Úc Lưu cười đến vô cùng vô tội, xoay người vờ như đang ngắm trời.
Cổ Tiểu Ma dùng ánh mắt lăng trì bóng lưng của hắn hồi lâu, phát hiện không có hiệu quả. Lại nghiêng đầu, trực tiếp nhìn về phía bạch y nữ tử đang ngồi bệt dưới đất.
Trông cũng khá dễ nhìn, có điều còn kém xa Thủy Thất Yên. Cổ Tiểu Ma vẫn còn giơ kiếm, cách cái cổ trắng nõn nà của nàng ta một khoảng nhỏ, nàng kia đã biết kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma xuất thần nhập hóa, hơn nữa còn nhận lấy ánh mắt như hung thần ác sát của nàng, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Đại sư tỷ của Lục Hợp Tháp thấy đệ tử của mình mất mặt như thế, lòng vô cùng khó chịu, tiến lên từng bước cười nói: Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Cổ sư tỷ của Thiên Diễn, lần này thắng hội Trục Tiên, đúng là nở mày nở mặt nhỉ?
Cổ Tiểu Ma lười biếng ngẩng đầu liếc nàng ta: Đương nhiên là phải nở mặt nở mặt rồi.
Đại sư tỷ không ngờ mặt nàng lại dày như thế, chẳng thèm nói một câu khách sáo, vừa mở miệng đã chặn lời người ta, vô cùng đáng giận.
“Nghe nói giáo chủ ma giáo lại là lục đệ tử của giáo phái... Ha ha, khó trách có thể nở mặt như thế.
Thiên Diễn ta có nở mặt hay không thì liên quan gì tới chuyện tốt của đám Lục Hợp Tháp các người? Còn nữa... Cổ Tiểu Ma ác độc cười một tiếng: Có người ghen tỵ à?
Đột nhiên sắc mặt của đám bạch y nữ tử kia hơi đổi, đại sư tỷ cả giận: Ngươi cho rằng Lục Hợp Tháp bọn ta sợ Thiên Diễn à...
Ta chưa từng nói thế. Cổ Tiểu Ma đáp trả: Nhưng người ngồi dưới đất phát run lại không phải là ta.
Lời nói lẫn gai, sắc mặt đám người càng tệ hơn. Đại sư tỷ rút trường kiếm, vừa nhẩm bí quyết đã vọt về phía Cổ Tiểu Ma. Sắc mặt của Cổ Tiểu Ma không tốt lắm, vừa ra tay đã dùng thức thứ mười một, công lực của đại sư tỷ này không yếu, lại muốn làm bẽ mặt Cổ Tiểu Ma trước mắt Úc Lưu, vì vậy lúc đánh còn liều mạng hơn khi tham gia hội Trục Tiên.
Dù kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma có tinh diệu đến đâu, vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, đánh một lúc lâu chỉ có thể so ngang tay. Nàng nhanh nhẹn xoay người đáp xuống đất, che vết thương bên hông do Đồ Hòa gây ra, khóe mắt co rút, cố ra vẻ bình tĩnh: ... Thôi, xem như cùng là đệ tử ngũ đại phái Trung Nguyên, ta không chấp các người.
Vị đại sư tỷ kia thấy không chiếm được lời, liền nháy mắt với xung quanh, mấy nữ tử kia hội ý xong, gật đầu một cái, đồng loạt rút binh khí, cùng xông về phía Cổ Tiểu Ma.
Nàng đang đưa lưng về phía đám người, không hề phòng bị, chờ đến lúc phản ứng kịp đã trễ.
Trong nháy mắt, có bóng xanh lướt qua. Cổ Tiểu Ma đứng tại chỗ không động, chỉ có y phục lướt qua má của nàng, cảm xúc mềm mại hệt như ảo giác. Như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đại sư tỷ và đám... bạch y nữ tử kia vẫn duy trì thế công, có điều binh khí trong tay đã hoàn toàn biến mất, sau một giây, Úc Lưu đứng trước người Cổ Tiểu Ma, trong tay là một đống binh khí mang hình thù cong vẹo kì dị.
Nàng niệm tình nghĩa đồng môn, nể mặt mối giao tình giữa sư tôn các người nên mới không xuống tay. Úc Lưu khẽ mỉm cười: Nhưng với những đệ tử không phải người tu tiên... thường thì ta cũng không thương hoa tiếc ngọc đâu.
Hắn nói một câu, liền tiến lên phía trước từng bước một, đống sắt vụn trong tay càng méo mó hơn, bước thẳng đến trước mặt đại sư tỷ.
Nếu các người còn chạm mặt nàng, hoặc để ta nghe thấy lời gì không hay... Hắn vẫn cười, nhưng tiết trời đang đầu xuân, mặt đất lại bắt đầu kết băng, nhanh chóng lan ra từ dưới chân hắn.
Sự lạnh lẽo này, đến từ hai mắt của hắn.
Nước hồ nhanh chóng bị đóng băng, hoa hải phong cũng khô héo. Từng cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương, đại sư tỷ không nhịn được mà lui về phía sau, nhìn khung cảnh xung quanh, không dám ngẩng đầu, chỉ lùi về một góc cùng đám bạch y nữ tử.
