Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 68 - Chương 68

/74


Hệt như đã cách một đời một thế.

Nàng vừa trải qua một cơn ác mộng, thấy sư phụ lâm vào nguy hiểm, thấy Thanh Long bảo Úc Lưu đã điếc, thấy mình đối mặt với một con quái vật khổng lồ sáu tay. Cổ Tiểu Ma ôm gối ngồi trong bóng tối, mặt chôn sâu trong khuỷu tay, như đang sợ chỉ cần ngẩng đầu thì cơn ác mộng này sẽ trở thành sự thật.

Đây là đâu?

Nàng không biết, chỉ ngồi co rúm trong góc. Bóng đêm như một cánh tay khô gầy, điên cuồng bò tràn về phía nàng. Cổ Tiểu Ma sợ hãi ôm chặt lấy mình, nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không có chuyện gì phát sinh.

Nàng giật giật, cẩn thận ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, nếu không phải là có ánh sáng tím đen nhàn nhạt quấn quanh, thậm chí nàng sẽ cho rằng trước mặt mình là một chiếc gương đồng lớn. Vậy mà còn có một Cổ Tiểu Ma khác, ôm gối, mặt tái nhợt, cẩn thận sợ hãi nhìn nàng.

Ngươi... ngươi là ai? Nàng thử hỏi, không ngờ Cổ Tiểu Ma đối diện kia cũng nhìn nàng, giọng nói và dáng miệng khi nói giống nàng như đúc.

Nàng giơ tay lên huơ huơ, nàng kia cũng giơ tay lên huơ huơ.

Cổ Tiểu Ma sững người, đột nhiên cảm thấy khá thú vị, liền đưa hai ngón tay lên mí mắt, rồi kéo xuống.

...

Đầu Cổ Tiểu Ma đối diện đầy vạch đen, đầu ngón tay cũng đặt trên mí mắt, nhưng lại không thể làm ra bộ mặt quỷ khó coi như thế.

... Này, ngươi là ai?

Là nàng đang hỏi, Cổ Tiểu Ma ngẩn người, đối diện với nàng kia, cách nhau không xa, tóc đen xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ quen thuộc như thế, chẳng lẽ không phải là mình?

Nhưng, nàng đang hỏi mình là ai.

Hoặc, đây chính là sự sợ hãi vẫn luôn ẩn nấp trong người nàng.

Từ lúc vừa bắt đầu, cái tên Cổ Tiểu Ma này đã tồn tại thật sao? Nàng là thứ gì? Là một đóa yêu linh chi không thành hình, hay là một Điệp An ôm đầy chấp niệm? Không có Điệp An, sao có thể có nàng? Nhưng sao nàng và Điệp An có thể sống nương tựa vào nhau cả đời?

Sớm đã có dự cảm như thế.

Ta... không biết mình là ai cả.

Tiếng đàn mông lung chẳng biết đã rót vào tai từ khi nào, Cổ Tiểu Ma sợ hãi mở to mắt, nhìn người đối diện khẽ mỉm cười, bất chợt hai mắt hóa thành màu đỏ.

Ngươi là Điệp An! Nàng cả kinh nói.

Là ta, nhưng ngươi thì không. Nàng lạnh lùng nói, ngay cả một yêu linh chi ngươi cũng không phải, ngươi chỉ là một thứ mà ta nương tựa vào ở Nhân giới, không có ta, ngươi còn chẳng thể tồn tại.

Nhưng... sắc mặt của Cổ Tiểu Ma càng thêm tái nhợt, ta là đệ tử của Thiên Diễn, ta có sư phụ sư nương, còn có cả Oanh Oanh nữa...

Đây cũng chỉ là một chút trí nhớ không đáng nhắc tới. Điệp An cười lạnh, nói, rời khỏi ta, ngươi sẽ không thể tồn tại, chỉ cần qua mấy năm, sẽ chẳng còn ai nhớ ngươi là ai nữa.

Không, không phải thế. Nàng bắt đầu luống cuống, không phải vậy... ta...

Nhưng cuối cùng là thứ gì, nàng lại không nói được...

Ngươi không có gì cả, cũng không là gì cả. Điệp An cười nhìn nàng, ngươi cứ đợi ở đây, từ từ mục nát mà chết, mười bảy năm qua nhiều lắm cũng chỉ là một giấc chiêm bao vàng của ngươi mà thôi, cần gì phải tiếp tục?

Cổ Tiểu Ma ngẩn người, đột nhiên run lên như một cái sàng.

Nàng trốn tránh.

Sợ mất đi Úc Lưu, sợ mất đi Thiên Diễn này, vì vậy dù đã kháng cự rất lâu, một khắc sau cùng nàng lại lùi bước, nhường thân thể cho Điệp An, tình nguyện không muốn đối mặt với chúng.

Nàng ấy nói, ngươi không có gì cả.

Ngồi một mình trong bóng tối như lúc này mới có thể nhận ra lời nàng đáng sợ đến mức nào. Nàng thật sự chẳng có gì cả, thậm chí cả bản thân nàng cũng không thật sự tồn tại. Mười bảy năm nay, hệt như một giấc chiêm bao, nàng có thể nghe, có thể thấy, có thể nghĩ, chỉ là một câu chuyện cười mà tạo hóa trêu ngươi, nàng chỉ là một


/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status