Editor: Mặc Doanh RF
Diệp Gia Quán
Nhân viên tiến hành bố trí lại hiện trường, Sở Dực Thành lại xem lại cảnh quay vừa rồi lần nữa.
Cảnh cuối cùng, ngừng lại ở gương mặt ngượng ngùng đầy vui sướng và gò má đỏ hồng của Đường Bội.
Sở Dực Thành đưa tay vuốt ve màn hình, trên màn hình nhỏ bé, ngón tay của anh ta bao trọn toàn bộ gò má Đường Bội, chỉ chừa lại đôi mắt linh động, lông mi thật dài hơi rũ xuống, dịu dàng hiếm có, khiến trái tim Sở Dực Thành cũng mềm theo.
Cảm giác chua xót dần dần tràn ra, anh ta không biết, năm đó, mình đã bỏ lỡ bao nhiêu biểu cảm xinh đẹp như thế.
Có phải, vì mình bỏ qua những thứ này, cho nên cuối cùng Thích Bạch Phong mới hạ quyết tâm, thu hồi tình yêu đã từng dành cho mình, không chừa lại dù chỉ là một chút?
Nếu như…
Ngón tay Sở Dực Thành khẽ run lên, nếu như anh…
Nhưng vào lúc này phó đạo diễn lại đi tới, nhìn Sở Dực Thành, nói: “Đạo diễn Sở, các diễn viên đã vào vị trí rồi.”
Cảnh kế tiếp, là một cuộc dây dưa.
Khung cảnh không còn là sảnh tiệc linh đình nữa mà là ở bên ngoài phòng tiệc, ánh đèn hành lang mông lung, Đường Bội và Cố Diệp đứng đó.
“Cô tới đây làm gì?” Tạ Liên Thành không kiên nhẫn hất tay, Bạch An bị đẩy qua một bên.
Vốn dĩ Bạch An đang đỏ mặt, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường trợn mắt nhìn Tạ Liên Thành: “Chú Tạ, chú nói không giữ lời!”
Nhưng Tạ Liên Thành chỉ cười một cái.
Anh ta quay đầu nhìn Bạch An bị mình đẩy ngã vào tường, lạnh nhạt nói: “Đây không phải là nơi cô nên tới, muốn giả vờ ngoan ngoãn thì đừng có mặc quần áo như vậy.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy tờ phiếu điểm Bạch An nắm chặt trong tay như bảo bối, nhìn hàng xếp loại A đỏ tươi trên đó, môi nhếch lên, nụ cười có phần điên đảo chúng sinh: “Ai đã làm giúp cô?”
Đôi mắt vốn tràn đầy mong đợi của Bạch An đột nhiên tắt lịm.
Cô không dám tin nhìn Tạ Liên Thành, hốc mắt đỏ lên, nhưng chỉ cắn môi mà không nói gì.
“Sao?” Tạ Liên Thành khinh thường nhét phiếu thành tích vào tay Bạch An, lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư Bạch gia à, tháng trước không phải cô mới chạy trên núi với người ta như gió lốc sao? Chẳng lẽ cô muốn nói với tôi, đây là kết quả do cô tự mình cố gắng?”
Anh ta nhích lại gần một chút, cúi đầu ngửi mùi hương ở hõm cổ Bạch An, trào phúng nói: “Trên người học sinh giỏi, chỉ nên có mùi mực, trên người cô là cái gì? Nước hoa mới nhất của PDA? Amazing?”
Tạ Liên Thành đứng rất gần cô, trên âu phục màu đen mang theo mùi rượu nhàn nhạt cộng với mùi nước hoa hỗn tạp của những cô gái trong buổi tiệc, đập vào mặt Bạch An.
Nhưng nhiều hơn cả, là hơi thở của anh ta.
Mặt Bạch An đỏ lên.
“Về đi.” Tạ Liên Thành đứng thẳng người, không chút lưu tình nói: “Lần sau, nhớ ở lại trường cả tháng, rồi hẵng đi tới trước mặt tôi nói dối.”
Tạ Liên Thành xoay người đi về phía sảnh tiệc.
Ánh đèn chiếu vào lưng anh ta, từ chỗ của Bạch An, chỉ có thể thấy được gò má của anh ta—-
Tuấn mỹ, ung dung, cùng sự lạnh lùng bất cần.
Nước mắt lăn lộn trong hốc mắt của cô, nhưng cô cắn chặt răng, quyết không phát ra chút âm thanh nào.
Chờ đến khi bóng lưng của Tạ Liên Thành hoàn toàn dung nhập vào đám người đông đúc, cô mới đưa tay lau mặt, cúi đầu nhìn tờ phiếu điểm trên tay, đột nhiên xe nó ra thành từng mảnh nhỏ.
Lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòa, làm cho gương mặt của cô càng thêm đáng yêu.
Trên thế giới này người có thể tổn thương bạn, chính là kẻ thù mà bạn vĩnh viễn không biết. Chỉ có đến từ người mà bạn tin tưởng, mới có thể tạo nên một vết thương đau đớn mãi không lành trong tim bạn.
Vết thương kia…
Nhiều năm không khỏi!
Cuối cùng Bạch An khóc chạy khỏi đó.
Khi đó cô còn nhỏ tuổi, mới mười mấy tuổi mà thôi, lúc ấy, cô sẽ vì thất tình mà khóc lớn, vì một câu ngon ngọt mà cả đêm không ngủ.
Cảnh này bọn họ quay bốn lần mới xong.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Cố Diệp và Đường Bội diễn chung, nhưng màn này hai người diễn có chút không thuận lợi.
Cố Diệp tuấn mỹ yêu nghiệt, mặc quần áo như thế đứng dưới ánh đèn, lúc liếc nhìn người khác, thật sự làm người ta có phần hồn siêu phách lạc. Diệp Gia Quán.
