trọng, đó là dấu hiệu Triệu Vũ trở thành nhân vật trọng yếu của Hà Vũ hệ.
Hà lão gia tử nhướng đôi mày bạc:
- Mang quân?
- Vâng! Tới tập đoàn quân thứ XXX!
Liễu Tuấn nói khẳng định:
- Tham mưu trưởng có thể để Lam quân trưởng đảm nhiệm, Triệu Vũ thay thế vị trí của ông ta càng thích hợp hơn.
- Vì sao?
Lần này hỏi là Hà Đông Tiến.
Trong những vị tướng quân ngồi đây, Hà Đông Tiên là người có thái độ nho nhã nhất, huân trương trung tướng cùng với bộ đồng phục hải quân màu trắng càng tăng thêm vài phần phong độ nho tướng.
Hà Đông Tiến vốn đảm nhận bộ trưởng ở bộ tổng tham mưu, rồi điều ra ngoài làm phó tư lệnh viên, trừ để làm phong phó kinh nghiệm, quan trọng nhất là nhường đường cho Hà Trường Chinh, nếu không ra ngoài, năm sau Hà Trường Chinh lên chức tổng tham mưu trưởng, hai anh em ruột đều ở bộ tổng tham mưu, thành cấp trên cấp dưới trực tiếp là hơi kiêng kỵ.
Tham mưu trưởng quân khu ở cấp phó, nếu như Triệu Vũ điều tới vị trí quân trưởng tập đoàn quân là điều ngang cấp, khác biệt lớn cho với lên tham mưu trưởng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Trực tiếp nắm giữ bộ đội tác chiến quan trọng hơn với tình thế hiện nay.
Mấy vị tướng quân tức thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Hà lão gia tử vẫn dựa lưng vào ghế, hờ hững nói:
- Cháu lo lắng cái gì.
Nắm giữ bộ đội tác chiến ở thời kỳ phi thường là thủ đoạn quan trọng, có điều vì sao Liễu Tuấn cho rằng đã tới thời kỳ phi thường? Theo kinh nghiêm trước kia phân tích, mỗi khi Liễu Tuấn đưa ra phán đoán này là có đại sự sắp xảy ra.
Hiện giờ tình thế vẫn khá ổn định cơ mà.
Liễu Tuấn cười:
- Nguyên nhân này đầu năm nay tới thành phố Kinh Hoa cháu đã trình bày với bác Hà và chú Vũ rồi.
Hà Trường Chinh nhướng mày lên.
Đầu năm Liễu Tuấn tới thành phố Kinh Hoa chúc tên nói hai việc, một trong đó là khuyên Vũ Thu Hàn mặc lại quân trang, hai là chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng.
Chẳng lẽ....
Hà Trường Chinh nhìn Hà lão gia tử.
Hà lão gia tử cau mày lại rồi giãn ra rất nhanh, gật đầu hết sức chậm rãi.
Tâm tình của mọi người đều trở nên nặng nề.
Sức khỏe của thủ trưởng đương nhiên là bảo mật, nhưng đối với ai thôi, chứ đối với những bộ hạ cũ của thủ trưởng như Hà lão gia tử mà nói không phải bí mật gì, tình hình càng không tốt, càng không thể giữ bí mật với những bộ hạ cũ đã theo thủ trưởng cả đời.
Hà lão gia tử vừa gật đầu mọi người liền hiểu, chuyện Liễu Tuấn lo lắng chỉ sợ sắp xảy ra rồi.
......
Chừng mười già, hai vị lão gia tử đứng dậy nghỉ ngơi, Hà Trường Chinh tự đỡ cha đi vào phòng ngủ, khi ra đột nhiên gọi Liễu Tuấn lại.
- Liễu Tuấn, ngày mai cháu đừng về vội.
Liễu Tuấn nhìn Hà Trường Chinh dò hỏi.
Hà Trường Chinh trầm ngâm nói:
- Ngài mai ta dẫn cháu đi gặp một người.
Liễu Tuấn gật đầu, không hỏi nhiều.
Nhưng không biết Hà Trường Chinh căn dặn trịnh trọng như vậy là muốn đưa y đi gặp nhân vật lớn nào
/2140
|