Thẩm Lãnh đứng trên thuyền nhỏ vẫn đang suy nghĩ về một vấn đề, nên đối mặt với Trang Ung như thế nào. Giết Mộc Tiêu Phong tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của Trang Ung, mà hôm qua lúc Trang Ung hỏi Thẩm Lãnh, đến cuối cùng Thẩm Lãnh cũng không nói cho ông biết là mình muốn động thủ.
Theo Thẩm Lãnh thấy lúc nên động thủ thì đừng do dự, bỏ qua cơ hội khó có được như thế tất nhiên tương lai sẽ hối hận. Khi hắn đưa ra quyết định giết Mộc Tiêu Phong cũng không suy nghĩ đến cái gì mà triều đình ổn định hay không ổn định, sẽ càng không suy nghĩ đến bệ hạ nghĩ như thế nào.
Kẻ thù của bản thân ta, tại sao ta phải suy nghĩ người khác nghĩ như thế nào?
Ngày đó ở bờ sông Mộc Tiêu Phong sai người gọi Thẩm Lãnh và Trà gia đến, ánh mắt Mộc Tiêu Phong nhìn Trà gia đã lộ ra một luồng tà niệm, cho nên bắt đầu từ ngày đó Thẩm Lãnh liền không có lúc nào là không suy nghĩ động thủ như thế nào, khi nào động thủ.
Nếu như nhằm vào bản thân Thẩm Lãnh, lấy đại cục làm trọng, hắn có thể sẽ ẩn nhẫn một chút, động đến Trà gia, động đến tiên sinh, vậy thì không thể chờ.
Chính là tin tình báo thẩm tra được khi tiêu diệt toàn bộ sát thủ của Quán Đường Khẩu ở lò gạch đã thúc giục Thẩm Lãnh đưa ra quyết định này. Hơn hai trăm tên sát thủ muốn đi giết Thẩm tiên sinh và Trà gia, ngay lúc đó ngọn lửa của Thẩm Lãnh đã bùng cháy.
Khi thuyền nhỏ chạy đến huyện Ninh Vũ thật ra chỉ đi sau đại đội nhân mã chưa đến nửa ngày, Thẩm Lãnh để cho Hắc Nhãn bọn họ đến đảo Duyên Bình Thái Hồ trước một bước, một mình hắn trở lại đội ngũ. Vương Căn Đống đang nổi cáu, đội ngũ đã đến rồi nhưng lại để mất chủ tướng, thế này là thế nào?
Dương Thất Bảo, Cổ Lạc hai người như bị đứa trẻ oan uổng bị phạt đứng, đứng ở đó không nói được một lời, trông mong hai người bọn họ nói ra chuyện gì đó là điều không thể, huống chi hai người bọn họ căn bản cũng không biết Thẩm Lãnh đi giết Mộc Tiêu Phong, nếu biết thì cằm của hai người cũng phải rớt xuống đất.
"Được rồi được rồi, đừng hỏi bọn họ nữa." Thẩm Lãnh vẻ mặt không nghiêm túc đi đến, sửa sang lại tướng quân phục vừa mới thay một chút: "Là ta tạm thời có việc phải trở về nhà một chuyến, dặn dò người nhà ta mấy câu."
Vương Căn Đống thở dài: "Tướng quân nói là Thẩm tiên sinh và Trà Nhi cô nương sao?"
"Đúng vậy."
Vương Căn Đống lại thở dài: "Ta có một thói quen, cứ cách một thời gian lại kiểm tra khoang chứa hàng một chút, cho nên trước đó đã hàn huyên một lát cùng Thẩm tiên sinh, Trà Nhi cô nương ở chỗ chứa hàng, còn cùng nhau uống trà, bạch trà của Hồ Kiến đạo, mua lúc ta và tướng quân cùng xuôi nam lần trước, ta cũng mua."
Thẩm Lãnh cười: "Cái này ngại quá."
Vương Căn Đống nói: "Cho nên để không túng lúng như vậy, ta đã hạ lệnh không ai được tùy tiện vào khoang chứa hàng của con thuyền đó."
Thẩm Lãnh kéo Vương Căn Đống sang một bên, nói lại chuyện mình dẫn theo người của một tiêu doanh xử lý hết tất cả hơn hai trăm sát thủ của Quán Đường Khẩu, không giấu giếm cái gì, nhưng chuyện giết Mộc Tiêu Phong thì đương nhiên sẽ không nói.
