Nhiên liệu phi thuyền trên ý nghĩa được chia làm hai bộ phận: bộ phận thứ nhất là nhiên liệu, Tiêu Vũ chọn dùng chính là hydro lỏng; một bộ phận khác là oxy hóa, hắn chọn dùng chính là oxy lỏng.
Nhiên liệu nhất định phải tăng thêm chất oxy hóa mới có thể đốt cháy, sau đó sinh ra động lực. Nhưng hiện giờ trên phi thuyền Tiêu Vũ đã không còn thừa bao nhiêu nhiên liệu, ngược lại là chất oxy lỏng lại còn rất nhiều.
Dưới tình huống này, nếu như Tiêu Vũ còn có thể điều khiển phi thuyền bay tới Titan, lấy số mêtan gần như là vô hạn của Titan hoàn toàn có thể thay thế hydro lỏng trở thành năng lượng tiêu hao hiện tại của Tiêu Vũ. Mà chờ sau khi hắn nghiên cứu chế tạo ra thiết bị phản ứng nhiệt hạch, Sao Thổ bên cạnh chính là nguồn năng lượng phản ứng nhiệt hạch dùng mãi không hết của hắn.
Đến lúc đó, Tiêu Vũ sẽ có năng lượng để sửa chữa phi thuyền, cũng có năng lượng để triển khai toàn bộ công suất khôi phục năng lực tính toán mạnh mẽ. Thậm chí, hắn còn có năng lượng để khai thác khoáng vật để chế tạo thiết bị mới, phi thuyền mới.
Có thể thực tế lại để cho Tiêu Vũ không khỏi than thở. Titan đúng là ở chỗ đó, năng lượng vô hạn cũng là ở chỗ đó, nhưng lại chỉ vì năng lượng của hắn không đủ mà không thể bay tới được.
-Hydro lỏng hydro lỏng, ta cần hydro lỏng!
Tiêu Vũ cơ hồ muốn điên cuồng hét lên vì phiền muộn.
Thật ra nếu Tiêu Vũ lục soát kĩ thêm một chút, số nhiên liệu còn dư lại của hắn vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ đạt tới tốc độ thoát khỏi Sao Hỏa, rời đi quỹ đạo của nó. Nhưng nếu làm như vậy, năng lượng còn dư lại chỉ có thể duy trì CCM được chín tháng.
Thời gian 9 tháng nhìn như rất dài, nhưng nếu đem so với thời gian du hành vũ trụ dài dòng buồn chán thì nó cũng chỉ là chớp mắt liền trôi qua thôi.
Cho dù Tiêu Vũ không để ý tới hậu quả, dựa vào năng lượng còn dư lại miễn cưỡng thoát khỏi trường hấp dẫn của Sao Hỏa, tốc độ du hành của hắn tối đa cũng chỉ có thể đạt đến 6 km/s. Dựa theo tốc độ như vậy, muốn bay tới Titan đại khái cần tới 7 năm. Cũng chính là nói, bay chưa được nửa đường thì hắn đã chết mất rồi.
Kết quả như vậy Tiêu Vũ tuyệt đối không thể tiếp nhận đấy, nên hắn đã bắt đầu tính toán một cách tỉ mỉ, ý đồ tính toán ra một giải pháp khác.
- Nếu như không trực tiếp bay thẳng đến Titan mà trước tiên bay về hướng Mặt Trời, sau đó mượn lực hút của Sao Kim và Mặt Trời để tăng tốc, tốc độ của ta đại khái có thể đạt đến 8 km/s. Hơn nữa càng đến gần Mặt Trời thì tốc độ sẽ càng nhanh, nếu như vậy, ta chỉ cần hai tháng đã có thể tới được quỹ đạo Trái Đất. À, đúng rồi! Trong vành đai thiên thạch của Trái Đất hiện giờ có rất nhiều sao chổi, có lượng lớn nước bị bốc hơi. Nếu như ta có thể thu thập được một ít nước, sau khi tới gần Mặt Trời, ta có thể mượn nhờ tác dụng điện ly của Mặt Trời đem nước phân tách thành oxy và hydro, như vậy ta liền có được năng lượng rồi.
