Thế nhưng, Lệ Nhược Nhã hoàn toàn rơi vào hạ phong không hề nhắm mắt chờ chết, cũng không có gấp gáp hành động mù quáng, nhiều năm chiến đấu khắp các Vị diện để cho nàng hiểu ra một đạo lý, càng ở vào thời khắc sinh tử mấu chốt lại càng phải vô cùng bình tĩnh. Cho nên, Lệ Nhược Nhã chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hiểu ra rằng bản thân không thể nào phá được sợi dây thừng kỳ quái này, cho nên nàng bắt đầu tĩnh tâm quan sát ta, tìm kiếm sơ hở để suy nghĩ đối sách.
Lệ Nhược Nhã mặc dù không nhận ra ngọn lửa màu tím quỷ dị kia là thứ gì, tuy nhiên thông qua tự mình nhận thức nên biết được Huyễn Tật Thiên Hỏa lợi hại. Đấu khí của nàng có tốc độ và lực lượng kinh người, mà vẫn bị ngọn lửa quái dị này tiêu hao phần lớn, Thánh Viêm của mình so sánh với nó căn bản không đồng cấp, hoàn toàn không thể chống lại tử diễm này, bản thân mình cho dù đưa vào bao nhiêu đi nữa cũng sẽ bị tiêu hao rất nhanh.
Mặc dù năng lượng đưa vào chẳng khác nào vào động không đáy, không thể thu trở lại. Lệ Nhược Nhã lại không thể không tiếp tục nhét thêm đấu khí vào cái động không đáy này, nàng bây giờ chỉ có thể liều mạng dùng đấu khí hóa thành Thánh Viêm đối kháng với ngọn lửa tím kia, chỉ nhằm giảm bớt tốc độ tiến công của ngọn lửa tím. Nàng biết, một khi bị tử hỏa dính vào người thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, ngay cả linh hồn tuyệt đối cũng sẽ bị nó thiêu đốt.
Lệ Nhược Nhã biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, phải nhanh chóng thoát khỏi cục diện bất lợi như vậy, nếu không nàng sẽ chết rất khó coi. Thế nhưng, cứng rắn phá vây hiển nhiên là không được, vì thế, mặc dù nàng không cam lòng thì vẫn phải bất đắc dĩ lựa chọn một đường duy nhất là trở lại Thiên Giới. Lệ Nhược Nhã phát ra tín hiệu yêu cầu đồng bạn mở ra cổng Thiên Giới, hai mắt tàn bạo nhìn ta một cái, trong lòng tự nhủ lần sau quay lại nhất định phải xuất kỳ bất ý giết chết tiểu tử nham hiểm này, nói gì cũng không thể để cho hắn xuất ra sợi dây kỳ quái này.
Thế nhưng, khi Lệ Nhược Nhã còn chưa có suy nghĩ xong, một chuyện tình làm cho nàng tuyệt vọng xuất hiện. Bởi vì thời điểm nàng phát ra tín hiệu cảm nhận được Thiên Giới đồng bạn đáp lại, nàng lại kinh ngạc phát giác ra ý đồ của mình bị cô bé kia phát hiện. Nhìn đôi môi Vong Ưu mỉm cười thần bí với nàng, không biết vì sao Lệ Nhược Nhã cảm thấy từ tận đáy lòng nổi lên một trận khí lạnh.
Vong Ưu mỉm cười với Lệ Nhược Nhã, vừa vươn tay ra, vung lên Chiến Tranh Quyền Trượng, uy nghiêm nói: "Lấy tên của ta, phong bế tất cả dị thứ nguyên, thành hình cho ta. Không Gian Gia Tỏa."
Theo chú ngữ Vong Ưu tuôn ra khỏi miệng, Lệ Nhược Nhã lập tức cảm thấy liên lạc giữa mình và Thiên Giới đột nhiên biến mất, như vậy thì có ý nghĩa rằng bản thân mình đừng mong truyền tống trở về Thiên Giới.
Chúng ta dồn được Lệ Nhược Nhã vào tuyệt cảnh cũng không có nghĩa là chiến đấu kết thúc, bản thân là Thiên Sứ sáu cánh kiêu ngạo Lệ Nhược Nhã không hề úy kỵ tử vong, chỉ sợ lần này rất có thể không có cách nào quay trở lại Thiên Giới chuyển sinh. Nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm nhận thua. Hơn nữa, Lệ Nhược Nhã không chỉ không lên tiếng đầu hàng, ngượclại sinh ra tâm quyết tử. Lấy tâm thái cá chết lưới rách, nàng toàn lực thả ra tất cả năng lượng cuồng bạo bên trong cơ thể.
Bần đạo nhất thời không đề phòng bị nàng kéo dãn Thất Thải Hỗn Thiên Lăng tạo ra một khe hở nhỏ. Sau đó, Lệ Nhược Nhã bắt được cơ hội ngàn năm khó gặp, men theo khe hở thoát ra ngoài. Cái khe rất hẹp, chỉ có thể miễn cưỡng đưa thân thể nàng chen ra. Sáu cánh của nàng tuyệt đối không thể mang đi ra được.
Lệ Nhược Nhã dứt khoát hít sâu một hơi dũng khí không hề kém cỏi nam nhân, vì mục đích tăng nhanh tốc độ lao ra ngoài, không để cho sáu cánh dài rộng làm chậm trễ, nàng thế nhưng vận dụng đấu khí làm chấn nát toàn bộ sáu cánh. Cánh của Thiên Sứ là nơi trọng yếu nhất để tồn trữ lực lượng, bên trong có ẩn chứa năng lượng vô cùng khổng lồ.
Năng lượng này sau khi nổ tung, không chỉ có làm cho Hỗn Thiên Lăng lại dãn ra thêm một chút. Còn cung cấp động lực khổng lồ giúp cho Lệ Nhược Nhã bay ra ngoài, thân thể Lệ Nhược Nhã y như đạn pháo từ trong khe hở bắn ra ngoài. Bần đạo lúc ấy rất là buồn bực, kế hoạch đã thất bại trong gang tấc. Thế nhưng, ta không thể không bội phục Lệ Nhược Nhã này, nàng thật sự không đơn giản, người có được dũng khí như thế làm sao mà không phục cho được.
