Chư thần Hy Lạp tổng cộng có mười mấy người, nhưng nhân vật thực lực cao minh lại ít đến thương cảm. Mạnh nhất chính là s, mặc dù hắn bị chặt đứt cặp chân nhưng tốc độ không ảnh hưởng nhiều lắm vì hắn có thể sử dụng pháp thuật Thiểm Điện. Chúng ta biết rõ về hắn nên đã sớm tiến hành chuẩn bị ứng phó rồi.
Con khỉ không cần bất kỳ pháp thuật phòng hộ nào, hắn có thực lực chủ thần đỉnh cấp căn bản khinh thường công kích của chủ thần cấp một s. Vong Ưu dùng ma lực Miểu Miểu cung cấp lặng lẽ bố trí một đạo Thủy hệ phòng hộ, lực phòng hộ của nó ngay cả sư phụ ta muốn phá vỡ cũng cực kỳ khó khăn, về phần s tự nhiên là tốn công vô ích. Còn bần đạo nhìn ngoài mặt đúng là yếu nhất, đáng tiếc ta thi triển Huyền Thiên Đăng Long Bộ sự quá tinh diệu, ỷ vào bộ pháp này, ta nhẹ nhàng dạo chơi trong phạm vi nhóm chư thần Hy Lạp, để cho bọn hắn làm lá chắn thịt bài thay ta. s muốn đánh ta cũng không thể nào chạm vào được, cho nên hắn chỉ có thể giương mắt nhìn.
Về phần chư thần Hy Lạp vây công chúng ta, mạnh nhất chỉ là cấp bậc thứ thần. Bọn họ lúc bình thường chỉ biết ăn chơi phóng đãng, lực chiến đấu không đáng giá nhắc tới. Ở trong mắt chúng ta chỉ là một đám ngu ngốc phí cơm mà thôi. Lấy thực lực ba người bần đạo y như hổ vào đàn dê, chúng ta đánh chém bọn hắn da tróc thịt bong, kêu cha gọi mẹ không ngớt. Không qua bao lâu đã nằm xuống một mảnh người.
Bần đạo chỉ dạo chơi chung quanh chứ không có ý tứ động thủ, tất cả bọn họ đều bị Vong Ưu và con khỉ hạ gục. Nhất là Vong Ưu xuất thủ rất dứt khoát, trước kia những huynh đệ tỷ muội này đối xử với nàng đả kích vạn phần, không ít người đối với châm chọc chế giễu. Hiện tại nàng có được cơ hội trút giận, mặc dù không có dự định đánh chết bọn họ, ít nhất cũng phải làm cho bọn người kia dưỡng thương mười mấy năm mới được. Về phần s thì bị con khỉ trực tiếp tìm tới. Lần này ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, hắn đã bị con khỉ đập một gậy ngã lăn xuống đất, máu tươi trong miệng cuồng phun ra xa hơn mười thước, bất tỉnh tại chỗ.
Tổng cộng chỉ qua mười mấy phút đồng hồ, trận chiến đấu đã kết thúc với kết quả là chư thần Hy Lạp triệt để thất bại. Trên mặt đất nằm ngổn ngang thi thể hoặc người bị thương rên xiết ầm ỉ, tay chân bọn chúng liên tục vùng vẫy nhưng không có một chút sức lực, vừa nhìn cũng biết xương cốt trong người đã bị đập nhừ hết rồi.
Lúc này Vong Ưu mới thở ra một hơi, sau đó nàng đi đến bên cạnh s, hất một ít nước lên mặt khiến hắn tỉnh lại.
"A..." s đáng thương vừa tỉnh lại đã kêu rên thảm thiết, con khỉ đập một gậy gãy ngang xương cột sống hắn, sau đó con khỉ còn không cẩn thận dẫm lên tứ chi hắn, đá gãy hai khúc xương sườn. Tóm lại là trải qua vài lượt bị con khỉ lỗ mãng chiêu đãi, xương cốt toàn thân s hình như đã gãy nát bảy tám phần rồi. Thống khổ khổng lồ như vậy ai chịu nổi chứ? Hắn mới tỉnh lại chỉ biết gào thét một hai tiếng rồi dứt khoát ngất đi lần nữa.
"Bọn hèn nhát." Vong Ưu nhìn thấy s yếu ớt như thế khinh thường mắng một tiếng, ngay sau đó tạo ra một ao nước đá ném s bay vào trong.
"A..." Nước đá lạnh như băng thoáng cái kích thích s tỉnh táo lại. Hắn hét thảm rung trời, kêu la một hồi lâu mới bắt đầu thích ứng đau đớn quanh thân. Lúc này cả người s dính đầy bùn đất, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo cực kỳ kinh dị, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trong khi s kêu rên thảm thiết, bần đạo cũng có chút ít bất nhẫn nhưng con khỉ lại không thèm quan tâm. Vong Ưu chỉ mỉm cười đứng nhìn xuống, Vong Ưu vốn là mỹ nữ hễ mỉm cười là động lòng người, nhưng vào lúc này ta nhìn thấy nụ cười của nàng lại toát ra một thân mồ hôi lạnh. Phải biết rằng nụ cười ác ma cũng không có uy lực lớn như vậy.
"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" s vừa rên vừa nói.
"Chẳng ra hình dáng gì, chỉ vui đùa một chút thôi." Vong Ưu cười híp mắt nói.
"Ngươi chơi đủ chưa?" s ủy khuất khóc váng lên. Trong lòng tự nhủ, “ta đã trêu chọc ai tới người nào rồi? Không phải chỉ ở nhà uống rượu hay sao, tự nhiên hiện ra ba tên biến thái này đánh nhừ tử một trận đây?”
"Dĩ nhiên không có." Vong Ưu cười ha hả nói: "Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi, ta còn phải chơi với ngươi mấy ngày mấy đêm nữa đó."
"Đừng." s vừa nghe thấy cơ hồ sợ hãi đến choáng váng, vội vã nói: "Cầu xin ngươi đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được."
"Chán ghét." Vong Ưu bất mãn nói: "Mới bắt đầu đánh ngươi đã đầu hàng làm cho ta không hề có cảm giác thành tựu. Có tin là ta lập tức giết ngươi hay không?"
"Hả?" s gấp đến độ trực tiếp khóc ầm lên.
"Coi kìa..." Vong Ưu chán ghét nhìn hắn, khinh thường nói: "Phế vật như ngươi đúng là không có ích lợi gì hết, giết chỉ làm bẩn tay của ta."
"Đúng, đúng, ta vô dụng, ta là phế vật." s vừa nghe có thể không chết, vội vàng nói."Đừng có chấp nhặt với tiểu nhân như ta !"