Tiêu Vũ lấy lại tinh thần, tại trong không gian tuyệt vọng tối tăm hắn rốt cuộc thấy được một tia ánh sáng hi vọng.
- Thời điểm tới gần Mặt Trời tốc độ nhanh nhất sẽ đạt tới 26 km/s, sau đó lượn quanh Mặt Trời một vòng, lại tiếp tục mượn lực hút của Sao Thủy để tăng tốc, lúc đó Sao Kim vừa vặn chuyển động đến phía sau Mặt Trời nên sẽ không tính nó vào rồi. Tiếp theo là lực hút của Sao Hỏa, Sao Mộc coi như không tính, ta tốt nhất vẫn là cách xa nó một chút. Bất quá cho dù từ ngoài mấy chục triệu km xẹt qua Sao Mộc, nó ít nhất cũng có thể đem tốc độ của ta tăng thêm 3-4 km/s, cứ như vậy....
Tiêu Vũ cẩn thận tính toán, trong lòng càng lúc càng hưng phấn.
- Nếu như hướng về phía Mặt Trời bay đi, vờn quanh Mặt Trời một vòng mới đi Sao Thổ, mặc dù lộ trình so với trực tiếp bay tới Sao Hỏa từ khoảng 1,3 tỷ km tăng lên đến khoảng 1,9 tỷ km, nhưng tốc độ của ta cũng tăng lên, có thể tiết kiệm được ít nhất 5 năm trở lên. Hơn nữa, từ chỗ Trái Đất ta có thể thu thập được oxy lỏng và hydro lỏng, nếu khoảng cách gần Mặt Trời số năng lượng Mặt Trời thu thập được cũng là một con số rất khả quan. Bởi như vậy, nhiên liệu cũng sẽ nhận được bổ sung.
- Chính là có một điểm rất đáng lo lắng.
Tiêu Vũ yên lặng tính toán:
- Khu vực quỹ đạo Trái Đất hiện giờ hỗn loạn vô cùng, ta cần đề phòng bị thiên thạch tập kích. Còn có Mặt Trời, nó khẳng định cũng đã bị Sao Mộc ảnh hưởng, cường độ của gió Mặt Trời đoán chừng đã mạnh lên gấp mấy lần, đây cũng là một nguy hiểm tiềm ẩn.
- Mà thôi, thời điểm đến quỹ đạo Trái Đất vẫn là rời khỏi mặt phẳng hoàng đạo đi, thu thập nước ít một chút cũng không sao, an toàn quan trọng nhất. Về phần Mặt Trời... sẽ không lướt qua quỹ đạo Sao Thủy rồi. Mặc dù tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng hệ số an toàn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đối với yêu cầu lớp cách nhiệt cũng giảm xuống rất nhiều.
- Được rồi, quyết định như vậy đi!
Sau khi Tiêu Vũ có quyết định, lại kiểm tra bản thân thêm một lần cuối, xác định cả kế hoạch đã không có sơ hở quá lớn, hắn lập tức cắn răng khởi động động cơ phi thuyền.
Việc này tương đương với đang đánh cược, bởi vì chỉ có trời mới có thể biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì đang đợi hắn. Chỉ là nếu đánh cược một lần thì còn có 30% cơ hội sống sót, còn không đánh cược... liền đồng nghĩa với ngồi chờ chết. Tiêu Vũ thật sự không cam lòng ngay tại thời điểm kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch đạt được đột phá, tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn lại phải chết đi, nên dù thế nào hắn cũng muốn liều mạng một lần.
Quả thật là nhân tố bất lợi trong đó có quá nhiều rồi. Không nói đến ở trong hành trình dài dằng dặc các thiết bị có thể sẽ phát sinh trục trặc, cũng không nói có thể sẽ bị sao băng tập kích, hoặc không thể thu thập đầy đủ được số lượng nước.... chỉ nói đến lớp cách nhiệt của phi thuyền. Thời điểm ban đầu chế tạo phi thuyền, lớp cách nhiệt là dùng để đối phó với ma sát tầng khí quyển lúc phi thuyền hạ xuống, cũng không phải được thiết kế để đối phó với nhiệt độ cao của Mặt Trời.