Bởi vì dẫn theo người của một tiêu doanh động thủ là chuyện không giấu giếm được, cũng không cần phải giấu giếm.
Mà trước lúc này Thẩm Lãnh đã lợi dụng chức vụ sắp xếp Thẩm tiên sinh và Trà gia vào chỗ chứa hàng của một con thuyền Hùng Ngưu, cho dù sát thủ của Quán Đường Khẩu đi cũng chỉ công cốc, huống chi Thẩm Lãnh căn bản không định cho bọn chúng cơ hội đi.
"Vậy tại sao tướng quân không về cùng Dương Thất Bảo bọn họ?"
"Ồ... Có mấy bằng hữu ở thành Trường An giúp vài chuyện, cho nên ta đi tiễn một chút." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Không có chuyện gì khác thì đi làm việc hết đi, chuẩn bị tốt việc nên chuẩn bị, Dương Thất Bảo, mang người của huynh đến bến thuyền quan bổ xem thử chúng ta còn có gì cần dùng đến thì lấy một ít, nhớ viết sổ cho đề đốc đại nhân là được."
Dương Thất Bảo khóe miệng nhếch lên: "Được."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nhìn bộ dạng vui vẻ của huynh, lúc này mới theo ta vài ngày sao đã biết hại đề đốc đại nhân rồi, huynh từng là thân tín của đề đốc đại nhân đấy."
Dương Thất Bảo: "Hì hì hì hì..."
Thẩm Lãnh haiz một tiếng: "Chẳng ra sao! Lần sau chú ý một chút, đừng cười vui vẻ như thế, thu liễm một chút."
Dương Thất Bảo: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Vương Căn Đống thật sự không biết nên nói gì cho phải. Gã ta là một người khuôn phép công chính, nếu không cũng sẽ không đánh Trần Nhiễm ngay lúc Thẩm Lãnh vừa mới trở thành đội chính, gã ta không làm chuyện phạm quy, lại càng không làm chuyện phạm pháp, ngay như lúc Mộc Tiêu Phong bảo gã ta đừng đi chi viện cho Thẩm Lãnh, gã ta vẫn dứt khoát kiên quyết một người một đao thẳng hướng thủy phỉ, gã ta có quy tắc phán đoán của riêng mình.
Chính là bởi vì như thế, Thẩm Lãnh từng suy nghĩ một vấn đề, nếu có chuyện gì riêng tư hắn có thể nói với Dương Thất Bảo và Cổ Lạc, Trần Nhiễm tất nhiên không cần phải nói, thậm chí còn có thể nói với Đỗ Uy Danh, cũng có thể nói với Vương Khoát Hải, những người này có cắn nát răng cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Vương Căn Đống thì khác, gã ta sẽ lập tức báo cho Trang Ung.
"Cái đó... Ta cũng uống chén trà."
Thẩm Lãnh xoay người đi, Vương Căn Đống hơi bất đắc dĩ nhìn bộ dạng không có một chút phong phạm chủ tướng nào của Thẩm Lãnh, nhưng gã ta rất thích kiểu tính cách này của Thẩm Lãnh. Gã ta không phải kiểu người có tính cách này, nhưng gã ta thích người có tính cách này, giống như trước đây...
Vương Căn Đống lắc lắc đầu, mắt hơi đỏ lên, đã mười mấy năm rồi, vẫn không quên được.
Mùa hè đó, gã ta và đường đệ hai người đồng thời mặc quân phục chiến binh, huấn luyện ban đầu khiến Vương Căn Đống cảm giác mình không trụ nổi nữa, ngược lại là đường đệ sức khỏe còn không bằng gã ta lại luôn cười ha hả, mỗi ngày đều là bộ dạng sáng lạn như ánh mặt trời đó. Đường đệ còn nói tương lai cùng nhau làm đến đại tướng quân. Gã ta còn nhớ mình đã hỏi đường đệ nếu đệ thật sự làm đến đại tướng quân thì muốn làm điều gì nhất, đường đệ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời nói rằng đến cửa tiệm của Lưu lão lục ở đầu phố mua móng heo, đệ xem hắn còn dám thiếu cân thiếu hay không.
Thật chí khí lớn mà.