Lệ Nhược Nhã chạy thoát ra ngoài, phương hướng chính lao lên trời cao, bởi vì sáu cánh nổ tung tạo cho nàng động lực quá lớn, làm cho tốc độ nàng bay ra ngoài nhanh kinh người, trong nháy mắt nàng bay lên cao hơn 1000m. Chỗ này đã ra khỏi phạm vi không gian Vong Ưu phong tỏa. Lệ Nhược Nhã lại bắt đầu cảm thấy Thiên Giới đồng bạn đang lo lắng kêu gọi.
Lúc này Lệ Nhược Nhã cũng không còn để ý tới ngạo khí nữa, nàng không dám có một ti do dự, vội vã khẩn cầu đồng bạn đưa nàng về, nhìn luồng ánh sáng trắng quen thuộc lại xuất hiện lần nữa ở bên cạnh. Lệ Nhược Nhã cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thật sự là tốt quá. Đồng thời nàng cũng lặng lẽ hứa hẹn trong lòng, lần sau lại đến đây sẽ phải giết sạch tất cả đám người đê tiện này.
Thế nhưng đáng tiếc, Lệ Nhược Nhã vẫn cao hứng hơi sớm, đáng thương cho nàng từ nãy giờ vẫn chưa có phát giác một địch nhân còn đang ẩn núp, Athena.
Athena ngoại trừ lúc mới bắt đầu dùng Đại Dự Ngôn Thuật ám toán Lệ Nhược Nhã, nàng vẫn tiếp tục duy trì trạng thái ẩn thân. Hiện tại, nhìn thấy Lệ Nhược Nhã thoát khốn lập tức dùng pháp thuật Thuấn Gian Di Động đuổi theo. Tiếp theo, xảy ra một màn khiến cho những người phía dưới vẫn khiếp sợ không thôi.
Lệ Nhược Nhã đang bay ở trên trời, quanh thân bắt đầu lóe lên bạch quang sắp sửa được truyền tống quay về Thiên Giới. Nhưng mà trên đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cây cây gậy khổng lồ do Thánh Viêm hóa thành. Cây gậy này lớn chừng một thước, chiều dài vài mét, trước thô to sau nhỏ, Athena cầm một đầu bổng bằng hai tay.
Athena hiện ra cách vài thước trên đầu Lệ Nhược Nhã, lặng lẽ giơ cao cây gậy tròn, chờ khi Lệ Nhược Nhã gấp rút bay lên, hung hăng đập xuống một gậy, ngay đúng lúc Lệ Nhược Nhã sắp được truyền tống, thời khắc tối hậu còn chưa kịp di chuyển, một kích ác liệt đánh cho Lệ Nhược Nhã văng ra khỏi phạm vi bạch quang bao phủ, làm cho truyền tống lần này lại triệt để thất bại.
Biến hóa cực kỳ ngoài ý muốn này không ai có thể dự liệu được, vô luận là Mân Nhi, Ái Liên Na, Đại hải quái hay là Cái Thứ đều bị Athena một gậy kinh người khiến cho kinh hãi. Đường đường một vị nữ thần, học cái gì không tốt, lại đi học cái ám chiêu của con khỉ thối kia. Chỉ cần một cước đạp nàng xuống là được rồi mà? Làm gì phải đi gõ ám côn chứ? Nữ thần phong độ, khí chất mất ráo trọi, nhìn thế nào đi nữa thì cảnh tượng nàng cầm cây gậy đập xuống vẫn giống y chang con khỉ kia, thấy vậy bần đạo buồn bực một trận, bất lực qyau mặt đi không dám nhìn nữa.
Đáng thương cho Lệ Nhược Nhã sống sờ sờ ra đó bị biến thành trái banh. Vốn nàng bay lên trân rất cẩn thận, mà vẫn bị Athena đánh một đòn cảnh cáo dã man, thân hình nàng như sao chổi lao rụng xuống trái đất. Hơn nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đám người chúng ta để ý nhìn kỹ cái cảnh tượng hoành tráng này, Lệ Nhược Nhã lao nhanh xuống thân mật tiếp xúc với mặt đất bên dưới.
Chỉ nghe phanh một tiếng, cả hòn đảo nhỏ rung lên một hồi. Hơn nữa đá vụn văng lả tả khắp nơi, khắp nơi khói bụi mù mịt. Đây là hòn đảo san hô, phía trên mặt đất là do san hô cứng rắn hoặc đá ngầm tạo thành, thế mà bị Lệ Nhược Nhã đào ra một cái hố to. Cũng khó trách, nàng từ trên trời cao ngàn thước té xuống, còn bị Athena đánh một gậy gia tốc, động lực to như thế có thể không lớn được sao?
Chỉ là một việc khiến cho chúng ta phải mở rộng tầm mắt hơn chính là, Lệ Nhược Nhã người ta lại y như không hề có chuyện gì, thừa dịp chúng ta ra tay ngăn cản đá vụn văng tung tóe, nàng từ trong hố nhảy ra ngoài, đâm đầu vào trong nước biển. Thấy vậy chúng ta cơ hồ toàn bộ u mê, nàng bị ta sử dụng Huyễn Tật Thiên Hỏa tiêu hao ít nhất bảy thành lực lượng, chặt đứt sáu cánh. Lại bị Athena toàn lực đập một cái rớt xuống va chạm mạnh với mặt đất đào ra hố to như thế, còn có thể hoạt bát tới cỡ đó? Nàng rốt cuộc có phải là người hay không đây?
Bần đạo, Vong Ưu và Athena hoảng sợ nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương nhìn ra thần sắc ngạc nhiên. Cái gì gọi là đánh không chết đây? Đây chính thức là một con gián sống dai mà? Thật không hỗ là Thiên Sứ hình thức chiến sĩ, quả thật là đáng sợ. Lệ Nhược Nhã biểu hiện hôm nay quá xuất sắc gợi lên cho bần đạo tâm tư ái tài.
"Người này, làm sao lợi hại như thế chứ?" Bần đạo rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi Athena: "Nàng ở trên Thiên Giới gặp qua người ta chưa?" Bần đạo nói chuyện với nàng, vừa chạy đến bên cạnh Ái Liên Na, giúp nàng kiểm tra thương thế.
Kiểm tra rồi mới phát hiện lo lắng của ta hoàn toàn dư thừa. Mễ Nặc Á ngay cả đứt đầu còn có thể chịu đựng được, Ái Liên Na bị thương nhiêu đó còn có thể gọi là thương tổn sao? Ít nhất là sau khi ta kiểm tra nàng đã hoàn toàn không có chuyện gì. Bần đạo cảm khái trong lòng, xem ra Ái Liên Na nhà ta mới thật sự là da dày mạng dai mà.