Chẳng qua đã đến tình trạng như vậy thì cũng chỉ có thể nhắm mắt bước tiếp, không được cũng phải được, dù sao nếu tiếp tục phấn đấu thì ít nhất còn có hi vọng sống sót. Tiêu Vũ tuyệt đối không cam lòng chính mình dưới cơ duyên xảo hợp, trải qua trăm cay ngàn đắng mới mang linh hồn và CCM dung hợp với nhau, thật vất vả mới lấy được tánh mạng vô hạn, năng lực tính toán cực kỳ mạnh mẽ và tinh lực vô hạn, lại ở thời điểm ước mơ du hành vũ trụ của mình còn chưa được thực hiện thì phải chết đi thế này.
Ngắm nhìn Sao Hỏa đang dần thu nhỏ đi, trong lòng Tiêu Vũ lặng lẽ nói:
- Sao Hỏa lão đại ca, cám ơn ngài đã che chở mưa gió mạnh mẽ như vậy cho tiểu đệ. Đợi sau này khi khoa học kỹ thuật của tiểu đệ phát triển hơn, nhất định sẽ quay lại giúp ngài cải tạo một phen. Để xem... hay là cải tạo thành hành tinh xanh, lại thả lên một ít động vật, cải tạo ngài thành một nơi tiên cảnh.
Yên lặng cầu nguyện xong, Tiêu Vũ dứt khoát đóng lại kinh viễn vọng. Dưới tình tình thế này, có thể tiết kiệm được năng lượng bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ngay sau đó, Tiêu Vũ đem phần lớn bộ phận công năng không cần dùng tới của CCM cũng đóng lại, chỉ để lại một số hệ thống nhất định phải có như hệ thống hướng dẫn, hệ thống cảnh báo va chạm... rồi bắt đầu hành trình dài dằng dặc không thấy tương lai.
Hiện giờ Sao Hỏa cách quỹ đạo Trái Đất ước chừng 80 triệu km, như vậy phải hai tháng sau Tiêu Vũ mới có thể dựa tới gần quỹ đạo Trái Đất. Đã tiến hành cuộc du hành khoảng cách dài như vậy, nhưng cuối cùng lại phải quay về điểm xuất phát, kết quả này khiến hắn phiền muộn không thôi.
Trong này còn liên quan đến vấn đề vận tốc tương đối. Ví dụ, trong lúc Tiêu Vũ đang chuyển động quanh Sao Hỏa thì hắn cũng đang theo sau Sao Hỏa cùng nhau chuyển động quay quanh Mặt Trời, tốc độ trong lúc này đại khái là 25 km/s. Thời điểm Tiêu Vũ rời khỏi Sao Hỏa bay về phía Mặt Trời, nếu ở Sao Hỏa nhìn, sẽ thấy hắn là xuôi theo đường quỹ đạo bay thẳng ra ngoài đấy. Nhưng nếu nhìn từ vị trí Mặt Trời, lại thấy Tiêu Vũ đang dọc theo một đường vòng cung để bay tới. Nguyên lý trong đó giải thích ra rất phức tạp, tóm lại, tốc độ tới gần Mặt Trời của Tiêu Vũ là 8 km/s, sau đó sẽ ở dưới lực hấp dẫn của Mặt Trời dần dần gia tốc, cuối cùng ước chừng sẽ phải mất hai tháng để tới được quỹ đạo Trái Đất.
Ngoại trừ việc để cho người máy trong phi thuyền chuẩn bị một ít công việc cần thiết để thu thập nước, tiêu hao năng lượng còn lại đã bị giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí Tiêu Vũ kể cả muốn phân tích một chút số liệu đạt được từ Sao Mộc cũng không thể. Dưới sự phiền muộn, ngoại trừ phân ra một ít hiệu suất CCM cho robot sử dụng, Tiêu Vũ cả ngày đều ngẩn người nhìn ra không gian vũ trụ đen như mực.
