Lệ Nhược Nhã thật không hỗ là phần tử ngoan cố điển hình, nàng thật sự truy đuổi chúng ta nhiều ngày không bỏ. Truy đuổi qua nhiều ngày như vậy, không chỉ khiến cho Đại hải quái mệt mỏi muốn chết, dù là bần đạo và Âu Dương Nhược Lan cũng sắp chịu không nổi, nhưng mà Lệ Nhược Nhã lại rất cương quyết tựa như không có chút ảnh hưởng, tốc độ vẫn y như cũ theo sát phía sau chúng ta, chỉ cần Đại hải quái chỉ chút sơ sẩy liền bị nàng kéo gần khoảng cách lại.
Nghĩ đến tư vị Thánh Viêm đốt mông thực sự khá là khó chịu, Đại hải quái dùng hết khí lực từ thời còn bú sữa mẹ, phát huy ra toàn bộ tiềm lực mà nó có mới có thể kiên trì đến hiện tại. Thế nhưng, ma lực của nó dù sao cũng có hạn độ, vừa liều mạng tìm đường chạy, vừa phải không ngừng buông thả pháp thuật để trì hoãn tốc độ kẻ địch. Có thể kiên trì thời gian mấy ngày coi như là không tệ lắm rồi, nếu để cho nó kiên trì như vậy thêm một hai ngày, nó xem như mệt chết đi.
Trong thời gian mấy ngày qua, bần đạo ngoại trừ chỉ phương hướng cho Đại hải quái, thì lại giúp Âu Dương Nhược Lan hồi khí, sau đó suy nghĩ phương pháp chữa trị cho nàng, cuối cùng mới nghĩ ra một phương pháp xử lí có thể làm được, mặc dù có thể sẽ lãng phí linh dược, nhưng vì cứu nàng bần đạo đành hạ quyết tâm, thừa cơ hội này bắt đầu công việc luyện đan.
Nói đến luyện đan thì không thể không nói đến đan dược và tài liệu ở trên tay ta. Thật ra trong Phật Tổ Kim Liên của bần đạo có tồn trữ không ít linh đan diệu dược, đa số là nhận từ tay sư huynh Thái Thượng Lão Quân, đừng có hiểu lầm nha, không phải là ta lừa gạt hoặc đi trộm đâu, là sư huynh tự tay cấp cho ta, ta không có bản lãnh đi trộm đồ của hắn mà, kể từ khi bị con khỉ thối kia đắc thủ một lần. Sư huynh ta triệt để cải tạo phòng đan của hắn một phen, theo ta bảo thủ đoán chừng, cho dù Tam Hại chúng ta có đến đông đủ cũng đừng mong ẩn thân đi vào.
Sư huynh nhìn trên mặt mũi sư phụ, rất là từ ái với người sư đệ như ta, mới tặng cho ta không ít đan dược. Chẳng qua, cấp bậc sư huynh quá cao, đã tiếp cận cấp bậc Thiên Sứ mười hai cánh rồi, cho nên đan dược mà hắn cho cũng rất cao cấp, cho dù là thời kỳ ta toàn thịnh có chuẩn bị dùng để bổ sung linh lực hao tổn trong chiến đấu, hoặc là trị liệu các loại thương thế cũng phải cẩn thận mà dùng, hiện tại ta đây ăn vào nhất định chỉ có một kết quả bạo thể tiêu đời, cũng không cần thở một hơi làm gì.
Ngoại trừ đan dược ra, sư huynh từng đưa cho ta không ít dược vật, hơn nữa còn truyền ta một vài kỹ xảo luyện đan. Để ta tự mình luyện chế. Bần đạo mặc dù dự định dốc lòng nghiên cứu, nhưng mà tới nay vẫn không có thời gian, khi Tam Hại chúng ta dạo chơi khắp nơi, bần đạo cũng có để ý hái được không ít linh dược. Thậm chí bao gồm một vài loại dược vật kỳ lạ ở Tây Phương, trong đó, nổi tiếng nhất chỉ sợ là thứ mà chủ thần s rất yêu mến, đại danh đỉnh đỉnh – Quả Táo Vàng.
Ban đầu, Tam Hại chúng ta ẩn mình đi vào trong hậu hoa viên s, phát hiện cây táo vàng này đang kết mười mấy trái táo. Cuối cùng vào thời điểm chia của, ta và Athena mang đi tất cả quả táo vàng kia, con khỉ thối thì giữ hai quả. Con khỉ kia dĩ nhiên không có lỗ lả, hắn trực tiếp nhổ cả cây táo vàng đó mang về trồng ở Hoa Quả Sơn, tới nhà người ta còn một hơi hốt trọn ổ, tinh thần thật là đủ đen tối đi.
Quả táo vàng danh tiếng to lớn, ngay cả Tiên Giới Đông phương cũng đã sớm nghe thấy, bần đạo sau khi thu được đồ tốt, đầu tiên nghĩ đến chính là sư phụ và sư huynh, cho sư phụ hai quả để “báo hiếu”. Còn sư huynh đã cho ta nhiều thứ tốt như vậy, ta cũng không thể tham lam được mà? Tự nhiên phải bánh ít đi bánh quy lại, dâng lên hai quả cho sư huynh nghiên cứu. Dĩ nhiên. Thật ra ta còn có một tầng ý nghĩa khác, cầm đồ không hơn nộp đồ, lỡ như người mất của tìm tới tận cửa đòi lại, ai sẽ gánh trách nhiệm cho ta đây? Cho nên, khà khà …
Sư huynh nhận được đồ tốt thì vui mừng tột đỉnh, đập tay vào ngực vang lên thanh âm rung trời, không chỉ bảo đảm giúp ta gánh vác trách nhiệm, còn đáp ứng nghiên cứu dược tính quả táo vàng, toàn bộ sẽ chia xẻ với ta. Làm cho bần đạo cảm động vô cùng, có sư phụ và sư huynh tốt như vậy, ta có thể bất kính được sao? Lúc này lại lấy ra hai quả, để cho sư huynh trồng thử trong Dược Viên, sư huynh càng thêm cảm kích. Hai người từ đó về sau giao tình nặng thêm một tầng.
Sư huynh không hỗ là đệ nhất tông sư luyện đan trên Đông phương Tiên Giới, hắn thế nhưng chỉ cần mấy năm đã nghiên cứu ra dược tính chính của quả táo vàng, không có giữ lại chút nào hết thảy nói cho ta biết. Khiến cho bần đạo hiểu biết rõ ràng đệ nhất kỳ quả Tây Phương này. Quả táovàng được thiên địa linh khí dựng dục mà sinh, hấp thu chuyển đổi đều là năng lượng bổn nguyên tinh khiết nhất trong thiên địa.
Trong quả táo vàng có một loại năng lượng tinh khiết và rất cường đại, bởi vì đây là năng lượng bổn nguyên nhất, cho nên có thể tùy ý chuyển hóa thành bất kỳ thuộc tính nào, nói cách khác bất luận người ăn nó sở hữu bất kỳ thuộc tính nào cũng có thể chuyển đổi thành năng lượng có thể hấp thu để tăng cường thực lực. So sánh với linh dược khác, quả táo vàng trân quý nhất là ở chỗ nó hỗ trợ tăng cường thực lực mà không có tác dụng phụ.
Tỷ như người có thuộc tính Hỏa, sau khi ăn vào Hỏa Linh Đan thực lực sẽ tăng lên một khoản, nhưng mà năng lượng Hỏa mà bản thân hắn có là dựa vào tu luyện công pháp mà ra, năng lượng Hỏa của linh đan là nhận được từ trong dược vật, hai bên mặc dù rất giống nhau nhưng tuyệt đối sẽ không hoàn toàn, lúc này chỗ khác nhau nho nhỏ đó sẽ trở thành trở ngại cho tiến cảnh công pháp ngày sau.
Cho nên người tu đạo rất hiếm khi dùng linh đan để tăng thực lực, nhiều nhất chỉ dùng trong thời khắc chiến đấu nguy hiểm để cứu mạng mà thôi, một khi thoát khỏi nguy hiểm, còn có phải nghĩ biện pháp hóa giải năng lượng của linh đan, giữ vững pháp lực thuần khiết trong cơ thể.
Thế nhưng quả táo vàng lại không giống, bản thân nó mang năng lượng bổn nguyên, là căn bản của tất cả năng lượng thuộc tính. Sau khi ăn quả táo vàng vào bụng năng lượng của nó liền bị hấp thu, sau đó chuyển hóa thành năng lượng hoàn toàn nhất trí với bản thân người ăn. Căn bản sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào khác, cho nên dùng quả táo vàng để tăng cường thực lực là hoàn toàn có thể áp dụng không cần lo lắng.
Thế nhưng, đừng nhìn thấy trên tay ta có quả táo vàng mà vẫn không động tới, ta chỉ có thể nhìn thôi, không dám ăn. Vật này cấp bậc quá cao, năng lượng ẩn bên trong dù có là Thiên Sứ sáu cánh bình thường cũng chịu không nổi. Lấy trình độ thực lực của ta bây giờ, cắn một ngụm xong thì cứ đứng đợi mà tự bạo đi. Cho nên trước kia bần đạo vẫn không hề nghĩ đến nó.
Nhưng mà hiện tại, ta không nghĩ đến nó cũng không được, bởi vì bệnh của Âu Dương Nhược Lan chỉ có thể dựa vào bổ sung lục khí suy yếu của nàng để chữa trị, nhưng mà lục khí vốn là khí do trời sinh, ý tứ là nguyên khí có được từ trong bụng mẹ.
Nguyên khí như vậy ta đi đâu mà kiếm đây? Cũng không thể nhét nàng vào trong bụng mẹ lại chứ? Đừng nói ta, dù có là Jesus cũng không làm nổi, ta đoán chừng Giáo Hoàng nói sẽ trị liệu cho nàng, rất có thể là trực tiếp giết chết nàng, sau đó dùng phương pháp đặc thù. Khiến cho nàng chuyển sinh trong Trọng Sinh Trì trở thành Thiên Sứ.
Dưới tình huống như vậy, bần đạo phải nghĩ tới quả táo vàng, chỉ có quả táo vàng với năng lượng bổn nguyên tinh khiết nhất mới có khả năng chuyển hóa thành Tiên Thiên lục khí mà Âu Dương Nhược Lan cần có. Nhưng vấn đề hiện tại là ngay cả ta cũng không dám ăn, sao dám bảo Âu Dương Nhược Lan ăn đây?
Cho nên, bần đạo liền nghĩ đến một kỹ xảo luyện đan độc đáo mà sư huynh sáng tạo - Phản Luyện Đan. Luyện đan chính là để phát huy hoàn toàn dược lực của dược liệu ra, phát huy càng nhiều càng tốt. Phản Luyện Đan thì vừa vặn ngược lại, nó làm cho dược lực từ từ giảm đi, lấy hình thức tiềm lực ẩn trong cơ thể, từ từ thả dược lực ra. Thế nhưng, khi làm như vậy sẽ tổn thất rất nhiều lực lượng dược vật, làm thế sẽ được không bù nổi mất.
Chẳng hạn như, một loại dược vật khi luyện chế bình thường có thể phát huy dược lực lên đến tám đến chín thành, còn Phản Luyện Đan lại chỉ phát huy không tới một thành, còn lại bốn hoặc năm thành dược lực sẽ lấy hình thức tiềm lực ẩn giấu trong cơ thể, còn lại sẽ trở thành lãng phí. Nói cách khác, Phản Luyện Đan là phải tổn thất gần một nửa dược lực, đối với linh dược hi hữu vô cùng mà nói điều này thật sự là quá lãng phí.
Thế nhưng hôm nay, bần đạo dưới bất đắc dĩ làm bại gia tử một lần vậy. Hơn nữa thứ lãng phí lại là quả táo vàng, sợ rằng nếu như sư huynh biết được cũng đau lòng chết đi được. Nhưng vì Âu Dương Nhược Lan, dù phải trực tiếp bỏ đi một quả táo vàng bần đạo cũng sẽ bỏ được, cho nên lập tức quyết tâm sử dụng nó.
Nếu đã quyết định, bần đạo lập tức bắt đầu động thủ. Ta đầu tiên tế ra Phật Tổ Kim Liên, biểu diễn trước mặt Âu Dương Nhược Lan, hai tay giống như ảo thuật, từ trong Kim Liên lấy ra một đỉnh đan tinh xảo và một đống dược vật kỳ lạ. Dĩ nhiên, hấp dẫn ánh mắt nàng nhất chính là quả táo vàng trên tay của ta.
Quả táo vàng này mặc dù không lớn, tuy nhiên nó tỏa ra khí chất uy nghiêm, quanh thân tản mát quang mang nhu hòa, chiếu vào trên người Âu Dương Nhược Lan nhất thời làm cho nàng cảm giác toàn thân thư sướng, dường như bệnh trên người đột nhiên dường như không thấy tăm hơi. Bảo vật thần kỳ như thế, dĩ nhiên khiến cho Âu Dương Nhược Lan hiếu kỳ.
"A... Thật đẹp, đây là vật gì? Tại sao nó vừa xuất hiện ta lại cảm giác cả người thoải mái vậy chứ?" Âu Dương Nhược Lan vừa vui mừng hỏi, vừa muốn lấy tay kiểm tra, nhưng mà nàng duỗi tay ra mấy lần đều nửa đường rút về, dường như nàng cảm giác quả táo vàng này rất tôn nghiêm, bản thân sờ vào sẽ tiết độc nó vậy. Tại sao lại có cảm giác như thế? Điều đó khiến cho Âu Dương Nhược Lan không hiểu nổi.
"Đây là quả táo vàng, một loại dược vật có thể dùng để chữa trị bệnh của nàng." Bần đạo cười cười giải thích.
"Thật sự? Có thể cho ta cầm một chút không?" Âu Dương Nhược Lan thật cẩn thận hỏi: "Một chút thôi. Có được hay không."
"Ha hả, không được." Bần đạo cười khổ từ chối luôn: "Nàng đừng xem nó nhỏ bé, thật ra nó nặng có nghìn cân làm sao nàng cầm cho nổi?"
"Nghìn cân? Chàng không phải gạt ta chứ?" Âu Dương Nhược Lan thất kinh.
"Không phải gạt, đó là thật sự, được rồi, ta hiện tại thời gian cấp bách, không thể giải thích nhiều lời với nàng, chờ ta thu thập cái tên phía sau kia, sẽ nói tỉ mĩ vậy, được chứ?" Bần đạo mỉm cười hỏi. Quả táo vàng nặng nghìn cân thật ra cũng không phải ta khoác lác, mà là sự thật rõ ràng.
Quả táo vàng chỉ nặng phần da ở ngoài, trọng lượng thịt quả bên trong lại là bình thường. Phần da ngoài có công dụng đặc thù, có tác dụng phòng ngừa năng lượng khổng lồ ở trong lan ra ngoài, cho nên lực phòng ngự hết sức mạnh mẽ. Nếu như nói Thần Chi Kim là tinh hoa của hoàng kim, như vậy phần da này là tinh hoa mà Thần Chi Kim ngưng kết vài ngàn năm mới có được, có nặng như vậy tuyệt đối không kỳ lạ.
Một khi tầng da này vỡ ra, năng lượng bên trong quả táo sẽ thất thoát ra ngoài, cho nên vật này không phá thì thôi, nếu đã mở lớp da ra là phải nhanh chóng ăn hết, nếu không năng lượng bản nguyên trân quý sẽ tổn thất rất nhanh, không có biện pháp nào để bảo tồn lâu dài. Nếu không, ta nhất định sẽ không để lãng phí một chút nào, không đến nổi đau lòng như vậy.