"Hừ." Vong Ưu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi có biết tội của mình không?"
"Biết tội, ta có tội." s vội vàng nói.
"À, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có tội gì?" Vong Ưu cười nói.
"Cái này, cuối cùng là ta có tội ác tày trời." s vội vàng nói.
"Tội ác tày trời là tội gì?" Vong Ưu hỏi tới.
"Chuyện này…, ngài nói ta có tội gì thì ta có tội đó." s hoảng sợ hồi đáp. Lần này hắn bị đánh bất ngờ như thế, làm sao mà biết bản thân mình phạm phải tội gì chứ?
"Ngươi..." Vong Ưu thấy s phản ứng như vậy cũng không biết nói cái gì nữa rồi. Vì không muốn bại lộ thân phận nên nàng không thể nói rõ được, chỉ có thể oán hận nói: "Ngươi tội ác quá nhiều, ta cũng lười nói, tóm lại là ngươi có tội."
"Vâng, dạ, ta có tội." s vội vàng nói.
"Tốt, đã như vậy, có tội sẽ phải tiếp nhận trừng phạt." Vong Ưu cười lạnh nói: "Nhìn thấy ngươi có thái độ thành khẩn nhận tội, vậy thì tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Ngươi chấp nhận chịu phạt?"
"Nhận phạt." s lúc này làm gì dám nói không chứ?
"Vậy thì ta phạt ngươi bằng cách tịch thu toàn bộ tài sản, lập tức thi hành." Vong Ưu chỉ vào ta và con khỉ nói: "Xét nhà cho ta, không thể lưu lại một đồng bạc nào."
"Vâng." Bần đạo và con khỉ mỉm cười đáp ứng một tiếng, lập tức bay thẳng tới tòa cung điện của chư thần Hy Lạp.
"Tên mũi trâu, chúng ta so tài tịch thu tài sản nào, ai tịch thu triệt để và gọn gàng hơn thì người đó thắng." Con khỉ nói với ta: "Người thua phạt rượu trăm chén."
"Ta sợ ngươi à?" Bần đạo cười nói: "Bây giờ bắt đầu tính giờ." Nói xong ta lập tức tăng tốc thoáng cái vứt con khỉ lại phía sau.
"Chơi xấu." Con khỉ nhất thời khẩn trương vội vàng bay nhanh lên.
Chuyện kế tiếp là hai người chúng ta bắt đầu vơ vét của cỉa. Con khỉ dùng tới tuyệt chiêu phân thân thuật của mình, nháy mắt phân ra hơn vạn phân thân tiến hành hốt của, dĩ nhiên bọn chúng chỉ có bộ dáng khỉ con mà thôi. Thực lực bọn chúng không mạnh nhưng tay chân linh hoạt, trên tay con có một túi không gian, hễ thấy cái gì là lấy cái đó. Hơn vạn khỉ con vơ vét toàn cung điện y như một đám châu chấu ùa vào, tòa cung điện chiếm diện tích hơn mười dặm chỉ cần bị bọn chúng đảo quanh mấy phút bảo đảm không thừa nổi cục gạch hay cái ghế nào nữa.
Cho dù là gia cụ lớn nhỏ, chén ăn, ly nước, thảm dưới sàn nhà…, toàn bộ vật phẩm cứ tiện tay thu vào. Đám bọn chúng có năng lực tìm tòi quá đỉnh, có lẽ là bọn chúng đều dùng đến Hoả Nhãn Kim Tinh thì phải? Bất kể là mật thất, tường kép hay là những địa phương giấu đồ bí ẩn vẫn không thể che nổi tai mắt chúng nó.
Bần đạo tận mắt nhìn thấy tình cảnh bọn chúng cướp sạch thương khố cũng đành phải cười khổ. Đó là một thương khố rộng lớn chứa lương thực cả năm của vài chục vạn đại quân, cùng với đủ loại vật phẩm như khải giáp, vũ khí...vân...vân. Những món đồ này vốn chồng chất như núi nha? Nói ít cũng có tới mấy ngàn vạn tấn vật liệu, thế mà bị bầy khỉ con này hốt sạch trong vòng mười mấy phút.
Chỉ thấy lũ tiểu tử này còn biết cách phối hợp nữa, có đứa chịu trách nhiệm mở lớn miệng túi không gian, đứa còn lại không ngừng dừng ném đồ vào bên trong. Thể hình bọn chúng tuy nhỏ nhưng lực lượng tương đối lớn, một túi lương thực nặng hơn một trăm cân mà bọn chúng chỉ đá một cước là bay ra xa hơn trăm mét lao thẳng vào miệng túi không gian luôn. Còn có thùng rượu to bằng mấy người ôm cũng ném xa hơn mười thước. Hiệu suất cỡ đó có thể không mau được sao?
Bần đạo cảm thấy động tác của bọn chúng quá mức thuần thục, giống như là đã được huấn luyện đặc biệt vậy, chẳng lẽ con khỉ ác kia đặc biệt bồi dưỡng ra một chi quân đội chuyên xét nhà? Lúc này tâm tư bần đạo bất chợt lóe lên, ngay sau đó ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chuyện trọng yếu nhất là làm sao để thắng con khỉ kia đây?
Nghĩ tới đây bần đạo lập tức phấn chấn tinh thần dùng tới tuyệt chiêu ta đã sớm nghĩ kỹ. Ý tưởng bần đạo rất đơn giản nhưng cũng thực dụng nhất. Đầu tiên ta lựa chọn một tòa kiến trúc lớn rồi thi triển pháp thuật Thổ hệ di chuyển cả tòa kiến trúc bay lên khỏi mặt đất. Sau đó trực tiếp thu cả tòa cung điện phương viên vài chục dặm vào trong không gian cầu, đến lúc ta thu thập xong chỉ hao phí có mười mấy giây. Vị trí tòa cung điện lúc trước chỉ lưu lại một cái hố to mà thôi, ngay cả hầm rượu dưới đất cũng bị đào ra ngoài. Ha ha, ta cũng không tin con khỉ già kia có thể hốt nhanh hơn ta?
Bần đạo điên cuồng cướp đoạt, không qua nửa giờ đã xử lý xong phân nửa dãy kiến trúc, con khỉ kia vừa nhìn tới đã giận đến mức lông tóc dựng đứng, luôn miệng mắng ta chơi xấu.