Từ góc nhìn của Sở Dực Thành, giống như là Cố Diệp đang cố ý quyến rũ Đường Bội vậy.
Lúc đầu, anh ta không có ý như vậy đối với Thích Bạch Phong, cô bé luôn quấn lấy anh ta, rốt cuộc đã đi vào tim anh ta như thế nào, Sở Dực Thành không thể nói rõ.
Chỉ biết, có một ngày, khi anh ta nghĩ thông, quay đầu lại, đưa tay ra nắm thì cô gái luôn ở bên cạnh, đã sớm biến mất không thấy.
Nhưng lúc này, Sở Dực Thành bị Thích Bạch Phong gọi là chú, thật sự không có một chút ý đồ không an phận.
Cho nên, lặp lại tới lần thứ tư, Cố Diệp mới diễn ra được cảm giác mà Sở Dực Thành muốn.
Chờ thu máy, Đường Bội khóc bốn lần, đôi mắt cũng hơi sưng lên.
Lúc Ann tháo trang sức cho cô, còn đặc biệt lấy một miếng bông chườm mắt cho cô, để cô nghỉ ngơi một chút.
“Làm vậy ngày mai mắt mới không sưng, cũng sẽ không đau.” Hai mươi phút sau, Ann lấy miếng bông chườm mắt xuống cho cô, cẩn thận nhìn cô một cái, rồi gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn.” Đường Bội đưa tay xoa tóc Ann, cười nói: “Vì cảm ơn cậu, tối nay mình mời cậu ăn cơm.”
“Bây giờ mình không dám đi ăn chung với cậu đâu.” Ann đảo cặp mắt trong veo: “Bây giờ cậu hoàn toàn xứng với danh nữ vương rồi, đoán chừng bất luận đi tới đâu, cũng có vô số phóng viên canh me chờ cậu.”
“Đâu có khoa trương như vậy?!” Đường Bội nhíu mày.
“Khoa trương như vậy đấy!” Ann nhíu mày, dứt khoát ngồi xuống kế Đường Bội, nói với cô: “Bây giờ có ai không biết, người mới Đường Bội không chỉ vừa mới vào giới đã cướp mất vai diễn của Đường Phỉ Phỉ, còn để cho ảnh đế Hạ và đạo diễn Tần luôn kén cá chọn canh khen không dứt miệng. Còn là người lọt top trong cuộc thi của tiểu thiếu gia Minh gia và là nữ chính trong bộ phim của nhà biên kịch nổi tiếng…”
Đường Bội vừa nghe, vừa gật đầu, cười nói: “Như vậy, mình thật sự rất có phong cách.”
Ann lại nói: “Mọi người đều đang đoán, cái người Đường Bội tự nhiên xuất hiện này, tại sao lại tài giỏi như vậy? Còn dám kéo Sở đại thiếu lên ngựa ở cuộc thi được tường thuật trực tiếp? Chắc chắn cô ấy không đơn giản chỉ là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị đâu.”
“Ồ?” Đường Bội cũng tò mò: “Vậy mình là cái gì?”
“Tất cả mọi người đều nói, thật ra Đường Bội là công chúa của một quốc gia nào đó! Cho nên mới to gan công khai cầu hôn Sở đại thiếu…” Ann vừa nói, vừa đưa tay véo má Đường Bội, hỏi: “Nói! Có đúng cậu là công chúa bí mật của nước nào đó không? Thành thật khai báo, có lẽ mình sẽ tha thứ cho tội dấu giếm của cậu.”
“Ừ ừ ừ.” Đường Bội cười híp mắt gật đầu, sau đó thấp giọng, xích lại gần Ann, cố ra vẻ thần bí nói: “Mình đúng là công chúa, đến từ thủy cung, là đại diện do thiên thần phải xuống để tiệu diệt người xấu!”
Vừa nói, cô vừa cười ha ha đứng lên khỏi ghế, lắc đầu nói: “Thật là, càng ngày càng huyền ảo rồi. Chuyện thần kỳ như vậy, không lẽ cũng có người tin hả?”
“Tin chứ!” Ann không hề giận vì bị đùa giỡn, cô ngửa đầu lên nhìn Đường Bội, nghiêm túc nói: “Cái giới giải trí này chính là như vậy, các phóng viên không bao giờ ngừng truy đuổi thông tin. Hôm nay…” Ann dừng một chút, liếm đôi môi khô khốc, từ từ nói: “Hôm nay, có người đứng sau chống lưng cho cậu, chắn hết tất cả cho cậu, vậy cậu chính là công chúa mà mọi người chịu nâng trong lòng bàn tay. Nếu như ngày mai… Diệp Gia Quán. Mình nói là nếu như… Người chống lưng cho cậu biến mất, có lẽ cậu sẽ không đáng giá một đồng trong mắt mọi người.”
Đường Bội nhìn vào mắt Ann.
Cô gái này bước vào giới giải trí đã khá lâu, chuyện cô ấy gặp cũng đã quá nhiều rồi.
Một đêm nổi tiếng, một đêm sa sút, ở đây, không phải là chuyện lạ gì, mà mỗi năm, thậm chí mỗi tháng đều xảy ra.
Ann ngửa đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt chân thành và thuần khiết.
Đường Bội đột nhiên khẽ thở dài, cúi người ôm lấy bả vai gầy yếu của Ann, thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu, Ann.”
Cô có rất ít bạn, lúc trước, Âu Dương Lạc là người duy nhất,
Nhưng từ nay về sau, có lẽ sẽ có thêm một người.
Ann ôm lại Đường Bội, dựa trên vai cô khẽ cười nói: “Bội Bội, có lẽ, cậu vốn không nên bước vào cái vòng luẩn quẩn này, ở đây thật sự quá hỗn loạn và đen tối, không ai nói rõ được, dao găm khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào cậu. Hơn nữa bây giờ cậu lại đang nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người núp trong bóng tối, chờ nhìn chuyện cười của cậu. Hoặc là, đích thân tạo ra chuyện cười cậu.”
