Editor: Mặc Doanh RF
Diệp Gia Quán.
Chương này tặng cho bé Hàn Lam Mộc, cám ơn em đã đồng hành cùng chị, cùng Diệp Gia Quán trong suốt thời gian qua!
Đột nhiên anh ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Đường Bội, lần đầu chủ trì buổi bán đấu giá ở Sở gia, cô cười tự nhiên, ưu nhã xách váy đi lên đài cao.
Trước ánh mắt của mọi người, bình tĩnh cầm súng chĩa thẳng vào người gia chủ Sở gia.
Không đúng! Có lẽ là sớm hơn.
Cô là người dám nữa đêm lẻn vào biệt thự Sở gia, mới vừa vào đã đẩy ngã đại thiếu gia.
Lúc ấy người của Sở thị thu được video, cắt nối biên tập thành tấm poster quảng cáo, khi ấy Lục Tử Mặc cũng có mặt.
Trong hình là cô gái to gan dám trêu đùa Sở thiếu, mặc dù cô có nét giống Đường Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ, Lục Tử Mặc có thể hoàn toàn không lẫn lộn hai người với nhau.
Trên đời này, có lẽ là không chuyện gì mà cô không dám làm!
So với chuyện khi đó thì chuyện hôm nay, thật sự không là gì trong mắt Đường Bội.
“Người trên tấm poster dreaming là cô?” Lục Tử Mặc đột nhiên hỏi.
Đúng lúc này thang máy dừng lại, Đường Bội vừa đặt chân ra khỏi thang máy thì nghe được vấn đề này.
Cô quay đầu cười với Lục Tử Mặc, nói: “Không phải anh đã sớm biết rồi sao?”
Văn Tư Miểu chờ ở bên ngoài cửa thang máy, vừa gặp Đường Bội, lập tức cảm thấy kính nể: “Cô Đường, Sở thiếu đang đợi cô trong phòng làm việc.”
Văn Tư Miểu đã ở Sở gia nhiều năm, phụ nữ muốn đến gần Boss vì tiền tài và địa vị hắn đã gặp rất nhiều rồi.
Nhưng cô gái vừa chủ động công khai cầu hôn với ‘Ám Dạ đế vương’, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Hắn tin tưởng, đây cũng là người cuối cùng.
Đường Bội gật đầu coi như chào hỏi.
Tầng cao nhất chỉ có mỗi phòng làm việc của Sở Quân Việt.
Lúc Đường Bội đẩy cửa đi vào, Sở Quân Việt đang đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh bên ngoài.
Nơi này được coi là một trong những tòa kiến trúc cao nhất của thành phố S, cách đài truyền hình Minh thị khá xa.
Đứng ở tầng chót, có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của thành phố S vào mắt.
Toàn bộ phòng làm việc được trải thảm mềm, cả gian phòng đều mang phong cách Sở Quân Việt, chủ yếu là đen trắng, nhìn rất lạnh.
Đường Bội từ từ đi tới bên cạnh Sở Quân Việt, cùng anh nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những tòa kiến trúc tựa như những chiếc hộp quẹt, nằm im dưới chân bọn họ. Những chiếc xe hơi chạy trên đường, giống như những con kiến nhỏ.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Đường Bội chỉ nhìn một chút, rồi quay đầu nhìn Sở Quân Việt.
Gò má của anh rất đẹp, khi anh không cười, nhìn giống như một vị thần Hy Lạp, ngay cả mỗi đường cong, cũng như do thượng đế chú tâm điêu khắc.
Lông mi thật dài hơi rũ xuống, che hết tất cả sắc bén trong mắt, làm cho Sở Quân Việt trở nên vô hại hơn rất nhiều.
“Anh đang nghĩ…” Anh quay đầu nhìn Đường Bội, nhìn quét qua người cô, cuối cùng rơi vào nụ cười trên môi cô.
Sở Quân Việt bước lên một bước, mạnh mẽ ôm lấy eo Đường Bội, tay kia nhẹ nắm cằm cô: “Đang chờ em đến, ăn em như thế nào, để em và anh hòa thành một thể, không thể nào rời khỏi anh!”
Anh cúi người xuống hôn cô.
Trước giờ Sở Quân Việt vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo và lý trí, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại không phân được được công tư, làm ra chuyện như vậy ở ngay phòng làm việc của mình.
Lúc làm xong, anh bế Đường Bội lên giường ở phòng nghỉ ngơi của mình.
Vuốt ve mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của cô, nhìn trần nhà trắng noãn, trong đầu anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì trước tiên.
Tay của Đường Bội trượt xuống cằm anh, hơi nhột một chút, anh nắm chặt tay cô, khẽ nói: “Đừng quậy.”
Đường Bội cười khẽ, xoay mình ngồi dậy.
Sở Quân Việt cũng ngồi dậy theo, nhìn cô cầm máy tính bảng, bắt đầu xem tin tức.
Anh đưa tay kéo Đường Bội vào ngực mình, để cô ngồi dựa vào mình, ôm lấy cô từ phía sau, cùng cô xem tin tức.
Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, các trang mạng đều đã bị tin tức vừa rồi của buổi họp báo chiếm đầy.
Tùy tiện mở một trang web giải trí, trang đề chính là tin tức Đường Bội công khai kết hôn trong buổi họp báo.
Lần này, lại không có ai dám phán đoán ‘anh Sở’ trong miệng Đường Bội là ai.
Bởi vì thật sự quá dễ đoán.
