Sau khi làm công nhân vệ sinh vũ trụ hơn nửa tháng, Tiêu Vũ nhận ra một chân lý: sao chổi đều là thứ ngoài mạnh trong yếu.
Nếu như chỉ lấy riêng thể tích để xem xét, những sao chổi ở lân cận ngôi sao có thể xem như thiên thể lớn nhất trong vũ trụ. Đuôi sao chổi khi kéo dài ra, chiều dài lớn nhất có thể đạt tới hơn 1 tỷ km, giống như một cây chổi cực kỳ khổng lồ quét ngang không gian vũ trụ một cách cực kỳ oai nghiêm. Nhưng khi dựa sát vào rồi mới có thể cảm nhận được... thứ này yếu ớt đến cỡ nào.
Ở trong đuôi sao chổi bay hơn nửa tháng, Tiêu Vũ mới thu thập chưa đủ 5000 gram nước, vật chất bên trong sao chổi mỏng manh thế nào đã có thể biết được. Hiệu suất thu thập như vậy để Tiêu Vũ phiền muộn vô cùng. Nếu Tiêu Vũ lúc này mà còn có tóc... hắn nhất định sẽ nắm tóc mình giật xuống để phát tiết phiền muộn.
Tiêu Vũ hiện tại đang ở phía trên mặt phẳng hoàng đạo, hoặc là nói ở vị trí 30.000 km phía dưới. Dù sao trong không gian vũ trụ cũng không có phân chia trên dưới, nên nói trên hay dưới đều có thể.
Thật ra mặt phẳng hoàng đạo chỉ là một cái mặt bằng giả tưởng. Có thể lý giải đơn giản thế này: phần lớn quỹ đạo di chuyển của hết thảy hành tinh trong hệ hành tinh đều ở trên một cái mặt bằng, cái mặt bằng này chính là mặt phẳng hoàng đạo.
Nơi này đã tương đối tới gần quỹ đạo lúc trước của Trái Đất rồi. Thông qua kính viễn vọng quang học, Tiêu Vũ đã có thể nhìn thấy phía trước có vô số thiên thạch loại nhỏ đen như mực, tỏa ra ánh sáng khiến người khác lạnh lẽo mà rung động trong lòng.
Tiêu Vũ đã làm xong điều chỉnh quỹ đạo rồi, hắn tính toán trước tiên sẽ bay theo đám thiên thạch di chuyển quanh Mặt Trời một thời gian lại tính tiếp. Dù sao thu thập vật liệu mới là quan trọng nhất, mặc dù tốc độ thu thập quả thật hơi chậm một chút.
Mặt kính kính viễn vọng quang học từ từ quét qua, chợt có một bóng dáng rất bình thường lọt vào tầm mắt Tiêu Vũ.
Đó là một tảng thiên thạch có hình dạng bất quy tắc, dài chừng 30m, rộng 7-8m, cao 5-6m. Là tia sáng phản xạ tản mạn tới từ thiên thể lân cận chiếu sáng nó, sau đó ánh sáng lại bị Tiêu Vũ bắt lấy được.
Giống như có linh tính mách bảo, Tiêu Vũ lập tức tiến hành phân tích đơn giản đối với tảng thiên thạch này. Quả nhiên, kết quả phân tích ngay tức khắc làm cho hắn nâng cao tinh thần.
Kết quả phân tích cho thấy tảng thiên thạch này là do 30% nước, 69% sắt, cùng với nguyên tố nitơ, silic, hydro, oxy, kali vi lượng tạo thành. Ở trong một ít nguyên tố vi lượng này lại lấy hydro và oxy chiếm đa số.
- Đây là... đây là món quà trời cao ban tặng cho ta sao?
Trong lòng Tiêu Vũ lập tức hưng phấn không thôi.
Thể tích của tảng thiên thạch này ước chừng có 400m khối, khối lượng cao tới hơn 3 nghìn tấn, cho dù hydro và oxy chỉ chiếm 0,1% khối lượng của nó thì tổng cộng cũng có hơn 6 tấn rồi. Nhiên liệu nhiều như vậy, đã có thể làm rất nhiều việc rồi.