“Mình biết.” Đường Bội thấp giọng nói.
“Cho nên nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.” Ann buông Đường Bội ra, ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn không nên quá tin tưởng và lệ thuộc vào người khác, nhất định phải dựa vào bản thân, đứng vững trên chính đôi chân của mình.”
“Được.” Đường Bội mỉm cười đáp.
“Nhưng mà, mặc dù nói những lời này… Nhưng mình thật lòng hy vọng, cậu và Sở thiếu có thể vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.” Ann vừa nói vừa cười: “Mặc dù mình cảm thấy ảnh đế Hạ dịu dàng thân sĩ có vẻ tốt hơn, nhưng quan trọng là cậu thích.”
Đường Bội không kìm được mà bật cười: “Cậu nói vậy, thật sự giống như có rất nhiều đàn ông tốt đứng xếp hàng đợi mình chọn vậy.”
“Mình tin tưởng vào sự quyến rũ của cậu!” Ann cười nói.
“Mình…” Đường Bội ngồi xuống cạnh Ann.
Mắt nhìn về phía xa, hiếm khi lộ ra sự mê mang.
Ann biết cô cũng đã lâu, nhưng rất ít khi thấy cô như vậy.
Cô luôn kiên cường và nhiệt huyết, nụ cười trên mặt lúc nào cũng rực rỡ, đôi mắt luôn luôn kiên định.
Có lẽ là bị hai cảnh diễn hôm nay ảnh hưởng, hoặc là sau khi mở lòng với Ann, Đường Bội chìm vào suy nghĩ, ngồi dựa lưng vào ghế, quay đầu cười nói với Ann: “Trong kịch bản của KelvinChu, nữ chính và nam chính thật lòng yêu nhau. Nhưng khi nữ chính liều mạng theo đuổi, nam chính không biết mình đã yêu. Đợi khi cô ấy đau lòng buông bỏ tất cả, nam chính mới chịu quay đầu. Trên thế giới, có rất nhiều sự tiếc nuối như vậy…”
Cô nhớ tới mẹ mình, nhớ tới Liên tam thiếu bây giờ đau đến không muốn sống, mỗi ngày đều như sống trong địa ngục.
Nhớ lại lần đó ở nhà Sở Dực Thành, anh ta đau khổ cầu xin vì Thích Bạch Phong. Nhưng khi gặp mặt nhau, họ lại chỉ là người dưng nước lã.
Tiếc nuối như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy khó chịu.
“Cho nên mình sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu của mình.” Đường Bội cười, nhìn vào mắt Ann, nghiêm túc nói: “Sẽ không để sau này khi nhớ đến, vì chuyện xảy ra hôm nay mà cảm thấy hối hận.”
Nói xong cô đứng lên, cười nói tiếp: “Được rồi, mình phải về rồi. Nếu không người đại diện của mình lại thúc dục, ngày mai gặp.”
Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ lên vai Ann, cười nói: “Cậu cũng vậy, phải cố gắng lên nha!”
Đường Bội cười thản nhiên, xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên Lục Tử Mặc đang chờ cô.
Nhưng chờ cô, không chỉ có một mình Lục Tử Mặc.
Xe thể thao màu đen, im lặng chuyển đổi, ngừng lại trước cửa phim trường.
Mặc dù bình thường nơi này cũng có nhiều loại xe nổi tiếng ra vào, nhưng mọi người vẫn không kìm lòng được mà ngước mắt nhìn theo chiếc xe Lamborghini số lượng hạn chế này.
Chứ đừng nói, người lái xe còn là Âu Dương Lạc đẹp trai đến nỗi hại nước hại dân.
Xe nổi tiếng phối với người đẹp quả nhiên là sức hấp dẫn càng tăng thêm.
Xe nổi tiếng, mỹ nam cũng không kém bao nhiêu!
Đường Bội cười nhìn Âu Dương Lạc đang được người khác chú ý, hất cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Sao vậy? Anh đang chê scandal của em chưa đủ nhiều sao?”
Âu Dương Lạc mặc âu phục mùa hè mỏng, nhìn cực kỳ đẹp trai.
Đôi mắt xanh thẳm mang theo ý cười, từ từ đi tới bên cạnh Đường Bội.
Anh ta hơi khom người, cửa xe cùng lúc tự động nâng lên.
“Mời, công chúa của anh.” Âu Dương Lạc thấp giọng nói.
“Lý do là gì?” Đường Bội quan sát Âu Dương Lạc từ trên xuống dưới mấy lần, cười hỏi: “Nghênh đón long trọng như vậy, em rất sợ, lên xe rồi sẽ rất khó xuống.” Diệp Gia Quán.
“Công chúa của anh, chẳng lẽ em đã quên rồi?” Âu Dương Lạc đứng thẳng người, mỉm cười nhìn về phía Đường Bội: “Thời gian hẹn lần trước, em vẫn chưa trả lại cho anh.” (2 tuần hay một tháng nhỉ?)
Lúc này Lục Tử Mặc đã xuống xe.
Anh ta không quen Âu Dương Lạc, nhưng lại từng thấy hình của người đàn ông này.
Lục Tử Mặc nhìn Âu Dương Lạc, lại nhìn Đường Bội, cau mày hỏi: “Cô Đường, vị này là?”
Đường Bội khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Lục Tử Mặc: “Tối nay tôi sẽ về trễ một chút.”
Giữa cô và Âu Dương Lạc, mặc dù thường xuyên đổi chác kiểu này, nhưng Đường Bội biết, anh ta rất ít khi dùng những thứ đó để yêu cầu cô làm việc.
Một khi anh ta mở miệng, Đường Bội cũng sẽ không từ chối.
