Ngươi giao quả Vãng Sinh ra đây, ta sẽ hóa giải phong ấn trên người ngươi. Phó Diệp Văn đứng chắp tay trên không, cất giọng nói: Sau này, chúng ta chia đều thiên hạ, thế nào?
Những lời này, trước kia đã có rất nhiều kẻ nói với ta rồi. Úc Lưu đứng từ trên cao nhìn hắn, khẽ mỉm cười, sắc mặt lại vô cùng lạnh lẽo: Không ngờ qua nghìn năm, vẫn không khác một chữ nào.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng thân thể vẫn chưa cởi bỏ phong ấn này thì vẫn còn có thể cứu rỗi đại cục sao? Phó Diệp Văn phất tay, có người nâng Mạnh Trạch Hư dậy, quay về sau đám đông của Huyền Âm giáo: Úc Lưu, ngươi sống không dưới nghìn năm, hẳn phải là người thông minh... sao ngươi không nghĩ xem năm đó, những danh môn chính phái này đã đối xử với tộc nhân của mình thế nào?
Mạc Vi dẫn đầu, cả giận nói: Đừng có nói bậy! Năm đó Giao tộc bị vây công, phái Thượng Thanh có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể tăng thêm thương vong mà thôi...
Thân thể Việt Dương hơi lung lay, sắc mặt trắng bệch. Úc Lưu ghé mắt, lạnh lùng nói: Việt chưởng môn, hay cho câu có lòng nhưng không có sức.
Đột nhiên xung quanh lâm vào trầm mặc, các vị chưởng môn nhìn Việt Dương đầy ẩn ý, tình huống năm đó, phải biết là không thể trách tổ tiên của Việt Dương, dù là ai cũng không muốn cơ nghiệp của tổ tiên phải bị hủy trong tay mình.
Thì ra, qua nhiều năm như thế, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Giọng của ông ta trở nên khản đặc.
Chỉ quay về để nhìn một chút mà thôi. Úc Lưu thản nhiên nói: Thì ra Giao tộc còn đang được kết giới của đảo Thanh Nguyên các người bảo vệ rất tốt, hoàn toàn không thể thấy đã chết nhiều người như vậy.
Đệ tử tu tiên đều ngẩn ra, đảo của Giao tộc ở trong kết giới của đảo Thanh Nguyên? Nếu là như thế, năm đó khi các giới vây công Giao tộc, thứ bị nát đầu tiên hẳn phải là kết giới của phái Thượng Thanh, nhưng theo như lời Việt Dương, mãi đến khi người của Giao tộc đến cầu viện thì người của Thượng Thanh mới biết được chuyện này, giờ...
Tổ tiên của tệ phái từng nói trong di thư, nếu gặp được hậu nhân của Giao tộc, trên dưới của tệ phái phải lấy lễ mà cung kính, chuộc tội năm đó...
Chuộc tội năm đó? Úc Lưu nói khẽ: Năm đó lão ta thấy Giao tộc chịu khổ, vì sao lại chờ đến giờ mới chuộc tội? Năm đó khi lão thu kết giới kia, sao không nghĩ tới việc phải chuộc tội hôm nay?
Mọi người kinh hãi, thật sự không ngờ, tổ tiên phái Thượng Thanh vì tự vệ, chẳng những không viện trợ mà còn thu kết giới. Từ một phương diện khác mà nói, đây chính là nối giáo cho giặc!
Đám danh môn chính phái các ngươi cũng chỉ là một lũ ngụy quân tử, khiến ta phải ghê tởm. Phó Diệp Văn giễu cợt: Chẳng lẽ tổ tiên các người chưa từng mơ ước có được Long thần chuyển thế sao? Ta không tin.
Mạc Vi cả giận: Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, đồ súc sinh!
Phó Diệp Văn cũng không nói tiếp, chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Úc Lưu.
Úc Lưu thanh sam lẫm liệt, nhẹ nhàng đứng trên một đám mây, lạnh lùng quan sát thiên hạ.
Môi Việt Dương run rẩy, chán nản nói: Sớm biết sẽ có ngày hôm nay... song dù thế nào cũng không thể ngờ tới, phái Thượng Thanh sẽ lụi tàn trong tay ta... Cũng được, đệ tử của ta vô tội, mong ngươi có thể bỏ qua cho chúng, sai lầm mà tổ tiên Thượng Thanh phạm phải, tại hạ tự mình gánh chịu.
Một mạng của ông có thể gánh mấy nghìn món nợ máu của Giao tộc không? Úc Lưu ung dung đáp: ... Ánh lửa nhuộm đỏ chân trời, sát ý, trận tàn sát và những tiếng kêu la thảm thiết bất diệt kia... ông đã từng nghe qua chưa? Có bao giờ nhớ đến không?