Nhất là phía trên còn có hơn 900 tấn nước. Số nước này sau khi tới gần Mặt Trời, hoàn toàn có thể mượn nhờ sự ion hóa của Mặt Trời điện phân nước thành hydro và oxy, đây cũng là một khoản thu vào cực lớn. Còn có hơn 2000 tấn sắt kia, đã đủ để Tiêu Vũ sửa chữa lại toàn bộ phi thuyền.
- Bắt được nó! Nhất định phải bắt được nó! Trong chớp mắt Tiêu Vũ đã hạ quyết tâm.
Lúc này, thiên thể che ở trước thân nó đột nhiên dời đi, ánh sáng Mặt Trời lập tức chiếu lên trên thân nó.
Ở dưới sức nóng của Mặt Trời, nước, hydro và oxy trạng thái rắn ở bề mặt thiên thạch bắt đầu nhanh chóng bốc hơi. Bề mặt hỗn độn của nó bắt đầu xuất hiện từng luồng suối phun, vô số vật chất trạng thái khí phun trào ra, toàn bộ thân hình của nó lập tức bị bao phủ trong lớp sương mù mênh mông trắng xóa, lưu lại phía sau một cái đuôi thật dài.
Tiêu Vũ nhìn xem mà trong lòng gấp gáp:
- Những thứ này đều là bảo bối của ta nha, cũng không thể để nó lãng phí vô ích như vậy.
Tiêu Vũ lập tức điều khiển phi thuyền chắn ngang giữa thiên thạch và Mặt Trời, sau đó dùng tấm pin năng lượng mặt trời của mình hấp thu hơi nóng của nó. Đã không có ánh sáng mặt trời chiếu xạ, nhiệt độ chỉ có vài K* trong không gian vũ trụ lập tức mang nó làm lạnh, cái đuôi màu trắng thật dài lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tan mất.
(*) Độ K hay còn được gọi là độ không tuyệt đối (-273,15°C) 1K bằng 1°C. Công thức chuyển đổi giữa độ K và °C là:
K = °C + 273,15.
°C = K - 273,15.
Trong lòng Tiêu Vũ thở phào một hơi, bắt đầu tính toán nên làm thế nào mới có thể đem món quà trời cao ban tặng cho mình chân chính thu vào trong túi.
Khi một chiếc bánh kem to lớn với hương vị ngọt ngào được bày ở trước mặt, Tiêu Vũ liền có động lực tràn đầy đi chế tạo dao nĩa, nên hắn cũng không tiếp tục lo lắng về tiêu hao năng lượng nữa. Hắn lập tức điều khiển người máy dọn sạch phòng nguyên liệu, thậm chí còn tháo dỡ bỏ một ít thiết bị không quan trọng, xem như tận dụng phế thải.
Phòng chế tạo thiết bị là nơi trừ phòng điều khiển trung tâm ra được bảo vệ nghiêm mật nhất. Ở nơi này, Tiêu Vũ đã thu gom các loại máy móc cơ sở nhất quan trọng nhất, để đảm bảo mình có đủ năng lực chế tạo sau khi thu được năng lượng. May mắn là phòng chế tạo thiết bị ở trong lần va chạm kinh khủng lần trước cũng không có bị hư hại quá lớn.
Nhờ có robot làm việc quên ăn quên ngủ, một cái máy bắn trảo nối liền với phía sau dài chừng 300m rất nhanh đã được chế tạo ra.
Khoảng cách hiện giờ giữa Tiêu Vũ với tảng thiên thạch chỉ có mấy ngàn mét. Khoảng cách thế này nếu tính theo đơn vị thiên văn đã xem như sắp chạm vào nhau rồi, nhưng với Tiêu Vũ thì nó vẫn còn hơi xa một chút. Tiêu Vũ không có cách nào, chỉ có thể điều khiển phi thuyền cực kỳ cẩn thận, lại điều chỉnh công suất động cơ xuống mức thấp nhất, từng chút từng chút, từng mét từng mét từ từ bay tới gần khốithiên thạch này.
