Thẩm tiên sinh cảm thấy mình thật sự không bằng trước nữa rồi, lại bị tiểu tử thối này nói vài lời đã làm cho cảm động hồ đồ, chẳng lẽ thật sự là lớn tuổi thì càng dễ dàng tha thứ cho sai lầm của tiểu bối sao?
Bản thân ông ban đầu lúc tìm được Thẩm Lãnh, là như bây giờ sao?
Ông ăn một miếng thịt, phát hiện hương vị lại ngon hơn lúc nãy một chút, cũng không biết có phải bởi vì tâm trạng thay đổi hay không.
"Ngươi có thể gạt ta, ngươi làm sao gạt Trang Ung?"
Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc hỏi, bởi vì đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Trang Ung không phải Thẩm tiên sinh, cho dù ông ta đối với Thẩm Lãnh cũng giống như một con gà mái che chở gà con, nhưng dù sao ông ta cũng là đề đốc thủy sư, là người của bệ hạ, là tướng quân của Đại Ninh, chuyện ông ta phải suy nghĩ hoàn toàn khác chuyện hiện tại Thẩm tiên sinh phải suy nghĩ.
Lúc đầu khi tìm được Thẩm Lãnh trong lòng Thẩm tiên sinh chỉ có một ý niệm đó là không phụ ân tri ngộ. Lưu Vương của trước đây, bệ hạ của hiện giờ đối đãi với ông như quốc sĩ, ông lấy tính mạng mình báo đáp, nhưng vài năm sau cán cân tiểu ly trong lòng ông đã sai lệch rõ ràng.
Nếu như, nếu như thật sự khiến ông không thể không đưa ra lựa chọn, ông thà... phụ thánh ân!
Thật ra Thẩm tiên sinh cũng sớm đã đưa ra quyết định, nếu có một ngày sự tình liên quan đến sinh tử của Lãnh Tử và Trà Nhi, vậy thì ông sẽ mang theo hai đứa trẻ xa chạy cao bay, công danh lợi lộc gì đó, tiền đồ tốt đẹp gì đó cũng có thể bỏ, duy chỉ có không thể bỏ đi tình thân này.
Nhưng Trang Ung thì khác, một khi Thẩm Lãnh nói với Trang Ung chuyện hắn đã giết Mộc Tiêu Phong, Trang Ung làm như thế nào?
Đây là một chuyện hết sức hết sức nghiêm túc.
Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh, chờ đợi Thẩm Lãnh đưa ra câu trả lời.
"Trang Ung có đáng để cho ngươi đánh cược hay không? Ngươi từng suy nghĩ đến vấn đề này chưa? Giữa ông ta và ngươi không có tình cảm gì có thể tương quan tính mạng, ông ta chiếu cố ngươi chẳng qua là vì mối quan hệ với ta, ông ta và ta là bằng hữu, cho nên chăm sóc ngươi cũng giống như chăm sóc con của bằng hữu, là tư tình, Trang Ung trước nay đều không phải một người vì tư tình mà loạn quốc pháp."
Thẩm Lãnh ngồi ngay ngắn, suy nghĩ rồi trả lời: "Nếu ta là Trang Ung, biện pháp đơn giản, ít tốn sức nhất chính là giao ta ra... Không dính dáng đến bất cứ triều đình thế lực gì, ta chỉ là vì thù riêng mà giết Mộc Tiêu Phong, đây là kết quả hoàn mỹ nhất. Bệ hạ sẽ cảm thấy có chút đáng tiếc sau đó chém đầu ta, Trang Ung sẽ bị giáng chỉ, sẽ bị quở trách, nhưng cũng chỉ là như vậy, thậm chí không cần vận dụng Hình bộ đình úy đến tra đã có thể kết án rõ ràng. Người của cả thủy sư đều biết ta và Mộc Tiêu Phong không hợp nhau, ta giết hắn, Trang Ung cũng chỉ là chịu trách nhiệm sơ suất."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Ừm, đây là lựa chọn chính xác nhất của Trang Ung."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nhưng ta vẫn định thử xem..."
"Lý do thì sao?"
"Độc viện đó của Mộc Tiêu Phong rất hẻo lánh, hết sức hẻo lánh, có tuyến đường chạy trốn đủ an toàn, hơn nữa từ lúc ta lén trở về đại doanh giết Mộc Tiêu Phong đến lúc rời đi, lại không gặp đội ngũ vẫn hay đi tuần tra."
"Cho nên ngươi nghĩ, là Trang Ung cố ý bố cục tất cả điều này cho ngươi?"