Nhưng mà đường đệ không trụ được, cũng không phải tử trận, mà là chết vì một trận bệnh. Thật ra bắt đầu từ ngày đầu tiên tòng quân vị đường đệ thân thể hơi gầy yếu đó của gã ta đã không trụ được, nhưng gã không chịu từ bỏ, bao nhiêu lần vì để cho bản thân không bị tụt lại phía sau mà một mình luyện tập thêm ở trên giáo trường.
Mỗi lần Vương Căn Đống nhìn thấy Thẩm Lãnh đều có cảm giác đó là đường đệ của mình, một mình luyện tập thêm, mặc kệ mưa gió.
"Nhất định phải làm đến đại tướng quân đó." Vương Căn Đống lẩm bẩm nói một câu, giơ tay lên lau khóe mắt.
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Vương tướng quân, huynh vừa nói gì?"
Vương Căn Đống lắc đầu: "Không nói gì, nếu người của Ất Tử doanh đến ta sẽ đi nói với ngươi."
Thẩm Lãnh chắp tay, xoay người rời đi.
Tìm đến chiến thuyền Hùng Ngưu kia đi vào khoang chứa hàng, Thẩm Lãnh tưởng là mình đã đến nhầm chỗ.
Thế mà Trà gia và Thẩm tiên sinh lại đang ăn lẩu.
Nhìn thấy Thẩm Lãnh vào, Trà gia cười: "Mời khách quý vào trong, lấy khăn lau mặt trước đã?"
Thẩm Lãnh: "Canh đỏ hay canh trắng (1) ?"
"Trắng."
"Nồi uyên ương là mấu chốt."
Thẩm Lãnh ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn từng miếng từng miếng, nhìn cực kỳ vui vẻ, cho nên Thẩm tiên sinh và Trà gia đã biết ngay là nhất định đã xảy ra chuyện gì.
"Có phải ngươi đã đi giết Mộc Tiêu Phong rồi không?"
"Phải."
"Hồ đồ!" Thẩm tiên sinh lập tức thay đổi sắc mặt: "Giết Mộc Tiêu Phong là việc khó sao? Cho tới bây giờ cũng không phải, tại sao ta vẫn luôn chấn áp ngươi không cho ngươi động thủ? Là vì người này tuy ngu ngốc, tuy đáng chết nhưng là kẻ hết sức quan trọng trong thủy sư, một khi hắn chết, bệ hạ sẽ không thể không điều tra thủy sư triệt để, sẽ không thể không xoa dịu Mộc Chiêu Đồng, tất cả kế hoạch của bệ hạ đều sẽ bị rối loạn vì sự kích động của ngươi."
Ông nhìn Thẩm Lãnh, mắt trợn tròn xoe: "Chẳng lẽ ngươi đều chưa từng suy nghĩ đến những điều này sao? !"
Thẩm Lãnh đặt bát đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người: "Đã nghĩ, nhưng ta vẫn muốn giết hắn."
"Ngươi hồ đồ! Ngu ngốc!" Thẩm tiên sinh bỗng tăng âm lượng lên cao: "Tại sao? Tại sao không chờ? Đợi qua thời gian này rồi hãy động thủ? Hiện tại Mộc Tiêu Phong chính là cọng tóc mà chỉ cần giật xuống là động đến cả ngươi, ngươi giết hắn, ngươi biết sẽ nhiễu loạn cỡ nào không!"
"Biết." Thẩm Lãnh cười.
"Ngươi còn cười!" Thẩm tiên sinh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
Trà gia giơ tay ra kéo ống tay áo của Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh quay lại nhìn nàng một cái, sau đó hít sâu: "Lãnh Tử, tại sao lại làm như vậy?"
"Bởi vì ta còn muốn sau này có thể thường xuyên nhìn thấy ông trách cứ ta như vậy, nhìn thấy Trà gia tay chân tay vụng về chuẩn bị nồi lẩu này." Hắn dùng đũa gắp lên một lát bí đao vẫn chưa cắt: "Muốn sau này có thể nhìn thấy lát bí đao tổ tôn ba đời mà Trà gia cắt ra bất cứ lúc nào... Muốn mỗi lần về đến nhà tiên sinh đều nằm ở trên ghế giả vờ đang ngủ, chúng ta hơi khác với nhà người khác, ban đầu nhà chúng ta chỉ có ba người, sau này có thể sẽ thêm một tiểu bảo bảo, ta còn muốn thấy bộ dạng lóng ngóng bế tiểu bảo bảo của tiên sinh."