Thật ra làm thế này đã là rất mạo hiểm, bởi vì khoảng cách mấy ngàn mét đã là khoảng cách ngắn nhất để Tiêu Vũ điều khiển phi thuyền chạy trốn. Nếu vượt qua giới tuyến này, một khi có thiên thạch khác đâm vào tảng thiên thạch này làm cho nó va về phía hắn, như vậy hắn căn bản không có thời gian để né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
- Liều ăn nhiều, mẹ nó, chỉ cần làm xong chuyện này là có thể ăn ngon mặc đẹp rồi.
Trong lòng Tiêu Vũ đã quyết ý, nhưng hành động của hắn lại trở nên càng thêm cẩn thận.
Thời gian dần trôi qua, khoảng cách đã rút ngắn đến 2000m.... 1000m.... 500m....
Ngay tại thời điểm sắp nhìn thấy thắng lợi, một cái bóng đen kịt bất ngờ xông vào trong tầm mắt Tiêu Vũ. Tiêu Vũ không khỏi giật mình, liền nhìn thấy thiên thạch này dùng tốc độ trung bình mỗi giây mấy trăm mét đâm vào trên tảng thiên thạch mục tiêu của hắn, làm mục tiêu của hắn tóe lên một luồng ánh lửa, sau đó bắt đầu quay cuồng. Nguyên nhân vì sức nóng do va chạm, nước trạng thái rắn, khí cacbonic, hydro cùng với oxy lại bắt đầu phun trào kịch liệt, biến thành một đoàn sương mù khổng lồ.
Không chỉ như thế, mục tiêu của hắn còn bị lần va chạm này làm thay đổi quỹ đạo, hướng về phương hướng phía trước hắn bay đi, chỉ trong chớp mắt đã mất đi tung tích.
Tiêu Vũ vừa tức vừa vội, không khỏi nguyền rủa thiên thạch đã gây rắc rối cho hắn một ngàn lần. Nguyền rủa xong rồi lại bắt đầu nâng cao tinh thần, xoay chuyển kính thiên văn khắp nơi tìm kiếm tung tích tảng thiên thạch mục tiêu của hắn.
Chẳng qua hắn cũng rõ, bởi vì phản lực của khí thể phun trào cùng với tâc dụng quán tính vốn có, nó bay không được bao xa. Quả nhiên, sau khi tìm kiếm được hai giờ, hắn rốt cuộc tại phương hướng mặt phẳng hoàng đạo khoảng cách mình chừng 600km đã tìm được nó.
Tiêu Vũ không dám tăng tốc độ của mình lên quá nhanh, chỉ dám đem tốc độ trung bình giữa mình và tảng thiên thạch duy trì trong khoảng 50 m/s, cũng chính là 180 km/s, từ từ tới gần nó.
Nếu ở trên Trái Đất thì tốc độ 180 km/s đã có thể xem là nhanh như tia chớp, nhưng ở nơi này, dù mang so với ốc sên cũng đã là đề cao hắn rồi. Tiêu Vũ lại bay trọn hơn ba giờ, mới bay tới gần bán kính 3000m của nó một lần nữa.
- Mẹ nó, nếu lại có thứ không có mắt nào lại dám phá hư chuyện tốt của lão tử, lão tử liều mạng hao phí năng lượng cũng phải dùng súng laser tiêu diệt mày.
Âm thầm hạ quyết tâm, sau đó Tiêu Vũ bắt đầu cẩn thận từng li từng tí tới gần nó.
Khoảng cách càng ngày càng gần thì tâm thần Tiêu Vũ cũng càng lúc càng căng cứng. Rốt cuộc, khoảng cách đã thu nhỏ lại đến 280m, khoảng cách này đã trong phạm vi bắt lấy của phi trảo Tiêu Vũ chế tạo. Tiêu Vũ điều chỉnh họng súng nhắm chính xác vào mục tiêu, sau đó quyết đoán hạ lệnh phóng ra.