Âu Dương Nhược Lan thật biết điều đáp ứng yêu cầu của ta, không mở miệng nói chuyện mà mở to mắt nhìn động tác của ta, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Bần đạo dĩ nhiên không sợ nàng xem, trong khi nàng nhìn chăm chú, ta dùng Tam Muội chân hỏa đun nóng đỉnh đan, sau đó chính thức bắt đầu công việc luyện đan.
Luyện đan cần phải hao phí tinh lực và thời gian rất dài, nhưng mà ta lần này lại không giống, bởi vì ta đang sử dụng thủ đoạn Phản Luyện Đan để chế luyện. Phá hư chung quy so với xây dựng thì dễ dàng hơn nhiều, luyện đan cũng như thế, ngươi muốn luyện ra đan tốt rất khó, nhưng nếu muốn lãng phí tài liệu cố ý luyện hư, vậy thì quá dễ dàng rồi.
Cho nên bần đạo không cần để ý nhiệt độ tinh chuẩn, chỉ xem xét không khác lắm là được, sau đó tốc độ luyện đan tự nhiên nhanh lên. Thời gian hơn ba ngày đã luyện chế đan dược tốt lắm. Tổng cộng luyện ra mười hai viên Kim Đan, ngay khi đỉnh đan mở ra mùi thuốc xông ngay vào mũi. Bần đạo thật cẩn thận thu thập tất cả vào trong một bình ngọc.
"Thật là thơm, luyện xong rồi? Cho ta ăn một viên được không?" Âu Dương Nhược Lan chìa bàn tay nhỏ bé ra cười nói. Mấy ngày qua nàng mặc dù không ăn không uống, tuy nhiên vẫn nhờ mùi hương của dược liệu bên trong đỉnh đan tẩm bổ, tình huống thân thể chẳng những không có chuyển biến xấu, ngược lại so với trước kia còn mạnh lên một chút.
"Ha hả. Còn chưa được, vật này không phải cho ngươi ăn." Bần đạo ngần ngại nói: "Thân thể nàng đã hư thoát, không cách nào tiêu thụ nổi liều thuốc mạnh như vậy."
"Ha hả, ta biết rồi, ta chỉ hơi kỳ quái, chàng nói chế thuốc cho ta, nhưng tại sao luyện ra Kim Đan ta lại không thể ăn chứ?" Âu Dương Nhược Lan tò mò hỏi.
"Hắc hắc, viên thuốc này là để cho ta ăn, sau đó ta sẽ truyền dược lực vào trong thân thể nàng. Như vậy mới có khả năng trị liệu bệnh của nàng." Bần đạo cười nói: "Ta hiện tại sẽ ăn một viên, sau đó chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Một hồi sẽ phải khai chiến rồi, ta cần chuẩn bị thêm một chút."
"Ừ, chàng an tâm chuẩn bị chiến đấu đi, ta sẽ không quấy rầy. Yên tâm." Âu Dương Nhược Lan biết điều nói.
"Như thế rất tốt, chiến xong ta sẽ cẩn thận chữa trị cho nàng." Bần đạo cười cười nói, sau đó ta ăn vào một viên đan dược mới luyện chế xong, nhắm mắt đả tọa.
Vốn là ta trải qua ba ngày luyện đan, không ngừng sử dụng Tam Muội chân hỏa, linh lực trong cơ thể sớm đã sạch sẽ mới đúng. Nhưng mà sau khi ăn thuốc này vào, ta lại cảm giác giống như nuốt vào một đống lửa. Một cổ năng lượng mạnh mẽ vô cùng từ trong cơ thể ta lan tràn ra. Bần đạo vội vàng tập trung tinh thần. Hết sức khống chế cổ năng lượng trong cơ thể này di chuyển quanh thân ta.
Loại năng lượng này cực kỳ tinh khiết và cường đại, được ta điều khiển phần lớn ẩn vào trong huyết mạch của ta, trở thành tiềm lực sau này ta có thể khai quật, một bộ phận khác thì chuyển đổi thành linh lực bị Kim Đan của ta hấp thu. Được năng lượng cường đại như vậy tẩm bổ, Kim Đan giống như bong bóng được bơm khí, nhanh chóng nở to lên, nhất cử to bằng quả trứng
Đây đã là kích thước cực hạn của Kim Đan, cho nên Kim Đan không có to thêm nữa. Tuy nhiên nó càng thêm chân thực, trong đó dường như mơ hồ có cảnh tượng khác thường xao động, phảng phất như có gì đó sắp phá xác ra. Điều này cho thấy rằng, ta chỉ cách cảnh giới “đan vỡ thành anh” có một bước mà thôi.
Cùng lúc đó, linh khí trong cơ thể bần đạo cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh khí dần dần co lại áp sát vào kinh mạch của ta, hiện tại đã bắt đầu ngưng kết thành trạng thái dịch thể (chất lỏng). Kể từ đó, bần đạo có khả năng nhanh chóng điều động phần lớn linh khí đi chiến đấu.
Tóm lại, sau khi bần đạo bước đầu tiêu hóa năng lượng một viên linh đan này, thực lực ta đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Cường độ năng lượng đã có thể sánh ngang với Cái Thứ rồi, nếu như bần đạo dùng Nguyên thần cường đại để thao túng mà nói, ta đã có tư cách khiêu chiến Thiên Sứ sáu cánh, lại tính cả bảo bối của ta vào thì dù có chống lại cái cô nàng đi theo sát đít phía sau kia cũng có bảy phần chiến thắng.
Mặc dù tiến bộ khổng lồ nhưng bần đạo không có chút cao hứng, hiện tại lấy được càng nhiều thật ra đã nói lên rằng ta tổn thất càng nhiều. Nếu như ta không lãng phí quả táo vàng luyện chế phá hư thế này, sau này đợi cho điều kiện đầy đủ để phục dụng, ta có thể gia tăng được bao nhiêu đây? Cho nên hiện tại ta đang ôm một bụng uất khí, hận không thể quay đầu trở về lập tức giết chết con nhỏ người chim ở sau kia.
Nhưng mà suy nghĩ đến khả năng đặc thù của Thiên Sứ ta đành phải nhịn xuống, ta có thể đánh bại nàng, đả thương nàng, nhưng rất khó giết chết nàng, lấy độ khôi phục mạnh mẽ của Thiên Sứ bị thương thì chỉ cần chạy trở về Thiên Giới, không qua mấy ngày là có thể tốt lên rồi. Đến lúc đó lại tới tìm ta phiền toái, chỉ sợ cũng không chỉ tới một người mà thôi. Cho nên bần đạo vẫn quyết định dẫn nàng tiến vào chiến trường mà chúng ta đã an bài tốt, cần phải triệt để lưu nàng lại.
Bần đạo làm những chuyện này là nhờ Đại hải quái dùng thân thể khổng lồ che chở mới hoàn thành, mặc dù thỉnh thoảng có năng lượng dị thường thả ra, thế nhưng bởi vì Đại hải quái một mực dùng ma pháp bảo hộ cho nên những năng lượng ba động này rất dễ dàng được che dấu xuống. Hơn nữa bần đạo còn tự mình phát động một pháp thuật che giấu năng lượng cho mình nữa cơ mà.
Cho nên bần đạo cho rằng Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã ở phía sau lưng ta, có khả năng 99 phần trăm không biết ta đã từ mèo bệnh biến thành con cọp. Khà khà, theo như đà này dường như ta hơi giống giả heo ăn thịt hổ nha.
Không lâu sau khi bần đạo công đức viên mãn, Đại hải quái cuối cùng đã dẫn chúng ta quay lại trên mặt biển. Bần đạo ra lệnh một tiếng, Đại hải quái bắt đầu bơi nhanh về phía trên, ngay khi chúng ta lên trên mặt nước. Nó lại bắt đầu lao nhanh tới gần một đảo nhỏ.
Hiện tại đang là buổi sáng, vị trí chúng ta là vùng nhiệt đới, ánh mặt trời vô cùng sáng chói khiến cho chúng ta vốn đang ở dưới đáy biển sâu tối thui một thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu lên mắt không mở ra được. Dĩ nhiên, Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã đi theo ra tới cũng không ngoại lệ. Nàng thấy chúng ta nổi lên, tự nhiên là cầu cũng không được lập tức bay về phía chúng ta, cơ hồ đồng thời lộ ra trên mặt biển với chúng ta, thế nhưng vị trí nàng xuất hiện cách chúng ta cũng không gần, nói ít cũng có chừng ngàn thước.
Lệ Nhược Nhã bay ra ngoài, bị ánh sáng chói mắt kích thích không nhẹ, nàng mới vừa nháy mắt một cái đột nhiên nhận ra được nguy cơ phủ xuống. Nàng biết mình đã bị hoàn toàn khóa lại rồi, hơn nữa ánh mắt không mở ra được, căn bản không cách nào né tránh hữu hiệu. Cho nên nàng phải dựa vào bản năng vô số lần chiến đấu mài luyện ra được, dùng hai tay cầm thương làm ra một tư thế phòng ngự tiêu chuẩn, đồng thời đấu khí toàn thân mở ra cực hạn chuẩn bị ngạnh kháng một kích đánh lén bất ngờ này.
Sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong nàng mới cấp bách mở mắt ra nhìn một cái, trước mắt nàng là một quả cầu năng lượng vàng chóe. Cho dù mạnh như Lệ Nhược Nhã cũng không khỏi đáy lòng thất kinh nói: "Thú vương bào hao đạn."
Quả táo vàng này mặc dù không lớn, tuy nhiên nó tỏa ra khí chất uy nghiêm, quanh thân tản mát quang mang nhu hòa, chiếu vào trên người Âu Dương Nhược Lan nhất thời làm cho nàng cảm giác toàn thân thư sướng, dường như bệnh trên người đột nhiên dường như không thấy tăm hơi. Bảo vật thần kỳ như thế, dĩ nhiên khiến cho Âu Dương Nhược Lan hiếu kỳ.
"A... Thật đẹp, đây là vật gì? Tại sao nó vừa xuất hiện ta lại cảm giác cả người thoải mái vậy chứ?" Âu Dương Nhược Lan vừa vui mừng hỏi, vừa muốn lấy tay kiểm tra, nhưng mà nàng duỗi tay ra mấy lần đều nửa đường rút về, dường như nàng cảm giác quả táo vàng này rất tôn nghiêm, bản thân sờ vào sẽ tiết độc nó vậy. Tại sao lại có cảm giác như thế? Điều đó khiến cho Âu Dương Nhược Lan không hiểu nổi.
"Đây là quả táo vàng, một loại dược vật có thể dùng để chữa trị bệnh của nàng." Bần đạo cười cười giải thích.
"Thật sự? Có thể cho ta cầm một chút không?" Âu Dương Nhược Lan thật cẩn thận hỏi: "Một chút thôi. Có được hay không."
"Ha hả, không được." Bần đạo cười khổ từ chối luôn: "Nàng đừng xem nó nhỏ bé, thật ra nó nặng có nghìn cân làm sao nàng cầm cho nổi?"
"Nghìn cân? Chàng không phải gạt ta chứ?" Âu Dương Nhược Lan thất kinh.
"Không phải gạt, đó là thật sự, được rồi, ta hiện tại thời gian cấp bách, không thể giải thích nhiều lời với nàng, chờ ta thu thập cái tên phía sau kia, sẽ nói tỉ mĩ vậy, được chứ?" Bần đạo mỉm cười hỏi. Quả táo vàng nặng nghìn cân thật ra cũng không phải ta khoác lác, mà là sự thật rõ ràng.
Quả táo vàng chỉ nặng phần da ở ngoài, trọng lượng thịt quả bên trong lại là bình thường. Phần da ngoài có công dụng đặc thù, có tác dụng phòng ngừa năng lượng khổng lồ ở trong lan ra ngoài, cho nên lực phòng ngự hết sức mạnh mẽ. Nếu như nói Thần Chi Kim là tinh hoa của hoàng kim, như vậy phần da này là tinh hoa mà Thần Chi Kim ngưng kết vài ngàn năm mới có được, có nặng như vậy tuyệt đối không kỳ lạ.
Một khi tầng da này vỡ ra, năng lượng bên trong quả táo sẽ thất thoát ra ngoài, cho nên vật này không phá thì thôi, nếu đã mở lớp da ra là phải nhanh chóng ăn hết, nếu không năng lượng bản nguyên trân quý sẽ tổn thất rất nhanh, không có biện pháp nào để bảo tồn lâu dài. Nếu không, ta nhất định sẽ không để lãng phí một chút nào, không đến nổi đau lòng như vậy.
Âu Dương Nhược Lan thật biết điều đáp ứng yêu cầu của ta, không mở miệng nói chuyện mà mở to mắt nhìn động tác của ta, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Bần đạo dĩ nhiên không sợ nàng xem, trong khi nàng nhìn chăm chú, ta dùng Tam Muội chân hỏa đun nóng đỉnh đan, sau đó chính thức bắt đầu công việc luyện đan.
Luyện đan cần phải hao phí tinh lực và thời gian rất dài, nhưng mà ta lần này lại không giống, bởi vì ta đang sử dụng thủ đoạn Phản Luyện Đan để chế luyện. Phá hư chung quy so với xây dựng thì dễ dàng hơn nhiều, luyện đan cũng như thế, ngươi muốn luyện ra đan tốt rất khó, nhưng nếu muốn lãng phí tài liệu cố ý luyện hư, vậy thì quá dễ dàng rồi.
Cho nên bần đạo không cần để ý nhiệt độ tinh chuẩn, chỉ xem xét không khác lắm là được, sau đó tốc độ luyện đan tự nhiên nhanh lên. Thời gian hơn ba ngày đã luyện chế đan dược tốt lắm. Tổng cộng luyện ra mười hai viên Kim Đan, ngay khi đỉnh đan mở ra mùi thuốc xông ngay vào mũi. Bần đạo thật cẩn thận thu thập tất cả vào trong một bình ngọc.
"Thật là thơm, luyện xong rồi? Cho ta ăn một viên được không?" Âu Dương Nhược Lan chìa bàn tay nhỏ bé ra cười nói. Mấy ngày qua nàng mặc dù không ăn không uống, tuy nhiên vẫn nhờ mùi hương của dược liệu bên trong đỉnh đan tẩm bổ, tình huống thân thể chẳng những không có chuyển biến xấu, ngược lại so với trước kia còn mạnh lên một chút.
"Ha hả. Còn chưa được, vật này không phải cho ngươi ăn." Bần đạo ngần ngại nói: "Thân thể nàng đã hư thoát, không cách nào tiêu thụ nổi liều thuốc mạnh như vậy."
"Ha hả, ta biết rồi, ta chỉ hơi kỳ quái, chàng nói chế thuốc cho ta, nhưng tại sao luyện ra Kim Đan ta lại không thể ăn chứ?" Âu Dương Nhược Lan tò mò hỏi.
"Hắc hắc, viên thuốc này là để cho ta ăn, sau đó ta sẽ truyền dược lực vào trong thân thể nàng. Như vậy mới có khả năng trị liệu bệnh của nàng." Bần đạo cười nói: "Ta hiện tại sẽ ăn một viên, sau đó chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Một hồi sẽ phải khai chiến rồi, ta cần chuẩn bị thêm một chút."
"Ừ, chàng an tâm chuẩn bị chiến đấu đi, ta sẽ không quấy rầy. Yên tâm." Âu Dương Nhược Lan biết điều nói.
"Như thế rất tốt, chiến xong ta sẽ cẩn thận chữa trị cho nàng." Bần đạo cười cười nói, sau đó ta ăn vào một viên đan dược mới luyện chế xong, nhắm mắt đả tọa.