Việt Dương sững người, Trần Kinh Chập run rẩy, ngay cả Việt Khê cũng xấu hổ cúi đầu.
Là ta quên, khi đó ông còn chưa ra đời. Đột nhiên Úc Lưu nghiêng đầu, nhìn về phía Cổ Tiểu Ma trong ngực: Vốn ta định lẻn vào đảo, phá kết giới của các người, cướp quả Vãng Sinh, để Huyền Âm giáo giết sạch cả đảo không chưa lại mảnh giáp nào.
Lời hắn nói vô cùng tàn độc nhưng phía dưới vẫn không có người lên tiếng. Úc Lưu chỉ nhìn Cổ Tiểu Ma, đột nhiên vén tóc mai nàng sang bên, nhẹ nhàng cười một tiếng, băngtuyết như tan chảy trong nháy mắt.
Nhưng ông vẫn còn may, ta lại gặp nàng ở đây. Nếu vì thứ gọi là báo thù mà bỏ mặc hỉ nộ ái ố của nàng... Hắn nhìn nàng, đôi mắt xanh thẫm sâu không thấy đáy: Đột nhiên ta lười phải làm mấy việc đó, các người... tự giải quyết đi.
Cổ Tiểu Ma rúc vào trong ngực hắn, chỉ nheo mắt lại.
Có thể không?
Nàng nhìn hắn, tất cả những cảm giác đau đớn, mọi thứ đã phải trải qua, trí nhớ đẫm máu lúc nhỏ, người bên cạnh quay lưng phản bội, nỗi cô tịch vì bị giam cầm nghìn năm... Thời gian chỉ như trong nháy mắt, lại để lại vô số vết sẹo dữ tợn đến vậy, tất cả, nói không hận là không hận sao?
Có thể chứ.
Hắn cười khẽ, chỉ vì nàng thôi.
Bởi vì có nàng ở đây, xóa nhòa hết mọi bi thương và đau đớn, không còn lại gì.
Ta sẽ không phải cô đơn nữa.
Sắc mặt của Phó Diệp Văn trở nên âm trầm hơn, đột nhiên mở lời: Nói xấu đã đủ rồi, đã như vậy, ngươi cũng không cần phải nhúng tay vào nữa...
Chuyện của các người, tất nhiên là ta không định nhúng tay vào. Úc Lưu dần tiến lên trước, mây trải theo bước chân hắn: Nhưng ngươi đả thương nàng, món nợ này, phải tính thế nào đây?
Nói xong, bóng xanh biến mất khỏi mây. Sau một khắc, giọng nói của Úc Lưu lại vang lên sau người Phó Diệp Văn.
Ngươi nói xem... ngươi muốn chết kiểu nào?
Lần này nhanh như chớp, không ai thấy rõ hắn đã xuyên qua đám đệ tử đông nghịt của Huyền Âm giáo bằng cách nào. Phó Diệp Văn sợ hãi, xoay người bổ đao ngọc xuống, nhưng bóng xanh kia lại biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện ở phía sau hắn.
Mạc Vi thấy cơ hội như vậy, vội la lên: Lúc này không công thì đợi đến bao giờ?
Tuy sắc mặt của Việt Dương có phần tái nhợt, nhưng lại trông vô cùng kiên nghị: Tính cho xong nợ với Ma giáo đi!
Ông vừa ra lệnh, các đệ tử lần lượt ngự kiếm mà lên, không còn đánh từ dưới nữa. Lần này trên đảo Thanh Nguyên, trừ vài đệ tử ghi danh, những đệ tử tới từ các phái khác đều là tinh anh, dù nhân số kém xa Huyền Âm giáo, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào thế yếu.
Phó Diệp Văn bị Úc Lưu quấn thân, cả người bao phủ ma khí, gọi cả trăm tên đệ tử Huyền Âm bao vây xung quanh, tạo thành một vòng vây quỷ dị. Úc Lưu đứng ngoài vòng, muốn xem thử hắn muốn làm gì.
Vẫn còn một hồn phách. Phó Diệp Văn giơ bia ngọc trong tay lên, vươn tay phải ra, dùng sức mà bóp. Đột nhiên một người ngã quỵ trước mặt hắn, đau đớn khom người đứng dậy, hắc y tuấn tú, chính là Mạnh Trạch Hư.
Trạch Hư! Thu Tĩnh vừa giết một người xong, quay lại đã thấy ánh sáng trong tay Phó Diệp Văn, kinh hãi gọi một tiếng, lại bị Mạc Vi ngăn cản.