"Có khả năng."
"Như vậy thì, ngươi có thể sẽ thua thảm hại hơn." Thẩm tiên sinh liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nếu tất cả điều này đều là Trang Ung đã tính toán sẵn, ngươi có từng nghĩ có thể là ông ta đang lợi dụng ngươi để diệt trừ Mộc Tiêu Phong không? Phong thanh gần đây không ổn, cực có khả năng sẽ xảy ra biến cố lớn. Lúc ở trong nhà Trang Ung Sầm Chinh cũng đã nói, có thể vị hoàng hậu nương nương kia sắp hành động, gần hai mươi năm ngủ đông ẩn nhẫn, hành động một cái là sóng to gió lớn, nếu không thì còn không bằng tiếp tục chịu đựng bất động."
"Người thông minh như Trang Ung, chẳng lẽ không nghĩ đến hoàng hậu có thể sẽ động đến ông ta? Động đến ông ta rồi giao thủy sư cho Mộc Tiêu Phong, hoàng hậu có thể khiến cho Mộc Chiêu Đồng một lòng hướng về bà ta, con trai bà ta sắp sửa là thái tử rồi, một nước quân cờ này thoạt nhìn có chút liều lĩnh nhưng rất hữu hiệu, cột Mộc Chiêu Đồng vào con thuyền của bà ta, vậy là lãi rồi."
Trà gia nghe đến đây cúi đầu nói: "Tiên sinh phân tích đều là hợp lý nhất. Trang Ung biết Mộc Tiêu Phong muốn giết ông ta, có khả năng còn là hoàng hậu muốn động đến ông ta, nhưng ông ta lại không có cách nào tự giải trừ mối tai hoạ ngầm này, vì thế chỉ có thể cho Lãnh Tử một miếng mồi nhử, là ông ta để Mộc Tiêu Phong ở lại trong quân doanh. Ta nhớ mỗi lần Trang Ung có việc rời khỏi quân doanh đều sẽ mang theo Mộc Tiêu Phong, chính là sợ hắn gây sóng gió trong quân doanh, lần này động tĩnh lớn như vậy lại để Mộc Tiêu Phong ở lại, quả thật không ổn."
"Nhưng mà... Ta không nghĩ là Trang Ung sẽ hại Lãnh Tử." Trà gia nhìn Thẩm Lãnh: "Huynh đừng cười, tuy rằng ta không nghĩ là Trang Ung sẽ hại huynh, nhưng cũng không đồng ý huynh đi tìm Trang Ung, sự tình liên quan đến sinh tử, ta không dám đánh cược."
Nhưng Thẩm tiên sinh lại cười: "Ngươi đã nói sai một câu, ngươi nói ngươi cũng không đồng ý cho Lãnh Tử đi tìm Trang Ung, ngươi đã dùng một chữ 'cũng', ngươi nghĩ là ta sẽ không đồng ý? Không... Ngược lại ta càng muốn để Lãnh Tử đi gặp ông ta, xem thử Trang Ung làm như thế nào."
Trà gia ngẩn ra: "Tiên sinh?"
Thẩm tiên sinh cười nói: "Ngươi đừng có quên, Trang Ung có điều cố kỵ đấy."
Trà gia bỗng nhiên hiểu ra, vừa rồi tiên sinh nói với Lãnh Tử nếu như là ngươi thì sau này sẽ nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi thì cả đời không nói với ngươi. Chẳng lẽ Trang Ung đã quên chuyện này? Nếu Lãnh Tử thật sự là đứa bé năm đó, chính xác mà nói nếu Lãnh Tử thật sự là huyết mạch hoàng tộc, Trang Ung dám có tâm tư không đứng đắn?
Ít nhất, trước khi ông ta xác định Thẩm Lãnh không phải đứa bé kia, ông ta không dám làm.
Thẩm Lãnh thở dài: "Trà gia, nàng cũng không chịu nói cho ta biết sao?"
Trà gia nhìn thoáng qua Thẩm tiên sinh, sau đó lắc đầu: "Ta đã hứa với tiên sinh."
Thẩm Lãnh có chút tiếc nuối duỗi người một cái: "Ăn no rồi, ta đi nhìn xem những người của Ất Tử doanh đã đến chưa, không biết là ai dẫn đội và sẽ diễn trò gì, một cuộc diễn tập yên lành, lại bỏ chữ 'tập' đi."
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Trà gia lập tức túm lấy góc áo của hắn: "Có thể không đi không?"