Mọi người vẫn chưa quên, trong tiết mục của Minh Hiên, ở vòng thi đua ngựa, Sở đại thiếu lạnh lùng tỉnh táo, bị Đường Bội mạnh mẽ kéo lên ngựa. Diệp Gia Quán.
Cho nên, anh Sở trong miệng cô là ai, câu trả lời đã rõ rành rành rồi.
Mặc dù bên phía Sở gia vẫn chưa thấy hành động, nhưng giới giải trí ai mà không thành tinh?!
Đường Bội dám làm như vậy trong trường hợp công khai, nếu như làm Sở thiếu không vui, không cần bọn họ dùng ngòi bút, thì chỉ sợ cô không thể nào đặt trong giới giải trí.
Đường Bội lật từng trang một, những thông tin và câu văn trên web trên cơ bản đều là giống nhau.
Cô nhích sát vào ngực Sở Quân Việt, để mình thoải mái hơn một chút, cười nói: “Hình như, anh đã bị em dán nhãn lên rồi. Không biết lại có bao nhiêu người đang cắn răng nghiến lợi ghen tị với em.”
Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên rái tai xinh xắn của cô.
Suy nghĩ một chút, lại cắn một cái trên vành tai cô, nói: “Em còn dám nói!”
“Được rồi được rồi.” Đường Bội vừa cười vừa né, nói: “Vậy lần sau em cho anh chủ động là được.”
Cô cúi đầu tiếp tục xem tin tức.
Hôm nay, có lẽ là mấy ngày sắp tới, cái tin này vẫn còn nóng hổi.
Đường Bội lại nhìn một lúc nữa rồi đặt máy tính bảng về chỗ cũ.
“Tin về phim của chú út lại không thấy nói gì.” Đường Bội mặc cho Sở Quân Việt vuốt tóc mình ra sau, quay đầu nhìn anh nói: “Em phải nói xin lỗi với chú ấy.”
“Chú ấy sẽ không để ý chuyện này.” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói.
Sở Dực Thành quả thật sẽ không để ý những chuyện này, lúc này anh ta cũng giống Đường Bội, xem tin tức giải trí.
Thấy những trang báo đều đăng tin về màn cầu hôn của Đường Bội, nổi khổ trong lòng tràn ra từng chút từng chút.
Thật ra thì lúc Cố Diệp nói câu kia cũng không phải là vô ý.
Đã xem kịch bản tất nhiên Cố Diệp biết, nếu Đường Bội bằng lòng thì họ có thể giải thích mọi chuyện chỉ là quảng cáo cho phim.
Bởi vì trong phim, có một điểm rất quan trọng thay đổi số mạng của nữ chính, đó là cầu hôn.
Sở Dực Thành rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn Đường Bội cười tươi như hoa trong máy tính bảng.
Nụ cười rất rực rỡ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, tràn đầy mong đợi đối với tương lai. Anh ta cũng tin tưởng, Sở Quân Việt nhất định sẽ không để cô đau lòng.
Sở Quân Việt sẽ dốc hết toàn lực, làm cho Đường Bội mãi mãi tươi cười như thế.
Nhưng mình thì sao…
Ngón tay Sở Dực Thành mơn trớn khóe môi Đường Bội qua màn hình, trong mông lung, nụ cười đó dần dần chồng lên gương mặt trong trí nhớ.
Anh ta còn nhớ, đó là một buổi sáng ngày xuân ấm áp, nụ cười của cô ấy còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Nhưng mà, đó là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy, ánh sáng rực rỡ nhất cuộc đời mình.
Từ đó về sau, sinh mạng của anh ta, chỉ còn lại một mảng sương mù.
Quanh năm không tiêu tan!
Đường Bội chính thức bước vào tổ kịch [Phong Hoa] là vào ba ngày sau.
Trên mạng sùng sục tin tức về cô ba ngày, cuối cùng cũng hơi dịu xuống.
Sở gia ra mặt đè xuống, lúc Lục Tử Mặc đưa Đường Bội tới thành phố S quay phim thì không có bất kỳ phóng viên nào dám không sợ chết mà chạy theo Đường Bội.
Thành phố điện ảnh ở thành phố S, được coi như là phim trường lớn nhất nước, mỗi ngày ở đây đều không thiếu các đoàn phim.
Lúc Đường Bội đến là buổi sáng, nhưng bên trong đã có không ít người.
Lục Tử Mặc đưa cô đến cửa phim trường, lúc Đường Bội xuống xe, vẫn cảm nhận được không ít ánh mắt tập trung trên người mình.
Cô làm như không nhận ra.
Kết quả như vậy, lúc chuẩn bị đi cô đã dự đoán được.
Khi cô đi vào thì thấy Sở Dực Thành và Cố Diệp đã đến rồi.
Sở Dực Thành đang chỉ huy nhân viên bố trí hiện trường, Cố Diệp đứng bên cạnh, thấp giọng nói gì đó với anh ta.
Hai người bọn họ, bao gồm không ít nhân viên đang làm việc cũng chú ý đến Đường Bội.
“Con đi thay quần áo và trang điểm trước đi.” Sở Dực Thành quét quanh một vòng, để những nhân viên thu hồi ánh mắt tò mò của mình lại, tiếp tục công việc trong tay, sau đó nói với Đường Bội: “Chút nữa chú sẽ nói cụ thể cho con.”
“Được.” Đường Bội gật đầu, đi tới phòng hóa trang.
Đợi lúc cô đi ra, lối ăn mặc đã đổi thành lối cá tính.
Trên người là cái áo ngang eo, phía dưới mặc quần đùi, vớ cao, trên tay và cổ còn đen trang sức lấp lánh.
Sở Dực Thành quan sát cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ có hai phân cảnh.”