Bia ngọc kia sáng lên, như cảm nhận được sức mạnh của hồn phách mà mừng thầm.
Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Phó Diệp
Những lời này, trước kia đã có rất nhiều kẻ nói với ta rồi. Úc Lưu đứng từ trên cao nhìn hắn, khẽ mỉm cười, sắc mặt lại vô cùng lạnh lẽo: Không ngờ qua nghìn năm, vẫn không khác một chữ nào.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng thân thể vẫn chưa cởi bỏ phong ấn này thì vẫn còn có thể cứu rỗi đại cục sao? Phó Diệp Văn phất tay, có người nâng Mạnh Trạch Hư dậy, quay về sau đám đông của Huyền Âm giáo: Úc Lưu, ngươi sống không dưới nghìn năm, hẳn phải là người thông minh... sao ngươi không nghĩ xem năm đó, những danh môn chính phái này đã đối xử với tộc nhân của mình thế nào?
Mạc Vi dẫn đầu, cả giận nói: Đừng có nói bậy! Năm đó Giao tộc bị vây công, phái Thượng Thanh có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể tăng thêm thương vong mà thôi...
Thân thể Việt Dương hơi lung lay, sắc mặt trắng bệch. Úc Lưu ghé mắt, lạnh lùng nói: Việt chưởng môn, hay cho câu có lòng nhưng không có sức.
Đột nhiên xung quanh lâm vào trầm mặc, các vị chưởng môn nhìn Việt Dương đầy ẩn ý, tình huống năm đó, phải biết là không thể trách tổ tiên của Việt Dương, dù là ai cũng không muốn cơ nghiệp của tổ tiên phải bị hủy trong tay mình.
Thì ra, qua nhiều năm như thế, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Giọng của ông ta trở nên khản đặc.
Chỉ quay về để nhìn một chút mà thôi. Úc Lưu thản nhiên nói: Thì ra Giao tộc còn đang được kết giới của đảo Thanh Nguyên các người bảo vệ rất tốt, hoàn toàn không thể thấy đã chết nhiều người như vậy.
Đệ tử tu tiên đều ngẩn ra, đảo của Giao tộc ở trong kết giới của đảo Thanh Nguyên? Nếu là như thế, năm đó khi các giới vây công Giao tộc, thứ bị nát đầu tiên hẳn phải là kết giới của phái Thượng Thanh, nhưng theo như lời Việt Dương, mãi đến khi người của Giao tộc đến cầu viện thì người của Thượng Thanh mới biết được chuyện này, giờ...
Tổ tiên của tệ phái từng nói trong di thư, nếu gặp được hậu nhân của Giao tộc, trên dưới của tệ phái phải lấy lễ mà cung kính, chuộc tội năm đó...
Chuộc tội năm đó? Úc Lưu nói khẽ: Năm đó lão ta thấy Giao tộc chịu khổ, vì sao lại chờ đến giờ mới chuộc tội? Năm đó khi lão thu kết giới kia, sao không nghĩ tới việc phải chuộc tội hôm nay?
Mọi người kinh hãi, thật sự không ngờ, tổ tiên phái Thượng Thanh vì tự vệ, chẳng những không viện trợ mà còn thu kết giới. Từ một phương diện khác mà nói, đây chính là nối giáo cho giặc!
Đám danh môn chính phái các ngươi cũng chỉ là một lũ ngụy quân tử, khiến ta phải ghê tởm. Phó Diệp Văn giễu cợt: Chẳng lẽ tổ tiên các người chưa từng mơ ước có được Long thần chuyển thế sao? Ta không tin.
Mạc Vi cả giận: Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, đồ súc sinh!
Phó Diệp Văn cũng không nói tiếp, chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Úc Lưu.
Úc Lưu thanh sam lẫm liệt, nhẹ nhàng đứng trên một đám mây, lạnh lùng quan sát thiên hạ.
Môi Việt Dương run rẩy, chán nản nói: Sớm biết sẽ có ngày hôm nay... song dù thế nào cũng không thể ngờ tới, phái Thượng Thanh sẽ lụi tàn trong tay ta... Cũng được, đệ tử của ta vô tội, mong ngươi có thể bỏ qua cho chúng, sai lầm mà tổ tiên Thượng Thanh phạm phải, tại hạ tự mình gánh chịu.
Một mạng của ông có thể gánh mấy nghìn món nợ máu của Giao tộc không? Úc Lưu ung dung đáp: ... Ánh lửa nhuộm đỏ chân trời, sát ý, trận tàn sát và những tiếng kêu la thảm thiết bất diệt kia... ông đã từng nghe qua chưa? Có bao giờ nhớ đến không?