---o0o---
"Trời đất, ngươi tới đào đất hốt nhà người ta đó hả? Xét nhà, xét nhà đó, ngươi chỉ cần lấy đồ là được rồi, ít nhất cũng phải để lại cho người ta chỗ ngủ chứ?" Con khỉ căm tức nói: "Có ai làm như ngươi không? Tàn ác đến độ không chừa cho người ta cái nhà vệ sinh nữa?"
"Bớt nói nhảm đi!" Bần đạo cười nói: "Chỉ cần ta tịch thu nhanh hơn ngươi, triệt để hơn ngươi, bắt nhà ngươi phải nhận thua là tốt rồi. Khà khà, con khỉ kia, đây là lần thứ mấy ngươi bại dưới tay ta rồi?"
"Thôi đi !" Con khỉ căm tức nói: "Không phải chỉ thua mấy lần thôi sao? Có cần kiêu ngạo như vậy không? Sau này lão Tôn ta đây thắng trở lại, nhìn xem ngươi nói được gì nữa!"
"Chờ đến lúc ngươi thắng ta, chỉ sợ là chúng ta đã độ xong mấy lần Vô Lượng thiên kiếp." Bần đạo trêu chọc.
"Hừ." Con khỉ căm tức nói: "Đừng cao hứng quá sớm, còn có hang ổ của Hải hoàng Ba Tái Đông cùng với Minh thần Hades nữa, lão Tôn sẽ tịch thu nhà bọn chúng dứt khoát hơn ngươi cho coi."
"Ha hả, có chí khí, lão đạo sẽ dõi mắt nhìn xem ngươi thắng bằng cách nào?" Bần đạo cười nói.
"Chờ xem đi!" Con khỉ tràn đầy tự tin nói.
Trong khi chúng ta đấu võ mồm, trên căn bản toàn bộ nhà cửa cung điện s đã bị vơ vét không còn sót lại chút gì. Sau đó ba người chúng ta nghênh ngang tiêu sái rời đi.
s và chư thần Hy Lạp đợi chúng ta rời khỏi hồi lâu, nhìn thấy địa bàn của mình chỉ còn lại toàn là hố to hố to, vốn là cung điện mỹ lệ thoáng cái mất hơn phân nửa, những tòa cung điện còn sót lại thì bị vơ vét chỉ lưu lại tường nhà trơ trọi xấu xí vô cùng. Tất cả vật phẩm trang sức, từ thủy tinh điêu khắc cho đến thảm trải sàn nhà, tượng đài, v…v...đều bị hốt gọn. Sau đó bọn họ lại nhận được tin tức, ngay cả đồ đạc trong quân doanh cũng bị đánh cướp không còn gì. Đến nước này thì cả bữa cơm ăn ngày mai cũng trở thành vấn đề to lớn rồi.
s tức giận gầm hét lên: "Thủ vệ trong quân doanh đâu? Tại sao không ngăn cản bọn họ ?"
"Bệ hạ, đám thủ vệ cũng bị một trận gió lạ thổi vào làm cho ngủ thiếp đi, căn bản vô lực ngăn trở!" Tướng lãnh vẻ mặt đau khổ nói.
"Các ngươi là một đám ngu ngốc. Thùng cơm rỗng, vài chục vạn người mà không giữ nổi lương thực, ta đây nuôi các ngươi có ích lợi gì chứ?" s giận đến nổ phổi nói.
s hoàn toàn quên mất lúc nãy cũng làm trò hề, những tướng lãnh kia vội vàng kêu oan thống thiết. Ngay cả ngươi cũng đánh không lại người ta, chúng ta làm sao ngăn trở bọn họ đánh cướp nổi?
s tức giận mắng to một trận cuối cùng mới tỉnh táo lại. Thương thế của hắn rất nặng nề, mặc dù hắn có lực khôi phục rất nhanh nhưng từng đợt đau nhức bất chợt truyền đến vẫn khiến cho tâm tình phiền não và cực kỳ căng thẳng. Hắn bây giờ nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, nhưng lại tìm không được chỗ nào xả giận, chỉ biết quát mắng nhóm thuộc hạ: "Ai biết được ba tên kia rốt cuộc là ai biến thành không?"
Mọi người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu vẫn không có ai trả lời. s không nhịn được nói: "Chẳng lẽ trong các ngươi không có một người nào nhận ra lai lịch của bọn họ hả?"
Lúc này, Hỏa Thần Hách Thác Tư nơm nớp lo sợ nói: "Ta cảm thấy được người đàn bà kia rất giống Athena tỷ tỷ." Hỏa Thần Hách Thác Tư là một người quái dị. Cho tới bây giờ không ai thích hắn, bao gồm cha mẹ và lão bà hắn cũng vậy. Duy chỉ có Athena nhìn thấy hắn đáng thương nên thỉnh thoảng trợ giúp hắn. Hắn quen thuộc Athena nhất, hơn nữa cũng tôn kính nàng. Vì thế hắn không bị thương tổn gì lớn, hắn vừa xuất hiện đã bị Vong Ưu nhẹ nhàng đánh ngất xỉu rồi thôi.
"Ngươi là cái tên ngu xuẩn, đang nói nhăng gì đó?" s cả giận nói: "Làm sao ngươi biết là Athena?"
"Bởi vì tỷ tỷ thích cầm gậy đập đầu người khác, trước kia tỷ phu thường xuyên chê cười nàng là Ám Côn nữ thần. Người xem hôm nay đi, cơ hồ tất cả mọi người bị nàng đánh đều là do nàng dùng thương đập đầu choáng váng." Hỏa Thần Hách Thác Tư giải thích: "Hơn nữa cảm giác ta bị nàng đánh quả thực rất giống như lúc tỷ tỷ đánh."
Trải qua hắn nhắc nhở, mọi người lúc này mới ý thức được vấn đề này, Thái Dương thần Apollon lập tức nói."Hình như là thật, các ngươi nghĩ lại đi, Hỏa Thần Hách Thác Tư và Athena có quan hệ tốt nhất, hắn cơ hồ không có bị thương. Lẽ ra lấy thực lực của hắn hẳn là bị thương nặng nhất mới đúng chứ?"
"Không sai, hình như thương thế nặng nhẹ đúng là có liên quan với nhau, mấy người quan hệ tốt với Athena không có bị thương nhiều lắm, còn ai quan hệ kém lại bị đả thương trầm trọng." Tên còn lại nói. Dĩ nhiên, trong đó bị thương nặng nhất chính là s, ai bảo hắn tự mình tham dự chiến đấu tiễu trừ chúng ta.