Thẩm Lãnh quay đầu cười, vẫn sáng lạn như trước giờ: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."
Trà gia không muốn buông tay, Thẩm Lãnh nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Trông chừng vợ ta, khuê nữ ông."
Trà gia đỏ mặt, tức thì buông tay ra.
Thẩm tiên sinh cũng cảm thấy đỏ mặt.
Cùng lúc đó, thành Trường An, hoàng cung, Tứ Mao Trai.
Đây là ngày thứ tư lão viện trưởng bị hoàng đế triệu vào cung, lần nào cũng là đến lúc bầu trời tối đen mới đi, trời vừa sáng lại bị đón đến, phần lớn hoàng đế nên thượng triều thì thượng triều, nên phê duyệt tấu chương thì phê duyệt tấu chương, lão viện trưởng chỉ là ngồi một bên thưởng trà đọc sách, nghĩ đến cái gì liền nói một câu, hoàng đế sẽ luôn dừng bút suy nghĩ, hoặc phủ định hoặc khẳng định.
Chỉ là không một ai có thể tới gần Tứ Mao Trai, ngoại trừ hai vị này ra thì không người nào biết họ nói với nhau những chuyện gì.
"Lúc trước trẫm đa từng nghĩ đến, nếu như sẽ có thị phi, thị phi bắt đầu từ thủy sư."
"Cho nên bệ hạ mới xem trọng thủy sư như vậy, có cầu ắt có ứng, nuôi con cái của Bạch gia tốt một chút, thì sẽ không tùy tùy tiện tiện bị một viên kẹo lừa đi."
"Trẫm vốn tưởng rằng con người là tự mình biết mình, bây giờ mới phát hiện trẫm đã đánh giá cao bọn họ."
Cuối cùng hoàng đế cũng đã phê duyệt xong tấu chương của hôm nay, xoa huyệt thái dương tựa vào ghế nhắm mắt lại, cả ngày hôm nay đến tận giờ ngoài lúc ăn cơm ra đều không nghỉ ngơi, Đại Ninh quá lớn, phải quản lý quốc gia lớn như thế đâu phải chuyện dễ dàng.
"Trang Ung là người đáng tin."
Lão viện trưởng uống trà ăn điểm tâm, so với hoàng đế mà nói hiển nhiên có vẻ thư giãn thoải mái hơn nhiều, nhưng lão lại có cảm giác mình vốn đã không có bao nhiêu tóc đen, giờ cũng sắp biến thành trắng rồi, bốn ngày nay lão đều đang làm một việc... suy diễn.
Trước khi quyết chiến cùng kẻ thù, tướng quân lãnh binh sẽ dùng hết khả năng có thể để suy diễn ra nhất cử nhất động của quân địch ở trên sa bàn, lấy cầu bất bại, nói trắng ra một chút thì chính là xem mình là chủ soái quân địch, nghĩ trước đến chuyện có thể phát sinh.
Lão viện trưởng chính là đang làm việc như vậy, chẳng qua là trước mặt lão không có sa bàn, sa bàn nằm trong đầu lão.
Bốn ngày, những gì có thể nghĩ đến gần như đều đã nghĩ đến, nếu sẽ còn có bất ngờ gì thì đó không phải việc sức người có thể làm.
"Đúng thế, trẫm cũng biết Trang Ung đáng tin, lúc trước suy đi tính lại vẫn là giao thủy sư cho hắn."
"Không đúng." Lão viện trưởng bỗng nhiên nhíu mày: "Bỏ sót một người rồi."
"Ai?"
"Thẩm Lãnh."
"Tại sao tiên sinh đơn độc nhắc tới người trẻ tuổi này?"
"Bởi vì hắn không xác định." Lão viện trưởng đứng lên đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa nói: "Lúc trước bệ hạ hỏi thần rằng hắn như thế nào so với Mạnh Trường An, lão thần nói chỉ có hơn chứ không kém... Đó là bởi vì Mạnh Trường An và hắn khác nhau ở mặt bản chất, trong phạm vi quy tắc, không ai làm tốt hơn Mạnh Trường An, ví dụ như Thiết Lưu Lê bảo hắn bị giết Bùi Khiếu, hắn sẽ dựa theo quy tắc Thiết Lưu Lê chế định mà làm, tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn, Thẩm Lãnh thì khác."