Việt Dương sững người, Trần Kinh Chập run rẩy, ngay cả Việt Khê cũng xấu hổ cúi đầu.
Là ta quên, khi đó ông còn chưa ra đời. Đột nhiên Úc Lưu nghiêng đầu, nhìn về phía Cổ Tiểu Ma trong ngực: Vốn ta định lẻn vào đảo, phá kết giới của các người, cướp quả Vãng Sinh, để Huyền Âm giáo giết sạch cả đảo không chưa lại mảnh giáp nào.
Lời hắn nói vô cùng tàn độc nhưng phía dưới vẫn không có người lên tiếng. Úc Lưu chỉ nhìn Cổ Tiểu Ma, đột nhiên vén tóc mai nàng sang bên, nhẹ nhàng cười một tiếng, băngtuyết như tan chảy trong nháy mắt.
Nhưng ông vẫn còn may, ta lại gặp nàng ở đây. Nếu vì thứ gọi là báo thù mà bỏ mặc hỉ nộ ái ố của nàng... Hắn nhìn nàng, đôi mắt xanh thẫm sâu không thấy đáy: Đột nhiên ta lười phải làm mấy việc đó, các người... tự giải quyết đi.
Cổ Tiểu Ma rúc vào trong ngực hắn, chỉ nheo mắt lại.
Có thể không?
Nàng nhìn hắn, tất cả những cảm giác đau đớn, mọi thứ đã phải trải qua, trí nhớ đẫm máu lúc nhỏ, người bên cạnh quay lưng phản bội, nỗi cô tịch vì bị giam cầm nghìn năm... Thời gian chỉ như trong nháy mắt, lại để lại vô số vết sẹo dữ tợn đến vậy, tất cả, nói không hận là không hận sao?
Có thể chứ.
Hắn cười khẽ, chỉ vì nàng thôi.
Bởi vì có nàng ở đây, xóa nhòa hết mọi bi thương và đau đớn, không còn lại gì.
Ta sẽ không phải cô đơn nữa.
Sắc mặt của Phó Diệp Văn trở nên âm trầm hơn, đột nhiên mở lời: Nói xấu đã đủ rồi, đã như vậy, ngươi cũng không cần phải nhúng tay vào nữa...
Chuyện của các người, tất nhiên là ta không định nhúng tay vào. Úc Lưu dần tiến lên trước, mây trải theo bước chân hắn: Nhưng ngươi đả thương nàng, món nợ này, phải tính thế nào đây?
Nói xong, bóng xanh biến mất khỏi mây. Sau một khắc, giọng nói của Úc Lưu lại vang lên sau người Phó Diệp Văn.
Ngươi nói xem... ngươi muốn chết kiểu nào?
Lần này nhanh như chớp, không ai thấy rõ hắn đã xuyên qua đám đệ tử đông nghịt của Huyền Âm giáo bằng cách nào. Phó Diệp Văn sợ hãi, xoay người bổ đao ngọc xuống, nhưng bóng xanh kia lại biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện ở phía sau hắn.
Mạc Vi thấy cơ hội như vậy, vội la lên: Lúc này không công thì đợi đến bao giờ?
Tuy sắc mặt của Việt Dương có phần tái nhợt, nhưng lại trông vô cùng kiên nghị: Tính cho xong nợ với Ma giáo đi!
Ông vừa ra lệnh, các đệ tử lần lượt ngự kiếm mà lên, không còn đánh từ dưới nữa. Lần này trên đảo Thanh Nguyên, trừ vài đệ tử ghi danh, những đệ tử tới từ các phái khác đều là tinh anh, dù nhân số kém xa Huyền Âm giáo, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào thế yếu.
Phó Diệp Văn bị Úc Lưu quấn thân, cả người bao phủ ma khí, gọi cả trăm tên đệ tử Huyền Âm bao vây xung quanh, tạo thành một vòng vây quỷ dị. Úc Lưu đứng ngoài vòng, muốn xem thử hắn muốn làm gì.
Vẫn còn một hồn phách. Phó Diệp Văn giơ bia ngọc trong tay lên, vươn tay phải ra, dùng sức mà bóp. Đột nhiên một người ngã quỵ trước mặt hắn, đau đớn khom người đứng dậy, hắc y tuấn tú, chính là Mạnh Trạch Hư.
Trạch Hư! Thu Tĩnh vừa giết một người xong, quay lại đã thấy ánh sáng trong tay Phó Diệp Văn, kinh hãi gọi một tiếng, lại bị Mạc Vi ngăn cản.
Bia ngọc kia sáng lên, như cảm nhận được sức mạnh của hồn phách mà mừng thầm.
Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Phó Diệp
/74
|