Bộ phim này, thật ra Sở Dực Thành muốn thể hiện, chính là Thích Bạch Phong.
Vai Đường Bội diễn, chính là thể hiện toàn bộ về Thích Bạch Phong.
Khi còn trẻ, cô cao ngạo phản nghịch, kiêu ngạo, dám yêu dám hận, xinh đẹp vô song.
Mà vai nam chính của Cố Diệp, chính là Sở Dực Thành hồi còn trẻ.
Soạn giả thiên tài, tác phẩm đầu tiên đã làm lung chuyển toàn bộ giới điện ảnh. Cộng thêm thân thế bất phàm, ở trong giới giải trí, nơi vốn chỉ là say mê vàng son, không biết có bao nhiêu người muốn ôm đùi tiểu thiếu gia Tạ gia để leo lên.
Anh ta bị sự phồn hoa này làm mờ mắt.
Hôm nay màn đầu tiên Đường Bội diễn, chính là cảnh dự tiệc, anh ta quên mất lời hẹn ăn sinh nhật với Bạch An. Tiểu thư nhà họ Bạch nổi giận đùng đùng tìm anh ta.
Phim trường đã sớm được bố trí thành sảnh tiệc, trên bàn được trải khăn ngăn nắp, phía trên để đủ loại thức ăn, hoa tươi và nến.
Đèn thủy tinh thật to trên trần nhà, chiếu sáng sảnh tiệc.
Diễn viên quần chúng đã vào vị trí, phòng khách đầy người, quần áo hoa lệ, tiệc tùng linh đình.
Cố Diệp mặc âu phục đen, bên trong là áo sơ mi cùng màu, cổ áo để mở, nhìn anh ta rất ưu nhã, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, gia thế khổng lồ, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm trong mắt phái nữ.
Vai nam chính hắn diễn, chính là Tạ Liên Thành trẻ tuổi cao ngạo không ai bì nổi.
Không ngừng có người bước tới mời rượu, giới giải trí là nơi không thiếu gái đẹp, đủ loại người cười nói, làm nụ cười ưu nhã trên khóe môi Tạ Liên Thành càng thêm rõ ràng.
Anh ta thưởng thức tất cả mọi thứ tốt đẹp.
Nhưng sẽ không yêu.
Lúc này, anh ta hăm hở, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo sự đắc chí vừa lòng.
Lúc này, Bạch An xuất hiện.
Quần áo trên người cô hoàn toàn khác biệt với không khí buổi tiệc.
Cô không coi ai ra gì đi tới, dọc đường đi mọi người đều che miệng cười khinh.
Nhưng bọn họ lại dần phát hiện, dưới lớp trang điểm trên mặt cô bé kia, là khuôn mặt hoàn mỹ đến mức làm người ta ghen tỵ.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, bả vai mảnh khảnh xinh đẹp, dù mặc quần áo cá tính, nhưng cũng không che được vóc người lả lướt…
Ánh mắt của mọi người, nhất là cánh đàn ông, đều trở nên khác hẳn.
Nhưng Bạch An không hề đếm xỉa tới ánh mắt của bọn họ, cô chỉ đi thẳng về hướng mục tiêu của mình.
Tạ Liên Thành đang thấp giọng nói cười với người bên cạnh, chờ anh ta phát hiện sự dị thường, lúc xoay người lại, thì Bạch An đã đứng trước mặt anh ta. (Lúc làm đoạn này, tui kh hề nghĩ đó là Cố Diệp hay TLT, mà là SDT:v)
Tạ Liên Thành không kiềm được mà nhíu mày, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Nghe được câu nói của anh ta, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Mọi người không hề nghĩ rằng, cô gái phản nghịch này, lại biết tiểu thiếu gia Tạ gia.
“Chú đã đồng ý với tôi, hôm nay sinh nhật của tôi, chú sẽ ở cùng tôi.” Bạch An cắn môi dưới, uất ức nói.
Chân mày Tạ Liên Thành nhíu chặt hơn, anh ta không nhớ mình đã cam kết như vậy, nhưng thấy càng lúc càng có nhiều ánh mắt tập trung vào Bạch An, anh ta nói: “Cô về trước đi.”
“Tôi không muốn!” Bạch An quật cường nói: “Chú Tạ, chuyện đã đồng ý với người ta thì phải làm, đây không phải là lời chú dạy tôi sao?”
Cô lấy phiếu điểm trong túi xách ra, đưa đến trước mặt anh ta: “Đây là thành tích học kỳ này của tôi, toàn bộ điều là điểm A.”
Mọi người xung quanh cười rộ lên.
Ở trường hợp này mà lại xuất hiện đoạn đối thoại như vậy, thật sự là hoàn toàn không hợp cảnh.
Chân mày Tạ Liên Thành nhíu lại càng lúc càng chặt hơn.
Rốt cuộc anh ta cũng nhớ, mấy tháng trước, hình như mình đã đồng ý với cái đuôi Bạch An này, nếu như năm hai đại học, cô có thể đạt được điểm A tất cả các môn, vậy anh ta sẽ ăn sinh nhật với cô.
Nhưng mà sau khi đồng ý chuyện này xong thì anh ta cũng quên bẫng luôn, điều may mắn duy nhất chính là cô bé này cuối cùng cũng không tiếp tục quấn lấy anh ta.
Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, nhưng Bạch An giống như không nghe thấy, chỉ quật cường nhìn Tạ Liên Thành. Diệp Gia Quán. Đôi mắt to trong suốt sáng ngời giống như có thể nói chuyện, Tạ Liên Thành nhìn vào thì hết sức không vui.