"Trước đây hắn đến tìm Mạnh Trường An ở thành Trường An, hắn sẽ tìm đến thế lực ám đạo Lưu Lãng Đao, giết đối phương trở tay không kịp, giết Bùi Khiếu ở bắc cương, hắn sẽ lặng lẽ vào thành Lô Lan giết những người thân cận nhất bên cạnh Bùi Khiếu. Hai chuyện này đều chứng tỏ tên Thẩm Lãnh này sẽ không làm việc dựa theo quy tắc, lão thần vốn biết rõ điểm này cho nên mới nói hắn mạnh hơn Mạnh Trường An một chút, sao mà bốn ngày nay suy nghĩ đủ hướng nhưng lại bỏ sót hắn."
Hoàng đế có chút nghi hoặc: "Với vị trí của hắn hiện tại, có thể thay đổi được gì?"
"Chính là bởi vì không xác định, lão thần mới lo lắng." Vẻ mặt của lão viện trưởng đúng là có chút căng thẳng: "Hắn không tuân thủ quy tắc, không một ai đoán trước được hắn sẽ làm ra chuyện gì, Trang Ung cũng chưa chắc có thể khống chế được, đây chính là một biến số... Lão thần sợ là hắn đã giết Mộc Tiêu Phong."
Hoàng đế đầu tiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt thả lỏng hơn: "Giết Mộc Tiêu Phong? Hắn có thể can đảm như vậy?"
Lão viện trưởng nói: "Mạnh Trường An có lẽ sẽ không, hắn sẽ làm từng bước, nghe theo sắp xếp của Trang Ung, nhưng Thẩm Lãnh khác... Nếu bố cục đều ở bên đảo Duyên Bình Thái Hồ, ai sẽ còn để ý đến trong đại doanh thủy sư? Người trẻ tuổi Thẩm Lãnh này giống báo, giống rắn, giống hổ, có cơ hội là một kích trí mạng."
Hoàng đế nói: "Trang Ung chưa chắc sẽ để lại Mộc Tiêu Phong, trừ khi... hắn cố ý."
Lão viện trưởng không nhịn được nói: "Nếu Thẩm Lãnh thật sự đã phá hỏng quy tắc, vậy thì sẽ không xuất hiện cục diện mà bệ hạ hy vọng xuất hiện, kế hoạch nhử những người đó trồi lên mặt nước sẽ thất bại, tất cả mọi suy diễn của lão thần suốt bốn ngày nay liền trở nên không đáng một hào. Nếu Mộc Tiêu Phong thật sự đã chết, bàn cờ này... hỏng rồi, Mộc Tiêu Phong vừa chết là mục tiêu của những người đó sẽ không còn, tất cả bố cục trên đảo Duyên Bình sẽ tan thành mây khói."
Tuy rằng tư tưởng là nhử hết những kẻ không an phận kia ra ngoài, một khi Thẩm Lãnh giết Mộc Tiêu Phong thì kế hoạch này sẽ không có chút ý nghĩa nào, nhưng dường như hoàng đế cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn có chút vui vẻ.
"Gọn gàng dứt khoát, cách làm của người trẻ tuổi."
"Nhưng mà bệ hạ, nếu hắn thực sự làm như vậy chính là liều lĩnh, là kích động, là thiếu suy nghĩ!"
"Suy xét mọi mặt là chuyện người già các khanh nên làm, một người trẻ tuổi như hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Hoàng đế ngồi xuống, nghĩ đến nếu tên kia thật sự dám đi giết Mộc Tiêu Phong, quả thật có chút thú vị.
Lão viện trưởng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ... Suy xét mọi mặt là chuyện người già nên làm, bệ hạ nói lời này... đúng là làm tổn thương người khác."
Hoàng đế nói: "Đợi tin tức đi, trẫm cũng hơi đói bụng, điểm tâm còn..."
Ông ta nhìn thấy cái đĩa trống rỗng trên bàn trà, lão viện trưởng không để lại một miếng nào.
Hoàng đế cười: "Khanh xem, khanh cũng có chỗ suy nghĩ không chu toàn, sao khanh lại không liệu rằng trẫm cũng sẽ đói?"
Lão viện trưởng tò mò: "Tại sao bệ hạ thích đứa trẻ này như vậy."
Hoàng đế ra vẻ nghiêm trang: "Bởi vì... Trẫm vẫn còn trẻ, hiểu người cũng còn trẻ."
Lão viện trưởng: "Thần... hiểu rồi."
Hoàng đế cười: "Khanh không nghĩ là, ở... những người tuổi trẻ bọn họ, có thể nhìn thấy bộ dạng của trẫm năm đó? Năm đó tại sao phụ hoàng muốn đoạt binh quyền của trẫm? Còn không phải bởi vì năm đó trẫm cũng không thích những này quy tắc chó má này."