"Chưa từng thấy, nàng ở trên Thiên Giới có địa vị rất cao, không có chuyện gì sẽ không xuất hiện, chỉ chuyên tâm bế quan tu luyện, ngay cả Thần vương cũng không dám quấy rầy, cho nên ta cho tới bây giờ còn không có thấy qua nàng, đây là lần đầu tiên gặp mặt đó." Athena cười nói: "Không nghĩ tới, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lại phải khai chiến với nhau, ha hả." Nàng vừa nói, trong nháy mắt hiện ra bên cạnh ta.
"Ngươi có phải đã động tâm với nàng?" Vong Ưu cười cười trêu chọc ta: "Thu chúng ta còn chưa đủ, lại vẫn âm thầm chào hỏi lừa gạt một tiểu cô nương, còn dám có hứng thú đối với người chim, ngươi thật là đủ phong lưu nha?"
"Hả?" Athena ánh mắt bén nhọn lập tức bắn tới đây, bất mãn nói: "Tốt lắm, bên kia còn có một Tiên Nhã đang đợi ngươi, ngươi nơi này cũng đã có ba rồi, ngược lại ngươi còn không cho là đủ, định lấy thêm một, ngươi có phải thật sự tính chuẩn bị xây dựng hậu cung rồi mới cam tâm hả?"
"A..." Bần đạo miệng mồm mở rộng, cười hắc hắc cho qua chuyện, không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt.
"Hai vị tỷ tỷ, tiểu nữ tử Âu Dương Nhược Lan nơi này xin ra mắt các tỷ tỷ." Âu Dương Nhược Lan vào lúc này nhảy ra giải vây cho ta rồi. Nàng vừa nói, vừa đứng đắn thi lễ với các nàng nói: "Hai vị tỷ tỷ có thể nghe Nhược Lan giải thích một chút hay không?"
"Ngươi chính là Âu Dương Nhược Lan?" Vong Ưu tăng lên hứng thú nói: "Không sai, trưởng thành thật không tệ, không hỗ là mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục, không trách được hắn còn muốn động tâm đây?"
"Ngươi có lời gì để nói?" Athena lạnh băng băng hỏi.
"Có thể nói chuyện một chút hay không?" Âu Dương Nhược Lan nhìn trộm ta một cái, khẩn cầu hai nàng: "Nhược Lan muốn bí mật nói chuyện với hai vị tỷ tỷ một chút, được không?"
"Ha hả, được rồi, đi theo ta." Vong Ưu liền kéo Âu Dương Nhược Lan đi ra ngoài.
"Ngươi ở chỗ này cho ta, không cho đi tới, hơn nữa không được để cho nàng ta chạy thoát. Lệ Nhược Nhã nếu trở về được ta có thể sẽ dính kết quả rất thảm, ngươi hiểu chưa?" Athena dặn dò. Sau đó nàng cũng bị Vong Ưu lôi đi.
"Ai, làm nam nhân thật là mạng khổ mà." Bần đạo thở dài một tiếng.
"Ca ca, ngươi cưới nhiều mỹ nữ như vậy còn không biết xấu hổ, tự cho là mạng khổ nữa chứ?" Ái Liên Na cười gian lại dám trêu chọc ta.
"Các ngươi đó, hiện tại đã bắt đầu ghen tuông bóng gió có phải hơi sớm không?" Mân Nhi đi tới, lo lắng nói: "Vong Ưu tỷ tỷ xuất ra Không Gian Gia Tỏa chỉ có thể phong tỏa khoảng cách bán kính ngàn thước, vạn nhất nếu để cho Thiên Sứ kia chạy ra khỏi khoảng cách này sau đó truyền tống về Thiên Giới mà nói, chúng ta xem như làm công dã tràng rồi, ở đây đang làm chuyện gì thế không biết?"
"Ha hả, phía dưới có hơn trăm đầu ma thú cấp chín, còn có Đại hải quái ở đó. Lệ Nhược Nhã hiện tại chỉ có không tới hai thành thực lực, cả người lại bị thương nặng, ngay cả như vậy còn để cho nàng chạy thoát." Bần đạo tàn bạo nói: "Ngày hôm nay ta sẽ chưng Đại hải quái thành súp… Uống....uố...ng."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ta và Ái Liên Na thủy tính không tốt, vậy thì ngươi đi xuống xem một chút được không?" Mân Nhi không yên lòng nói.
"Cho phần thưởng mới đi." Bần đạo giả trang ra một bộ dạng háo sắc cười mị mị.
"A…, chán ghét." Mân Nhi ngoài miệng mặc dù mắng qua, hành động thực tế lại khác biệt rất lớn, nàng đi thẳng tới bên cạnh ta trên nhẹ nhàng hôn nhẹ trên mặt ta một cái.
"Ta cũng muốn." Ái Liên Na cũng cười tươi chạy lại, đỏ mặt hôn một cái vào má bên kia của ta.
"Khà khà, ta hiện tại dũng khí đã tăng lên gấp bội, cho dù là người chim mười hai cánh cũng không sợ hãi." Bần đạo sau đó cao giọng quát lên: "Lệ Nhược Nhã, ta tới bắt ngươi đây ~!." Vừa nói, ta liền đâm đầu vào trong nước.
Thế giới dưới nước không gian đục ngầu, dòng nước chẩy xiết bắn ra bốn phía, máu me, thịt vụn, thi thể khắp nơi đều có, có thể thấy được tình hình chiến đấu phía dưới kịch liệt đến mức nào. Bần đạo dùng thần thức kiểm ra đã sớm khóa trên người Lệ Nhược Nhã, chúng ta ở trên đảo nói đùa vui một trận, thật ra đó là vì chúng ta rất rõ ràng vị trí Lệ Nhược Nhã, đã định liệu trước cho nên mới bình thản như vậy.
Chẳng qua bần đạo có chút kỳ quái, tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy, đám quái vật Đại hải quái còn chưa có ép Lệ Nhược Nhã vốn trọng thương lên bờ được, cho nên ta mới nghe đề nghị của Mân Nhi, biết thời biết thế đáp ứng đi xuống xem xét. Chờ ta đi đến địa phương Lệ Nhược Nhã chiến đấu mới bừng tỉnh đại ngộ, tại sao chiến đấu kéo dài lâu như vậy, thì ra nguyên nhân rất đơn giản, là do Lệ Nhược Nhã tìm được địa hình tốt lợi dụng ưu thế của nó, tùy ý phòng thủ giết chóc đám ma thú biển kia.