Anh ta đặt ly rượu qua một bên, kéo cổ tay Bạch An, kéo cô ra ngoài.
Bạch An vừa muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay đang nắm tay mình, hai gò má từ từ ửng hồng, nở nụ cười thẹn thùng.
Cô gái vừa rồi còn phản nghịch mười phần, giờ đột nhiên như biến thành người khác, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Không chỉ là những người xung quanh, ngay cả Sở Dực Thành đang quay phim, cũng có chút giật mình.
Thậm chí, anh ta còn quên kêu ‘Cut’.
Nhưng màn diễn này, tới đây vốn đã nên kết thúc.
Phó đạo diễn nhìn Đường Bội và Cố Diệp, lại nhìn Sở Dực Thành đang thất thần, thay anh ta hô ‘cut’.
Hình ảnh dừng lại tại đây.
Trên màn ảnh, Đường Bội cúi đầu thu mắt, thẹn thùng nhìn cánh tay đang cầm cổ tay mình, trong mắt tràn đầy tình yêu, chỉ có người mù mới không nhìn ra.
Đôi mắt Sở Dực Thành trở nên mơ hồ. (D: haizzz, mọi thứ quá muộn rồi ông ơi…..)
Năm đó… Năm đó…
Thật ra thì cảnh này, trong trí nhớ của anh ta không có ấn tượng quá sâu, anh ta chỉ nhớ tới đây, nhớ Thích Bạch Phong lúc còn trẻ, không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của người khác. Diệp Gia Quán.
Cô cứ luôn như thế, độc hành độc lập, mặc quần áo mình thích, làm chuyện mình muốn làm.
Thích Bạch Phong là con gái độc nhất, từ nhỏ đã thích đi theo sau lưng anh ta, mở miệng là gọi ‘chú Sở’, quấn anh ta muốn anh ta chơi đùa với cô.
Cô gọi anh ta là ‘chú Sở’, không phải vì hai nhà có quan hệ thân thích, mà do Sở Dực Thành là đứa con nhỏ nhất của ông cụ, cho nên anh ta chỉ lớn hơn Sở Quân Việt mấy tuổi, nhưng bối phận lại cao hơn.
Nhưng khi đó, Sở Dực Thành nào có hứng thú chơi đùa với một một cô bé.
Anh ta là con út của ông cụ, được cả nhà cưng chiều lớn lên, tính cách tự cao tự đại, cái gì cũng không lọt vào mắt.
Thích Bạch Phong tới tìm anh ta mười lần thì đã bị anh ta từ chối chín lần.
Thời điểm đó, anh ta căn bản không muốn nhìn Thích Bạch Phong lâu hơn, lúc thảo luận kịch bản với Đường Bội, cũng không nói chuyện này cho cô.
Nhưng Đường Bội tiền nhân hậu quả, biết chuyện năm đó của Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành, tính tình nhân vật trong lòng anh ta, cuối cùng lại diễn ra như vậy.
Ngón tay Sở Dực Thành run rẩy.
Anh ta từ từ đưa tay lên sờ màn hình, nụ cười thẹn thùng trên khóe môi Đường Bội. Tựa như có thể xuyên qua ánh mắt nóng bỏng của cô, thấy được mình năm đó, cũng nhìn thấy Thích Bạch Phong năm đó.
“Đạo diễn Sở.” Đường Bội và Cố Diệp đã quay xong, đi tới bên cạnh Sở Dực Thành.
Một tiếng kêu, kéo anh ta ra khỏi hồi ức.
Hình ảnh vẫn dừng lại đó, Cố Diệp nhìn Đường Bội trên màn hình, cũng có hơi kinh ngạc: “Nét mặt này quá tốt!”
Hắn quay đầu nhìn Đường Bội, nửa đùa nửa thật nói: “Diễn như vậy, cuối cùng tôi nghĩ chắc tôi sẽ bị người xem chửi chết!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Cố Diệp đùa giỡn nói câu kia, nhưng lại chọt trúng vết thương của Sở Dực Thành.
Đường Bội vội vàng nháy mắt với Cố Diệp, cười nói: “Phải không, tôi cũng không biết mình diễn đúng không nữa!”
Năm đó Thích Bạch Phong bị Sở Dực Thành kéo ra khỏi buổi tiệc, trên mặt là biểu cảm gì, trong lòng nghĩ gì, có lẽ chỉ có mình Thích Bạch Phong mới biết.
Nhưng Bạch An trong màn hình, là do Đường Bội xây dựng dựa trên những chuyện mình biết, tạo hình ảnh mới cho nhân vật.
Tất cả vui buồn mừng giận của cô, khó có thể không mang theo bóng dáng mà Đường Bội nghĩ, không thể nào hoàn toàn giống với hình tượng nhân vật.
Đường Bội bận tâm nhìn Sở Dực Thành, cẩn thận hỏi: “Đạo diễn Sở, có tiếp tục không?”
Sở Dực Thành nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đây chỉ là màn diễn đầu tiên, anh ta đã không kiềm chế được, vậy tiếp sau đó, anh ta có thể trụ vững được không?
“Tiếp tục.” Sở Dực Thành khàn giọng nói.
Đường Bội không phải người xuất thân chính quy, hiểu biết và cách lý giải nhân vật của cô có lẽ không phải là thuần thục nhất, nhưng lại sắc bén nhất và tự nhiên nhất.
Đột nhiên Sở Dực Thành có chút không rõ, mời Đường Bội diễn vai Bạch An, rốt cuộc nên nói anh ta may mắn hay là không may mắn đây?