Lão viện trưởng ngây người, cứ cảm thấy hoàng đế có thâm ý khác.
Bản thân ông ban đầu lúc tìm được Thẩm Lãnh, là như bây giờ sao?
Ông ăn một miếng thịt, phát hiện hương vị lại ngon hơn lúc nãy một chút, cũng không biết có phải bởi vì tâm trạng thay đổi hay không.
"Ngươi có thể gạt ta, ngươi làm sao gạt Trang Ung?"
Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc hỏi, bởi vì đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Trang Ung không phải Thẩm tiên sinh, cho dù ông ta đối với Thẩm Lãnh cũng giống như một con gà mái che chở gà con, nhưng dù sao ông ta cũng là đề đốc thủy sư, là người của bệ hạ, là tướng quân của Đại Ninh, chuyện ông ta phải suy nghĩ hoàn toàn khác chuyện hiện tại Thẩm tiên sinh phải suy nghĩ.
Lúc đầu khi tìm được Thẩm Lãnh trong lòng Thẩm tiên sinh chỉ có một ý niệm đó là không phụ ân tri ngộ. Lưu Vương của trước đây, bệ hạ của hiện giờ đối đãi với ông như quốc sĩ, ông lấy tính mạng mình báo đáp, nhưng vài năm sau cán cân tiểu ly trong lòng ông đã sai lệch rõ ràng.
Nếu như, nếu như thật sự khiến ông không thể không đưa ra lựa chọn, ông thà... phụ thánh ân!
Thật ra Thẩm tiên sinh cũng sớm đã đưa ra quyết định, nếu có một ngày sự tình liên quan đến sinh tử của Lãnh Tử và Trà Nhi, vậy thì ông sẽ mang theo hai đứa trẻ xa chạy cao bay, công danh lợi lộc gì đó, tiền đồ tốt đẹp gì đó cũng có thể bỏ, duy chỉ có không thể bỏ đi tình thân này.
Nhưng Trang Ung thì khác, một khi Thẩm Lãnh nói với Trang Ung chuyện hắn đã giết Mộc Tiêu Phong, Trang Ung làm như thế nào?
Đây là một chuyện hết sức hết sức nghiêm túc.
Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh, chờ đợi Thẩm Lãnh đưa ra câu trả lời.
"Trang Ung có đáng để cho ngươi đánh cược hay không? Ngươi từng suy nghĩ đến vấn đề này chưa? Giữa ông ta và ngươi không có tình cảm gì có thể tương quan tính mạng, ông ta chiếu cố ngươi chẳng qua là vì mối quan hệ với ta, ông ta và ta là bằng hữu, cho nên chăm sóc ngươi cũng giống như chăm sóc con của bằng hữu, là tư tình, Trang Ung trước nay đều không phải một người vì tư tình mà loạn quốc pháp."
Thẩm Lãnh ngồi ngay ngắn, suy nghĩ rồi trả lời: "Nếu ta là Trang Ung, biện pháp đơn giản, ít tốn sức nhất chính là giao ta ra... Không dính dáng đến bất cứ triều đình thế lực gì, ta chỉ là vì thù riêng mà giết Mộc Tiêu Phong, đây là kết quả hoàn mỹ nhất. Bệ hạ sẽ cảm thấy có chút đáng tiếc sau đó chém đầu ta, Trang Ung sẽ bị giáng chỉ, sẽ bị quở trách, nhưng cũng chỉ là như vậy, thậm chí không cần vận dụng Hình bộ đình úy đến tra đã có thể kết án rõ ràng. Người của cả thủy sư đều biết ta và Mộc Tiêu Phong không hợp nhau, ta giết hắn, Trang Ung cũng chỉ là chịu trách nhiệm sơ suất."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Ừm, đây là lựa chọn chính xác nhất của Trang Ung."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nhưng ta vẫn định thử xem..."
"Lý do thì sao?"
"Độc viện đó của Mộc Tiêu Phong rất hẻo lánh, hết sức hẻo lánh, có tuyến đường chạy trốn đủ an toàn, hơn nữa từ lúc ta lén trở về đại doanh giết Mộc Tiêu Phong đến lúc rời đi, lại không gặp đội ngũ vẫn hay đi tuần tra."
"Cho nên ngươi nghĩ, là Trang Ung cố ý bố cục tất cả điều này cho ngươi?"
"Có khả năng."
