- Hữu Vi, cái công ty Tinh Vũ kia làm ăn còn được không?
Ban đầu Liễu Tuấn gọi Cận Hữu Vi là Cận công tử, về sau gọi thẳng là Cận Hữu Vi, hiện giờ trước mặt Cận Tú Thật, đành phải gọi thân thiết hơn một chút, còn về phần nổi da gà thì đành chịu vậy.
Kỳ thực trên người Cận công tử cũng nổi da gà chẳng hề ít hơn.
- Ừ thì cũng chỉ qua loa kiếm chút tiền thôi.
Cận Hữu Vi chẳng hề che dấu gì trước mặt ông cụ nhà mình, nghiêm túc mà nói nghề địa ốc trong nước đâu phải là "kiếm tiền", mà chả khác gì ăn cướp.
- Tôi thấy anh không nên để hết cả trứng trong một cái giỏ, không phù hợp với nguyên tắc tài chính.
Ngay trước mặt bí thư tỉnh ủy, dám bỏ ông qua một bên nói chuyện với người khác, ở tỉnh ước chùng không có ai dám thiếu lễ phép như vậy. Có điều hiện giờ chẳng ai để ý tới sự vô lễ của Liễu Tuấn, mỗi một câu y nói ra, gồm cả Cận Tú Thật cũng phải cân nhắc cho kỹ càng.
Cận Hưu Vi giật mình, biết rằng Liễu Tuấn đang nhắc nhở hắn.
Kinh doanh địa ốc kiếm thì kiếm thật, nhưng nguy hiểm qua nhiều, nguy hiểm không tới từ thị trường, mà từ chính phủ. Ở trong nước, những chủ địa ốc lớn hàng đầu, có ai là không có bối cảnh quan trường hùng mạnh đằng sau. Cty Tinh Vĩ tất nhiên có bối cảnh lớn nhất ở tỉnh, nhưng nếu ra ngoài tỉnh, độ khó rất lớn, nhất là hiện giờ Cận Tú Thật lui về rồi, sau này Cty Tinh Vũ có thể còn hô phong hoán vũ trong tỉnh được hay không rất khó nói.
Đi theo cùng lợi nhuận lớn, thường là nguy hiểm lớn.
- Ha ha, nói tới kiến thiết kinh tế thì cậu là dân nhà nghề, vậy cậu chỉ cách cho tôi xem còn cái giỏ nào để trứng nữa?
- Làm xe hơi, anh có hứng thú không?
Cận Hưu Vi hoa mắt, người này không thẹn là nhân vật lớn, mở miệng ra là nói ngay làm xe hơi.
- Khá hứng thú, cái xe hơi này làm thế này.
- Anh đầu tư vào Cty Trường Phong đi, hiện giờ đã lập hạng mục rồi, chuẩn bị đưa vào dây chuyền sản xuất xe hơi của Mỹ, đang muốn mở rộng vốn, thử một chút cũng được.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống, nói rất tùy ý.
Hiện giờ y vẫn kiêm chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, còn vị trí tổng giám đốc đã nhường cho Triệu Ngạn. Ông già này tận tâm tận lực, sắp tuổi già, cũng nên hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở rồi.
Sản xuất xe máy của Cty Trường Phong sớm đã có quy mô, sản phẩm tốt giá rẻ, hiệu quả vô cùng tốt, đã chuyển lỗ thành lãi, thoát khỏi cảnh khó. Khi công ty đang trên dưới hân hoan reo hò thì Sơn Điền Thứ Lang đề xuất ra việc làm xe ô tô, vì vì nó mà đưa ra kế hoạch hết sức chu đáo tỉ mỉ. Trình cho Liễu Tuấn thẩm hạch, Liễu Tuấn cũng đồng ý làm xe hơi.
Trong kế hoạch thư Sơn Điền Thứ Lang cũng viết hết sức rõ ràng, tiền đồ phát triển xe hơi không được lạc quan, cùng với cạnh tranh ngày càng kịch liệt, xe máy và rất nhiều đồ điện cơ trong nước giống nhau, sẽ rơi vào vòng tròn ác tính, lợi nhuận càng ngày càng giảm. Nếu như không chuẩn bị trước, tới khi đó Cty Trường Phong lại một lần nữa đi theo hướng thua lỗ.
Bới kỹ thuật chế tạo xe máy trong nước hiện này mà nói, tạo nên một sản phẩm nổi danh thế thời là quá lớn, so với tập trung nhiều tinh lực như thế để làm cho xe máy đổi mới, chẳng bằng sớm chuyển nghề.