"Đáng giận." s bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nói như vậy, cái tên sử kiếm chính là Trương Tam Phong, mà dùng thương lại là Tôn Ngộ Không, không trách được tia chớp của ta đánh lên trên người hắn y như gãi ngứa vậy, thì ra ta đánh nhau với con khỉ ác kia. Mẹ nó, dĩ nhiên là Tam Hại cùng nhau tới tìm chúng ta gây phiền toái." s nhất thời vô cùng hối hận, sớm biết có ngày hôm nay bản thân hắn phải đầu hàng Thiên Đình sớm cho rồi.
"Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thái Dương thần Apollon nói: "Có trả thù bọn họ hay không?"
"Trả thù cái gì, chúng ta đánh thắng được bọn hắn sao?" s cả giận nói: “Bây giờ cả Thần Giới đều là thiên hạ của bọn hắn, chúng ta căn bản không có biện pháp đụng tới bọn họ."
"Vấn đề trả thù trước tiên để đó, trước tiên phải mau chóng nghĩ biện pháp vượt qua cục diện trước mắt. Chúng ta đã mất sạch lương thực, không thể để cho vài chục vạn đại quân và mấy trăm vạn dân chúng Thần tộc chết đói mà?" Thiên hậu Hách Lạp (Hera) run rẩy nói, nàng cũng bị Vong Ưu đánh cho một trận thương thế chồng chất, mở miệng cũng rất khó khăn.
"Ài, chỉ còn một đường để đi là qua chỗ Ba Tái Đông vay mượn thôi, chỗ Hades cũng không còn lương thực nữa!" s thở dài nói.
"Nhưng mà chúng ta bị thương không nhẹ, đường xa như vậy nên phái ai đi đây?" Thiên hậu Hách Lạp khó xử nói.
"Người không có bị thương chỉ có Hỏa Thần Hách Thác Tư." s bất đắc dĩ nói với Hỏa Thần Hách Thác Tư nói: "Bây giờ chỉ có thể nhờ vào ngươi. Ta viết phong thư cho ngươi mang theo, ngươi mau chóng đi tới chỗ Ba Tái Đông vay lương thực, đồng thời cảnh cáo hắn cảnh giác ba người Athena."
"Vâng, ta đi liền đây." Hỏa Thần Hách Thác Tư vội vàng đáp ứng.
Sau đó s bắt đầu viết thơ, ngay cả giấy bút cũng bị Tam Hại hốt đi sạch sẽ nên tìm không ra, dưới tình huống bất đắc dĩ hắn đành phải xé y phục của mình dùng máu tươi viết thư cho đệ đệ Hải hoàng Ba Tái Đông.
Hỏa Thần Hách Thác Tư nhận được thư s viết, hắn không dám chậm trễ phóng chân chạy tới chỗ Hải thần. Thực lực hắn chỉ vừa đạt tới cấp bậc thứ thần, lại bị què chân nên hành động bất tiện. Cộng thêm hắn có thiên phú trên phương diện chế tạo, đáng tiếc là không chuyên tâm tu luyện, cho nên đoạn đường này hắn phải đi ước chừng hơn mười ngày.
Thời gian mười ngày thực sự là quá dài, khi hắn chạy tới nơi đã bị địa phương trước mắt khiến cho ngớ ngẩn, không biết nơi này có phải là Hải thần cung hay không nữa? Bởi vì ngoại trừ vài đội thủ vệ đang tập trung ra, hoàn toàn không nhìn thấy một tòa kiến trúc nào nữa. Trước đây Hải thần cung chiếm diện tích dài tới vài ngàn dặm, cung điện xanh vàng rực rỡ mà nay không còn sót lại chút gì, ngay cả gạch đá ngói vụn cũng không thấy luôn. Trước mắt hắn chỉ còn lại hố to hố nhỏ sâu hoắm. Cảnh tượng này Hỏa Thần Hách Thác Tư rất là quen thuộc, bởi vì cung điện s mới vừa bị như vậy mà.
Hỏa Thần Hách Thác Tư nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết mình đã tới chậm, nơi này khẳng định đã bị Tam Hại ghé thăm rồi. Thế nhưng đã đến nơi tự nhiên không thể cứ như vậy quay trở về, cho nên hắn vẫn phải cầu kiến Hải hoàng Ba Tái Đông, nhìn xem tình huống rốt cuộc xấu tới mức nào.
Khi Hỏa thần Hách Tư Thác nhìn thấy Hải hoàng Ba Tái Đông thiếu chút là bị hù chết. Thì ra Hải hoàng vốn có bề ngoài thư sinh anh tuấn, hiện tại bị đánh cho thành đầu heo, mặt mũi xưng phù, cơ hồ sưng to gần bằng hai vai. Hiển nhiên là hắn bị Athena chiếu cố đặc biệt, bây giờ còn có thể tỉnh táo xem như khá lắm rồi.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhìn thấy Hỏa thần Hách Tư Thác lập tức cả giận nói: "Không được hỏi ta chuyện gì, chết tiệt !"
"À, có phải đã bị ba vị Thiên sứ đánh không?" Hỏa thần Hách Tư Thác cẩn thận nói.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhất thời giận dữ nói: “Đáng chết, làm sao ngươi biết ?"
"Bởi vì bọn họ vừa mới làm cho s thần sơn biến thành như vậy." Hỏa thần Hách Tư Thác cười khổ nói.
"Có chuyện đó nữa? Ha ha." Hải hoàng Ba Tái Đông đột nhiên cười lớn lên, nói: "Thì ra hắn cũng bị đánh thành như vậy, thế thì trong lòng ta cuối cùng vẫn khá hơn một ít. Cũng không biết chỗ Hades như thế nào, chắc là hắn chạy không thoát rồi?"
Hách Tư Thác nhìn thấy Ba Tái Đông hả hê như thế trong lòng không khỏi khinh bỉ một trận. Chỉ có điều hắn là vãn bối, cũng biết Hải hoàng Ba Tái Đông bây giờ đang rất tức giận, tự nhiên không dám nói gì, hắn rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc.
Hải hoàng Ba Tái Đông cười cho đã, sau đó mới hỏi: "Vậy s biết là ai làm không?"
"Chúng ta hoài nghi bọn họ là ba người Athena, Trương Tam Phong và Tôn Ngộ Không giả trang." Hỏa thần Hách Tư Thác trả lời.
"Tam Hại?" Hải hoàng Ba Tái Đông lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: "Có chứng cớ gì không?"
"Là như thế này." Hỏa thần Hách Tư Thác giải thích: "Có hai điểm quan trọng, một là thủ pháp bọn hắn đánh người, vị nữ Thiên sứ kia thích dùng gậy đập khá giống hành vi của Athena. Một là khi đánh người lại phân ra nặng nhẹ, giống như ta quan hệ với Athena tỷ tỷ không tệ. Cho nên chỉ bị đánh ngất xỉu mà thôi, còn phụ thân ta thì bị cắt đứt xương cốt toàn thân."