"Như vậy thì, ngươi có thể sẽ thua thảm hại hơn." Thẩm tiên sinh liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nếu tất cả điều này đều là Trang Ung đã tính toán sẵn, ngươi có từng nghĩ có thể là ông ta đang lợi dụng ngươi để diệt trừ Mộc Tiêu Phong không? Phong thanh gần đây không ổn, cực có khả năng sẽ xảy ra biến cố lớn. Lúc ở trong nhà Trang Ung Sầm Chinh cũng đã nói, có thể vị hoàng hậu nương nương kia sắp hành động, gần hai mươi năm ngủ đông ẩn nhẫn, hành động một cái là sóng to gió lớn, nếu không thì còn không bằng tiếp tục chịu đựng bất động."
"Người thông minh như Trang Ung, chẳng lẽ không nghĩ đến hoàng hậu có thể sẽ động đến ông ta? Động đến ông ta rồi giao thủy sư cho Mộc Tiêu Phong, hoàng hậu có thể khiến cho Mộc Chiêu Đồng một lòng hướng về bà ta, con trai bà ta sắp sửa là thái tử rồi, một nước quân cờ này thoạt nhìn có chút liều lĩnh nhưng rất hữu hiệu, cột Mộc Chiêu Đồng vào con thuyền của bà ta, vậy là lãi rồi."
Trà gia nghe đến đây cúi đầu nói: "Tiên sinh phân tích đều là hợp lý nhất. Trang Ung biết Mộc Tiêu Phong muốn giết ông ta, có khả năng còn là hoàng hậu muốn động đến ông ta, nhưng ông ta lại không có cách nào tự giải trừ mối tai hoạ ngầm này, vì thế chỉ có thể cho Lãnh Tử một miếng mồi nhử, là ông ta để Mộc Tiêu Phong ở lại trong quân doanh. Ta nhớ mỗi lần Trang Ung có việc rời khỏi quân doanh đều sẽ mang theo Mộc Tiêu Phong, chính là sợ hắn gây sóng gió trong quân doanh, lần này động tĩnh lớn như vậy lại để Mộc Tiêu Phong ở lại, quả thật không ổn."
"Nhưng mà... Ta không nghĩ là Trang Ung sẽ hại Lãnh Tử." Trà gia nhìn Thẩm Lãnh: "Huynh đừng cười, tuy rằng ta không nghĩ là Trang Ung sẽ hại huynh, nhưng cũng không đồng ý huynh đi tìm Trang Ung, sự tình liên quan đến sinh tử, ta không dám đánh cược."
Nhưng Thẩm tiên sinh lại cười: "Ngươi đã nói sai một câu, ngươi nói ngươi cũng không đồng ý cho Lãnh Tử đi tìm Trang Ung, ngươi đã dùng một chữ 'cũng', ngươi nghĩ là ta sẽ không đồng ý? Không... Ngược lại ta càng muốn để Lãnh Tử đi gặp ông ta, xem thử Trang Ung làm như thế nào."
Trà gia ngẩn ra: "Tiên sinh?"
Thẩm tiên sinh cười nói: "Ngươi đừng có quên, Trang Ung có điều cố kỵ đấy."
Trà gia bỗng nhiên hiểu ra, vừa rồi tiên sinh nói với Lãnh Tử nếu như là ngươi thì sau này sẽ nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi thì cả đời không nói với ngươi. Chẳng lẽ Trang Ung đã quên chuyện này? Nếu Lãnh Tử thật sự là đứa bé năm đó, chính xác mà nói nếu Lãnh Tử thật sự là huyết mạch hoàng tộc, Trang Ung dám có tâm tư không đứng đắn?
Ít nhất, trước khi ông ta xác định Thẩm Lãnh không phải đứa bé kia, ông ta không dám làm.
Thẩm Lãnh thở dài: "Trà gia, nàng cũng không chịu nói cho ta biết sao?"
Trà gia nhìn thoáng qua Thẩm tiên sinh, sau đó lắc đầu: "Ta đã hứa với tiên sinh."
Thẩm Lãnh có chút tiếc nuối duỗi người một cái: "Ăn no rồi, ta đi nhìn xem những người của Ất Tử doanh đã đến chưa, không biết là ai dẫn đội và sẽ diễn trò gì, một cuộc diễn tập yên lành, lại bỏ chữ 'tập' đi."
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Trà gia lập tức túm lấy góc áo của hắn: "Có thể không đi không?"
Thẩm Lãnh quay đầu cười, vẫn sáng lạn như trước giờ: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."
Trà gia không muốn buông tay, Thẩm Lãnh nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Trông chừng vợ ta, khuê nữ ông."