Vốn là ta trải qua ba ngày luyện đan, không ngừng sử dụng Tam Muội chân hỏa, linh lực trong cơ thể sớm đã sạch sẽ mới đúng. Nhưng mà sau khi ăn thuốc này vào, ta lại cảm giác giống như nuốt vào một đống lửa. Một cổ năng lượng mạnh mẽ vô cùng từ trong cơ thể ta lan tràn ra. Bần đạo vội vàng tập trung tinh thần. Hết sức khống chế cổ năng lượng trong cơ thể này di chuyển quanh thân ta.
Loại năng lượng này cực kỳ tinh khiết và cường đại, được ta điều khiển phần lớn ẩn vào trong huyết mạch của ta, trở thành tiềm lực sau này ta có thể khai quật, một bộ phận khác thì chuyển đổi thành linh lực bị Kim Đan của ta hấp thu. Được năng lượng cường đại như vậy tẩm bổ, Kim Đan giống như bong bóng được bơm khí, nhanh chóng nở to lên, nhất cử to bằng quả trứng
Đây đã là kích thước cực hạn của Kim Đan, cho nên Kim Đan không có to thêm nữa. Tuy nhiên nó càng thêm chân thực, trong đó dường như mơ hồ có cảnh tượng khác thường xao động, phảng phất như có gì đó sắp phá xác ra. Điều này cho thấy rằng, ta chỉ cách cảnh giới “đan vỡ thành anh” có một bước mà thôi.
Cùng lúc đó, linh khí trong cơ thể bần đạo cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh khí dần dần co lại áp sát vào kinh mạch của ta, hiện tại đã bắt đầu ngưng kết thành trạng thái dịch thể (chất lỏng). Kể từ đó, bần đạo có khả năng nhanh chóng điều động phần lớn linh khí đi chiến đấu.
Tóm lại, sau khi bần đạo bước đầu tiêu hóa năng lượng một viên linh đan này, thực lực ta đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Cường độ năng lượng đã có thể sánh ngang với Cái Thứ rồi, nếu như bần đạo dùng Nguyên thần cường đại để thao túng mà nói, ta đã có tư cách khiêu chiến Thiên Sứ sáu cánh, lại tính cả bảo bối của ta vào thì dù có chống lại cái cô nàng đi theo sát đít phía sau kia cũng có bảy phần chiến thắng.
Mặc dù tiến bộ khổng lồ nhưng bần đạo không có chút cao hứng, hiện tại lấy được càng nhiều thật ra đã nói lên rằng ta tổn thất càng nhiều. Nếu như ta không lãng phí quả táo vàng luyện chế phá hư thế này, sau này đợi cho điều kiện đầy đủ để phục dụng, ta có thể gia tăng được bao nhiêu đây? Cho nên hiện tại ta đang ôm một bụng uất khí, hận không thể quay đầu trở về lập tức giết chết con nhỏ người chim ở sau kia.
Nhưng mà suy nghĩ đến khả năng đặc thù của Thiên Sứ ta đành phải nhịn xuống, ta có thể đánh bại nàng, đả thương nàng, nhưng rất khó giết chết nàng, lấy độ khôi phục mạnh mẽ của Thiên Sứ bị thương thì chỉ cần chạy trở về Thiên Giới, không qua mấy ngày là có thể tốt lên rồi. Đến lúc đó lại tới tìm ta phiền toái, chỉ sợ cũng không chỉ tới một người mà thôi. Cho nên bần đạo vẫn quyết định dẫn nàng tiến vào chiến trường mà chúng ta đã an bài tốt, cần phải triệt để lưu nàng lại.
Bần đạo làm những chuyện này là nhờ Đại hải quái dùng thân thể khổng lồ che chở mới hoàn thành, mặc dù thỉnh thoảng có năng lượng dị thường thả ra, thế nhưng bởi vì Đại hải quái một mực dùng ma pháp bảo hộ cho nên những năng lượng ba động này rất dễ dàng được che dấu xuống. Hơn nữa bần đạo còn tự mình phát động một pháp thuật che giấu năng lượng cho mình nữa cơ mà.
Cho nên bần đạo cho rằng Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã ở phía sau lưng ta, có khả năng 99 phần trăm không biết ta đã từ mèo bệnh biến thành con cọp. Khà khà, theo như đà này dường như ta hơi giống giả heo ăn thịt hổ nha.
Không lâu sau khi bần đạo công đức viên mãn, Đại hải quái cuối cùng đã dẫn chúng ta quay lại trên mặt biển. Bần đạo ra lệnh một tiếng, Đại hải quái bắt đầu bơi nhanh về phía trên, ngay khi chúng ta lên trên mặt nước. Nó lại bắt đầu lao nhanh tới gần một đảo nhỏ.
Hiện tại đang là buổi sáng, vị trí chúng ta là vùng nhiệt đới, ánh mặt trời vô cùng sáng chói khiến cho chúng ta vốn đang ở dưới đáy biển sâu tối thui một thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu lên mắt không mở ra được. Dĩ nhiên, Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã đi theo ra tới cũng không ngoại lệ. Nàng thấy chúng ta nổi lên, tự nhiên là cầu cũng không được lập tức bay về phía chúng ta, cơ hồ đồng thời lộ ra trên mặt biển với chúng ta, thế nhưng vị trí nàng xuất hiện cách chúng ta cũng không gần, nói ít cũng có chừng ngàn thước.
Lệ Nhược Nhã bay ra ngoài, bị ánh sáng chói mắt kích thích không nhẹ, nàng mới vừa nháy mắt một cái đột nhiên nhận ra được nguy cơ phủ xuống. Nàng biết mình đã bị hoàn toàn khóa lại rồi, hơn nữa ánh mắt không mở ra được, căn bản không cách nào né tránh hữu hiệu. Cho nên nàng phải dựa vào bản năng vô số lần chiến đấu mài luyện ra được, dùng hai tay cầm thương làm ra một tư thế phòng ngự tiêu chuẩn, đồng thời đấu khí toàn thân mở ra cực hạn chuẩn bị ngạnh kháng một kích đánh lén bất ngờ này.
Sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong nàng mới cấp bách mở mắt ra nhìn một cái, trước mắt nàng là một quả cầu năng lượng vàng chóe. Cho dù mạnh như Lệ Nhược Nhã cũng không khỏi đáy lòng thất kinh nói: "Thú vương bào hao đạn."
Là một vị Thiên giới Thiên Sứ sáu cánh mạnh nhất, Lệ Nhược Nhã từng chiến đấu tại rất nhiều Vị Diện, từng được chứng kiến rất nhiều sinh vật thần kỳ, trong đó loài được xưng lục chiến vương Đại Địa Chi Hùng này lại càng để cho nàng ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Đại Địa Chi Hùng cường hãn nàng từng tự mình nhận thức.
Lệ Nhược Nhã không nghĩ tới bản thân nhiều năm như vậy không rời khỏi Thiên Giới, vừa ra tới lại đụng phải một bức tường cứng như vậy. Mặc dù tình huống như thế coi như nát bét rồi, thế nhưng nàng không có chút tâm tình sợ hãi, ngược lại mơ hồ toát ra một loại hưng phấn được tận tình chiến đấu rồi.
Thời điểm tâm tư Lệ Nhược Nhã không ngừng chuyển động, quả cầu Thú vương bào hao đạn cũng đập vào vòng phòng ngự của Lệ Nhược Nhã. Chỉ nghe một tiếng vang "phanh" thật lớn, lấy Lệ Nhược Nhã làm trung tâm nổ ra một tràng thanh âm kịch liệt, sóng xung kích khổng lồ nổ tung mặt biển thành một vòng tròn lan ra xa mấy ngàn mét. Đồng thời đẩy lên một cơn sóng cao hơn 10m, vô số bọt nước văng tóe ra chung quanh làm cho người ta nhìn không rõ cảnh tượng trong đó.
Bần đạo lại biết chỉ dựa vào chiêu đó của Cái Thứ, coi như có đánh lén thì ngay cả tư cách thương tổn nàng cũng không có, nhiều nhất chỉ làm cho Lệ Nhược Nhã chật vật một chút mà thôi. Cho nên ta không đợi cho bọt nước trở lại bình thường, nhanh chóng thi triển pháp thuật Tâm Tâm Tương Ấn. Đôi tay bần đạo vươn ra, một vòng sáng trắng hiện lên, hai tay ta lập tức nắm hai bàn tay khác.
Tay trái là Vong Ưu, tay phải lại là Athena đã lâu không gặp. Vong Ưu vẫn mang bộ dạng mỉm cười ngọt ngào với ta như cũ, đồng thời nàng còn tản mát ra một loại khí tức thánh khiết làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái. Về phần Athena lại có một chút biến hóa. Nàng càng thêm thành thục, thực lực cũng tăng vọt thần tốc. Hiện tại trong ánh mắt nàng đã không thấy vẻ mê mang thường ngày, chỉ nhìn ta với một mảnh tư niệm không muốn xa rời.
Vong Ưu và Athena hai người lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc, phảng phất là một đôi tỷ muội sinh đôi, chẳng qua sau lưng Athena nhiều thêm một đôi cánh màu vàng, còn Vong Ưu đang cầm trên tay kia một cây quyền trượng màu vàng.
Đó chính là vũ khí của Athena - Chiến Tranh Quyền Trượng. Vật này hiện tại đối với Athena không thích hợp cho lắm, bởi vì nàng có thần cách chiến tranh, có khuynh hướng chiến đấu khoảng cách gần, mà Chiến Tranh Quyền Trượng lại là thần khí hỗ trợ tăng lên uy lực pháp thuật, cho nên để cho Vong Ưu vốn là một pháp sư thì có thể phát huy tác dụng tốt hơn. Chỉ có Trí Tuệ Chi Thuẫn phản xạ hết thảy công kích đối với chiến sĩ như Athena có tính trợ giúp rất lớn, cho nên tấm chắn nàng giữ lại.
Ngay cả thần khí mạnh như vậy cũng có thể tiện tay đưa ra, xem ra quan hệ hai người không phải chỉ hòa hợp bình thường thôi nha. Ba người chúng ta gặp mặt nhìn nhau mấy lần, sau khi hết thảy khai báo rõ ràng. Nhiều năm bồi dưỡng ra một loại ăn ý, khiến cho chúng ta không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ra tất cả ý tứ trong lòng.
Sau đó, Athena khẽ mỉm cười với ta, hư không tiêu thất, tiếp theo trên môi bần đạo lại có cảm giác ấm áp, ướt át, trong miệng hiện ra một hương vị ngọt ngào trơn láng, ta mới vừa khẽ hút hai cái, nàng lại đột nhiên chạy trốn chẳng thấy bóng dáng.
Tiếp theo, Vong Ưu cũng nhích tới gần hôn ta một cái, sau đó cười cười ma mãnh nhìn ta và Âu Dương Nhược Lan rồi mới xoay người bay về đảo nhỏ. Âu Dương Nhược Lan có vẻ khiếp sợ Vong Ưu mỹ lệ. Không tự chủ đưa ánh mắt dõi theo Vong Ưu.
Lúc này, Âu Dương Nhược Lan mới hoảng sợ phát hiện cái đảo nhỏ này thật ra diện tích chỉ có mấy trăm thước vuông, thế nhưng đã sớm có vài nhân vật cường đại tồn tại. Vong Ưu bay đến đảo, đứng trên đầu Tà Nhãn bạo quân khổng lồ. Ở phía trước Tà Nhãn bạo quân là một con Đại Địa Chi Hùng khổng lồ, Cái Thứ mới vừa đánh xong một đòn còn đang diễu võ dương oai lắc lư cái đầu hí hửng, hoàn toàn không cần để ý tới cơn sóng gió động trời.
Ở phía sau Tà Nhãn bạo quân loáng thoáng có thể nhìn thấy một con Hắc Long trưởng thành đứng trên mặt đất, trên lưng rồng là Ái Liên Na đã sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, tùy thời có thể tiếp nhận mệnh lệnh xuất kích. Ngoại trừ bọn họ ra, Mân Nhi thì ẩn núp bên người Cái Thứ. Trên thực tế, mới vừa rồi Cái Thứ bắn ra Thú vương bào hao đạn, còn Mân Nhi theo đó phát ra âm phong. Đoán chừng hiện tại Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã tổn thương là do Mân Nhi ám toán.
Mặc dù Thú vương bào hao đạn chưa chắc phá được Lệ Nhược Nhã đấu khí hộ thể, nhưng mà tước nhược một phần lực lượng trong đó thì không có vấn đề gì lớn. Dù sao Thú vương bào hao đạn cũng là cấm chú cấp mười ba, hơn nữa còn là đơn thể công kích lực sát thương so với pháp thuật công kích quần thể đồng cấp cao hơn trên năm ba lần là bình thường.
Lệ Nhược Nhã mặc dù mạnh mẽ nhưng mà thi triển phòng ngự trong lúcvội vã nhất định sẽ yếu hơn bình thường rất nhiều, mà lúc đó Mân Nhi xuất ra âm phong vô hình vô chất sẽ dễ dàng tập kích Lệ Nhược Nhã. Mân Nhi phóng xuất âm phong là tu luyện ra từ Hắc Nhật đại pháp ác độc dị thường, người bình thường bắt đầu sẽ không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi âm phong nhập vào cơ thể sẽ từ từ xâm nhập nội tạng bên trong người Lệ Nhược Nhã, hủ thực nàng sinh cơ, một khi phát tác tuyệt đối đủ cho Lệ Nhược Nhã mệt một trận.
Cái Thứ hiện ra ở chỗ này Âu Dương Nhược Lan cũng không kỳ quái, nàng kỳ quái chính là lai lịch Tà Nhãn bạo quân và Hắc Long, từ trước tới này nàng còn chưa có nghe qua ta còn có hai con ma thú sủng vật cường đại như vậy? Thế nhưng, nàng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi chuyện, cho nên dằn lòng hiếu kỳ xuống, mặc cho ta sắp xếp.
Bần đạo thấy Athena và Vong Ưu đã chuẩn bị xong, liền thừa dịp bọt nước đầy trời còn không có mất đi, chỉ huy Đại hải quái đi đến cạnh mọi người. Hòn đảo này quá nhỏ không đủ để Đại hải quái dung thân, cho nên nó chỉ có thể đảm nhiệm công việc phòng ngự tầng ngoài.
Về phần Cái Thứ, tại địa phương như thế này đã bị ta biến thành viễn trình hỏa pháo. Ai bảo Thú vương bào hao đạn của nó vừa ngoan độc vừa không tốn sức lực chứ? Dĩ nhiên, nếu như Lệ Nhược Nhã giết tiến vào được, nó còn phải đảm đương hàng phòng tuyến thứ hai, chịu trách nhiệm bảo vệ cho Tà Nhãn bạo quân ở bên trong.
Tà Nhãn bạo quân chính là quân cờ phi thường trọng yếu trên tay chúng ta, trên đường đi tới nơi này nó thu phục được rất nhiều ma thú dưới biển, hiện tại đều phân bố ở chung quanh hòn đảo, đến thời khắc mấu chốt bọn chúng chính là một kì binh dùng để tiêu hao lực lượng Lệ Nhược Nhã.
(Mọi người còn nhớ rõ trước kia bần đạo đã nói một chuyện gì không? Bởi vì Thất công chúa và ba đại đế quốc chuyển vận rất nhiều nô lệ ở Uy Khấu quay trở về, ở nửa đường vì nước ngọt không đủ cho nên đã ném nô lệ xuống biển. Thi thể nô lệ hấp dẫn nhóm lớn ma thú trong biển. Thế cho nên hiện tại chỉ cần dùng thuyền lớn ra biển. Sẽ gặp rất nhiều ma thú trong biển đi theo, Tà Nhãn bạo quân dọc theo đường này vừa đi vừa ăn vừa thu phục đã kiếm một mẻ lớn, ma thú cao cấp bị hắn khống chế ước chừng hơn trăm, mỗi đầu đều có thực lực trên cấp chín.