Xu thế cải cách mở cửa của quốc gia sẽ không thể nghịch chuyển, mức độ sinh hoạt của người dân sẽ ngày càng tăng cao, nhu cầu xe con trong nước sẽ ngày càng nhiều, Sơn Điền Thứ Lang cho rằng đó mới là lối ra về sau của công ty Trường Phong.
Sống ở đảo quốc, tài nguyên eo hẹp, ý thức phòng tai nạn của người dân Nhật Bản xưa nay rất mạnh.
Lúc này làm xe hơi thì thời cơ hơi chậm một chút, có điều vẫn còn chen chân vào được.
Cận Hữu Vi liếc mắt nhìn cha, chuyện làm ăn xưa nay đều do y làm chủ, bất quá hôm nay tình huống khác biệt, Cận Tú Thật mời Liễu Tuấn, không phải mục đích bàn chuyện làm ăn.
Cận Tú Thật cúi đầu mân mê con hổ chặn giấy Liễu Tuấn tặng, hòan toàn không để ý, cụ thể tới việc Cận Hữu Vi làm ăn gì, ông không can dự. Liễu Tuấn đã tỏ rõ thái độ quan tâm tới việc làm ăn của Cận Hữu Vi là đủ rồi, mục đích mời Liễu Tuấn tới đây ngày hôm nay đã thành công.
- Được, cậu nói sao thì làm thế, tôi nghe cậu.
Cận Hưu Vi cũng sảng khoái, không chút do dự đồng ý.
.......
- Liễu Tuấn, em phải làm sao bây giờ?
Trong phòng trà của Ngữ hậu thiêm tình, Lăng Nhã ngồi đối diện với Liễu Tuấn hỏi rất đáng thương.
Liễu Tuấn đã pha trà xong rồi, đang chậm rãi thưởng thức.
Lăng Nhã đã học khôn rồi, biết đồng chí Liễu Tuấn khi đang pha trà thường không tùy tiện trả lời câu hỏi, nhất là những câu hỏi của Lăng Nhã, theo Liễu Tuấn thấy, rất nhiều câu hỏi của cô không cần phải trả lời, cho nên Lăng Nhã im lặng đợi y pha trà xong mới lên tiếng.
Hà Duyên An sắp về kinh thành nhậm chức, Lăng Nhã không biết phải ra sao.
Căn cứ vào tin tức có thể tin cậy, chuẩn bị thay thế chức vụ của Hà Duyên An, là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh S, tên Thai Duy Thanh, đối với năng lực của vị phó tỉnh trưởng này, Liễu Tuấn tạm thời chưa biết, chỉ nghe nói là rất có chính tỉnh. Tỉnh S nằm sát ngay tỉnh A, nhưng kinh tế phát triển hơn hẳn, tổng lượng GDP của hai tỉnh trên bảng xếp hàng cách nhau xa, theo Liễu Tuấn biết Thai Duy Thanh sẽ tiến bộ ở địa phương, hiện giờ TW quyết định đưa Thai Duy Thanh tới tỉnh A, với mục đích chấn hưng kinh tế hết sức rõ ràng.
Hà Duyên An có chút cảm giác thất bại.
Có điều Liễu Tuấn phân tích, Thai Duy Thanh tới chưa chắc đã được toại nguyện, nguyên nhân không gì ngoài, Thai Duy Thanh là người Cao lão coi trọng, với Cù Hạo Cẩm chưa chắc hoàn toàn đạt được nhất trí với nhau. Cở sở tỉnh A cũng chẳng bằng tỉnh bên, thêm vào thế lực bản địa mạnh mẽ, xem ra màn "tam quốc diễn nghĩa" sẽ diễn ra rất náo nhiệt.
Còn về phần Liễu nha nội y, cho dù vừa mới đạt thành ý hướng hợp tác với Cận Tú Thật, dù sao căn cơ quá mỏng, bị kẹp ở giữa hai thế lực, sẽ phải đối diện với rất nhiều lựa chọn và tranh đấu.
Chẳng hề nhẹ nhàng.
Thời tiết tháng 9 vẫn cứ nóng bức, Lăng Nhã hôm nay ăn mặt mát mẻ, một chiếc T-shirt làm nổi bật bầu vú cao, hết sức boor mắt, với váy ngắn dụ dỗ người ta phạm sai lầm, nổi bật lên đường cong lả lướt của cô.