---o0o---
Con khỉ không cần bất kỳ pháp thuật phòng hộ nào, hắn có thực lực chủ thần đỉnh cấp căn bản khinh thường công kích của chủ thần cấp một s. Vong Ưu dùng ma lực Miểu Miểu cung cấp lặng lẽ bố trí một đạo Thủy hệ phòng hộ, lực phòng hộ của nó ngay cả sư phụ ta muốn phá vỡ cũng cực kỳ khó khăn, về phần s tự nhiên là tốn công vô ích. Còn bần đạo nhìn ngoài mặt đúng là yếu nhất, đáng tiếc ta thi triển Huyền Thiên Đăng Long Bộ sự quá tinh diệu, ỷ vào bộ pháp này, ta nhẹ nhàng dạo chơi trong phạm vi nhóm chư thần Hy Lạp, để cho bọn hắn làm lá chắn thịt bài thay ta. s muốn đánh ta cũng không thể nào chạm vào được, cho nên hắn chỉ có thể giương mắt nhìn.
Về phần chư thần Hy Lạp vây công chúng ta, mạnh nhất chỉ là cấp bậc thứ thần. Bọn họ lúc bình thường chỉ biết ăn chơi phóng đãng, lực chiến đấu không đáng giá nhắc tới. Ở trong mắt chúng ta chỉ là một đám ngu ngốc phí cơm mà thôi. Lấy thực lực ba người bần đạo y như hổ vào đàn dê, chúng ta đánh chém bọn hắn da tróc thịt bong, kêu cha gọi mẹ không ngớt. Không qua bao lâu đã nằm xuống một mảnh người.
Bần đạo chỉ dạo chơi chung quanh chứ không có ý tứ động thủ, tất cả bọn họ đều bị Vong Ưu và con khỉ hạ gục. Nhất là Vong Ưu xuất thủ rất dứt khoát, trước kia những huynh đệ tỷ muội này đối xử với nàng đả kích vạn phần, không ít người đối với châm chọc chế giễu. Hiện tại nàng có được cơ hội trút giận, mặc dù không có dự định đánh chết bọn họ, ít nhất cũng phải làm cho bọn người kia dưỡng thương mười mấy năm mới được. Về phần s thì bị con khỉ trực tiếp tìm tới. Lần này ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, hắn đã bị con khỉ đập một gậy ngã lăn xuống đất, máu tươi trong miệng cuồng phun ra xa hơn mười thước, bất tỉnh tại chỗ.
Tổng cộng chỉ qua mười mấy phút đồng hồ, trận chiến đấu đã kết thúc với kết quả là chư thần Hy Lạp triệt để thất bại. Trên mặt đất nằm ngổn ngang thi thể hoặc người bị thương rên xiết ầm ỉ, tay chân bọn chúng liên tục vùng vẫy nhưng không có một chút sức lực, vừa nhìn cũng biết xương cốt trong người đã bị đập nhừ hết rồi.
Lúc này Vong Ưu mới thở ra một hơi, sau đó nàng đi đến bên cạnh s, hất một ít nước lên mặt khiến hắn tỉnh lại.
"A..." s đáng thương vừa tỉnh lại đã kêu rên thảm thiết, con khỉ đập một gậy gãy ngang xương cột sống hắn, sau đó con khỉ còn không cẩn thận dẫm lên tứ chi hắn, đá gãy hai khúc xương sườn. Tóm lại là trải qua vài lượt bị con khỉ lỗ mãng chiêu đãi, xương cốt toàn thân s hình như đã gãy nát bảy tám phần rồi. Thống khổ khổng lồ như vậy ai chịu nổi chứ? Hắn mới tỉnh lại chỉ biết gào thét một hai tiếng rồi dứt khoát ngất đi lần nữa.
"Bọn hèn nhát." Vong Ưu nhìn thấy s yếu ớt như thế khinh thường mắng một tiếng, ngay sau đó tạo ra một ao nước đá ném s bay vào trong.
"A..." Nước đá lạnh như băng thoáng cái kích thích s tỉnh táo lại. Hắn hét thảm rung trời, kêu la một hồi lâu mới bắt đầu thích ứng đau đớn quanh thân. Lúc này cả người s dính đầy bùn đất, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo cực kỳ kinh dị, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trong khi s kêu rên thảm thiết, bần đạo cũng có chút ít bất nhẫn nhưng con khỉ lại không thèm quan tâm. Vong Ưu chỉ mỉm cười đứng nhìn xuống, Vong Ưu vốn là mỹ nữ hễ mỉm cười là động lòng người, nhưng vào lúc này ta nhìn thấy nụ cười của nàng lại toát ra một thân mồ hôi lạnh. Phải biết rằng nụ cười ác ma cũng không có uy lực lớn như vậy.
"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" s vừa rên vừa nói.
"Chẳng ra hình dáng gì, chỉ vui đùa một chút thôi." Vong Ưu cười híp mắt nói.
"Ngươi chơi đủ chưa?" s ủy khuất khóc váng lên. Trong lòng tự nhủ, “ta đã trêu chọc ai tới người nào rồi? Không phải chỉ ở nhà uống rượu hay sao, tự nhiên hiện ra ba tên biến thái này đánh nhừ tử một trận đây?”
"Dĩ nhiên không có." Vong Ưu cười ha hả nói: "Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi, ta còn phải chơi với ngươi mấy ngày mấy đêm nữa đó."
"Đừng." s vừa nghe thấy cơ hồ sợ hãi đến choáng váng, vội vã nói: "Cầu xin ngươi đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được."
"Chán ghét." Vong Ưu bất mãn nói: "Mới bắt đầu đánh ngươi đã đầu hàng làm cho ta không hề có cảm giác thành tựu. Có tin là ta lập tức giết ngươi hay không?"
"Hả?" s gấp đến độ trực tiếp khóc ầm lên.
"Coi kìa..." Vong Ưu chán ghét nhìn hắn, khinh thường nói: "Phế vật như ngươi đúng là không có ích lợi gì hết, giết chỉ làm bẩn tay của ta."
"Đúng, đúng, ta vô dụng, ta là phế vật." s vừa nghe có thể không chết, vội vàng nói."Đừng có chấp nhặt với tiểu nhân như ta !"
"Hừ." Vong Ưu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi có biết tội của mình không?"
"Biết tội, ta có tội." s vội vàng nói.