Trà gia: "Lúc tiên sinh bế tiểu bảo bảo nhất định sẽ ỉa đùn!"
Nàng vung nắm đấm một.
Thẩm Lãnh: "..."
Thẩm tiên sinh lại hít sâu một hơi: "Tại sao nói những chuyện này?"
"Mộc Tiêu Phong muốn giết các người, hơn hai trăm sát thủ Quán Đường Khẩu đã muốn động thủ."
"Không phải chúng ta đã tránh được sao?"
"Không muốn để các người tránh né nữa." Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Thật ra đến bây giờ ta cũng chưa hiểu được, tại sao lúc trước tiên sinh tìm đến ta, tại sao dạy dỗ ta, rồi tại sao kỳ vọng ở ta cao như vậy, cho ta một cảm giác nếu ta ở trong quân không làm tốt, không leo lên cao được thì tương lai sẽ rất thê thảm. Ta không hiểu, nhưng ta làm theo, tiên sinh nói đến chính ngũ phẩm là có thể dẫn theo gia quyến, ta rất vui, Trà gia cũng rất vui, đây là một mục tiêu để ta cố gắng... Nhưng tiên sinh à, ta hoàn toàn có thể không cần phải quan tâm đến chính ngũ phẩm gì đó, chỉ cần ta cởi bỏ quân phục, đi đâu mà không thể mang theo Trà gia, không thể mang theo ông?"
"Tiên sinh không nói, ta cũng sẽ không hỏi, tiên sinh định sẵn mục tiêu cho ta tất nhiên là vì muốn tốt cho ta, ta sẽ đi theo phương hướng đó, nếu tiên sinh không hài lòng thì ta sẽ bỏ chạy, dốc sức mà chạy... Nhưng cho tới bây giờ thứ ta muốn không phải quan to lộc hậu, chỉ là ba người chúng ta có thể không phân tách, có thể bình an, ta vào nhà nhìn thấy tiên sinh và Trà gia, tương lai nhìn thấy con của mình, chỉ đơn giản như vậy."
"Cho nên, ta sẽ không nghĩ đến nào là triều đình, nào là bệ hạ, ta chỉ nghĩ đến hai người."
Thẩm Lãnh cầm đũa: "Ăn cơm đi."
Thẩm tiên sinh sửng sốt nhìn Thẩm Lãnh, không biết tại sao bỗng nhiên hốc mắt ươn ướt.
"Lãnh Tử, có phải mấy năm nay ta làm khó ngươi quá rồi không."
"Tiên sinh cuối cùng cũng có giác ngộ này sao?"
"Xem ra vẫn chưa đủ khó, bởi vì ngươi vẫn lỗ mãng như thế, kích động như thế... giống như năm đó ngươi nhảy xuống sông Nam Bình."
"Ồ, tiên sinh cảm động rồi sao?"
"Không có." Thẩm tiên sinh cầm đũa lên lại buông xuống: "Muốn uống rượu."
Thẩm Lãnh: "Cái gì cũng có, chỉ là không rượu."
Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên không cho nước mắt chảy ra, nghĩ đến không lâu trước đó lúc Sầm Chinh rời khỏi tiểu viện đã nói, bất luận Thẩm Lãnh có phải đứa bé đó hay không ông ta đều rất ngưỡng mộ mình, bởi vì mình đã dạy dỗ được một người đệ tử giỏi, ông đã vô cùng kiêu ngạo trả lời là hai đứa.
Thẩm tiên sinh của hiện tại càng kiêu ngạo hơn nữa, dù cho ông biết Thẩm Lãnh làm không đủ ổn thỏa, quá liều lĩnh, quá kích động, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
"Lấy trà thay rượu đi."
Trà gia đưa cho Thẩm tiên sinh một chén trà, Thẩm tiên sinh nhận lấy vô cùng trịnh trọng nói một câu: "Kính hai ngươi."
Thẩm Lãnh vàTrà gia đồng thời ngây ra, Thẩm Lãnh nâng chén trà lên, lại đặt xuống: "Tiên sinh, thật sự không có ý định nói cho ta biết một số chuyện?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Không có ý định."
Thẩm Lãnh bưng trà lên cụng chén với Trà gia, Thẩm tiên sinh: "Tại sao?"