Giống như, anh ta cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối yêu cầu của Đường Bội.
Xe thể thao xông ra ngoài trong nháy mắt, Âu Dương Lạc vừa lái xe, vừa đưa một tay ra với Đường Bội, cười nói: “Điện thoại di động.”
“Sao thế?” Đường Bội kinh ngạc cười nhíu mày, nhưng vẫn đưa điện thoại di động của mình ra.
Âu Dương Lạc không nhìn, ngón tay tùy ý quẹt mấy cái trên màn hình, di động đã bị tắt đi rồi bị ném vào hộp đựng đồ.
“Tối nay…” Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt màu xanh vô cùng mê hoặc: “Em thuộc về anh.”
“Lạc.” Đường Bội chống cằm, dựa vào cửa sổ xe: “Anh đọc tin tức rồi?”
Âu Dương Lạc không nói gì, nhưng sự lạnh lùng chợt lóe trên đôi mặt của anh không thể nào thoát khỏi mắt Đường Bội.
“Anh có nhớ khi còn bé…” Đường Bội không nhìn anh ta nữa mà là nhìn ra cửa sổ.
Tốc độ xe rất nhanh, cảnh vật xung quanh vụt qua trong nháy mắt, cô hoàn toàn không nhìn ra, bây giờ bọn họ đang đi đâu.
“Thật ra thì không thể coi là nhỏ, năm mười lăm tuổi, anh bắt đầu cao lên, từ từ cao hơn em nửa cái đầu. Lần đầu tiên vật lộn thua anh, anh đè trên người em, em giả khóc lừa anh. Khi đó anh đã nói như thế nào?”
“Anh nói…” Sắc mặt Âu Dương Lạc vô cùng bình tĩnh: “Cho dù anh cao hơn em bao nhiêu mạnh hơn em bao nhiêu, cũng sẽ là kỵ sị bảo vệ em, sẽ không bao giờ để cho em khóc.”
“Năm mười lăm tuổi thật tốt đẹp…” Đường Bội cười, nụ cười đầy hoài niệm, từ từ quay đầu nhìn Âu Dương Lạc đang lái xe, hỏi: “Có phải, lời cam kết vào năm đó, không còn… Hiệu lực nữa hay không?”
“Công chúa của anh…” Xe thể thao thắng gấp, tiếng phanh chói tai, Âu Dương Lạc đột nhiên thắng gấp, dừng xe ở bên đường.
Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt lạnh lẽo, tựa như mùa đông giá rét, không chút tình cảm: “Có khi nào anh đáp ứng chuyện mình không thể làm với em chưa?!”
Đường Bội không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Âu Dương Lạc, bình tĩnh, nói rõ từng câu từng chữ: “Em yêu Sở Quân Việt.”
Âu Dương Lạc quay đầu lại.
Cánh tay cầm vô lăng siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Ha ha… Ha ha ha ha ha…” Âu Dương Lạc đột nhiên cười trầm thấp.
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, sau đó dần dần biến mất, trên mặt Âu Dương Lạc lại là nụ cười: “Bội Bội, em đang đề phòng anh? Tại sao?”
“Là ai đã nói cho Tử Thái chuyện của Liên tam thiếu?” Đường Bội quay đầu nhìn Âu Dương Lạc, đôi mắt trở nên lạnh lẽo: “Sau đó, muốn em hiểu lầm Sở Quân Việt?”
“Em cho rằng người đó là anh?” Âu Dương Lạc hơi híp mắt.
“Nếu như lần này, anh không dẫn Tử Thái về nước, có lẽ em sẽ không nghĩ như vậy.” Đường Bội chậm rãi nói: “Tử Thái, là một đứa bé có tâm phòng bị rất nặng. Từ lúc nhỏ, nó bị tách ra khỏi em, bị Đường Phong Ngôn mang đi, Đường Phong Ngôn đối xử với nó không tốt đẹp gì, cho nên Tử Thái sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác. Cho dù là…”
Đường Bội không nói ra, cho dù là Liên Tu Cận, Tử Thái đối với ông ta, vẫn có sự phòng bị.
Ngay cả Sở Quân Việt, nếu như không phải anh được Đường Bội đón nhận, Đường Tử Thái cũng sẽ không kêu anh là anh hai Sở.
Nhưng cậu lại đi theo Âu Dương Lạc về nước, Đường Bội không tưởng tượng ra, tại sao Tử Thái lại tin tưởng một người không quen như vậy.
“Anh có địch ý với Sở Quân Việt!” Đường Bội tiếp tục nói: “Vì thế, thậm chí anh bằng lòng liên thủ với Liên Thiên Duệ, trước đó, rõ ràng Sở gia và Liên gia mới là đồng minh.”
“Cái gì em cũng biết.” Âu Dương Lạc chậm rãi nói: “Nhưng em lại lựa tin tưởng Sở Quân Việt, mà không phải là anh.”
Đường Bội không nói gì thêm.
Cô cũng cảm thấy khó chịu: “Em đã từng cho rằng, anh là người bạn duy nhất mà em có thể tin tưởng hoàn toàn.”
“Đời này của anh chỉ làm ra hai chuyện lừa dối công chúa của anh…” Âu Dương Lạc chậm rãi nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Chuyện thứ hai là lợi dụng sự tin tưởng của cô ấy dành cho anh cùng với sự quan tâm của cô ấy dành cho em trai mình, gạt cô ấy đi khỏi Sở thiếu, để màn cầu hôn của anh ta, không thể nào thực hiện.”
“…” Chuyện này Đường Bội đã nghe được từ chỗ Liên Thiên Duệ, lúc này lại nghe được, trong lòng mặc dù hơi gợn sóng, nhưng cũng không kinh ngạc.
“Một chuyện khác…” Âu Dương Lạc lấy một tấm hình nhỏ từ trong túi ra.