Diệp Gia Quán.
Chương này tặng cho bé Hàn Lam Mộc, cám ơn em đã đồng hành cùng chị, cùng Diệp Gia Quán trong suốt thời gian qua!
Đột nhiên anh ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Đường Bội, lần đầu chủ trì buổi bán đấu giá ở Sở gia, cô cười tự nhiên, ưu nhã xách váy đi lên đài cao.
Trước ánh mắt của mọi người, bình tĩnh cầm súng chĩa thẳng vào người gia chủ Sở gia.
Không đúng! Có lẽ là sớm hơn.
Cô là người dám nữa đêm lẻn vào biệt thự Sở gia, mới vừa vào đã đẩy ngã đại thiếu gia.
Lúc ấy người của Sở thị thu được video, cắt nối biên tập thành tấm poster quảng cáo, khi ấy Lục Tử Mặc cũng có mặt.
Trong hình là cô gái to gan dám trêu đùa Sở thiếu, mặc dù cô có nét giống Đường Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ, Lục Tử Mặc có thể hoàn toàn không lẫn lộn hai người với nhau.
Trên đời này, có lẽ là không chuyện gì mà cô không dám làm!
So với chuyện khi đó thì chuyện hôm nay, thật sự không là gì trong mắt Đường Bội.
“Người trên tấm poster dreaming là cô?” Lục Tử Mặc đột nhiên hỏi.
Đúng lúc này thang máy dừng lại, Đường Bội vừa đặt chân ra khỏi thang máy thì nghe được vấn đề này.
Cô quay đầu cười với Lục Tử Mặc, nói: “Không phải anh đã sớm biết rồi sao?”
Văn Tư Miểu chờ ở bên ngoài cửa thang máy, vừa gặp Đường Bội, lập tức cảm thấy kính nể: “Cô Đường, Sở thiếu đang đợi cô trong phòng làm việc.”
Văn Tư Miểu đã ở Sở gia nhiều năm, phụ nữ muốn đến gần Boss vì tiền tài và địa vị hắn đã gặp rất nhiều rồi.
Nhưng cô gái vừa chủ động công khai cầu hôn với ‘Ám Dạ đế vương’, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Hắn tin tưởng, đây cũng là người cuối cùng.
Đường Bội gật đầu coi như chào hỏi.
Tầng cao nhất chỉ có mỗi phòng làm việc của Sở Quân Việt.
Lúc Đường Bội đẩy cửa đi vào, Sở Quân Việt đang đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh bên ngoài.
Nơi này được coi là một trong những tòa kiến trúc cao nhất của thành phố S, cách đài truyền hình Minh thị khá xa.
Đứng ở tầng chót, có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của thành phố S vào mắt.
Toàn bộ phòng làm việc được trải thảm mềm, cả gian phòng đều mang phong cách Sở Quân Việt, chủ yếu là đen trắng, nhìn rất lạnh.
Đường Bội từ từ đi tới bên cạnh Sở Quân Việt, cùng anh nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những tòa kiến trúc tựa như những chiếc hộp quẹt, nằm im dưới chân bọn họ. Những chiếc xe hơi chạy trên đường, giống như những con kiến nhỏ.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Đường Bội chỉ nhìn một chút, rồi quay đầu nhìn Sở Quân Việt.
Gò má của anh rất đẹp, khi anh không cười, nhìn giống như một vị thần Hy Lạp, ngay cả mỗi đường cong, cũng như do thượng đế chú tâm điêu khắc.
Lông mi thật dài hơi rũ xuống, che hết tất cả sắc bén trong mắt, làm cho Sở Quân Việt trở nên vô hại hơn rất nhiều.
“Anh đang nghĩ…” Anh quay đầu nhìn Đường Bội, nhìn quét qua người cô, cuối cùng rơi vào nụ cười trên môi cô.
Sở Quân Việt bước lên một bước, mạnh mẽ ôm lấy eo Đường Bội, tay kia nhẹ nắm cằm cô: “Đang chờ em đến, ăn em như thế nào, để em và anh hòa thành một thể, không thể nào rời khỏi anh!”
Anh cúi người xuống hôn cô.
Trước giờ Sở Quân Việt vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo và lý trí, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại không phân được được công tư, làm ra chuyện như vậy ở ngay phòng làm việc của mình.
Lúc làm xong, anh bế Đường Bội lên giường ở phòng nghỉ ngơi của mình.
Vuốt ve mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của cô, nhìn trần nhà trắng noãn, trong đầu anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì trước tiên.
Tay của Đường Bội trượt xuống cằm anh, hơi nhột một chút, anh nắm chặt tay cô, khẽ nói: “Đừng quậy.”
Đường Bội cười khẽ, xoay mình ngồi dậy.
Sở Quân Việt cũng ngồi dậy theo, nhìn cô cầm máy tính bảng, bắt đầu xem tin tức.
Anh đưa tay kéo Đường Bội vào ngực mình, để cô ngồi dựa vào mình, ôm lấy cô từ phía sau, cùng cô xem tin tức.
Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, các trang mạng đều đã bị tin tức vừa rồi của buổi họp báo chiếm đầy.
Tùy tiện mở một trang web giải trí, trang đề chính là tin tức Đường Bội công khai kết hôn trong buổi họp báo.
Lần này, lại không có ai dám phán đoán ‘anh Sở’ trong miệng Đường Bội là ai.
Bởi vì thật sự quá dễ đoán.
Mọi người vẫn chưa quên, trong tiết mục của Minh Hiên, ở vòng thi đua ngựa, Sở đại thiếu lạnh lùng tỉnh táo, bị Đường Bội mạnh mẽ kéo lên ngựa. Diệp Gia Quán.