Vóc dáng phụ nữ trưởng thành mang theo dung nhãn xinh đẹp ngây thơ, làm Liễu Tuấn có chút mất kiểm soát, trước mặt Liễu Tuấn, Lăng Nhã ngày càng tự nhiên khoe mặt mê người nhất của mình, chết cái là, cái mặt đó có sức dụ hoặc quá lớn.
Về đề này của Lăng Nhã, Liễu bí thư cần phải trả lời, người ta chạy từ tận thủ đô tới bao lâu như vậy, Liễu bí thư không cấp chút "phần thường" nào. Hiện giờ lại phải đối diện với sự lựa chọn, nếu đồng chí Liễu Tuấn lại đặt mình ngoài cuộc, thì ngay chỉnh bản thân cũng phải mắng mình máu lạnh.
- Vậy em có suy nghĩa gì?
Lăng Nhã lắc đầu, vẻ mặt rất tội nghiệp, những ngày qua cô sắp bị vấn đề này làm suy sụp rồi, vẻ mặt ấy làm trái tím Liễu bí thư thắt lại.
Liễu Tuấn lại im lặng, y thật khó mà đưa ra ý kiến.
Nếu thuần túy vì tiền đồ, cô nên về thủ đô với Hà Duyên An, thư ký phó bộ trưởng trung tổ, không gian phát triển rất lớn, nhưng Liễu Tuấn nhìn ra, Lăng Nhã không để ý mấy tới việc tiến bộ trên quan trường.
Cô là loại người không có chí lớn, quen được người khác an bài, "xé rào" chạy tới tỉnh A, có lẽ là lần duy nhát tự cô đưa ra lựa chọn, mục đích rất rõ ràng là vì nam nhân ngồi trước mặt.
Nếu thuận theo tâm tư của Lăng Nhã thì đương nhiên phải ở lại tỉnh A.
Liễu Tuấn đột nhiên phát hiện ra, đây thật ra không phải là lựa chọn của Lăng Nhã, mà là lựa chọn của y.
Phải đưa ra quyết định rồi.
Chén trà đưa tới miếng lại đặt xuống, Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã hỏi:
- Trương Nghị nói gì?
Lăng Nhã ngẩn ra:
- Anh ta cho em 500 nghìn.
Liễu Tuấn cau mày.
Câu này cho dù thông minh như Liễu bí thư nhất thời cũng không hiểu lắm, sao Trương Nghị lại trở nên thoáng như thế? Lương tâm day dắt nên muốn tốt với Lăng Nha một chút ư?
- Vậy thì em về thủ đô đi.
Liễu Tuấn cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
- Anh không thích em một chút nào sao?
Lăng Nhã đột nhiên hỏi, gò má trắng mịn dần ửng hôngf, không phải xấu hổ mà là tức giận.
- Có.
Liễu Tuấn thẳng thắn, không né tránh ánh mắt của Lăng Nhã.
Lăng Nhã nhìn chăm chú vào mắt Liễu Tuấn, nhìn rất nghiêm túc, như muốn thông qua đôi mắt ấy nhìn sâu vào trong tâm khảm của y. Hồi lâu ánh hồng trên mặt cô biến thành đỏ rực, đáng yêu như cô bé xoa phấn, đôi mắt long lanh.
- Lễ Quốc khánh, anh có nghỉ ngơi không?
Lăng Nhã hỏi với một chút mong đợi.
Cán bộ cấp bậc của Liễu Tuấn, cùng với thân phận đặc thù của y, chỉ cần không có an bài mang tính toàn cục, thì thực ra thời gian rất tự do, nghỉ lễ không có vấn đề gì.
Lăng Nhã không nói gì, chỉ mở bóp ra, lấy từ bên trong một tấm vé máy bay, đưa tới trước mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cầm lên xem, là vé máy bay tới quần đảo Chu Sơn, thời gian là chiều ngày mai.
- Đưa em đi ngắm biển nhé.
Liễu Tuấn không có cách nào từ chối.
Vì Lăng Nhã không nói là " đi ngắm biển với em" mà là "đưa em đi ngắm biển."
Hạng chủ nghĩa nam tử nghiêm trọng như Liễu Tuấn, mềm yếu nhất khi đối diện với bộ dạng chú chim nhỏ yếu đuối của các cô gái.
- Em thật giảo hoạt.
Liễu Tuấn thở dài.