Diệp Gia Quán
Nhân viên tiến hành bố trí lại hiện trường, Sở Dực Thành lại xem lại cảnh quay vừa rồi lần nữa.
Cảnh cuối cùng, ngừng lại ở gương mặt ngượng ngùng đầy vui sướng và gò má đỏ hồng của Đường Bội.
Sở Dực Thành đưa tay vuốt ve màn hình, trên màn hình nhỏ bé, ngón tay của anh ta bao trọn toàn bộ gò má Đường Bội, chỉ chừa lại đôi mắt linh động, lông mi thật dài hơi rũ xuống, dịu dàng hiếm có, khiến trái tim Sở Dực Thành cũng mềm theo.
Cảm giác chua xót dần dần tràn ra, anh ta không biết, năm đó, mình đã bỏ lỡ bao nhiêu biểu cảm xinh đẹp như thế.
Có phải, vì mình bỏ qua những thứ này, cho nên cuối cùng Thích Bạch Phong mới hạ quyết tâm, thu hồi tình yêu đã từng dành cho mình, không chừa lại dù chỉ là một chút?
Nếu như…
Ngón tay Sở Dực Thành khẽ run lên, nếu như anh…
Nhưng vào lúc này phó đạo diễn lại đi tới, nhìn Sở Dực Thành, nói: “Đạo diễn Sở, các diễn viên đã vào vị trí rồi.”
Cảnh kế tiếp, là một cuộc dây dưa.
Khung cảnh không còn là sảnh tiệc linh đình nữa mà là ở bên ngoài phòng tiệc, ánh đèn hành lang mông lung, Đường Bội và Cố Diệp đứng đó.
“Cô tới đây làm gì?” Tạ Liên Thành không kiên nhẫn hất tay, Bạch An bị đẩy qua một bên.
Vốn dĩ Bạch An đang đỏ mặt, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường trợn mắt nhìn Tạ Liên Thành: “Chú Tạ, chú nói không giữ lời!”
Nhưng Tạ Liên Thành chỉ cười một cái.
Anh ta quay đầu nhìn Bạch An bị mình đẩy ngã vào tường, lạnh nhạt nói: “Đây không phải là nơi cô nên tới, muốn giả vờ ngoan ngoãn thì đừng có mặc quần áo như vậy.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy tờ phiếu điểm Bạch An nắm chặt trong tay như bảo bối, nhìn hàng xếp loại A đỏ tươi trên đó, môi nhếch lên, nụ cười có phần điên đảo chúng sinh: “Ai đã làm giúp cô?”
Đôi mắt vốn tràn đầy mong đợi của Bạch An đột nhiên tắt lịm.
Cô không dám tin nhìn Tạ Liên Thành, hốc mắt đỏ lên, nhưng chỉ cắn môi mà không nói gì.
“Sao?” Tạ Liên Thành khinh thường nhét phiếu thành tích vào tay Bạch An, lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư Bạch gia à, tháng trước không phải cô mới chạy trên núi với người ta như gió lốc sao? Chẳng lẽ cô muốn nói với tôi, đây là kết quả do cô tự mình cố gắng?”
Anh ta nhích lại gần một chút, cúi đầu ngửi mùi hương ở hõm cổ Bạch An, trào phúng nói: “Trên người học sinh giỏi, chỉ nên có mùi mực, trên người cô là cái gì? Nước hoa mới nhất của PDA? Amazing?”
Tạ Liên Thành đứng rất gần cô, trên âu phục màu đen mang theo mùi rượu nhàn nhạt cộng với mùi nước hoa hỗn tạp của những cô gái trong buổi tiệc, đập vào mặt Bạch An.
Nhưng nhiều hơn cả, là hơi thở của anh ta.
Mặt Bạch An đỏ lên.
“Về đi.” Tạ Liên Thành đứng thẳng người, không chút lưu tình nói: “Lần sau, nhớ ở lại trường cả tháng, rồi hẵng đi tới trước mặt tôi nói dối.”
Tạ Liên Thành xoay người đi về phía sảnh tiệc.
Ánh đèn chiếu vào lưng anh ta, từ chỗ của Bạch An, chỉ có thể thấy được gò má của anh ta—-
Tuấn mỹ, ung dung, cùng sự lạnh lùng bất cần.
Nước mắt lăn lộn trong hốc mắt của cô, nhưng cô cắn chặt răng, quyết không phát ra chút âm thanh nào.
Chờ đến khi bóng lưng của Tạ Liên Thành hoàn toàn dung nhập vào đám người đông đúc, cô mới đưa tay lau mặt, cúi đầu nhìn tờ phiếu điểm trên tay, đột nhiên xe nó ra thành từng mảnh nhỏ.
Lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòa, làm cho gương mặt của cô càng thêm đáng yêu.
Trên thế giới này người có thể tổn thương bạn, chính là kẻ thù mà bạn vĩnh viễn không biết. Chỉ có đến từ người mà bạn tin tưởng, mới có thể tạo nên một vết thương đau đớn mãi không lành trong tim bạn.
Vết thương kia…
Nhiều năm không khỏi!
Cuối cùng Bạch An khóc chạy khỏi đó.
Khi đó cô còn nhỏ tuổi, mới mười mấy tuổi mà thôi, lúc ấy, cô sẽ vì thất tình mà khóc lớn, vì một câu ngon ngọt mà cả đêm không ngủ.
Cảnh này bọn họ quay bốn lần mới xong.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Cố Diệp và Đường Bội diễn chung, nhưng màn này hai người diễn có chút không thuận lợi.
Cố Diệp tuấn mỹ yêu nghiệt, mặc quần áo như thế đứng dưới ánh đèn, lúc liếc nhìn người khác, thật sự làm người ta có phần hồn siêu phách lạc. Diệp Gia Quán.