Về phần Hắc Long và Ái Liên Na sẽ là lực lượng đối không cơ động, vào thời khắc mấu chốt dùng để quấy rầy kiềm chế Lệ Nhược Nhã. Cũng là nhân vật trọng yếu không thể thiếu. Đặc biệt là Hắc Long, vào lúc quan trọng còn có thể làm đạo phòng ngự thứ ba. Ngăn cản Lệ Nhược Nhã tập kích từ trên không, tăng cường bảo vệ pháp sư Vong Ưu.
Đợi đến khi mọi người chúng ta bố trí thỏa đáng xong, bọt nước chung quanh cũng từ từ tản đi, rốt cục, cảnh sắc trước mắt có thể nhìn thấy rõ ràng rồi, chúng ta liền phát hiện ra Lệ vị trí Nhược Nhã rất nhanh. Nàng bị sóng xung kích khổng lồ đẩy lui về phía sau vài chục dặm mới từ từ ổn định thân hình, ai bảo chân nàng không có dính đất chứ? Nếu như ở trên đất bằng nàng khẳng định không bay xa như vậy, nhưng nàng hết lần này tới lần khác toàn bay trên không trung, mà ở trên không trung thì bay đi xa là đúng rồi?
Thế nhưng, đối với Lệ Nhược Nhã mà nói, khoảng cách vài chục dặm cũng chỉ là một cái nháy mắt. Nàng bị địch nhân đánh lén một quả cầu năng lượng bay ra xa như vậy, mặc dù không có bị thương nhưng mà về vấn đề mặt mũi thì hình như đang rất giận nha? Cho nên mới vừa giữ vững được thân thể, nàng liền nổi giận đùng đùng bay tới trước mặt chúng ta lần nữa.
Lần này, nàng đã thấy rõ ràng trận doanh hoành tráng của chúng ta rồi, mặc dù nàng rất cao ngọa, lại lớn lối, thế nhưng thoáng cái đối mặt với bốn đầu ma thú cường đại Đại Địa Chi Hùng. Hắc Long, Đại hải quái, Tà Nhãn bạo quân như vậy, nàng cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, huống chi bên cạnh còn có Vong Ưu, Ái Liên Na, Mân Nhi đây nữa, ba người này vừa nhìn đã biết là cường giả không dễ chọc rồi, còn phải cộng thêm một bần đạo sâu không lường được đứng ở bên cạnh giương giương mắt hổ. Lệ Nhược Nhã lại càng không dám vọng động.
"Đây chính là theo như lời ngươi và ta đơn đấu đó sao?" Lệ Nhược Nhã cố nén lửa giận trong lòng, dùng không chất giọng mỉa mai nhất có thể giễu cợt ta.
"Ha hả, thật ra trong tự điển của ta, đơn đấu có tới hai ý tứ. Trong đó một loại chính là "một mình ngươi đấu với một đám chúng ta ", Bần đạo không thèm quan tâm đến nàng, mỉm cười nói: "Ai bảo ngươi mạnh như vậy chứ?
Hừ. Vậy một cách giải thích khác đâu?" Lệ Nhược Nhã cười lạnh hỏi tới.
"Dĩ nhiên chính là " một đám chúng ta đơn đấu với một mình ngươi " rồi!" Bần đạo rất rộng lượng nói cho nàng nghe: "Con người của ta luôn luôn tôn trọng phái nữ, hai cái ý này ngươi cứ tùy tiện chọn một là được."
". . ." Lệ Nhược Nhã.
Thân là Thiên Sứ sáu cánh mạnh nhất Thiên Giới, Lệ Nhược Nhã luôn luôn xa rời chính trị, cũng không hề tham dự những hoạt động nào dính dáng tới nó, cho nên tâm địa của nàng vẫn thuộc về một loại tương đối thuần khiết. Vì thế, người vô sỉ nàng mặc dù đã gặp, nhưng mà cực phẩm như bần đạo nàng tuyệt đối là lần đầu đụng tới.
Cho nên nàng tức giận cả người phát run, môi mấp máy mãi nói không thành lời. Cuối cùng, Lệ Nhược Nhã dốc hết lửa giận hóa thành sát khí nhìn qua ta, trong nội tâm nàng âm thầm thề, nhất định phải giết sạch chúng ta mới có thể trút được cơn ác khí này. Quyết định rồi, Lệ Nhược Nhã ngay sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu ngó chừng trận thế chúng ta, chuẩn bị giết vào làm thịt cho thống khoái.
Lệ Nhược Nhã trong lòng phân tích cẩn thận, tiểu tử thúi kia mặc dù đáng giận, nhưng mà thực lực mạnh mẽ thì thật sự là không cần phải nói. Thật không biết hắn từ chỗ nào mà thu nhận được những cao thủ này, nghe Ba Phác Tạp nói, cái cô bé gọi là Vong Ưu kia thực lực so với Thiên Sứ sáu cánh cũng không sai biệt lắm, hơn nữa hắn lại có nhiều ma thú cường đại và cao thủ trợ trận như vậy, bọn họ thực lực tổng hợp đã ở trên ta.
Theo như tình hình này, ta muốn nhất cử toàn diệt bọn họ là không thể rồi, đành phải dùng chiến thuật du kích từ từ hao tổn bọn họ. Chỉ cần ta liều mạng bị thương, khi trong khoảng thời gian ngắn giết chết một hai người trong bọn họ hẳn là không có vấn đề. Đắc thủ xong, ta sẽ trở về dưỡng thương cho tốt rồi lại đến, bản thân ta muốn nhìn xem mấy tên này đủ cho ta chơi mấy lần?
Lệ Nhược Nhã âm thầm quyết định trong lòng, bần đạo dù có dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chỉ là ta giả ngu không biết mà thôi. Bần đạo sở dĩ vội vã tăng nhanh thực lực thật ra còn có một nguyên nhân khác, chính là đề phòng Lệ Nhược Nhã chơi đòn này. Chúng ta ban đầu chế định kế hoạch, không nghĩ đến người tới lại là một tên biến thái như thế, cho nên lực lượng phục kích có vẻ hơi yếu.
Đổi lại Thiên Sứ sáu cánh khác bần đạo căn bản không cần phải động thủ, chỉ dựa vào Vong Ưu và Athena tuyệt đối xử xong, ngay cả linh hồn cũng đừng mong chạy thoát. Đáng tiếc lần này chính là Lệ Nhược Nhã - Thiên Sứ mạnh nhất Thiên Giới đi tới, chúng ta thiết kế bẫy rập này chưa chắc có thể lưu nàng lại nổi. Rất có thể bị nàng thành công hành động ra quân trảm tướng, giết xong bỏ chạy thì ai cũng chịu bó tay, không chuẩn bị kịp coi như là toi đời. Ài, thật ứng với một câu nói kia, lưu manh học võ thuật ai cũng không ngăn nổi. Cao thủ nếu như thật sự không ngại chơi xấu, bất cứ ai cũng không có biện pháp.
Cho nên bần đạo mới không tiếc lãng phí dược liệu, đành lòng dốc túi hao phí để tăng cường thực lực lên một bậc thang mới. Mặc dù hiện tại bần đạo tự mình thu thập nàng cũng có phần thắng khá lớn, nhưng mà ta lại cứ muốn mở ra một bộ yếu thế. Đợi đến khi nàng ngu ngốc đụng đầu vào tìm chết đi. Khà khà, chỉ cần Lệ Nhược Nhã thật sự giết vào vòng tròn mà ta bố trí, nàng cũng đừng mong chạy thoát trở về. Nếu như Lệ Nhược Nhã có thể chạy ra được, bần đạo dâng đầu lên cho nàng làm cầu đá chơi.
Lệ Nhược Nhã thấy ta toàn lực phòng thủ, không biết rằng là kế. Ánh mắt khẽ chuyển, rất nhanh đã chọn ra một mục tiêu yếu nhất trong chúng ta. Nàng hừ lạnh một tiếng thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, khi nàng xuất hiện lần nữa đã đi tới trước người Ái Liên Na, thần khí trong tay - long thương Áo Cách Thụy Căn, bốc cháy hừng hực Thánh Viêm, tựa như một đầu rắn độc hung hăng đâm tới trước ngực Ái Liên Na.
Mặc dù Lệ Nhược Nhã dùng pháp thuật Thuấn Gian Di Động có thể khiến cho nàng dễ dàng đi tới phía sau lưng đối thủ, nhưng mà thân là Thiên Sứ sáu cánh mạnh nhất Thiên Giới, Lệ Nhược Nhã có sự kiêu ngạo của mình. Nàng chưa bao giờ đánh lén ở sau lưng, cho nên mỗi lần ra tay đều là chính diện địch nhân, khởi xướng công kích đường đường chính chính .
Thế nhưng đáng tiếc một điều, Lệ Nhược Nhã lựa chọn đã sớm nằm trong kế hoạch của bần đạo. Người ở chỗ này, Vong Ưu thực lực mạnh nhất. Lệ Nhược Nhã không nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn giết chết nàng được. Còn bần đạo nếu như bị giết, không gian tọa tiêu sẽ mất đi, lần sau Lệ Nhược Nhã muốn giết tới sẽ phải tự mình từ từ tìm kiếm. Rồi lại nói, Đại hải quái dưới chân ta cũng không phải là thứ ngồi không. Trong thời gian ngắn có nó hộ vệ ta an toàn là không thành vấn đề.
Cho nên, mục tiêu thích hợp cho hành động chém giết bất ngờ chỉ có hai. Một người là Mân Nhi, một nữa là Ái Liên Na. Mân Nhi thì có Cái Thứ bảo vệ, Đại Địa Chi Hùng có ma pháp hộ bích phòng ngự rất mạnh, Lệ Nhược Nhã không dám bảo đảm có thể nhanh chóng phá vỡ. Cứ như vậy, Lệ Nhược Nhã chỉ phải đi tìm Ái Liên Na khi dễ nàng. Nhưng mà, Ái Liên Na thật sự dễ dàng ăn hiếp sao?
Nhìn thấy Lệ Nhược Nhã hùng hổ đâm tới một thương, Ái Liên Na không hề e ngại, thế mà nằm ngoài dự liệu của mọi người, nàng… lên tiếng hoan hô vang trời, sau đó vung truyền thừa bổng đã chuẩn bị tốt lên. Trực tiếp đập tới mũi thương của Lệ Nhược Nhã. Hẳn là muốn dùng mạnh phá mạnh, lấy cứng chọi cứng đây mà.
Ái Liên Na khuôn mặt tươi cười siêu cấp khả ái, bộ dáng nổi bật nhất là ở điểm ngây thơ hồn nhiên rực rỡ, sau khi Lệ Nhược Nhã nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhất thời mềm lòng đi một chút, bàn tay giảm bớt ba phần lực lượng. Nhưng mà mặc dù như thế, Ái Liên Na cũng không chịu nổi, bị lực lượng khổng lồ của Lệ Nhược Nhã chấn cho hộc máu bước lùi gấp về phía sau, thế nhưng hiển nhiên nàng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, còn lâu mới tới thương tổn thật sự.
Lệ Nhược Nhã vốn muốn một kích giết chết Ái Liên Na, nhưng mà nàng đã đánh giá thấp bản lãnh Ái Liên Na, hơn nữa lại còn mềm lòng cuối cùng dẫn đến thất bại. Lệ Nhược Nhã không cam lòng vốn muốn xông tới bổ thêm một thương, nhưng nàng hoảng sợ phát hiện ra một điều, bản thân không còn có cơ hội làm vậy.
Bởi vì Ái Liên Na cũng không phải là yếu kém, thần lực kỳ bí trong cơ thể nàng so với Quang minh đấu khí trong cơ thể Lệ Nhược Nhã còn thuần khiết hơn nhiều. Mới vừa rồi rơi vào hạ phong, Lệ Nhược Nhã hiển nhiên đả thương Ái Liên Na, chính nàng cũng bị thần lực Ái Liên Na xâm nhập vào trong kinh mạch.
Bị luồng thần lực Ái Liên Na xâm lấn, Lệ Nhược Nhã cảm thấy trong cơ thể một trận không thoải mái, thế nhưng, nàng dù sao cũng mạnh hơn Ái Liên Na rất nhiều, cho nên nhanh chóng hóa giải hoàn toàn tia thần lực này, thời gian quá ngắn làm cho người ta cảm giác nàng chỉ dừng lại trong nháy mắt mà thôi.
Nhưng mà chiến đấu thành bại thường thường chính là quyết định trong cái nháy mắt này. Ngay khi Lệ Nhược Nhã ổn định đấu khí sôi trào bên trong cơ thể, dự định tiếp tục đuổi giết Ái Liên Na, nàng lại phát hiện mình căn bản là không thể nhúc nhích, hiển nhiên nàng đã bị một loại pháp thuật cường đại cho giam cầm. Lấy kiến thức uyên bác của nàng, Lệ Nhược Nhã đã nhận ra một đáp án khiến cho nàng khiếp sợ, giam cầm nàng dĩ nhiên là pháp thuật mà Quang Minh thần tộc mới có khả năng nắm giữ - Đại Dự Ngôn Thuật.
Không sai, chính là Đại Dự Ngôn Thuật, Athena đã sớm ẩn thân một bên đang đợi nàng dừng lại, xuất kỳ bất ý dùng Đại Dự Ngôn Thuật giam cầm Lệ Nhược Nhã. Sau đó, Vong Ưu, Mân Nhi, Tà Nhãn bạo quân, Cái Thứ, Hắc Long toàn bộ xuất ra hỏa lực mạnh nhất đánh tới Lệ Nhược Nhã.
Bọn họ cách Lệ Nhược Nhã vô cùng gần, cho nên pháp thuật vừa ra đã đến, Lệ Nhược Nhã bị giam cầm vốn không có biện pháp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn pháp thuật đập lên trên người mình, một hơi dính luôn toàn bộ các đòn độc. Ngay trong nháy mắt này, hộ thể đấu khí Lệ Nhược Nhã đã tiêu hao hơn phân nửa.
Cùng lúc đó, bần đạo lắc mình một cái đi tới bên người Lệ Nhược Nhã, ta còn chưa tới Thất Thải Hỗn Thiên Lăng đã bay tới trước một bước, trực tiếp trói Lệ Nhược Nhã thành đòn bánh tét, ngay sau đó bần đạo toàn lực thôi phát ra Huyễn Tật Thiên Hỏa mạnh mẽ vô cùng, không hỗ danh là Huyễn Tật Thiên Hỏa không gì không thiêu được, chỉ một chiêu nhanh chóng tiêu hao sạch đấu khí bảo vệ của Lệ Nhược Nhã.
Mặc dù lúc này Athena giam cầm đã biến mất, nhưng mà Lệ Nhược Nhã cũng triệt để rơi xuống tuyệt đối hạ phong. Nàng không ngừng vận dụng đấu khí chống lại Huyễn Tật Thiên Hỏa kinh khủng, lại phải cố gắng chật vật xuất lực, ý đồ thoát khỏi Thất Thải Hỗn Thiên Lăng bó buộc.
Đáng tiếc, hết thảy cố gắng đó nhất định là phí công, cho dù nàng giãy dụa như thế nào cũng không thể có thể bứt đứt Thất Thải Hỗn Thiên Lăng được mà? Còn bần đạo hiện tại linh lực đại tăng, hỏa thế Huyễn Tật Thiên Hỏa uy mãnh hơn rất nhiều, tốc độ Lệ Nhược Nhã tiêu hao đấu khí quả thực mau đến độ làm cho nàng tuyệt vọng.