Úc Lưu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng buông tay, đám binh khí kia liền rơi xuống đất, một tiếng keng rét lạnh vang lên, hoàn toàn nát bấy.
Đôi mắt lục sắc kia, khiến lòng người vô cùng sợ hăi.
Đại sư tỷ a một tiếng, vội vàng chạy khỏi cùng đám bạch y nữ tử.
Cổ Tiểu Ma nhìn vở kịch này, chỉ lạnh mặt, khinh bỉ nhìn hắn, hệt như sự lạnh lẽo trong hồ không hề ảnh hưởng tới nàng.
Úc Lưu xoay người, vẫn cười, chậm răi nói: Ta giải vây giúp nàng... không được sao?
Nếu không phải ai đó tới chỗ này để người ta vây ngắm, cũng không cần chàng phải giải vây hộ ta. Cổ Tiểu Ma siết chặt vạt áo, lầm bầm: Ta biết chàng đẹp, nhưng các nàng cũng thật là, chỉ bị nhan sắc này mê hoặc...
Chẳng lẽ... Đột nhiên Úc Lưu ghé sát vào, khóe môi cong lên thành một nụ cười điên đảo chúng sinh: Nàng không hề bị nhan sắc này mê hoặc sao?
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra.
Ra là thế ư?
Nàng một lòng một dạ với hắn... cũng chỉ là vì hắn trông đẹp mắt thôi sao?
Đột nhiên nàng xoay người, đi lên núi.
Dù sao... Nàng nói nhỏ: Ta rất xấu...
Nàng vừa dứt lời, sau lưng như có gió, một giây sau đã rơi vào trong lồng ngực của hắn.
Úc Lưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa cằm vào đầu vai nàng, mái tóc đen như thác nước không hề được buộc lên xõa xuống, chọc vào tai nàng, có hơi ngứa, hai gò má nóng như lửa đốt.
Hắn nhắm mắt, hàng mi dài để lại chút bóng mờ trên gương mặt trắng nõn.
Nàng mang ta theo hoặc ở lại.
Tim nàng đập rất nhanh, khổ sở còn chưa dứt, ngọt ngào đã dâng lên, cảm thấy có chút xấu hổ, lại không nhịn được mà nhếch môi, lòng vô cùng vui vẻ.
Ta muốn ỷ lại vào nàng. Hắn nói: Nàng đi đâu ta đi đó, nửa bước cũng không rời.
Rõ ràng là lời thâm tình đến bực nào, nàng lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một Long thần bị cả lục giới nhòm ngó, một yêu linh
Cổ Tiểu Ma dùng ánh mắt lăng trì bóng lưng của hắn hồi lâu, phát hiện không có hiệu quả. Lại nghiêng đầu, trực tiếp nhìn về phía bạch y nữ tử đang ngồi bệt dưới đất.
Trông cũng khá dễ nhìn, có điều còn kém xa Thủy Thất Yên. Cổ Tiểu Ma vẫn còn giơ kiếm, cách cái cổ trắng nõn nà của nàng ta một khoảng nhỏ, nàng kia đã biết kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma xuất thần nhập hóa, hơn nữa còn nhận lấy ánh mắt như hung thần ác sát của nàng, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Đại sư tỷ của Lục Hợp Tháp thấy đệ tử của mình mất mặt như thế, lòng vô cùng khó chịu, tiến lên từng bước cười nói: Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Cổ sư tỷ của Thiên Diễn, lần này thắng hội Trục Tiên, đúng là nở mày nở mặt nhỉ?
Cổ Tiểu Ma lười biếng ngẩng đầu liếc nàng ta: Đương nhiên là phải nở mặt nở mặt rồi.
Đại sư tỷ không ngờ mặt nàng lại dày như thế, chẳng thèm nói một câu khách sáo, vừa mở miệng đã chặn lời người ta, vô cùng đáng giận.
“Nghe nói giáo chủ ma giáo lại là lục đệ tử của giáo phái... Ha ha, khó trách có thể nở mặt như thế.
Thiên Diễn ta có nở mặt hay không thì liên quan gì tới chuyện tốt của đám Lục Hợp Tháp các người? Còn nữa... Cổ Tiểu Ma ác độc cười một tiếng: Có người ghen tỵ à?
Đột nhiên sắc mặt của đám bạch y nữ tử kia hơi đổi, đại sư tỷ cả giận: Ngươi cho rằng Lục Hợp Tháp bọn ta sợ Thiên Diễn à...
Ta chưa từng nói thế. Cổ Tiểu Ma đáp trả: Nhưng người ngồi dưới đất phát run lại không phải là ta.
Lời nói lẫn gai, sắc mặt đám người càng tệ hơn. Đại sư tỷ rút trường kiếm, vừa nhẩm bí quyết đã vọt về phía Cổ Tiểu Ma. Sắc mặt của Cổ Tiểu Ma không tốt lắm, vừa ra tay đã dùng thức thứ mười một, công lực của đại sư tỷ này không yếu, lại muốn làm bẽ mặt Cổ Tiểu Ma trước mắt Úc Lưu, vì vậy lúc đánh còn liều mạng hơn khi tham gia hội Trục Tiên.