"À, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có tội gì?" Vong Ưu cười nói.
"Cái này, cuối cùng là ta có tội ác tày trời." s vội vàng nói.
"Tội ác tày trời là tội gì?" Vong Ưu hỏi tới.
"Chuyện này…, ngài nói ta có tội gì thì ta có tội đó." s hoảng sợ hồi đáp. Lần này hắn bị đánh bất ngờ như thế, làm sao mà biết bản thân mình phạm phải tội gì chứ?
"Ngươi..." Vong Ưu thấy s phản ứng như vậy cũng không biết nói cái gì nữa rồi. Vì không muốn bại lộ thân phận nên nàng không thể nói rõ được, chỉ có thể oán hận nói: "Ngươi tội ác quá nhiều, ta cũng lười nói, tóm lại là ngươi có tội."
"Vâng, dạ, ta có tội." s vội vàng nói.
"Tốt, đã như vậy, có tội sẽ phải tiếp nhận trừng phạt." Vong Ưu cười lạnh nói: "Nhìn thấy ngươi có thái độ thành khẩn nhận tội, vậy thì tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Ngươi chấp nhận chịu phạt?"
"Nhận phạt." s lúc này làm gì dám nói không chứ?
"Vậy thì ta phạt ngươi bằng cách tịch thu toàn bộ tài sản, lập tức thi hành." Vong Ưu chỉ vào ta và con khỉ nói: "Xét nhà cho ta, không thể lưu lại một đồng bạc nào."
"Vâng." Bần đạo và con khỉ mỉm cười đáp ứng một tiếng, lập tức bay thẳng tới tòa cung điện của chư thần Hy Lạp.
"Tên mũi trâu, chúng ta so tài tịch thu tài sản nào, ai tịch thu triệt để và gọn gàng hơn thì người đó thắng." Con khỉ nói với ta: "Người thua phạt rượu trăm chén."
"Ta sợ ngươi à?" Bần đạo cười nói: "Bây giờ bắt đầu tính giờ." Nói xong ta lập tức tăng tốc thoáng cái vứt con khỉ lại phía sau.
"Chơi xấu." Con khỉ nhất thời khẩn trương vội vàng bay nhanh lên.
Chuyện kế tiếp là hai người chúng ta bắt đầu vơ vét của cỉa. Con khỉ dùng tới tuyệt chiêu phân thân thuật của mình, nháy mắt phân ra hơn vạn phân thân tiến hành hốt của, dĩ nhiên bọn chúng chỉ có bộ dáng khỉ con mà thôi. Thực lực bọn chúng không mạnh nhưng tay chân linh hoạt, trên tay con có một túi không gian, hễ thấy cái gì là lấy cái đó. Hơn vạn khỉ con vơ vét toàn cung điện y như một đám châu chấu ùa vào, tòa cung điện chiếm diện tích hơn mười dặm chỉ cần bị bọn chúng đảo quanh mấy phút bảo đảm không thừa nổi cục gạch hay cái ghế nào nữa.
Cho dù là gia cụ lớn nhỏ, chén ăn, ly nước, thảm dưới sàn nhà…, toàn bộ vật phẩm cứ tiện tay thu vào. Đám bọn chúng có năng lực tìm tòi quá đỉnh, có lẽ là bọn chúng đều dùng đến Hoả Nhãn Kim Tinh thì phải? Bất kể là mật thất, tường kép hay là những địa phương giấu đồ bí ẩn vẫn không thể che nổi tai mắt chúng nó.
Bần đạo tận mắt nhìn thấy tình cảnh bọn chúng cướp sạch thương khố cũng đành phải cười khổ. Đó là một thương khố rộng lớn chứa lương thực cả năm của vài chục vạn đại quân, cùng với đủ loại vật phẩm như khải giáp, vũ khí...vân...vân. Những món đồ này vốn chồng chất như núi nha? Nói ít cũng có tới mấy ngàn vạn tấn vật liệu, thế mà bị bầy khỉ con này hốt sạch trong vòng mười mấy phút.
Chỉ thấy lũ tiểu tử này còn biết cách phối hợp nữa, có đứa chịu trách nhiệm mở lớn miệng túi không gian, đứa còn lại không ngừng dừng ném đồ vào bên trong. Thể hình bọn chúng tuy nhỏ nhưng lực lượng tương đối lớn, một túi lương thực nặng hơn một trăm cân mà bọn chúng chỉ đá một cước là bay ra xa hơn trăm mét lao thẳng vào miệng túi không gian luôn. Còn có thùng rượu to bằng mấy người ôm cũng ném xa hơn mười thước. Hiệu suất cỡ đó có thể không mau được sao?
Bần đạo cảm thấy động tác của bọn chúng quá mức thuần thục, giống như là đã được huấn luyện đặc biệt vậy, chẳng lẽ con khỉ ác kia đặc biệt bồi dưỡng ra một chi quân đội chuyên xét nhà? Lúc này tâm tư bần đạo bất chợt lóe lên, ngay sau đó ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chuyện trọng yếu nhất là làm sao để thắng con khỉ kia đây?
Nghĩ tới đây bần đạo lập tức phấn chấn tinh thần dùng tới tuyệt chiêu ta đã sớm nghĩ kỹ. Ý tưởng bần đạo rất đơn giản nhưng cũng thực dụng nhất. Đầu tiên ta lựa chọn một tòa kiến trúc lớn rồi thi triển pháp thuật Thổ hệ di chuyển cả tòa kiến trúc bay lên khỏi mặt đất. Sau đó trực tiếp thu cả tòa cung điện phương viên vài chục dặm vào trong không gian cầu, đến lúc ta thu thập xong chỉ hao phí có mười mấy giây. Vị trí tòa cung điện lúc trước chỉ lưu lại một cái hố to mà thôi, ngay cả hầm rượu dưới đất cũng bị đào ra ngoài. Ha ha, ta cũng không tin con khỉ già kia có thể hốt nhanh hơn ta?
Bần đạo điên cuồng cướp đoạt, không qua nửa giờ đã xử lý xong phân nửa dãy kiến trúc, con khỉ kia vừa nhìn tới đã giận đến mức lông tóc dựng đứng, luôn miệng mắng ta chơi xấu.
---o0o---
"Trời đất, ngươi tới đào đất hốt nhà người ta đó hả? Xét nhà, xét nhà đó, ngươi chỉ cần lấy đồ là được rồi, ít nhất cũng phải để lại cho người ta chỗ ngủ chứ?" Con khỉ căm tức nói: "Có ai làm như ngươi không? Tàn ác đến độ không chừa cho người ta cái nhà vệ sinh nữa?"