Cho nên, anh Sở trong miệng cô là ai, câu trả lời đã rõ rành rành rồi.
Mặc dù bên phía Sở gia vẫn chưa thấy hành động, nhưng giới giải trí ai mà không thành tinh?!
Đường Bội dám làm như vậy trong trường hợp công khai, nếu như làm Sở thiếu không vui, không cần bọn họ dùng ngòi bút, thì chỉ sợ cô không thể nào đặt trong giới giải trí.
Đường Bội lật từng trang một, những thông tin và câu văn trên web trên cơ bản đều là giống nhau.
Cô nhích sát vào ngực Sở Quân Việt, để mình thoải mái hơn một chút, cười nói: “Hình như, anh đã bị em dán nhãn lên rồi. Không biết lại có bao nhiêu người đang cắn răng nghiến lợi ghen tị với em.”
Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên rái tai xinh xắn của cô.
Suy nghĩ một chút, lại cắn một cái trên vành tai cô, nói: “Em còn dám nói!”
“Được rồi được rồi.” Đường Bội vừa cười vừa né, nói: “Vậy lần sau em cho anh chủ động là được.”
Cô cúi đầu tiếp tục xem tin tức.
Hôm nay, có lẽ là mấy ngày sắp tới, cái tin này vẫn còn nóng hổi.
Đường Bội lại nhìn một lúc nữa rồi đặt máy tính bảng về chỗ cũ.
“Tin về phim của chú út lại không thấy nói gì.” Đường Bội mặc cho Sở Quân Việt vuốt tóc mình ra sau, quay đầu nhìn anh nói: “Em phải nói xin lỗi với chú ấy.”
“Chú ấy sẽ không để ý chuyện này.” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói.
Sở Dực Thành quả thật sẽ không để ý những chuyện này, lúc này anh ta cũng giống Đường Bội, xem tin tức giải trí.
Thấy những trang báo đều đăng tin về màn cầu hôn của Đường Bội, nổi khổ trong lòng tràn ra từng chút từng chút.
Thật ra thì lúc Cố Diệp nói câu kia cũng không phải là vô ý.
Đã xem kịch bản tất nhiên Cố Diệp biết, nếu Đường Bội bằng lòng thì họ có thể giải thích mọi chuyện chỉ là quảng cáo cho phim.
Bởi vì trong phim, có một điểm rất quan trọng thay đổi số mạng của nữ chính, đó là cầu hôn.
Sở Dực Thành rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn Đường Bội cười tươi như hoa trong máy tính bảng.
Nụ cười rất rực rỡ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, tràn đầy mong đợi đối với tương lai. Anh ta cũng tin tưởng, Sở Quân Việt nhất định sẽ không để cô đau lòng.
Sở Quân Việt sẽ dốc hết toàn lực, làm cho Đường Bội mãi mãi tươi cười như thế.
Nhưng mình thì sao…
Ngón tay Sở Dực Thành mơn trớn khóe môi Đường Bội qua màn hình, trong mông lung, nụ cười đó dần dần chồng lên gương mặt trong trí nhớ.
Anh ta còn nhớ, đó là một buổi sáng ngày xuân ấm áp, nụ cười của cô ấy còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Nhưng mà, đó là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy, ánh sáng rực rỡ nhất cuộc đời mình.
Từ đó về sau, sinh mạng của anh ta, chỉ còn lại một mảng sương mù.
Quanh năm không tiêu tan!
Đường Bội chính thức bước vào tổ kịch [Phong Hoa] là vào ba ngày sau.
Trên mạng sùng sục tin tức về cô ba ngày, cuối cùng cũng hơi dịu xuống.
Sở gia ra mặt đè xuống, lúc Lục Tử Mặc đưa Đường Bội tới thành phố S quay phim thì không có bất kỳ phóng viên nào dám không sợ chết mà chạy theo Đường Bội.
Thành phố điện ảnh ở thành phố S, được coi như là phim trường lớn nhất nước, mỗi ngày ở đây đều không thiếu các đoàn phim.
Lúc Đường Bội đến là buổi sáng, nhưng bên trong đã có không ít người.
Lục Tử Mặc đưa cô đến cửa phim trường, lúc Đường Bội xuống xe, vẫn cảm nhận được không ít ánh mắt tập trung trên người mình.
Cô làm như không nhận ra.
Kết quả như vậy, lúc chuẩn bị đi cô đã dự đoán được.
Khi cô đi vào thì thấy Sở Dực Thành và Cố Diệp đã đến rồi.
Sở Dực Thành đang chỉ huy nhân viên bố trí hiện trường, Cố Diệp đứng bên cạnh, thấp giọng nói gì đó với anh ta.
Hai người bọn họ, bao gồm không ít nhân viên đang làm việc cũng chú ý đến Đường Bội.
“Con đi thay quần áo và trang điểm trước đi.” Sở Dực Thành quét quanh một vòng, để những nhân viên thu hồi ánh mắt tò mò của mình lại, tiếp tục công việc trong tay, sau đó nói với Đường Bội: “Chút nữa chú sẽ nói cụ thể cho con.”
“Được.” Đường Bội gật đầu, đi tới phòng hóa trang.
Đợi lúc cô đi ra, lối ăn mặc đã đổi thành lối cá tính.
Trên người là cái áo ngang eo, phía dưới mặc quần đùi, vớ cao, trên tay và cổ còn đen trang sức lấp lánh.
Sở Dực Thành quan sát cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ có hai phân cảnh.”