Thẩm tiên sinh trả lời: "Nếu là ngươi, sau này nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi, cả đời cũng không nói với ngươi."
(1) canh đỏ dùng tương ớt, canh trắng dùng nước hầm xương lợn.
Theo Thẩm Lãnh thấy lúc nên động thủ thì đừng do dự, bỏ qua cơ hội khó có được như thế tất nhiên tương lai sẽ hối hận. Khi hắn đưa ra quyết định giết Mộc Tiêu Phong cũng không suy nghĩ đến cái gì mà triều đình ổn định hay không ổn định, sẽ càng không suy nghĩ đến bệ hạ nghĩ như thế nào.
Kẻ thù của bản thân ta, tại sao ta phải suy nghĩ người khác nghĩ như thế nào?
Ngày đó ở bờ sông Mộc Tiêu Phong sai người gọi Thẩm Lãnh và Trà gia đến, ánh mắt Mộc Tiêu Phong nhìn Trà gia đã lộ ra một luồng tà niệm, cho nên bắt đầu từ ngày đó Thẩm Lãnh liền không có lúc nào là không suy nghĩ động thủ như thế nào, khi nào động thủ.
Nếu như nhằm vào bản thân Thẩm Lãnh, lấy đại cục làm trọng, hắn có thể sẽ ẩn nhẫn một chút, động đến Trà gia, động đến tiên sinh, vậy thì không thể chờ.
Chính là tin tình báo thẩm tra được khi tiêu diệt toàn bộ sát thủ của Quán Đường Khẩu ở lò gạch đã thúc giục Thẩm Lãnh đưa ra quyết định này. Hơn hai trăm tên sát thủ muốn đi giết Thẩm tiên sinh và Trà gia, ngay lúc đó ngọn lửa của Thẩm Lãnh đã bùng cháy.
Khi thuyền nhỏ chạy đến huyện Ninh Vũ thật ra chỉ đi sau đại đội nhân mã chưa đến nửa ngày, Thẩm Lãnh để cho Hắc Nhãn bọn họ đến đảo Duyên Bình Thái Hồ trước một bước, một mình hắn trở lại đội ngũ. Vương Căn Đống đang nổi cáu, đội ngũ đã đến rồi nhưng lại để mất chủ tướng, thế này là thế nào?
Dương Thất Bảo, Cổ Lạc hai người như bị đứa trẻ oan uổng bị phạt đứng, đứng ở đó không nói được một lời, trông mong hai người bọn họ nói ra chuyện gì đó là điều không thể, huống chi hai người bọn họ căn bản cũng không biết Thẩm Lãnh đi giết Mộc Tiêu Phong, nếu biết thì cằm của hai người cũng phải rớt xuống đất.
"Được rồi được rồi, đừng hỏi bọn họ nữa." Thẩm Lãnh vẻ mặt không nghiêm túc đi đến, sửa sang lại tướng quân phục vừa mới thay một chút: "Là ta tạm thời có việc phải trở về nhà một chuyến, dặn dò người nhà ta mấy câu."
Vương Căn Đống thở dài: "Tướng quân nói là Thẩm tiên sinh và Trà Nhi cô nương sao?"
"Đúng vậy."
Vương Căn Đống lại thở dài: "Ta có một thói quen, cứ cách một thời gian lại kiểm tra khoang chứa hàng một chút, cho nên trước đó đã hàn huyên một lát cùng Thẩm tiên sinh, Trà Nhi cô nương ở chỗ chứa hàng, còn cùng nhau uống trà, bạch trà của Hồ Kiến đạo, mua lúc ta và tướng quân cùng xuôi nam lần trước, ta cũng mua."
Thẩm Lãnh cười: "Cái này ngại quá."
Vương Căn Đống nói: "Cho nên để không túng lúng như vậy, ta đã hạ lệnh không ai được tùy tiện vào khoang chứa hàng của con thuyền đó."
Thẩm Lãnh kéo Vương Căn Đống sang một bên, nói lại chuyện mình dẫn theo người của một tiêu doanh xử lý hết tất cả hơn hai trăm sát thủ của Quán Đường Khẩu, không giấu giếm cái gì, nhưng chuyện giết Mộc Tiêu Phong thì đương nhiên sẽ không nói.
Bởi vì dẫn theo người của một tiêu doanh động thủ là chuyện không giấu giếm được, cũng không cần phải giấu giếm.