Thì ra, địa phương dưới đáy đảo nhỏ ước chừng trăm mét có một cái động hình tròn, đường kính vài thước, dài hơn 10m. Lệ Nhược Nhã trốn ở trong động tiến hành ngoan cố chống cự. Tà Nhãn bạo quân thu phục đám ma thú biển cấp bậc rất cao, cho nên hình thể tương đối lớn, có thể đi vào mặc dù không ít, tuy nhiên chỉ có thể từng con một đi vào, đây không phải là đưa đồ ăn tận miệng cho Lệ Nhược Nhã sao?
Mặc dù Lệ Nhược Nhã trọng thương, hơn nữa thực lực giảm mất tám phần, cũng không phải là một con ma thú cấp chín bình thường có thể đối phó. Trên tay Lệ Nhược Nhã lại là thần khí - long thương Áo Cách Thụy Căn, những ma thú biển kia một mình đi vào đều bị nàng xé thành mảnh nhỏ, ném hết ra ngoài.
Lúc này đám ma thú biển đều bị Tà Nhãn bạo quân khống chế, thần trí vốn đã không minh mẫn lại càng trì trệ hơn nữa, căn bản không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ biết ngu ngốc chen chúc vào trong, đi vào một chết một, sau đó con tiếp theo lại đi vào. Thấy vậy bần đạo lắc đầu một trận. Ai, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng ma thú biển chết sạch toàn bộ cũng không có biện pháp bắt được Lệ Nhược Nhã.
Về phần Đại hải quái, nó bị đám ma thú biển ngăn chặn ở bên ngoài, thực lực không thể phát huy ra hết, cũng không có biện pháp. Chuyện đến thế này làm sao mà đánh?
Hiện tại Lệ Nhược Nhã giống như hổ điên, trường thương trong tay tựa như con rắn bạc quẫy động, giết chết đám ma thú biển không có chút nương tay, bọn chúng ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, trong chớp mắt bị mũi thương hủy đi từng con một. Lệ Nhược Nhã ngoại thương trên người căn bản đã tốt lên, vị trí sáu cánh gãy lìa miệng vết thương cũng đã khép lại.
Chẳng qua, khà khà, dường như một cơ hội lớn từ trên trời rớt xuống, nàng bị đánh thương tích đầy người, dẫn đến quần áo trên người đều bị phá tan tành, căn bản không có cách nào che dấu cảnh xuân vô hạn. Lệ Nhược Nhã thân cao ba thước thân thể tỷ lệ vô cùng phối hợp, tính theo hoàng kim tỷ lệ tuyệt đối có thể nói là hoàn mỹ.
Hơn nữa da thịt trên người Thiên Sứ như nàng đặc biệt trắng như tuyết, thần quang tỏa ra bốn phía, thân ảnh nàng trong động tối như mực chợt lóe lên đặc biệt bắt mắt. Bóng trắng, thương bạc, huyết nhục bay tứ tung, thi thể lơ lửng khắp nơi, hợp thành một cảnh tượng thê lương tuyệt mỹ, trong lúc nhất thời khiến cho bần đạo ở trong bóng tối nhìn đến ngây dại.
Cho đến cuối cùng, thi thể một con ma thú biển bị nước biển dẫn động trôi qua mới chấn động ta, bần đạo phục hồi tinh thần lại vừa nhìn liền phát giác chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lệ Nhược Nhã đã giết chết một nửa ma thú biển, hơn nữa vẫn còn đang sinh long hoạt hổ, cứ theo đà này mà nói nàng cần giết sạch tất cả ma thú biển, sau đó yên lặng chuồn mất là được, ta tin tưởng chỉ dựa vào chỉ số thông minh của Đại hải quái chưa chắc có thể ngăn được nàng.
Bần đạo đành phải tự mình động thủ, chẳng qua động thủ cũng phải coi trọng kế hoạch mới được. Đừng xem Lệ Nhược Nhã hiện tại chỉ còn có hai thành thực lực, tính cả lên vẫn còn mạnh hớn ta đó, nàng nếu có ý định liều mạng với ta, ở trong không gian nhỏ hẹp như thế này ta rất khó chống đỡ. Cho nên bần đạo quyết định dùng quỷ kế thủ thắng, cho nên ta ẩn núp phía sau một con ma thú biển từ từ tiến đến gần bên người Lệ Nhược Nhã.
Lệ Nhược Nhã thuần thục giết chết con ma thú biển đó xong, vừa định lấy hơi đổi khí để còn ứng phó đầu ma thú biển tiếp theo, không ngờ trong nước biển u ám kia đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang đỏ rực đâm thẳng vào lồng ngực Lệ Nhược Nhã, vừa nhìn là biết nhắm vào Quang Minh Ngọc bên trong cơ thể nàng, đồng thời, bần đạo sau khi công kích cũng hiện thân ra.
Lúc ấy, bần đạo còn tưởng rằng cầm chắc thắng trận rồi, cho nên mới xông tới không hề cố kỵ. Đồng thời vũ động Thất Thải Hỗn Thiên Lăng tính trói nàng lại lần nữa. Không ngờ Lệ Nhược Nhã biểu hiện dĩ nhiên kinh khủng tới như vậy, nàng nổi giận gầm lên một tiếng không tránh không né, vọt thẳng tới cạnh thân ta.
Lệ Nhược Nhã xông nhanh lại chỉ cần nhẹ nhàng lách thân thể qua một chút, thay đổi phương hướng làm cho phi kiếm của ta chếch qua một bên, trước ngực của nàng bị phi kiếm mở ra một lỗ. Nhưng không có đâm trúng Quang Minh Ngọc. Lệ Nhược Nhã không chút quan tâm đến chút thương tổn này, tốc độ nàng lao đến không giảm mà tăng khiến cho bần đạo giật nảy mình.
Ta vừa thấy bộ dáng của nàng cũng biết nàng muốn liều mạng rồi, cho nên trước tiên phải nhanh chóng tránh xa ra một chút, nhưng mà ta mới vừa dùng toàn lực tấn công nàng, hiện tại muốn súc lực thay đổi phương hướng khác thì đã khá muộn màng. Bất đắc dĩ, ta chỉ đành phải dùng Thất Thải Hỗn Thiên Lăng ngăn chặn ở trước người muốn dọa lùi nàng. Nhưng mà Lệ Nhược Nhã căn bản bất kể cái thứ này, nàng cầm thương trên tay ném tới ta. Bần đạo dùng Hỗn Thiên Lăng đẩy đầu thương ra, như vậy khiến cho phòng ngự của ta lộ ra một khe hở, vừa lúc ấy Lệ Nhược Nhã có một cơ hội tiến sát gần người...