Trà gia đỏ mặt, tức thì buông tay ra.
Thẩm tiên sinh cũng cảm thấy đỏ mặt.
Cùng lúc đó, thành Trường An, hoàng cung, Tứ Mao Trai.
Đây là ngày thứ tư lão viện trưởng bị hoàng đế triệu vào cung, lần nào cũng là đến lúc bầu trời tối đen mới đi, trời vừa sáng lại bị đón đến, phần lớn hoàng đế nên thượng triều thì thượng triều, nên phê duyệt tấu chương thì phê duyệt tấu chương, lão viện trưởng chỉ là ngồi một bên thưởng trà đọc sách, nghĩ đến cái gì liền nói một câu, hoàng đế sẽ luôn dừng bút suy nghĩ, hoặc phủ định hoặc khẳng định.
Chỉ là không một ai có thể tới gần Tứ Mao Trai, ngoại trừ hai vị này ra thì không người nào biết họ nói với nhau những chuyện gì.
"Lúc trước trẫm đa từng nghĩ đến, nếu như sẽ có thị phi, thị phi bắt đầu từ thủy sư."
"Cho nên bệ hạ mới xem trọng thủy sư như vậy, có cầu ắt có ứng, nuôi con cái của Bạch gia tốt một chút, thì sẽ không tùy tùy tiện tiện bị một viên kẹo lừa đi."
"Trẫm vốn tưởng rằng con người là tự mình biết mình, bây giờ mới phát hiện trẫm đã đánh giá cao bọn họ."
Cuối cùng hoàng đế cũng đã phê duyệt xong tấu chương của hôm nay, xoa huyệt thái dương tựa vào ghế nhắm mắt lại, cả ngày hôm nay đến tận giờ ngoài lúc ăn cơm ra đều không nghỉ ngơi, Đại Ninh quá lớn, phải quản lý quốc gia lớn như thế đâu phải chuyện dễ dàng.
"Trang Ung là người đáng tin."
Lão viện trưởng uống trà ăn điểm tâm, so với hoàng đế mà nói hiển nhiên có vẻ thư giãn thoải mái hơn nhiều, nhưng lão lại có cảm giác mình vốn đã không có bao nhiêu tóc đen, giờ cũng sắp biến thành trắng rồi, bốn ngày nay lão đều đang làm một việc... suy diễn.
Trước khi quyết chiến cùng kẻ thù, tướng quân lãnh binh sẽ dùng hết khả năng có thể để suy diễn ra nhất cử nhất động của quân địch ở trên sa bàn, lấy cầu bất bại, nói trắng ra một chút thì chính là xem mình là chủ soái quân địch, nghĩ trước đến chuyện có thể phát sinh.
Lão viện trưởng chính là đang làm việc như vậy, chẳng qua là trước mặt lão không có sa bàn, sa bàn nằm trong đầu lão.
Bốn ngày, những gì có thể nghĩ đến gần như đều đã nghĩ đến, nếu sẽ còn có bất ngờ gì thì đó không phải việc sức người có thể làm.
"Đúng thế, trẫm cũng biết Trang Ung đáng tin, lúc trước suy đi tính lại vẫn là giao thủy sư cho hắn."
"Không đúng." Lão viện trưởng bỗng nhiên nhíu mày: "Bỏ sót một người rồi."
"Ai?"
"Thẩm Lãnh."
"Tại sao tiên sinh đơn độc nhắc tới người trẻ tuổi này?"
"Bởi vì hắn không xác định." Lão viện trưởng đứng lên đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa nói: "Lúc trước bệ hạ hỏi thần rằng hắn như thế nào so với Mạnh Trường An, lão thần nói chỉ có hơn chứ không kém... Đó là bởi vì Mạnh Trường An và hắn khác nhau ở mặt bản chất, trong phạm vi quy tắc, không ai làm tốt hơn Mạnh Trường An, ví dụ như Thiết Lưu Lê bảo hắn bị giết Bùi Khiếu, hắn sẽ dựa theo quy tắc Thiết Lưu Lê chế định mà làm, tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn, Thẩm Lãnh thì khác."
"Trước đây hắn đến tìm Mạnh Trường An ở thành Trường An, hắn sẽ tìm đến thế lực ám đạo Lưu Lãng Đao, giết đối phương trở tay không kịp, giết Bùi Khiếu ở bắc cương, hắn sẽ lặng lẽ vào thành Lô Lan giết những người thân cận nhất bên cạnh Bùi Khiếu. Hai chuyện này đều chứng tỏ tên Thẩm Lãnh này sẽ không làm việc dựa theo quy tắc, lão thần vốn biết rõ điểm này cho nên mới nói hắn mạnh hơn Mạnh Trường An một chút, sao mà bốn ngày nay suy nghĩ đủ hướng nhưng lại bỏ sót hắn."