Lăng Nhã cuối cùng cũng đã mỉm cười
Ban đầu Liễu Tuấn gọi Cận Hữu Vi là Cận công tử, về sau gọi thẳng là Cận Hữu Vi, hiện giờ trước mặt Cận Tú Thật, đành phải gọi thân thiết hơn một chút, còn về phần nổi da gà thì đành chịu vậy.
Kỳ thực trên người Cận công tử cũng nổi da gà chẳng hề ít hơn.
- Ừ thì cũng chỉ qua loa kiếm chút tiền thôi.
Cận Hữu Vi chẳng hề che dấu gì trước mặt ông cụ nhà mình, nghiêm túc mà nói nghề địa ốc trong nước đâu phải là "kiếm tiền", mà chả khác gì ăn cướp.
- Tôi thấy anh không nên để hết cả trứng trong một cái giỏ, không phù hợp với nguyên tắc tài chính.
Ngay trước mặt bí thư tỉnh ủy, dám bỏ ông qua một bên nói chuyện với người khác, ở tỉnh ước chùng không có ai dám thiếu lễ phép như vậy. Có điều hiện giờ chẳng ai để ý tới sự vô lễ của Liễu Tuấn, mỗi một câu y nói ra, gồm cả Cận Tú Thật cũng phải cân nhắc cho kỹ càng.
Cận Hưu Vi giật mình, biết rằng Liễu Tuấn đang nhắc nhở hắn.
Kinh doanh địa ốc kiếm thì kiếm thật, nhưng nguy hiểm qua nhiều, nguy hiểm không tới từ thị trường, mà từ chính phủ. Ở trong nước, những chủ địa ốc lớn hàng đầu, có ai là không có bối cảnh quan trường hùng mạnh đằng sau. Cty Tinh Vĩ tất nhiên có bối cảnh lớn nhất ở tỉnh, nhưng nếu ra ngoài tỉnh, độ khó rất lớn, nhất là hiện giờ Cận Tú Thật lui về rồi, sau này Cty Tinh Vũ có thể còn hô phong hoán vũ trong tỉnh được hay không rất khó nói.
Đi theo cùng lợi nhuận lớn, thường là nguy hiểm lớn.
- Ha ha, nói tới kiến thiết kinh tế thì cậu là dân nhà nghề, vậy cậu chỉ cách cho tôi xem còn cái giỏ nào để trứng nữa?
- Làm xe hơi, anh có hứng thú không?
Cận Hưu Vi hoa mắt, người này không thẹn là nhân vật lớn, mở miệng ra là nói ngay làm xe hơi.
- Khá hứng thú, cái xe hơi này làm thế này.
- Anh đầu tư vào Cty Trường Phong đi, hiện giờ đã lập hạng mục rồi, chuẩn bị đưa vào dây chuyền sản xuất xe hơi của Mỹ, đang muốn mở rộng vốn, thử một chút cũng được.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống, nói rất tùy ý.
Hiện giờ y vẫn kiêm chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, còn vị trí tổng giám đốc đã nhường cho Triệu Ngạn. Ông già này tận tâm tận lực, sắp tuổi già, cũng nên hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở rồi.
Sản xuất xe máy của Cty Trường Phong sớm đã có quy mô, sản phẩm tốt giá rẻ, hiệu quả vô cùng tốt, đã chuyển lỗ thành lãi, thoát khỏi cảnh khó. Khi công ty đang trên dưới hân hoan reo hò thì Sơn Điền Thứ Lang đề xuất ra việc làm xe ô tô, vì vì nó mà đưa ra kế hoạch hết sức chu đáo tỉ mỉ. Trình cho Liễu Tuấn thẩm hạch, Liễu Tuấn cũng đồng ý làm xe hơi.
Trong kế hoạch thư Sơn Điền Thứ Lang cũng viết hết sức rõ ràng, tiền đồ phát triển xe hơi không được lạc quan, cùng với cạnh tranh ngày càng kịch liệt, xe máy và rất nhiều đồ điện cơ trong nước giống nhau, sẽ rơi vào vòng tròn ác tính, lợi nhuận càng ngày càng giảm. Nếu như không chuẩn bị trước, tới khi đó Cty Trường Phong lại một lần nữa đi theo hướng thua lỗ.
Bới kỹ thuật chế tạo xe máy trong nước hiện này mà nói, tạo nên một sản phẩm nổi danh thế thời là quá lớn, so với tập trung nhiều tinh lực như thế để làm cho xe máy đổi mới, chẳng bằng sớm chuyển nghề.