Lệ Nhược Nhã mặc dù không nhận ra ngọn lửa màu tím quỷ dị kia là thứ gì, tuy nhiên thông qua tự mình nhận thức nên biết được Huyễn Tật Thiên Hỏa lợi hại. Đấu khí của nàng có tốc độ và lực lượng kinh người, mà vẫn bị ngọn lửa quái dị này tiêu hao phần lớn, Thánh Viêm của mình so sánh với nó căn bản không đồng cấp, hoàn toàn không thể chống lại tử diễm này, bản thân mình cho dù đưa vào bao nhiêu đi nữa cũng sẽ bị tiêu hao rất nhanh.
Mặc dù năng lượng đưa vào chẳng khác nào vào động không đáy, không thể thu trở lại. Lệ Nhược Nhã lại không thể không tiếp tục nhét thêm đấu khí vào cái động không đáy này, nàng bây giờ chỉ có thể liều mạng dùng đấu khí hóa thành Thánh Viêm đối kháng với ngọn lửa tím kia, chỉ nhằm giảm bớt tốc độ tiến công của ngọn lửa tím. Nàng biết, một khi bị tử hỏa dính vào người thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, ngay cả linh hồn tuyệt đối cũng sẽ bị nó thiêu đốt.
Lệ Nhược Nhã biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, phải nhanh chóng thoát khỏi cục diện bất lợi như vậy, nếu không nàng sẽ chết rất khó coi. Thế nhưng, cứng rắn phá vây hiển nhiên là không được, vì thế, mặc dù nàng không cam lòng thì vẫn phải bất đắc dĩ lựa chọn một đường duy nhất là trở lại Thiên Giới. Lệ Nhược Nhã phát ra tín hiệu yêu cầu đồng bạn mở ra cổng Thiên Giới, hai mắt tàn bạo nhìn ta một cái, trong lòng tự nhủ lần sau quay lại nhất định phải xuất kỳ bất ý giết chết tiểu tử nham hiểm này, nói gì cũng không thể để cho hắn xuất ra sợi dây kỳ quái này.
Thế nhưng, khi Lệ Nhược Nhã còn chưa có suy nghĩ xong, một chuyện tình làm cho nàng tuyệt vọng xuất hiện. Bởi vì thời điểm nàng phát ra tín hiệu cảm nhận được Thiên Giới đồng bạn đáp lại, nàng lại kinh ngạc phát giác ra ý đồ của mình bị cô bé kia phát hiện. Nhìn đôi môi Vong Ưu mỉm cười thần bí với nàng, không biết vì sao Lệ Nhược Nhã cảm thấy từ tận đáy lòng nổi lên một trận khí lạnh.
Vong Ưu mỉm cười với Lệ Nhược Nhã, vừa vươn tay ra, vung lên Chiến Tranh Quyền Trượng, uy nghiêm nói: "Lấy tên của ta, phong bế tất cả dị thứ nguyên, thành hình cho ta. Không Gian Gia Tỏa."
Theo chú ngữ Vong Ưu tuôn ra khỏi miệng, Lệ Nhược Nhã lập tức cảm thấy liên lạc giữa mình và Thiên Giới đột nhiên biến mất, như vậy thì có ý nghĩa rằng bản thân mình đừng mong truyền tống trở về Thiên Giới.
Chúng ta dồn được Lệ Nhược Nhã vào tuyệt cảnh cũng không có nghĩa là chiến đấu kết thúc, bản thân là Thiên Sứ sáu cánh kiêu ngạo Lệ Nhược Nhã không hề úy kỵ tử vong, chỉ sợ lần này rất có thể không có cách nào quay trở lại Thiên Giới chuyển sinh. Nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm nhận thua. Hơn nữa, Lệ Nhược Nhã không chỉ không lên tiếng đầu hàng, ngượclại sinh ra tâm quyết tử. Lấy tâm thái cá chết lưới rách, nàng toàn lực thả ra tất cả năng lượng cuồng bạo bên trong cơ thể.
Bần đạo nhất thời không đề phòng bị nàng kéo dãn Thất Thải Hỗn Thiên Lăng tạo ra một khe hở nhỏ. Sau đó, Lệ Nhược Nhã bắt được cơ hội ngàn năm khó gặp, men theo khe hở thoát ra ngoài. Cái khe rất hẹp, chỉ có thể miễn cưỡng đưa thân thể nàng chen ra. Sáu cánh của nàng tuyệt đối không thể mang đi ra được.
Lệ Nhược Nhã dứt khoát hít sâu một hơi dũng khí không hề kém cỏi nam nhân, vì mục đích tăng nhanh tốc độ lao ra ngoài, không để cho sáu cánh dài rộng làm chậm trễ, nàng thế nhưng vận dụng đấu khí làm chấn nát toàn bộ sáu cánh. Cánh của Thiên Sứ là nơi trọng yếu nhất để tồn trữ lực lượng, bên trong có ẩn chứa năng lượng vô cùng khổng lồ.
Năng lượng này sau khi nổ tung, không chỉ có làm cho Hỗn Thiên Lăng lại dãn ra thêm một chút. Còn cung cấp động lực khổng lồ giúp cho Lệ Nhược Nhã bay ra ngoài, thân thể Lệ Nhược Nhã y như đạn pháo từ trong khe hở bắn ra ngoài. Bần đạo lúc ấy rất là buồn bực, kế hoạch đã thất bại trong gang tấc. Thế nhưng, ta không thể không bội phục Lệ Nhược Nhã này, nàng thật sự không đơn giản, người có được dũng khí như thế làm sao mà không phục cho được.
Lệ Nhược Nhã chạy thoát ra ngoài, phương hướng chính lao lên trời cao, bởi vì sáu cánh nổ tung tạo cho nàng động lực quá lớn, làm cho tốc độ nàng bay ra ngoài nhanh kinh người, trong nháy mắt nàng bay lên cao hơn 1000m. Chỗ này đã ra khỏi phạm vi không gian Vong Ưu phong tỏa. Lệ Nhược Nhã lại bắt đầu cảm thấy Thiên Giới đồng bạn đang lo lắng kêu gọi.