Hiện tại Lệ Nhược Nhã chỉ có đường sống duy nhất chính là đột nhiên được đồng bạn truyền tống trở về, thế nhưng Athena và Vong Ưu đều đang giám thị mật thiết không gian biến hóa, một khi phát hiện Thiên Giới muốn bắt đầu truyền tống, các nàng sẽ lập tức phong tỏa không gian chung quanh, cho nên trên căn bản mà nói, Lệ Nhược Nhã hiện tại đã thành con ba ba trong hũ của ta rồi.
Nghĩ đến tư vị Thánh Viêm đốt mông thực sự khá là khó chịu, Đại hải quái dùng hết khí lực từ thời còn bú sữa mẹ, phát huy ra toàn bộ tiềm lực mà nó có mới có thể kiên trì đến hiện tại. Thế nhưng, ma lực của nó dù sao cũng có hạn độ, vừa liều mạng tìm đường chạy, vừa phải không ngừng buông thả pháp thuật để trì hoãn tốc độ kẻ địch. Có thể kiên trì thời gian mấy ngày coi như là không tệ lắm rồi, nếu để cho nó kiên trì như vậy thêm một hai ngày, nó xem như mệt chết đi.
Trong thời gian mấy ngày qua, bần đạo ngoại trừ chỉ phương hướng cho Đại hải quái, thì lại giúp Âu Dương Nhược Lan hồi khí, sau đó suy nghĩ phương pháp chữa trị cho nàng, cuối cùng mới nghĩ ra một phương pháp xử lí có thể làm được, mặc dù có thể sẽ lãng phí linh dược, nhưng vì cứu nàng bần đạo đành hạ quyết tâm, thừa cơ hội này bắt đầu công việc luyện đan.
Nói đến luyện đan thì không thể không nói đến đan dược và tài liệu ở trên tay ta. Thật ra trong Phật Tổ Kim Liên của bần đạo có tồn trữ không ít linh đan diệu dược, đa số là nhận từ tay sư huynh Thái Thượng Lão Quân, đừng có hiểu lầm nha, không phải là ta lừa gạt hoặc đi trộm đâu, là sư huynh tự tay cấp cho ta, ta không có bản lãnh đi trộm đồ của hắn mà, kể từ khi bị con khỉ thối kia đắc thủ một lần. Sư huynh ta triệt để cải tạo phòng đan của hắn một phen, theo ta bảo thủ đoán chừng, cho dù Tam Hại chúng ta có đến đông đủ cũng đừng mong ẩn thân đi vào.
Sư huynh nhìn trên mặt mũi sư phụ, rất là từ ái với người sư đệ như ta, mới tặng cho ta không ít đan dược. Chẳng qua, cấp bậc sư huynh quá cao, đã tiếp cận cấp bậc Thiên Sứ mười hai cánh rồi, cho nên đan dược mà hắn cho cũng rất cao cấp, cho dù là thời kỳ ta toàn thịnh có chuẩn bị dùng để bổ sung linh lực hao tổn trong chiến đấu, hoặc là trị liệu các loại thương thế cũng phải cẩn thận mà dùng, hiện tại ta đây ăn vào nhất định chỉ có một kết quả bạo thể tiêu đời, cũng không cần thở một hơi làm gì.
Ngoại trừ đan dược ra, sư huynh từng đưa cho ta không ít dược vật, hơn nữa còn truyền ta một vài kỹ xảo luyện đan. Để ta tự mình luyện chế. Bần đạo mặc dù dự định dốc lòng nghiên cứu, nhưng mà tới nay vẫn không có thời gian, khi Tam Hại chúng ta dạo chơi khắp nơi, bần đạo cũng có để ý hái được không ít linh dược. Thậm chí bao gồm một vài loại dược vật kỳ lạ ở Tây Phương, trong đó, nổi tiếng nhất chỉ sợ là thứ mà chủ thần s rất yêu mến, đại danh đỉnh đỉnh – Quả Táo Vàng.
Ban đầu, Tam Hại chúng ta ẩn mình đi vào trong hậu hoa viên s, phát hiện cây táo vàng này đang kết mười mấy trái táo. Cuối cùng vào thời điểm chia của, ta và Athena mang đi tất cả quả táo vàng kia, con khỉ thối thì giữ hai quả. Con khỉ kia dĩ nhiên không có lỗ lả, hắn trực tiếp nhổ cả cây táo vàng đó mang về trồng ở Hoa Quả Sơn, tới nhà người ta còn một hơi hốt trọn ổ, tinh thần thật là đủ đen tối đi.
Quả táo vàng danh tiếng to lớn, ngay cả Tiên Giới Đông phương cũng đã sớm nghe thấy, bần đạo sau khi thu được đồ tốt, đầu tiên nghĩ đến chính là sư phụ và sư huynh, cho sư phụ hai quả để “báo hiếu”. Còn sư huynh đã cho ta nhiều thứ tốt như vậy, ta cũng không thể tham lam được mà? Tự nhiên phải bánh ít đi bánh quy lại, dâng lên hai quả cho sư huynh nghiên cứu. Dĩ nhiên. Thật ra ta còn có một tầng ý nghĩa khác, cầm đồ không hơn nộp đồ, lỡ như người mất của tìm tới tận cửa đòi lại, ai sẽ gánh trách nhiệm cho ta đây? Cho nên, khà khà …
Sư huynh nhận được đồ tốt thì vui mừng tột đỉnh, đập tay vào ngực vang lên thanh âm rung trời, không chỉ bảo đảm giúp ta gánh vác trách nhiệm, còn đáp ứng nghiên cứu dược tính quả táo vàng, toàn bộ sẽ chia xẻ với ta. Làm cho bần đạo cảm động vô cùng, có sư phụ và sư huynh tốt như vậy, ta có thể bất kính được sao? Lúc này lại lấy ra hai quả, để cho sư huynh trồng thử trong Dược Viên, sư huynh càng thêm cảm kích. Hai người từ đó về sau giao tình nặng thêm một tầng.
Sư huynh không hỗ là đệ nhất tông sư luyện đan trên Đông phương Tiên Giới, hắn thế nhưng chỉ cần mấy năm đã nghiên cứu ra dược tính chính của quả táo vàng, không có giữ lại chút nào hết thảy nói cho ta biết. Khiến cho bần đạo hiểu biết rõ ràng đệ nhất kỳ quả Tây Phương này. Quả táovàng được thiên địa linh khí dựng dục mà sinh, hấp thu chuyển đổi đều là năng lượng bổn nguyên tinh khiết nhất trong thiên địa.
Trong quả táo vàng có một loại năng lượng tinh khiết và rất cường đại, bởi vì đây là năng lượng bổn nguyên nhất, cho nên có thể tùy ý chuyển hóa thành bất kỳ thuộc tính nào, nói cách khác bất luận người ăn nó sở hữu bất kỳ thuộc tính nào cũng có thể chuyển đổi thành năng lượng có thể hấp thu để tăng cường thực lực. So sánh với linh dược khác, quả táo vàng trân quý nhất là ở chỗ nó hỗ trợ tăng cường thực lực mà không có tác dụng phụ.
Tỷ như người có thuộc tính Hỏa, sau khi ăn vào Hỏa Linh Đan thực lực sẽ tăng lên một khoản, nhưng mà năng lượng Hỏa mà bản thân hắn có là dựa vào tu luyện công pháp mà ra, năng lượng Hỏa của linh đan là nhận được từ trong dược vật, hai bên mặc dù rất giống nhau nhưng tuyệt đối sẽ không hoàn toàn, lúc này chỗ khác nhau nho nhỏ đó sẽ trở thành trở ngại cho tiến cảnh công pháp ngày sau.
Cho nên người tu đạo rất hiếm khi dùng linh đan để tăng thực lực, nhiều nhất chỉ dùng trong thời khắc chiến đấu nguy hiểm để cứu mạng mà thôi, một khi thoát khỏi nguy hiểm, còn có phải nghĩ biện pháp hóa giải năng lượng của linh đan, giữ vững pháp lực thuần khiết trong cơ thể.
Thế nhưng quả táo vàng lại không giống, bản thân nó mang năng lượng bổn nguyên, là căn bản của tất cả năng lượng thuộc tính. Sau khi ăn quả táo vàng vào bụng năng lượng của nó liền bị hấp thu, sau đó chuyển hóa thành năng lượng hoàn toàn nhất trí với bản thân người ăn. Căn bản sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào khác, cho nên dùng quả táo vàng để tăng cường thực lực là hoàn toàn có thể áp dụng không cần lo lắng.
Thế nhưng, đừng nhìn thấy trên tay ta có quả táo vàng mà vẫn không động tới, ta chỉ có thể nhìn thôi, không dám ăn. Vật này cấp bậc quá cao, năng lượng ẩn bên trong dù có là Thiên Sứ sáu cánh bình thường cũng chịu không nổi. Lấy trình độ thực lực của ta bây giờ, cắn một ngụm xong thì cứ đứng đợi mà tự bạo đi. Cho nên trước kia bần đạo vẫn không hề nghĩ đến nó.
Nhưng mà hiện tại, ta không nghĩ đến nó cũng không được, bởi vì bệnh của Âu Dương Nhược Lan chỉ có thể dựa vào bổ sung lục khí suy yếu của nàng để chữa trị, nhưng mà lục khí vốn là khí do trời sinh, ý tứ là nguyên khí có được từ trong bụng mẹ.
Nguyên khí như vậy ta đi đâu mà kiếm đây? Cũng không thể nhét nàng vào trong bụng mẹ lại chứ? Đừng nói ta, dù có là Jesus cũng không làm nổi, ta đoán chừng Giáo Hoàng nói sẽ trị liệu cho nàng, rất có thể là trực tiếp giết chết nàng, sau đó dùng phương pháp đặc thù. Khiến cho nàng chuyển sinh trong Trọng Sinh Trì trở thành Thiên Sứ.
Dưới tình huống như vậy, bần đạo phải nghĩ tới quả táo vàng, chỉ có quả táo vàng với năng lượng bổn nguyên tinh khiết nhất mới có khả năng chuyển hóa thành Tiên Thiên lục khí mà Âu Dương Nhược Lan cần có. Nhưng vấn đề hiện tại là ngay cả ta cũng không dám ăn, sao dám bảo Âu Dương Nhược Lan ăn đây?
Cho nên, bần đạo liền nghĩ đến một kỹ xảo luyện đan độc đáo mà sư huynh sáng tạo - Phản Luyện Đan. Luyện đan chính là để phát huy hoàn toàn dược lực của dược liệu ra, phát huy càng nhiều càng tốt. Phản Luyện Đan thì vừa vặn ngược lại, nó làm cho dược lực từ từ giảm đi, lấy hình thức tiềm lực ẩn trong cơ thể, từ từ thả dược lực ra. Thế nhưng, khi làm như vậy sẽ tổn thất rất nhiều lực lượng dược vật, làm thế sẽ được không bù nổi mất.
Chẳng hạn như, một loại dược vật khi luyện chế bình thường có thể phát huy dược lực lên đến tám đến chín thành, còn Phản Luyện Đan lại chỉ phát huy không tới một thành, còn lại bốn hoặc năm thành dược lực sẽ lấy hình thức tiềm lực ẩn giấu trong cơ thể, còn lại sẽ trở thành lãng phí. Nói cách khác, Phản Luyện Đan là phải tổn thất gần một nửa dược lực, đối với linh dược hi hữu vô cùng mà nói điều này thật sự là quá lãng phí.
Thế nhưng hôm nay, bần đạo dưới bất đắc dĩ làm bại gia tử một lần vậy. Hơn nữa thứ lãng phí lại là quả táo vàng, sợ rằng nếu như sư huynh biết được cũng đau lòng chết đi được. Nhưng vì Âu Dương Nhược Lan, dù phải trực tiếp bỏ đi một quả táo vàng bần đạo cũng sẽ bỏ được, cho nên lập tức quyết tâm sử dụng nó.
Nếu đã quyết định, bần đạo lập tức bắt đầu động thủ. Ta đầu tiên tế ra Phật Tổ Kim Liên, biểu diễn trước mặt Âu Dương Nhược Lan, hai tay giống như ảo thuật, từ trong Kim Liên lấy ra một đỉnh đan tinh xảo và một đống dược vật kỳ lạ. Dĩ nhiên, hấp dẫn ánh mắt nàng nhất chính là quả táo vàng trên tay của ta.
Quả táo vàng này mặc dù không lớn, tuy nhiên nó tỏa ra khí chất uy nghiêm, quanh thân tản mát quang mang nhu hòa, chiếu vào trên người Âu Dương Nhược Lan nhất thời làm cho nàng cảm giác toàn thân thư sướng, dường như bệnh trên người đột nhiên dường như không thấy tăm hơi. Bảo vật thần kỳ như thế, dĩ nhiên khiến cho Âu Dương Nhược Lan hiếu kỳ.
"A... Thật đẹp, đây là vật gì? Tại sao nó vừa xuất hiện ta lại cảm giác cả người thoải mái vậy chứ?" Âu Dương Nhược Lan vừa vui mừng hỏi, vừa muốn lấy tay kiểm tra, nhưng mà nàng duỗi tay ra mấy lần đều nửa đường rút về, dường như nàng cảm giác quả táo vàng này rất tôn nghiêm, bản thân sờ vào sẽ tiết độc nó vậy. Tại sao lại có cảm giác như thế? Điều đó khiến cho Âu Dương Nhược Lan không hiểu nổi.
"Đây là quả táo vàng, một loại dược vật có thể dùng để chữa trị bệnh của nàng." Bần đạo cười cười giải thích.
"Thật sự? Có thể cho ta cầm một chút không?" Âu Dương Nhược Lan thật cẩn thận hỏi: "Một chút thôi. Có được hay không."
"Ha hả, không được." Bần đạo cười khổ từ chối luôn: "Nàng đừng xem nó nhỏ bé, thật ra nó nặng có nghìn cân làm sao nàng cầm cho nổi?"
"Nghìn cân? Chàng không phải gạt ta chứ?" Âu Dương Nhược Lan thất kinh.
"Không phải gạt, đó là thật sự, được rồi, ta hiện tại thời gian cấp bách, không thể giải thích nhiều lời với nàng, chờ ta thu thập cái tên phía sau kia, sẽ nói tỉ mĩ vậy, được chứ?" Bần đạo mỉm cười hỏi. Quả táo vàng nặng nghìn cân thật ra cũng không phải ta khoác lác, mà là sự thật rõ ràng.
Quả táo vàng chỉ nặng phần da ở ngoài, trọng lượng thịt quả bên trong lại là bình thường. Phần da ngoài có công dụng đặc thù, có tác dụng phòng ngừa năng lượng khổng lồ ở trong lan ra ngoài, cho nên lực phòng ngự hết sức mạnh mẽ. Nếu như nói Thần Chi Kim là tinh hoa của hoàng kim, như vậy phần da này là tinh hoa mà Thần Chi Kim ngưng kết vài ngàn năm mới có được, có nặng như vậy tuyệt đối không kỳ lạ.
Một khi tầng da này vỡ ra, năng lượng bên trong quả táo sẽ thất thoát ra ngoài, cho nên vật này không phá thì thôi, nếu đã mở lớp da ra là phải nhanh chóng ăn hết, nếu không năng lượng bản nguyên trân quý sẽ tổn thất rất nhanh, không có biện pháp nào để bảo tồn lâu dài. Nếu không, ta nhất định sẽ không để lãng phí một chút nào, không đến nổi đau lòng như vậy.
Âu Dương Nhược Lan thật biết điều đáp ứng yêu cầu của ta, không mở miệng nói chuyện mà mở to mắt nhìn động tác của ta, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Bần đạo dĩ nhiên không sợ nàng xem, trong khi nàng nhìn chăm chú, ta dùng Tam Muội chân hỏa đun nóng đỉnh đan, sau đó chính thức bắt đầu công việc luyện đan.