Đã không có ngăn cách từ tầng khí quyển, bầu trời đêm hiện ra vô cùng rõ ràng. Tiêu Vũ ở trong vô số ngôi sao đã tìm được tung tích của Epsilon Eridani.
Epsilon Eridani là ngôi sao đã được xác nhận có hành tinh gần Hệ Mặt Trời nhất, khoảng cách Hệ Mặt Trời ước chừng 10 năm ánh sáng, nó cũng là nơi đặt chân tiếp theo trong kế hoạch du hành vũ trụ của Tiêu Vũ. Bởi vì Epsilon Eridani đã được xác nhận là có một hành tinh khí khổng lồ có khối lượng ước chừng 1,5 lần Sao Mộc, nó có thể cung cấp cho Tiêu Vũ nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch đầy đủ. Ở xung quanh Epsilon Eridani còn có hai vành đai tiểu hành tinh, nó cũng có thể cung cấp cho hắn đầy đủ nguyên liệu chế tạo.
- Epsilon Eridani a, chuyến du hành vũ trụ vượt hệ sao đầu tiên trong tương lai của loài người a!
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào bóng dáng Epsilon Eridani trong lòng thì thào tự nói, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng tới cảnh tượng sau khi đặt chân lên hệ sao Epsilon Eridani.
Nhìn một hồi lâu, Tiêu Vũ mới thu hồi lại tâm tư, than thở một tiếng tràn đầy chua xót:
- Nếu hành trình tới Mặt Trời lần này không thuận lợi, đừng nói là đi tới hệ hành tinh Epsilon Eridani, mà ngay cả việc ta có thể sống sót hay không đều là vấn đề đây.
Trong chuyến du hành dài dằng dặc lần này, thời gian đã trôi qua hơn một tháng. Thiên thạch trong không gian vũ trụ bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều.
Quỹ tích di chuyển của phi thuyền lúc này đã lệch ra khỏi quỹ đạo Mặt Trời, mà quỹ tích di chuyển của hành tinh trên cơ bản đều nằm ở trong quỹ đạo Mặt Trời. Cho dù là Trái Đất đã nổ tung, nhưng phần lớn mảnh vỡ của nó cũng đều ở trên mặt phẳng hoàng đạo.
Cho nên rời khỏi mặt phẳng hoàng đạo, xác suất nguy hiểm có thể gặp phải sẽ được giảm đến mức thấp nhất.
Trong khoảng thời gian hơn một tháng này, Tiêu Vũ điều khiển robot lợi dụng số vật liệu còn sót lại hoàn thành một chiếc lưới lọc, dùng để thu thập vật chất như hạt băng, bụi bặm trong không gian.
Bởi vì định lý bảo toàn momen động lượng, nên cho dù Trái Đất đã nổ tung thì phần lớn mảnh vỡ của nó vẫn sẽ dọc theo quỹ đạo ban đầu di chuyển quanh Mặt Trời, hơn nữa tốc độ cũng sẽ không có thay đổi quá lớn. Trong mấy ngày này, vì Tiêu Vũ đang cố ý điều khiển quỹ tích di chuyển của mình dựa sát vào quỹ tích di chuyển của Trái Đất, cho nên vận tốc chuyển động tương đối giữa Tiêu Vũ và những hạt băng, bụi bặm này cũng không tính là nhanh, tốc độ đại khái chỉ có 200 m/s. Nhưng dựa vào cường độ của tấm lưới lọc này đã đủ từng chút từng chút bắt lấy chúng rồi.
Có thể kết quả lại để Tiêu Vũ không nhịn được phải than vãn trong lòng.
Từ lúc lưới lọc mở ra đến giờ đã qua 24 tiếng đồng hồ, nhưng tổng khối lượng vật chất thu được chưa đủ 1000 gam. Trong đó, lượng nước chiếm chưa đến 30%.
- Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, từ từ tới vậy.