Phản lực do phi trảo phóng ra làm cho phi thuyền của Tiêu Vũ xuất hiện lắc lư một lát, chính lần lắc lư này đã làm ảnh hưởng đến độ chính xác của phi trảo. Phi trảo tựa như một mũi tên nhọn bay vút thẳng ra ngoài, nhưng không có trúng mục tiêu là tảng thiên thạch mà lại lướt qua khoảng không khoảng cách tảng thiên thạch tầm 50m.
Tiêu Vũ cũng không nhụt chí, hắn điều khiển máy móc thu hồi phi trảo trở về, sau đó sửa đổi tham số phản lực lại một lần rồi tiếp tục phóng ra.
Lại thất bại nữa, phi trảo từ khoảng không bên cạnh thiên thạch 20m bay vụt qua.
Tiếp tục sửa chữa tham số phản lực, lại tiếp tục phóng ra.
Rốt cuộc lần này Tiêu Vũ cũng thành công, phi trảo đã chuẩn xác bắn trúng vị trí trung tâm của thiên thạch. Phi trảo sắc nhọn đâm xuyên qua bề mặt hỗn độn của thiên thạch, sau đó xòe ra bên trong thiên thạch, đem nó liên kết chắc chắn với phi thuyền của Tiêu Vũ.
Thiên thạch đã bị ngoại lực va chạm lập tức bay về hướng ngược lại, dây thừng cường độ cao bị kéo căng ra, mà phi thuyền của Tiêu Vũ dưới sự lôi kéo của thiên thạch cũng bay theo sau nó.
Ở trong hoàn cảnh mất trọng lực chính là kì diệu như vậy, sẽ phát sinh rất nhiều sự việc phá vỡ lẽ thường mà ta biết. Nếu như ở trên Trái Đất, ngươi hướng về một tảng đá phóng ra phi trảo, cho dù ngươi bắt được tảng đá thì nó cũng sẽ không trốn về hướng ngược lại. Nguyên nhân trong này là vì có lực hút của Trái Đất.
Thế nhưng hiện giờ là đang ở trong không gian vũ trụ, ở đây cũng không có lực hút của Trái Đất, nên thiên thạch một khi chịu lực lập tức sẽ xuất hiện phản ứng. Nó gặp phải lực va đập từ phi trảo, tất nhiên sẽ bay về hướng ngược lại. Tình huống này tựa như là Tiêu Vũ dùng một sợi dây buộc chặt lên người mình và phần đuôi tên, sau đó lại dùng cung bắn mũi tên đi, sau đó mình cũng bị mũi tên đó kéo theo.
Tình huống thế này đã sớm được Tiêu Vũ dự tính tới, cho nên hắn không hề hoảng loạn chút nào. Tiêu Vũ cũng không dám cưỡng chế dừng lại phi thuyền, bởi vì làm vậy thì lực tác động sẽ vượt qua sức chịu lực của dây thừng, dây thừng sẽ đứt đoạn. Hắn chỉ có thể dùng sức từng chút từng chút một, sau đó dựa vào thời gian để giảm bớt động năng của thiên thạch.
Hao phí trọn ba giờ với bay theo nó hơn một ngàn km Tiêu Vũ mới chế ngự được tảng thiên thạch này, sau đó, Tiêu Vũ kéo theo thiên thạch này bay về hướng ngược lại với mặt phẳng hoàng đạo.
Tựa như một con sư tử, dù ở trong đàn bò lặng lẽ bắt được một con bò con nhưng vẫn không dám ăn uống ở dưới sự vây quanh của đàn bò, mà là tha con bò con tới nơi cách xa đàn bò mới bắt đầu ăn uống bình thường. Tiêu Vũ cũng không dám ở ngay chỗ này bắt đầu bữa tiệc lớn của mình, bởi vì nơi này quá nguy hiểm.
Hao phí mất ba ngày, Tiêu Vũ mới mang theo tảng thiên thạch kéo đến chỗ cách xa mặt phẳng hoàng đạo 40.000 km, lúc này trong tầm mắt đã không có tung tích của những thiên thạch khác. Nhìn xem bữa tiệc lớn ngon miệng ở trước mặt, Tiêu Vũ không khỏi rống lên vì hưng phấn:
- Ăn cơm! Ăn cơm!