"Bớt nói nhảm đi!" Bần đạo cười nói: "Chỉ cần ta tịch thu nhanh hơn ngươi, triệt để hơn ngươi, bắt nhà ngươi phải nhận thua là tốt rồi. Khà khà, con khỉ kia, đây là lần thứ mấy ngươi bại dưới tay ta rồi?"
"Thôi đi !" Con khỉ căm tức nói: "Không phải chỉ thua mấy lần thôi sao? Có cần kiêu ngạo như vậy không? Sau này lão Tôn ta đây thắng trở lại, nhìn xem ngươi nói được gì nữa!"
"Chờ đến lúc ngươi thắng ta, chỉ sợ là chúng ta đã độ xong mấy lần Vô Lượng thiên kiếp." Bần đạo trêu chọc.
"Hừ." Con khỉ căm tức nói: "Đừng cao hứng quá sớm, còn có hang ổ của Hải hoàng Ba Tái Đông cùng với Minh thần Hades nữa, lão Tôn sẽ tịch thu nhà bọn chúng dứt khoát hơn ngươi cho coi."
"Ha hả, có chí khí, lão đạo sẽ dõi mắt nhìn xem ngươi thắng bằng cách nào?" Bần đạo cười nói.
"Chờ xem đi!" Con khỉ tràn đầy tự tin nói.
Trong khi chúng ta đấu võ mồm, trên căn bản toàn bộ nhà cửa cung điện s đã bị vơ vét không còn sót lại chút gì. Sau đó ba người chúng ta nghênh ngang tiêu sái rời đi.
s và chư thần Hy Lạp đợi chúng ta rời khỏi hồi lâu, nhìn thấy địa bàn của mình chỉ còn lại toàn là hố to hố to, vốn là cung điện mỹ lệ thoáng cái mất hơn phân nửa, những tòa cung điện còn sót lại thì bị vơ vét chỉ lưu lại tường nhà trơ trọi xấu xí vô cùng. Tất cả vật phẩm trang sức, từ thủy tinh điêu khắc cho đến thảm trải sàn nhà, tượng đài, v…v...đều bị hốt gọn. Sau đó bọn họ lại nhận được tin tức, ngay cả đồ đạc trong quân doanh cũng bị đánh cướp không còn gì. Đến nước này thì cả bữa cơm ăn ngày mai cũng trở thành vấn đề to lớn rồi.
s tức giận gầm hét lên: "Thủ vệ trong quân doanh đâu? Tại sao không ngăn cản bọn họ ?"
"Bệ hạ, đám thủ vệ cũng bị một trận gió lạ thổi vào làm cho ngủ thiếp đi, căn bản vô lực ngăn trở!" Tướng lãnh vẻ mặt đau khổ nói.
"Các ngươi là một đám ngu ngốc. Thùng cơm rỗng, vài chục vạn người mà không giữ nổi lương thực, ta đây nuôi các ngươi có ích lợi gì chứ?" s giận đến nổ phổi nói.
s hoàn toàn quên mất lúc nãy cũng làm trò hề, những tướng lãnh kia vội vàng kêu oan thống thiết. Ngay cả ngươi cũng đánh không lại người ta, chúng ta làm sao ngăn trở bọn họ đánh cướp nổi?
s tức giận mắng to một trận cuối cùng mới tỉnh táo lại. Thương thế của hắn rất nặng nề, mặc dù hắn có lực khôi phục rất nhanh nhưng từng đợt đau nhức bất chợt truyền đến vẫn khiến cho tâm tình phiền não và cực kỳ căng thẳng. Hắn bây giờ nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, nhưng lại tìm không được chỗ nào xả giận, chỉ biết quát mắng nhóm thuộc hạ: "Ai biết được ba tên kia rốt cuộc là ai biến thành không?"
Mọi người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu vẫn không có ai trả lời. s không nhịn được nói: "Chẳng lẽ trong các ngươi không có một người nào nhận ra lai lịch của bọn họ hả?"
Lúc này, Hỏa Thần Hách Thác Tư nơm nớp lo sợ nói: "Ta cảm thấy được người đàn bà kia rất giống Athena tỷ tỷ." Hỏa Thần Hách Thác Tư là một người quái dị. Cho tới bây giờ không ai thích hắn, bao gồm cha mẹ và lão bà hắn cũng vậy. Duy chỉ có Athena nhìn thấy hắn đáng thương nên thỉnh thoảng trợ giúp hắn. Hắn quen thuộc Athena nhất, hơn nữa cũng tôn kính nàng. Vì thế hắn không bị thương tổn gì lớn, hắn vừa xuất hiện đã bị Vong Ưu nhẹ nhàng đánh ngất xỉu rồi thôi.
"Ngươi là cái tên ngu xuẩn, đang nói nhăng gì đó?" s cả giận nói: "Làm sao ngươi biết là Athena?"
"Bởi vì tỷ tỷ thích cầm gậy đập đầu người khác, trước kia tỷ phu thường xuyên chê cười nàng là Ám Côn nữ thần. Người xem hôm nay đi, cơ hồ tất cả mọi người bị nàng đánh đều là do nàng dùng thương đập đầu choáng váng." Hỏa Thần Hách Thác Tư giải thích: "Hơn nữa cảm giác ta bị nàng đánh quả thực rất giống như lúc tỷ tỷ đánh."
Trải qua hắn nhắc nhở, mọi người lúc này mới ý thức được vấn đề này, Thái Dương thần Apollon lập tức nói."Hình như là thật, các ngươi nghĩ lại đi, Hỏa Thần Hách Thác Tư và Athena có quan hệ tốt nhất, hắn cơ hồ không có bị thương. Lẽ ra lấy thực lực của hắn hẳn là bị thương nặng nhất mới đúng chứ?"
"Không sai, hình như thương thế nặng nhẹ đúng là có liên quan với nhau, mấy người quan hệ tốt với Athena không có bị thương nhiều lắm, còn ai quan hệ kém lại bị đả thương trầm trọng." Tên còn lại nói. Dĩ nhiên, trong đó bị thương nặng nhất chính là s, ai bảo hắn tự mình tham dự chiến đấu tiễu trừ chúng ta.
"Đáng giận." s bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nói như vậy, cái tên sử kiếm chính là Trương Tam Phong, mà dùng thương lại là Tôn Ngộ Không, không trách được tia chớp của ta đánh lên trên người hắn y như gãi ngứa vậy, thì ra ta đánh nhau với con khỉ ác kia. Mẹ nó, dĩ nhiên là Tam Hại cùng nhau tới tìm chúng ta gây phiền toái." s nhất thời vô cùng hối hận, sớm biết có ngày hôm nay bản thân hắn phải đầu hàng Thiên Đình sớm cho rồi.
"Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thái Dương thần Apollon nói: "Có trả thù bọn họ hay không?"
"Trả thù cái gì, chúng ta đánh thắng được bọn hắn sao?" s cả giận nói: “Bây giờ cả Thần Giới đều là thiên hạ của bọn hắn, chúng ta căn bản không có biện pháp đụng tới bọn họ."
"Vấn đề trả thù trước tiên để đó, trước tiên phải mau chóng nghĩ biện pháp vượt qua cục diện trước mắt. Chúng ta đã mất sạch lương thực, không thể để cho vài chục vạn đại quân và mấy trăm vạn dân chúng Thần tộc chết đói mà?" Thiên hậu Hách Lạp (Hera) run rẩy nói, nàng cũng bị Vong Ưu đánh cho một trận thương thế chồng chất, mở miệng cũng rất khó khăn.
"Ài, chỉ còn một đường để đi là qua chỗ Ba Tái Đông vay mượn thôi, chỗ Hades cũng không còn lương thực nữa!" s thở dài nói.
"Nhưng mà chúng ta bị thương không nhẹ, đường xa như vậy nên phái ai đi đây?" Thiên hậu Hách Lạp khó xử nói.
"Người không có bị thương chỉ có Hỏa Thần Hách Thác Tư." s bất đắc dĩ nói với Hỏa Thần Hách Thác Tư nói: "Bây giờ chỉ có thể nhờ vào ngươi. Ta viết phong thư cho ngươi mang theo, ngươi mau chóng đi tới chỗ Ba Tái Đông vay lương thực, đồng thời cảnh cáo hắn cảnh giác ba người Athena."
"Vâng, ta đi liền đây." Hỏa Thần Hách Thác Tư vội vàng đáp ứng.
Sau đó s bắt đầu viết thơ, ngay cả giấy bút cũng bị Tam Hại hốt đi sạch sẽ nên tìm không ra, dưới tình huống bất đắc dĩ hắn đành phải xé y phục của mình dùng máu tươi viết thư cho đệ đệ Hải hoàng Ba Tái Đông.
Hỏa Thần Hách Thác Tư nhận được thư s viết, hắn không dám chậm trễ phóng chân chạy tới chỗ Hải thần. Thực lực hắn chỉ vừa đạt tới cấp bậc thứ thần, lại bị què chân nên hành động bất tiện. Cộng thêm hắn có thiên phú trên phương diện chế tạo, đáng tiếc là không chuyên tâm tu luyện, cho nên đoạn đường này hắn phải đi ước chừng hơn mười ngày.
Thời gian mười ngày thực sự là quá dài, khi hắn chạy tới nơi đã bị địa phương trước mắt khiến cho ngớ ngẩn, không biết nơi này có phải là Hải thần cung hay không nữa? Bởi vì ngoại trừ vài đội thủ vệ đang tập trung ra, hoàn toàn không nhìn thấy một tòa kiến trúc nào nữa. Trước đây Hải thần cung chiếm diện tích dài tới vài ngàn dặm, cung điện xanh vàng rực rỡ mà nay không còn sót lại chút gì, ngay cả gạch đá ngói vụn cũng không thấy luôn. Trước mắt hắn chỉ còn lại hố to hố nhỏ sâu hoắm. Cảnh tượng này Hỏa Thần Hách Thác Tư rất là quen thuộc, bởi vì cung điện s mới vừa bị như vậy mà.
Hỏa Thần Hách Thác Tư nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết mình đã tới chậm, nơi này khẳng định đã bị Tam Hại ghé thăm rồi. Thế nhưng đã đến nơi tự nhiên không thể cứ như vậy quay trở về, cho nên hắn vẫn phải cầu kiến Hải hoàng Ba Tái Đông, nhìn xem tình huống rốt cuộc xấu tới mức nào.
Khi Hỏa thần Hách Tư Thác nhìn thấy Hải hoàng Ba Tái Đông thiếu chút là bị hù chết. Thì ra Hải hoàng vốn có bề ngoài thư sinh anh tuấn, hiện tại bị đánh cho thành đầu heo, mặt mũi xưng phù, cơ hồ sưng to gần bằng hai vai. Hiển nhiên là hắn bị Athena chiếu cố đặc biệt, bây giờ còn có thể tỉnh táo xem như khá lắm rồi.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhìn thấy Hỏa thần Hách Tư Thác lập tức cả giận nói: "Không được hỏi ta chuyện gì, chết tiệt !"
"À, có phải đã bị ba vị Thiên sứ đánh không?" Hỏa thần Hách Tư Thác cẩn thận nói.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhất thời giận dữ nói: “Đáng chết, làm sao ngươi biết ?"
"Bởi vì bọn họ vừa mới làm cho s thần sơn biến thành như vậy." Hỏa thần Hách Tư Thác cười khổ nói.
"Có chuyện đó nữa? Ha ha." Hải hoàng Ba Tái Đông đột nhiên cười lớn lên, nói: "Thì ra hắn cũng bị đánh thành như vậy, thế thì trong lòng ta cuối cùng vẫn khá hơn một ít. Cũng không biết chỗ Hades như thế nào, chắc là hắn chạy không thoát rồi?"
Hách Tư Thác nhìn thấy Ba Tái Đông hả hê như thế trong lòng không khỏi khinh bỉ một trận. Chỉ có điều hắn là vãn bối, cũng biết Hải hoàng Ba Tái Đông bây giờ đang rất tức giận, tự nhiên không dám nói gì, hắn rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc.
Hải hoàng Ba Tái Đông cười cho đã, sau đó mới hỏi: "Vậy s biết là ai làm không?"
"Chúng ta hoài nghi bọn họ là ba người Athena, Trương Tam Phong và Tôn Ngộ Không giả trang." Hỏa thần Hách Tư Thác trả lời.
"Tam Hại?" Hải hoàng Ba Tái Đông lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: "Có chứng cớ gì không?"
"Là như thế này." Hỏa thần Hách Tư Thác giải thích: "Có hai điểm quan trọng, một là thủ pháp bọn hắn đánh người, vị nữ Thiên sứ kia thích dùng gậy đập khá giống hành vi của Athena. Một là khi đánh người lại phân ra nặng nhẹ, giống như ta quan hệ với Athena tỷ tỷ không tệ. Cho nên chỉ bị đánh ngất xỉu mà thôi, còn phụ thân ta thì bị cắt đứt xương cốt toàn thân."
---o0o---
/897
|