Tiêu Vũ vừa điều khiển quỹ tích bản thân dựa sát vào quỹ đạo Trái Đất, vừa làm công việc của nhân viên vệ sinh vũ trụ.
Nhiên liệu nhất định phải tăng thêm chất oxy hóa mới có thể đốt cháy, sau đó sinh ra động lực. Nhưng hiện giờ trên phi thuyền Tiêu Vũ đã không còn thừa bao nhiêu nhiên liệu, ngược lại là chất oxy lỏng lại còn rất nhiều.
Dưới tình huống này, nếu như Tiêu Vũ còn có thể điều khiển phi thuyền bay tới Titan, lấy số mêtan gần như là vô hạn của Titan hoàn toàn có thể thay thế hydro lỏng trở thành năng lượng tiêu hao hiện tại của Tiêu Vũ. Mà chờ sau khi hắn nghiên cứu chế tạo ra thiết bị phản ứng nhiệt hạch, Sao Thổ bên cạnh chính là nguồn năng lượng phản ứng nhiệt hạch dùng mãi không hết của hắn.
Đến lúc đó, Tiêu Vũ sẽ có năng lượng để sửa chữa phi thuyền, cũng có năng lượng để triển khai toàn bộ công suất khôi phục năng lực tính toán mạnh mẽ. Thậm chí, hắn còn có năng lượng để khai thác khoáng vật để chế tạo thiết bị mới, phi thuyền mới.
Có thể thực tế lại để cho Tiêu Vũ không khỏi than thở. Titan đúng là ở chỗ đó, năng lượng vô hạn cũng là ở chỗ đó, nhưng lại chỉ vì năng lượng của hắn không đủ mà không thể bay tới được.
-Hydro lỏng hydro lỏng, ta cần hydro lỏng!
Tiêu Vũ cơ hồ muốn điên cuồng hét lên vì phiền muộn.
Thật ra nếu Tiêu Vũ lục soát kĩ thêm một chút, số nhiên liệu còn dư lại của hắn vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ đạt tới tốc độ thoát khỏi Sao Hỏa, rời đi quỹ đạo của nó. Nhưng nếu làm như vậy, năng lượng còn dư lại chỉ có thể duy trì CCM được chín tháng.
Thời gian 9 tháng nhìn như rất dài, nhưng nếu đem so với thời gian du hành vũ trụ dài dòng buồn chán thì nó cũng chỉ là chớp mắt liền trôi qua thôi.
Cho dù Tiêu Vũ không để ý tới hậu quả, dựa vào năng lượng còn dư lại miễn cưỡng thoát khỏi trường hấp dẫn của Sao Hỏa, tốc độ du hành của hắn tối đa cũng chỉ có thể đạt đến 6 km/s. Dựa theo tốc độ như vậy, muốn bay tới Titan đại khái cần tới 7 năm. Cũng chính là nói, bay chưa được nửa đường thì hắn đã chết mất rồi.
Kết quả như vậy Tiêu Vũ tuyệt đối không thể tiếp nhận đấy, nên hắn đã bắt đầu tính toán một cách tỉ mỉ, ý đồ tính toán ra một giải pháp khác.
- Nếu như không trực tiếp bay thẳng đến Titan mà trước tiên bay về hướng Mặt Trời, sau đó mượn lực hút của Sao Kim và Mặt Trời để tăng tốc, tốc độ của ta đại khái có thể đạt đến 8 km/s. Hơn nữa càng đến gần Mặt Trời thì tốc độ sẽ càng nhanh, nếu như vậy, ta chỉ cần hai tháng đã có thể tới được quỹ đạo Trái Đất. À, đúng rồi! Trong vành đai thiên thạch của Trái Đất hiện giờ có rất nhiều sao chổi, có lượng lớn nước bị bốc hơi. Nếu như ta có thể thu thập được một ít nước, sau khi tới gần Mặt Trời, ta có thể mượn nhờ tác dụng điện ly của Mặt Trời đem nước phân tách thành oxy và hydro, như vậy ta liền có được năng lượng rồi.