Bộ phim này, thật ra Sở Dực Thành muốn thể hiện, chính là Thích Bạch Phong.
Vai Đường Bội diễn, chính là thể hiện toàn bộ về Thích Bạch Phong.
Khi còn trẻ, cô cao ngạo phản nghịch, kiêu ngạo, dám yêu dám hận, xinh đẹp vô song.
Mà vai nam chính của Cố Diệp, chính là Sở Dực Thành hồi còn trẻ.
Soạn giả thiên tài, tác phẩm đầu tiên đã làm lung chuyển toàn bộ giới điện ảnh. Cộng thêm thân thế bất phàm, ở trong giới giải trí, nơi vốn chỉ là say mê vàng son, không biết có bao nhiêu người muốn ôm đùi tiểu thiếu gia Tạ gia để leo lên.
Anh ta bị sự phồn hoa này làm mờ mắt.
Hôm nay màn đầu tiên Đường Bội diễn, chính là cảnh dự tiệc, anh ta quên mất lời hẹn ăn sinh nhật với Bạch An. Tiểu thư nhà họ Bạch nổi giận đùng đùng tìm anh ta.
Phim trường đã sớm được bố trí thành sảnh tiệc, trên bàn được trải khăn ngăn nắp, phía trên để đủ loại thức ăn, hoa tươi và nến.
Đèn thủy tinh thật to trên trần nhà, chiếu sáng sảnh tiệc.
Diễn viên quần chúng đã vào vị trí, phòng khách đầy người, quần áo hoa lệ, tiệc tùng linh đình.
Cố Diệp mặc âu phục đen, bên trong là áo sơ mi cùng màu, cổ áo để mở, nhìn anh ta rất ưu nhã, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, gia thế khổng lồ, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm trong mắt phái nữ.
Vai nam chính hắn diễn, chính là Tạ Liên Thành trẻ tuổi cao ngạo không ai bì nổi.
Không ngừng có người bước tới mời rượu, giới giải trí là nơi không thiếu gái đẹp, đủ loại người cười nói, làm nụ cười ưu nhã trên khóe môi Tạ Liên Thành càng thêm rõ ràng.
Anh ta thưởng thức tất cả mọi thứ tốt đẹp.
Nhưng sẽ không yêu.
Lúc này, anh ta hăm hở, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo sự đắc chí vừa lòng.
Lúc này, Bạch An xuất hiện.
Quần áo trên người cô hoàn toàn khác biệt với không khí buổi tiệc.
Cô không coi ai ra gì đi tới, dọc đường đi mọi người đều che miệng cười khinh.
Nhưng bọn họ lại dần phát hiện, dưới lớp trang điểm trên mặt cô bé kia, là khuôn mặt hoàn mỹ đến mức làm người ta ghen tỵ.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, bả vai mảnh khảnh xinh đẹp, dù mặc quần áo cá tính, nhưng cũng không che được vóc người lả lướt…
Ánh mắt của mọi người, nhất là cánh đàn ông, đều trở nên khác hẳn.
Nhưng Bạch An không hề đếm xỉa tới ánh mắt của bọn họ, cô chỉ đi thẳng về hướng mục tiêu của mình.
Tạ Liên Thành đang thấp giọng nói cười với người bên cạnh, chờ anh ta phát hiện sự dị thường, lúc xoay người lại, thì Bạch An đã đứng trước mặt anh ta. (Lúc làm đoạn này, tui kh hề nghĩ đó là Cố Diệp hay TLT, mà là SDT:v)
Tạ Liên Thành không kiềm được mà nhíu mày, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Nghe được câu nói của anh ta, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Mọi người không hề nghĩ rằng, cô gái phản nghịch này, lại biết tiểu thiếu gia Tạ gia.
“Chú đã đồng ý với tôi, hôm nay sinh nhật của tôi, chú sẽ ở cùng tôi.” Bạch An cắn môi dưới, uất ức nói.
Chân mày Tạ Liên Thành nhíu chặt hơn, anh ta không nhớ mình đã cam kết như vậy, nhưng thấy càng lúc càng có nhiều ánh mắt tập trung vào Bạch An, anh ta nói: “Cô về trước đi.”
“Tôi không muốn!” Bạch An quật cường nói: “Chú Tạ, chuyện đã đồng ý với người ta thì phải làm, đây không phải là lời chú dạy tôi sao?”
Cô lấy phiếu điểm trong túi xách ra, đưa đến trước mặt anh ta: “Đây là thành tích học kỳ này của tôi, toàn bộ điều là điểm A.”
Mọi người xung quanh cười rộ lên.
Ở trường hợp này mà lại xuất hiện đoạn đối thoại như vậy, thật sự là hoàn toàn không hợp cảnh.
Chân mày Tạ Liên Thành nhíu lại càng lúc càng chặt hơn.
Rốt cuộc anh ta cũng nhớ, mấy tháng trước, hình như mình đã đồng ý với cái đuôi Bạch An này, nếu như năm hai đại học, cô có thể đạt được điểm A tất cả các môn, vậy anh ta sẽ ăn sinh nhật với cô.
Nhưng mà sau khi đồng ý chuyện này xong thì anh ta cũng quên bẫng luôn, điều may mắn duy nhất chính là cô bé này cuối cùng cũng không tiếp tục quấn lấy anh ta.
Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, nhưng Bạch An giống như không nghe thấy, chỉ quật cường nhìn Tạ Liên Thành. Diệp Gia Quán. Đôi mắt to trong suốt sáng ngời giống như có thể nói chuyện, Tạ Liên Thành nhìn vào thì hết sức không vui.