Nếu như chỉ lấy riêng thể tích để xem xét, những sao chổi ở lân cận ngôi sao có thể xem như thiên thể lớn nhất trong vũ trụ. Đuôi sao chổi khi kéo dài ra, chiều dài lớn nhất có thể đạt tới hơn 1 tỷ km, giống như một cây chổi cực kỳ khổng lồ quét ngang không gian vũ trụ một cách cực kỳ oai nghiêm. Nhưng khi dựa sát vào rồi mới có thể cảm nhận được... thứ này yếu ớt đến cỡ nào.
Ở trong đuôi sao chổi bay hơn nửa tháng, Tiêu Vũ mới thu thập chưa đủ 5000 gram nước, vật chất bên trong sao chổi mỏng manh thế nào đã có thể biết được. Hiệu suất thu thập như vậy để Tiêu Vũ phiền muộn vô cùng. Nếu Tiêu Vũ lúc này mà còn có tóc... hắn nhất định sẽ nắm tóc mình giật xuống để phát tiết phiền muộn.
Tiêu Vũ hiện tại đang ở phía trên mặt phẳng hoàng đạo, hoặc là nói ở vị trí 30.000 km phía dưới. Dù sao trong không gian vũ trụ cũng không có phân chia trên dưới, nên nói trên hay dưới đều có thể.
Thật ra mặt phẳng hoàng đạo chỉ là một cái mặt bằng giả tưởng. Có thể lý giải đơn giản thế này: phần lớn quỹ đạo di chuyển của hết thảy hành tinh trong hệ hành tinh đều ở trên một cái mặt bằng, cái mặt bằng này chính là mặt phẳng hoàng đạo.
Nơi này đã tương đối tới gần quỹ đạo lúc trước của Trái Đất rồi. Thông qua kính viễn vọng quang học, Tiêu Vũ đã có thể nhìn thấy phía trước có vô số thiên thạch loại nhỏ đen như mực, tỏa ra ánh sáng khiến người khác lạnh lẽo mà rung động trong lòng.
Tiêu Vũ đã làm xong điều chỉnh quỹ đạo rồi, hắn tính toán trước tiên sẽ bay theo đám thiên thạch di chuyển quanh Mặt Trời một thời gian lại tính tiếp. Dù sao thu thập vật liệu mới là quan trọng nhất, mặc dù tốc độ thu thập quả thật hơi chậm một chút.
Mặt kính kính viễn vọng quang học từ từ quét qua, chợt có một bóng dáng rất bình thường lọt vào tầm mắt Tiêu Vũ.
Đó là một tảng thiên thạch có hình dạng bất quy tắc, dài chừng 30m, rộng 7-8m, cao 5-6m. Là tia sáng phản xạ tản mạn tới từ thiên thể lân cận chiếu sáng nó, sau đó ánh sáng lại bị Tiêu Vũ bắt lấy được.
Giống như có linh tính mách bảo, Tiêu Vũ lập tức tiến hành phân tích đơn giản đối với tảng thiên thạch này. Quả nhiên, kết quả phân tích ngay tức khắc làm cho hắn nâng cao tinh thần.
Kết quả phân tích cho thấy tảng thiên thạch này là do 30% nước, 69% sắt, cùng với nguyên tố nitơ, silic, hydro, oxy, kali vi lượng tạo thành. Ở trong một ít nguyên tố vi lượng này lại lấy hydro và oxy chiếm đa số.
- Đây là... đây là món quà trời cao ban tặng cho ta sao?
Trong lòng Tiêu Vũ lập tức hưng phấn không thôi.
Thể tích của tảng thiên thạch này ước chừng có 400m khối, khối lượng cao tới hơn 3 nghìn tấn, cho dù hydro và oxy chỉ chiếm 0,1% khối lượng của nó thì tổng cộng cũng có hơn 6 tấn rồi. Nhiên liệu nhiều như vậy, đã có thể làm rất nhiều việc rồi.