Tiêu Vũ lấy lại tinh thần, tại trong không gian tuyệt vọng tối tăm hắn rốt cuộc thấy được một tia ánh sáng hi vọng.
- Thời điểm tới gần Mặt Trời tốc độ nhanh nhất sẽ đạt tới 26 km/s, sau đó lượn quanh Mặt Trời một vòng, lại tiếp tục mượn lực hút của Sao Thủy để tăng tốc, lúc đó Sao Kim vừa vặn chuyển động đến phía sau Mặt Trời nên sẽ không tính nó vào rồi. Tiếp theo là lực hút của Sao Hỏa, Sao Mộc coi như không tính, ta tốt nhất vẫn là cách xa nó một chút. Bất quá cho dù từ ngoài mấy chục triệu km xẹt qua Sao Mộc, nó ít nhất cũng có thể đem tốc độ của ta tăng thêm 3-4 km/s, cứ như vậy....
Tiêu Vũ cẩn thận tính toán, trong lòng càng lúc càng hưng phấn.
- Nếu như hướng về phía Mặt Trời bay đi, vờn quanh Mặt Trời một vòng mới đi Sao Thổ, mặc dù lộ trình so với trực tiếp bay tới Sao Hỏa từ khoảng 1,3 tỷ km tăng lên đến khoảng 1,9 tỷ km, nhưng tốc độ của ta cũng tăng lên, có thể tiết kiệm được ít nhất 5 năm trở lên. Hơn nữa, từ chỗ Trái Đất ta có thể thu thập được oxy lỏng và hydro lỏng, nếu khoảng cách gần Mặt Trời số năng lượng Mặt Trời thu thập được cũng là một con số rất khả quan. Bởi như vậy, nhiên liệu cũng sẽ nhận được bổ sung.
- Chính là có một điểm rất đáng lo lắng.
Tiêu Vũ yên lặng tính toán:
- Khu vực quỹ đạo Trái Đất hiện giờ hỗn loạn vô cùng, ta cần đề phòng bị thiên thạch tập kích. Còn có Mặt Trời, nó khẳng định cũng đã bị Sao Mộc ảnh hưởng, cường độ của gió Mặt Trời đoán chừng đã mạnh lên gấp mấy lần, đây cũng là một nguy hiểm tiềm ẩn.
- Mà thôi, thời điểm đến quỹ đạo Trái Đất vẫn là rời khỏi mặt phẳng hoàng đạo đi, thu thập nước ít một chút cũng không sao, an toàn quan trọng nhất. Về phần Mặt Trời... sẽ không lướt qua quỹ đạo Sao Thủy rồi. Mặc dù tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng hệ số an toàn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đối với yêu cầu lớp cách nhiệt cũng giảm xuống rất nhiều.
- Được rồi, quyết định như vậy đi!
Sau khi Tiêu Vũ có quyết định, lại kiểm tra bản thân thêm một lần cuối, xác định cả kế hoạch đã không có sơ hở quá lớn, hắn lập tức cắn răng khởi động động cơ phi thuyền.
Việc này tương đương với đang đánh cược, bởi vì chỉ có trời mới có thể biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì đang đợi hắn. Chỉ là nếu đánh cược một lần thì còn có 30% cơ hội sống sót, còn không đánh cược... liền đồng nghĩa với ngồi chờ chết. Tiêu Vũ thật sự không cam lòng ngay tại thời điểm kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch đạt được đột phá, tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn lại phải chết đi, nên dù thế nào hắn cũng muốn liều mạng một lần.
Quả thật là nhân tố bất lợi trong đó có quá nhiều rồi. Không nói đến ở trong hành trình dài dằng dặc các thiết bị có thể sẽ phát sinh trục trặc, cũng không nói có thể sẽ bị sao băng tập kích, hoặc không thể thu thập đầy đủ được số lượng nước.... chỉ nói đến lớp cách nhiệt của phi thuyền. Thời điểm ban đầu chế tạo phi thuyền, lớp cách nhiệt là dùng để đối phó với ma sát tầng khí quyển lúc phi thuyền hạ xuống, cũng không phải được thiết kế để đối phó với nhiệt độ cao của Mặt Trời.