Anh ta đặt ly rượu qua một bên, kéo cổ tay Bạch An, kéo cô ra ngoài.
Bạch An vừa muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay đang nắm tay mình, hai gò má từ từ ửng hồng, nở nụ cười thẹn thùng.
Cô gái vừa rồi còn phản nghịch mười phần, giờ đột nhiên như biến thành người khác, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Không chỉ là những người xung quanh, ngay cả Sở Dực Thành đang quay phim, cũng có chút giật mình.
Thậm chí, anh ta còn quên kêu ‘Cut’.
Nhưng màn diễn này, tới đây vốn đã nên kết thúc.
Phó đạo diễn nhìn Đường Bội và Cố Diệp, lại nhìn Sở Dực Thành đang thất thần, thay anh ta hô ‘cut’.
Hình ảnh dừng lại tại đây.
Trên màn ảnh, Đường Bội cúi đầu thu mắt, thẹn thùng nhìn cánh tay đang cầm cổ tay mình, trong mắt tràn đầy tình yêu, chỉ có người mù mới không nhìn ra.
Đôi mắt Sở Dực Thành trở nên mơ hồ. (D: haizzz, mọi thứ quá muộn rồi ông ơi…..)
Năm đó… Năm đó…
Thật ra thì cảnh này, trong trí nhớ của anh ta không có ấn tượng quá sâu, anh ta chỉ nhớ tới đây, nhớ Thích Bạch Phong lúc còn trẻ, không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của người khác. Diệp Gia Quán.
Cô cứ luôn như thế, độc hành độc lập, mặc quần áo mình thích, làm chuyện mình muốn làm.
Thích Bạch Phong là con gái độc nhất, từ nhỏ đã thích đi theo sau lưng anh ta, mở miệng là gọi ‘chú Sở’, quấn anh ta muốn anh ta chơi đùa với cô.
Cô gọi anh ta là ‘chú Sở’, không phải vì hai nhà có quan hệ thân thích, mà do Sở Dực Thành là đứa con nhỏ nhất của ông cụ, cho nên anh ta chỉ lớn hơn Sở Quân Việt mấy tuổi, nhưng bối phận lại cao hơn.
Nhưng khi đó, Sở Dực Thành nào có hứng thú chơi đùa với một một cô bé.
Anh ta là con út của ông cụ, được cả nhà cưng chiều lớn lên, tính cách tự cao tự đại, cái gì cũng không lọt vào mắt.
Thích Bạch Phong tới tìm anh ta mười lần thì đã bị anh ta từ chối chín lần.
Thời điểm đó, anh ta căn bản không muốn nhìn Thích Bạch Phong lâu hơn, lúc thảo luận kịch bản với Đường Bội, cũng không nói chuyện này cho cô.
Nhưng Đường Bội tiền nhân hậu quả, biết chuyện năm đó của Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành, tính tình nhân vật trong lòng anh ta, cuối cùng lại diễn ra như vậy.
Ngón tay Sở Dực Thành run rẩy.
Anh ta từ từ đưa tay lên sờ màn hình, nụ cười thẹn thùng trên khóe môi Đường Bội. Tựa như có thể xuyên qua ánh mắt nóng bỏng của cô, thấy được mình năm đó, cũng nhìn thấy Thích Bạch Phong năm đó.
“Đạo diễn Sở.” Đường Bội và Cố Diệp đã quay xong, đi tới bên cạnh Sở Dực Thành.
Một tiếng kêu, kéo anh ta ra khỏi hồi ức.
Hình ảnh vẫn dừng lại đó, Cố Diệp nhìn Đường Bội trên màn hình, cũng có hơi kinh ngạc: “Nét mặt này quá tốt!”
Hắn quay đầu nhìn Đường Bội, nửa đùa nửa thật nói: “Diễn như vậy, cuối cùng tôi nghĩ chắc tôi sẽ bị người xem chửi chết!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Cố Diệp đùa giỡn nói câu kia, nhưng lại chọt trúng vết thương của Sở Dực Thành.
Đường Bội vội vàng nháy mắt với Cố Diệp, cười nói: “Phải không, tôi cũng không biết mình diễn đúng không nữa!”
Năm đó Thích Bạch Phong bị Sở Dực Thành kéo ra khỏi buổi tiệc, trên mặt là biểu cảm gì, trong lòng nghĩ gì, có lẽ chỉ có mình Thích Bạch Phong mới biết.
Nhưng Bạch An trong màn hình, là do Đường Bội xây dựng dựa trên những chuyện mình biết, tạo hình ảnh mới cho nhân vật.
Tất cả vui buồn mừng giận của cô, khó có thể không mang theo bóng dáng mà Đường Bội nghĩ, không thể nào hoàn toàn giống với hình tượng nhân vật.
Đường Bội bận tâm nhìn Sở Dực Thành, cẩn thận hỏi: “Đạo diễn Sở, có tiếp tục không?”
Sở Dực Thành nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đây chỉ là màn diễn đầu tiên, anh ta đã không kiềm chế được, vậy tiếp sau đó, anh ta có thể trụ vững được không?
“Tiếp tục.” Sở Dực Thành khàn giọng nói.
Đường Bội không phải người xuất thân chính quy, hiểu biết và cách lý giải nhân vật của cô có lẽ không phải là thuần thục nhất, nhưng lại sắc bén nhất và tự nhiên nhất.
Đột nhiên Sở Dực Thành có chút không rõ, mời Đường Bội diễn vai Bạch An, rốt cuộc nên nói anh ta may mắn hay là không may mắn đây?
/172
|