Nhất là phía trên còn có hơn 900 tấn nước. Số nước này sau khi tới gần Mặt Trời, hoàn toàn có thể mượn nhờ sự ion hóa của Mặt Trời điện phân nước thành hydro và oxy, đây cũng là một khoản thu vào cực lớn. Còn có hơn 2000 tấn sắt kia, đã đủ để Tiêu Vũ sửa chữa lại toàn bộ phi thuyền.
- Bắt được nó! Nhất định phải bắt được nó! Trong chớp mắt Tiêu Vũ đã hạ quyết tâm.
Lúc này, thiên thể che ở trước thân nó đột nhiên dời đi, ánh sáng Mặt Trời lập tức chiếu lên trên thân nó.
Ở dưới sức nóng của Mặt Trời, nước, hydro và oxy trạng thái rắn ở bề mặt thiên thạch bắt đầu nhanh chóng bốc hơi. Bề mặt hỗn độn của nó bắt đầu xuất hiện từng luồng suối phun, vô số vật chất trạng thái khí phun trào ra, toàn bộ thân hình của nó lập tức bị bao phủ trong lớp sương mù mênh mông trắng xóa, lưu lại phía sau một cái đuôi thật dài.
Tiêu Vũ nhìn xem mà trong lòng gấp gáp:
- Những thứ này đều là bảo bối của ta nha, cũng không thể để nó lãng phí vô ích như vậy.
Tiêu Vũ lập tức điều khiển phi thuyền chắn ngang giữa thiên thạch và Mặt Trời, sau đó dùng tấm pin năng lượng mặt trời của mình hấp thu hơi nóng của nó. Đã không có ánh sáng mặt trời chiếu xạ, nhiệt độ chỉ có vài K* trong không gian vũ trụ lập tức mang nó làm lạnh, cái đuôi màu trắng thật dài lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tan mất.
(*) Độ K hay còn được gọi là độ không tuyệt đối (-273,15°C) 1K bằng 1°C. Công thức chuyển đổi giữa độ K và °C là:
K = °C + 273,15.
°C = K - 273,15.
Trong lòng Tiêu Vũ thở phào một hơi, bắt đầu tính toán nên làm thế nào mới có thể đem món quà trời cao ban tặng cho mình chân chính thu vào trong túi.
Khi một chiếc bánh kem to lớn với hương vị ngọt ngào được bày ở trước mặt, Tiêu Vũ liền có động lực tràn đầy đi chế tạo dao nĩa, nên hắn cũng không tiếp tục lo lắng về tiêu hao năng lượng nữa. Hắn lập tức điều khiển người máy dọn sạch phòng nguyên liệu, thậm chí còn tháo dỡ bỏ một ít thiết bị không quan trọng, xem như tận dụng phế thải.
Phòng chế tạo thiết bị là nơi trừ phòng điều khiển trung tâm ra được bảo vệ nghiêm mật nhất. Ở nơi này, Tiêu Vũ đã thu gom các loại máy móc cơ sở nhất quan trọng nhất, để đảm bảo mình có đủ năng lực chế tạo sau khi thu được năng lượng. May mắn là phòng chế tạo thiết bị ở trong lần va chạm kinh khủng lần trước cũng không có bị hư hại quá lớn.
Nhờ có robot làm việc quên ăn quên ngủ, một cái máy bắn trảo nối liền với phía sau dài chừng 300m rất nhanh đã được chế tạo ra.
Khoảng cách hiện giờ giữa Tiêu Vũ với tảng thiên thạch chỉ có mấy ngàn mét. Khoảng cách thế này nếu tính theo đơn vị thiên văn đã xem như sắp chạm vào nhau rồi, nhưng với Tiêu Vũ thì nó vẫn còn hơi xa một chút. Tiêu Vũ không có cách nào, chỉ có thể điều khiển phi thuyền cực kỳ cẩn thận, lại điều chỉnh công suất động cơ xuống mức thấp nhất, từng chút từng chút, từng mét từng mét từ từ bay tới gần khốithiên thạch này.