Chẳng qua đã đến tình trạng như vậy thì cũng chỉ có thể nhắm mắt bước tiếp, không được cũng phải được, dù sao nếu tiếp tục phấn đấu thì ít nhất còn có hi vọng sống sót. Tiêu Vũ tuyệt đối không cam lòng chính mình dưới cơ duyên xảo hợp, trải qua trăm cay ngàn đắng mới mang linh hồn và CCM dung hợp với nhau, thật vất vả mới lấy được tánh mạng vô hạn, năng lực tính toán cực kỳ mạnh mẽ và tinh lực vô hạn, lại ở thời điểm ước mơ du hành vũ trụ của mình còn chưa được thực hiện thì phải chết đi thế này.
Ngắm nhìn Sao Hỏa đang dần thu nhỏ đi, trong lòng Tiêu Vũ lặng lẽ nói:
- Sao Hỏa lão đại ca, cám ơn ngài đã che chở mưa gió mạnh mẽ như vậy cho tiểu đệ. Đợi sau này khi khoa học kỹ thuật của tiểu đệ phát triển hơn, nhất định sẽ quay lại giúp ngài cải tạo một phen. Để xem... hay là cải tạo thành hành tinh xanh, lại thả lên một ít động vật, cải tạo ngài thành một nơi tiên cảnh.
Yên lặng cầu nguyện xong, Tiêu Vũ dứt khoát đóng lại kinh viễn vọng. Dưới tình tình thế này, có thể tiết kiệm được năng lượng bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ngay sau đó, Tiêu Vũ đem phần lớn bộ phận công năng không cần dùng tới của CCM cũng đóng lại, chỉ để lại một số hệ thống nhất định phải có như hệ thống hướng dẫn, hệ thống cảnh báo va chạm... rồi bắt đầu hành trình dài dằng dặc không thấy tương lai.
Hiện giờ Sao Hỏa cách quỹ đạo Trái Đất ước chừng 80 triệu km, như vậy phải hai tháng sau Tiêu Vũ mới có thể dựa tới gần quỹ đạo Trái Đất. Đã tiến hành cuộc du hành khoảng cách dài như vậy, nhưng cuối cùng lại phải quay về điểm xuất phát, kết quả này khiến hắn phiền muộn không thôi.
Trong này còn liên quan đến vấn đề vận tốc tương đối. Ví dụ, trong lúc Tiêu Vũ đang chuyển động quanh Sao Hỏa thì hắn cũng đang theo sau Sao Hỏa cùng nhau chuyển động quay quanh Mặt Trời, tốc độ trong lúc này đại khái là 25 km/s. Thời điểm Tiêu Vũ rời khỏi Sao Hỏa bay về phía Mặt Trời, nếu ở Sao Hỏa nhìn, sẽ thấy hắn là xuôi theo đường quỹ đạo bay thẳng ra ngoài đấy. Nhưng nếu nhìn từ vị trí Mặt Trời, lại thấy Tiêu Vũ đang dọc theo một đường vòng cung để bay tới. Nguyên lý trong đó giải thích ra rất phức tạp, tóm lại, tốc độ tới gần Mặt Trời của Tiêu Vũ là 8 km/s, sau đó sẽ ở dưới lực hấp dẫn của Mặt Trời dần dần gia tốc, cuối cùng ước chừng sẽ phải mất hai tháng để tới được quỹ đạo Trái Đất.
Ngoại trừ việc để cho người máy trong phi thuyền chuẩn bị một ít công việc cần thiết để thu thập nước, tiêu hao năng lượng còn lại đã bị giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí Tiêu Vũ kể cả muốn phân tích một chút số liệu đạt được từ Sao Mộc cũng không thể. Dưới sự phiền muộn, ngoại trừ phân ra một ít hiệu suất CCM cho robot sử dụng, Tiêu Vũ cả ngày đều ngẩn người nhìn ra không gian vũ trụ đen như mực.