Xu thế cải cách mở cửa của quốc gia sẽ không thể nghịch chuyển, mức độ sinh hoạt của người dân sẽ ngày càng tăng cao, nhu cầu xe con trong nước sẽ ngày càng nhiều, Sơn Điền Thứ Lang cho rằng đó mới là lối ra về sau của công ty Trường Phong.
Sống ở đảo quốc, tài nguyên eo hẹp, ý thức phòng tai nạn của người dân Nhật Bản xưa nay rất mạnh.
Lúc này làm xe hơi thì thời cơ hơi chậm một chút, có điều vẫn còn chen chân vào được.
Cận Hữu Vi liếc mắt nhìn cha, chuyện làm ăn xưa nay đều do y làm chủ, bất quá hôm nay tình huống khác biệt, Cận Tú Thật mời Liễu Tuấn, không phải mục đích bàn chuyện làm ăn.
Cận Tú Thật cúi đầu mân mê con hổ chặn giấy Liễu Tuấn tặng, hòan toàn không để ý, cụ thể tới việc Cận Hữu Vi làm ăn gì, ông không can dự. Liễu Tuấn đã tỏ rõ thái độ quan tâm tới việc làm ăn của Cận Hữu Vi là đủ rồi, mục đích mời Liễu Tuấn tới đây ngày hôm nay đã thành công.
- Được, cậu nói sao thì làm thế, tôi nghe cậu.
Cận Hưu Vi cũng sảng khoái, không chút do dự đồng ý.
.......
- Liễu Tuấn, em phải làm sao bây giờ?
Trong phòng trà của Ngữ hậu thiêm tình, Lăng Nhã ngồi đối diện với Liễu Tuấn hỏi rất đáng thương.
Liễu Tuấn đã pha trà xong rồi, đang chậm rãi thưởng thức.
Lăng Nhã đã học khôn rồi, biết đồng chí Liễu Tuấn khi đang pha trà thường không tùy tiện trả lời câu hỏi, nhất là những câu hỏi của Lăng Nhã, theo Liễu Tuấn thấy, rất nhiều câu hỏi của cô không cần phải trả lời, cho nên Lăng Nhã im lặng đợi y pha trà xong mới lên tiếng.
Hà Duyên An sắp về kinh thành nhậm chức, Lăng Nhã không biết phải ra sao.
Căn cứ vào tin tức có thể tin cậy, chuẩn bị thay thế chức vụ của Hà Duyên An, là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh S, tên Thai Duy Thanh, đối với năng lực của vị phó tỉnh trưởng này, Liễu Tuấn tạm thời chưa biết, chỉ nghe nói là rất có chính tỉnh. Tỉnh S nằm sát ngay tỉnh A, nhưng kinh tế phát triển hơn hẳn, tổng lượng GDP của hai tỉnh trên bảng xếp hàng cách nhau xa, theo Liễu Tuấn biết Thai Duy Thanh sẽ tiến bộ ở địa phương, hiện giờ TW quyết định đưa Thai Duy Thanh tới tỉnh A, với mục đích chấn hưng kinh tế hết sức rõ ràng.
Hà Duyên An có chút cảm giác thất bại.
Có điều Liễu Tuấn phân tích, Thai Duy Thanh tới chưa chắc đã được toại nguyện, nguyên nhân không gì ngoài, Thai Duy Thanh là người Cao lão coi trọng, với Cù Hạo Cẩm chưa chắc hoàn toàn đạt được nhất trí với nhau. Cở sở tỉnh A cũng chẳng bằng tỉnh bên, thêm vào thế lực bản địa mạnh mẽ, xem ra màn "tam quốc diễn nghĩa" sẽ diễn ra rất náo nhiệt.
Còn về phần Liễu nha nội y, cho dù vừa mới đạt thành ý hướng hợp tác với Cận Tú Thật, dù sao căn cơ quá mỏng, bị kẹp ở giữa hai thế lực, sẽ phải đối diện với rất nhiều lựa chọn và tranh đấu.
Chẳng hề nhẹ nhàng.
Thời tiết tháng 9 vẫn cứ nóng bức, Lăng Nhã hôm nay ăn mặt mát mẻ, một chiếc T-shirt làm nổi bật bầu vú cao, hết sức boor mắt, với váy ngắn dụ dỗ người ta phạm sai lầm, nổi bật lên đường cong lả lướt của cô.