Thật ra làm thế này đã là rất mạo hiểm, bởi vì khoảng cách mấy ngàn mét đã là khoảng cách ngắn nhất để Tiêu Vũ điều khiển phi thuyền chạy trốn. Nếu vượt qua giới tuyến này, một khi có thiên thạch khác đâm vào tảng thiên thạch này làm cho nó va về phía hắn, như vậy hắn căn bản không có thời gian để né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
- Liều ăn nhiều, mẹ nó, chỉ cần làm xong chuyện này là có thể ăn ngon mặc đẹp rồi.
Trong lòng Tiêu Vũ đã quyết ý, nhưng hành động của hắn lại trở nên càng thêm cẩn thận.
Thời gian dần trôi qua, khoảng cách đã rút ngắn đến 2000m.... 1000m.... 500m....
Ngay tại thời điểm sắp nhìn thấy thắng lợi, một cái bóng đen kịt bất ngờ xông vào trong tầm mắt Tiêu Vũ. Tiêu Vũ không khỏi giật mình, liền nhìn thấy thiên thạch này dùng tốc độ trung bình mỗi giây mấy trăm mét đâm vào trên tảng thiên thạch mục tiêu của hắn, làm mục tiêu của hắn tóe lên một luồng ánh lửa, sau đó bắt đầu quay cuồng. Nguyên nhân vì sức nóng do va chạm, nước trạng thái rắn, khí cacbonic, hydro cùng với oxy lại bắt đầu phun trào kịch liệt, biến thành một đoàn sương mù khổng lồ.
Không chỉ như thế, mục tiêu của hắn còn bị lần va chạm này làm thay đổi quỹ đạo, hướng về phương hướng phía trước hắn bay đi, chỉ trong chớp mắt đã mất đi tung tích.
Tiêu Vũ vừa tức vừa vội, không khỏi nguyền rủa thiên thạch đã gây rắc rối cho hắn một ngàn lần. Nguyền rủa xong rồi lại bắt đầu nâng cao tinh thần, xoay chuyển kính thiên văn khắp nơi tìm kiếm tung tích tảng thiên thạch mục tiêu của hắn.
Chẳng qua hắn cũng rõ, bởi vì phản lực của khí thể phun trào cùng với tâc dụng quán tính vốn có, nó bay không được bao xa. Quả nhiên, sau khi tìm kiếm được hai giờ, hắn rốt cuộc tại phương hướng mặt phẳng hoàng đạo khoảng cách mình chừng 600km đã tìm được nó.
Tiêu Vũ không dám tăng tốc độ của mình lên quá nhanh, chỉ dám đem tốc độ trung bình giữa mình và tảng thiên thạch duy trì trong khoảng 50 m/s, cũng chính là 180 km/s, từ từ tới gần nó.
Nếu ở trên Trái Đất thì tốc độ 180 km/s đã có thể xem là nhanh như tia chớp, nhưng ở nơi này, dù mang so với ốc sên cũng đã là đề cao hắn rồi. Tiêu Vũ lại bay trọn hơn ba giờ, mới bay tới gần bán kính 3000m của nó một lần nữa.
- Mẹ nó, nếu lại có thứ không có mắt nào lại dám phá hư chuyện tốt của lão tử, lão tử liều mạng hao phí năng lượng cũng phải dùng súng laser tiêu diệt mày.
Âm thầm hạ quyết tâm, sau đó Tiêu Vũ bắt đầu cẩn thận từng li từng tí tới gần nó.
Khoảng cách càng ngày càng gần thì tâm thần Tiêu Vũ cũng càng lúc càng căng cứng. Rốt cuộc, khoảng cách đã thu nhỏ lại đến 280m, khoảng cách này đã trong phạm vi bắt lấy của phi trảo Tiêu Vũ chế tạo. Tiêu Vũ điều chỉnh họng súng nhắm chính xác vào mục tiêu, sau đó quyết đoán hạ lệnh phóng ra.