Lúc này Lệ Nhược Nhã cũng không còn để ý tới ngạo khí nữa, nàng không dám có một ti do dự, vội vã khẩn cầu đồng bạn đưa nàng về, nhìn luồng ánh sáng trắng quen thuộc lại xuất hiện lần nữa ở bên cạnh. Lệ Nhược Nhã cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thật sự là tốt quá. Đồng thời nàng cũng lặng lẽ hứa hẹn trong lòng, lần sau lại đến đây sẽ phải giết sạch tất cả đám người đê tiện này.
Thế nhưng đáng tiếc, Lệ Nhược Nhã vẫn cao hứng hơi sớm, đáng thương cho nàng từ nãy giờ vẫn chưa có phát giác một địch nhân còn đang ẩn núp, Athena.
Athena ngoại trừ lúc mới bắt đầu dùng Đại Dự Ngôn Thuật ám toán Lệ Nhược Nhã, nàng vẫn tiếp tục duy trì trạng thái ẩn thân. Hiện tại, nhìn thấy Lệ Nhược Nhã thoát khốn lập tức dùng pháp thuật Thuấn Gian Di Động đuổi theo. Tiếp theo, xảy ra một màn khiến cho những người phía dưới vẫn khiếp sợ không thôi.
Lệ Nhược Nhã đang bay ở trên trời, quanh thân bắt đầu lóe lên bạch quang sắp sửa được truyền tống quay về Thiên Giới. Nhưng mà trên đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cây cây gậy khổng lồ do Thánh Viêm hóa thành. Cây gậy này lớn chừng một thước, chiều dài vài mét, trước thô to sau nhỏ, Athena cầm một đầu bổng bằng hai tay.
Athena hiện ra cách vài thước trên đầu Lệ Nhược Nhã, lặng lẽ giơ cao cây gậy tròn, chờ khi Lệ Nhược Nhã gấp rút bay lên, hung hăng đập xuống một gậy, ngay đúng lúc Lệ Nhược Nhã sắp được truyền tống, thời khắc tối hậu còn chưa kịp di chuyển, một kích ác liệt đánh cho Lệ Nhược Nhã văng ra khỏi phạm vi bạch quang bao phủ, làm cho truyền tống lần này lại triệt để thất bại.
Biến hóa cực kỳ ngoài ý muốn này không ai có thể dự liệu được, vô luận là Mân Nhi, Ái Liên Na, Đại hải quái hay là Cái Thứ đều bị Athena một gậy kinh người khiến cho kinh hãi. Đường đường một vị nữ thần, học cái gì không tốt, lại đi học cái ám chiêu của con khỉ thối kia. Chỉ cần một cước đạp nàng xuống là được rồi mà? Làm gì phải đi gõ ám côn chứ? Nữ thần phong độ, khí chất mất ráo trọi, nhìn thế nào đi nữa thì cảnh tượng nàng cầm cây gậy đập xuống vẫn giống y chang con khỉ kia, thấy vậy bần đạo buồn bực một trận, bất lực qyau mặt đi không dám nhìn nữa.
Đáng thương cho Lệ Nhược Nhã sống sờ sờ ra đó bị biến thành trái banh. Vốn nàng bay lên trân rất cẩn thận, mà vẫn bị Athena đánh một đòn cảnh cáo dã man, thân hình nàng như sao chổi lao rụng xuống trái đất. Hơn nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đám người chúng ta để ý nhìn kỹ cái cảnh tượng hoành tráng này, Lệ Nhược Nhã lao nhanh xuống thân mật tiếp xúc với mặt đất bên dưới.
Chỉ nghe phanh một tiếng, cả hòn đảo nhỏ rung lên một hồi. Hơn nữa đá vụn văng lả tả khắp nơi, khắp nơi khói bụi mù mịt. Đây là hòn đảo san hô, phía trên mặt đất là do san hô cứng rắn hoặc đá ngầm tạo thành, thế mà bị Lệ Nhược Nhã đào ra một cái hố to. Cũng khó trách, nàng từ trên trời cao ngàn thước té xuống, còn bị Athena đánh một gậy gia tốc, động lực to như thế có thể không lớn được sao?
Chỉ là một việc khiến cho chúng ta phải mở rộng tầm mắt hơn chính là, Lệ Nhược Nhã người ta lại y như không hề có chuyện gì, thừa dịp chúng ta ra tay ngăn cản đá vụn văng tung tóe, nàng từ trong hố nhảy ra ngoài, đâm đầu vào trong nước biển. Thấy vậy chúng ta cơ hồ toàn bộ u mê, nàng bị ta sử dụng Huyễn Tật Thiên Hỏa tiêu hao ít nhất bảy thành lực lượng, chặt đứt sáu cánh. Lại bị Athena toàn lực đập một cái rớt xuống va chạm mạnh với mặt đất đào ra hố to như thế, còn có thể hoạt bát tới cỡ đó? Nàng rốt cuộc có phải là người hay không đây?
Bần đạo, Vong Ưu và Athena hoảng sợ nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương nhìn ra thần sắc ngạc nhiên. Cái gì gọi là đánh không chết đây? Đây chính thức là một con gián sống dai mà? Thật không hỗ là Thiên Sứ hình thức chiến sĩ, quả thật là đáng sợ. Lệ Nhược Nhã biểu hiện hôm nay quá xuất sắc gợi lên cho bần đạo tâm tư ái tài.
"Người này, làm sao lợi hại như thế chứ?" Bần đạo rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi Athena: "Nàng ở trên Thiên Giới gặp qua người ta chưa?" Bần đạo nói chuyện với nàng, vừa chạy đến bên cạnh Ái Liên Na, giúp nàng kiểm tra thương thế.
Kiểm tra rồi mới phát hiện lo lắng của ta hoàn toàn dư thừa. Mễ Nặc Á ngay cả đứt đầu còn có thể chịu đựng được, Ái Liên Na bị thương nhiêu đó còn có thể gọi là thương tổn sao? Ít nhất là sau khi ta kiểm tra nàng đã hoàn toàn không có chuyện gì. Bần đạo cảm khái trong lòng, xem ra Ái Liên Na nhà ta mới thật sự là da dày mạng dai mà.
"Chưa từng thấy, nàng ở trên Thiên Giới có địa vị rất cao, không có chuyện gì sẽ không xuất hiện, chỉ chuyên tâm bế quan tu luyện, ngay cả Thần vương cũng không dám quấy rầy, cho nên ta cho tới bây giờ còn không có thấy qua nàng, đây là lần đầu tiên gặp mặt đó." Athena cười nói: "Không nghĩ tới, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lại phải khai chiến với nhau, ha hả." Nàng vừa nói, trong nháy mắt hiện ra bên cạnh ta.