Luyện đan cần phải hao phí tinh lực và thời gian rất dài, nhưng mà ta lần này lại không giống, bởi vì ta đang sử dụng thủ đoạn Phản Luyện Đan để chế luyện. Phá hư chung quy so với xây dựng thì dễ dàng hơn nhiều, luyện đan cũng như thế, ngươi muốn luyện ra đan tốt rất khó, nhưng nếu muốn lãng phí tài liệu cố ý luyện hư, vậy thì quá dễ dàng rồi.
Cho nên bần đạo không cần để ý nhiệt độ tinh chuẩn, chỉ xem xét không khác lắm là được, sau đó tốc độ luyện đan tự nhiên nhanh lên. Thời gian hơn ba ngày đã luyện chế đan dược tốt lắm. Tổng cộng luyện ra mười hai viên Kim Đan, ngay khi đỉnh đan mở ra mùi thuốc xông ngay vào mũi. Bần đạo thật cẩn thận thu thập tất cả vào trong một bình ngọc.
"Thật là thơm, luyện xong rồi? Cho ta ăn một viên được không?" Âu Dương Nhược Lan chìa bàn tay nhỏ bé ra cười nói. Mấy ngày qua nàng mặc dù không ăn không uống, tuy nhiên vẫn nhờ mùi hương của dược liệu bên trong đỉnh đan tẩm bổ, tình huống thân thể chẳng những không có chuyển biến xấu, ngược lại so với trước kia còn mạnh lên một chút.
"Ha hả. Còn chưa được, vật này không phải cho ngươi ăn." Bần đạo ngần ngại nói: "Thân thể nàng đã hư thoát, không cách nào tiêu thụ nổi liều thuốc mạnh như vậy."
"Ha hả, ta biết rồi, ta chỉ hơi kỳ quái, chàng nói chế thuốc cho ta, nhưng tại sao luyện ra Kim Đan ta lại không thể ăn chứ?" Âu Dương Nhược Lan tò mò hỏi.
"Hắc hắc, viên thuốc này là để cho ta ăn, sau đó ta sẽ truyền dược lực vào trong thân thể nàng. Như vậy mới có khả năng trị liệu bệnh của nàng." Bần đạo cười nói: "Ta hiện tại sẽ ăn một viên, sau đó chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Một hồi sẽ phải khai chiến rồi, ta cần chuẩn bị thêm một chút."
"Ừ, chàng an tâm chuẩn bị chiến đấu đi, ta sẽ không quấy rầy. Yên tâm." Âu Dương Nhược Lan biết điều nói.
"Như thế rất tốt, chiến xong ta sẽ cẩn thận chữa trị cho nàng." Bần đạo cười cười nói, sau đó ta ăn vào một viên đan dược mới luyện chế xong, nhắm mắt đả tọa.
Vốn là ta trải qua ba ngày luyện đan, không ngừng sử dụng Tam Muội chân hỏa, linh lực trong cơ thể sớm đã sạch sẽ mới đúng. Nhưng mà sau khi ăn thuốc này vào, ta lại cảm giác giống như nuốt vào một đống lửa. Một cổ năng lượng mạnh mẽ vô cùng từ trong cơ thể ta lan tràn ra. Bần đạo vội vàng tập trung tinh thần. Hết sức khống chế cổ năng lượng trong cơ thể này di chuyển quanh thân ta.
Loại năng lượng này cực kỳ tinh khiết và cường đại, được ta điều khiển phần lớn ẩn vào trong huyết mạch của ta, trở thành tiềm lực sau này ta có thể khai quật, một bộ phận khác thì chuyển đổi thành linh lực bị Kim Đan của ta hấp thu. Được năng lượng cường đại như vậy tẩm bổ, Kim Đan giống như bong bóng được bơm khí, nhanh chóng nở to lên, nhất cử to bằng quả trứng
Đây đã là kích thước cực hạn của Kim Đan, cho nên Kim Đan không có to thêm nữa. Tuy nhiên nó càng thêm chân thực, trong đó dường như mơ hồ có cảnh tượng khác thường xao động, phảng phất như có gì đó sắp phá xác ra. Điều này cho thấy rằng, ta chỉ cách cảnh giới “đan vỡ thành anh” có một bước mà thôi.
Cùng lúc đó, linh khí trong cơ thể bần đạo cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh khí dần dần co lại áp sát vào kinh mạch của ta, hiện tại đã bắt đầu ngưng kết thành trạng thái dịch thể (chất lỏng). Kể từ đó, bần đạo có khả năng nhanh chóng điều động phần lớn linh khí đi chiến đấu.
Tóm lại, sau khi bần đạo bước đầu tiêu hóa năng lượng một viên linh đan này, thực lực ta đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Cường độ năng lượng đã có thể sánh ngang với Cái Thứ rồi, nếu như bần đạo dùng Nguyên thần cường đại để thao túng mà nói, ta đã có tư cách khiêu chiến Thiên Sứ sáu cánh, lại tính cả bảo bối của ta vào thì dù có chống lại cái cô nàng đi theo sát đít phía sau kia cũng có bảy phần chiến thắng.
Mặc dù tiến bộ khổng lồ nhưng bần đạo không có chút cao hứng, hiện tại lấy được càng nhiều thật ra đã nói lên rằng ta tổn thất càng nhiều. Nếu như ta không lãng phí quả táo vàng luyện chế phá hư thế này, sau này đợi cho điều kiện đầy đủ để phục dụng, ta có thể gia tăng được bao nhiêu đây? Cho nên hiện tại ta đang ôm một bụng uất khí, hận không thể quay đầu trở về lập tức giết chết con nhỏ người chim ở sau kia.
Nhưng mà suy nghĩ đến khả năng đặc thù của Thiên Sứ ta đành phải nhịn xuống, ta có thể đánh bại nàng, đả thương nàng, nhưng rất khó giết chết nàng, lấy độ khôi phục mạnh mẽ của Thiên Sứ bị thương thì chỉ cần chạy trở về Thiên Giới, không qua mấy ngày là có thể tốt lên rồi. Đến lúc đó lại tới tìm ta phiền toái, chỉ sợ cũng không chỉ tới một người mà thôi. Cho nên bần đạo vẫn quyết định dẫn nàng tiến vào chiến trường mà chúng ta đã an bài tốt, cần phải triệt để lưu nàng lại.
Bần đạo làm những chuyện này là nhờ Đại hải quái dùng thân thể khổng lồ che chở mới hoàn thành, mặc dù thỉnh thoảng có năng lượng dị thường thả ra, thế nhưng bởi vì Đại hải quái một mực dùng ma pháp bảo hộ cho nên những năng lượng ba động này rất dễ dàng được che dấu xuống. Hơn nữa bần đạo còn tự mình phát động một pháp thuật che giấu năng lượng cho mình nữa cơ mà.
Cho nên bần đạo cho rằng Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã ở phía sau lưng ta, có khả năng 99 phần trăm không biết ta đã từ mèo bệnh biến thành con cọp. Khà khà, theo như đà này dường như ta hơi giống giả heo ăn thịt hổ nha.
Không lâu sau khi bần đạo công đức viên mãn, Đại hải quái cuối cùng đã dẫn chúng ta quay lại trên mặt biển. Bần đạo ra lệnh một tiếng, Đại hải quái bắt đầu bơi nhanh về phía trên, ngay khi chúng ta lên trên mặt nước. Nó lại bắt đầu lao nhanh tới gần một đảo nhỏ.
Hiện tại đang là buổi sáng, vị trí chúng ta là vùng nhiệt đới, ánh mặt trời vô cùng sáng chói khiến cho chúng ta vốn đang ở dưới đáy biển sâu tối thui một thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu lên mắt không mở ra được. Dĩ nhiên, Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã đi theo ra tới cũng không ngoại lệ. Nàng thấy chúng ta nổi lên, tự nhiên là cầu cũng không được lập tức bay về phía chúng ta, cơ hồ đồng thời lộ ra trên mặt biển với chúng ta, thế nhưng vị trí nàng xuất hiện cách chúng ta cũng không gần, nói ít cũng có chừng ngàn thước.
Lệ Nhược Nhã bay ra ngoài, bị ánh sáng chói mắt kích thích không nhẹ, nàng mới vừa nháy mắt một cái đột nhiên nhận ra được nguy cơ phủ xuống. Nàng biết mình đã bị hoàn toàn khóa lại rồi, hơn nữa ánh mắt không mở ra được, căn bản không cách nào né tránh hữu hiệu. Cho nên nàng phải dựa vào bản năng vô số lần chiến đấu mài luyện ra được, dùng hai tay cầm thương làm ra một tư thế phòng ngự tiêu chuẩn, đồng thời đấu khí toàn thân mở ra cực hạn chuẩn bị ngạnh kháng một kích đánh lén bất ngờ này.
Sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong nàng mới cấp bách mở mắt ra nhìn một cái, trước mắt nàng là một quả cầu năng lượng vàng chóe. Cho dù mạnh như Lệ Nhược Nhã cũng không khỏi đáy lòng thất kinh nói: "Thú vương bào hao đạn."
Quả táo vàng này mặc dù không lớn, tuy nhiên nó tỏa ra khí chất uy nghiêm, quanh thân tản mát quang mang nhu hòa, chiếu vào trên người Âu Dương Nhược Lan nhất thời làm cho nàng cảm giác toàn thân thư sướng, dường như bệnh trên người đột nhiên dường như không thấy tăm hơi. Bảo vật thần kỳ như thế, dĩ nhiên khiến cho Âu Dương Nhược Lan hiếu kỳ.
"A... Thật đẹp, đây là vật gì? Tại sao nó vừa xuất hiện ta lại cảm giác cả người thoải mái vậy chứ?" Âu Dương Nhược Lan vừa vui mừng hỏi, vừa muốn lấy tay kiểm tra, nhưng mà nàng duỗi tay ra mấy lần đều nửa đường rút về, dường như nàng cảm giác quả táo vàng này rất tôn nghiêm, bản thân sờ vào sẽ tiết độc nó vậy. Tại sao lại có cảm giác như thế? Điều đó khiến cho Âu Dương Nhược Lan không hiểu nổi.
"Đây là quả táo vàng, một loại dược vật có thể dùng để chữa trị bệnh của nàng." Bần đạo cười cười giải thích.
"Thật sự? Có thể cho ta cầm một chút không?" Âu Dương Nhược Lan thật cẩn thận hỏi: "Một chút thôi. Có được hay không."
"Ha hả, không được." Bần đạo cười khổ từ chối luôn: "Nàng đừng xem nó nhỏ bé, thật ra nó nặng có nghìn cân làm sao nàng cầm cho nổi?"
"Nghìn cân? Chàng không phải gạt ta chứ?" Âu Dương Nhược Lan thất kinh.
"Không phải gạt, đó là thật sự, được rồi, ta hiện tại thời gian cấp bách, không thể giải thích nhiều lời với nàng, chờ ta thu thập cái tên phía sau kia, sẽ nói tỉ mĩ vậy, được chứ?" Bần đạo mỉm cười hỏi. Quả táo vàng nặng nghìn cân thật ra cũng không phải ta khoác lác, mà là sự thật rõ ràng.
Quả táo vàng chỉ nặng phần da ở ngoài, trọng lượng thịt quả bên trong lại là bình thường. Phần da ngoài có công dụng đặc thù, có tác dụng phòng ngừa năng lượng khổng lồ ở trong lan ra ngoài, cho nên lực phòng ngự hết sức mạnh mẽ. Nếu như nói Thần Chi Kim là tinh hoa của hoàng kim, như vậy phần da này là tinh hoa mà Thần Chi Kim ngưng kết vài ngàn năm mới có được, có nặng như vậy tuyệt đối không kỳ lạ.
Một khi tầng da này vỡ ra, năng lượng bên trong quả táo sẽ thất thoát ra ngoài, cho nên vật này không phá thì thôi, nếu đã mở lớp da ra là phải nhanh chóng ăn hết, nếu không năng lượng bản nguyên trân quý sẽ tổn thất rất nhanh, không có biện pháp nào để bảo tồn lâu dài. Nếu không, ta nhất định sẽ không để lãng phí một chút nào, không đến nổi đau lòng như vậy.
Âu Dương Nhược Lan thật biết điều đáp ứng yêu cầu của ta, không mở miệng nói chuyện mà mở to mắt nhìn động tác của ta, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Bần đạo dĩ nhiên không sợ nàng xem, trong khi nàng nhìn chăm chú, ta dùng Tam Muội chân hỏa đun nóng đỉnh đan, sau đó chính thức bắt đầu công việc luyện đan.
Luyện đan cần phải hao phí tinh lực và thời gian rất dài, nhưng mà ta lần này lại không giống, bởi vì ta đang sử dụng thủ đoạn Phản Luyện Đan để chế luyện. Phá hư chung quy so với xây dựng thì dễ dàng hơn nhiều, luyện đan cũng như thế, ngươi muốn luyện ra đan tốt rất khó, nhưng nếu muốn lãng phí tài liệu cố ý luyện hư, vậy thì quá dễ dàng rồi.
Cho nên bần đạo không cần để ý nhiệt độ tinh chuẩn, chỉ xem xét không khác lắm là được, sau đó tốc độ luyện đan tự nhiên nhanh lên. Thời gian hơn ba ngày đã luyện chế đan dược tốt lắm. Tổng cộng luyện ra mười hai viên Kim Đan, ngay khi đỉnh đan mở ra mùi thuốc xông ngay vào mũi. Bần đạo thật cẩn thận thu thập tất cả vào trong một bình ngọc.
"Thật là thơm, luyện xong rồi? Cho ta ăn một viên được không?" Âu Dương Nhược Lan chìa bàn tay nhỏ bé ra cười nói. Mấy ngày qua nàng mặc dù không ăn không uống, tuy nhiên vẫn nhờ mùi hương của dược liệu bên trong đỉnh đan tẩm bổ, tình huống thân thể chẳng những không có chuyển biến xấu, ngược lại so với trước kia còn mạnh lên một chút.
"Ha hả. Còn chưa được, vật này không phải cho ngươi ăn." Bần đạo ngần ngại nói: "Thân thể nàng đã hư thoát, không cách nào tiêu thụ nổi liều thuốc mạnh như vậy."
"Ha hả, ta biết rồi, ta chỉ hơi kỳ quái, chàng nói chế thuốc cho ta, nhưng tại sao luyện ra Kim Đan ta lại không thể ăn chứ?" Âu Dương Nhược Lan tò mò hỏi.
"Hắc hắc, viên thuốc này là để cho ta ăn, sau đó ta sẽ truyền dược lực vào trong thân thể nàng. Như vậy mới có khả năng trị liệu bệnh của nàng." Bần đạo cười nói: "Ta hiện tại sẽ ăn một viên, sau đó chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Một hồi sẽ phải khai chiến rồi, ta cần chuẩn bị thêm một chút."
"Ừ, chàng an tâm chuẩn bị chiến đấu đi, ta sẽ không quấy rầy. Yên tâm." Âu Dương Nhược Lan biết điều nói.
"Như thế rất tốt, chiến xong ta sẽ cẩn thận chữa trị cho nàng." Bần đạo cười cười nói, sau đó ta ăn vào một viên đan dược mới luyện chế xong, nhắm mắt đả tọa.
Vốn là ta trải qua ba ngày luyện đan, không ngừng sử dụng Tam Muội chân hỏa, linh lực trong cơ thể sớm đã sạch sẽ mới đúng. Nhưng mà sau khi ăn thuốc này vào, ta lại cảm giác giống như nuốt vào một đống lửa. Một cổ năng lượng mạnh mẽ vô cùng từ trong cơ thể ta lan tràn ra. Bần đạo vội vàng tập trung tinh thần. Hết sức khống chế cổ năng lượng trong cơ thể này di chuyển quanh thân ta.