Mà trước lúc này Thẩm Lãnh đã lợi dụng chức vụ sắp xếp Thẩm tiên sinh và Trà gia vào chỗ chứa hàng của một con thuyền Hùng Ngưu, cho dù sát thủ của Quán Đường Khẩu đi cũng chỉ công cốc, huống chi Thẩm Lãnh căn bản không định cho bọn chúng cơ hội đi.
"Vậy tại sao tướng quân không về cùng Dương Thất Bảo bọn họ?"
"Ồ... Có mấy bằng hữu ở thành Trường An giúp vài chuyện, cho nên ta đi tiễn một chút." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Không có chuyện gì khác thì đi làm việc hết đi, chuẩn bị tốt việc nên chuẩn bị, Dương Thất Bảo, mang người của huynh đến bến thuyền quan bổ xem thử chúng ta còn có gì cần dùng đến thì lấy một ít, nhớ viết sổ cho đề đốc đại nhân là được."
Dương Thất Bảo khóe miệng nhếch lên: "Được."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nhìn bộ dạng vui vẻ của huynh, lúc này mới theo ta vài ngày sao đã biết hại đề đốc đại nhân rồi, huynh từng là thân tín của đề đốc đại nhân đấy."
Dương Thất Bảo: "Hì hì hì hì..."
Thẩm Lãnh haiz một tiếng: "Chẳng ra sao! Lần sau chú ý một chút, đừng cười vui vẻ như thế, thu liễm một chút."
Dương Thất Bảo: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Vương Căn Đống thật sự không biết nên nói gì cho phải. Gã ta là một người khuôn phép công chính, nếu không cũng sẽ không đánh Trần Nhiễm ngay lúc Thẩm Lãnh vừa mới trở thành đội chính, gã ta không làm chuyện phạm quy, lại càng không làm chuyện phạm pháp, ngay như lúc Mộc Tiêu Phong bảo gã ta đừng đi chi viện cho Thẩm Lãnh, gã ta vẫn dứt khoát kiên quyết một người một đao thẳng hướng thủy phỉ, gã ta có quy tắc phán đoán của riêng mình.
Chính là bởi vì như thế, Thẩm Lãnh từng suy nghĩ một vấn đề, nếu có chuyện gì riêng tư hắn có thể nói với Dương Thất Bảo và Cổ Lạc, Trần Nhiễm tất nhiên không cần phải nói, thậm chí còn có thể nói với Đỗ Uy Danh, cũng có thể nói với Vương Khoát Hải, những người này có cắn nát răng cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Vương Căn Đống thì khác, gã ta sẽ lập tức báo cho Trang Ung.
"Cái đó... Ta cũng uống chén trà."
Thẩm Lãnh xoay người đi, Vương Căn Đống hơi bất đắc dĩ nhìn bộ dạng không có một chút phong phạm chủ tướng nào của Thẩm Lãnh, nhưng gã ta rất thích kiểu tính cách này của Thẩm Lãnh. Gã ta không phải kiểu người có tính cách này, nhưng gã ta thích người có tính cách này, giống như trước đây...
Vương Căn Đống lắc lắc đầu, mắt hơi đỏ lên, đã mười mấy năm rồi, vẫn không quên được.
Mùa hè đó, gã ta và đường đệ hai người đồng thời mặc quân phục chiến binh, huấn luyện ban đầu khiến Vương Căn Đống cảm giác mình không trụ nổi nữa, ngược lại là đường đệ sức khỏe còn không bằng gã ta lại luôn cười ha hả, mỗi ngày đều là bộ dạng sáng lạn như ánh mặt trời đó. Đường đệ còn nói tương lai cùng nhau làm đến đại tướng quân. Gã ta còn nhớ mình đã hỏi đường đệ nếu đệ thật sự làm đến đại tướng quân thì muốn làm điều gì nhất, đường đệ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời nói rằng đến cửa tiệm của Lưu lão lục ở đầu phố mua móng heo, đệ xem hắn còn dám thiếu cân thiếu hay không.
Thật chí khí lớn mà.
Nhưng mà đường đệ không trụ được, cũng không phải tử trận, mà là chết vì một trận bệnh. Thật ra bắt đầu từ ngày đầu tiên tòng quân vị đường đệ thân thể hơi gầy yếu đó của gã ta đã không trụ được, nhưng gã không chịu từ bỏ, bao nhiêu lần vì để cho bản thân không bị tụt lại phía sau mà một mình luyện tập thêm ở trên giáo trường.