"Ngươi có phải đã động tâm với nàng?" Vong Ưu cười cười trêu chọc ta: "Thu chúng ta còn chưa đủ, lại vẫn âm thầm chào hỏi lừa gạt một tiểu cô nương, còn dám có hứng thú đối với người chim, ngươi thật là đủ phong lưu nha?"
"Hả?" Athena ánh mắt bén nhọn lập tức bắn tới đây, bất mãn nói: "Tốt lắm, bên kia còn có một Tiên Nhã đang đợi ngươi, ngươi nơi này cũng đã có ba rồi, ngược lại ngươi còn không cho là đủ, định lấy thêm một, ngươi có phải thật sự tính chuẩn bị xây dựng hậu cung rồi mới cam tâm hả?"
"A..." Bần đạo miệng mồm mở rộng, cười hắc hắc cho qua chuyện, không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt.
"Hai vị tỷ tỷ, tiểu nữ tử Âu Dương Nhược Lan nơi này xin ra mắt các tỷ tỷ." Âu Dương Nhược Lan vào lúc này nhảy ra giải vây cho ta rồi. Nàng vừa nói, vừa đứng đắn thi lễ với các nàng nói: "Hai vị tỷ tỷ có thể nghe Nhược Lan giải thích một chút hay không?"
"Ngươi chính là Âu Dương Nhược Lan?" Vong Ưu tăng lên hứng thú nói: "Không sai, trưởng thành thật không tệ, không hỗ là mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục, không trách được hắn còn muốn động tâm đây?"
"Ngươi có lời gì để nói?" Athena lạnh băng băng hỏi.
"Có thể nói chuyện một chút hay không?" Âu Dương Nhược Lan nhìn trộm ta một cái, khẩn cầu hai nàng: "Nhược Lan muốn bí mật nói chuyện với hai vị tỷ tỷ một chút, được không?"
"Ha hả, được rồi, đi theo ta." Vong Ưu liền kéo Âu Dương Nhược Lan đi ra ngoài.
"Ngươi ở chỗ này cho ta, không cho đi tới, hơn nữa không được để cho nàng ta chạy thoát. Lệ Nhược Nhã nếu trở về được ta có thể sẽ dính kết quả rất thảm, ngươi hiểu chưa?" Athena dặn dò. Sau đó nàng cũng bị Vong Ưu lôi đi.
"Ai, làm nam nhân thật là mạng khổ mà." Bần đạo thở dài một tiếng.
"Ca ca, ngươi cưới nhiều mỹ nữ như vậy còn không biết xấu hổ, tự cho là mạng khổ nữa chứ?" Ái Liên Na cười gian lại dám trêu chọc ta.
"Các ngươi đó, hiện tại đã bắt đầu ghen tuông bóng gió có phải hơi sớm không?" Mân Nhi đi tới, lo lắng nói: "Vong Ưu tỷ tỷ xuất ra Không Gian Gia Tỏa chỉ có thể phong tỏa khoảng cách bán kính ngàn thước, vạn nhất nếu để cho Thiên Sứ kia chạy ra khỏi khoảng cách này sau đó truyền tống về Thiên Giới mà nói, chúng ta xem như làm công dã tràng rồi, ở đây đang làm chuyện gì thế không biết?"
"Ha hả, phía dưới có hơn trăm đầu ma thú cấp chín, còn có Đại hải quái ở đó. Lệ Nhược Nhã hiện tại chỉ có không tới hai thành thực lực, cả người lại bị thương nặng, ngay cả như vậy còn để cho nàng chạy thoát." Bần đạo tàn bạo nói: "Ngày hôm nay ta sẽ chưng Đại hải quái thành súp… Uống....uố...ng."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ta và Ái Liên Na thủy tính không tốt, vậy thì ngươi đi xuống xem một chút được không?" Mân Nhi không yên lòng nói.
"Cho phần thưởng mới đi." Bần đạo giả trang ra một bộ dạng háo sắc cười mị mị.
"A…, chán ghét." Mân Nhi ngoài miệng mặc dù mắng qua, hành động thực tế lại khác biệt rất lớn, nàng đi thẳng tới bên cạnh ta trên nhẹ nhàng hôn nhẹ trên mặt ta một cái.
"Ta cũng muốn." Ái Liên Na cũng cười tươi chạy lại, đỏ mặt hôn một cái vào má bên kia của ta.
"Khà khà, ta hiện tại dũng khí đã tăng lên gấp bội, cho dù là người chim mười hai cánh cũng không sợ hãi." Bần đạo sau đó cao giọng quát lên: "Lệ Nhược Nhã, ta tới bắt ngươi đây ~!." Vừa nói, ta liền đâm đầu vào trong nước.
Thế giới dưới nước không gian đục ngầu, dòng nước chẩy xiết bắn ra bốn phía, máu me, thịt vụn, thi thể khắp nơi đều có, có thể thấy được tình hình chiến đấu phía dưới kịch liệt đến mức nào. Bần đạo dùng thần thức kiểm ra đã sớm khóa trên người Lệ Nhược Nhã, chúng ta ở trên đảo nói đùa vui một trận, thật ra đó là vì chúng ta rất rõ ràng vị trí Lệ Nhược Nhã, đã định liệu trước cho nên mới bình thản như vậy.
Chẳng qua bần đạo có chút kỳ quái, tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy, đám quái vật Đại hải quái còn chưa có ép Lệ Nhược Nhã vốn trọng thương lên bờ được, cho nên ta mới nghe đề nghị của Mân Nhi, biết thời biết thế đáp ứng đi xuống xem xét. Chờ ta đi đến địa phương Lệ Nhược Nhã chiến đấu mới bừng tỉnh đại ngộ, tại sao chiến đấu kéo dài lâu như vậy, thì ra nguyên nhân rất đơn giản, là do Lệ Nhược Nhã tìm được địa hình tốt lợi dụng ưu thế của nó, tùy ý phòng thủ giết chóc đám ma thú biển kia.