Loại năng lượng này cực kỳ tinh khiết và cường đại, được ta điều khiển phần lớn ẩn vào trong huyết mạch của ta, trở thành tiềm lực sau này ta có thể khai quật, một bộ phận khác thì chuyển đổi thành linh lực bị Kim Đan của ta hấp thu. Được năng lượng cường đại như vậy tẩm bổ, Kim Đan giống như bong bóng được bơm khí, nhanh chóng nở to lên, nhất cử to bằng quả trứng
Đây đã là kích thước cực hạn của Kim Đan, cho nên Kim Đan không có to thêm nữa. Tuy nhiên nó càng thêm chân thực, trong đó dường như mơ hồ có cảnh tượng khác thường xao động, phảng phất như có gì đó sắp phá xác ra. Điều này cho thấy rằng, ta chỉ cách cảnh giới “đan vỡ thành anh” có một bước mà thôi.
Cùng lúc đó, linh khí trong cơ thể bần đạo cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh khí dần dần co lại áp sát vào kinh mạch của ta, hiện tại đã bắt đầu ngưng kết thành trạng thái dịch thể (chất lỏng). Kể từ đó, bần đạo có khả năng nhanh chóng điều động phần lớn linh khí đi chiến đấu.
Tóm lại, sau khi bần đạo bước đầu tiêu hóa năng lượng một viên linh đan này, thực lực ta đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Cường độ năng lượng đã có thể sánh ngang với Cái Thứ rồi, nếu như bần đạo dùng Nguyên thần cường đại để thao túng mà nói, ta đã có tư cách khiêu chiến Thiên Sứ sáu cánh, lại tính cả bảo bối của ta vào thì dù có chống lại cái cô nàng đi theo sát đít phía sau kia cũng có bảy phần chiến thắng.
Mặc dù tiến bộ khổng lồ nhưng bần đạo không có chút cao hứng, hiện tại lấy được càng nhiều thật ra đã nói lên rằng ta tổn thất càng nhiều. Nếu như ta không lãng phí quả táo vàng luyện chế phá hư thế này, sau này đợi cho điều kiện đầy đủ để phục dụng, ta có thể gia tăng được bao nhiêu đây? Cho nên hiện tại ta đang ôm một bụng uất khí, hận không thể quay đầu trở về lập tức giết chết con nhỏ người chim ở sau kia.
Nhưng mà suy nghĩ đến khả năng đặc thù của Thiên Sứ ta đành phải nhịn xuống, ta có thể đánh bại nàng, đả thương nàng, nhưng rất khó giết chết nàng, lấy độ khôi phục mạnh mẽ của Thiên Sứ bị thương thì chỉ cần chạy trở về Thiên Giới, không qua mấy ngày là có thể tốt lên rồi. Đến lúc đó lại tới tìm ta phiền toái, chỉ sợ cũng không chỉ tới một người mà thôi. Cho nên bần đạo vẫn quyết định dẫn nàng tiến vào chiến trường mà chúng ta đã an bài tốt, cần phải triệt để lưu nàng lại.
Bần đạo làm những chuyện này là nhờ Đại hải quái dùng thân thể khổng lồ che chở mới hoàn thành, mặc dù thỉnh thoảng có năng lượng dị thường thả ra, thế nhưng bởi vì Đại hải quái một mực dùng ma pháp bảo hộ cho nên những năng lượng ba động này rất dễ dàng được che dấu xuống. Hơn nữa bần đạo còn tự mình phát động một pháp thuật che giấu năng lượng cho mình nữa cơ mà.
Cho nên bần đạo cho rằng Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã ở phía sau lưng ta, có khả năng 99 phần trăm không biết ta đã từ mèo bệnh biến thành con cọp. Khà khà, theo như đà này dường như ta hơi giống giả heo ăn thịt hổ nha.
Không lâu sau khi bần đạo công đức viên mãn, Đại hải quái cuối cùng đã dẫn chúng ta quay lại trên mặt biển. Bần đạo ra lệnh một tiếng, Đại hải quái bắt đầu bơi nhanh về phía trên, ngay khi chúng ta lên trên mặt nước. Nó lại bắt đầu lao nhanh tới gần một đảo nhỏ.
Hiện tại đang là buổi sáng, vị trí chúng ta là vùng nhiệt đới, ánh mặt trời vô cùng sáng chói khiến cho chúng ta vốn đang ở dưới đáy biển sâu tối thui một thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu lên mắt không mở ra được. Dĩ nhiên, Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã đi theo ra tới cũng không ngoại lệ. Nàng thấy chúng ta nổi lên, tự nhiên là cầu cũng không được lập tức bay về phía chúng ta, cơ hồ đồng thời lộ ra trên mặt biển với chúng ta, thế nhưng vị trí nàng xuất hiện cách chúng ta cũng không gần, nói ít cũng có chừng ngàn thước.
Lệ Nhược Nhã bay ra ngoài, bị ánh sáng chói mắt kích thích không nhẹ, nàng mới vừa nháy mắt một cái đột nhiên nhận ra được nguy cơ phủ xuống. Nàng biết mình đã bị hoàn toàn khóa lại rồi, hơn nữa ánh mắt không mở ra được, căn bản không cách nào né tránh hữu hiệu. Cho nên nàng phải dựa vào bản năng vô số lần chiến đấu mài luyện ra được, dùng hai tay cầm thương làm ra một tư thế phòng ngự tiêu chuẩn, đồng thời đấu khí toàn thân mở ra cực hạn chuẩn bị ngạnh kháng một kích đánh lén bất ngờ này.
Sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong nàng mới cấp bách mở mắt ra nhìn một cái, trước mắt nàng là một quả cầu năng lượng vàng chóe. Cho dù mạnh như Lệ Nhược Nhã cũng không khỏi đáy lòng thất kinh nói: "Thú vương bào hao đạn."
Là một vị Thiên giới Thiên Sứ sáu cánh mạnh nhất, Lệ Nhược Nhã từng chiến đấu tại rất nhiều Vị Diện, từng được chứng kiến rất nhiều sinh vật thần kỳ, trong đó loài được xưng lục chiến vương Đại Địa Chi Hùng này lại càng để cho nàng ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Đại Địa Chi Hùng cường hãn nàng từng tự mình nhận thức.
Lệ Nhược Nhã không nghĩ tới bản thân nhiều năm như vậy không rời khỏi Thiên Giới, vừa ra tới lại đụng phải một bức tường cứng như vậy. Mặc dù tình huống như thế coi như nát bét rồi, thế nhưng nàng không có chút tâm tình sợ hãi, ngược lại mơ hồ toát ra một loại hưng phấn được tận tình chiến đấu rồi.
Thời điểm tâm tư Lệ Nhược Nhã không ngừng chuyển động, quả cầu Thú vương bào hao đạn cũng đập vào vòng phòng ngự của Lệ Nhược Nhã. Chỉ nghe một tiếng vang "phanh" thật lớn, lấy Lệ Nhược Nhã làm trung tâm nổ ra một tràng thanh âm kịch liệt, sóng xung kích khổng lồ nổ tung mặt biển thành một vòng tròn lan ra xa mấy ngàn mét. Đồng thời đẩy lên một cơn sóng cao hơn 10m, vô số bọt nước văng tóe ra chung quanh làm cho người ta nhìn không rõ cảnh tượng trong đó.
Bần đạo lại biết chỉ dựa vào chiêu đó của Cái Thứ, coi như có đánh lén thì ngay cả tư cách thương tổn nàng cũng không có, nhiều nhất chỉ làm cho Lệ Nhược Nhã chật vật một chút mà thôi. Cho nên ta không đợi cho bọt nước trở lại bình thường, nhanh chóng thi triển pháp thuật Tâm Tâm Tương Ấn. Đôi tay bần đạo vươn ra, một vòng sáng trắng hiện lên, hai tay ta lập tức nắm hai bàn tay khác.
Tay trái là Vong Ưu, tay phải lại là Athena đã lâu không gặp. Vong Ưu vẫn mang bộ dạng mỉm cười ngọt ngào với ta như cũ, đồng thời nàng còn tản mát ra một loại khí tức thánh khiết làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái. Về phần Athena lại có một chút biến hóa. Nàng càng thêm thành thục, thực lực cũng tăng vọt thần tốc. Hiện tại trong ánh mắt nàng đã không thấy vẻ mê mang thường ngày, chỉ nhìn ta với một mảnh tư niệm không muốn xa rời.
Vong Ưu và Athena hai người lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc, phảng phất là một đôi tỷ muội sinh đôi, chẳng qua sau lưng Athena nhiều thêm một đôi cánh màu vàng, còn Vong Ưu đang cầm trên tay kia một cây quyền trượng màu vàng.
Đó chính là vũ khí của Athena - Chiến Tranh Quyền Trượng. Vật này hiện tại đối với Athena không thích hợp cho lắm, bởi vì nàng có thần cách chiến tranh, có khuynh hướng chiến đấu khoảng cách gần, mà Chiến Tranh Quyền Trượng lại là thần khí hỗ trợ tăng lên uy lực pháp thuật, cho nên để cho Vong Ưu vốn là một pháp sư thì có thể phát huy tác dụng tốt hơn. Chỉ có Trí Tuệ Chi Thuẫn phản xạ hết thảy công kích đối với chiến sĩ như Athena có tính trợ giúp rất lớn, cho nên tấm chắn nàng giữ lại.
Ngay cả thần khí mạnh như vậy cũng có thể tiện tay đưa ra, xem ra quan hệ hai người không phải chỉ hòa hợp bình thường thôi nha. Ba người chúng ta gặp mặt nhìn nhau mấy lần, sau khi hết thảy khai báo rõ ràng. Nhiều năm bồi dưỡng ra một loại ăn ý, khiến cho chúng ta không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ra tất cả ý tứ trong lòng.
Sau đó, Athena khẽ mỉm cười với ta, hư không tiêu thất, tiếp theo trên môi bần đạo lại có cảm giác ấm áp, ướt át, trong miệng hiện ra một hương vị ngọt ngào trơn láng, ta mới vừa khẽ hút hai cái, nàng lại đột nhiên chạy trốn chẳng thấy bóng dáng.
Tiếp theo, Vong Ưu cũng nhích tới gần hôn ta một cái, sau đó cười cười ma mãnh nhìn ta và Âu Dương Nhược Lan rồi mới xoay người bay về đảo nhỏ. Âu Dương Nhược Lan có vẻ khiếp sợ Vong Ưu mỹ lệ. Không tự chủ đưa ánh mắt dõi theo Vong Ưu.
Lúc này, Âu Dương Nhược Lan mới hoảng sợ phát hiện cái đảo nhỏ này thật ra diện tích chỉ có mấy trăm thước vuông, thế nhưng đã sớm có vài nhân vật cường đại tồn tại. Vong Ưu bay đến đảo, đứng trên đầu Tà Nhãn bạo quân khổng lồ. Ở phía trước Tà Nhãn bạo quân là một con Đại Địa Chi Hùng khổng lồ, Cái Thứ mới vừa đánh xong một đòn còn đang diễu võ dương oai lắc lư cái đầu hí hửng, hoàn toàn không cần để ý tới cơn sóng gió động trời.
Ở phía sau Tà Nhãn bạo quân loáng thoáng có thể nhìn thấy một con Hắc Long trưởng thành đứng trên mặt đất, trên lưng rồng là Ái Liên Na đã sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, tùy thời có thể tiếp nhận mệnh lệnh xuất kích. Ngoại trừ bọn họ ra, Mân Nhi thì ẩn núp bên người Cái Thứ. Trên thực tế, mới vừa rồi Cái Thứ bắn ra Thú vương bào hao đạn, còn Mân Nhi theo đó phát ra âm phong. Đoán chừng hiện tại Thiên Sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã tổn thương là do Mân Nhi ám toán.
Mặc dù Thú vương bào hao đạn chưa chắc phá được Lệ Nhược Nhã đấu khí hộ thể, nhưng mà tước nhược một phần lực lượng trong đó thì không có vấn đề gì lớn. Dù sao Thú vương bào hao đạn cũng là cấm chú cấp mười ba, hơn nữa còn là đơn thể công kích lực sát thương so với pháp thuật công kích quần thể đồng cấp cao hơn trên năm ba lần là bình thường.
Lệ Nhược Nhã mặc dù mạnh mẽ nhưng mà thi triển phòng ngự trong lúcvội vã nhất định sẽ yếu hơn bình thường rất nhiều, mà lúc đó Mân Nhi xuất ra âm phong vô hình vô chất sẽ dễ dàng tập kích Lệ Nhược Nhã. Mân Nhi phóng xuất âm phong là tu luyện ra từ Hắc Nhật đại pháp ác độc dị thường, người bình thường bắt đầu sẽ không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi âm phong nhập vào cơ thể sẽ từ từ xâm nhập nội tạng bên trong người Lệ Nhược Nhã, hủ thực nàng sinh cơ, một khi phát tác tuyệt đối đủ cho Lệ Nhược Nhã mệt một trận.
Cái Thứ hiện ra ở chỗ này Âu Dương Nhược Lan cũng không kỳ quái, nàng kỳ quái chính là lai lịch Tà Nhãn bạo quân và Hắc Long, từ trước tới này nàng còn chưa có nghe qua ta còn có hai con ma thú sủng vật cường đại như vậy? Thế nhưng, nàng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi chuyện, cho nên dằn lòng hiếu kỳ xuống, mặc cho ta sắp xếp.
Bần đạo thấy Athena và Vong Ưu đã chuẩn bị xong, liền thừa dịp bọt nước đầy trời còn không có mất đi, chỉ huy Đại hải quái đi đến cạnh mọi người. Hòn đảo này quá nhỏ không đủ để Đại hải quái dung thân, cho nên nó chỉ có thể đảm nhiệm công việc phòng ngự tầng ngoài.
Về phần Cái Thứ, tại địa phương như thế này đã bị ta biến thành viễn trình hỏa pháo. Ai bảo Thú vương bào hao đạn của nó vừa ngoan độc vừa không tốn sức lực chứ? Dĩ nhiên, nếu như Lệ Nhược Nhã giết tiến vào được, nó còn phải đảm đương hàng phòng tuyến thứ hai, chịu trách nhiệm bảo vệ cho Tà Nhãn bạo quân ở bên trong.
Tà Nhãn bạo quân chính là quân cờ phi thường trọng yếu trên tay chúng ta, trên đường đi tới nơi này nó thu phục được rất nhiều ma thú dưới biển, hiện tại đều phân bố ở chung quanh hòn đảo, đến thời khắc mấu chốt bọn chúng chính là một kì binh dùng để tiêu hao lực lượng Lệ Nhược Nhã.
(Mọi người còn nhớ rõ trước kia bần đạo đã nói một chuyện gì không? Bởi vì Thất công chúa và ba đại đế quốc chuyển vận rất nhiều nô lệ ở Uy Khấu quay trở về, ở nửa đường vì nước ngọt không đủ cho nên đã ném nô lệ xuống biển. Thi thể nô lệ hấp dẫn nhóm lớn ma thú trong biển. Thế cho nên hiện tại chỉ cần dùng thuyền lớn ra biển. Sẽ gặp rất nhiều ma thú trong biển đi theo, Tà Nhãn bạo quân dọc theo đường này vừa đi vừa ăn vừa thu phục đã kiếm một mẻ lớn, ma thú cao cấp bị hắn khống chế ước chừng hơn trăm, mỗi đầu đều có thực lực trên cấp chín.
Về phần Hắc Long và Ái Liên Na sẽ là lực lượng đối không cơ động, vào thời khắc mấu chốt dùng để quấy rầy kiềm chế Lệ Nhược Nhã. Cũng là nhân vật trọng yếu không thể thiếu. Đặc biệt là Hắc Long, vào lúc quan trọng còn có thể làm đạo phòng ngự thứ ba. Ngăn cản Lệ Nhược Nhã tập kích từ trên không, tăng cường bảo vệ pháp sư Vong Ưu.