Hoàng đế có chút nghi hoặc: "Với vị trí của hắn hiện tại, có thể thay đổi được gì?"
"Chính là bởi vì không xác định, lão thần mới lo lắng." Vẻ mặt của lão viện trưởng đúng là có chút căng thẳng: "Hắn không tuân thủ quy tắc, không một ai đoán trước được hắn sẽ làm ra chuyện gì, Trang Ung cũng chưa chắc có thể khống chế được, đây chính là một biến số... Lão thần sợ là hắn đã giết Mộc Tiêu Phong."
Hoàng đế đầu tiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt thả lỏng hơn: "Giết Mộc Tiêu Phong? Hắn có thể can đảm như vậy?"
Lão viện trưởng nói: "Mạnh Trường An có lẽ sẽ không, hắn sẽ làm từng bước, nghe theo sắp xếp của Trang Ung, nhưng Thẩm Lãnh khác... Nếu bố cục đều ở bên đảo Duyên Bình Thái Hồ, ai sẽ còn để ý đến trong đại doanh thủy sư? Người trẻ tuổi Thẩm Lãnh này giống báo, giống rắn, giống hổ, có cơ hội là một kích trí mạng."
Hoàng đế nói: "Trang Ung chưa chắc sẽ để lại Mộc Tiêu Phong, trừ khi... hắn cố ý."
Lão viện trưởng không nhịn được nói: "Nếu Thẩm Lãnh thật sự đã phá hỏng quy tắc, vậy thì sẽ không xuất hiện cục diện mà bệ hạ hy vọng xuất hiện, kế hoạch nhử những người đó trồi lên mặt nước sẽ thất bại, tất cả mọi suy diễn của lão thần suốt bốn ngày nay liền trở nên không đáng một hào. Nếu Mộc Tiêu Phong thật sự đã chết, bàn cờ này... hỏng rồi, Mộc Tiêu Phong vừa chết là mục tiêu của những người đó sẽ không còn, tất cả bố cục trên đảo Duyên Bình sẽ tan thành mây khói."
Tuy rằng tư tưởng là nhử hết những kẻ không an phận kia ra ngoài, một khi Thẩm Lãnh giết Mộc Tiêu Phong thì kế hoạch này sẽ không có chút ý nghĩa nào, nhưng dường như hoàng đế cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn có chút vui vẻ.
"Gọn gàng dứt khoát, cách làm của người trẻ tuổi."
"Nhưng mà bệ hạ, nếu hắn thực sự làm như vậy chính là liều lĩnh, là kích động, là thiếu suy nghĩ!"
"Suy xét mọi mặt là chuyện người già các khanh nên làm, một người trẻ tuổi như hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Hoàng đế ngồi xuống, nghĩ đến nếu tên kia thật sự dám đi giết Mộc Tiêu Phong, quả thật có chút thú vị.
Lão viện trưởng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ... Suy xét mọi mặt là chuyện người già nên làm, bệ hạ nói lời này... đúng là làm tổn thương người khác."
Hoàng đế nói: "Đợi tin tức đi, trẫm cũng hơi đói bụng, điểm tâm còn..."
Ông ta nhìn thấy cái đĩa trống rỗng trên bàn trà, lão viện trưởng không để lại một miếng nào.
Hoàng đế cười: "Khanh xem, khanh cũng có chỗ suy nghĩ không chu toàn, sao khanh lại không liệu rằng trẫm cũng sẽ đói?"
Lão viện trưởng tò mò: "Tại sao bệ hạ thích đứa trẻ này như vậy."
Hoàng đế ra vẻ nghiêm trang: "Bởi vì... Trẫm vẫn còn trẻ, hiểu người cũng còn trẻ."
Lão viện trưởng: "Thần... hiểu rồi."
Hoàng đế cười: "Khanh không nghĩ là, ở... những người tuổi trẻ bọn họ, có thể nhìn thấy bộ dạng của trẫm năm đó? Năm đó tại sao phụ hoàng muốn đoạt binh quyền của trẫm? Còn không phải bởi vì năm đó trẫm cũng không thích những này quy tắc chó má này."
Lão viện trưởng ngây người, cứ cảm thấy hoàng đế có thâm ý khác.
/150
|