Phản lực do phi trảo phóng ra làm cho phi thuyền của Tiêu Vũ xuất hiện lắc lư một lát, chính lần lắc lư này đã làm ảnh hưởng đến độ chính xác của phi trảo. Phi trảo tựa như một mũi tên nhọn bay vút thẳng ra ngoài, nhưng không có trúng mục tiêu là tảng thiên thạch mà lại lướt qua khoảng không khoảng cách tảng thiên thạch tầm 50m.
Tiêu Vũ cũng không nhụt chí, hắn điều khiển máy móc thu hồi phi trảo trở về, sau đó sửa đổi tham số phản lực lại một lần rồi tiếp tục phóng ra.
Lại thất bại nữa, phi trảo từ khoảng không bên cạnh thiên thạch 20m bay vụt qua.
Tiếp tục sửa chữa tham số phản lực, lại tiếp tục phóng ra.
Rốt cuộc lần này Tiêu Vũ cũng thành công, phi trảo đã chuẩn xác bắn trúng vị trí trung tâm của thiên thạch. Phi trảo sắc nhọn đâm xuyên qua bề mặt hỗn độn của thiên thạch, sau đó xòe ra bên trong thiên thạch, đem nó liên kết chắc chắn với phi thuyền của Tiêu Vũ.
Thiên thạch đã bị ngoại lực va chạm lập tức bay về hướng ngược lại, dây thừng cường độ cao bị kéo căng ra, mà phi thuyền của Tiêu Vũ dưới sự lôi kéo của thiên thạch cũng bay theo sau nó.
Ở trong hoàn cảnh mất trọng lực chính là kì diệu như vậy, sẽ phát sinh rất nhiều sự việc phá vỡ lẽ thường mà ta biết. Nếu như ở trên Trái Đất, ngươi hướng về một tảng đá phóng ra phi trảo, cho dù ngươi bắt được tảng đá thì nó cũng sẽ không trốn về hướng ngược lại. Nguyên nhân trong này là vì có lực hút của Trái Đất.
Thế nhưng hiện giờ là đang ở trong không gian vũ trụ, ở đây cũng không có lực hút của Trái Đất, nên thiên thạch một khi chịu lực lập tức sẽ xuất hiện phản ứng. Nó gặp phải lực va đập từ phi trảo, tất nhiên sẽ bay về hướng ngược lại. Tình huống này tựa như là Tiêu Vũ dùng một sợi dây buộc chặt lên người mình và phần đuôi tên, sau đó lại dùng cung bắn mũi tên đi, sau đó mình cũng bị mũi tên đó kéo theo.
Tình huống thế này đã sớm được Tiêu Vũ dự tính tới, cho nên hắn không hề hoảng loạn chút nào. Tiêu Vũ cũng không dám cưỡng chế dừng lại phi thuyền, bởi vì làm vậy thì lực tác động sẽ vượt qua sức chịu lực của dây thừng, dây thừng sẽ đứt đoạn. Hắn chỉ có thể dùng sức từng chút từng chút một, sau đó dựa vào thời gian để giảm bớt động năng của thiên thạch.
Hao phí trọn ba giờ với bay theo nó hơn một ngàn km Tiêu Vũ mới chế ngự được tảng thiên thạch này, sau đó, Tiêu Vũ kéo theo thiên thạch này bay về hướng ngược lại với mặt phẳng hoàng đạo.
Tựa như một con sư tử, dù ở trong đàn bò lặng lẽ bắt được một con bò con nhưng vẫn không dám ăn uống ở dưới sự vây quanh của đàn bò, mà là tha con bò con tới nơi cách xa đàn bò mới bắt đầu ăn uống bình thường. Tiêu Vũ cũng không dám ở ngay chỗ này bắt đầu bữa tiệc lớn của mình, bởi vì nơi này quá nguy hiểm.
Hao phí mất ba ngày, Tiêu Vũ mới mang theo tảng thiên thạch kéo đến chỗ cách xa mặt phẳng hoàng đạo 40.000 km, lúc này trong tầm mắt đã không có tung tích của những thiên thạch khác. Nhìn xem bữa tiệc lớn ngon miệng ở trước mặt, Tiêu Vũ không khỏi rống lên vì hưng phấn:
- Ăn cơm! Ăn cơm!
/14
|