Vóc dáng phụ nữ trưởng thành mang theo dung nhãn xinh đẹp ngây thơ, làm Liễu Tuấn có chút mất kiểm soát, trước mặt Liễu Tuấn, Lăng Nhã ngày càng tự nhiên khoe mặt mê người nhất của mình, chết cái là, cái mặt đó có sức dụ hoặc quá lớn.
Về đề này của Lăng Nhã, Liễu bí thư cần phải trả lời, người ta chạy từ tận thủ đô tới bao lâu như vậy, Liễu bí thư không cấp chút "phần thường" nào. Hiện giờ lại phải đối diện với sự lựa chọn, nếu đồng chí Liễu Tuấn lại đặt mình ngoài cuộc, thì ngay chỉnh bản thân cũng phải mắng mình máu lạnh.
- Vậy em có suy nghĩa gì?
Lăng Nhã lắc đầu, vẻ mặt rất tội nghiệp, những ngày qua cô sắp bị vấn đề này làm suy sụp rồi, vẻ mặt ấy làm trái tím Liễu bí thư thắt lại.
Liễu Tuấn lại im lặng, y thật khó mà đưa ra ý kiến.
Nếu thuần túy vì tiền đồ, cô nên về thủ đô với Hà Duyên An, thư ký phó bộ trưởng trung tổ, không gian phát triển rất lớn, nhưng Liễu Tuấn nhìn ra, Lăng Nhã không để ý mấy tới việc tiến bộ trên quan trường.
Cô là loại người không có chí lớn, quen được người khác an bài, "xé rào" chạy tới tỉnh A, có lẽ là lần duy nhát tự cô đưa ra lựa chọn, mục đích rất rõ ràng là vì nam nhân ngồi trước mặt.
Nếu thuận theo tâm tư của Lăng Nhã thì đương nhiên phải ở lại tỉnh A.
Liễu Tuấn đột nhiên phát hiện ra, đây thật ra không phải là lựa chọn của Lăng Nhã, mà là lựa chọn của y.
Phải đưa ra quyết định rồi.
Chén trà đưa tới miếng lại đặt xuống, Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã hỏi:
- Trương Nghị nói gì?
Lăng Nhã ngẩn ra:
- Anh ta cho em 500 nghìn.
Liễu Tuấn cau mày.
Câu này cho dù thông minh như Liễu bí thư nhất thời cũng không hiểu lắm, sao Trương Nghị lại trở nên thoáng như thế? Lương tâm day dắt nên muốn tốt với Lăng Nha một chút ư?
- Vậy thì em về thủ đô đi.
Liễu Tuấn cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
- Anh không thích em một chút nào sao?
Lăng Nhã đột nhiên hỏi, gò má trắng mịn dần ửng hôngf, không phải xấu hổ mà là tức giận.
- Có.
Liễu Tuấn thẳng thắn, không né tránh ánh mắt của Lăng Nhã.
Lăng Nhã nhìn chăm chú vào mắt Liễu Tuấn, nhìn rất nghiêm túc, như muốn thông qua đôi mắt ấy nhìn sâu vào trong tâm khảm của y. Hồi lâu ánh hồng trên mặt cô biến thành đỏ rực, đáng yêu như cô bé xoa phấn, đôi mắt long lanh.
- Lễ Quốc khánh, anh có nghỉ ngơi không?
Lăng Nhã hỏi với một chút mong đợi.
Cán bộ cấp bậc của Liễu Tuấn, cùng với thân phận đặc thù của y, chỉ cần không có an bài mang tính toàn cục, thì thực ra thời gian rất tự do, nghỉ lễ không có vấn đề gì.
Lăng Nhã không nói gì, chỉ mở bóp ra, lấy từ bên trong một tấm vé máy bay, đưa tới trước mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cầm lên xem, là vé máy bay tới quần đảo Chu Sơn, thời gian là chiều ngày mai.
- Đưa em đi ngắm biển nhé.
Liễu Tuấn không có cách nào từ chối.
Vì Lăng Nhã không nói là " đi ngắm biển với em" mà là "đưa em đi ngắm biển."
Hạng chủ nghĩa nam tử nghiêm trọng như Liễu Tuấn, mềm yếu nhất khi đối diện với bộ dạng chú chim nhỏ yếu đuối của các cô gái.
- Em thật giảo hoạt.
Liễu Tuấn thở dài.
Lăng Nhã cuối cùng cũng đã mỉm cười
/2140
|