Đợi đến khi mọi người chúng ta bố trí thỏa đáng xong, bọt nước chung quanh cũng từ từ tản đi, rốt cục, cảnh sắc trước mắt có thể nhìn thấy rõ ràng rồi, chúng ta liền phát hiện ra Lệ vị trí Nhược Nhã rất nhanh. Nàng bị sóng xung kích khổng lồ đẩy lui về phía sau vài chục dặm mới từ từ ổn định thân hình, ai bảo chân nàng không có dính đất chứ? Nếu như ở trên đất bằng nàng khẳng định không bay xa như vậy, nhưng nàng hết lần này tới lần khác toàn bay trên không trung, mà ở trên không trung thì bay đi xa là đúng rồi?
Thế nhưng, đối với Lệ Nhược Nhã mà nói, khoảng cách vài chục dặm cũng chỉ là một cái nháy mắt. Nàng bị địch nhân đánh lén một quả cầu năng lượng bay ra xa như vậy, mặc dù không có bị thương nhưng mà về vấn đề mặt mũi thì hình như đang rất giận nha? Cho nên mới vừa giữ vững được thân thể, nàng liền nổi giận đùng đùng bay tới trước mặt chúng ta lần nữa.
Lần này, nàng đã thấy rõ ràng trận doanh hoành tráng của chúng ta rồi, mặc dù nàng rất cao ngọa, lại lớn lối, thế nhưng thoáng cái đối mặt với bốn đầu ma thú cường đại Đại Địa Chi Hùng. Hắc Long, Đại hải quái, Tà Nhãn bạo quân như vậy, nàng cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, huống chi bên cạnh còn có Vong Ưu, Ái Liên Na, Mân Nhi đây nữa, ba người này vừa nhìn đã biết là cường giả không dễ chọc rồi, còn phải cộng thêm một bần đạo sâu không lường được đứng ở bên cạnh giương giương mắt hổ. Lệ Nhược Nhã lại càng không dám vọng động.
"Đây chính là theo như lời ngươi và ta đơn đấu đó sao?" Lệ Nhược Nhã cố nén lửa giận trong lòng, dùng không chất giọng mỉa mai nhất có thể giễu cợt ta.
"Ha hả, thật ra trong tự điển của ta, đơn đấu có tới hai ý tứ. Trong đó một loại chính là "một mình ngươi đấu với một đám chúng ta ", Bần đạo không thèm quan tâm đến nàng, mỉm cười nói: "Ai bảo ngươi mạnh như vậy chứ?
Hừ. Vậy một cách giải thích khác đâu?" Lệ Nhược Nhã cười lạnh hỏi tới.
"Dĩ nhiên chính là " một đám chúng ta đơn đấu với một mình ngươi " rồi!" Bần đạo rất rộng lượng nói cho nàng nghe: "Con người của ta luôn luôn tôn trọng phái nữ, hai cái ý này ngươi cứ tùy tiện chọn một là được."
". . ." Lệ Nhược Nhã.
Thân là Thiên Sứ sáu cánh mạnh nhất Thiên Giới, Lệ Nhược Nhã luôn luôn xa rời chính trị, cũng không hề tham dự những hoạt động nào dính dáng tới nó, cho nên tâm địa của nàng vẫn thuộc về một loại tương đối thuần khiết. Vì thế, người vô sỉ nàng mặc dù đã gặp, nhưng mà cực phẩm như bần đạo nàng tuyệt đối là lần đầu đụng tới.
Cho nên nàng tức giận cả người phát run, môi mấp máy mãi nói không thành lời. Cuối cùng, Lệ Nhược Nhã dốc hết lửa giận hóa thành sát khí nhìn qua ta, trong nội tâm nàng âm thầm thề, nhất định phải giết sạch chúng ta mới có thể trút được cơn ác khí này. Quyết định rồi, Lệ Nhược Nhã ngay sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu ngó chừng trận thế chúng ta, chuẩn bị giết vào làm thịt cho thống khoái.
Lệ Nhược Nhã trong lòng phân tích cẩn thận, tiểu tử thúi kia mặc dù đáng giận, nhưng mà thực lực mạnh mẽ thì thật sự là không cần phải nói. Thật không biết hắn từ chỗ nào mà thu nhận được những cao thủ này, nghe Ba Phác Tạp nói, cái cô bé gọi là Vong Ưu kia thực lực so với Thiên Sứ sáu cánh cũng không sai biệt lắm, hơn nữa hắn lại có nhiều ma thú cường đại và cao thủ trợ trận như vậy, bọn họ thực lực tổng hợp đã ở trên ta.
Theo như tình hình này, ta muốn nhất cử toàn diệt bọn họ là không thể rồi, đành phải dùng chiến thuật du kích từ từ hao tổn bọn họ. Chỉ cần ta liều mạng bị thương, khi trong khoảng thời gian ngắn giết chết một hai người trong bọn họ hẳn là không có vấn đề. Đắc thủ xong, ta sẽ trở về dưỡng thương cho tốt rồi lại đến, bản thân ta muốn nhìn xem mấy tên này đủ cho ta chơi mấy lần?
Lệ Nhược Nhã âm thầm quyết định trong lòng, bần đạo dù có dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chỉ là ta giả ngu không biết mà thôi. Bần đạo sở dĩ vội vã tăng nhanh thực lực thật ra còn có một nguyên nhân khác, chính là đề phòng Lệ Nhược Nhã chơi đòn này. Chúng ta ban đầu chế định kế hoạch, không nghĩ đến người tới lại là một tên biến thái như thế, cho nên lực lượng phục kích có vẻ hơi yếu.
Đổi lại Thiên Sứ sáu cánh khác bần đạo căn bản không cần phải động thủ, chỉ dựa vào Vong Ưu và Athena tuyệt đối xử xong, ngay cả linh hồn cũng đừng mong chạy thoát. Đáng tiếc lần này chính là Lệ Nhược Nhã - Thiên Sứ mạnh nhất Thiên Giới đi tới, chúng ta thiết kế bẫy rập này chưa chắc có thể lưu nàng lại nổi. Rất có thể bị nàng thành công hành động ra quân trảm tướng, giết xong bỏ chạy thì ai cũng chịu bó tay, không chuẩn bị kịp coi như là toi đời. Ài, thật ứng với một câu nói kia, lưu manh học võ thuật ai cũng không ngăn nổi. Cao thủ nếu như thật sự không ngại chơi xấu, bất cứ ai cũng không có biện pháp.
Cho nên bần đạo mới không tiếc lãng phí dược liệu, đành lòng dốc túi hao phí để tăng cường thực lực lên một bậc thang mới. Mặc dù hiện tại bần đạo tự mình thu thập nàng cũng có phần thắng khá lớn, nhưng mà ta lại cứ muốn mở ra một bộ yếu thế. Đợi đến khi nàng ngu ngốc đụng đầu vào tìm chết đi. Khà khà, chỉ cần Lệ Nhược Nhã thật sự giết vào vòng tròn mà ta bố trí, nàng cũng đừng mong chạy thoát trở về. Nếu như Lệ Nhược Nhã có thể chạy ra được, bần đạo dâng đầu lên cho nàng làm cầu đá chơi.
Lệ Nhược Nhã thấy ta toàn lực phòng thủ, không biết rằng là kế. Ánh mắt khẽ chuyển, rất nhanh đã chọn ra một mục tiêu yếu nhất trong chúng ta. Nàng hừ lạnh một tiếng thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, khi nàng xuất hiện lần nữa đã đi tới trước người Ái Liên Na, thần khí trong tay - long thương Áo Cách Thụy Căn, bốc cháy hừng hực Thánh Viêm, tựa như một đầu rắn độc hung hăng đâm tới trước ngực Ái Liên Na.
Mặc dù Lệ Nhược Nhã dùng pháp thuật Thuấn Gian Di Động có thể khiến cho nàng dễ dàng đi tới phía sau lưng đối thủ, nhưng mà thân là Thiên Sứ sáu cánh mạnh nhất Thiên Giới, Lệ Nhược Nhã có sự kiêu ngạo của mình. Nàng chưa bao giờ đánh lén ở sau lưng, cho nên mỗi lần ra tay đều là chính diện địch nhân, khởi xướng công kích đường đường chính chính .
Thế nhưng đáng tiếc một điều, Lệ Nhược Nhã lựa chọn đã sớm nằm trong kế hoạch của bần đạo. Người ở chỗ này, Vong Ưu thực lực mạnh nhất. Lệ Nhược Nhã không nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn giết chết nàng được. Còn bần đạo nếu như bị giết, không gian tọa tiêu sẽ mất đi, lần sau Lệ Nhược Nhã muốn giết tới sẽ phải tự mình từ từ tìm kiếm. Rồi lại nói, Đại hải quái dưới chân ta cũng không phải là thứ ngồi không. Trong thời gian ngắn có nó hộ vệ ta an toàn là không thành vấn đề.
Cho nên, mục tiêu thích hợp cho hành động chém giết bất ngờ chỉ có hai. Một người là Mân Nhi, một nữa là Ái Liên Na. Mân Nhi thì có Cái Thứ bảo vệ, Đại Địa Chi Hùng có ma pháp hộ bích phòng ngự rất mạnh, Lệ Nhược Nhã không dám bảo đảm có thể nhanh chóng phá vỡ. Cứ như vậy, Lệ Nhược Nhã chỉ phải đi tìm Ái Liên Na khi dễ nàng. Nhưng mà, Ái Liên Na thật sự dễ dàng ăn hiếp sao?
Nhìn thấy Lệ Nhược Nhã hùng hổ đâm tới một thương, Ái Liên Na không hề e ngại, thế mà nằm ngoài dự liệu của mọi người, nàng… lên tiếng hoan hô vang trời, sau đó vung truyền thừa bổng đã chuẩn bị tốt lên. Trực tiếp đập tới mũi thương của Lệ Nhược Nhã. Hẳn là muốn dùng mạnh phá mạnh, lấy cứng chọi cứng đây mà.
Ái Liên Na khuôn mặt tươi cười siêu cấp khả ái, bộ dáng nổi bật nhất là ở điểm ngây thơ hồn nhiên rực rỡ, sau khi Lệ Nhược Nhã nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhất thời mềm lòng đi một chút, bàn tay giảm bớt ba phần lực lượng. Nhưng mà mặc dù như thế, Ái Liên Na cũng không chịu nổi, bị lực lượng khổng lồ của Lệ Nhược Nhã chấn cho hộc máu bước lùi gấp về phía sau, thế nhưng hiển nhiên nàng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, còn lâu mới tới thương tổn thật sự.
Lệ Nhược Nhã vốn muốn một kích giết chết Ái Liên Na, nhưng mà nàng đã đánh giá thấp bản lãnh Ái Liên Na, hơn nữa lại còn mềm lòng cuối cùng dẫn đến thất bại. Lệ Nhược Nhã không cam lòng vốn muốn xông tới bổ thêm một thương, nhưng nàng hoảng sợ phát hiện ra một điều, bản thân không còn có cơ hội làm vậy.
Bởi vì Ái Liên Na cũng không phải là yếu kém, thần lực kỳ bí trong cơ thể nàng so với Quang minh đấu khí trong cơ thể Lệ Nhược Nhã còn thuần khiết hơn nhiều. Mới vừa rồi rơi vào hạ phong, Lệ Nhược Nhã hiển nhiên đả thương Ái Liên Na, chính nàng cũng bị thần lực Ái Liên Na xâm nhập vào trong kinh mạch.
Bị luồng thần lực Ái Liên Na xâm lấn, Lệ Nhược Nhã cảm thấy trong cơ thể một trận không thoải mái, thế nhưng, nàng dù sao cũng mạnh hơn Ái Liên Na rất nhiều, cho nên nhanh chóng hóa giải hoàn toàn tia thần lực này, thời gian quá ngắn làm cho người ta cảm giác nàng chỉ dừng lại trong nháy mắt mà thôi.
Nhưng mà chiến đấu thành bại thường thường chính là quyết định trong cái nháy mắt này. Ngay khi Lệ Nhược Nhã ổn định đấu khí sôi trào bên trong cơ thể, dự định tiếp tục đuổi giết Ái Liên Na, nàng lại phát hiện mình căn bản là không thể nhúc nhích, hiển nhiên nàng đã bị một loại pháp thuật cường đại cho giam cầm. Lấy kiến thức uyên bác của nàng, Lệ Nhược Nhã đã nhận ra một đáp án khiến cho nàng khiếp sợ, giam cầm nàng dĩ nhiên là pháp thuật mà Quang Minh thần tộc mới có khả năng nắm giữ - Đại Dự Ngôn Thuật.
Không sai, chính là Đại Dự Ngôn Thuật, Athena đã sớm ẩn thân một bên đang đợi nàng dừng lại, xuất kỳ bất ý dùng Đại Dự Ngôn Thuật giam cầm Lệ Nhược Nhã. Sau đó, Vong Ưu, Mân Nhi, Tà Nhãn bạo quân, Cái Thứ, Hắc Long toàn bộ xuất ra hỏa lực mạnh nhất đánh tới Lệ Nhược Nhã.
Bọn họ cách Lệ Nhược Nhã vô cùng gần, cho nên pháp thuật vừa ra đã đến, Lệ Nhược Nhã bị giam cầm vốn không có biện pháp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn pháp thuật đập lên trên người mình, một hơi dính luôn toàn bộ các đòn độc. Ngay trong nháy mắt này, hộ thể đấu khí Lệ Nhược Nhã đã tiêu hao hơn phân nửa.
Cùng lúc đó, bần đạo lắc mình một cái đi tới bên người Lệ Nhược Nhã, ta còn chưa tới Thất Thải Hỗn Thiên Lăng đã bay tới trước một bước, trực tiếp trói Lệ Nhược Nhã thành đòn bánh tét, ngay sau đó bần đạo toàn lực thôi phát ra Huyễn Tật Thiên Hỏa mạnh mẽ vô cùng, không hỗ danh là Huyễn Tật Thiên Hỏa không gì không thiêu được, chỉ một chiêu nhanh chóng tiêu hao sạch đấu khí bảo vệ của Lệ Nhược Nhã.
Mặc dù lúc này Athena giam cầm đã biến mất, nhưng mà Lệ Nhược Nhã cũng triệt để rơi xuống tuyệt đối hạ phong. Nàng không ngừng vận dụng đấu khí chống lại Huyễn Tật Thiên Hỏa kinh khủng, lại phải cố gắng chật vật xuất lực, ý đồ thoát khỏi Thất Thải Hỗn Thiên Lăng bó buộc.
Đáng tiếc, hết thảy cố gắng đó nhất định là phí công, cho dù nàng giãy dụa như thế nào cũng không thể có thể bứt đứt Thất Thải Hỗn Thiên Lăng được mà? Còn bần đạo hiện tại linh lực đại tăng, hỏa thế Huyễn Tật Thiên Hỏa uy mãnh hơn rất nhiều, tốc độ Lệ Nhược Nhã tiêu hao đấu khí quả thực mau đến độ làm cho nàng tuyệt vọng.
Hiện tại Lệ Nhược Nhã chỉ có đường sống duy nhất chính là đột nhiên được đồng bạn truyền tống trở về, thế nhưng Athena và Vong Ưu đều đang giám thị mật thiết không gian biến hóa, một khi phát hiện Thiên Giới muốn bắt đầu truyền tống, các nàng sẽ lập tức phong tỏa không gian chung quanh, cho nên trên căn bản mà nói, Lệ Nhược Nhã hiện tại đã thành con ba ba trong hũ của ta rồi.
/897
|