Từ góc nhìn của Sở Dực Thành, giống như là Cố Diệp đang cố ý quyến rũ Đường Bội vậy.
Lúc đầu, anh ta không có ý như vậy đối với Thích Bạch Phong, cô bé luôn quấn lấy anh ta, rốt cuộc đã đi vào tim anh ta như thế nào, Sở Dực Thành không thể nói rõ.
Chỉ biết, có một ngày, khi anh ta nghĩ thông, quay đầu lại, đưa tay ra nắm thì cô gái luôn ở bên cạnh, đã sớm biến mất không thấy.
Nhưng lúc này, Sở Dực Thành bị Thích Bạch Phong gọi là chú, thật sự không có một chút ý đồ không an phận.
Cho nên, lặp lại tới lần thứ tư, Cố Diệp mới diễn ra được cảm giác mà Sở Dực Thành muốn.
Chờ thu máy, Đường Bội khóc bốn lần, đôi mắt cũng hơi sưng lên.
Lúc Ann tháo trang sức cho cô, còn đặc biệt lấy một miếng bông chườm mắt cho cô, để cô nghỉ ngơi một chút.
“Làm vậy ngày mai mắt mới không sưng, cũng sẽ không đau.” Hai mươi phút sau, Ann lấy miếng bông chườm mắt xuống cho cô, cẩn thận nhìn cô một cái, rồi gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn.” Đường Bội đưa tay xoa tóc Ann, cười nói: “Vì cảm ơn cậu, tối nay mình mời cậu ăn cơm.”
“Bây giờ mình không dám đi ăn chung với cậu đâu.” Ann đảo cặp mắt trong veo: “Bây giờ cậu hoàn toàn xứng với danh nữ vương rồi, đoán chừng bất luận đi tới đâu, cũng có vô số phóng viên canh me chờ cậu.”
“Đâu có khoa trương như vậy?!” Đường Bội nhíu mày.
“Khoa trương như vậy đấy!” Ann nhíu mày, dứt khoát ngồi xuống kế Đường Bội, nói với cô: “Bây giờ có ai không biết, người mới Đường Bội không chỉ vừa mới vào giới đã cướp mất vai diễn của Đường Phỉ Phỉ, còn để cho ảnh đế Hạ và đạo diễn Tần luôn kén cá chọn canh khen không dứt miệng. Còn là người lọt top trong cuộc thi của tiểu thiếu gia Minh gia và là nữ chính trong bộ phim của nhà biên kịch nổi tiếng…”
Đường Bội vừa nghe, vừa gật đầu, cười nói: “Như vậy, mình thật sự rất có phong cách.”
Ann lại nói: “Mọi người đều đang đoán, cái người Đường Bội tự nhiên xuất hiện này, tại sao lại tài giỏi như vậy? Còn dám kéo Sở đại thiếu lên ngựa ở cuộc thi được tường thuật trực tiếp? Chắc chắn cô ấy không đơn giản chỉ là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị đâu.”
“Ồ?” Đường Bội cũng tò mò: “Vậy mình là cái gì?”
“Tất cả mọi người đều nói, thật ra Đường Bội là công chúa của một quốc gia nào đó! Cho nên mới to gan công khai cầu hôn Sở đại thiếu…” Ann vừa nói, vừa đưa tay véo má Đường Bội, hỏi: “Nói! Có đúng cậu là công chúa bí mật của nước nào đó không? Thành thật khai báo, có lẽ mình sẽ tha thứ cho tội dấu giếm của cậu.”
“Ừ ừ ừ.” Đường Bội cười híp mắt gật đầu, sau đó thấp giọng, xích lại gần Ann, cố ra vẻ thần bí nói: “Mình đúng là công chúa, đến từ thủy cung, là đại diện do thiên thần phải xuống để tiệu diệt người xấu!”
Vừa nói, cô vừa cười ha ha đứng lên khỏi ghế, lắc đầu nói: “Thật là, càng ngày càng huyền ảo rồi. Chuyện thần kỳ như vậy, không lẽ cũng có người tin hả?”
“Tin chứ!” Ann không hề giận vì bị đùa giỡn, cô ngửa đầu lên nhìn Đường Bội, nghiêm túc nói: “Cái giới giải trí này chính là như vậy, các phóng viên không bao giờ ngừng truy đuổi thông tin. Hôm nay…” Ann dừng một chút, liếm đôi môi khô khốc, từ từ nói: “Hôm nay, có người đứng sau chống lưng cho cậu, chắn hết tất cả cho cậu, vậy cậu chính là công chúa mà mọi người chịu nâng trong lòng bàn tay. Nếu như ngày mai… Diệp Gia Quán. Mình nói là nếu như… Người chống lưng cho cậu biến mất, có lẽ cậu sẽ không đáng giá một đồng trong mắt mọi người.”
Đường Bội nhìn vào mắt Ann.
Cô gái này bước vào giới giải trí đã khá lâu, chuyện cô ấy gặp cũng đã quá nhiều rồi.
Một đêm nổi tiếng, một đêm sa sút, ở đây, không phải là chuyện lạ gì, mà mỗi năm, thậm chí mỗi tháng đều xảy ra.
Ann ngửa đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt chân thành và thuần khiết.
Đường Bội đột nhiên khẽ thở dài, cúi người ôm lấy bả vai gầy yếu của Ann, thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu, Ann.”
Cô có rất ít bạn, lúc trước, Âu Dương Lạc là người duy nhất,
Nhưng từ nay về sau, có lẽ sẽ có thêm một người.
Ann ôm lại Đường Bội, dựa trên vai cô khẽ cười nói: “Bội Bội, có lẽ, cậu vốn không nên bước vào cái vòng luẩn quẩn này, ở đây thật sự quá hỗn loạn và đen tối, không ai nói rõ được, dao găm khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào cậu. Hơn nữa bây giờ cậu lại đang nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người núp trong bóng tối, chờ nhìn chuyện cười của cậu. Hoặc là, đích thân tạo ra chuyện cười cậu.”
