Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 51 - Chương 51

/74


Phòng giam có chút tối tăm.

Tĩnh lặng đến mức khiến người khác hít thở không thông, chỉ có tiếng bước chân nhỏ đang dần tới gần.

Một hồi đại kiếp trên đảo Thanh Nguyên đã sớm khiến cho sự náo nhiệt của hội Trục Tiên tan biến, vài môn phái đã cáo biệt rời đi từ trước, có điều phần lớn vẫn ở lại, thề phải liên minh với Việt Dương cùng chinh phạt Ma giáo.

Những giáo phái này đều có đệ tử bỏ mạng, trợ giúp là giả, báo thù mới là thật. Lần này đệ tử Thương Thanh chết không ít, khả năng Ma giáo bỏ đi rồi quay lại là rất cao. Xưa nay Thiên Diễn và Linh Bảo có mối quan hệ rất tốt với Thượng Thanh, lần này Mạc Vi không nhìn người, dẫn sói vào nhà, càng không thoát khỏi liên quan. Dù ông đã nhận tội trước mặt phần đông chưởng môn, mọi người đều nhất trí chuyện này không thể trách ông, nhưng Mạc Vi rất rõ, từ nay Thiên Diễn đừng nghĩ tới hai chữ yên bình nữa.

Úc Lưu xuất hiện tại nơi này, còn có câu nói trước khi rời khỏi của Phó Diệp Văn, nếu truyền ra ngoài, lẽ nào Nhân giới còn không long trời lở đất sao? Đảo Thanh Nguyên và phái Thiên Diễn, ắt sẽ dẫm vào vết xe đổ của Giao tộc. Mấy ngày nay tóc của ông và Thu Tĩnh bạc thêm vài phần, nhưng lại không thể nghĩ ra kế sách ứng phó, kế duy nhất lúc này, không thể làm gì khác hơn là cứ ở lại đảo Thanh Nguyên trước, đi từng bước một.

Thu Tĩnh theo sau lưng Mạc Vi, lòng có mấy phần mong đợi, lại có chút đau đớn, chỉ cúi đầu. Trái lại Cổ Tiểu Ma đi sau cùng, cảm thấy phòng giam này quá ẩm ướt, lầm bầm: Sao lại giam lục sư huynh của ta ở chỗ này chứ...

Bóng người phía trước khựng lại một chút, mấy vị chưởng môn cũng dừng lại, Mạc Vi trầm giọng trách mắng: Tiểu Ma.

Cổ Tiểu Ma bĩu môi, nàng không biết, Mạnh Trạch Hư đã không còn là người sống, chỉ là một hồn ma do Phó Diệp Văn dùng đá chuyển hồn tạo ra, là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn có thân phận giáo chủ Huyền Âm giáo của hắn, dù hắn có nỗi khổ tâm, nhưng nếu chém chết hắn ngay lúc này, hẳn sẽ không có ai phản đối. Việt Dương lại đi tiếp, Mạnh Trạch Hư này, thả thì tuyệt đối không được... Giết... lại không rõ ý của Mạc Vi, nên cứ buông tay cho ông giải quyết.

Nhưng nếu bàn lòng riêng, trừ Mạc Vi, tất cả các phái khác đều rất hận Mạnh Trạch Hư. Nếu không phải vì hắn, sao ma giáo có thể xâm nhập vào đảo Thanh Nguyên mà gây ra nguồn họa? Nhưng từ ngày hắn được yêu sơn trà cứu sống, tỉnh lại cũng không nói gì, có vài đệ tử chất vấn hắn hồi lâu, hắn không nói, mãi đến hôm nay mới có chút phản ứng.

Hắn muốn gặp Cổ Tiểu Ma.

Phòng giam nằm dưới lòng đất, một đường không thể thấy ánh sáng.

Cửa sắt được kéo ra, mùi hôi thối xộc vào mặt. Thân thể Thu Tĩnh hơi lảo đảo, đột nhiên không muốn tiến thêm về phía trước nữa. Cổ Tiểu Ma thầm cả kinh, chỉ xông lên trước, mở to hai mắt muốn nhìn cho kĩ.

Có người đốt nến, một bóng người màu đen hiện lên trong góc. Trên người hắn đều là vết thương, không biết đang cố chấp cầm thứ gì trong tay, chỉ hết sức cẩn thận, vừa thấy có ánh sáng liền khẽ nghiêng mặt sang một bên, vừa yên tĩnh lại hiền hòa.

Các người... Cổ Tiểu Ma nhào lên cửa lao, lòng đau nhói: Các người hành hạ huynh ấy!

Hắn không chịu nói mục đích của Huyền Âm giáo. Việt Dương trầm giọng nói: Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng hắn còn mạnh miệng...

Ông ta nhìn sắc mặt của Mạc Vi, song lại chẳng tìm ra được đầu mối gì, chỉ im lặng không nói thêm.

Sư huynh... Cửa lao vừa mở, Cổ Tiểu Ma liền vọt vào, quỳ gối trước người hắc y nam tử: Sư huynh!

Mạnh Trạch Hư vươn đôi tay toàn là vết máu loang lổ, vuốt mái tóc đen của nàng, khẽ gọi: ... Tiểu Ma.

Trong mắt nàng là sự chua xót không thể nào ức

/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status