Mỗi lần Vương Căn Đống nhìn thấy Thẩm Lãnh đều có cảm giác đó là đường đệ của mình, một mình luyện tập thêm, mặc kệ mưa gió.
"Nhất định phải làm đến đại tướng quân đó." Vương Căn Đống lẩm bẩm nói một câu, giơ tay lên lau khóe mắt.
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Vương tướng quân, huynh vừa nói gì?"
Vương Căn Đống lắc đầu: "Không nói gì, nếu người của Ất Tử doanh đến ta sẽ đi nói với ngươi."
Thẩm Lãnh chắp tay, xoay người rời đi.
Tìm đến chiến thuyền Hùng Ngưu kia đi vào khoang chứa hàng, Thẩm Lãnh tưởng là mình đã đến nhầm chỗ.
Thế mà Trà gia và Thẩm tiên sinh lại đang ăn lẩu.
Nhìn thấy Thẩm Lãnh vào, Trà gia cười: "Mời khách quý vào trong, lấy khăn lau mặt trước đã?"
Thẩm Lãnh: "Canh đỏ hay canh trắng (1) ?"
"Trắng."
"Nồi uyên ương là mấu chốt."
Thẩm Lãnh ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn từng miếng từng miếng, nhìn cực kỳ vui vẻ, cho nên Thẩm tiên sinh và Trà gia đã biết ngay là nhất định đã xảy ra chuyện gì.
"Có phải ngươi đã đi giết Mộc Tiêu Phong rồi không?"
"Phải."
"Hồ đồ!" Thẩm tiên sinh lập tức thay đổi sắc mặt: "Giết Mộc Tiêu Phong là việc khó sao? Cho tới bây giờ cũng không phải, tại sao ta vẫn luôn chấn áp ngươi không cho ngươi động thủ? Là vì người này tuy ngu ngốc, tuy đáng chết nhưng là kẻ hết sức quan trọng trong thủy sư, một khi hắn chết, bệ hạ sẽ không thể không điều tra thủy sư triệt để, sẽ không thể không xoa dịu Mộc Chiêu Đồng, tất cả kế hoạch của bệ hạ đều sẽ bị rối loạn vì sự kích động của ngươi."
Ông nhìn Thẩm Lãnh, mắt trợn tròn xoe: "Chẳng lẽ ngươi đều chưa từng suy nghĩ đến những điều này sao? !"
Thẩm Lãnh đặt bát đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người: "Đã nghĩ, nhưng ta vẫn muốn giết hắn."
"Ngươi hồ đồ! Ngu ngốc!" Thẩm tiên sinh bỗng tăng âm lượng lên cao: "Tại sao? Tại sao không chờ? Đợi qua thời gian này rồi hãy động thủ? Hiện tại Mộc Tiêu Phong chính là cọng tóc mà chỉ cần giật xuống là động đến cả ngươi, ngươi giết hắn, ngươi biết sẽ nhiễu loạn cỡ nào không!"
"Biết." Thẩm Lãnh cười.
"Ngươi còn cười!" Thẩm tiên sinh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
Trà gia giơ tay ra kéo ống tay áo của Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh quay lại nhìn nàng một cái, sau đó hít sâu: "Lãnh Tử, tại sao lại làm như vậy?"
"Bởi vì ta còn muốn sau này có thể thường xuyên nhìn thấy ông trách cứ ta như vậy, nhìn thấy Trà gia tay chân tay vụng về chuẩn bị nồi lẩu này." Hắn dùng đũa gắp lên một lát bí đao vẫn chưa cắt: "Muốn sau này có thể nhìn thấy lát bí đao tổ tôn ba đời mà Trà gia cắt ra bất cứ lúc nào... Muốn mỗi lần về đến nhà tiên sinh đều nằm ở trên ghế giả vờ đang ngủ, chúng ta hơi khác với nhà người khác, ban đầu nhà chúng ta chỉ có ba người, sau này có thể sẽ thêm một tiểu bảo bảo, ta còn muốn thấy bộ dạng lóng ngóng bế tiểu bảo bảo của tiên sinh."
Trà gia: "Lúc tiên sinh bế tiểu bảo bảo nhất định sẽ ỉa đùn!"