“Mình biết.” Đường Bội thấp giọng nói.
“Cho nên nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.” Ann buông Đường Bội ra, ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn không nên quá tin tưởng và lệ thuộc vào người khác, nhất định phải dựa vào bản thân, đứng vững trên chính đôi chân của mình.”
“Được.” Đường Bội mỉm cười đáp.
“Nhưng mà, mặc dù nói những lời này… Nhưng mình thật lòng hy vọng, cậu và Sở thiếu có thể vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.” Ann vừa nói vừa cười: “Mặc dù mình cảm thấy ảnh đế Hạ dịu dàng thân sĩ có vẻ tốt hơn, nhưng quan trọng là cậu thích.”
Đường Bội không kìm được mà bật cười: “Cậu nói vậy, thật sự giống như có rất nhiều đàn ông tốt đứng xếp hàng đợi mình chọn vậy.”
“Mình tin tưởng vào sự quyến rũ của cậu!” Ann cười nói.
“Mình…” Đường Bội ngồi xuống cạnh Ann.
Mắt nhìn về phía xa, hiếm khi lộ ra sự mê mang.
Ann biết cô cũng đã lâu, nhưng rất ít khi thấy cô như vậy.
Cô luôn kiên cường và nhiệt huyết, nụ cười trên mặt lúc nào cũng rực rỡ, đôi mắt luôn luôn kiên định.
Có lẽ là bị hai cảnh diễn hôm nay ảnh hưởng, hoặc là sau khi mở lòng với Ann, Đường Bội chìm vào suy nghĩ, ngồi dựa lưng vào ghế, quay đầu cười nói với Ann: “Trong kịch bản của KelvinChu, nữ chính và nam chính thật lòng yêu nhau. Nhưng khi nữ chính liều mạng theo đuổi, nam chính không biết mình đã yêu. Đợi khi cô ấy đau lòng buông bỏ tất cả, nam chính mới chịu quay đầu. Trên thế giới, có rất nhiều sự tiếc nuối như vậy…”
Cô nhớ tới mẹ mình, nhớ tới Liên tam thiếu bây giờ đau đến không muốn sống, mỗi ngày đều như sống trong địa ngục.
Nhớ lại lần đó ở nhà Sở Dực Thành, anh ta đau khổ cầu xin vì Thích Bạch Phong. Nhưng khi gặp mặt nhau, họ lại chỉ là người dưng nước lã.
Tiếc nuối như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy khó chịu.
“Cho nên mình sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu của mình.” Đường Bội cười, nhìn vào mắt Ann, nghiêm túc nói: “Sẽ không để sau này khi nhớ đến, vì chuyện xảy ra hôm nay mà cảm thấy hối hận.”
Nói xong cô đứng lên, cười nói tiếp: “Được rồi, mình phải về rồi. Nếu không người đại diện của mình lại thúc dục, ngày mai gặp.”
Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ lên vai Ann, cười nói: “Cậu cũng vậy, phải cố gắng lên nha!”
Đường Bội cười thản nhiên, xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên Lục Tử Mặc đang chờ cô.
Nhưng chờ cô, không chỉ có một mình Lục Tử Mặc.
Xe thể thao màu đen, im lặng chuyển đổi, ngừng lại trước cửa phim trường.
Mặc dù bình thường nơi này cũng có nhiều loại xe nổi tiếng ra vào, nhưng mọi người vẫn không kìm lòng được mà ngước mắt nhìn theo chiếc xe Lamborghini số lượng hạn chế này.
Chứ đừng nói, người lái xe còn là Âu Dương Lạc đẹp trai đến nỗi hại nước hại dân.
Xe nổi tiếng phối với người đẹp quả nhiên là sức hấp dẫn càng tăng thêm.
Xe nổi tiếng, mỹ nam cũng không kém bao nhiêu!
Đường Bội cười nhìn Âu Dương Lạc đang được người khác chú ý, hất cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Sao vậy? Anh đang chê scandal của em chưa đủ nhiều sao?”
Âu Dương Lạc mặc âu phục mùa hè mỏng, nhìn cực kỳ đẹp trai.
Đôi mắt xanh thẳm mang theo ý cười, từ từ đi tới bên cạnh Đường Bội.
Anh ta hơi khom người, cửa xe cùng lúc tự động nâng lên.
“Mời, công chúa của anh.” Âu Dương Lạc thấp giọng nói.
“Lý do là gì?” Đường Bội quan sát Âu Dương Lạc từ trên xuống dưới mấy lần, cười hỏi: “Nghênh đón long trọng như vậy, em rất sợ, lên xe rồi sẽ rất khó xuống.” Diệp Gia Quán.
“Công chúa của anh, chẳng lẽ em đã quên rồi?” Âu Dương Lạc đứng thẳng người, mỉm cười nhìn về phía Đường Bội: “Thời gian hẹn lần trước, em vẫn chưa trả lại cho anh.” (2 tuần hay một tháng nhỉ?)
Lúc này Lục Tử Mặc đã xuống xe.
Anh ta không quen Âu Dương Lạc, nhưng lại từng thấy hình của người đàn ông này.
Lục Tử Mặc nhìn Âu Dương Lạc, lại nhìn Đường Bội, cau mày hỏi: “Cô Đường, vị này là?”
Đường Bội khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Lục Tử Mặc: “Tối nay tôi sẽ về trễ một chút.”
Giữa cô và Âu Dương Lạc, mặc dù thường xuyên đổi chác kiểu này, nhưng Đường Bội biết, anh ta rất ít khi dùng những thứ đó để yêu cầu cô làm việc.
Một khi anh ta mở miệng, Đường Bội cũng sẽ không từ chối.