Thì ra, địa phương dưới đáy đảo nhỏ ước chừng trăm mét có một cái động hình tròn, đường kính vài thước, dài hơn 10m. Lệ Nhược Nhã trốn ở trong động tiến hành ngoan cố chống cự. Tà Nhãn bạo quân thu phục đám ma thú biển cấp bậc rất cao, cho nên hình thể tương đối lớn, có thể đi vào mặc dù không ít, tuy nhiên chỉ có thể từng con một đi vào, đây không phải là đưa đồ ăn tận miệng cho Lệ Nhược Nhã sao?
Mặc dù Lệ Nhược Nhã trọng thương, hơn nữa thực lực giảm mất tám phần, cũng không phải là một con ma thú cấp chín bình thường có thể đối phó. Trên tay Lệ Nhược Nhã lại là thần khí - long thương Áo Cách Thụy Căn, những ma thú biển kia một mình đi vào đều bị nàng xé thành mảnh nhỏ, ném hết ra ngoài.
Lúc này đám ma thú biển đều bị Tà Nhãn bạo quân khống chế, thần trí vốn đã không minh mẫn lại càng trì trệ hơn nữa, căn bản không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ biết ngu ngốc chen chúc vào trong, đi vào một chết một, sau đó con tiếp theo lại đi vào. Thấy vậy bần đạo lắc đầu một trận. Ai, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng ma thú biển chết sạch toàn bộ cũng không có biện pháp bắt được Lệ Nhược Nhã.
Về phần Đại hải quái, nó bị đám ma thú biển ngăn chặn ở bên ngoài, thực lực không thể phát huy ra hết, cũng không có biện pháp. Chuyện đến thế này làm sao mà đánh?
Hiện tại Lệ Nhược Nhã giống như hổ điên, trường thương trong tay tựa như con rắn bạc quẫy động, giết chết đám ma thú biển không có chút nương tay, bọn chúng ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, trong chớp mắt bị mũi thương hủy đi từng con một. Lệ Nhược Nhã ngoại thương trên người căn bản đã tốt lên, vị trí sáu cánh gãy lìa miệng vết thương cũng đã khép lại.
Chẳng qua, khà khà, dường như một cơ hội lớn từ trên trời rớt xuống, nàng bị đánh thương tích đầy người, dẫn đến quần áo trên người đều bị phá tan tành, căn bản không có cách nào che dấu cảnh xuân vô hạn. Lệ Nhược Nhã thân cao ba thước thân thể tỷ lệ vô cùng phối hợp, tính theo hoàng kim tỷ lệ tuyệt đối có thể nói là hoàn mỹ.
Hơn nữa da thịt trên người Thiên Sứ như nàng đặc biệt trắng như tuyết, thần quang tỏa ra bốn phía, thân ảnh nàng trong động tối như mực chợt lóe lên đặc biệt bắt mắt. Bóng trắng, thương bạc, huyết nhục bay tứ tung, thi thể lơ lửng khắp nơi, hợp thành một cảnh tượng thê lương tuyệt mỹ, trong lúc nhất thời khiến cho bần đạo ở trong bóng tối nhìn đến ngây dại.
Cho đến cuối cùng, thi thể một con ma thú biển bị nước biển dẫn động trôi qua mới chấn động ta, bần đạo phục hồi tinh thần lại vừa nhìn liền phát giác chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lệ Nhược Nhã đã giết chết một nửa ma thú biển, hơn nữa vẫn còn đang sinh long hoạt hổ, cứ theo đà này mà nói nàng cần giết sạch tất cả ma thú biển, sau đó yên lặng chuồn mất là được, ta tin tưởng chỉ dựa vào chỉ số thông minh của Đại hải quái chưa chắc có thể ngăn được nàng.
Bần đạo đành phải tự mình động thủ, chẳng qua động thủ cũng phải coi trọng kế hoạch mới được. Đừng xem Lệ Nhược Nhã hiện tại chỉ còn có hai thành thực lực, tính cả lên vẫn còn mạnh hớn ta đó, nàng nếu có ý định liều mạng với ta, ở trong không gian nhỏ hẹp như thế này ta rất khó chống đỡ. Cho nên bần đạo quyết định dùng quỷ kế thủ thắng, cho nên ta ẩn núp phía sau một con ma thú biển từ từ tiến đến gần bên người Lệ Nhược Nhã.
Lệ Nhược Nhã thuần thục giết chết con ma thú biển đó xong, vừa định lấy hơi đổi khí để còn ứng phó đầu ma thú biển tiếp theo, không ngờ trong nước biển u ám kia đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang đỏ rực đâm thẳng vào lồng ngực Lệ Nhược Nhã, vừa nhìn là biết nhắm vào Quang Minh Ngọc bên trong cơ thể nàng, đồng thời, bần đạo sau khi công kích cũng hiện thân ra.
Lúc ấy, bần đạo còn tưởng rằng cầm chắc thắng trận rồi, cho nên mới xông tới không hề cố kỵ. Đồng thời vũ động Thất Thải Hỗn Thiên Lăng tính trói nàng lại lần nữa. Không ngờ Lệ Nhược Nhã biểu hiện dĩ nhiên kinh khủng tới như vậy, nàng nổi giận gầm lên một tiếng không tránh không né, vọt thẳng tới cạnh thân ta.
Lệ Nhược Nhã xông nhanh lại chỉ cần nhẹ nhàng lách thân thể qua một chút, thay đổi phương hướng làm cho phi kiếm của ta chếch qua một bên, trước ngực của nàng bị phi kiếm mở ra một lỗ. Nhưng không có đâm trúng Quang Minh Ngọc. Lệ Nhược Nhã không chút quan tâm đến chút thương tổn này, tốc độ nàng lao đến không giảm mà tăng khiến cho bần đạo giật nảy mình.
Ta vừa thấy bộ dáng của nàng cũng biết nàng muốn liều mạng rồi, cho nên trước tiên phải nhanh chóng tránh xa ra một chút, nhưng mà ta mới vừa dùng toàn lực tấn công nàng, hiện tại muốn súc lực thay đổi phương hướng khác thì đã khá muộn màng. Bất đắc dĩ, ta chỉ đành phải dùng Thất Thải Hỗn Thiên Lăng ngăn chặn ở trước người muốn dọa lùi nàng. Nhưng mà Lệ Nhược Nhã căn bản bất kể cái thứ này, nàng cầm thương trên tay ném tới ta. Bần đạo dùng Hỗn Thiên Lăng đẩy đầu thương ra, như vậy khiến cho phòng ngự của ta lộ ra một khe hở, vừa lúc ấy Lệ Nhược Nhã có một cơ hội tiến sát gần người...
/897
|