Dù kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma có tinh diệu đến đâu, vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, đánh một lúc lâu chỉ có thể so ngang tay. Nàng nhanh nhẹn xoay người đáp xuống đất, che vết thương bên hông do Đồ Hòa gây ra, khóe mắt co rút, cố ra vẻ bình tĩnh: ... Thôi, xem như cùng là đệ tử ngũ đại phái Trung Nguyên, ta không chấp các người.
Vị đại sư tỷ kia thấy không chiếm được lời, liền nháy mắt với xung quanh, mấy nữ tử kia hội ý xong, gật đầu một cái, đồng loạt rút binh khí, cùng xông về phía Cổ Tiểu Ma.
Nàng đang đưa lưng về phía đám người, không hề phòng bị, chờ đến lúc phản ứng kịp đã trễ.
Trong nháy mắt, có bóng xanh lướt qua. Cổ Tiểu Ma đứng tại chỗ không động, chỉ có y phục lướt qua má của nàng, cảm xúc mềm mại hệt như ảo giác. Như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đại sư tỷ và đám... bạch y nữ tử kia vẫn duy trì thế công, có điều binh khí trong tay đã hoàn toàn biến mất, sau một giây, Úc Lưu đứng trước người Cổ Tiểu Ma, trong tay là một đống binh khí mang hình thù cong vẹo kì dị.
Nàng niệm tình nghĩa đồng môn, nể mặt mối giao tình giữa sư tôn các người nên mới không xuống tay. Úc Lưu khẽ mỉm cười: Nhưng với những đệ tử không phải người tu tiên... thường thì ta cũng không thương hoa tiếc ngọc đâu.
Hắn nói một câu, liền tiến lên phía trước từng bước một, đống sắt vụn trong tay càng méo mó hơn, bước thẳng đến trước mặt đại sư tỷ.
Nếu các người còn chạm mặt nàng, hoặc để ta nghe thấy lời gì không hay... Hắn vẫn cười, nhưng tiết trời đang đầu xuân, mặt đất lại bắt đầu kết băng, nhanh chóng lan ra từ dưới chân hắn.
Sự lạnh lẽo này, đến từ hai mắt của hắn.
Nước hồ nhanh chóng bị đóng băng, hoa hải phong cũng khô héo. Từng cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương, đại sư tỷ không nhịn được mà lui về phía sau, nhìn khung cảnh xung quanh, không dám ngẩng đầu, chỉ lùi về một góc cùng đám bạch y nữ tử.
Úc Lưu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng buông tay, đám binh khí kia liền rơi xuống đất, một tiếng keng rét lạnh vang lên, hoàn toàn nát bấy.
Đôi mắt lục sắc kia, khiến lòng người vô cùng sợ hăi.
Đại sư tỷ a một tiếng, vội vàng chạy khỏi cùng đám bạch y nữ tử.
Cổ Tiểu Ma nhìn vở kịch này, chỉ lạnh mặt, khinh bỉ nhìn hắn, hệt như sự lạnh lẽo trong hồ không hề ảnh hưởng tới nàng.
Úc Lưu xoay người, vẫn cười, chậm răi nói: Ta giải vây giúp nàng... không được sao?
Nếu không phải ai đó tới chỗ này để người ta vây ngắm, cũng không cần chàng phải giải vây hộ ta. Cổ Tiểu Ma siết chặt vạt áo, lầm bầm: Ta biết chàng đẹp, nhưng các nàng cũng thật là, chỉ bị nhan sắc này mê hoặc...
Chẳng lẽ... Đột nhiên Úc Lưu ghé sát vào, khóe môi cong lên thành một nụ cười điên đảo chúng sinh: Nàng không hề bị nhan sắc này mê hoặc sao?
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra.
Ra là thế ư?
Nàng một lòng một dạ với hắn... cũng chỉ là vì hắn trông đẹp mắt thôi sao?
Đột nhiên nàng xoay người, đi lên núi.
Dù sao... Nàng nói nhỏ: Ta rất xấu...
Nàng vừa dứt lời, sau lưng như có gió, một giây sau đã rơi vào trong lồng ngực của hắn.
Úc Lưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa cằm vào đầu vai nàng, mái tóc đen như thác nước không hề được buộc lên xõa xuống, chọc vào tai nàng, có hơi ngứa, hai gò má nóng như lửa đốt.
Hắn nhắm mắt, hàng mi dài để lại chút bóng mờ trên gương mặt trắng nõn.
Nàng mang ta theo hoặc ở lại.
Tim nàng đập rất nhanh, khổ sở còn chưa dứt, ngọt ngào đã dâng lên, cảm thấy có chút xấu hổ, lại không nhịn được mà nhếch môi, lòng vô cùng vui vẻ.
Ta muốn ỷ lại vào nàng. Hắn nói: Nàng đi đâu ta đi đó, nửa bước cũng không rời.
Rõ ràng là lời thâm tình đến bực nào, nàng lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một Long thần bị cả lục giới nhòm ngó, một yêu linh
/74
|