Đã không có ngăn cách từ tầng khí quyển, bầu trời đêm hiện ra vô cùng rõ ràng. Tiêu Vũ ở trong vô số ngôi sao đã tìm được tung tích của Epsilon Eridani.
Epsilon Eridani là ngôi sao đã được xác nhận có hành tinh gần Hệ Mặt Trời nhất, khoảng cách Hệ Mặt Trời ước chừng 10 năm ánh sáng, nó cũng là nơi đặt chân tiếp theo trong kế hoạch du hành vũ trụ của Tiêu Vũ. Bởi vì Epsilon Eridani đã được xác nhận là có một hành tinh khí khổng lồ có khối lượng ước chừng 1,5 lần Sao Mộc, nó có thể cung cấp cho Tiêu Vũ nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch đầy đủ. Ở xung quanh Epsilon Eridani còn có hai vành đai tiểu hành tinh, nó cũng có thể cung cấp cho hắn đầy đủ nguyên liệu chế tạo.
- Epsilon Eridani a, chuyến du hành vũ trụ vượt hệ sao đầu tiên trong tương lai của loài người a!
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào bóng dáng Epsilon Eridani trong lòng thì thào tự nói, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng tới cảnh tượng sau khi đặt chân lên hệ sao Epsilon Eridani.
Nhìn một hồi lâu, Tiêu Vũ mới thu hồi lại tâm tư, than thở một tiếng tràn đầy chua xót:
- Nếu hành trình tới Mặt Trời lần này không thuận lợi, đừng nói là đi tới hệ hành tinh Epsilon Eridani, mà ngay cả việc ta có thể sống sót hay không đều là vấn đề đây.
Trong chuyến du hành dài dằng dặc lần này, thời gian đã trôi qua hơn một tháng. Thiên thạch trong không gian vũ trụ bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều.
Quỹ tích di chuyển của phi thuyền lúc này đã lệch ra khỏi quỹ đạo Mặt Trời, mà quỹ tích di chuyển của hành tinh trên cơ bản đều nằm ở trong quỹ đạo Mặt Trời. Cho dù là Trái Đất đã nổ tung, nhưng phần lớn mảnh vỡ của nó cũng đều ở trên mặt phẳng hoàng đạo.
Cho nên rời khỏi mặt phẳng hoàng đạo, xác suất nguy hiểm có thể gặp phải sẽ được giảm đến mức thấp nhất.
Trong khoảng thời gian hơn một tháng này, Tiêu Vũ điều khiển robot lợi dụng số vật liệu còn sót lại hoàn thành một chiếc lưới lọc, dùng để thu thập vật chất như hạt băng, bụi bặm trong không gian.
Bởi vì định lý bảo toàn momen động lượng, nên cho dù Trái Đất đã nổ tung thì phần lớn mảnh vỡ của nó vẫn sẽ dọc theo quỹ đạo ban đầu di chuyển quanh Mặt Trời, hơn nữa tốc độ cũng sẽ không có thay đổi quá lớn. Trong mấy ngày này, vì Tiêu Vũ đang cố ý điều khiển quỹ tích di chuyển của mình dựa sát vào quỹ tích di chuyển của Trái Đất, cho nên vận tốc chuyển động tương đối giữa Tiêu Vũ và những hạt băng, bụi bặm này cũng không tính là nhanh, tốc độ đại khái chỉ có 200 m/s. Nhưng dựa vào cường độ của tấm lưới lọc này đã đủ từng chút từng chút bắt lấy chúng rồi.
Có thể kết quả lại để Tiêu Vũ không nhịn được phải than vãn trong lòng.
Từ lúc lưới lọc mở ra đến giờ đã qua 24 tiếng đồng hồ, nhưng tổng khối lượng vật chất thu được chưa đủ 1000 gam. Trong đó, lượng nước chiếm chưa đến 30%.
- Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, từ từ tới vậy.
Tiêu Vũ vừa điều khiển quỹ tích bản thân dựa sát vào quỹ đạo Trái Đất, vừa làm công việc của nhân viên vệ sinh vũ trụ.
/14
|