Giống như, anh ta cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối yêu cầu của Đường Bội.
Xe thể thao xông ra ngoài trong nháy mắt, Âu Dương Lạc vừa lái xe, vừa đưa một tay ra với Đường Bội, cười nói: “Điện thoại di động.”
“Sao thế?” Đường Bội kinh ngạc cười nhíu mày, nhưng vẫn đưa điện thoại di động của mình ra.
Âu Dương Lạc không nhìn, ngón tay tùy ý quẹt mấy cái trên màn hình, di động đã bị tắt đi rồi bị ném vào hộp đựng đồ.
“Tối nay…” Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt màu xanh vô cùng mê hoặc: “Em thuộc về anh.”
“Lạc.” Đường Bội chống cằm, dựa vào cửa sổ xe: “Anh đọc tin tức rồi?”
Âu Dương Lạc không nói gì, nhưng sự lạnh lùng chợt lóe trên đôi mặt của anh không thể nào thoát khỏi mắt Đường Bội.
“Anh có nhớ khi còn bé…” Đường Bội không nhìn anh ta nữa mà là nhìn ra cửa sổ.
Tốc độ xe rất nhanh, cảnh vật xung quanh vụt qua trong nháy mắt, cô hoàn toàn không nhìn ra, bây giờ bọn họ đang đi đâu.
“Thật ra thì không thể coi là nhỏ, năm mười lăm tuổi, anh bắt đầu cao lên, từ từ cao hơn em nửa cái đầu. Lần đầu tiên vật lộn thua anh, anh đè trên người em, em giả khóc lừa anh. Khi đó anh đã nói như thế nào?”
“Anh nói…” Sắc mặt Âu Dương Lạc vô cùng bình tĩnh: “Cho dù anh cao hơn em bao nhiêu mạnh hơn em bao nhiêu, cũng sẽ là kỵ sị bảo vệ em, sẽ không bao giờ để cho em khóc.”
“Năm mười lăm tuổi thật tốt đẹp…” Đường Bội cười, nụ cười đầy hoài niệm, từ từ quay đầu nhìn Âu Dương Lạc đang lái xe, hỏi: “Có phải, lời cam kết vào năm đó, không còn… Hiệu lực nữa hay không?”
“Công chúa của anh…” Xe thể thao thắng gấp, tiếng phanh chói tai, Âu Dương Lạc đột nhiên thắng gấp, dừng xe ở bên đường.
Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt lạnh lẽo, tựa như mùa đông giá rét, không chút tình cảm: “Có khi nào anh đáp ứng chuyện mình không thể làm với em chưa?!”
Đường Bội không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Âu Dương Lạc, bình tĩnh, nói rõ từng câu từng chữ: “Em yêu Sở Quân Việt.”
Âu Dương Lạc quay đầu lại.
Cánh tay cầm vô lăng siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Ha ha… Ha ha ha ha ha…” Âu Dương Lạc đột nhiên cười trầm thấp.
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, sau đó dần dần biến mất, trên mặt Âu Dương Lạc lại là nụ cười: “Bội Bội, em đang đề phòng anh? Tại sao?”
“Là ai đã nói cho Tử Thái chuyện của Liên tam thiếu?” Đường Bội quay đầu nhìn Âu Dương Lạc, đôi mắt trở nên lạnh lẽo: “Sau đó, muốn em hiểu lầm Sở Quân Việt?”
“Em cho rằng người đó là anh?” Âu Dương Lạc hơi híp mắt.
“Nếu như lần này, anh không dẫn Tử Thái về nước, có lẽ em sẽ không nghĩ như vậy.” Đường Bội chậm rãi nói: “Tử Thái, là một đứa bé có tâm phòng bị rất nặng. Từ lúc nhỏ, nó bị tách ra khỏi em, bị Đường Phong Ngôn mang đi, Đường Phong Ngôn đối xử với nó không tốt đẹp gì, cho nên Tử Thái sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác. Cho dù là…”
Đường Bội không nói ra, cho dù là Liên Tu Cận, Tử Thái đối với ông ta, vẫn có sự phòng bị.
Ngay cả Sở Quân Việt, nếu như không phải anh được Đường Bội đón nhận, Đường Tử Thái cũng sẽ không kêu anh là anh hai Sở.
Nhưng cậu lại đi theo Âu Dương Lạc về nước, Đường Bội không tưởng tượng ra, tại sao Tử Thái lại tin tưởng một người không quen như vậy.
“Anh có địch ý với Sở Quân Việt!” Đường Bội tiếp tục nói: “Vì thế, thậm chí anh bằng lòng liên thủ với Liên Thiên Duệ, trước đó, rõ ràng Sở gia và Liên gia mới là đồng minh.”
“Cái gì em cũng biết.” Âu Dương Lạc chậm rãi nói: “Nhưng em lại lựa tin tưởng Sở Quân Việt, mà không phải là anh.”
Đường Bội không nói gì thêm.
Cô cũng cảm thấy khó chịu: “Em đã từng cho rằng, anh là người bạn duy nhất mà em có thể tin tưởng hoàn toàn.”
“Đời này của anh chỉ làm ra hai chuyện lừa dối công chúa của anh…” Âu Dương Lạc chậm rãi nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Chuyện thứ hai là lợi dụng sự tin tưởng của cô ấy dành cho anh cùng với sự quan tâm của cô ấy dành cho em trai mình, gạt cô ấy đi khỏi Sở thiếu, để màn cầu hôn của anh ta, không thể nào thực hiện.”
“…” Chuyện này Đường Bội đã nghe được từ chỗ Liên Thiên Duệ, lúc này lại nghe được, trong lòng mặc dù hơi gợn sóng, nhưng cũng không kinh ngạc.
“Một chuyện khác…” Âu Dương Lạc lấy một tấm hình nhỏ từ trong túi ra.
/172
|