Nàng vung nắm đấm một.
Thẩm Lãnh: "..."
Thẩm tiên sinh lại hít sâu một hơi: "Tại sao nói những chuyện này?"
"Mộc Tiêu Phong muốn giết các người, hơn hai trăm sát thủ Quán Đường Khẩu đã muốn động thủ."
"Không phải chúng ta đã tránh được sao?"
"Không muốn để các người tránh né nữa." Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Thật ra đến bây giờ ta cũng chưa hiểu được, tại sao lúc trước tiên sinh tìm đến ta, tại sao dạy dỗ ta, rồi tại sao kỳ vọng ở ta cao như vậy, cho ta một cảm giác nếu ta ở trong quân không làm tốt, không leo lên cao được thì tương lai sẽ rất thê thảm. Ta không hiểu, nhưng ta làm theo, tiên sinh nói đến chính ngũ phẩm là có thể dẫn theo gia quyến, ta rất vui, Trà gia cũng rất vui, đây là một mục tiêu để ta cố gắng... Nhưng tiên sinh à, ta hoàn toàn có thể không cần phải quan tâm đến chính ngũ phẩm gì đó, chỉ cần ta cởi bỏ quân phục, đi đâu mà không thể mang theo Trà gia, không thể mang theo ông?"
"Tiên sinh không nói, ta cũng sẽ không hỏi, tiên sinh định sẵn mục tiêu cho ta tất nhiên là vì muốn tốt cho ta, ta sẽ đi theo phương hướng đó, nếu tiên sinh không hài lòng thì ta sẽ bỏ chạy, dốc sức mà chạy... Nhưng cho tới bây giờ thứ ta muốn không phải quan to lộc hậu, chỉ là ba người chúng ta có thể không phân tách, có thể bình an, ta vào nhà nhìn thấy tiên sinh và Trà gia, tương lai nhìn thấy con của mình, chỉ đơn giản như vậy."
"Cho nên, ta sẽ không nghĩ đến nào là triều đình, nào là bệ hạ, ta chỉ nghĩ đến hai người."
Thẩm Lãnh cầm đũa: "Ăn cơm đi."
Thẩm tiên sinh sửng sốt nhìn Thẩm Lãnh, không biết tại sao bỗng nhiên hốc mắt ươn ướt.
"Lãnh Tử, có phải mấy năm nay ta làm khó ngươi quá rồi không."
"Tiên sinh cuối cùng cũng có giác ngộ này sao?"
"Xem ra vẫn chưa đủ khó, bởi vì ngươi vẫn lỗ mãng như thế, kích động như thế... giống như năm đó ngươi nhảy xuống sông Nam Bình."
"Ồ, tiên sinh cảm động rồi sao?"
"Không có." Thẩm tiên sinh cầm đũa lên lại buông xuống: "Muốn uống rượu."
Thẩm Lãnh: "Cái gì cũng có, chỉ là không rượu."
Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên không cho nước mắt chảy ra, nghĩ đến không lâu trước đó lúc Sầm Chinh rời khỏi tiểu viện đã nói, bất luận Thẩm Lãnh có phải đứa bé đó hay không ông ta đều rất ngưỡng mộ mình, bởi vì mình đã dạy dỗ được một người đệ tử giỏi, ông đã vô cùng kiêu ngạo trả lời là hai đứa.
Thẩm tiên sinh của hiện tại càng kiêu ngạo hơn nữa, dù cho ông biết Thẩm Lãnh làm không đủ ổn thỏa, quá liều lĩnh, quá kích động, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
"Lấy trà thay rượu đi."
Trà gia đưa cho Thẩm tiên sinh một chén trà, Thẩm tiên sinh nhận lấy vô cùng trịnh trọng nói một câu: "Kính hai ngươi."
Thẩm Lãnh vàTrà gia đồng thời ngây ra, Thẩm Lãnh nâng chén trà lên, lại đặt xuống: "Tiên sinh, thật sự không có ý định nói cho ta biết một số chuyện?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Không có ý định."
Thẩm Lãnh bưng trà lên cụng chén với Trà gia, Thẩm tiên sinh: "Tại sao?"
Thẩm tiên sinh trả lời: "Nếu là ngươi, sau này nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi, cả đời cũng không nói với ngươi."
(1) canh đỏ dùng tương ớt, canh trắng dùng nước hầm xương lợn.
/150
|